Ngọc Tiên Duyên

Quyển 10 - Chương 10: Ma thú cấm chế

Phiêu Ẩn

13/06/2016

Phút chốc, Đỗ Bôn Lôi và Trịnh Sĩ Trùng đã được băng bó thỏa đáng. Ngực của Đỗ Bôn Lôi bị thương phi thường nghiêm trọng, nhưng người này vẫn vội vàng đứng lên, lảo đảo thân hình, cắn răng nói:

- Ta không sao, chỉ là một chút ngoại thương mà thôi. Đi xem Hoa đại ca đi, không biết huynh ấy sao rồi?

Trịnh Sĩ Trùng vội vàng đỡ lấy hắn, cả giận:

- Ngươi lúc nào cũng thế, bị thương nặng như vậy mà còn ương ngạnh… ta thấy Hoa thiếu hiệp chắc hẳn là không có gì đáng ngại. Ngươi xem sắc mặt huynh ấy đã khôi phục khí huyết. Ngươi hãy tự lo cho mình đi đã!

Sắc mặt Hoa Lân lúc này quả nhiên đã tốt lên rất nhiều, có Phần Tinh Luân giúp hắn chữa thương đem lại hiệu quả gấp đôi. Nhưng khi hắn chìm vào nguyên thần bất chợt cảm giác có gì đó không ổn. Hắn phát hiện “Hỏa hệ chân nguyên” của mình càng ngày càng mạnh mẽ, quang mang ẩn hiện, thể tích lớn hơn gấp đôi so với “Thủy hệ chân nguyên”. Vì vậy mạnh mẽ điều khiển Phần Tinh Luân vận chuyển, khống chế hỏa hệ chân nguyên, thi triển toàn lực vận hành thủy hệ nội đan yếu nhược kia.

Lần chữa thương này, hắn lập tức cảm thấy có chút gắng hết sức. Nửa năm qua, thủy hệ chân nguyên vẫn như cũ, phảng phất như không hề có biến hóa nào. Khi vận hành, cảm giác không thể nào quán thông được. Vận hành sau nửa ngày, toát mồ hôi hột thầm nghĩ: Việc này thực sự kỳ quái, trước kia luyện công, mình chưa bao giờ phải cố hết sức, vậy mà sao hôm nay lại khó khăn như vậy cơ chứ?

Nguyên hắn không biết, trước kia là hắn phụ thuộc vào vận chuyển của Phần Tinh Luân nên có thể tăng trưởng công lực rất nhanh. Hôm nay, nội đan trong cơ thể hắn đã phân đôi thành thủy và hỏa hệ chân nguyên, bởi vì tu luyện không đủ nên dĩ nhiên vận hành hết sức khó khăn. Điểm chết người chính là khi hắn động thủ cùng người khác, hỏa hệ chân nguyên lại lặng lẽ tăng trưởng, còn thủy hệ chân nguyên đương nhiên càng ngày càng yếu đi. Trừ phi từ nay về sau, hắn chỉ luyện thủy hệ chân nguyên, khi giao thủ cùng người khác chỉ sử dụng tâm pháp của Thánh Thanh Viện. Nếu không, tương lai về sau như thế nào thật sự khó nói trước được.

Điện chủ 4 người vì nghĩ rằng thương thế của hắn trầm trọng nên yên lặng chờ hắn thức tỉnh lại. Ai ngờ được rằng hắn lại ngồi đó luyện công? May là Đỗ Bôn Lôi cũng nhân cơ hội này tranh thủ nghỉ ngơi.

Lại thêm nửa canh giờ, Hoa Lân rốt cuộc cũng giương đôi mắt, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên mặt. Điện chủ thấy thế quan tâm hỏi:

- Ngươi không sao chứ?

Hoa Lân lắc đầu nói:

- Ta không sao, chờ Đỗ Bôn Lôi khôi phục nguyên khí, chúng ta có thể đi.

Đỗ Bôn Lôi nọ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe vậy lập tức mở to mắt, nói:

- Ta không việc gì, bây giờ có thể đi…

Hắn sợ ảnh hưởng đến hành trình của mọi người, vì vậy mạnh mẽ chống tay đứng lên.

Hoa Lân thấy cước bộ hắn lảo đảo, sắc mặt nhợt nhạt, trán đổ mồ hôi lạnh, bèn lắc đầu nói:

- Ngươi phải nghỉ ngơi, chúng ta đợi thêm một lúc, nửa ngày sau sẽ xuất phát.

Đỗ Bôn Lôi cả giận nói:

- Ta nói có thể đi, vậy nhất định có thể đi! Ngươi chẳng lẽ không tin tưởng ta hay sao?

Hoa Lân bất đắc dĩ quay đầu lại xem ý tứ của Điện chủ. Ai ngờ nàng đã sớm biết tính cách của Đỗ Bôn Lôi nọ, lập tức nhún vai nói:

- Trước hết chúng ta cứ đi! Trận pháp này chỉ cần không rút kiếm là có thể xông qua, như vậy hẳn là sẽ không có thêm biến cố gì nữa.

