Quyển 2 - Chương 39: Kiếm Xung Vân Tiêu
Phiêu Ẩn
03/06/2016
Đám người Cổ Duyên, Tây Môn Vô
Ngân biết Hoa Lân xuất thân từ Thiên Sơn nên đều thông cảm với sự cấp
bách của hắn, cả bọn cũng theo chân hắn xuất thành.
Chỉ thấy bên ngoài thành là một khung cảnh rất đông đúc náo nhiệt!
Mấy nghìn người đang đứng xem trận quyết đấu, người nào người nấy lộ ra vẻ hưng phấn cực độ.
Đa số là những người tới xem nhiệt náo, ngoài ra lẫn trong đám đông có rất nhiều các cao thủ võ lâm tới theo dõi trận đấu để học trộm các chiêu thức. Đương nhiên còn có không ít người tới để ngắm mỹ nữ, ai nấy đều hươ tay múa chân huyên náo phi thường.
Hoa Lân không dễ dàng gì mới chen lên được phía người, cả người bỗng ngây ra. Khi nhìn thấy Diệp Thanh, hắn thật sự không dám tin vào mắt mình nữa.
Mấy ngày nay hắn liên tục phi ngựa trở về Trung Nguyên, trên đường hầu như không có chút thời gian rảnh rỗi nào để nghỉ ngơi. Không ngờ Diệp Thanh lại đuổi theo hắn tới tận đây. Cảm giác này giống như một mình đơn độc đi đến một nơi rất xa, giữa đường lại gặp được người bằng hữu thân thiết nhất, gần gũi nhất, điều này khiến cho Hoa Lân thật không thể nào dám tin nổi…
Đương nhiên Hoa Lân vốn không hề được nhìn thấy toàn bộ quá trình sự việc, hắn chỉ biết rằng Diệp Thanh đang gặp nguy hiểm! Khi hắn tới nơi vừa đúng lúc nghe thấy tiếng gọi ai oán của Diệp Thanh: “Lân ca ca…lần này huynh thực sự bỏ mặc Thanh Thanh mất rồi…”
Trong lòng hắn chấn động dữ dội chẳng khác nào một cơn địa chấn cấp mười!
Khi nhìn thấy Thanh Thanh đang ở giữa lằn ranh sinh tử, máu nóng lập tức bốc lên chảy rần rật khắp người Hoa Lân, nội lực trong cơ thể cuộn trào mãnh liệt không chịu bất kỳ một sự khống chế nào. Nắm chặt Hàn Tinh kiếm, Hoa Lân điên cuồng bổ ra hai đạo kiếm khí đỏ sẫm.
Mọi người chỉ cảm thấy bầu trời bỗng trở nên u ám, hai đạo kiếm quang khổng lồ xoẹt qua trên mặt đất với tốc độ ánh sáng. Rất nhiều người thậm chí còn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Khi kiếm quang qua đi, hai luồng khói bụi mới bốc lên mù mịt, tất cả mọi người đều không dám tin vào những gì mình trông thấy, ngay cả bản thân Hoa Lân cũng vậy.
Đúng vào lúc này, Thiên Nhai Tứ Kiếm đã chạm tới y phục Diệp Thanh, nhưng…chỉ trong nháy mắt, bảo kiếm trong tay họ đột nhiên vỡ thành từng mảnh, ngay cả cánh tay cầm kiếm cũng bị mất đi tri giác.
Đạo kiếm quang đã kéo theo hai màn khói bụi lướt qua sát bên người Diệp Thanh…
Điều đáng cười là Hàn Tinh kiếm trong tay Hoa Lân cũng không cẩn thận bị văng ra, “choang” một tiếng đã cắm xuống trước mặt Diệp Thanh. Lực đạo vô cùng chuẩn xác! Nếu không Diệp Thanh đã chết dưới tay Hoa Lân rồi.
Toàn trường bỗng trở nên yên ắng…
Sự kiện rúng động này khiến họ khó có thể thích ứng nổi ngay tức khắc…
Đôi mắt u oán của Diệp Thanh cuối cùng đã tìm thấy thân ảnh Hoa Lân, nàng nấc lên thảm thiết: “Lân ca ca…huynh…huynh không cần Thanh Thanh nữa sao? Hức hức hức…”
Mọi người đều thấy cuộn đau trong lòng!
Những tiếng nói nức nở của Diệp Thanh vừa thê lương mà vẫn ôn nhu, như đang nhẹ nhàng vỗ về trái tim mọi người, tình cảm quyến luyến khắc cốt ghi tâm đó khiến người ta không thể kìm giữ nổi cảm xúc của bản thân.
…Ai lại nỡ vứt bỏ một tiên nữ mỹ lệ đến vậy? Đó chắc hẳn phải là một kẻ quái đản!
Hoa Lân không phải kẻ quái đản, trái tim hắn sắp tan vỡ đến nơi rồi! Hắn cảm thấy mình đã làm một việc hết sức ngu xuẩn! Hắn quá không hiểu Diệp Thanh, quá không hiểu tình cảm giữa mình và Diệp Thanh sâu đậm tới nhường nào! Giờ đây hắn rốt cục đã minh bạch một điều, mấy ngày nay bất cứ khi nào nhớ tới Diệp Thanh hắn lại thấy đau lòng, tất cả chỉ vì Diệp Thanh chính là phần quan trọng nhất không thể thiếu của cuộc đời hắn.
Hắn đã lừa dối ngay chính bản thân mình, thử hỏi không đau lòng sao được?
Sau mười mấy ngày bôn ba, cuối cùng Diệp Thanh đã gặp được Hoa Lân, khoảng thời gian xa cách này sao mà dài đằng đẵng như cả một thế kỉ.
Diệp Thanh chạy vội từ đằng xa tới, nàng chỉ muốn nhào ngay vào lòng Hoa Lân mà khóc một trận thật to. Nhưng nàng thực sự đã quá mệt mỏi, mới chạy được vài bước đã ngã xuống, ngọc thủ vươn ra, ánh mắt đầy thâm tình nhìn Hoa Lân…
Cạnh đó, Cổ Duyên, Tây Môn Vô Ngân, Dương Hinh Nhi đều đứng sững sờ…
Đông Phương Suất có chết cũng không tin vào mắt mình! Nếu hai đạo kiếm khí vừa rồi đã cứu vị “tiên nữ” kia là do Hoa Lân phát ra, nếu gã động thủ với Hoa Lân, với uy lực như vậy thì gã có chết tới một trăm lần cũng không đủ…
Chỉ thấy Hoa Lân nhảy đến bên Diệp Thanh ôm chặt nàng vào lòng, áp mặt vào má nàng, hắn run run thầm thì: “Thanh nhi…Ta…”
Diệp Thanh yếu ớt nhìn hắn một cái rồi mới yên tâm thiếp đi vì hôn mê…
Trong lúc hôn mê, ngọc thủ của nàng vẫn nắm chặt áo Hoa Lân như sợ sẽ mất hắn lần nữa!
Hoa Lân ghé sát vào mặt nàng, lời nói thốt ra như trong cơn mơ: “Ta thề rằng cả đời này sẽ vĩnh viễn không để nàng rời xa ta nửa bước!...”
Đây là một lời thề, một lời thề mà Hoa Lân căn bản không thực hiện được, nhưng nó đã biểu lộ tâm tình của hắn vào giây phút này!
…Dù cho sau này sẽ xảy ra rất nhiều biến cố nhưng Diệp Thanh trong giấc mơ đã nghe được câu nói này của Hoa Lân và nó đã in sâu trong trái tim nàng! Nàng luôn âm thầm ghi nhớ mọi lời thề hứa mà Hoa Lân nói với nàng! Niềm tin này đã dẫn dắt nàng vượt qua bao tháng năm đợi chờ…
Lúc này, Hoa Lân đang âu yếm ôm lấy Diệp Thanh, người bị thương nhẹ nhất trong Thiên Nhai Bát Kiếm là Ly khảm kiếm từ từ dịch người tới gần, vận toàn bộ công lực còn lại để chuẩn bị xuất chiêu “Tử Ngư Phiên Thân”. Nhưng Cổ Duyên đã đi tới, cười lạnh nói: “Quý Lãnh! Ngươi thật sự không muốn sống nữa hả?”
Quý Lãnh thở dài, nội lực đã được ngưng tụ dần tan biến.
Cổ Duyên, Tây Môn Vô Ngân đang định khuyên Hoa Lân hồi thành thì đột nhiên đám người đứng quan chiến bị đuổi tản ra, một đội quân đông nghịt ập đến, thoáng chốc đã vây lấy hơn hai mươi người gồm Hoa Lân, Diệp Thanh, Cổ Duyên, Tây Môn Vô Ngân, Dương Hinh Nhi, Thiên Nhai Bát Kiếm, Đông Phương Suất và các thủ hạ của Thanh Phong các…
Một vị tướng lĩnh trông thập phần uy nghiêm tách khỏi đội quân chỉnh tề, đứng từ xa quát lớn: “Kẻ nào lúc nãy đã giả danh tuần kiểm sứ? Đứng ra đây cho ta!”
Các binh sĩ vây quanh đều vô cùng phẫn nộ, đồng thanh rống lên: “Đứng ra đây…”
Thanh thế đó khiến cả mặt đất cũng phải rung động!
“Đứng ra đây…đứng ra đây…” thanh âm vang vọng không dứt bên tai…
Hơn hai mươi người trong vòng vây bất kể võ công cao cường đến đâu cũng phải sợ tới mức tè cả ra quần. Dù cho công phu tu dưỡng có cao thâm hơn nữa cũng không tránh khỏi biến sắc.
Diệp Thanh cũng bị tiếng la hét làm tỉnh lại, nhưng do đã quá mệt nên nàng chỉ cựa người một cái rồi lại thiếp đi trong lòng Hoa Lân. Sở dĩ như vậy vì nàng biết rằng có Hoa Lân bên cạnh thì dù trời có sập xuống hắn cũng có thể thu xếp được…
Hoa Lân mặt không đổi sắc nói: “Giả danh cái gì? Điều thứ mười ba trong Hiến chương quy định, điều động quân đội từ một nghìn người trở lên phải được sự phê chuẩn của Xu mật viện. Tuy Châu phủ có thể tùy tình hình mà hành sự, nhưng cũng chỉ giới hạn trong hai nghìn người! Ta nói có đúng không?”
Vị tướng lĩnh đó cười lạnh nói: “Ngươi nói đều đúng cả! Nhưng ngươi không thể nào ngờ rằng tuần kiểm sứ của Xu mật viện đã tới Tần Châu thành từ lâu rồi! Hừ hừ…Người đâu! Bắt hắn cho ta!”
Xoảng xoảng xoảng!...Một đám binh sĩ liền quây đến, lũ lượt chuẩn bị động thủ…
Hoa Lân bế Diệp Thanh lên, cười lớn nói: “Được rồi! Ta có thể đi cùng các người một chuyến, nhưng chuyện này không liên quan tới những người khác, ngài hãy thả họ đi trước được không?”
Vị tướng uy nghiêm đó cười lạnh: “Một tên cũng không được tha! Ai biết được bọn chúng có phải đồng đảng của ngươi hay không!”
Đám binh sĩ ba chân bốn cẳng tiến đến trói người, Hoa Lân vẫn đứng nguyên tại chỗ để cho chúng trói, ngạo nghễ nói: “Tốt…rất tốt!...Ngươi có biết Triệu Cấm, Lý Văn Quân, Tư Trưng, Phạm Chí Cao, Địch Phong, Trịnh Thiên Hà, Lãnh Lăng Phong…không? Ta tùy tiện gọi một người ra cũng có thể cách chức ngươi rồi, tin không?”
Hoa Lân lên Thiên Sơn đã gần được năm năm, hắn cũng không biết hiện tại do ai chưởng quyền nên mới nêu ra một loạt các đại thần của Xu mật viện như vậy.
“Dừng tay…!” Vị tướng đó sững người, hét lớn ngăn bọn thủ hạ.
Một người dân bình thường sao có thể biết nhiều đại thần đương triều như vậy được? Thế nên gã cũng thấy hơi dao động.
Hoa Lân cười nói: “Ngươi có biết tại sao chỉ còn có người nhà họ Hoa là ta chưa nói đến không? Hê hê…Bản thiếu gia tên Hoa Lân! Ngươi hãy tự suy nghĩ kĩ đi!”
Những lời này của Hoa Lân vừa nói ra, rất nhiều quân sĩ tại đương trường đã bị chấn động đồng loạt biến sắc…
“A?” vài người kinh ngạc kêu lên, có một vài tướng quân thậm chí đánh rơi cả trường kiếm xuống đất. (Bình: Mọi người không cần phải lấy làm kì quái, thời đó rất nhiều tướng lĩnh đương quyền của quân đội đều xuất thân từ quan văn, “sợ đến suýt chết” là chuyện rất thường gặp!)
Chỉ thấy bên ngoài thành là một khung cảnh rất đông đúc náo nhiệt!
Mấy nghìn người đang đứng xem trận quyết đấu, người nào người nấy lộ ra vẻ hưng phấn cực độ.
Đa số là những người tới xem nhiệt náo, ngoài ra lẫn trong đám đông có rất nhiều các cao thủ võ lâm tới theo dõi trận đấu để học trộm các chiêu thức. Đương nhiên còn có không ít người tới để ngắm mỹ nữ, ai nấy đều hươ tay múa chân huyên náo phi thường.
Hoa Lân không dễ dàng gì mới chen lên được phía người, cả người bỗng ngây ra. Khi nhìn thấy Diệp Thanh, hắn thật sự không dám tin vào mắt mình nữa.
Mấy ngày nay hắn liên tục phi ngựa trở về Trung Nguyên, trên đường hầu như không có chút thời gian rảnh rỗi nào để nghỉ ngơi. Không ngờ Diệp Thanh lại đuổi theo hắn tới tận đây. Cảm giác này giống như một mình đơn độc đi đến một nơi rất xa, giữa đường lại gặp được người bằng hữu thân thiết nhất, gần gũi nhất, điều này khiến cho Hoa Lân thật không thể nào dám tin nổi…
Đương nhiên Hoa Lân vốn không hề được nhìn thấy toàn bộ quá trình sự việc, hắn chỉ biết rằng Diệp Thanh đang gặp nguy hiểm! Khi hắn tới nơi vừa đúng lúc nghe thấy tiếng gọi ai oán của Diệp Thanh: “Lân ca ca…lần này huynh thực sự bỏ mặc Thanh Thanh mất rồi…”
Trong lòng hắn chấn động dữ dội chẳng khác nào một cơn địa chấn cấp mười!
Khi nhìn thấy Thanh Thanh đang ở giữa lằn ranh sinh tử, máu nóng lập tức bốc lên chảy rần rật khắp người Hoa Lân, nội lực trong cơ thể cuộn trào mãnh liệt không chịu bất kỳ một sự khống chế nào. Nắm chặt Hàn Tinh kiếm, Hoa Lân điên cuồng bổ ra hai đạo kiếm khí đỏ sẫm.
Mọi người chỉ cảm thấy bầu trời bỗng trở nên u ám, hai đạo kiếm quang khổng lồ xoẹt qua trên mặt đất với tốc độ ánh sáng. Rất nhiều người thậm chí còn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Khi kiếm quang qua đi, hai luồng khói bụi mới bốc lên mù mịt, tất cả mọi người đều không dám tin vào những gì mình trông thấy, ngay cả bản thân Hoa Lân cũng vậy.
Đúng vào lúc này, Thiên Nhai Tứ Kiếm đã chạm tới y phục Diệp Thanh, nhưng…chỉ trong nháy mắt, bảo kiếm trong tay họ đột nhiên vỡ thành từng mảnh, ngay cả cánh tay cầm kiếm cũng bị mất đi tri giác.
Đạo kiếm quang đã kéo theo hai màn khói bụi lướt qua sát bên người Diệp Thanh…
Điều đáng cười là Hàn Tinh kiếm trong tay Hoa Lân cũng không cẩn thận bị văng ra, “choang” một tiếng đã cắm xuống trước mặt Diệp Thanh. Lực đạo vô cùng chuẩn xác! Nếu không Diệp Thanh đã chết dưới tay Hoa Lân rồi.
Toàn trường bỗng trở nên yên ắng…
Sự kiện rúng động này khiến họ khó có thể thích ứng nổi ngay tức khắc…
Đôi mắt u oán của Diệp Thanh cuối cùng đã tìm thấy thân ảnh Hoa Lân, nàng nấc lên thảm thiết: “Lân ca ca…huynh…huynh không cần Thanh Thanh nữa sao? Hức hức hức…”
Mọi người đều thấy cuộn đau trong lòng!
Những tiếng nói nức nở của Diệp Thanh vừa thê lương mà vẫn ôn nhu, như đang nhẹ nhàng vỗ về trái tim mọi người, tình cảm quyến luyến khắc cốt ghi tâm đó khiến người ta không thể kìm giữ nổi cảm xúc của bản thân.
…Ai lại nỡ vứt bỏ một tiên nữ mỹ lệ đến vậy? Đó chắc hẳn phải là một kẻ quái đản!
Hoa Lân không phải kẻ quái đản, trái tim hắn sắp tan vỡ đến nơi rồi! Hắn cảm thấy mình đã làm một việc hết sức ngu xuẩn! Hắn quá không hiểu Diệp Thanh, quá không hiểu tình cảm giữa mình và Diệp Thanh sâu đậm tới nhường nào! Giờ đây hắn rốt cục đã minh bạch một điều, mấy ngày nay bất cứ khi nào nhớ tới Diệp Thanh hắn lại thấy đau lòng, tất cả chỉ vì Diệp Thanh chính là phần quan trọng nhất không thể thiếu của cuộc đời hắn.
Hắn đã lừa dối ngay chính bản thân mình, thử hỏi không đau lòng sao được?
Sau mười mấy ngày bôn ba, cuối cùng Diệp Thanh đã gặp được Hoa Lân, khoảng thời gian xa cách này sao mà dài đằng đẵng như cả một thế kỉ.
Diệp Thanh chạy vội từ đằng xa tới, nàng chỉ muốn nhào ngay vào lòng Hoa Lân mà khóc một trận thật to. Nhưng nàng thực sự đã quá mệt mỏi, mới chạy được vài bước đã ngã xuống, ngọc thủ vươn ra, ánh mắt đầy thâm tình nhìn Hoa Lân…
Cạnh đó, Cổ Duyên, Tây Môn Vô Ngân, Dương Hinh Nhi đều đứng sững sờ…
Đông Phương Suất có chết cũng không tin vào mắt mình! Nếu hai đạo kiếm khí vừa rồi đã cứu vị “tiên nữ” kia là do Hoa Lân phát ra, nếu gã động thủ với Hoa Lân, với uy lực như vậy thì gã có chết tới một trăm lần cũng không đủ…
Chỉ thấy Hoa Lân nhảy đến bên Diệp Thanh ôm chặt nàng vào lòng, áp mặt vào má nàng, hắn run run thầm thì: “Thanh nhi…Ta…”
Diệp Thanh yếu ớt nhìn hắn một cái rồi mới yên tâm thiếp đi vì hôn mê…
Trong lúc hôn mê, ngọc thủ của nàng vẫn nắm chặt áo Hoa Lân như sợ sẽ mất hắn lần nữa!
Hoa Lân ghé sát vào mặt nàng, lời nói thốt ra như trong cơn mơ: “Ta thề rằng cả đời này sẽ vĩnh viễn không để nàng rời xa ta nửa bước!...”
Đây là một lời thề, một lời thề mà Hoa Lân căn bản không thực hiện được, nhưng nó đã biểu lộ tâm tình của hắn vào giây phút này!
…Dù cho sau này sẽ xảy ra rất nhiều biến cố nhưng Diệp Thanh trong giấc mơ đã nghe được câu nói này của Hoa Lân và nó đã in sâu trong trái tim nàng! Nàng luôn âm thầm ghi nhớ mọi lời thề hứa mà Hoa Lân nói với nàng! Niềm tin này đã dẫn dắt nàng vượt qua bao tháng năm đợi chờ…
Lúc này, Hoa Lân đang âu yếm ôm lấy Diệp Thanh, người bị thương nhẹ nhất trong Thiên Nhai Bát Kiếm là Ly khảm kiếm từ từ dịch người tới gần, vận toàn bộ công lực còn lại để chuẩn bị xuất chiêu “Tử Ngư Phiên Thân”. Nhưng Cổ Duyên đã đi tới, cười lạnh nói: “Quý Lãnh! Ngươi thật sự không muốn sống nữa hả?”
Quý Lãnh thở dài, nội lực đã được ngưng tụ dần tan biến.
Cổ Duyên, Tây Môn Vô Ngân đang định khuyên Hoa Lân hồi thành thì đột nhiên đám người đứng quan chiến bị đuổi tản ra, một đội quân đông nghịt ập đến, thoáng chốc đã vây lấy hơn hai mươi người gồm Hoa Lân, Diệp Thanh, Cổ Duyên, Tây Môn Vô Ngân, Dương Hinh Nhi, Thiên Nhai Bát Kiếm, Đông Phương Suất và các thủ hạ của Thanh Phong các…
Một vị tướng lĩnh trông thập phần uy nghiêm tách khỏi đội quân chỉnh tề, đứng từ xa quát lớn: “Kẻ nào lúc nãy đã giả danh tuần kiểm sứ? Đứng ra đây cho ta!”
Các binh sĩ vây quanh đều vô cùng phẫn nộ, đồng thanh rống lên: “Đứng ra đây…”
Thanh thế đó khiến cả mặt đất cũng phải rung động!
“Đứng ra đây…đứng ra đây…” thanh âm vang vọng không dứt bên tai…
Hơn hai mươi người trong vòng vây bất kể võ công cao cường đến đâu cũng phải sợ tới mức tè cả ra quần. Dù cho công phu tu dưỡng có cao thâm hơn nữa cũng không tránh khỏi biến sắc.
Diệp Thanh cũng bị tiếng la hét làm tỉnh lại, nhưng do đã quá mệt nên nàng chỉ cựa người một cái rồi lại thiếp đi trong lòng Hoa Lân. Sở dĩ như vậy vì nàng biết rằng có Hoa Lân bên cạnh thì dù trời có sập xuống hắn cũng có thể thu xếp được…
Hoa Lân mặt không đổi sắc nói: “Giả danh cái gì? Điều thứ mười ba trong Hiến chương quy định, điều động quân đội từ một nghìn người trở lên phải được sự phê chuẩn của Xu mật viện. Tuy Châu phủ có thể tùy tình hình mà hành sự, nhưng cũng chỉ giới hạn trong hai nghìn người! Ta nói có đúng không?”
Vị tướng lĩnh đó cười lạnh nói: “Ngươi nói đều đúng cả! Nhưng ngươi không thể nào ngờ rằng tuần kiểm sứ của Xu mật viện đã tới Tần Châu thành từ lâu rồi! Hừ hừ…Người đâu! Bắt hắn cho ta!”
Xoảng xoảng xoảng!...Một đám binh sĩ liền quây đến, lũ lượt chuẩn bị động thủ…
Hoa Lân bế Diệp Thanh lên, cười lớn nói: “Được rồi! Ta có thể đi cùng các người một chuyến, nhưng chuyện này không liên quan tới những người khác, ngài hãy thả họ đi trước được không?”
Vị tướng uy nghiêm đó cười lạnh: “Một tên cũng không được tha! Ai biết được bọn chúng có phải đồng đảng của ngươi hay không!”
Đám binh sĩ ba chân bốn cẳng tiến đến trói người, Hoa Lân vẫn đứng nguyên tại chỗ để cho chúng trói, ngạo nghễ nói: “Tốt…rất tốt!...Ngươi có biết Triệu Cấm, Lý Văn Quân, Tư Trưng, Phạm Chí Cao, Địch Phong, Trịnh Thiên Hà, Lãnh Lăng Phong…không? Ta tùy tiện gọi một người ra cũng có thể cách chức ngươi rồi, tin không?”
Hoa Lân lên Thiên Sơn đã gần được năm năm, hắn cũng không biết hiện tại do ai chưởng quyền nên mới nêu ra một loạt các đại thần của Xu mật viện như vậy.
“Dừng tay…!” Vị tướng đó sững người, hét lớn ngăn bọn thủ hạ.
Một người dân bình thường sao có thể biết nhiều đại thần đương triều như vậy được? Thế nên gã cũng thấy hơi dao động.
Hoa Lân cười nói: “Ngươi có biết tại sao chỉ còn có người nhà họ Hoa là ta chưa nói đến không? Hê hê…Bản thiếu gia tên Hoa Lân! Ngươi hãy tự suy nghĩ kĩ đi!”
Những lời này của Hoa Lân vừa nói ra, rất nhiều quân sĩ tại đương trường đã bị chấn động đồng loạt biến sắc…
“A?” vài người kinh ngạc kêu lên, có một vài tướng quân thậm chí đánh rơi cả trường kiếm xuống đất. (Bình: Mọi người không cần phải lấy làm kì quái, thời đó rất nhiều tướng lĩnh đương quyền của quân đội đều xuất thân từ quan văn, “sợ đến suýt chết” là chuyện rất thường gặp!)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.