Quyển 4 - Chương 30: Ma Tước Vi Sư*
Phiêu Ẩn
07/06/2016
Diệp Thanh nhận thấy Hoa Lân vẫn đang ngẩn ngẩn ngơ ngơ, bèn khẽ day áo hắn gọi: “Công tử! Chúng ta có cần xuống núi không nào?”
Hoa Lân chợt bừng tỉnh thốt: “Sao cơ?”
Diệp Thanh phụng phịu nói: “Huynh nhìn mình kìa, cô ta vừa đến là đã hồn vía lên may rồi…hừ!”
Hoa Lân phản ứng thần tốc, chỉ qua quýt về phía đại môn Thục Sơn nói: “Đâu có! Ta chỉ thấy kỳ quái không hiểu những kẻ mặc đạo bào kia thuộc môn phái nào thôi?”
Diệp Thanh nhìn theo tầm mắt của Hoa Lân, quả nhiên có chín đạo sĩ đeo trường kiếm hết sức nổi bật, ai nấy thân hình phiêu dật, như một thanh bảo kiếm vừa xuất vỏ khiến người ta kính sợ. Chỉ thấy người đứng đầu trong bọn họ là một cao thủ trung niên tiên phong đạo cốt, đang tiêu sái chắp tay nói với đệ tử Thục Sơn: “Toàn Chân giáo Hách Văn Chân!...Suất lĩnh tám đệ tử đến phó hội, xin chờ được tiếp đón!”
Hách Văn Chân nói năng rất có khí thế của một cao thủ, mọi người xung quanh nghe thấy người của Toàn Chân giáo đã đến, tất thảy đều im phăng phắc, hồi lâu sau mới xôn xao bàn luận: “Ồ!...Hách Văn Chân của Toàn Chân giáo sao? Cuối cùng ông ấy lại đạp nhập giang hồ rồi!”
Thục Sơn sớm đã có an bài cho những nhân vật quan trọng thế này, một đệ tử khí độ phi phàm vội lách mình vọt ra, chắp tay nói: “Nhuế mỗ không nghênh đón từ xa, mong được lượng thứ!...Xin mời!” Nói xong dịch sang nhường đường, lễ số thập phần chu toàn!
Hoa Lân lẩm bẩm một mình: “Cao thủ à cao thủ!...Đến khi nào mà ta chỉ cần báo ra danh tính, mọi người liền vái chào thi lễ với ta, cuộc đời này kể như không uổng rồi!”
Diệp Thanh cười khúc khích: “Huynh ấy à? Dù cho võ công có luyện đến mức thiên hạ đệ nhất, người ta vẫn gọi huynh là Lân thiếu gia! Hi hi hi…”
Hoa Lân cũng cười rộ đáp: “Lân thiếu gia thì Lân thiếu gia!...Chỉ cần mọi người đối với ta lễ phép hơn là ta thích rồi! Hà hà…”
Người người chen chúc bên ngoài đại môn của Thục Sơn. “Vô Cực môn”, “Thánh Thủy cung”, “Mộ Dung thế gia”, “Vọng Nguyệt sơn trang”…các môn phái danh chấn thiên hạ đều lục tục xuất hiện, đúng là danh nhân tụ hội, chấn động tinh thần.
Hoa Lân định cất bước hạ sơn thì bỗng vô tình bắt gặp ngoài cửa có vài người đang quây lại ghi chép gì đó, hắn ngưng thần nghe thấy một người trong bọn họ rì rầm nói: “Thượng Quan Linh của Thiên Sơn một đền ba, Hách Văn Chân của Toàn Chân giáo một đền năm, Thôi Hạo Phi của Võ Đương một đền sáu…”
Hoa Lân từ hồi ở kinh thành đã nghe qua về cách “đặt cược”, không khỏi cười phá lên khanh khách, xem ra có người muốn nhân dịp Thục Sơn kiếm điển này để phát tài rồi. Hắn lắc đầu cười nói: “Không biết tỷ lệ đặt cược của ta là bao nhiêu nhỉ? Hì hì…”
Diệp Thanh nói: “Chỉ sợ chưa ai biết là huynh muốn tham gia đoạt kiếm ấy chứ?”
