Ngọc Tiên Duyên

Quyển 4 - Chương 32: Đại nhân báo danh*

Phiêu Ẩn

07/06/2016

Lại nói Lý Lôi Vân của “Thiên Sơn kiếm phái” dẫn theo các đệ tử trú tại “Thanh Long biệt viện”, do các phòng đều đã chật cứng nên mười một người Thiên Sơn phái đều được an bài ở trong một tiểu viện tinh xảo đẹp đẽ. Người ta tôn trọng thân phận của họ nên mới sắp xếp cho một tiểu viện độc lập, nếu là người khác thì e rằng tầng trên tầng dưới đều phải ở lẫn cùng nhiều nhân vật võ lâm không quen biết.

Lý Lôi Vân triệu tập tất cả các đệ tử đến khách sảnh, dặn dò: “Trận pháp của Thục Sơn vang danh thiên hạ, bố cục phòng ốc đều áp vào trong trận pháp, mọi người không có chuyện gì thì đừng đi lung tung. Còn nữa, không ai được đến gần ba toà tháp cao lớn hùng vĩ kia, vì đó là cấm địa của Thục Sơn…”

Trương Thiên Hoa gục đầu mải mê với những tâm sự của mình, sư thúc nói gì gã chẳng hề để vào tai, thầm vạch kế hoạch làm thế nào để đi họp mặt với Hoa Lân.

Trong những ngày này, gã quả nhiên phát hiện thấy Hạng Tiêu Vân và Trần Kiêu có gì đó lén lút mờ ám, chỉ sợ bọn chúng thực sự sẽ gây bất lợi cho gã. Nhớ lại mấy hôm trước Hoa Lân bất chấp thân mang trọng thương đến báo tin cho mình, tình nghĩa huynh đệ này khiến gã thập phần cảm động.

Đang miên man suy nghĩ thì Lý Lôi Vân đột nhiên gọi tên gã: “Thiên Hoa…Ta đang bảo con đấy! Không được đi tìm tiểu tử Hoa Lân, rõ chưa?”

“Vâng!” Trương Thiên Hoa thuận mồm đáp.

Đại môn bỗng vang lên tiếng cót két, Thượng Quan Linh đẩy cửa bước vào, thấy mọi người đang họp liền cao giọng nói: “Ta ra ngoài một lát!” Nói rồi quay mình đi luôn. Lý Lôi Vân quan tâm hỏi: “Sư muội định đi đâu thế?”

Thượng Quan Linh hơi khựng lại nhưng không hồi đáp, tiện tay đóng cửa rồi nhẹ nhàng bỏ đi. Dương Phong Linh vốn muốn chạy theo nhưng thấy sư tôn không có ý dẫn mình đi cùng nên đành phải ngoan ngoãn lưu lại.

Lý Lôi Vân chẳng còn lòng dạ nào mà dặn dò chúng đệ tử điều gì nữa, lãnh đạm bảo: “Cần nói thì ta đã nói hết rồi, muốn ra ngoài phải báo trước cho ta biết!”

Trương Thiên Phong thấy sư thúc chuyển thân sắp quay về phòng, liền nói ngay: “Thiên Hoa muốn ra ngoài ngắm phong cảnh Thục Sơn, nghe nói cảnh sắc ở Lăng Vân đỉnh rất hùng vĩ!”

Lý Lôi Vân quay người nhìn dò xét gã một lượt từ trên xuống dưới, trầm giọng nói: “Ra ngoài cũng được! Nhưng phải có người đi theo con.”

Dương Phong Linh hớn hở: “Con đi con đi! Hi hi…”

Lý Lôi Vân đành chịu thua: “Đã vậy thì hai đứa đi đi!”

Trương Thiên Hoa đánh mắt với Dương Phong Linh, hai người sải bước ra khỏi đại môn.

Các sư huynh đều biết Dương Phong Linh và Trương Thiên Hoa khá thân thiết với nhau nên không cảm thấy có gì khác thường. Chỉ có Trần Kiêu mắt lóe lên một tia sắc lạnh khó phát giác, khác xa thần sắc ảm đạm thường ngày.

Ra khỏi sân, bên ngoài giờ đang là buổi trưa.

Trương Thiên Hoa, Dương Phong Linh thoăn thoắt rảo bước khỏi “Thanh Long biệt viện”. Họ nhận thấy trên những con đường của Thục Sơn, người đông nườm nượp, dường như đã hình thành nên quy mô của một tòa thành trấn, tốp năm tụm ba các nhân vật võ lâm không ngừng đi ngang qua người họ. Trương Thiên Hoa trông thấy một đệ tử Thục Sơn đang đi đến từ phía đối diện, bèn chắp tay hành lễ nói: “Thiếu hiệp xin lưu bước, cho hỏi Quan Tinh các ở Huyền Vũ biệt uyển đi đường nào ạ?”

Đệ tử Thục Sơn đó nhìn đánh giá Trương Thiên Hoa có vẻ tôn kính, chỉ tay về hướng bắc: “Huyền Vũ biệt uyển nằm ở mặt bắc của Thục Sơn, Thiên Tinh các ở ngay bên cạnh ‘Ấn Nguyệt hồ’ của Huyền Vũ biệt uyển, thiếu hiệp cứ đi là thấy!”

Trương Thiên Hoa liên thanh cảm tạ, sau đó kéo Dương Phong Linh đi tìm Huyền Vũ biệt uyển, cuối cùng đã thấy được mục tiêu. Gã bấy giờ mới biết “Quan Tinh các” là một tòa lâm thuỷ tiểu tạ trang nhã phi thường, nhìn khung cảnh u tĩnh này thì nơi đây dường như là chỗ ở của một nhân vật quan trọng nào đó. Gã sực hiểu ra tại sao đệ tử Thục Sơn ban nãy khi nghe thấy mình hỏi “Quan Tinh các” liền tỏ ra tôn kính như vậy. Nguyên lai khách trọ ở trong “Quan Tinh các” này có thân phận trác việt. Chẳng lẽ Hoa Lân và Diệp Thanh ngụ tại Quan Tinh các thật ư?

Lúc này, một đệ tử Thục Sơn từ xa nhìn thấy hai người bọn họ “thập thò” ngó nghiêng, liền tiến đến thân thiện hỏi: “Tiền bối trong đó đã ra ngoài rồi, có lẽ phải tối mới về được, huynh tìm họ có việc gì không?”



Trương Thiên Hoa sầu muộn hỏi: “Tiền bối?” Gã ngớ ra rồi bỗng tỉnh ngộ nói: “À!...Không có gì, không có gì.” Trong lòng thầm tức giận, xem ra sáng nay Hoa đại ca vì muốn an ủi mình nên đã nói bừa ra nơi này rồi.

Dương Phong Linh hậm hực: “Huynh xem hắn đấy! Hành tẩu giang hồ đã hơn sáu tháng rồi mà vẫn thích lừa người!”

Trương Thiên Hoa không nói gì, cúi đầu đi về đường cũ cùng Dương Phong Linh. Nhưng Dương Phong Linh cũng không im lặng được lâu, thoáng sau đã cao hứng trở lại, hưng phấn chỉ tay về phía Lăng Vân đỉnh ẩn hiện đằng xa reo: “Thiên Hoa ca ca, Thiên Hoa ca ca!...Huynh nhìn trên kia đi. Oa! Chúng ta lên đó xem được không?”

Trương Thiên Hoa nhìn lên đỉnh núi theo hướng tay nàng chỉ, gượng cười đáp: “Được thôi…”

Dương Phong Linh tung tăng chạy nhảy trên đường, chốc chốc lại quay đầu chờ hắn, giậm chân giục giã: “Nhanh lên nào!”

Trương Thiên Hoa đang đoán xem Hoa Lân đã tiến nhập Thục Sơn hay chưa, tâm trạng hết sức buồn bã không vui, thầm nghĩ: Sao Hoa đại ca biết Thục Sơn có một “Quan Tinh các” nhỉ? Chắc huynh ấy vô tình nghe thấy có người nhắc đến thôi. Nếu Hoa đại ca bảo là mình trọ tại một nơi bình thường thì chứng tỏ huynh ấy có khả năng thực sự đã vào trong này! Nhưng huynh ấy lại cứ quả quyết rằng mình trọ trong “Quan Tinh các”, một nơi tách biệt trang nhã, xem ra lời nói này khó mà tin được!

Dương Phong Linh thấy gã cúi đầu đi lề rề từng bước thì tức khí chống nạnh gắt: “Này!...Huynh có nghe muội nói không đấy?”

Người đi bên đường thấy bộ dạng khả ái của nàng đều quay đầu lại nhìn. Dương Phong Linh phùng mang trợn mắt, tức tối nhìn như đóng đinh vào mặt Trương Thiên Hoa, không quan tâm gì đến biểu hiện của người khác với mình. Dẫu sao mỹ nữ cũng có nhiều đặc quyền – không cần những gì vô ích!

Trước bao nhiêu ánh mắt của những người xung quanh, Trương Thiên Hoa cảm thấy hơi bối rối mất tự nhiên, vội đáp: “Đến đây đến đây!” Rồi hấp tấp sải bước theo nàng.

Dương Phong Linh mắt đẹp lúng liếng, cười duyên với Trương Thiên Hoa: “Vậy mới nghe lời chứ!...Có điều, vừa rồi muội nghe thấy có người muốn đi báo danh tham gia kiếm điển! Chúng ta đi xem có những ai đoạt kiếm được không?”

Trương Thiên Hoa mặt nghệt ra, người ta vẫn bảo tâm tư mỹ nữ biến đổi vô thường, xem ra câu nói này quả nhiên không sai. Vừa mới chộn rộn kêu là muốn lên Lăng Vân đỉnh, bây giờ đột nhiên lại cải biến phương hướng. Gã chỉ biết ngờ nghệch gật đầu nói: “Được rồi được rồi! Muội đi đâu, ta theo đó!”

Dương Phong Linh nghe thế thích chí cười hi hi nói: “Thế thì đi thôi nào!” Nói xong dắt tay Trương Thiên Hoa dọc theo đường lớn, tiến về phía “Nghị Sự điện” của Thục Sơn.

Còn chưa đến nơi, từ xa đã nhìn thấy vô số người đứng xem trên bậc thềm của “Nghị Sự điện”, tất cả đều ngước lên nhìn danh sách tỉ thí được treo trên tường.

Trương Thiên Hoa và Dương Phong Linh cùng đi đến, chỉ thấy trên bức tường cao to treo hơn trăm tấm biển tên lấp loáng ánh sáng vàng. Mặt trên đều có ghi danh tính của những nhân vật đại danh đỉnh đỉnh, tùy tiện chọn ra bất kỳ người nào cũng là cao thủ danh chấn giang hồ. Trông tình hình này thì tất cả các cao thủ tham gia đoạt kiếm đều được nêu tên ở trên đó.

Trương Thiên Hoa soi kỹ thì thấy danh tự của tiểu sư thúc Thượng Quan Linh xếp ở vị trí thứ hai. Cốc Phi Hồng của Thục Sơn quả nhiên không xuất trường, đại biểu Thục Sơn kiếm tông tham gia đoạt kiếm kỳ này là Cốc Phong Chi.

Dương Phong Linh lấy làm kỳ quái hỏi: “Ý? Cốc Phong Chi là ai thế?”

Lời này vừa thốt ra, lập tức đã có vài nhân vật võ lâm nhìn về phía nàng. Trương Thiên Hoa vội kéo tay áo nàng, thấp giọng nói: “Thục Sơn Nhất Kiếm Phong!...Cốc Phong Chi vài năm gần đấy đã trở thành một cao thủ nổi tiếng võ lâm. Năm năm trước, huynh ấy cũng từng tham gia Thiên Sơn kiếm điển của chúng ta. Nhưng khi đó Cốc Phi Hồng là đại biểu của Thục Sơn, còn Cốc Phong Chi chỉ đến để quan sát học hỏi mà thôi!...Lý sư thúc hôm kia đã dự đoán, kỳ Thục Sơn kiếm điển lần này sẽ do Cốc Phong Chi xuất diện đoạt kiếm, quả nhiên trúng phóc.”

Dương Phong Linh trước giờ không lưu ý lắm đến chuyện giang hồ, mặc dù trên tường toàn là những đại danh hiển hách nhưng thực sự chẳng nhận biết được mấy người, nàng chu môi nói: “Nhiều người quá à!” Người khác thì đều kinh ngạc trước danh tính của các cao thủ treo trên kia, chỉ có Dương Phong Linh mới ngạc nhiên trước số người đoạt kiếm.

Trương Thiên Hoa phiền muộn nói: “Đương nhiên là đông hơn nhiều so với kỳ Thiên Sơn kiếm điển của chúng ta lần trước rồi. Bất quá hai ngày sau, hơn một trăm cao thủ e là chỉ còn lại một nửa thôi.”

Dương Phong Linh không hiểu: “Tại sao sau hai ngày lại giảm đi nhiều người như vậy?”

Trương Thiên Hoa kiên nhẫn giải thích: “Vì ‘Huyền Thiên kiếm’ chỉ có một thanh!...Do đó, cả kiếm điển đương nhiên cũng chỉ có một người đứng nhất. Sau mỗi trận, kẻ thất bại chỉ còn nước lùi về làm khán giả mà thôi!”



Dương Phong Linh bây giờ mới chợt hiểu ra.

Trương Thiên Hoa thấy xung quanh có vài người mới nhập bước giang hồ nghe thấy cao kiến của mình, đều gục gặc đầu tán thành, trong lòng không khỏi dâng lên niềm khoái cảm đắc ý.

Đúng lúc này, một đệ tử Thục Sơn bỗng nhiên cất cao tiếng: “Thiên Tinh môn, nhị môn chủ Phùng Kiến Bình, đại biểu Thiên Tinh môn tham chiến!”

Chúng nhân dưới đài đều nô nức khen hay!

Tiếp đó, chỉ thấy một thiếu niên vận thanh y mang trường kiếm tung người nhảy lên, chuyển hướng ba lần liên tiếp trên không trung, tay cầm một biển tên rực rỡ ánh vàng, treo lên tường một cách chuẩn xác phi thường. Thân thể gã ở trên không quay ngược lại, vọt qua đỉnh đầu mọi người, “vù” một tiếng đã lại đáp xuống đài, thân pháp kinh thế hãi tục.

Chúng nhân dưới đài thấy đệ tử Thục Sơn ai nấy đều lợi hại, trong lòng không khỏi ngầm kính phục. Trương Thiên cũng thầm gật đầu nghĩ: “Võ công của thiếu niên đó có lẽ không chênh lệch với mình là bao.”

Trương Thiên Hoa nhìn theo thân ảnh của thiếu niên đó, phát hiện thấy trên đài cao, trước cửa “Nghị Sự điện” còn bày một chiếc bàn bát tiên lớn. Một lão học cứu** “mắt mũi kèm nhèm” ngồi sau bàn, bức tường phía trên căng ngang một bức đại tự nền đỏ, trên viết: “Nơi báo danh kiếm điển”.

Thế nhưng, cái nơi báo danh đó quá ư vắng vẻ, sao được náo nhiệt bằng đám đông chen lấn bên dưới đài?

Có điều ngẫm ra cũng đúng! Vô luận là ai, chỉ cần nhìn thấy các đại danh lẫy lừng trên “bảng đối chiến”, người nào chẳng kinh hồn bạt vía. Chẳng có cao thủ nào thuộc loại tầm thường, thử hỏi làm sao dám liều lĩnh lên đó để chịu mất mặt cơ chứ?

Đúng lúc này, Trương Thiên Hoa tình cờ nhìn thấy một hán tử trung niên thể hình cao to, trông có vẻ hơi ngang ngạnh đi đến “nơi báo danh kiếm điển.” Càng khiến người ta kinh ngạc hơn là hán tử trung niên đó oang oang nói: “Ta báo danh cho chưởng môn Tiên Kiếm phái, Hoa Lân!”

Trương Thiên Hoa sửng sốt, chẳng lẽ có người trùng tên với Hoa đại ca? Đúng là thế gian hiếm thấy!...Ha ha, hơn nữa còn là vị chưởng môn của “Tiên Kiếm phái” nữa chứ, nghe cũng có chút phong thái đấy!

Quả nhiên thấy lão học cứu nơi báo danh kiểm tra đối chiếu một hồi, rất lâu sau mới cầm lên một miếng kim bài, đề bút viết lên phía trên mấy chữ, sau đó giao cho thiếu niên vận thanh y bên cạnh. Thiếu niên đó giơ lên nhìn, cao giọng tuyên đọc: “Chưởng môn Tiên Kiếm phái, Hoa Lân!... Đại biểu Tiên Kiếm phái tham chiến!” Dứt lời phi thân nhảy lên, lại treo kim bài trong tay lên tường.

Trương Thiên Hoa chăm chú theo dõi tình hình bên đó, khi nghe thấy cái tên “Hoa Lân” chỉ cười cười hiếu kỳ. Nhưng Dương Phong Linh cạnh gã lại thảng thốt: “Hả?...Hoa Lân? Hoa Lân nào thế? Chưởng môn Tiên Kiếm phái?”

Các nhân vật võ lâm quanh đó cũng đang hiếu kỳ, trong giang hồ mới mọc thêm một Tiên Kiếm phái từ khi nào vậy? Nghe thấy Dương Phong Linh kêu lớn, hầu hết mọi người đều nhìn lại.

Dương Phong Linh ngượng ngập “ai a” một tiếng, thanh âm lập tức nhỏ xuống. Thấy người khác nhìn mình với ánh mắt quái dị, nàng còn tưởng rằng trên giang hồ thực sự có người trùng tên họ với Hoa Lân, liền thì thào: “Cái tên này quen thuộc quá nha! Hi hi hi…”

Nàng quay đầu nhìn Trương Thiên Hoa, khuỷu tay huých mạnh vào người gã, môi cong lên nói: “Thiên Hoa ca ca! Huynh bảo có đúng không?”

Trương Thiên Hoa kêu “hả?” một tiếng, lúc lâu sau mới có phản ứng, đầu toát mồ hôi nói: “Phải phải phải…Cái tên này quen quá đi!”



*đại nhân báo danh: báo danh hộ người

**lão học cứu: ông già có dáng vẻ mô phạm

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngọc Tiên Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook