Quyển 9 - Chương 39: HIỂM TRUNG CHÚ KIẾM
Phiêu Ẩn
13/06/2016
Tháp lâm u ám không thấy có điểm cuối, hàn vụ ảm đạm vẫn
vây phủ từ ngoài xa làm cho người ta không thể trông thấy được cảnh vật ở trước mặt!
Hoa Lân hoành kiếm phía trước, chậm rãi tiến dần tới, Vừa mới đi được hơn mười trượng, vừa đặt chân lên hắn đã cảm thấy không ổn, đang muốn lùi chân phải về nhưng đã muộn mất nửa bước. Chỉ thấy cả tháp lâm xung quanh đột nhiên rùng rùng chuyển động. thế giới xung quanh đột nhiên xoay tròn với tốc độ chóng mặt. phút chốc vạn vật cũng chỉ còn là hư ảnh lưu lại trong mắt hắn mà thôi, nhất thời hình thành một vùng xoáy khổng lồ!
Hoa Lân bị vây ở giữa, lập tức có chút trời xoay đất chuyển, hai chân lọang choạng vội vàng chống Hà Chiếu xuống mặt đất đỡ lấy thân hình, lúc này mới miễn cưỡng tạm ổn!
Nhưng thế giới xung quanh xoay tròn càng lúc càng nhanh, từng trận cuồng phong nổi lên gào thét thổi qua mặt hắn giống như dao cắt vào da thịt. Ống tay áo Hoa Lân đột nhiên “Xích” một tiếng bị cắt ra nát vụn thành từng mảnh nhỏ, hoảng sợ hắn vội vận khởi toàn thân công lực kháng hành. Bên ngoài cơ thể Sư Vương Thuẫn lóe lên, nhanh chóng tạo ra một tầng quang thuẫn, lúc này mới có thể miễn cưỡng ngăn chặn Phong nhận xâm nhập!
Đưa mắt nhìn lại thì chỉ thấy thiên địa hỗn độn, cuồng phong kinh thiên động địa đang không ngừng gào thét bên người, xung quanh đá chạy cát bay, phảng phất giống như mạt nhật (ngày tàn) đang đến gần vậy. Không hay nhất chính là phong thế càng ngày càng cuồng bạo, ngay cả Sư Vương Thuẫn cũng có chút biểu hiện không ngăn xuể, quang thuẫn bị ép thành hình dạng méo mó. Hoa Lân vội tụ khí đan điền, toàn lực co rút vòng phòng hộ tráo lại, nhưng chân khí trong cơ thể lại không ngừng bành trướng ra ngoài, tựa hồ lúc nào cũng có thể nổ tung mà chết. Đột nhiên nhiệt độ không khí xung quanh giảm xuống, giống như bị ngâm vào một hầm băng vậy. Hoa Lân kinh ngạc phát hiện trong cuồng phong dường như đang ẩn dấu hơn mười hư ảnh. Không chỉ có thế, ngay cả hắc vụ ở ngoài xa cũng bị hút vào, chung quanh trở thành một mảnh hắc ám. Lúc này Long Toàn Phong âm lãnh ngày càng trở nên mãnh liệt điên cuồng hơn, Hoa Lân dần dần cũng không thể ngăn cản được nữa. Rốt cục Quang thuẫn bên ngoài cũng lóe lên, Hoa Lân cảm thấy một trận choáng váng, trong lòng cả kinh, biết rằng một khi phòng hộ tráo bị vỡ thì mình nhất định cũng không thoát khỏi số phận tương tự. Tình thế cực kì khẩn cấp, dưới chân không ngừng phù động, trọng tâm không vững, nếu không phải là nhờ có Hà Chiếu cắm sâu vào mặt đất, chỉ sợ đã sớm bị lốc xoáy này nuốt mất từ lâu rồi!
Hoa Lân khẩn trương ngẩng đầu lên nhìn bầu trời rồi lại nhìn xuống dưới chân, lớn tiếng mắng:
- Khốn kiếp, đã không thể thăng thiên, thì ta đành phải độn thổ vậy!
Nói xong bám chặt vào Hà Chiếu, một tay vận công lại còn cứng hơn một thanh trường kiếm, “binh binh, bang bang” bắt đầu đào móc trên mặt đất. Chỉ chốc lát Hoa Lân đã đào được một hố lớn, lập tức nhảy vào, quả nhiên cảm thấy phong thế đã yếu đi một chút…
Trong Tu chân giới cũng chỉ có Hoa Lân là có thể làm những việc thế này. Động địa này thật sự trông giống như là phần mộ, đứng trong đó tro bụi, gió lớn thổi đập vào người làm hắn chật vật khó mà trụ nổi. Hoa Lân có chút bất đắc dĩ, hắn thấy phong thế quá lớn, lại tiếp tục đào sâu xuống dưới thêm hai thước nữa rồi mở rộng sang hai bên thêm hai thước. Lúc này phong thế rốt cục cũng đã giảm đi nhiều, Hoa Lân vừa đắc thủ, cước đã vô lực nhũn ra, lúc này mới phát hiện mặt đất cứng rắn như thiết này lại âm hàn vô cùng, hắn thật sự chẳng khác gì đang ngồi trong một hầm băng vậy.
Nguyên tưởng rằng mình có thể nghỉ ngơi một lát, không ngờ phong thế trên đầu càng ngày càng khẩn, hút tất cả các hắc vụ từ ngoài xa lại hấp thu hết, hơn nữa còn theo động khẩu mà vào. Hoa Lân chỉ cảm thấy loại hắc khí phiêu miễu này giống như đang hình thành thực thể vậy, tầng tầng vây quanh giống như muốn phong chết mình ở trong động vậy. Điều khiến người ta sợ hãi chính là chúng không ngừng chui vào miệng rồi đi qua cổ họng, giống như là đang xâm thực thân thể vậy. Chuyện này khiến Hoa Lân toàn thân đổ mồ hôi lạnh, vội vàng tọa công, tụ khởi toàn thân công lực thúc dục liệt diễm trong cơ thể liều mạng ngăn cản hàn khí nhập thể. Phút chốc toàn thân Hoa Lân dấy lên đoàn đoàn hỏa diễm, quả nhiên loại hắc ti này thập phần úy kị Phần Tinh Luân, lập tức bị bức lui, vừa thoát ra khỏi cơ thể đã bị cuồng phong hút trở về. Trên dỉnh đầu Hoa Lân liền hình thành một Long Quyển Phong khổng lồ, mãi vẫn không tiêu tán, giống như muốn phong chết Hoa Lân ở trong động vậy!
Hoa Lân tuyệt không dám xuất quan, lại càng không dám triệt công, chỉ biết khổ sở chống đỡ vận hành Phần Tinh Luân. Sau nửa canh giờ, phong thế trên đầu vẫn chưa có một chút biểu hiện suy nhược nào, giống như muốn cũng mình so đọ sức bền vậy. Lúc này Hoa Lân mới cảm thấy có chút kì quái, suy nghĩ một lúc cũng hiểu ra nhất định có người ở ngoài âm thầm thúc dục trận pháp. Hắn liền lớn tiếng mắng:
- Lão tử không tin Long quyển phong của ngươi có thể duy trì mãi như vậy, hừ!
Hoa Lân nói xong trong lòng cũng có chút khẩn trương, nghĩ thầm đối phương đang chờ mình ở đây, bây giờ phải làm sao cho tốt? đột nhiên linh cơ chợt lóe, vội nói lớn:
- … Vừa lúc, hôm nay ngày tốt, bổn thiếu gia có thể khai lô luyện kiếm. Đợi ngày ta luyện thành cũng là ngày ta phá quan!
Hoa Lân nghĩ một lúc, tùy tay bố trí một phòng ngự trận đơn giản trên đỉnh đầu. Bởi hiện nay hắn công lực có thừa, nên có thể đồng thời làm vài việc mà không trở ngại chút nào, tay xuất ra một lô phế kiếm, tay phải nâng lên một đoàn hỏa diễm chói mắt lập tức xuất hiện, ném tất cả các thanh trường kiếm vào đó, chân chánh bắt đầu chú kiếm (luyện kiếm)!
Chốc lát trung ương đoàn hỏa diễm đã phát ra quang mang chói mắt, mấy thanh trường kiếm quả nhiên nhanh chóng bị hòa tan, mà long quyển phong trên đầu bị phòng ngự trận ngăn cản, một đen một hồng hai cỗ khí lưu bài xích lẫn nhau đang tương tranh ngay trên đỉnh đầu, nhưng cũng chỉ là tương tranh vô sự.
Hoa Lân thấy mình tạm thời coi như an toàn, liền tập trung tinh thần toàn tâm toàn ý bắt đầu luyện kiếm!
Lần luyện kiếm này vốn Hoa Lân chỉ định tạo thành hình dáng, sau đó âm thầm đào thoát. Ai ngờ hắn làm được một nửa rồi thì lại không thể thu tay. Chỉ vì hắn luyện kiếm tâm tính phi thường bình lặng, cho nên đầu óc lúc nào cũng ở trong cảnh giới không minh. Trong lúc vô ý đã đạt tới điên phong trạng thái (cảnh giới vô ngã). Hoa Lân tâm cơ máy động ném nốt Hà Chiếu vào trong chú kiếm lô!
Trải qua một phen rèn luyện của liệt hỏa, cả thanh Hà Chiếu đã rút lại còn hơn một nửa. Trường kiếm ba thước trong tay hắn giờ đã đúc rút thành một thước bảy phân. Hoa Lân lập tức lắp bắp kinh hãi, hắn nhớ rõ lần luyện kiếm trước mình đã thi triển toàn lực, cứ tưởng rằng Hà Chiếu đã tinh thuần đến cực trí, không nghĩ rằng lần này vẫn còn có thể thu nhỏ lại? Đây quả thật là một chuyện cực kì quái!
Trong chốc lát Hoa Lân đã luyện thành thục hơn, liền lấy ra hai thanh Phân Quang kiếm khá tốt ném vào trong kiếm lô, sau đó lại lấy ra một lượng lớn Phi quỷ kích, chuẩn bị đại triển thân thủ…
Thời gian dần dần trôi qua, Long quyển phong trên đỉnh đầu cũng bắt đầu yếu nhược, lúc này nếu Hoa Lân đào tẩu thì đúng là thời cơ tốt nhất. Không ngờ hắn luyện kiếm quá chú tâm đạt đến cảnh giới vong ngã, gắt gao nhìn vào trung ương đoàn hỏa diễm, mượn nguyên năng của Hà Chiếu luỵện thành năm thanh Phân quang kiếm. kết quả này thật đã nằm ngoài tưởng tượng của hắn!
Hoa Lân chỉ lo cúi đầu luyện kiếm, trên đỉnh đầu Long quyển phong không ngừng ép xuống phòng ngự trận, áp lực như ẩn như hiện, phảng phất tùy thời có thể vỡ tan. Cũng may nó được đoàn hỏa diễm nóng cháy nâng đỡ nên mới miễng cưỡng chống trụ đến lúc này. Hoa Lân đang muốn luyện thành thanh Phân Quang kiếm thứ sáu, nhưng tại thời khắc mấu chốt, tầng phòng ngự trên đỉnh đầu đã vỡ tan, một cỗ cuồng phong âm lãnh đột nhiên ập tới, hàn khí âm lãnh gặp ngọn đoàn đoàn hỏa diễm lập tức bị noãn hóa, tựa như một cỗ xuân phong ấm áp tràn vào khắp động, chẳng những phong thế giảm đi mà không khí trong động cũng trở nên ấm áp dị thường!
Hoa Lân bị dọa một trận đến phát hoảng, thanh Phân quang kiếm trong tay sắp thành hình đến phút cuối lại hỏng, bất thành khí. Hắn cực kì giận giữ, nhất thời nhảy dựng lên, tay nâng Hà Chiếu khởi xuất tầng tầng kiếm quang, không chút do dự bổ thẳng vào Long quyển phong trên đỉnh đầu. Lớn tiếng mắng:
- Khốn kiếp, dám làm hỏng đại sự của ta, nhận kiếm này của ta…
Nói thì chậm nhưng tay phải Hoa Lân vừa chém ra lập tức trong động vang lên “sưu sưu…” năm đạo hồng quang bạo phát, chính là năm thanh Phân Quang kiếm mới hình thành bị Hà Chiếu khiên dẫn, lập tức bay đi như điện xạ. Hoa Lân nhất thời kinh hãi không thôi. Mừng chính là năm thanh Phân Quang kiếm này linh tính cực mạnh, đây có thể nói là một chuyện bất khả tư nghị. Kinh là vì chúng vừa mới thành hình, nếu bị âm khí xâm phệ, linh khí lập tức tổn thương rất nhiều. Lo lắng quát:
- Tất cả trở về!