Hoa Lân ngẫm nghĩ thoáng qua rồi bảo: “Hê! Chờ lát nữa về ta cũng đặt tiền. Thanh Thanh…Chúng ta xuống núi trước đi!”
Diệp Thanh gật đầu, hai người xuôi theo bậc thang quanh co thong dong cùng đi xuống.
Nhưng lúc này hướng đi của bọn họ hoàn toàn tương phản với những người khác đang lên núi, các nhân vật võ lâm phía dưới hầu như đã làm tắc nghẽn đường, cảm giác một tấc cũng khó đi.
Do tốc độ xuống quá chậm nên Hoa Lân đành dắt Diệp Thanh thi triển Thảo Thượng Phi men theo bụi gai bên đường chạy băng băng. Hai người vừa mở màn, lập tức đã có một số hiệp khách võ công cao cường nhảy vào lùm cỏ, thi triển khinh công chạy như bay lên núi. Dù sao mọi người cũng đều là người trong võ lâm, còn sợ gì làm kinh thế hãi tục?
Hoa Lân và Diệp Thanh tốn bao công sức mới xuống được chân núi, tức thì lẩn ngay vào khu rừng rậm nguyên thủy bên tay phải. Khi đã cách xa đại đạo, tiếng người huyên náo nhỏ dần, Hoa Lân ngự phi kiếm bay vào rừng rậm, bám sát theo ngọn cây phi mười mấy dặm đến một nơi yên tĩnh.
Đáp xuống một khoảng đất trống, tứ phía là các đại thụ cao ngất ngưởng như lấp kín cả bầu trời, thảm cỏ dưới chân vương mùi thơm của bùn đất, khiến người ta cảm thấy đầu óc sảng khoái, không khí trong lành. Nơi đây u tĩnh dị thường, loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu du dương của côn trùng. Hoa Lân cười gian nói với Diệp Thanh: “Đây đúng là một địa phương tốt để hẹn hò! Hê hê…”
Diệp Thanh thấy nụ cười của hắn không mang hảo ý, hai cánh tay nhỏ nhắn bất giác che chắn nút áo trên cổ, như sợ hắn bất cứ lúc nào cũng có thể lột sạch y phục của mình.
Hoa Lân hết sức không thành thực nhìn chòng chọc vào người nàng, phát hiện thấy cái eo thon, vóc dáng đầy đặn, chiếc váy trơn bóng bó sát làm lộ ra thân hình mềm mại dụ hoặc, so với hôm qua còn tăng thêm một phần sắc thái kiều mị của nữ nhân. Hắn bước qua vòng tay ôm lấy nàng, Diệp Thanh bất giác “ư” một tiếng, gấp rút nói: “Không…không…huynh còn phải luyện kiếm mà!”
Hoa Lân thấy mặt nàng đỏ bừng, bèn cười ha ha nói: “Trông muội kìa! Cứ như sắp bị ta ăn thịt không bằng. Để xem tối nay ta có thu thập muội không?” Buông Diệp Thanh ra, hắn ngẩng đầu nhìn thấy một con chim sẻ đang bay qua một ngọn cây, liền vươn thẳng người dậy, trượng kiếm đuổi theo con chim nhỏ đó. Chú chim sẻ sợ hãi đập cánh phành phạch xuyên thẳng vào trong rừng, nấp trong đám cành lá um tùm.
Thể hình của Hoa Lân to hơn “một chút”, căn bản chui không lọt vào đám cành cây rậm rạp đó, bèn nổi giận vung kiếm chặt gãy lớp lớp cành lá, toàn lực truy bắt con chim sẻ đáng thương. Diệp Thanh ở dưới đất cười hi hi nói: “Huynh đừng có dọa chết nó đấy!”
Hoa Lân cười hì hì đáp lại, hữu chưởng phóng ra một luồng chân khí, từ xa bọc lấy con chim sẻ đang lúng túng lo sợ kia, khống chế nó trong lòng bàn tay. Sau đó hắn lại mang theo con chim sẻ bay lên trời cao, không cho nó cơ hội chui vào trong rừng. Khi đã lên đến độ cao hai mươi trượng, Hoa Lân mới lỏng tay để mặc cho chim sẻ tự do trốn chạy thục mạng. Bản thân hắn thì ra sức đuổi theo sau, khiến con chim tội nghiệp quýnh quáng ngoặt sang phải, bổ nhào xuống rừng cây bên dưới. Tốc độ chuyển hướng của nó tuyệt đối có thể xưng là “cao thủ tuyệt đỉnh”.
Hoa Lân cười dài chặn trước đường đi của nó, ép nó phải vòng lên cao, rồi lại bám sát theo sau. Một người một chim cứ thế cấp tốc biến đổi phương vị trên không, nhưng “thân pháp” của con chim sẻ thật xứng là cao “nhân”, nó dễ dàng thoát khỏi ma chưởng của Hoa Lân, nhanh chóng bay vào trong rừng. Hoa Lân không nhẫn tâm làm bị thương cái mạng nhỏ của nó, bất lực lau mồ hôi trán than: “Ai da! Nó còn lợi hại hơn cả Mạnh Lôi!”
Diệp Thanh phi lên ngọn cây, cười tỉnh rụi trước thất bại của Hoa Lân, chỉ ra xa nói: “Đằng kia còn có năm sáu con chim sẻ đấy! Hi hi hi…”
Hoa Lân lao sang bên đó, quả nhiên làm kinh động sáu con chim sẻ, khiến chúng hoảng hốt bỏ chạy toán loạn. Hoa Lân lập tức dùng chân khí bắt được một con rồi đem nó lên trời, sau đó rượt đuổi một hồi…
Sau vài lần, tuy Hoa Lân vẫn bại trận nhưng đã có thể duy trì được một khoảng thời gian. Dần dần, tốc độ phản ứng trên không của hắn ngày càng linh mẫn, khoảng cách không thua kém là bao…
Trong khi một người một chim đùa nghịch trên không, xa xa trong sơn lâm, có một hòa thượng nhếch nhác đang nướng thịt thú rừng. Thiền y trên người lão rách nát thảm hại, chẳng khác gì khất cái, trong tay cầm một thiền trượng bằng sắt đen dùng làm giá nướng thịt. Lão ta mà là đệ tử phật môn sao? Đối với một kẻ ăn gà rừng nướng như lão, ngay cả yếu tố cơ bản nhất để làm hòa thượng cũng không có. Chỉ thấy lão cầm con gà rừng lên ngửi ngửi, thấy vẫn chưa chín nên lại nướng thêm một lượt trên đống lửa. Lão ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên bầu trời đằng xa có một tên “thần kinh” đang đuổi bắt chim suốt nửa ngày trời, bất giác lầu bầu tự nói: “Cái thời đại này!...Kẻ điên mà cũng học được ngự kiếm thuật sao? Thói đời đúng là thay đổi hết rồi. Ài…”
Hoa Lân thân ở lưng chừng trời, đương nhiên cũng nhìn thấy đằng kia có người đang nướng thịt, nhưng việc luyện công cấp bách, hắn đâu có rỗi hơi mà quan tâm người khác nghĩ mình thế nào. Diệp Thanh thi triển khinh công đạp trên ngọn cây, chơi đùa cùng Hoa Lân suốt, thỉnh thoảng lại giúp hắn chú ý đến hành tung của lũ chim sẻ. Hai người đang vui cười hỉ hả, chợt nghe thấy có tiếng người mắng: “Ê! Ngươi đừng có bay qua bay lại nữa được không? Trông ngứa cả mắt!”
Hoa Lân và Diệp Thanh đều ngẩn người, con chim sẻ trong tay bay vèo vào rừng. Nhìn về hướng phát ra tiếng nói, chỉ thấy một hòa thượng ăn mặc lôi thôi giộng thiền trượng bay ra từ trong rừng cây rậm rạp, tay còn cầm một con gà rừng nướng chín, đang say sưa ăn ngon lành.
Ba người vừa nhìn nhau đã ngớ ra, nguyên lai đều là người quen cũ. Hòa thượng này chính là Ma Diện Tôn Giả mà Hoa Lân đã chạm trán ở Hoàng Sơn. Nếu người khác mà gặp phải hòa thượng này, e là đã bỏ chạy từ lâu rồi. Nhưng đúng lúc Hoa Lân đang muốn tìm một người “biết bay” để đánh một trận, liền cười khà khà nói: “Hòa thượng chết giẫm!...Cái mồm quạ đen của ông, bảo cái gì mà ‘phong vân nhất định sẽ lại lâm môn’, ta vừa nhìn thấy ông là thấy khó chịu khắp người rồi!”
Sư Diện Tôn Giả vốn dĩ tính nóng như lửa, là một kẻ ham đánh lộn, lão cắn mạnh một miếng thịt gà, nhai dập dập mấy cái rồi hàm hồ nói: “Vừa hay!...Lão nạp cũng muốn xem xem ngươi có tư cách bảo vệ Thu Nhược Thủy không…” Đột nhiên ngừng lời, lão nhìn chằm chằm về phía Diệp Thanh cách đó không xa.
Hoa Lân không nói thêm, giơ kiếm trôi nổi giữa không, toàn thân tán phát chiến ý lẫm liệt.
Sư Diện Tôn Giả cũng cảm giác được áp lực, từ từ trở nên ngưng trọng, cắn vội miếng thịt gà, phun ra một khúc xương, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Diệp Thanh trên ngọn cây cảm thấy xung quanh bỗng chốc vắng lặng như tờ, lũ chim sẻ đằng xa kinh hoàng tháo chạy tứ phía, cành cây dưới chân bị một luồng kình phong cuộn trào mãnh liệt ép cho xiêu vẹo. Những lá cây gần đó bị thổi bay ùn ùn ra ngoài như sóng gợn.
Diệp Thanh tưởng rằng họ định liều mạng, sợ hãi la lớn: “Này! Hai người đừng đánh được không?”
Thanh âm chưa dứt, Hoa Lân và Sư Diện Tôn Giả đã lao vọt qua nhau như tia chớp giữa không trung. “Keng keng keng…” kiếm quang lấp loáng, Sư Diện Tôn Giả cười hô hố nói: “Mùi vị chân gà thế nào?”
Hoa Lân nhếch môi cười, vài cái xương gà đứt đoạn từ trên cao rơi xuống.
Sư Diện Tôn Giả giương cao thiền trượng, rống to: “Phạn Quang Chú…”
Chỉ thấy đầu thiền trượng lóe lên một điểm sáng, cả cây thiền trượng đột ngột biến to gấp bảy, tám lần, song thủ vung lên, hóa ra vô số thiền trượng hung mãnh kích về phía Hoa Lân.
Hoa Lân vẫy nhanh trường kiếm tung ra mười ba đóa tinh quang, dồn dập bắn vào những hư ảnh của thiền trượng. Chiêu này chính là Thất Tinh Quyết chấn kinh võ lâm của Thiên Sơn phái, có điều, chỉ trong một cái hất tay, Hoa Lân đã liên tục tung ra mười ba đóa kiếm hoa, nếu đệ tử Thiên Sơn nhìn thấy, chắc chắn sẽ thất kinh tưởng hắn là người nhà trời…
…
Chú thích: *Ma tước vi sư: chim sẻ làm thầy
Hoa Lân chợt bừng tỉnh thốt: “Sao cơ?”
Diệp Thanh phụng phịu nói: “Huynh nhìn mình kìa, cô ta vừa đến là đã hồn vía lên may rồi…hừ!”
Hoa Lân phản ứng thần tốc, chỉ qua quýt về phía đại môn Thục Sơn nói: “Đâu có! Ta chỉ thấy kỳ quái không hiểu những kẻ mặc đạo bào kia thuộc môn phái nào thôi?”
Diệp Thanh nhìn theo tầm mắt của Hoa Lân, quả nhiên có chín đạo sĩ đeo trường kiếm hết sức nổi bật, ai nấy thân hình phiêu dật, như một thanh bảo kiếm vừa xuất vỏ khiến người ta kính sợ. Chỉ thấy người đứng đầu trong bọn họ là một cao thủ trung niên tiên phong đạo cốt, đang tiêu sái chắp tay nói với đệ tử Thục Sơn: “Toàn Chân giáo Hách Văn Chân!...Suất lĩnh tám đệ tử đến phó hội, xin chờ được tiếp đón!”
Hách Văn Chân nói năng rất có khí thế của một cao thủ, mọi người xung quanh nghe thấy người của Toàn Chân giáo đã đến, tất thảy đều im phăng phắc, hồi lâu sau mới xôn xao bàn luận: “Ồ!...Hách Văn Chân của Toàn Chân giáo sao? Cuối cùng ông ấy lại đạp nhập giang hồ rồi!”
Thục Sơn sớm đã có an bài cho những nhân vật quan trọng thế này, một đệ tử khí độ phi phàm vội lách mình vọt ra, chắp tay nói: “Nhuế mỗ không nghênh đón từ xa, mong được lượng thứ!...Xin mời!” Nói xong dịch sang nhường đường, lễ số thập phần chu toàn!
Hoa Lân lẩm bẩm một mình: “Cao thủ à cao thủ!...Đến khi nào mà ta chỉ cần báo ra danh tính, mọi người liền vái chào thi lễ với ta, cuộc đời này kể như không uổng rồi!”
Diệp Thanh cười khúc khích: “Huynh ấy à? Dù cho võ công có luyện đến mức thiên hạ đệ nhất, người ta vẫn gọi huynh là Lân thiếu gia! Hi hi hi…”
Hoa Lân cũng cười rộ đáp: “Lân thiếu gia thì Lân thiếu gia!...Chỉ cần mọi người đối với ta lễ phép hơn là ta thích rồi! Hà hà…”
Người người chen chúc bên ngoài đại môn của Thục Sơn. “Vô Cực môn”, “Thánh Thủy cung”, “Mộ Dung thế gia”, “Vọng Nguyệt sơn trang”…các môn phái danh chấn thiên hạ đều lục tục xuất hiện, đúng là danh nhân tụ hội, chấn động tinh thần.
Hoa Lân định cất bước hạ sơn thì bỗng vô tình bắt gặp ngoài cửa có vài người đang quây lại ghi chép gì đó, hắn ngưng thần nghe thấy một người trong bọn họ rì rầm nói: “Thượng Quan Linh của Thiên Sơn một đền ba, Hách Văn Chân của Toàn Chân giáo một đền năm, Thôi Hạo Phi của Võ Đương một đền sáu…”
Hoa Lân từ hồi ở kinh thành đã nghe qua về cách “đặt cược”, không khỏi cười phá lên khanh khách, xem ra có người muốn nhân dịp Thục Sơn kiếm điển này để phát tài rồi. Hắn lắc đầu cười nói: “Không biết tỷ lệ đặt cược của ta là bao nhiêu nhỉ? Hì hì…”
Diệp Thanh nói: “Chỉ sợ chưa ai biết là huynh muốn tham gia đoạt kiếm ấy chứ?”
Hoa Lân ngẫm nghĩ thoáng qua rồi bảo: “Hê! Chờ lát nữa về ta cũng đặt tiền. Thanh Thanh…Chúng ta xuống núi trước đi!”
Diệp Thanh gật đầu, hai người xuôi theo bậc thang quanh co thong dong cùng đi xuống.
Nhưng lúc này hướng đi của bọn họ hoàn toàn tương phản với những người khác đang lên núi, các nhân vật võ lâm phía dưới hầu như đã làm tắc nghẽn đường, cảm giác một tấc cũng khó đi.
Do tốc độ xuống quá chậm nên Hoa Lân đành dắt Diệp Thanh thi triển Thảo Thượng Phi men theo bụi gai bên đường chạy băng băng. Hai người vừa mở màn, lập tức đã có một số hiệp khách võ công cao cường nhảy vào lùm cỏ, thi triển khinh công chạy như bay lên núi. Dù sao mọi người cũng đều là người trong võ lâm, còn sợ gì làm kinh thế hãi tục?
Hoa Lân và Diệp Thanh tốn bao công sức mới xuống được chân núi, tức thì lẩn ngay vào khu rừng rậm nguyên thủy bên tay phải. Khi đã cách xa đại đạo, tiếng người huyên náo nhỏ dần, Hoa Lân ngự phi kiếm bay vào rừng rậm, bám sát theo ngọn cây phi mười mấy dặm đến một nơi yên tĩnh.
Đáp xuống một khoảng đất trống, tứ phía là các đại thụ cao ngất ngưởng như lấp kín cả bầu trời, thảm cỏ dưới chân vương mùi thơm của bùn đất, khiến người ta cảm thấy đầu óc sảng khoái, không khí trong lành. Nơi đây u tĩnh dị thường, loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu du dương của côn trùng. Hoa Lân cười gian nói với Diệp Thanh: “Đây đúng là một địa phương tốt để hẹn hò! Hê hê…”
Diệp Thanh thấy nụ cười của hắn không mang hảo ý, hai cánh tay nhỏ nhắn bất giác che chắn nút áo trên cổ, như sợ hắn bất cứ lúc nào cũng có thể lột sạch y phục của mình.
Hoa Lân hết sức không thành thực nhìn chòng chọc vào người nàng, phát hiện thấy cái eo thon, vóc dáng đầy đặn, chiếc váy trơn bóng bó sát làm lộ ra thân hình mềm mại dụ hoặc, so với hôm qua còn tăng thêm một phần sắc thái kiều mị của nữ nhân. Hắn bước qua vòng tay ôm lấy nàng, Diệp Thanh bất giác “ư” một tiếng, gấp rút nói: “Không…không…huynh còn phải luyện kiếm mà!”
Hoa Lân thấy mặt nàng đỏ bừng, bèn cười ha ha nói: “Trông muội kìa! Cứ như sắp bị ta ăn thịt không bằng. Để xem tối nay ta có thu thập muội không?” Buông Diệp Thanh ra, hắn ngẩng đầu nhìn thấy một con chim sẻ đang bay qua một ngọn cây, liền vươn thẳng người dậy, trượng kiếm đuổi theo con chim nhỏ đó. Chú chim sẻ sợ hãi đập cánh phành phạch xuyên thẳng vào trong rừng, nấp trong đám cành lá um tùm.
Thể hình của Hoa Lân to hơn “một chút”, căn bản chui không lọt vào đám cành cây rậm rạp đó, bèn nổi giận vung kiếm chặt gãy lớp lớp cành lá, toàn lực truy bắt con chim sẻ đáng thương. Diệp Thanh ở dưới đất cười hi hi nói: “Huynh đừng có dọa chết nó đấy!”
Hoa Lân cười hì hì đáp lại, hữu chưởng phóng ra một luồng chân khí, từ xa bọc lấy con chim sẻ đang lúng túng lo sợ kia, khống chế nó trong lòng bàn tay. Sau đó hắn lại mang theo con chim sẻ bay lên trời cao, không cho nó cơ hội chui vào trong rừng. Khi đã lên đến độ cao hai mươi trượng, Hoa Lân mới lỏng tay để mặc cho chim sẻ tự do trốn chạy thục mạng. Bản thân hắn thì ra sức đuổi theo sau, khiến con chim tội nghiệp quýnh quáng ngoặt sang phải, bổ nhào xuống rừng cây bên dưới. Tốc độ chuyển hướng của nó tuyệt đối có thể xưng là “cao thủ tuyệt đỉnh”.
Hoa Lân cười dài chặn trước đường đi của nó, ép nó phải vòng lên cao, rồi lại bám sát theo sau. Một người một chim cứ thế cấp tốc biến đổi phương vị trên không, nhưng “thân pháp” của con chim sẻ thật xứng là cao “nhân”, nó dễ dàng thoát khỏi ma chưởng của Hoa Lân, nhanh chóng bay vào trong rừng. Hoa Lân không nhẫn tâm làm bị thương cái mạng nhỏ của nó, bất lực lau mồ hôi trán than: “Ai da! Nó còn lợi hại hơn cả Mạnh Lôi!”
Diệp Thanh phi lên ngọn cây, cười tỉnh rụi trước thất bại của Hoa Lân, chỉ ra xa nói: “Đằng kia còn có năm sáu con chim sẻ đấy! Hi hi hi…”
Hoa Lân lao sang bên đó, quả nhiên làm kinh động sáu con chim sẻ, khiến chúng hoảng hốt bỏ chạy toán loạn. Hoa Lân lập tức dùng chân khí bắt được một con rồi đem nó lên trời, sau đó rượt đuổi một hồi…
Sau vài lần, tuy Hoa Lân vẫn bại trận nhưng đã có thể duy trì được một khoảng thời gian. Dần dần, tốc độ phản ứng trên không của hắn ngày càng linh mẫn, khoảng cách không thua kém là bao…
Trong khi một người một chim đùa nghịch trên không, xa xa trong sơn lâm, có một hòa thượng nhếch nhác đang nướng thịt thú rừng. Thiền y trên người lão rách nát thảm hại, chẳng khác gì khất cái, trong tay cầm một thiền trượng bằng sắt đen dùng làm giá nướng thịt. Lão ta mà là đệ tử phật môn sao? Đối với một kẻ ăn gà rừng nướng như lão, ngay cả yếu tố cơ bản nhất để làm hòa thượng cũng không có. Chỉ thấy lão cầm con gà rừng lên ngửi ngửi, thấy vẫn chưa chín nên lại nướng thêm một lượt trên đống lửa. Lão ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên bầu trời đằng xa có một tên “thần kinh” đang đuổi bắt chim suốt nửa ngày trời, bất giác lầu bầu tự nói: “Cái thời đại này!...Kẻ điên mà cũng học được ngự kiếm thuật sao? Thói đời đúng là thay đổi hết rồi. Ài…”
Hoa Lân thân ở lưng chừng trời, đương nhiên cũng nhìn thấy đằng kia có người đang nướng thịt, nhưng việc luyện công cấp bách, hắn đâu có rỗi hơi mà quan tâm người khác nghĩ mình thế nào. Diệp Thanh thi triển khinh công đạp trên ngọn cây, chơi đùa cùng Hoa Lân suốt, thỉnh thoảng lại giúp hắn chú ý đến hành tung của lũ chim sẻ. Hai người đang vui cười hỉ hả, chợt nghe thấy có tiếng người mắng: “Ê! Ngươi đừng có bay qua bay lại nữa được không? Trông ngứa cả mắt!”
Hoa Lân và Diệp Thanh đều ngẩn người, con chim sẻ trong tay bay vèo vào rừng. Nhìn về hướng phát ra tiếng nói, chỉ thấy một hòa thượng ăn mặc lôi thôi giộng thiền trượng bay ra từ trong rừng cây rậm rạp, tay còn cầm một con gà rừng nướng chín, đang say sưa ăn ngon lành.
Ba người vừa nhìn nhau đã ngớ ra, nguyên lai đều là người quen cũ. Hòa thượng này chính là Ma Diện Tôn Giả mà Hoa Lân đã chạm trán ở Hoàng Sơn. Nếu người khác mà gặp phải hòa thượng này, e là đã bỏ chạy từ lâu rồi. Nhưng đúng lúc Hoa Lân đang muốn tìm một người “biết bay” để đánh một trận, liền cười khà khà nói: “Hòa thượng chết giẫm!...Cái mồm quạ đen của ông, bảo cái gì mà ‘phong vân nhất định sẽ lại lâm môn’, ta vừa nhìn thấy ông là thấy khó chịu khắp người rồi!”
Sư Diện Tôn Giả vốn dĩ tính nóng như lửa, là một kẻ ham đánh lộn, lão cắn mạnh một miếng thịt gà, nhai dập dập mấy cái rồi hàm hồ nói: “Vừa hay!...Lão nạp cũng muốn xem xem ngươi có tư cách bảo vệ Thu Nhược Thủy không…” Đột nhiên ngừng lời, lão nhìn chằm chằm về phía Diệp Thanh cách đó không xa.
Hoa Lân không nói thêm, giơ kiếm trôi nổi giữa không, toàn thân tán phát chiến ý lẫm liệt.
Sư Diện Tôn Giả cũng cảm giác được áp lực, từ từ trở nên ngưng trọng, cắn vội miếng thịt gà, phun ra một khúc xương, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Diệp Thanh trên ngọn cây cảm thấy xung quanh bỗng chốc vắng lặng như tờ, lũ chim sẻ đằng xa kinh hoàng tháo chạy tứ phía, cành cây dưới chân bị một luồng kình phong cuộn trào mãnh liệt ép cho xiêu vẹo. Những lá cây gần đó bị thổi bay ùn ùn ra ngoài như sóng gợn.
Diệp Thanh tưởng rằng họ định liều mạng, sợ hãi la lớn: “Này! Hai người đừng đánh được không?”
Thanh âm chưa dứt, Hoa Lân và Sư Diện Tôn Giả đã lao vọt qua nhau như tia chớp giữa không trung. “Keng keng keng…” kiếm quang lấp loáng, Sư Diện Tôn Giả cười hô hố nói: “Mùi vị chân gà thế nào?”
Hoa Lân nhếch môi cười, vài cái xương gà đứt đoạn từ trên cao rơi xuống.
Sư Diện Tôn Giả giương cao thiền trượng, rống to: “Phạn Quang Chú…”
Chỉ thấy đầu thiền trượng lóe lên một điểm sáng, cả cây thiền trượng đột ngột biến to gấp bảy, tám lần, song thủ vung lên, hóa ra vô số thiền trượng hung mãnh kích về phía Hoa Lân.
Hoa Lân vẫy nhanh trường kiếm tung ra mười ba đóa tinh quang, dồn dập bắn vào những hư ảnh của thiền trượng. Chiêu này chính là Thất Tinh Quyết chấn kinh võ lâm của Thiên Sơn phái, có điều, chỉ trong một cái hất tay, Hoa Lân đã liên tục tung ra mười ba đóa kiếm hoa, nếu đệ tử Thiên Sơn nhìn thấy, chắc chắn sẽ thất kinh tưởng hắn là người nhà trời…
…
Chú thích: *Ma tước vi sư: chim sẻ làm thầy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.