Hoa Lân trầm ngâm chốc lát, cũng thấy nàng nói có lý, vì vậy chỉ có thể nói:

- Tốt lắm! Ta đi trước mở đường, Trịnh đại ca, ngươi dìu Đỗ huynh đệ một chút, như vậy hắn mới có thể theo kịp chúng ta.

Nói xong đứng dậy, nhằm hướng sương mù mênh mang đi tới.

Sương trắng dày đặc như thế này khiến bọn họ không dám chạy toàn lực. Đi rất lâu trong màn sương trắng cảm giác như vô tận vậy, mọi người đang cảm thấy vô vị chợt màn sương phía trước nổi lên biến hóa. Mọi người cả kinh, ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy màn sương phía trước lưu chuyển rất nhanh, từ trái sang phải chồm lên không ngừng, tựa như một con sông lớn treo ở giữa không trung, hoàn toàn ngăn trở hướng đi tới của mọi người.

Điện chủ kinh hô:

- Màn sương này sao lại biến đổi nhanh như vậy nhỉ?

Hoa Lân nhíu mày, trầm tư xem liệu có nên đi đường vòng hay không. Nhưng Tí Hình đã rút bảo kiếm ra, chậm rãi chọc vào màn sương cuồn cuộn phía trước. Cảm giác thấy mũi kiếm chỉ thoáng có chút chệch đi, vì vậy nói:

- Có thể đi được!

Hoa Lân mặc dù muốn đi đường vòng nhưng lại do dự trong chốc lát, nghĩ thầm rằng ở đây sương mù dày đặc, rất dễ bị lạc đường, một khi đi đường khác sẽ không còn chắc phương hướng nữa. Hơn nữa, cho dù muốn đi đường vòng cũng không biết có hay không… Có thể đi qua dòng sương mù cuồn cuộn phía trước… vì vậy cũng gật đầu nói:

- Được rồi, quỷ đại ca, huynh đi trước mở đường, ta sẽ chiếu cố Đỗ huynh đệ. Còn Điện chủ và Trịnh huynh đệ, các người phải tự cẩn thận bản thân mình.

Tất cả mọi người đều không hề dị nghị gì, Tí Hình cũng thấy tu vi bản thân cao hơn một chút so với Hoa Lân, đi mở đường cũng không vấn đề gì, vì vậy hơi ngưng tụ công lực bao quanh thân mình, nhẹ nhàng bước vào giữa dòng sương mù. Vừa tiến vào, chỉ cảm thấy lực đẩy của màn sương không nhỏ, nhưng hắn chỉ cần thoáng vận công là đã đứng vững, có thể chống đỡ được. Vì vậy quay đầu vẫy mọi người:

- Theo ta!

Hoa Lân đỡ lấy Đỗ Bôn Lôi từ tay Trịnh Sĩ Trùng, nói:

- Ngươi và Điện chủ đi trước, ta mang Đỗ Bôn Lôi đi sau!

Trịnh Sĩ Trùng bất đắc dĩ phải đuổi theo Tí Hình. Nhưng hắn vừa mới bước vào màn sương, thân thể đã rung động, loạng choạng vài bước theo dòng sương mới có thể đứng vững. Điện chủ có tu vi cao hơn hắn một bậc, sau khi tiến vào chỉ hơi rung lên một chút liền đứng vững, quay đầu lại. quan tâm nói:

- Ngươi hãy cẩn thận!

Những lời này cũng không biết là nói với Đỗ Bôn Lôi hay để cho Hoa Lân nghe.

Hoa lân giúp đỡ Đỗ Bôn Lôi tiến vào màn sương. Toàn thân Hoa Lân lập tức hiện lên một màn sáng nhàn nhạt, bao quanh thân thể 2 người, cũng không cần phải gắng sức lắm. Tí Hình ở phía trước thấy bọn họ bình yên tiến vào, cũng không nói nhiều, tiến thẳng về phía trước.

Mọi người chỉ cảm thấy màn sương trước mắt lao rất nhanh về phía bên phải, cảm thấy choáng váng đầu, hoa cả mắt, chỉ muốn đi theo hướng di chuyển của màn sương mà thôi. May là Tí Hình dẫn đường ở phía trước không hề bị ảnh hưởng, thẳng tắp mà đi. Điện chủ và Trịnh Sĩ Trùng đi theo sau, trong lòng không khỏi sinh ra ý kính phục đối với hắn.

Màn sương dày này giống như một con sông vậy. Đi trong đó vừa phải kháng cự lại dòng nước, vừa phải đi về phía trước, cảm giác như cá bơi trong nước vậy.

Đi khoảng nửa canh giờ rốt cuộc cũng tới cuối con sông sương mù. Xuyên qua tầng sương trắng mê mang, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, màn sương dày đặc biến mất vô ảnh vô tung.

Mọi người đều vui vẻ trong lòng, tưởng rằng đã ra khỏi “Tuyệt sát trận” này. Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên bầu trời có một vầng mặt trời ấm áp đang tỏa sáng, khiến cho mọi người đều thoải mái. Nhưng khi họ nhìn quanh một lần nữa đều không khỏi sửng sốt, lúc này mới phát hiện ra rằng mình vẫn bị màn sương mù dày đặc vây quanh. Chỉ có điều khác nhau ở chỗ màn sương phía trước chẳng biết vì sao đã bị đẩy lùi, hình thành một thung lũng hình tròn. Còn ở phương xa, màn sương trắng dày đặc nọ vẫn đang xoay tròn rất nhanh quanh thung lũng nhỏ đó. Ngẩng đầu nhìn lại, cảm giác như đang đứng ở đáy một cái giếng (nguyên văn: nồi gang).

Mặt trời ở trên đầu chiếu thẳng tắp từ trên xuống khiến mọi thứ trong thung lũng đều cực kỳ sáng rõ. Tâm tình Hoa Lân rất thoải mái, không khỏi cười ha ha, nói:

- Trước kia vẫn nghe người ta nói “Ếch ngồi đáy giếng”, hôm nay mới hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của nó. Xem ra 5 người chúng ta bây giờ đúng là Ếch ngồi đáy giếng rồi.

Tất cả mọi người đều mỉm cười, ngửa đầu nhìn lên cửa khẩu hình tròn do màn sương tạo thành ở phía trên, quả nhiên cũng đều cảm giác như mình chính là một con ếch ở trong giếng. Điện chủ cười sặc sụa, nói:

- Ngươi mới đúng là Ếch ngồi đáy giếng thì có!… Câu này rõ ràng chỉ nhưng người kiến thức hạn hẹp, chưa bao giờ được mở mang ra thế giới bên ngoài mới đúng. Ngươi thật là… ngay cả ý nghĩa này cũng không hiểu, quả nhiên là Ếch ngồi đáy giếng!

Hoa Lân cũng không tranh cãi thêm, chỉ mỉm cười. Áp lực lâu nay của mọi người rốt cuộc cũng giảm đáng kể, đều không khỏi cùng cười vang.

Đương nhiên, vẫn còn có 1 người không cười. Đó chính là Tí Hình.

Hắn không những không cười, mà ngược lại còn nhíu mày. Hắn đánh giá cảnh sắc xung quanh, chỉ thấy dưới chân thung lũng này cực kỳ rộng lớn, đường kính rộng khoảng vài dặm. Đúng lúc đó, hắn đột nhiên chỉ tay ra phía xa nói:

- Hoa đại hiệp, ngươi hãy nhìn xem, phía trước là cái gì vậy?

- Ừm!

Hoa Lân nghe thấy hắn gọi mình là đại hiệp, lập tức hiểu rằng người này đang giễu cợt mình. Bất quá, theo như khẩu khí của hắn hình như đã phát hiện được điều gì đó không ổn, vì vậy bèn nhìn theo hướng tay hắn chỉ. Chỉ thấy ở giữa phía xa có một cây cột cao lớn, từ xa nhìn lại phảng phất như trong suốt. Hoa Lân đoán không ra đây là vật vì, vì vậy nói:

- Ngươi nói cây cột ở giữa kia à? Ta thấy bất quá chỉ là một cây băng trụ mà thôi.

Tí Hình quát:

- Ta không nói cái trụ đó, mà là nói ở giữa không trung đang hiện lên từng đạo bạch quang kìa.

Hoa Lân sửng sốt, ngưng thần nhìn lại… quả nhiên phát hiện giữa thung lũng thỉnh thoảng hiện lên một màn bạch quang. Chỉ là tốc độ của chúng thực sự quá nhanh, chợt lóe ở bên trái màn sương, trong nháy mắt đã tới bờ bên phải. Đi qua đi lại không ngừng, bao trùm cả sơn cốc.

Hoa Lân líu lưỡi:

- Kiếm khí nhanh thật!

- Kiếm khí? Cái gì kiếm khí cơ?

Tất cả mọi người đều cả kinh, ngưng thần nhìn lại, quả nhiên cũng đều phát hiện ở xa xa có chút ánh sáng chợt lóe. Trong đó có một đạo bạch quang đang nhằm thẳng phía mình lao đến. Hoa Lân kinh hãi nói:

- Tất cả mau tránh ra!



“Hô” một tiếng, mọi người chỉ cảm thấy trước mặt chợt lóe, ánh mắt chợt hoa đi. Trịnh Sĩ Trùng hơi chậm một bước, vạt áo bên trái nhất thời bị cắt xuống vô thanh vô tức. Hoa Lân cả kinh hỏi:

- Ngươi không sao chứ?

Trịnh SĨ Trùng toát mồ hôi lạnh, run giọng nói:

- May… may quá, không sao!

Điện chủ cả kinh hỏi:

- Đây… đây là cái gì vậy?

Hoa Lân cũng không rõ bèn quay đầu hỏi Tí Hình:

- Lần trước xông vào Vong Hồn chi tháp của các ngươi, ta cũng đã từng thấy loại kiếm quang tương tự như vậy một lần rồi. Chỉ có điều còn xa mới kinh khủng như lần này. Ngươi xem có biện pháp nào có thể phá giải không?

Ai ngờ Tí Hình lại lắc đầu nói:

- Không! Lần trước khác. Mấy đạo kiếm khí ngươi gặp ở Vong Hồn trận hẳn là do Minh Suất phát ra. Nhưng lần này đạo bạch quang vừa rồi thực sự quá nhanh, tuyệt không phải sức người có khả năng làm được. Theo ta thấy, có lẽ nên lập tức rời khỏi sơn cốc này sẽ an toàn hơn.

