Quyển 8 - Chương 40: KẾ HOA HỮU BIẾN
Phiêu Ẩn
09/06/2016
Nhìn thấy không thể chạy thoát, Hoa Lân đột ngột xoay
chuyển, trên không trung xuất hiện một hình bóng đơn độc, tưởng như kéo
dãn khoảng cách. Hắn quay đầu lại gấp giọng nói với Nho Tử Quân:
- Ngươi đi nhanh lên, bọn chúng tới tìm ta, sẽ không làm gì thương tổn ngươi hết……..đi mau lên!
Nho Tử Quân do dự, nghĩ thầm rõ ràng là những người này tới là vì “Thiên Cơ đồ”, ta một mình bỏ chạy càng khó thoát thân. Nghĩ vậy hắn liền nói:
- Không không không… chúng ta nhanh chóng chạy tới truyền tống tế đài, tới đấy bọn chúng nhất định chắc sẽ không dám động thủ.
Hoa Lân lại nghĩ: điều này chưa chắc, nữ sát thủ này dám giữa thanh thiên bạch nhật giết người, cho dù chạy tới truyền tống tế đài thì cũng có tác dụng gì?
Vừa nghĩ vậy lại vừa muốn thoát khỏi địch nhân phía sau. Nhưng mag theo Nho Tử Quân này nặng nề quá, thật sự không thể thi triển toàn lực. Tới lúc này phía trước có hai bóng đen bay lên, như đã mai phục sẵn rồi vậy. Nhìn thấy Hoa Lân thì không nói không rằng, lập tức ra tay, lưỡng đạo tử quang nhằm vào mặt Hoa Lân xông tới.
Hoa Lân thấy trước có mai phục, sau có truy binh, trong chốc lát đã hình thành thế bao vây. Bất đắc dĩ hắn đành phải đem Nho Tử Quân cùng hạ kiếm xuống, mượn lực của mình né sang bên phải, nhanh chóng bạt không mà bay
Nho Tử Quân cũng từ không trung bay thẳng xuống, vung tay múa chân, cả kinh kêu lên
- A……….
Hoa Lân sau khi bỏ Nho Tử Quân ra, thân pháp quả nhiên nhanh hơn rất nhiều, thân hình bắn tới, không chỉ có tránh khỏi tử quang đối diện mà còn từ đỉnh đầu các nàng lật qua. Hà Chiếu Kiếm xẹt qua một đường tuyệt đẹp, lại trở lại dưới chân Hoa Lân.
Nhưng Hoa Lân vừa mới bước lên phi kiếm, đã có cảm giác phía sau có đạo chưởng phong sắc bén đánh tới. Hoa Lân biết không thể tránh né đành phải khởi động “cửu chuyển thần công” mới học được ngạnh đỡ một chưởng. Chỉ nghe “Phanh” một tiếng trầm đục, trên người Hoa Lân lóe lên hồng quang, “Sư Vương thuẫn” trong cơ thể đã hóa giải một tiểu bộ phận chưởng phong, cùng lúc đó chân khí trong cơ thể Hoa Lân nhanh chóng xoay tròn, hóa giải thêm vài phần chưởng lực, tuy là như vậy nhưng phần chưởng phong còn lại vẫn đánh cho hắn lảo đảo, thiếu chút nữa thì từ trên phi kiếm rơi xuống đất.
Hắc y nữ tử này rõ ràng đã đạt tới Thanh Hư cảnh giới. Nàng không đợi Hoa Lân hoán khí, lập tức đuổi tới phía sau, ngọc chưởng vung lên, lại phách chưởng vào lưng Hoa Lân.
Hoa Lân xoay người lại hữu chưởng vung lên đánh lại "Phanh" một tiếng, song phương đối diện tiếp nhau một chưởng. Nhưng “cửu chuyển thần công” lập tức phát huy tác dụng, chân khí sau một vòng đi trong cơ thể, mang một thành chưởng lực của đối phương phản kích lại.
Nữ tử che mặt kia thân ảnh nhoáng lên, rõ ràng đã ăn một đòn nhẹ, ngẩng đầu nhìn Hoa Lân hỏi:
- Đây là pháp thuật gì?
Hoa Lân không trả lời, bay lên, chuẩn bị bỏ trốn. Nhưng không dược như ý, một luồng kiếm quang từ phía bên đánh tới, vừa đúng ngăn trở đường đi của hắn. Hoa Lân lập tức dừng thân lại, chỉ thấy bóng người chớp động, chín bóng đen đã xuất hiện rốt cuộc không còn chỗ mà chạy nữa.
Dưới tình huống này, Hoa Lân tỉnh táo tiếp nhận, cúi đầu nhìn về hướng Nho Tử Quân dưới đất, thấy hắn bình an vô sự. Hắn liền quay đầu nhìn các nử tử che mặt đứng xung quanh cười nói:”…..Nói thật, bình sinh ta đây là lần đầu tiên bị nhiều tiên tử như vậy truy đuổi, trong lòng thấy thật vinh hạnh……không biết các vị tiên tử có chuyện gì cần phân phó? Nếu như Long mỗ có thể làm được nhất định đem toàn lực thực hiện” nói xong Hoa Lân tiêu sái phất tay phải, nhẹ nhàng hất mấy sợi tóc trên trán, ra vẻ phong cách của một lãng tử.
Các cô gái thấy hắn trước khi chết còn muốn làm dáng, không khỏi sửng sốt một chút. Hắc y nữ tử cầm đầu lạnh lùng nói:
- Không có gì, chúng ta chỉ là thỉnh các hạ quay về uống trà, sau đó hỏi vài việc. Chỉ có thế mà thôi…
Hoa Lân thấy các nàng quả nhiên trúng kế hoãn binh của mình liền cười nói:
- Ta còn tưởng rằng mời ta đi làm phò mã…..hắc hắc!
vừa nói ánh mắt tiện đà quét một lần xung quanh. Chỉ thấy “Truyện tống tế đài” phía bắc còn cách khoảng hai trăm trượng nữa, mặc dù rất xa, nhưng nếu thừa cơ các nàng không phòng bị, vẫn có thể chạy tới được….trong lòng hắn bắt đầu lập kế hoạch, nếu có người mở “Truyện tống tế đài”, mình nhất định phải chạy trước một bước chui vào trong trận, như vậy mơi có thể chạy trốn thành công được.
Kế hoạch của hắn đúng là không sai, nhưng ả cầm đầu không mắc mưu hắn, đột nhiên quát:
- Động thủ…
Hoa Lân lập tức xua tay nói:
- Ai……từ từ, từ từ!.....ta đi cùng các ngươi là được rồi chứ gì?
Người ta thường nói: không đánh kẻ đang cười
Các cô gái quả nhiên sững sờ, ả áo đen cầm đầu cười lạnh nói:
- Được! .....nhưng chúng ta trước hết phong trụ kinh mạch ngươi lại mới được. Thế có được không?
Hoa Lân cười nhăn nhở đưa hai tay ra nói:
- Được, lại đây, ta và các ngươi đi một chuyến, các ngươi muốn làm gì ta cũng được…
trong lòng lại cười lạnh: Muốn phong trụ kinh mạch của ta? Hừ hừ Hiên Dĩ Thừa còn không làm được gì bổn thiếu gia, các ngươi đã là cái gì?
Ả cầm đầu cũng cẩn thận, hướng đến đồng bọn xung quanh đưa mắt ra hiệu, bảo các nàng tùy thời mà động thủ. Lúc này ả mới tự mình tiến đến phong trụ ba chỗ kinh mạch của Hoa Lân, lại âm thầm rút ra một sợi "Tỏa hồn ti", chuẩn bị mang Hoa Lân trói lại.
Hoa Lân biểu hiện rất phóng túng, nhìn bóng lưng phía xa của Nho Tử Quân , thở dài một hơi nói:
- Ai ……còn nói là huynh đệ cái gì, lúc gặp chuyện chỉ biết bỏ chạy.
Các ả nghe vậy đều buồn cười, bởi vì Nho Tử Quân quả thật là chuồn rất nhanh.
Lúc này ả cầm đầu đã cầm "Tỏa hồn ti" bước tới Hoa Lân. Hoa Lân không thể tiếp tục được nữa, đột nhiên quát:
- Uy……các ngươi có biết Trữ Tiêm Tuyết không?
Đây là tín hiệu động thủ của Hoa Lân
Bởi vì không cần biết các ả là ai, chỉ cần nghe một tên người đều phải ngỡ ngàng một chút, thậm chí còn hỏi:
- Trữ Tiêm Tuyết là ai?
đây là thói thường của con người. Huống chi nếu các ả là Thánh Thanh Viện đệ tử, nhất định các nàng phải biết tung tích bây giờ của Trữ Tiêm Tuyết.
Quả nhiên mấy cô gái này đều ngớ người ra một chút, hơn nữa xem phản ứng của các ả thấy còn có nhận biết Trữ Tiêm Tuyết.
Cơ hội không thể để mất, Hoa Lân thân thể đột nhiên trầm xuống, rơi thẳng xuống đất. Hắn nhằm góc nhà phía mặt bắc "Truyện tống tế đài" phóng tới.
Ả áo đen cầm đầu căn bản không biết hắn làm thế nào đả thông kinh mạch, lúc này cuối cùng cũng tỉnh lại, tất cả đều ngự kiếm truy đuổi.
Hoa Lân vừa bay nhanh vừa nhìn lại "Truyện tống tế đài" trong lòng gấp rút cầu nguyện: Mau mau, mau mau….mở truyền tống trận ra! ..... thế nào còn không mở? mất thời gian quá.
Cuối cùng hắn cũng chạy tới trước mặt "Truyện tống tế đài" thấy người đi trên đường đều mặc đồ đen, cảnh tượng rất hoành tráng. Bọn chúng xếp thành một hàng dài. Nói vậy, đây tất cả đều là cao thủ đi “Phiêu Miểu Hà” sao?
Hoa Lân không kịp nhìn kỹ, bởi vì chín ả quả nhiên không sợ gì hết, cứ thế từ không trung xông thẳng tới, căn bản không để người đi đường vào mắt
Bất đắc dĩ Hoa Lân “Sưu” một tiếng đã xẹt qua bầu trời phía trên"Truyện tống tế đài", đáng chết, truyền tống trận mãi vẫn không mở ra. Hoa Lân trong lòng buồn bực, phát hiện kế hoạch của mình đến phút cuối tan vỡ, hắn lớn tiếng chửi:
- Mẹ nó, rõ ràng đã qua một thời thần, thế quái nào lại không có ai mở truyền tống trận hết vậy? ...... Vận khí thật sự tệ vậy sao?
Hết lần này đến lần khác hắn không dám dừng lại, chỉ có thể ngự kiếm bay thẳng về phía trước
Sưu sưu sưu sưu sưu …… chính là tiếng gió cường đại của bọn truy đuổi, làm cho dưới đất người đi đường lảo đảo, cảnh tượng xem cũng hoành tráng.
Nho Tử Quân nấp trong đám người lúc này cũng lặng lẽ quay đầu lại, nhìn Hoa Lân dần dần đi xa, xoa xoa mồ hôi trên trán nói:
- Quả thật là không phải là đến tìm ta, bằng không thì ta chết chắc!
Lại nói Hoa Lân bị buộc vào thế không còn đường nào nữa, chỉ có thể ngự kiếm chạy như điên, tựa như tên bắn khỏi cung, trong nháy mắt đã phi ra khỏi phạm vi của "Tiên trì thành”. Mặt sau chín bóng người cũng như hình với bóng, so với Hoa Lân thì không chậm hơn chút nào.
Hoa Lân đột nhiên đổi hướng, chuẩn bị quay về "Tiên trì thành”. Nhưng hắn không ngờ tới mấy ả gia hỏa phía sau giống như là phá được “âm mưu” của mình, chín bóng người phía sau đột nhiên tách thành hai hướng, hình thành một cái lưới, vô luận mình chạy hướng nào, mấy ả cũng có thể ngăn lại.
Bất đắc dĩ, Hoa Lân chỉ có thể một đường chạy thẳng như điên. Trong đầu hiện lên vô số mưu kế, nhưng chẳng có cái nào dùng được.
Mắt thấy "Tiên trì thành” càng xa, dưới chân thì cuối cùng cũng nhìn thấy thảo nguyên.
Chạy được một lát, phía trước đột ngột xuất hiện một sườn dốc, phía trước nó là một mảng sa mạc vô cùng vô tận.
Hoa Lân nhìn từ xa lại chỉ thấy bầu trời lờ mờ, bên tai còn thấy dường như truyền đến tiếng gió gào thét. Nhưng hắn cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đâm đầu vào đấy.
Mảnh sa mạc vô biên, liên miên bất tận này, từ xa nhìn lại giống như một đại dương màu vàng, làm cho lòng người mê say.
Hoa Lân lúc này chả còn lòng dạ đâu mà ngắm cảnh, hắn vẫn cưỡi trường kiếm cắm đầu cắm cổ chạy, không biết qua bao nhiêu thời gian, rốt cục phát hiện chín ả phía sau ngừng lại, nhưng đột nhiên lại nhanh chóng bay thẳng lên trời. Hoa Lân thầm nghĩ, mấy ả này định làm gì đây? Chẳng lẽ lại có quỷ kế gì sao?
Chỉ trong chốc lát Hoa Lân hiểu được vì sao mấy ả lại phải bay lên như vậy
Hắn chỉ thấy bầu trời phía trước mờ mịt, một đám cát bụi cao mấy trăm trượng cuồn cuộn bay tới, nhằm thẳng vào mình. Mờ trời tối đất, thanh thế kinh người. Gió cũng mạnh dần lên, thổi thẳng vào làm hai má cảm thấy đau nhức.
Hoa Lân đang chuẩn bị quay đầu, bỗng phát hiện một cơn lốc tốc độ kinh người, trong nháy mắt đã chỉ còn cách có ngoài năm mươi trượng. Hoa Lân biết, trên cao gió còn mạnh gấp mấy chục lần so với dưới đất. Hắn liền liều mạng, lao thẳng xuống đất.
Còn chưa xuống đến đât, hắn đã phát hiện phía sau lưng có một đợt cuồng sa lao tới. Xa xa, một gò cát bỗng nhiên biến mất tăm mất tích, hiển nhiên chúng đang trong tình trạng “Di sơn” Hoa Lân bây giờ mới hiểu vì sao nơi đây được gọi là "Cuồng sa tinh".
Xuống tới mặt đất, Hoa Lân chỉ có cảm giác xung quanh hôn ám vô cùng. Vô số cát bụi bắn khắp người mình, nhanh chóng phủ từ đầu tới chân, chỉ trong chốc lát, bị vùi dưới một gò cát.
- Ngươi đi nhanh lên, bọn chúng tới tìm ta, sẽ không làm gì thương tổn ngươi hết……..đi mau lên!
Nho Tử Quân do dự, nghĩ thầm rõ ràng là những người này tới là vì “Thiên Cơ đồ”, ta một mình bỏ chạy càng khó thoát thân. Nghĩ vậy hắn liền nói:
- Không không không… chúng ta nhanh chóng chạy tới truyền tống tế đài, tới đấy bọn chúng nhất định chắc sẽ không dám động thủ.
Hoa Lân lại nghĩ: điều này chưa chắc, nữ sát thủ này dám giữa thanh thiên bạch nhật giết người, cho dù chạy tới truyền tống tế đài thì cũng có tác dụng gì?
Vừa nghĩ vậy lại vừa muốn thoát khỏi địch nhân phía sau. Nhưng mag theo Nho Tử Quân này nặng nề quá, thật sự không thể thi triển toàn lực. Tới lúc này phía trước có hai bóng đen bay lên, như đã mai phục sẵn rồi vậy. Nhìn thấy Hoa Lân thì không nói không rằng, lập tức ra tay, lưỡng đạo tử quang nhằm vào mặt Hoa Lân xông tới.
Hoa Lân thấy trước có mai phục, sau có truy binh, trong chốc lát đã hình thành thế bao vây. Bất đắc dĩ hắn đành phải đem Nho Tử Quân cùng hạ kiếm xuống, mượn lực của mình né sang bên phải, nhanh chóng bạt không mà bay
Nho Tử Quân cũng từ không trung bay thẳng xuống, vung tay múa chân, cả kinh kêu lên
- A……….
Hoa Lân sau khi bỏ Nho Tử Quân ra, thân pháp quả nhiên nhanh hơn rất nhiều, thân hình bắn tới, không chỉ có tránh khỏi tử quang đối diện mà còn từ đỉnh đầu các nàng lật qua. Hà Chiếu Kiếm xẹt qua một đường tuyệt đẹp, lại trở lại dưới chân Hoa Lân.
Nhưng Hoa Lân vừa mới bước lên phi kiếm, đã có cảm giác phía sau có đạo chưởng phong sắc bén đánh tới. Hoa Lân biết không thể tránh né đành phải khởi động “cửu chuyển thần công” mới học được ngạnh đỡ một chưởng. Chỉ nghe “Phanh” một tiếng trầm đục, trên người Hoa Lân lóe lên hồng quang, “Sư Vương thuẫn” trong cơ thể đã hóa giải một tiểu bộ phận chưởng phong, cùng lúc đó chân khí trong cơ thể Hoa Lân nhanh chóng xoay tròn, hóa giải thêm vài phần chưởng lực, tuy là như vậy nhưng phần chưởng phong còn lại vẫn đánh cho hắn lảo đảo, thiếu chút nữa thì từ trên phi kiếm rơi xuống đất.
Hắc y nữ tử này rõ ràng đã đạt tới Thanh Hư cảnh giới. Nàng không đợi Hoa Lân hoán khí, lập tức đuổi tới phía sau, ngọc chưởng vung lên, lại phách chưởng vào lưng Hoa Lân.
Hoa Lân xoay người lại hữu chưởng vung lên đánh lại "Phanh" một tiếng, song phương đối diện tiếp nhau một chưởng. Nhưng “cửu chuyển thần công” lập tức phát huy tác dụng, chân khí sau một vòng đi trong cơ thể, mang một thành chưởng lực của đối phương phản kích lại.
Nữ tử che mặt kia thân ảnh nhoáng lên, rõ ràng đã ăn một đòn nhẹ, ngẩng đầu nhìn Hoa Lân hỏi:
- Đây là pháp thuật gì?
Hoa Lân không trả lời, bay lên, chuẩn bị bỏ trốn. Nhưng không dược như ý, một luồng kiếm quang từ phía bên đánh tới, vừa đúng ngăn trở đường đi của hắn. Hoa Lân lập tức dừng thân lại, chỉ thấy bóng người chớp động, chín bóng đen đã xuất hiện rốt cuộc không còn chỗ mà chạy nữa.
Dưới tình huống này, Hoa Lân tỉnh táo tiếp nhận, cúi đầu nhìn về hướng Nho Tử Quân dưới đất, thấy hắn bình an vô sự. Hắn liền quay đầu nhìn các nử tử che mặt đứng xung quanh cười nói:”…..Nói thật, bình sinh ta đây là lần đầu tiên bị nhiều tiên tử như vậy truy đuổi, trong lòng thấy thật vinh hạnh……không biết các vị tiên tử có chuyện gì cần phân phó? Nếu như Long mỗ có thể làm được nhất định đem toàn lực thực hiện” nói xong Hoa Lân tiêu sái phất tay phải, nhẹ nhàng hất mấy sợi tóc trên trán, ra vẻ phong cách của một lãng tử.
Các cô gái thấy hắn trước khi chết còn muốn làm dáng, không khỏi sửng sốt một chút. Hắc y nữ tử cầm đầu lạnh lùng nói:
- Không có gì, chúng ta chỉ là thỉnh các hạ quay về uống trà, sau đó hỏi vài việc. Chỉ có thế mà thôi…
Hoa Lân thấy các nàng quả nhiên trúng kế hoãn binh của mình liền cười nói:
- Ta còn tưởng rằng mời ta đi làm phò mã…..hắc hắc!
vừa nói ánh mắt tiện đà quét một lần xung quanh. Chỉ thấy “Truyện tống tế đài” phía bắc còn cách khoảng hai trăm trượng nữa, mặc dù rất xa, nhưng nếu thừa cơ các nàng không phòng bị, vẫn có thể chạy tới được….trong lòng hắn bắt đầu lập kế hoạch, nếu có người mở “Truyện tống tế đài”, mình nhất định phải chạy trước một bước chui vào trong trận, như vậy mơi có thể chạy trốn thành công được.
Kế hoạch của hắn đúng là không sai, nhưng ả cầm đầu không mắc mưu hắn, đột nhiên quát:
- Động thủ…
Hoa Lân lập tức xua tay nói:
- Ai……từ từ, từ từ!.....ta đi cùng các ngươi là được rồi chứ gì?
Người ta thường nói: không đánh kẻ đang cười
Các cô gái quả nhiên sững sờ, ả áo đen cầm đầu cười lạnh nói:
- Được! .....nhưng chúng ta trước hết phong trụ kinh mạch ngươi lại mới được. Thế có được không?
Hoa Lân cười nhăn nhở đưa hai tay ra nói:
- Được, lại đây, ta và các ngươi đi một chuyến, các ngươi muốn làm gì ta cũng được…
trong lòng lại cười lạnh: Muốn phong trụ kinh mạch của ta? Hừ hừ Hiên Dĩ Thừa còn không làm được gì bổn thiếu gia, các ngươi đã là cái gì?
Ả cầm đầu cũng cẩn thận, hướng đến đồng bọn xung quanh đưa mắt ra hiệu, bảo các nàng tùy thời mà động thủ. Lúc này ả mới tự mình tiến đến phong trụ ba chỗ kinh mạch của Hoa Lân, lại âm thầm rút ra một sợi "Tỏa hồn ti", chuẩn bị mang Hoa Lân trói lại.
Hoa Lân biểu hiện rất phóng túng, nhìn bóng lưng phía xa của Nho Tử Quân , thở dài một hơi nói:
- Ai ……còn nói là huynh đệ cái gì, lúc gặp chuyện chỉ biết bỏ chạy.
Các ả nghe vậy đều buồn cười, bởi vì Nho Tử Quân quả thật là chuồn rất nhanh.
Lúc này ả cầm đầu đã cầm "Tỏa hồn ti" bước tới Hoa Lân. Hoa Lân không thể tiếp tục được nữa, đột nhiên quát:
- Uy……các ngươi có biết Trữ Tiêm Tuyết không?
Đây là tín hiệu động thủ của Hoa Lân
Bởi vì không cần biết các ả là ai, chỉ cần nghe một tên người đều phải ngỡ ngàng một chút, thậm chí còn hỏi:
- Trữ Tiêm Tuyết là ai?
đây là thói thường của con người. Huống chi nếu các ả là Thánh Thanh Viện đệ tử, nhất định các nàng phải biết tung tích bây giờ của Trữ Tiêm Tuyết.
Quả nhiên mấy cô gái này đều ngớ người ra một chút, hơn nữa xem phản ứng của các ả thấy còn có nhận biết Trữ Tiêm Tuyết.
Cơ hội không thể để mất, Hoa Lân thân thể đột nhiên trầm xuống, rơi thẳng xuống đất. Hắn nhằm góc nhà phía mặt bắc "Truyện tống tế đài" phóng tới.
Ả áo đen cầm đầu căn bản không biết hắn làm thế nào đả thông kinh mạch, lúc này cuối cùng cũng tỉnh lại, tất cả đều ngự kiếm truy đuổi.
Hoa Lân vừa bay nhanh vừa nhìn lại "Truyện tống tế đài" trong lòng gấp rút cầu nguyện: Mau mau, mau mau….mở truyền tống trận ra! ..... thế nào còn không mở? mất thời gian quá.
Cuối cùng hắn cũng chạy tới trước mặt "Truyện tống tế đài" thấy người đi trên đường đều mặc đồ đen, cảnh tượng rất hoành tráng. Bọn chúng xếp thành một hàng dài. Nói vậy, đây tất cả đều là cao thủ đi “Phiêu Miểu Hà” sao?
Hoa Lân không kịp nhìn kỹ, bởi vì chín ả quả nhiên không sợ gì hết, cứ thế từ không trung xông thẳng tới, căn bản không để người đi đường vào mắt
Bất đắc dĩ Hoa Lân “Sưu” một tiếng đã xẹt qua bầu trời phía trên"Truyện tống tế đài", đáng chết, truyền tống trận mãi vẫn không mở ra. Hoa Lân trong lòng buồn bực, phát hiện kế hoạch của mình đến phút cuối tan vỡ, hắn lớn tiếng chửi:
- Mẹ nó, rõ ràng đã qua một thời thần, thế quái nào lại không có ai mở truyền tống trận hết vậy? ...... Vận khí thật sự tệ vậy sao?
Hết lần này đến lần khác hắn không dám dừng lại, chỉ có thể ngự kiếm bay thẳng về phía trước
Sưu sưu sưu sưu sưu …… chính là tiếng gió cường đại của bọn truy đuổi, làm cho dưới đất người đi đường lảo đảo, cảnh tượng xem cũng hoành tráng.
Nho Tử Quân nấp trong đám người lúc này cũng lặng lẽ quay đầu lại, nhìn Hoa Lân dần dần đi xa, xoa xoa mồ hôi trên trán nói:
- Quả thật là không phải là đến tìm ta, bằng không thì ta chết chắc!
Lại nói Hoa Lân bị buộc vào thế không còn đường nào nữa, chỉ có thể ngự kiếm chạy như điên, tựa như tên bắn khỏi cung, trong nháy mắt đã phi ra khỏi phạm vi của "Tiên trì thành”. Mặt sau chín bóng người cũng như hình với bóng, so với Hoa Lân thì không chậm hơn chút nào.
Hoa Lân đột nhiên đổi hướng, chuẩn bị quay về "Tiên trì thành”. Nhưng hắn không ngờ tới mấy ả gia hỏa phía sau giống như là phá được “âm mưu” của mình, chín bóng người phía sau đột nhiên tách thành hai hướng, hình thành một cái lưới, vô luận mình chạy hướng nào, mấy ả cũng có thể ngăn lại.
Bất đắc dĩ, Hoa Lân chỉ có thể một đường chạy thẳng như điên. Trong đầu hiện lên vô số mưu kế, nhưng chẳng có cái nào dùng được.
Mắt thấy "Tiên trì thành” càng xa, dưới chân thì cuối cùng cũng nhìn thấy thảo nguyên.
Chạy được một lát, phía trước đột ngột xuất hiện một sườn dốc, phía trước nó là một mảng sa mạc vô cùng vô tận.
Hoa Lân nhìn từ xa lại chỉ thấy bầu trời lờ mờ, bên tai còn thấy dường như truyền đến tiếng gió gào thét. Nhưng hắn cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đâm đầu vào đấy.
Mảnh sa mạc vô biên, liên miên bất tận này, từ xa nhìn lại giống như một đại dương màu vàng, làm cho lòng người mê say.
Hoa Lân lúc này chả còn lòng dạ đâu mà ngắm cảnh, hắn vẫn cưỡi trường kiếm cắm đầu cắm cổ chạy, không biết qua bao nhiêu thời gian, rốt cục phát hiện chín ả phía sau ngừng lại, nhưng đột nhiên lại nhanh chóng bay thẳng lên trời. Hoa Lân thầm nghĩ, mấy ả này định làm gì đây? Chẳng lẽ lại có quỷ kế gì sao?
Chỉ trong chốc lát Hoa Lân hiểu được vì sao mấy ả lại phải bay lên như vậy
Hắn chỉ thấy bầu trời phía trước mờ mịt, một đám cát bụi cao mấy trăm trượng cuồn cuộn bay tới, nhằm thẳng vào mình. Mờ trời tối đất, thanh thế kinh người. Gió cũng mạnh dần lên, thổi thẳng vào làm hai má cảm thấy đau nhức.
Hoa Lân đang chuẩn bị quay đầu, bỗng phát hiện một cơn lốc tốc độ kinh người, trong nháy mắt đã chỉ còn cách có ngoài năm mươi trượng. Hoa Lân biết, trên cao gió còn mạnh gấp mấy chục lần so với dưới đất. Hắn liền liều mạng, lao thẳng xuống đất.
Còn chưa xuống đến đât, hắn đã phát hiện phía sau lưng có một đợt cuồng sa lao tới. Xa xa, một gò cát bỗng nhiên biến mất tăm mất tích, hiển nhiên chúng đang trong tình trạng “Di sơn” Hoa Lân bây giờ mới hiểu vì sao nơi đây được gọi là "Cuồng sa tinh".
Xuống tới mặt đất, Hoa Lân chỉ có cảm giác xung quanh hôn ám vô cùng. Vô số cát bụi bắn khắp người mình, nhanh chóng phủ từ đầu tới chân, chỉ trong chốc lát, bị vùi dưới một gò cát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.