Nhưng đã muộn, năm thanh phi kiếm đã sớm bị Long quyển phong hút vào trong đó, tựa như ném đá xuống biển, mất tăm mất tích. Hà Chiếu trong tay Hoa Lân lập tức ngân vang một tiếng, không ngừng dục động, thiếu chút nữa rời tay mà bay đi. Hoa Lân quýnh quáng vội vàng nắm chặt lấy chuôi Hà Chiếu, chỉ sợ nó cũng tuột mất khỏi bàn tay mình!
Vừa thu hồi Hà Chiếu đã thấy trên thân kiếm thấp thoáng một tầng kim quang nhàn nhạt, hồng quang ẩn hiện trong thân kiếm khó có thể phát hiện thỉnh thoảng mới lóe lên, toàn kiếm tràn ngập linh lực. Mà thân kiếm sơ với trước đây nhỏ hơn đến một nửa có thừa, chỉ còn khoảng một thước bảy tấc, cầm trong tay nhẹ nhàng giống như là tiểu kiếm mà nữ nhân vẫn hay dùng!
Hoa Lân choáng váng phát hiện ra thanh kiếm này hàn quang nội liễm, sắc bén vô cùng, thân kiếm nùng súc cao độ, mà bên trong còn ẩn chứa một cỗ hoàng kim năng lượng. Nếu như không phải tự tay mình chú kiếm, hắn còn hoài nghi thanh kiếm này có phải là Hà Chiếu kiếm của mình hay không? Điều đáng tiếc duy nhất chính là năm thanh Phân Quang kiếm vừa mới hình thành đã bị Long quyển phong âm hàn hút mất. chúng thân kiếm vẫn còn đỏ bừng nến bị hàn khí xâm thực, lập tức linh tính sẽ tiêu thất. Nghĩ vậy Hoa Lân cảm thấy tiếc nuối vô cùng. Nếu sau này có luyện chế lại cũng khó có thể một hơi làm ra năm thanh kiếm như thế…
Hoa Lân hoành kiếm phía trước, chậm rãi tiến dần tới, Vừa mới đi được hơn mười trượng, vừa đặt chân lên hắn đã cảm thấy không ổn, đang muốn lùi chân phải về nhưng đã muộn mất nửa bước. Chỉ thấy cả tháp lâm xung quanh đột nhiên rùng rùng chuyển động. thế giới xung quanh đột nhiên xoay tròn với tốc độ chóng mặt. phút chốc vạn vật cũng chỉ còn là hư ảnh lưu lại trong mắt hắn mà thôi, nhất thời hình thành một vùng xoáy khổng lồ!
Hoa Lân bị vây ở giữa, lập tức có chút trời xoay đất chuyển, hai chân lọang choạng vội vàng chống Hà Chiếu xuống mặt đất đỡ lấy thân hình, lúc này mới miễn cưỡng tạm ổn!
Nhưng thế giới xung quanh xoay tròn càng lúc càng nhanh, từng trận cuồng phong nổi lên gào thét thổi qua mặt hắn giống như dao cắt vào da thịt. Ống tay áo Hoa Lân đột nhiên “Xích” một tiếng bị cắt ra nát vụn thành từng mảnh nhỏ, hoảng sợ hắn vội vận khởi toàn thân công lực kháng hành. Bên ngoài cơ thể Sư Vương Thuẫn lóe lên, nhanh chóng tạo ra một tầng quang thuẫn, lúc này mới có thể miễn cưỡng ngăn chặn Phong nhận xâm nhập!
Đưa mắt nhìn lại thì chỉ thấy thiên địa hỗn độn, cuồng phong kinh thiên động địa đang không ngừng gào thét bên người, xung quanh đá chạy cát bay, phảng phất giống như mạt nhật (ngày tàn) đang đến gần vậy. Không hay nhất chính là phong thế càng ngày càng cuồng bạo, ngay cả Sư Vương Thuẫn cũng có chút biểu hiện không ngăn xuể, quang thuẫn bị ép thành hình dạng méo mó. Hoa Lân vội tụ khí đan điền, toàn lực co rút vòng phòng hộ tráo lại, nhưng chân khí trong cơ thể lại không ngừng bành trướng ra ngoài, tựa hồ lúc nào cũng có thể nổ tung mà chết. Đột nhiên nhiệt độ không khí xung quanh giảm xuống, giống như bị ngâm vào một hầm băng vậy. Hoa Lân kinh ngạc phát hiện trong cuồng phong dường như đang ẩn dấu hơn mười hư ảnh. Không chỉ có thế, ngay cả hắc vụ ở ngoài xa cũng bị hút vào, chung quanh trở thành một mảnh hắc ám. Lúc này Long Toàn Phong âm lãnh ngày càng trở nên mãnh liệt điên cuồng hơn, Hoa Lân dần dần cũng không thể ngăn cản được nữa. Rốt cục Quang thuẫn bên ngoài cũng lóe lên, Hoa Lân cảm thấy một trận choáng váng, trong lòng cả kinh, biết rằng một khi phòng hộ tráo bị vỡ thì mình nhất định cũng không thoát khỏi số phận tương tự. Tình thế cực kì khẩn cấp, dưới chân không ngừng phù động, trọng tâm không vững, nếu không phải là nhờ có Hà Chiếu cắm sâu vào mặt đất, chỉ sợ đã sớm bị lốc xoáy này nuốt mất từ lâu rồi!
Hoa Lân khẩn trương ngẩng đầu lên nhìn bầu trời rồi lại nhìn xuống dưới chân, lớn tiếng mắng:
- Khốn kiếp, đã không thể thăng thiên, thì ta đành phải độn thổ vậy!
Nói xong bám chặt vào Hà Chiếu, một tay vận công lại còn cứng hơn một thanh trường kiếm, “binh binh, bang bang” bắt đầu đào móc trên mặt đất. Chỉ chốc lát Hoa Lân đã đào được một hố lớn, lập tức nhảy vào, quả nhiên cảm thấy phong thế đã yếu đi một chút…
Trong Tu chân giới cũng chỉ có Hoa Lân là có thể làm những việc thế này. Động địa này thật sự trông giống như là phần mộ, đứng trong đó tro bụi, gió lớn thổi đập vào người làm hắn chật vật khó mà trụ nổi. Hoa Lân có chút bất đắc dĩ, hắn thấy phong thế quá lớn, lại tiếp tục đào sâu xuống dưới thêm hai thước nữa rồi mở rộng sang hai bên thêm hai thước. Lúc này phong thế rốt cục cũng đã giảm đi nhiều, Hoa Lân vừa đắc thủ, cước đã vô lực nhũn ra, lúc này mới phát hiện mặt đất cứng rắn như thiết này lại âm hàn vô cùng, hắn thật sự chẳng khác gì đang ngồi trong một hầm băng vậy.
Nguyên tưởng rằng mình có thể nghỉ ngơi một lát, không ngờ phong thế trên đầu càng ngày càng khẩn, hút tất cả các hắc vụ từ ngoài xa lại hấp thu hết, hơn nữa còn theo động khẩu mà vào. Hoa Lân chỉ cảm thấy loại hắc khí phiêu miễu này giống như đang hình thành thực thể vậy, tầng tầng vây quanh giống như muốn phong chết mình ở trong động vậy. Điều khiến người ta sợ hãi chính là chúng không ngừng chui vào miệng rồi đi qua cổ họng, giống như là đang xâm thực thân thể vậy. Chuyện này khiến Hoa Lân toàn thân đổ mồ hôi lạnh, vội vàng tọa công, tụ khởi toàn thân công lực thúc dục liệt diễm trong cơ thể liều mạng ngăn cản hàn khí nhập thể. Phút chốc toàn thân Hoa Lân dấy lên đoàn đoàn hỏa diễm, quả nhiên loại hắc ti này thập phần úy kị Phần Tinh Luân, lập tức bị bức lui, vừa thoát ra khỏi cơ thể đã bị cuồng phong hút trở về. Trên dỉnh đầu Hoa Lân liền hình thành một Long Quyển Phong khổng lồ, mãi vẫn không tiêu tán, giống như muốn phong chết Hoa Lân ở trong động vậy!
Hoa Lân tuyệt không dám xuất quan, lại càng không dám triệt công, chỉ biết khổ sở chống đỡ vận hành Phần Tinh Luân. Sau nửa canh giờ, phong thế trên đầu vẫn chưa có một chút biểu hiện suy nhược nào, giống như muốn cũng mình so đọ sức bền vậy. Lúc này Hoa Lân mới cảm thấy có chút kì quái, suy nghĩ một lúc cũng hiểu ra nhất định có người ở ngoài âm thầm thúc dục trận pháp. Hắn liền lớn tiếng mắng:
- Lão tử không tin Long quyển phong của ngươi có thể duy trì mãi như vậy, hừ!
Hoa Lân nói xong trong lòng cũng có chút khẩn trương, nghĩ thầm đối phương đang chờ mình ở đây, bây giờ phải làm sao cho tốt? đột nhiên linh cơ chợt lóe, vội nói lớn:
- … Vừa lúc, hôm nay ngày tốt, bổn thiếu gia có thể khai lô luyện kiếm. Đợi ngày ta luyện thành cũng là ngày ta phá quan!
Hoa Lân nghĩ một lúc, tùy tay bố trí một phòng ngự trận đơn giản trên đỉnh đầu. Bởi hiện nay hắn công lực có thừa, nên có thể đồng thời làm vài việc mà không trở ngại chút nào, tay xuất ra một lô phế kiếm, tay phải nâng lên một đoàn hỏa diễm chói mắt lập tức xuất hiện, ném tất cả các thanh trường kiếm vào đó, chân chánh bắt đầu chú kiếm (luyện kiếm)!
Chốc lát trung ương đoàn hỏa diễm đã phát ra quang mang chói mắt, mấy thanh trường kiếm quả nhiên nhanh chóng bị hòa tan, mà long quyển phong trên đầu bị phòng ngự trận ngăn cản, một đen một hồng hai cỗ khí lưu bài xích lẫn nhau đang tương tranh ngay trên đỉnh đầu, nhưng cũng chỉ là tương tranh vô sự.
Hoa Lân thấy mình tạm thời coi như an toàn, liền tập trung tinh thần toàn tâm toàn ý bắt đầu luyện kiếm!
Lần luyện kiếm này vốn Hoa Lân chỉ định tạo thành hình dáng, sau đó âm thầm đào thoát. Ai ngờ hắn làm được một nửa rồi thì lại không thể thu tay. Chỉ vì hắn luyện kiếm tâm tính phi thường bình lặng, cho nên đầu óc lúc nào cũng ở trong cảnh giới không minh. Trong lúc vô ý đã đạt tới điên phong trạng thái (cảnh giới vô ngã). Hoa Lân tâm cơ máy động ném nốt Hà Chiếu vào trong chú kiếm lô!
Trải qua một phen rèn luyện của liệt hỏa, cả thanh Hà Chiếu đã rút lại còn hơn một nửa. Trường kiếm ba thước trong tay hắn giờ đã đúc rút thành một thước bảy phân. Hoa Lân lập tức lắp bắp kinh hãi, hắn nhớ rõ lần luyện kiếm trước mình đã thi triển toàn lực, cứ tưởng rằng Hà Chiếu đã tinh thuần đến cực trí, không nghĩ rằng lần này vẫn còn có thể thu nhỏ lại? Đây quả thật là một chuyện cực kì quái!
Trong chốc lát Hoa Lân đã luyện thành thục hơn, liền lấy ra hai thanh Phân Quang kiếm khá tốt ném vào trong kiếm lô, sau đó lại lấy ra một lượng lớn Phi quỷ kích, chuẩn bị đại triển thân thủ…
Thời gian dần dần trôi qua, Long quyển phong trên đỉnh đầu cũng bắt đầu yếu nhược, lúc này nếu Hoa Lân đào tẩu thì đúng là thời cơ tốt nhất. Không ngờ hắn luyện kiếm quá chú tâm đạt đến cảnh giới vong ngã, gắt gao nhìn vào trung ương đoàn hỏa diễm, mượn nguyên năng của Hà Chiếu luỵện thành năm thanh Phân quang kiếm. kết quả này thật đã nằm ngoài tưởng tượng của hắn!
Hoa Lân chỉ lo cúi đầu luyện kiếm, trên đỉnh đầu Long quyển phong không ngừng ép xuống phòng ngự trận, áp lực như ẩn như hiện, phảng phất tùy thời có thể vỡ tan. Cũng may nó được đoàn hỏa diễm nóng cháy nâng đỡ nên mới miễng cưỡng chống trụ đến lúc này. Hoa Lân đang muốn luyện thành thanh Phân Quang kiếm thứ sáu, nhưng tại thời khắc mấu chốt, tầng phòng ngự trên đỉnh đầu đã vỡ tan, một cỗ cuồng phong âm lãnh đột nhiên ập tới, hàn khí âm lãnh gặp ngọn đoàn đoàn hỏa diễm lập tức bị noãn hóa, tựa như một cỗ xuân phong ấm áp tràn vào khắp động, chẳng những phong thế giảm đi mà không khí trong động cũng trở nên ấm áp dị thường!
Hoa Lân bị dọa một trận đến phát hoảng, thanh Phân quang kiếm trong tay sắp thành hình đến phút cuối lại hỏng, bất thành khí. Hắn cực kì giận giữ, nhất thời nhảy dựng lên, tay nâng Hà Chiếu khởi xuất tầng tầng kiếm quang, không chút do dự bổ thẳng vào Long quyển phong trên đỉnh đầu. Lớn tiếng mắng:
- Khốn kiếp, dám làm hỏng đại sự của ta, nhận kiếm này của ta…
Nói thì chậm nhưng tay phải Hoa Lân vừa chém ra lập tức trong động vang lên “sưu sưu…” năm đạo hồng quang bạo phát, chính là năm thanh Phân Quang kiếm mới hình thành bị Hà Chiếu khiên dẫn, lập tức bay đi như điện xạ. Hoa Lân nhất thời kinh hãi không thôi. Mừng chính là năm thanh Phân Quang kiếm này linh tính cực mạnh, đây có thể nói là một chuyện bất khả tư nghị. Kinh là vì chúng vừa mới thành hình, nếu bị âm khí xâm phệ, linh khí lập tức tổn thương rất nhiều. Lo lắng quát:
- Tất cả trở về!
Nhưng đã muộn, năm thanh phi kiếm đã sớm bị Long quyển phong hút vào trong đó, tựa như ném đá xuống biển, mất tăm mất tích. Hà Chiếu trong tay Hoa Lân lập tức ngân vang một tiếng, không ngừng dục động, thiếu chút nữa rời tay mà bay đi. Hoa Lân quýnh quáng vội vàng nắm chặt lấy chuôi Hà Chiếu, chỉ sợ nó cũng tuột mất khỏi bàn tay mình!
Vừa thu hồi Hà Chiếu đã thấy trên thân kiếm thấp thoáng một tầng kim quang nhàn nhạt, hồng quang ẩn hiện trong thân kiếm khó có thể phát hiện thỉnh thoảng mới lóe lên, toàn kiếm tràn ngập linh lực. Mà thân kiếm sơ với trước đây nhỏ hơn đến một nửa có thừa, chỉ còn khoảng một thước bảy tấc, cầm trong tay nhẹ nhàng giống như là tiểu kiếm mà nữ nhân vẫn hay dùng!
Hoa Lân choáng váng phát hiện ra thanh kiếm này hàn quang nội liễm, sắc bén vô cùng, thân kiếm nùng súc cao độ, mà bên trong còn ẩn chứa một cỗ hoàng kim năng lượng. Nếu như không phải tự tay mình chú kiếm, hắn còn hoài nghi thanh kiếm này có phải là Hà Chiếu kiếm của mình hay không? Điều đáng tiếc duy nhất chính là năm thanh Phân Quang kiếm vừa mới hình thành đã bị Long quyển phong âm hàn hút mất. chúng thân kiếm vẫn còn đỏ bừng nến bị hàn khí xâm thực, lập tức linh tính sẽ tiêu thất. Nghĩ vậy Hoa Lân cảm thấy tiếc nuối vô cùng. Nếu sau này có luyện chế lại cũng khó có thể một hơi làm ra năm thanh kiếm như thế…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.