Quyển 2 - Chương 2: Cô Lãnh Thân Hình
Phiêu Ẩn
02/06/2016
Thiên Sơn chưởng môn cũng chẳng
biết làm thế nào với nhị sư đệ của mình, chỉ đành thở dài một hơi, mục
quang dõi theo Kiều Truy Phong đang dắt theo Hoa Lân rời khỏi luyện võ
trường. Hồi lâu sau ông mới từ từ quay lại nhìn những thiếu niên trong
trường trầm giọng nói: “Thiên Sơn coi việc trừ ma vệ đạo là trách nhiệm
của bản thân, bất luận các ngươi bái ai làm sư phụ đều không quan trọng, tất cả đều phải tùy thuộc vào sự tu luyện của bản thân các ngươi! Bây
giờ ba đệ tử đứng hàng đầu bên trái hãy tiến lên đài, từ giờ trở đi các
ngươi sẽ là đệ tử nhập môn của ta! Các ngươi nhất định phải nhớ kĩ tông
chỉ của Thiên Sơn…Rõ chưa?”
Hạng chưởng môn vừa dứt lời, ba thiếu niên đó đều hưng phấn nói lớn: “Vâng thưa sư tôn!” rồi phục người xuống đất khấu đầu “bộp bộp bộp” liên hồi, lúc ngẩng đầu lên trong mắt ba người đều lộ ra thần thái kích động.
Những thiếu niên khác đều nhìn họ với vẻ ghen tị. Ba tên này chẳng qua chỉ nhờ đứng đúng chỗ tốt, chẳng liên quan gì đến tư chất hay xuất thân vậy mà lại được chọn làm đệ tử của chưởng môn sao? Thật khiến người khác phải đố kị mà.
Sau đó tất cả các vị sư bá, sư thúc đều tự chọn cho mình ba đệ tử. Diệp Thanh tuy vẫn lặng lẽ đứng nguyên tại chỗ nhưng khí chất cao nhã linh xảo của nàng đã thu hút mục quang của rất nhiều người, cuối cùng tam sư tỷ Hà Úc Hương trong Thiên Sơn Cửu Kiếm đã nhanh tay chọn trước khiến những vị sư muội đứng sau đều ngấm ngầm thở dài tiếc nuối.
Sau khoảng nửa giờ, mỗi thiếu niên đều đã có một vị sư tôn, trong đó tuyệt đại đa số các nữ đệ tử đều bái nhập làm môn hạ của “Phi hoa kiếm” Hà Úc Hương và “Phiêu miễu kiếm” La Tử Linh. Do Hạng chưởng môn và Kiều Truy Phong đều không nhận thêm đồ đệ nên các nam đệ tử còn lại đều được các vị sư thúc chia nhau thu nhận. Chỉ có một điểm đáng chú ý là con trai độc nhất của Hạng chưởng môn là Hạng Tiêu Vân lại bái làm môn hạ của “Ẩn Quang Kiếm” Lý Lôi Vân khiến mọi người đều thấy thắc mắc khó hiểu.
Việc quản lý ở Thiên Sơn kiếm tông trước giờ khá rõ ràng hợp lý. Những vị tiền bối cao thủ đều ẩn cư xa lánh trần thế, giao toàn bộ quyền điều hành Thiên Sơn lại cho người thích hợp. Trong nội bộ Thiên Sơn phân làm “tứ đường bát quái môn”, mười hai phân đường tinh anh này đều tập hợp những cao thủ không màng chuyện thế tục, nếu không đạt tới cảnh giới hữu tâm vô dục thì căn bản đừng nghĩ tới chuyện được gia nhập.
Trong đó “Huyền Kiếm Đường” chủ yếu phụ trách việc bảo vệ cho Thiên Sơn, “Tiềm Long Đường” là nơi nghiên cứu võ học, “Thiên Tinh Đường” là nơi nghiên cứu trận pháp, “Thần Mục Đường” là nơi của các vị cao nhân tu chân chuyên trừ ma vệ đạo. Còn “bát quái môn” chính là được lấy theo tên của tám quẻ Càn, Khôn, Chấn, Tốn, Khảm, Ly, Cấn, Đoái. Đây là lực lượng tinh nhuệ chỉ xuất thủ khi Thiên Sơn gặp phải tình huống khẩn cấp.
…
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng mai nhu hòa chiếu rọi khắp thao trường rộng rãi, bóng các đại thạch trụ trải dài trên mặt đất. Trong trường sớm đã tụ tập hàng trăm sư huynh đệ, tất cả đang luyện tập một thứ kiếm pháp hoa mỹ. Giữa không trung còn có ba cao thủ ngự kiếm truy đuổi nhau, không ngừng biến hóa các dạng thức tấn công, phần lớn các đệ tử đều say sưa dán mắt vào trường đả đấu. Trên thao trường mênh mông, những thân ảnh đứng lác đác đều toát lên vẻ hứng khởi phấn chấn vô cùng.
Dần dần những đệ tử hôm qua mới gia nhập Thiên Sơn cũng đều đã đến đứng vây quanh thao trường để quan sát học tập. Trừ Kiều Truy Phong ra, còn đâu Thiên Sơn Cửu Kiếm và cả Hạng chưởng môn cũng đã đích thân dẫn các đệ tử mới nhập môn đến để làm quen với môi trường mới.
Hạng chưởng môn dẫn theo ba đệ tử thong thả đi đến, hướng về đại đệ tử đang lăng không múa kiếm gọi to: “Liệt Phong! Con qua đây một chút!”
Đệ tử tên Liệt Phong đó võ công rất cao cường, gã đang luyện tập Phong Ba Trảm uy lực rất lớn, thân thể ở giữa không trung cấp tốc xoay chuyển, đột nhiên đạp gió bay lên, song thủ cử kiếm bổ xuống, một đạo kiếm quang lăng lệ hung mãnh kích thẳng vào thạch bia ở phía xa, “choang” một tiếng, kiếm khí đã lưu lại trên thạch bia một vệt kiếm sâu hoắm. Liệt Phong nghe thấy chưởng môn gọi mình mới nhẹ nhàng hạ thân xuống mặt đất. Soạt! một tiếng kiếm đã tra vào vỏ, tư thế tiêu sái của gã khiến các đệ tử mới đều cảm thấy bối rối tinh thần. Chỉ thấy Liệt Phong từ xa cúi người nói: “Bái kiến sư tôn!”
Hạng chưởng môn mỉm cười gật đầu, tán dương: “Võ công của con đã có tiến bộ rất lớn, vi sư cảm thấy rất vui, ta tin rằng không bao lâu nữa con sẽ có thể thi triển ngự kiếm thuật được rồi.”
Liệt Phong được sư phụ khen ngợi nhưng vẫn không hề tỏ vẻ kiêu ngạo nói: “Đệ tử nhất định sẽ luyện thành phi kiếm trong thời gian sớm nhất, dốc hết sức lực vì công cuộc trừ ma vệ đạo!”
Hạng chưởng môn nở một nụ cười lộ vẻ vui mừng, vuốt râu nói: “Được, tốt lắm!” Đoạn quay người vẫy ba đệ tử phía sau tiến lên trước nói với Liệt Phong: “Trước tiên con hãy dạy chúng nội công cơ bản nhất, khi nào chúng luyện tới mức có được nền tảng vững chắc rồi thì hãy báo cho ta biết! Còn nữa, con cũng nên chuẩn bị thu nhận đồ đệ đi!”
Nội tâm Liệt Phong kích động dữ dội! Gã thầm nghĩ sư phụ nói đúng, sau bảy năm nữa, trọng trách thu nhận đồ đệ e là phải đến lượt gã đảm nhận rồi. Liệt Phong vội cúi người nói: “Đồ nhi nhất định không phụ lòng sư tôn!”
Phương thức của Thiên Sơn Cửu Kiếm đa phần giống nhau, đều giao các đệ tử mới cho môn sinh đắc ý của mình truyền thụ võ nghệ. Trên thao trường lúc này đã tập trung rất đông đệ tử, họ xúm xít đứng chỉ đông chỉ tây, ai cũng tỏ vẻ hớn hở mừng rỡ.
Chỉ có một người ngoại lệ! Hoa Lân đứng cô độc một mình, vọng nhìn chúng huynh đệ đồng môn đang hân hoan tưng bừng trong trường, nó tự hỏi phải chăng mình chỉ là kẻ thừa? Tối hôm qua sư phụ Kiều Truy Phong đã dùng nội lực hùng hậu giúp nó vận hành chân khí vài lần, sau đó đưa cho nó một quyển Huyền Băng Quyết bảo nó luyện tập, lão thở ra hơi rượu nồng nặc nói: “Hảo tiểu tử! Nội công của ngươi đã có căn cơ rất tốt, ngươi cứ cầm lấy quyển Huyền Băng Quyết này chiếu theo đó mà luyện tập là được rồi!”
Chỉ với một câu nói đó mà Hoa Lân giờ đã trở thành một người hoàn toàn tự do. Kiều Truy Phong chẳng để ý gì đến nó, chỉ lo ôm vò rượu mà say sưa suốt ngày. Hoa Lân không biết làm thế nào đành phải tự đi quan sát tiến độ của các sư huynh khác. Nó thầm nghĩ: “Tuy nội công của ta đã có cơ sở vững chắc, đến Thiên Sơn cũng chỉ để chữa bệnh nhưng cũng phải học chút ít võ công chứ? Không thể để thế này nữa, ta phải học trộm một chiêu nửa thức mới được.”
Trong lúc buồn chán, Hoa Lân tìm kiếm trong đám đông một hồi mới nhận ra hôm nay Diệp Thanh cũng không đến, nó nghĩ chắc hẳn sư phụ của nàng sớm đã sắp xếp cho nàng những bài luyện công. Phóng mắt nhìn ra xa, nó ngạc nhiên phát hiện ra một thân ảnh màu trắng đứng nổi bật giữa đám đông, một tiên nữ tuyệt sắc đang hướng dẫn cho đồ đệ. Hoa Lân chỉ biết nàng ta là tiểu sư thúc của mình chứ không biết nàng tên là gì, nó liền từ từ đi đến…
Chỉ thấy bạch y tiên nữ đó đang chỉ điểm cho một cô bé khả ái, ôn nhu nói: “Linh nhi! Bắt đầu từ mai con sẽ đi theo Hà sư tỷ luyện công, có gì không rõ có thể trực tiếp đến tìm ta! Biết chưa?”
Cô bé khả ái đó mở to đôi mắt sáng long lanh gật gật đầu, đột nhiên nhìn thấy Hoa Lân mới đi đến bên cạnh nên cô có vẻ hơi ngượng ngùng.
Hoa Lân xuất thân hào môn, từ bé tới giờ không sợ trời không sợ đất, nó ngang nhiên chủ động hỏi bạch y tiên nữ: “Tiểu sư thúc! Cô tên là gì? Hình như chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi thì phải?”
Vị tiểu sư thúc đó ngạc nhiên quay đầu lại nhìn nó, cũng hơi đỏ mặt rồi bỗng mỉm cười hòa nhã nói: “Ta tên Thượng Quan Linh! Cậu tìm ta có việc gì không?”
Hoa Lân nói với dáng vẻ dễ thương: “Không có gì! Tôi chỉ muốn biết tên của cô thôi!”
Thượng Quan Linh bật cười yêu kiều, nhẹ nhàng nói: “Tại sao chỉ có mình cậu đến thao trường, Kiều sư huynh không quản lý cậu sao?”
Hoa Lân tức tối nói: “Tôi mới không cần ông ta quản ý! Người ta ghét uống rượu, hừm...”
Cô bé khả ái đứng bên cười khanh khách hỏi: “Ông ta có dạy ngươi uống rượu không? Hi hi hi…”
Thượng Quan Linh cũng cố nín cười, đôi mắt sáng trong hiện lên tiếu ý, thật không dễ dàng gì mới khỏi bật cười thành tiếng, nàng chỉnh sắc nói: “Cậu yên tâm! Chờ lát nữa ta sẽ nói chuyện với cậu, ta nhất định sẽ dạy võ công cho cậu.”
Ai ngờ Hoa Lân lắc đầu quầy quậy nói: “Không cần không cần, ta mới không cần ai dạy!...Ta thích tự do!”
Chú thích:
Thiên Sơn Cửu Kiếm: chính là chín vị cao thủ trên đài, họ chủ yếu phụ trách chưởng quản các công việc của Thiên Sơn, chín người này lần lượt là:
Đại sư huynh: Thiên kiếm Hạng Mạc Thiên
Nhị sư huynh: Túy kiếm Kiều Truy Phong
Tam sư tỷ: Phi hoa kiếm Hà Úc Hương
Tứ sư đệ: Bôn vân kiếm Trịnh Thanh Phong
Ngũ sư muội: Mẫu đan kiếm Lưu Linh (thê tử của chưởng môn Hạng Mạc Thiên)
Lục sư muội: Phiêu miễu kiếm La Tử Linh
Thất sư đệ: Trần phong kiếm Hứa Văn Hà
Bát sư đệ: Ẩn quang kiếm Lý Lôi Vân
Cửu sư muội: Tuyệt trần kiếm Thượng Quan Linh
Hạng chưởng môn vừa dứt lời, ba thiếu niên đó đều hưng phấn nói lớn: “Vâng thưa sư tôn!” rồi phục người xuống đất khấu đầu “bộp bộp bộp” liên hồi, lúc ngẩng đầu lên trong mắt ba người đều lộ ra thần thái kích động.
Những thiếu niên khác đều nhìn họ với vẻ ghen tị. Ba tên này chẳng qua chỉ nhờ đứng đúng chỗ tốt, chẳng liên quan gì đến tư chất hay xuất thân vậy mà lại được chọn làm đệ tử của chưởng môn sao? Thật khiến người khác phải đố kị mà.
Sau đó tất cả các vị sư bá, sư thúc đều tự chọn cho mình ba đệ tử. Diệp Thanh tuy vẫn lặng lẽ đứng nguyên tại chỗ nhưng khí chất cao nhã linh xảo của nàng đã thu hút mục quang của rất nhiều người, cuối cùng tam sư tỷ Hà Úc Hương trong Thiên Sơn Cửu Kiếm đã nhanh tay chọn trước khiến những vị sư muội đứng sau đều ngấm ngầm thở dài tiếc nuối.
Sau khoảng nửa giờ, mỗi thiếu niên đều đã có một vị sư tôn, trong đó tuyệt đại đa số các nữ đệ tử đều bái nhập làm môn hạ của “Phi hoa kiếm” Hà Úc Hương và “Phiêu miễu kiếm” La Tử Linh. Do Hạng chưởng môn và Kiều Truy Phong đều không nhận thêm đồ đệ nên các nam đệ tử còn lại đều được các vị sư thúc chia nhau thu nhận. Chỉ có một điểm đáng chú ý là con trai độc nhất của Hạng chưởng môn là Hạng Tiêu Vân lại bái làm môn hạ của “Ẩn Quang Kiếm” Lý Lôi Vân khiến mọi người đều thấy thắc mắc khó hiểu.
Việc quản lý ở Thiên Sơn kiếm tông trước giờ khá rõ ràng hợp lý. Những vị tiền bối cao thủ đều ẩn cư xa lánh trần thế, giao toàn bộ quyền điều hành Thiên Sơn lại cho người thích hợp. Trong nội bộ Thiên Sơn phân làm “tứ đường bát quái môn”, mười hai phân đường tinh anh này đều tập hợp những cao thủ không màng chuyện thế tục, nếu không đạt tới cảnh giới hữu tâm vô dục thì căn bản đừng nghĩ tới chuyện được gia nhập.
Trong đó “Huyền Kiếm Đường” chủ yếu phụ trách việc bảo vệ cho Thiên Sơn, “Tiềm Long Đường” là nơi nghiên cứu võ học, “Thiên Tinh Đường” là nơi nghiên cứu trận pháp, “Thần Mục Đường” là nơi của các vị cao nhân tu chân chuyên trừ ma vệ đạo. Còn “bát quái môn” chính là được lấy theo tên của tám quẻ Càn, Khôn, Chấn, Tốn, Khảm, Ly, Cấn, Đoái. Đây là lực lượng tinh nhuệ chỉ xuất thủ khi Thiên Sơn gặp phải tình huống khẩn cấp.
…
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng mai nhu hòa chiếu rọi khắp thao trường rộng rãi, bóng các đại thạch trụ trải dài trên mặt đất. Trong trường sớm đã tụ tập hàng trăm sư huynh đệ, tất cả đang luyện tập một thứ kiếm pháp hoa mỹ. Giữa không trung còn có ba cao thủ ngự kiếm truy đuổi nhau, không ngừng biến hóa các dạng thức tấn công, phần lớn các đệ tử đều say sưa dán mắt vào trường đả đấu. Trên thao trường mênh mông, những thân ảnh đứng lác đác đều toát lên vẻ hứng khởi phấn chấn vô cùng.
Dần dần những đệ tử hôm qua mới gia nhập Thiên Sơn cũng đều đã đến đứng vây quanh thao trường để quan sát học tập. Trừ Kiều Truy Phong ra, còn đâu Thiên Sơn Cửu Kiếm và cả Hạng chưởng môn cũng đã đích thân dẫn các đệ tử mới nhập môn đến để làm quen với môi trường mới.
Hạng chưởng môn dẫn theo ba đệ tử thong thả đi đến, hướng về đại đệ tử đang lăng không múa kiếm gọi to: “Liệt Phong! Con qua đây một chút!”
Đệ tử tên Liệt Phong đó võ công rất cao cường, gã đang luyện tập Phong Ba Trảm uy lực rất lớn, thân thể ở giữa không trung cấp tốc xoay chuyển, đột nhiên đạp gió bay lên, song thủ cử kiếm bổ xuống, một đạo kiếm quang lăng lệ hung mãnh kích thẳng vào thạch bia ở phía xa, “choang” một tiếng, kiếm khí đã lưu lại trên thạch bia một vệt kiếm sâu hoắm. Liệt Phong nghe thấy chưởng môn gọi mình mới nhẹ nhàng hạ thân xuống mặt đất. Soạt! một tiếng kiếm đã tra vào vỏ, tư thế tiêu sái của gã khiến các đệ tử mới đều cảm thấy bối rối tinh thần. Chỉ thấy Liệt Phong từ xa cúi người nói: “Bái kiến sư tôn!”
Hạng chưởng môn mỉm cười gật đầu, tán dương: “Võ công của con đã có tiến bộ rất lớn, vi sư cảm thấy rất vui, ta tin rằng không bao lâu nữa con sẽ có thể thi triển ngự kiếm thuật được rồi.”
Liệt Phong được sư phụ khen ngợi nhưng vẫn không hề tỏ vẻ kiêu ngạo nói: “Đệ tử nhất định sẽ luyện thành phi kiếm trong thời gian sớm nhất, dốc hết sức lực vì công cuộc trừ ma vệ đạo!”
Hạng chưởng môn nở một nụ cười lộ vẻ vui mừng, vuốt râu nói: “Được, tốt lắm!” Đoạn quay người vẫy ba đệ tử phía sau tiến lên trước nói với Liệt Phong: “Trước tiên con hãy dạy chúng nội công cơ bản nhất, khi nào chúng luyện tới mức có được nền tảng vững chắc rồi thì hãy báo cho ta biết! Còn nữa, con cũng nên chuẩn bị thu nhận đồ đệ đi!”
Nội tâm Liệt Phong kích động dữ dội! Gã thầm nghĩ sư phụ nói đúng, sau bảy năm nữa, trọng trách thu nhận đồ đệ e là phải đến lượt gã đảm nhận rồi. Liệt Phong vội cúi người nói: “Đồ nhi nhất định không phụ lòng sư tôn!”
Phương thức của Thiên Sơn Cửu Kiếm đa phần giống nhau, đều giao các đệ tử mới cho môn sinh đắc ý của mình truyền thụ võ nghệ. Trên thao trường lúc này đã tập trung rất đông đệ tử, họ xúm xít đứng chỉ đông chỉ tây, ai cũng tỏ vẻ hớn hở mừng rỡ.
Chỉ có một người ngoại lệ! Hoa Lân đứng cô độc một mình, vọng nhìn chúng huynh đệ đồng môn đang hân hoan tưng bừng trong trường, nó tự hỏi phải chăng mình chỉ là kẻ thừa? Tối hôm qua sư phụ Kiều Truy Phong đã dùng nội lực hùng hậu giúp nó vận hành chân khí vài lần, sau đó đưa cho nó một quyển Huyền Băng Quyết bảo nó luyện tập, lão thở ra hơi rượu nồng nặc nói: “Hảo tiểu tử! Nội công của ngươi đã có căn cơ rất tốt, ngươi cứ cầm lấy quyển Huyền Băng Quyết này chiếu theo đó mà luyện tập là được rồi!”
Chỉ với một câu nói đó mà Hoa Lân giờ đã trở thành một người hoàn toàn tự do. Kiều Truy Phong chẳng để ý gì đến nó, chỉ lo ôm vò rượu mà say sưa suốt ngày. Hoa Lân không biết làm thế nào đành phải tự đi quan sát tiến độ của các sư huynh khác. Nó thầm nghĩ: “Tuy nội công của ta đã có cơ sở vững chắc, đến Thiên Sơn cũng chỉ để chữa bệnh nhưng cũng phải học chút ít võ công chứ? Không thể để thế này nữa, ta phải học trộm một chiêu nửa thức mới được.”
Trong lúc buồn chán, Hoa Lân tìm kiếm trong đám đông một hồi mới nhận ra hôm nay Diệp Thanh cũng không đến, nó nghĩ chắc hẳn sư phụ của nàng sớm đã sắp xếp cho nàng những bài luyện công. Phóng mắt nhìn ra xa, nó ngạc nhiên phát hiện ra một thân ảnh màu trắng đứng nổi bật giữa đám đông, một tiên nữ tuyệt sắc đang hướng dẫn cho đồ đệ. Hoa Lân chỉ biết nàng ta là tiểu sư thúc của mình chứ không biết nàng tên là gì, nó liền từ từ đi đến…
Chỉ thấy bạch y tiên nữ đó đang chỉ điểm cho một cô bé khả ái, ôn nhu nói: “Linh nhi! Bắt đầu từ mai con sẽ đi theo Hà sư tỷ luyện công, có gì không rõ có thể trực tiếp đến tìm ta! Biết chưa?”
Cô bé khả ái đó mở to đôi mắt sáng long lanh gật gật đầu, đột nhiên nhìn thấy Hoa Lân mới đi đến bên cạnh nên cô có vẻ hơi ngượng ngùng.
Hoa Lân xuất thân hào môn, từ bé tới giờ không sợ trời không sợ đất, nó ngang nhiên chủ động hỏi bạch y tiên nữ: “Tiểu sư thúc! Cô tên là gì? Hình như chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi thì phải?”
Vị tiểu sư thúc đó ngạc nhiên quay đầu lại nhìn nó, cũng hơi đỏ mặt rồi bỗng mỉm cười hòa nhã nói: “Ta tên Thượng Quan Linh! Cậu tìm ta có việc gì không?”
Hoa Lân nói với dáng vẻ dễ thương: “Không có gì! Tôi chỉ muốn biết tên của cô thôi!”
Thượng Quan Linh bật cười yêu kiều, nhẹ nhàng nói: “Tại sao chỉ có mình cậu đến thao trường, Kiều sư huynh không quản lý cậu sao?”
Hoa Lân tức tối nói: “Tôi mới không cần ông ta quản ý! Người ta ghét uống rượu, hừm...”
Cô bé khả ái đứng bên cười khanh khách hỏi: “Ông ta có dạy ngươi uống rượu không? Hi hi hi…”
Thượng Quan Linh cũng cố nín cười, đôi mắt sáng trong hiện lên tiếu ý, thật không dễ dàng gì mới khỏi bật cười thành tiếng, nàng chỉnh sắc nói: “Cậu yên tâm! Chờ lát nữa ta sẽ nói chuyện với cậu, ta nhất định sẽ dạy võ công cho cậu.”
Ai ngờ Hoa Lân lắc đầu quầy quậy nói: “Không cần không cần, ta mới không cần ai dạy!...Ta thích tự do!”
Chú thích:
Thiên Sơn Cửu Kiếm: chính là chín vị cao thủ trên đài, họ chủ yếu phụ trách chưởng quản các công việc của Thiên Sơn, chín người này lần lượt là:
Đại sư huynh: Thiên kiếm Hạng Mạc Thiên
Nhị sư huynh: Túy kiếm Kiều Truy Phong
Tam sư tỷ: Phi hoa kiếm Hà Úc Hương
Tứ sư đệ: Bôn vân kiếm Trịnh Thanh Phong
Ngũ sư muội: Mẫu đan kiếm Lưu Linh (thê tử của chưởng môn Hạng Mạc Thiên)
Lục sư muội: Phiêu miễu kiếm La Tử Linh
Thất sư đệ: Trần phong kiếm Hứa Văn Hà
Bát sư đệ: Ẩn quang kiếm Lý Lôi Vân
Cửu sư muội: Tuyệt trần kiếm Thượng Quan Linh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.