Mọi người đều cảm thấy có lý. Phải xuyên qua sơn cốc này, có nghĩa là phải xuyên qua khoảng cách vài dặm. Mà phía trước vẫn còn quang mang màu trắng nọ lúc ẩn lúc hiện, uy hiếp vô thanh vô tức không thể đoán trước được, nếu không cẩn thận có thể sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức.

Mọi người đang chuẩn bị lùi lại, ai ngờ Hoa Lân đột nhiên kinh hô:

- Không ổn, đường lui cũng không còn nữa rồi!

Vừa rồi, hắn đang chuẩn bị giúp đỡ Đỗ Bôn Lôi quay người lại nhưng cảm giác như trán đập vào một đóa hoa mềm, bị bắn ngược trở về một cách không ngờ.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, xông tới màn sương, nhưng kết quả đều giống nhau, bị bắn trở về. Trịnh Sĩ Trùng giận dữ rút kiếm chém tới, chợt thấy thân ảnh Tí Hình nhoáng lên, nắm tay hắn nói:

- Không thể rút kiếm!

Trịnh Sĩ Trùng cả giận nói:

- Tại sao không thể rút kiếm?

Mặc dù hắn tương đối kính phục võ công của Tí Hình nhưng lại không chịu nghe lệnh của gã.

Tí Hình chỉ trả lời mấy chữ ngắn ngủn:

- … Màn sương có thể phản lực.

Trịnh SĨ Trùng cả giận:

- Ta không tin tà, để ta thử xem sao.

Nói xong vận khí, nâng kiếm, chuẩn bị ra tay.

Tí Hình nhíu mày, âm thầm bực tức trong lòng, nghĩ thầm rằng những người này chỉ nghe lệnh Hoa Lân, còn cảnh báo của mình thì lại bỏ qua. Hắn muốn thử thì cứ để hắn thử. Vì vậy quay người bước đi.

Hoa Lân cũng không ngăn cản, chỉ nhắc nhở:

- Ngươi muốn thử cũng được, nhưng phải cẩn thận, tốt nhất là nên lựa chọn góc độ một chút.

Trịnh SĨ Trùng có chút sửng sốt, trong lòng thấy Hoa Lân nói cũng có lý. Vì vậy bước ngang một bước, tay trái sờ theo bức tường sương mù đang chuyển động rất nhanh, tính toán góc độ rồi đột nhiên xuất kiếm. Chỉ nghe choang một tiếng, trường kiếm trong tay gãy làm 2 đoạn, tiếp theo, một đạo kiếm quang bắn ngược trở về sạt qua thân hắn. Mọi người đều nghiêng người né tránh, chỉ thấy đạo kiếm quang nọ bắn ra xa, rốt cuộc cũng không quay trở lại.

Trịnh Sĩ Trùng có chút xấu hổ, với tu vi của hắn mà ngay cả trường kiếm trong tay cũng bị chấn gãy, chết lặng người, uể oải nói:

- Ừm… bức tường sương lưu động này quả nhiên lợi hại, hình như là một trận pháp nào đó. Khi bị công kích sẽ bắn ngược trở về thêm mấy lần, so với phản chấn của màn sương còn lợi hại hơn. À… Tí Hình nói đúng, không thể xuất kiếm được!

Hoa Lân vội tiến lên một bước nói:

- Ngươi hãy chiếu cố Đỗ đại ca một chút, để ta thử xem sao.

Trịnh SĨ Trùng nghe vậy lập tức tiến tới đỡ Đỗ Bôn Lôi.

Hoa Lân đi tới bức tường sương mù trước mặt, đặt tay lên trên, chỉ thấy lòng bàn tay không hề bị lực phản, tựa như đặt trên một tấm mút vậy. Lập tức âm thầm đề khí, hữu chưởng đột nhiên phát lực, một chưởng phóng ra, không ngờ bị bắn ra phía sau, cuống quýt lùi 3 bước mới đứng vững, vì vậy mắng:

- Con bà nó, quả nhiên là không thể nào xuyên qua được.

Mọi người đều có chút thất vọng. Hoa Lân thấy thế bèn nói:

- THế này nhé, các ngươi trước hết hãy lưu ý an toàn xung quanh, ta đào một đường hầm, không biết có được không nhỉ.

Mọi người hơi giật mình, sắc mặt Tí Hình có chút khó coi. Hắn đường đường là một Tu La… vậy mà phải đào hầm bỏ trốn, chuyện này nói ra ngoài thật sự chẳng còn mặt mũi nào gặp ai nữa.

Hoa Lân nói xong liền giơ kiếm chém xuống đất. Ai ngờ, vừa mới chém 2 kiếm đã đứng thẳng người lên, nói:

- Quỷ quái thật, đến đào hầm cũng không được!

Nguyên lai sau khi đào bỏ lớp cát trên mặt đất thì lộ ra một tầng đá màu đỏ sậm, chẳng biết là cái quỷ gì nữa.

Tí Hình ở phía xa nói:

- Phía dưới đều là thối kim thạch, muốn đào để đi ra ngoài quả là bất khả thi.

Hoa Lân trong lòng chợt động, nghĩ thầm rằng hình như đã nghe nói đến thối kim thạch ở đâu rồi nhưng trong nhất thời nghĩ không ra.

Điện chủ mấy người đang đề phòng động tĩnh phía xa, lập tức cùng hỏi:

- Hoa thiếu hiệp, chúng ta nên làm gì bây giờ?

Hoa Lân cũng không biết nên giải quyết thế nào, nhìn bức tường sương mù xoay tròn trước mặt, nghĩ thầm rằng đi bên này cũng không được, đi bên kia cũng không xong. Ở cái địa phương quỷ quái này càng lâu, xác suất để bạch quang tấn công mình càng lớn. Đang suy nghĩ biện pháp thì chợt nghe Tí Hình quát:

- Mọi người cẩn thận!

Mọi người cả kinh, đều né tránh ra. Bọn họ căn bản không thấy rõ phương hướng của bạch quang, chỉ biết lui về phía sau, còn Hoa Lân vẫn đứng im tại chỗ. Chỉ thấy một đạo bạch quang nhoáng lên, nhằm thẳng tới chỗ Hoa Lân. Điện chủ hoảng sợ nói:

- Ngươi sao…

Nàng còn chưa dứt lời, đã thấy cước bộ Hoa Lân lảo đảo, nghiêng người sang phía phải, một đạo bạch quang sạt qua má hắn trong nháy mắt. Chợt nghe choang 1 tiếng, Hoa Lân mặc dù đã né tránh nhưng Hà Chiếu kiếm trong tay đã bị đạo bạch quang đánh trúng. Hoa Lân chỉ cảm thấy 2 tay chấn động, trường kiếm bay ra khỏi tay, cánh tay cũng nhất thời mất đi tri giác.

Đạo bạch quang nọ hung hăng bắn vào bức tường sương phía sau, chỉ thấy bức tường nọ hơi rung lên mà thôi, còn đạo bạch quang lập tức bắn ngược trở về phía phải, biến mất. Đỗ Bôn Lôi ở phía bên phải chợt hự lên một tiếng, đột nhiên ngã sấp xuống đất, kinh hoàng nói:

- A…

Cùng lúc đó, trường kiếm của Hoa Lân cũng bắn vào tường choang 1 tiếng, gãy thành 2 đoạn, rồi bắn ngược trở về, xoay tròn trên đầu mọi người. Mọi người sợ quá đều vội vàng cúi đầu né tránh, không ngờ rằng Trịnh SĨ Trùng vẫn đang đứng thẳng người tại chỗ, giống như bị sợ hãi quá mà choáng váng bất động.

Xoạt một tiếng, nửa thanh Hà Chiếu kiếm đã cắm ở mặt đất phía xa.

Tất cả biến chỉ kết thúc chỉ trong nháy mắt. Mọi người đều kinh hồn, ánh mắt bối rồi. Đỗ Bôn Lôi ôm cánh tay phải, máu tươi phun ra đầm đìa, mọi người đều hoảng sợ phát hiện rằng cánh tay phải của hắn đã bị cắt đứt đến tận gốc, chính là do đạo bạch quang bị bắn ngược vừa rồi.

Tất cả mọi người vội vây lấy hắn, băng bó, kiểm tra. Chỉ có một người vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, chính là Trịnh Sĩ Trùng.

Hoa Lân đột nhiên cảm thấy không ổn, vội quay đầu lại, chỉ thấy đôi mắt Trịnh SĨ Trùng nhìn thẳng tắp về phía trước, khuôn mặt không chút biến đổi. Đột nhiên phía dưới trán xuất hiện một vết máu nhỏ, tiếp theo là một dòng máu phun dần ra, cả người đột nhiên tách ra làm đôi.

Tâm thần Hoa Lân run lên, đầu óc trống rỗng, sau hồi lâu mới quỳ xuống, đôi mắt mờ đi.

Chợt nghe Đỗ Bôn Lôi phía sau lưng gào to:

- Ngươi… các ngươi mau xem Trịnh SĨ Trùng, hắn… hắn vừa rồi mới đẩy ta một cái. Mau… mau xem hắn đi!

Điện chủ và Tí Hình đang băng bó cho Đỗ Bôn Lôi, nghe thấy vậy đều quay đầu lại xem, không khỏi chấn động toàn thân, chỉ thấy trên mặt đất tràn ngập máu tươi, Hoa Lân đang quỳ trên mặt đất, nói như đang mơ:

- Lỗi tại ta, tất cả là lỗi tại ta…



Điện chủ bị thảm trạng này dọa cho cả kinh, mặt mày thất sắc, nhưng khi nghe Hoa Lân tự trách mình thì tiến lên, ôn nhu nói:

- Hoa… Hoa đại ca, việc này… việc này không thể trách ngươi được…. Ngươi đã quên rằng chúng đã nói, cho dù tất cả chúng ta đều phải chết, thì cũng là chết vì Mê Tiên Trấn, tuyệt không hối hận.

Hoa Lân vẫn lắc đầu nói:

- Không, không, không!... Nếu vừa rồi ta quyết ý đi đường vòng, hắn sẽ không chết. Mà chúng ta cũng sẽ không lâm vào tuyệt trận này. Tất cả là lỗi của ta!

Đôi mắt Điện chủ cũng nổi lên một tầng nước mắt, run giọng nói:

- Ta… chúng ta nhất định có thể thoát ra được.

Lời này của nàng vừa là để an ủi Hoa Lân nhưng thực ra cũng là để tự an ủi chính mình.

Đến bây giờ, Mê Tiên Trấn lại chết thêm một người nữa, Điện chủ cảm thấy lòng đau như cắt. Cùng đi có 4 cao thủ Mê Tiên Trấn, đến giờ chỉ còn lại có nàng và Đỗ Bôn Lôi 2 người. Quan trọng là con đường phía trước vẫn phi thường xa vời, chưa nói có thể ra khỏi “Binh hồn giải thần trận” hay không, ngay cả “Tuyệt sát trận” trước mắt đây còn chẳng biết mình có còn sống mà ra khỏi hay không.

Hoa Lân cũng bị đả kích rất nặng nề, rất lâu vẫn không thể tự tha thứ cho chính mình. Hắn suy đi nghĩ lại, phát hiện ra rằng mình đã phạm phải 2 sao lầm. Một là không có đủ quyết tâm vượt qua màn sương này, hai là không nên giao Đỗ Bôn Lôi cho Trịnh SĨ Trùng chiếu cố, khiến bọn họ tránh né không kịp.

Vận mệnh chính là như vậy. Con người khi còn sống gặp phải tình huống như vậy, phát hiện ra rằng mình giữa ngã 3 đường, con đường phía trước phải do chính mình lựa chọn. Khi ngươi ở vị trí đó, ngươi chẳng thể nào rõ được các con đường sẽ đi tới đâu. Một khi đi sai lối, có lẽ sẽ hối hận cả đời. Nhưng lúc đó thì đã lầm đường lạc lối mất rồi…

Đương nhiên, cái chết của Trịnh Sĩ Trùng cũng không phải chỉ mỗi Hoa Lân có khả năng thay đổi. Tí Hình cũng rất buồn bã. Hắn chợt cảm thấy áy náy về suy nghĩ vừa rồi của mình đối với Trịnh Sĩ Trùng. Hắn vạn vạn lần không ngờ được rằng Trịnh SĨ Trùng này thoạt nhìn bình thường như vậy mà đến thời khắc mấu chốt dám xả thân đẩy Đỗ Bôn Lôi ra, thật là anh dũng, cam đảm. Tí Hình thêm một lần nữa suy tư không hiểu hội người Hoa Lân này rốt cuộc trong nội tâm bọn họ có cái gì?

Ý niệm này chỉ chợt lóe trong đầu , Tí Hình thấy moi người buồn thảm, bèn lớn tiếng nói:

- Đủ rồi, đứng cả dậy đi. Hoa Lân, ngươi xem động tĩnh xung quanh, ta đem Trịnh Sĩ Trùng siêu độ 1 phen. Nếu không, khi hắn chết không có cách nào vào được Minh giới, chỉ sợ sẽ phải vĩnh viễn biến mất ngoài tam giới.

Hoa Lân tâm thần chấn động: Đúng vậy, người chết thì cũng đã chết rồi, đã vô phương cứu chữa, nhưng những người còn sống có thể sống sót thoát ra mới là chuyện quan trọng! VÌ vậy mạnh mẽ vận tinh thần lực, giương mắt quan sát động tĩnh xung quanh.

Phương pháp siêu độ người chết của Tí Hình cũng là nhân gian hiếm có. Hắn vốn là người trong Minh giới nên chuyện siêu độ vong hồn đương nhiên hiểu tương đối rõ. Chỉ thấy hắn đi tới trước thi thể Trịnh Sĩ Trùng, 2 tay tạo thành hình chữ thập, miệng lẩm bẩm, trên người dần dần bao phủ một quầng sáng xanh nhạt. Đột nhiên tay trái hắn bắt quyết, song chỉ hướng xuống mặt đất, chợt nghe “tranh” 1 tiếng, một cây “Chiêu hồn kỳ” màu xanh đã cắm trên mặt đất. Hắn tiếp tục đảo 2 tay, trên ngọn “Chiêu hồn kỳ” chợt bốc lên ngọn lửa, trong nháy mắt đã cháy sạch không còn 1 mảnh, cũng hóa thành 1 quầng sáng xanh, nhanh chóng bắn lên trời.

Tí Hình lúc này mới quay đầu lại nói:

- Người chết đã về nơi cực lạc, ngươi có thể yên tâm rồi. Hỏa thiêu thi thể hắn đi, đừng để nơi hoang dã này.

Đôi mắt đẹp của Điện chủ tràn ngập nước mắt, đưa tay vào trong cẩm nang, giơ tay phải lên, rắc ra một ít phấn màu bạc, chợt nghe “oanh” 1 tiếng, hỏa quang nổi lên 4 phía, Trịnh Sĩ Trùng ở dưới đất đã cháy thành tro bụi.

Cố kìm nén đau thương, mọi người bắt đầu bàn luận xem nên xuất trận bằng cách nào.

Tâm tình của Tí Hình là tỉnh táo nhất, đối với hắn thì khái niệm sinh tử quả là rất đơn giản. Vì vậy, hắn mở miệng trước tiên:

- Có lẽ chúng ta nên đi về phía đối diện xem, co sẽ sẽ phát hiện được điều gì đó. Hoặc là có thể phương pháp xuất trận chính là nằm tại băng trụ ở trung tâm nhỉ?

Hoa Lân chấn động, ngẩng đầu nói:

- Băng trụ?

Không nhịn được quay đầu lại nhìn về sơn cốc phía xa.

Điện chủ thoáng tỉnh táo lại từ trong nỗi bi thương, cũng ngạc nhiên nói:

- Đúng vậy, băng trụ nọ sao lại như vậy? Vì sao nó không bị đạo bạch quang cắt làm đôi nhỉ?

Chuyện này đúng là điểm mọi người không rõ. Vì vậy đều quyết định phải đến nơi xem rốt cuộc là chuyện gì.

Hoa Lân cúi người xuống, đang muốn đỡ Đỗ Bôn Lôi lên, nhưng lại cảm thấy toàn bộ cánh tay phải đều không thể dùng lực, thậm chỉ nhấc tay lên cũng không được. Hiển nhiên, đạo bạch quang vừa rồi không chỉ đánh bay Hà Chiếu kiếm trong tay mình mà còn làm bị thương kinh mạch của cánh tay phải. Vì vậy quay người nói:

- Tí Hình, lần này phiền huynh giúp đỡ Đỗ huynh đệ, cánh tay phải của tay hình như mất cảm giác rồi.

Tí Hình nâng Đỗ Bôn Lôi dậy, ngẩng đầu nhìn về phía trước, không nhịn được nhíu mày. Chỉ thấy trong sơn cốc, từng đạo từng đạo bạch quang đang cắt tới. Nhìn những đạo bạch quang này không khỏi lạnh lẽo trong lòng.

Nhưng vẫn không cách nào nghĩ nổi phương pháp xuất trận, sợ rằng không còn lối thoát. Vì vậy kéo Đỗ Bôn Lôi đi nhanh về phía trước.

Hoa Lân nhẹ nhàng nói:

- Điện chủ, người đi cùng ta, ngàn vạn lần phải cẩn thận.

Điện chủ cắn môi, gật gật đầu, đi theo phía bên phải Hoa Lân.

Đi được không xa, Hoa Lân rút Hà Chiếu kiếm đang cắm ở dưới đất lên. Nhưng lúc này Hà Chiếu kiếm đã gãy thành 2 đoạn, cầm trong tay cảm giác không hề có dấu hiệu cảm ứng nào. Hoa Lân trong lòng kinh hãi, với mức độ trui rèn của Hà Chiếu, cho dù nếu bị cao thủ như Nhược Phong toàn lực kích trúng cũng chưa chắc có thể gãy làm đôi. Vì vậy có thể tưởng tượng được lực đạo của bạch quang nọ kinh khủng đến mức nào. Cúi đầu nhìn đoạn kiếm trong tay, Hoa Lân dần dần dấy lên cảm giác vô lực. Hà Chiếu đã bị gãy, mình làm thế nào để có thể thoát ra đây?

Trong lúc đang thương tâm, Điện chủ nhìn đạo bạch quang phía bên phải hỏi:

- Hoa Lân, ngươi nói xem bạch quang này là cái gì? Vì sao lại nhanh đến như vậy?

Hoa Lân hậm hực nói:

- Đây đều hẳn là kiếm khí. Có thể trước kia có người đã đánh vào bức tường sương mù, kiếm quang bị bắn ngược trở về, không ngờ chúng không những không bị suy yếu đi mà ngược lại còn mạnh lên gấp vô số lần. Vì vậy chúng ở trong sơn cốc đánh tới càng lúc càng uy lực. Trận pháp này thật sự có điểm tà môn, lão tử nhất định phải phá giải mới được.

Dần dần, mọi người đã đi được 10 trượng, nhưng lại phát hiện ra rằng bạch quang càng ngày càng dày đặc, không khỏi toát cả mồ hôi tay.

Bởi vì chỉ còn 4 người nên hành động cũng linh hoạt hơn đáng kể. Tí Hình mang theo Đỗ Bôn Lôi, Hoa Lân mang theo ĐIện chủ, giữa đường đã tránh thoát được 4 lần nguy cơ. Mỗi lần đều cảm giác như vừa đi qua Quỷ Môn Quan vậy.

Chỉ 2 dặm lộ trình ngắn ngủi nhưng Hoa Lân lại cảm giác như đã hơn 1 năm, vậy mà vẫn chưa tới được băng trụ ở trung ương. Mọi người đều lấy làm kinh hãi bởi vì bên trong băng trụ có một vật rất lớn, trông tình hình sợ rằng đã bị nhốt ở đó cả mấy ngàn năm rồi.

Đồng thời, mọi người rốt cuộc cũng hiểu được rằng băng trụ này vì sao không bị bạch quang chém gãy. Bởi vì bọn họ đã từng thấy 1 đạo bạch quang từ xa bắn tới, đánh vào trên băng trụ, nhưng lập tức bị phản chấn bắn trở lại. Còn bên mặt ngoài của băng trụ phảng phất xuất hiện 1 ít chú văn, trong nháy mắt đã khôi phục lại như cũ.

Hoa Lân trong lòng vừa động, nghĩ thầm rằng băng trụ này có thể cũng giống như “Phạm Chung” đã phong ấn Trữ Tiêm Tuyết, cũng đều là tiên khí hiếm có. Đang suy nghĩ thì 4 người đã đi tới gần, ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện băng trụ này cũng không phải là băng trụ mà là dó cột sáng chân không hình thành. Nó cao hơn 30 trượng, đường kính khoảng 3 trượng. Bởi vì nó trong suốt cho nên nhìn từ xa giống như 1 cây băng trụ. Đồng thời, mọi người rốt cuộc cũng thấy rõ ở giữa cột sáng có một quái vật hung ác. Mọi người có chút động dung, thấy quái thú này cao ba trượng gấp hơn hai lần người bình thường, hình dáng giống chó săn, trên đỉnh đầu nhú lên hai chiếc sừng dài cong vút ngả về phía sau, đuôi dài như roi sắt, sau lưng còn có một đôi cánh đang thu lại ôm sát người, dường như là còn biết bay. Toàn thân nó ánh lên một mầu tím đen, các bắp cuồn cuộn, cơ nào ra cơ đấy cứng như thép, có thể tưởng tượng, lúc nó hành động nhất định nhanh như thiểm điện (sấm sét), hung mãnh vô cùng…

Cũng may là quái thú này vẫn ở nguyên bên trong không nhúc nhích, 2 mắt đóng chặt, trông như 1 pho tượng.

Điện chủ giương đôi mi thanh tú hỏi:

- Đây… đây là cái gì vậy?

Hoa Lân thấy quái thú này nhìn quen quen, hình như đã gặp ở đâu đó rồi thì phải.

Chợt nghe Tí Hình trầm giọng nói:

- Đây là một loại ma thú, tên gọi là "Cùng Cẩu" bản tính điên cuồng khát máu, có thể điều khiển được gió và lửa, rất thích thôn phệ nguyên thần của tu chân giả. Ta từng thấy hình vẽ của nó trong sách cổ tại Minh Giới, trong sách có nói rằng vào thời kì tiên ma đại chiến, bọn chúng vô cùng hung tàn, giết hại vô số tu chân giả

- Ma thú? Ăn nguyên thần của chúng ta?

Điện chủ kinh hãi hỏi.

Hoa Lân vẫn ngây ngốc nhìn ma thú trước mắt bởi vì đột nhiên nhớ tới hình dáng của nó hình như mình đã gặp trong mơ. Giấc mơ đó là một chiến trường, 2 bên giao chiến cực kỳ hỗn loạn, "Cùng Cẩu" Này uống máu như điên, cực kỳ khó đối phó. Còn tình hình cụ thể thế nào thì nghĩ mãi không ra, bởi vì dù sao cũng chỉ là 1 giấc mơ.

Tí Hình ho khan 1 tiếng, nói:

- Mọi người tìm kiếm xem có phương pháp nào phá trận được không. Hoa Lân, ngươi phải lưu ý động tĩnh xung quanh, ngàn vạn lần không được khinh thường.

Hoa Lân cả kinh, nghĩ thầm rằng giờ cũng chẳng biết nên làm gì nữa, vì vậy bèn định thần nói:

- Tốt lắm, ta và Điện chủ phụ trách bên phải.

4 người chia làm 2 tổ tản ra 2 bên, cẩn thận đi quanh cột sáng 1 vòng. Bởi vì bọn họ còn phải phân thần lưu ý bạch quang 4 phía nên trong lúc vội vàng cũng không phát hiện được điều gì.

Hoa Lân âm thầm suy tính, trận pháp này thoạt nhìn đơn giản nhưng suy nghĩ đau đầu nhức óc vẫn không tìm ra phương pháp đào thoát. Điểm chết người chính là mọi người không thể tập trung tinh thần để suy tính mà vẫn phải đề phòng, chỉ cần không để ý lập tức có thể bị cắt đứt đôi người.

Bất đắc dĩ, Hoa Lân cuối cùng lại nhìn lên cột sáng, nghĩ thầm rằng: Nếu cột sáng này là trận nhãn, vậy chỉ cần phá hỏng nó là được. Nhưng làm thế nào để phá hỏng nó đây? Hoa Lân trong lòng chợt động, nghĩ thầm rằng mình vẫn còn một ít “Thực cốt huyết”, nói không chừng có thể hóa giải phù chú ở trên. Nhưng vấn đề là nếu giải cấm chú, quái vật bên trong sống lại thì làm sao? Nó bị phong ấn cả mấy ngàn năm rồi, đến giờ năng lực nhất định là kinh khủng phi thường. Hơn nữa, Tí Hình cũng đã nói rằng loài này chuyên môn thôn phệ nguyên thần của người tu chân. Nếu lỗ mãng đem thả nó ra, không chừng tất cả mọi người đều không phải là đối thủ của nó. Vậy chẳng phải là tự tìm đường chết sao?

穷獜: "Cùng Cẩu"

- Đây là tên bịa ra vì ko tra ra được tên của nó là gì cả. Anh em nào biết thì chỉ giúp ta với. Many thanks

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngọc Tiên Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook