Ngọc Tiên Duyên

Quyển 7 - Chương 24: SINH HUYỀN NHẤT TUYẾN

Phiêu Ẩn

09/06/2016

Lại nói lúc này trên đỉnh núi, hơn hai mươi cao thủ đang lắng nghe Tằng Lộ Vi giảng giải. Đột nhiên vang lên tiếng rồng gầm khủng khiếp, mọi người quay đầu nhìn lại, thấy từ phía rặng núi xa xa bỗng vọt lên một đám mây đen. Trong phút chốc, mây đen cuồn cuộn đầy trời, bất ngờ xuất hiện một con Hắc Long đạp gió xông thẳng tới Hạc Sơn.

Tất cả mọi người có mặt đương trường đều hoảng hốt, nhưng trên đỉnh Hạc Sơn này toàn bộ đều trống trải, ngoài “truyện tống trận” ra thì không còn chỗ nào khả dĩ để ẩn náu cả.

Tằng Lộ Vi lập tức trầm giọng nói: “Mọi người mau nằm rạp xuống, không được nhúc nhích, nhanh chóng đưa tinh thần về trạng thái “tích cốc”…”

Mọi người hiển nhiên đều lập tức tuân theo, chỉ thấy tốc độ của con Thực Cốt Long thật là hãi tục, trong nháy mắt đã áp sát đến chỗ bọn họ, thân hình của nó ngang bằng với trái núi Hạc Sơn, cả bầu trời như bị nó phủ lên một màn tối tăm.

Thật ra, Thực Cốt Long phát hiện ra thần quang từ hai mắt của Hoa Lân đầu tiên bởi vì trên thực tế tu vi của Hoa Lân không đủ để thu lại tinh thần trong mắt, cho nên không tránh khỏi bị nó chú ý.

Không ngờ, trong số hơn hai mươi người trên đỉnh núi, có vài người tự cho mình là “cao thủ”, chẳng thèm nghe theo cảnh báo của Tằng Lộ Vi, cũng không tự mình nhập vào trạng thái “tích cốc”. Lúc này, bọn họ cảm thấy cỗ mãnh khí cường đại từ không trung đã qua đi lại tưởng mình đã thoát khỏi tầm khống chế của Thực Cốt Long, cho nên chậm rãi ngửng đầu lên…

Ai ngờ cử động của họ lập tức làm kinh động đến giác quan mẫn cảm của ma long, đồng thời tiếp xúc ngay với ánh mắt sáng ngời của nó. Nhãn quang hai bên đối chiếu nhau một hồi, bọn kia kia run người lên vì sợ hãi, cuối cùng cũng không kiềm chế nổi, ba bóng người bỗng lao nhanh về phía vách núi đối diện.

Người ta thường nói: “Trong một đám người, kiểu gì chẳng có kẻ không tin tục ngữ, chẳng nghe khuyến ngôn”. Nguyên do dẫn đến biến cố này, vừa là khách quan, vừa là chủ quan.

Bọn họ vừa mới chuyển mình bay đi, Thực Cốt Long liền há mồm đớp tới, phun ra một luồng khí tức đen kịt, nhanh chóng bao phủ lấy đối phương. Chứng kiến ba người kia có nguy cơ bỏ mạng, đột nhiên một bóng người từ dưới mặt đất vọt lên, “Đương” một tiếng, một đạo kiếm khí dũng mãnh bổ ngay vào răng nanh của Thực Cốt Long, tốc độ xuất chiêu của người này có thể nói sánh ngang thiểm điện.

Chẳng phải ai khác, đó chính là Không Tốc Phái Tằng Lộ Vi, tu vi của hắn đã đạt tới “Chứng ngộ trung kỳ”, sánh ngang với “Lam diễm”. Từ nãy đến giờ hắn vẫn một mực lặng yên theo dõi nhất cử nhất động của Thực Cốt Long, giờ đây thấy người khác lâm nạn, Tằng Lộ Vi mới liều mình xông ra ứng cứu. Đánh trúng một kiếm, hắn cũng không dám chần chừ, chuyển hướng phi kiếm, nhanh chóng bay xuống chân núi.

Quả nhiên, Thực Cốt Long rống lên một tiếng giận dữ, ranh nanh bị người ta chém trúng làm nó chịu một cơn đau đớn dữ dội, liền rời bỏ ba con mồi vừa nãy, hung hăng đuổi đánh Tằng Lộ Vi.

Vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần, ba vị “đại hiệp” kia toát mồ hôi lạnh như suối, cực nhọc lắm mới né tránh được đám khí tức màu đen, lúc này mới học được thế nào là “thông minh”, lập tức nép ngay vào vách núi, toàn thân run rẩy, ngay đến thò mặt ra nhìn cũng không dám. Một người trong bọn họ hô lớn: “Ai nha! Cái lưng của ta!”

Hai ngươi kia liền quay lại, định bảo gã kia lập tức im miệng nhưng chưa kịp cất lời, ánh mắt bọn họ đã lộ ra vẻ sợ hãi cực độ, nét mặt kinh hoàng, chỉ kịp thốt lên: “Mẹ ơi…” rồi vắt chân lên cổ tháo chạy.

……

Lại nói đến tình cảnh Hoa Lân bên này.

Mặc dù hắn đã chìm vào cảnh giới “tích cốc” nhưng tu vi của hắn vẫn chưa đủ thâm hậu, không loại được mối lo âu về nguy hiểm bên ngoài đang rình rập khỏi tâm trí. Trong trạng thái mơ màng, Hoa Lân cảm thấy bản thân như đang bị một cặp mắt sáng chói chằm chằm theo dõi, mồ hôi lạnh tuôn ra ào ạt, ướt đẫm lưng áo.



Thế nhưng cũng chính lúc này, cỗ áp lực vô hình kia bỗng nhiên biến mất, trong lòng Hoa Lân thầm mừng rỡ, từ từ tỉnh trở lại.

Ngẩng đầu lên thì thấy phía xa xa một con Hắc Long khổng lồ đang không ngừng gầm rú, đuổi sát theo bóng người màu xám. Hoa Lân nhận ra ngay người đang bị ma long truy đuổi chính là Tằng Lộ Vi, trong lòng cảm động không thôi, thầm hỏi: chẳng phải người vừa rồi ra tay ứng cứu là Tằng đại hiệp sao? Hắn nào hay, ân nhân thực sự của hắn chính là ba gã cũng đang chạy trối chết, hơn nữa một người trong đó đang phát sinh kịch biến.

Trong khi Hoa Lân còn đang miên man suy nghĩ thì cao thủ lưng đeo song kiếm phía trên bỗng thở dài nói: “Không độn đại pháp quả nhiên lợi hại, không hổ là cao thủ danh tiếng của Không Tốc Phái!”

Hoa Lân ngạc nhiên, ngẩng đầu ngó lên, thuận theo hướng quan sát của người kia thì thấy Thực Cốt Long vẫn đang kè kè truy đuổi gắt gao một bóng xám. Không Tốc Phái Tằng Lộ Vi năm lần bảy lượt định đáp xuống mặt đất thế nhưng tốc độ của Thực Cốt Long còn nhanh hơn hắn gấp ba lần nên đành từ bỏ ý định. Với một thân công phu đã đạt tới “cảnh giới Chứng Ngộ” mà chẳng thể nào thoát khỏi sự lùng bắt của Thực Cốt Long, nếu đổi lại là người khác thì có lẽ đã sớm nằm gọn trong bụng của ma long rồi.

Cũng may tuyệt học của Tằng Lộ Vi nào phải hư danh, mỗi lần lâm vào thế nguy hiểm tột cùng thì thân hình hắn đột nhiên biến mất, trong nháy mắt xuất hiện chỗ khác ngoài ba trượng, thoát khỏi hàm răng của Thực Cốt Long trong gang tấc.

Hoa Lân không khỏi khâm phục mà thốt lên: “Đúng, thực sự rất lợi hại! Tuyệt học mà Tằng đại hiệp thi triển lẽ nào lại chính là “Thuấn di đại pháp” trong truyền thuyết?”

Nam tử lưng đeo song kiếm lắc đầu nói: “Không phải! Đây là tuyệt học đặc thù của Không Tốc Phái, khác xa với “Thuấn di đại pháp”! Ài! Nơi này không an toàn lắm, chúng ta nên nhanh chóng xuống núi thì hơn!”

Hoa Lân gật gật đầu, giọng cảm kích nói: “Đa tạ ngươi vừa nãy đã có lời cảnh tỉnh ta. Tại hạ là Kiếm Tiên Phái Long Hiểu Hoa. Xin hỏi quý danh đại hiệp là gì?”

Nam tử kia do dự hồi lâu rồi thuận miệng nói: “Ngươi cứ gọi ta là Minh Kiếm! Đúng rồi, tiểu huynh đệ! Ngươi một mình lặng lẽ xuống núi, chẳng lẽ muốn săn lùng bảo vật?”

Hoa Lân thầm cảm thấy ngượng ngùng, nếu bản thân thực sự vì bảo vật mà đến thì không sao, chỉ có điều mục tiêu của hắn lại là máu của Thực Cốt Long. Nếu điều này lộ ra ngoài chắc người ta không cười rụng răng mới lạ.

Hơn nữa, Hoa Lân chưa kịp cùng Thực Cốt Long giao đấu thì đã bị nó doạ cho bay hết hồn vía. Trước đây, hắn ngàn vạn lần không lường được Thực Cốt Long lại cường đại đến vậy, bản thân đứng trước quái vật kia chỉ như con kiến đứng trước con voi, nếu còn muốn lấy được máu tươi của nó thì thật là hão huyền.

Hoa Lân không thể trả lời được câu hỏi của Minh Kiếm, đành quay sang quan sát Tằng Lộ Vi đang cuống cuồng trốn chạy.

Lúc này toàn thân Hoa Lân bỗng chấn động, mừng đến phát cuồng mà nói: “Ai nha! Ngươi xem kìa, dường như Thực Cốt Long đã thu nhỏ lại rất nhiều…Mau nhìn xem, mau nhìn xem!”. Giọng điệu hắn tràn ngập vẻ hưng phấn.

Minh Kiếm thì lại thấy kì quái nói: “Như vậy thì có gì mà cao hứng? Theo ta, ngươi nên lo lắng cho Tằng Lộ Vi mới đúng. Bởi vì khi Thực Cốt Long hoá nhỏ đi, nó sẽ trở nên cực kì linh hoạt! Sợ rằng Tằng Lộ Vi khó mà thoát nổi…”

Quả nhiên, Hoa Lân hoảng hốt kêu lên một tiếng, Thực Cốt Long kia đột nhiên hoá thành một tia chớp, hung hãn táp tới Tằng Lộ Vi với tốc độ chóng mặt.



Cũng may, phản ứng của Tằng Lộ Vi cũng không tồi, khó khăn lắm mới lách tránh được. Một người, một rồng, bên đuổi, bên chạy, dần dần khuất dạng vào sơn cốc phía xa.

Minh Kiếm bỗng thả người xuống cạnh Hoa Lân, thấy hắn đang sững người ra, vội nói: “Chúng ta mau đi xuống thôi, nếu Thực Cốt Long chưa no bụng, chưa biết chừng sẽ quay lại lùng bắt chúng ta”. Theo lời này của hắn, hiển nhiên ngụ ý Tằng Lộ Vi có lẽ lành ít dữ nhiều.

Lúc này Hoa Lân mới khôi phục lại thần thái, thầm nghĩ: đã có “độn địa pháp” của Không Tốc Phái chưa chắc Tằng đại hiệp đã lâm nạn. Vì vậy hắn hắc hắc cười nói: “Không ngờ Thực Cốt Long có thể thu nhỏ được thân hình, điều này quả thật đáng mừng, hắc hắc!”

Minh Kiếm ngạc nhiên vô cùng, ngơ ngác nói: “Ngươi…ngươi sao lại mừng rỡ thế?”

Hoa Lân cười khan nói: “Ây? Không có gì, không có gì, ha ha ha…”

Hai người đang định xuống núi thì trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng hét thê thảm, Hoa Lân cùng Minh Kiếm ngẩng đầu lên thì thấy một đạo bạch quang loé lên, kế tiếp là một tiếng nổ lớn “Oanh”, làm chấn động cả một vùng núi non. Trong chớp mắt, hơn mười người ngự phi kiếm chạy toán loạn ra bốn hướng.

Hoa Lân thấy lạ bèn hỏi: “Sao vậy nhỉ?...”, lời còn chưa dứt đã có một cao thủ điên cuồng đuổi theo một gã nam tử khác, điệu bộ tựa như bị trúng tà. Hoa Lân chăm chú dõi theo, thân thể người nọ bỗng nhày nhụa máu tươi cũng như da thịt chảy tuột xuống, xem chừng đã trúng phải “thực cốt chi độc” nên hắn cảm thấy bàng hoàng, cùng Minh Kiếm đồng thời liếc mắt nhìn nhau, sợ hãi nói: “Không thể như vậy chứ?”

Minh Kiếm hét lên một tiếng: “Chúng ta chạy mau!”

Lúc này phía trên lại truyền đến tiếng hét của một nữ tử, Nguyễn Thu Bình rơi xuống sát vị trí bọn họ, Hoa Lân nhanh mắt nhanh tay, nắm lấy tay trái nàng, giữ lại.

Nào ngờ, Nguyễn Thu Bình đang trong trạng thái hoảng sợ quá đỗi, vung kiếm chém lại, kiếm quang nhanh như thiểm điện kích đến Hoa Lân, ngay cả Minh Kiếm bên cạnh cũng không kịp can thiệp.

Nhưng lại thấy, Hoa Lân vung tay phải lên, dùng hai ngón tay đánh bật kiếm quang, đây chính là chiêu thức trong “Phạm mật tâm kinh”. Với tu vi ở “cảnh giới Nguyên Anh” của hắn mà có thể đối phó với kiếm phong của Nguyễn Thu Bình thật làm cho người ta không tưởng tượng nổi.

Vì vậy ba người nhất thời đều sửng sốt, Hoa Lân ngẩng đầu lên dõi nhìn bầu trời mờ mịt, chợt hỏi: “Phía trên phát sinh sự việc gì thế?”

Nguyễn Thu Bình vẫn chưa hết hoảng sợ, run giọng nói: “Hủ... hủ thi kịch độc! Có người vừa mới dùng “truyện tống trận” để thoát đi. Kết quả, kết quả là bị hủ thi phá hỏng”

Ây? Sao lại bị hủ thi phá hỏng? Hoa Lân chỉ còn biết cười khổ.

Sắc mặt Minh Kiếm cũng biến đối thế nhưng hắn lại cười vang mà nói: “Thế này mới sảng khoái! Hắc Mang Tinh giờ thành tử địa, xem ra chúng ta lại phải lẩn trốn rồi. Hắc hắc…”

Hoa Lân thầm nghĩ: chẳng lẽ gã Minh Kiếm này “chạy trốn” đã thành thói quen? Bằng không thân lâm vào đường cùng thế này mà còn tỏ ra ung dung. Thêm vào đó, danh tính “Minh Kiếm” cũng chỉ là hắn thuận miệng nói ra mà thôi. Về điều này Hoa Lân hoàn toàn tin tưởng mình không hề nhầm lẫn. Chẳng lẽ hắn cũng giống mình, đều không dám nói ra tên thật? Rất có thể như vậy…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngọc Tiên Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook