Quyển 10 - Chương 15: Tai họa của Tiểu Bạch
Phiêu Ẩn
13/06/2016
Điện chủ thấy Hoa Lân rốt cuộc cũng quay lại, vì vậy chạy ra đón từ xa, vui vẻ nói:
- Ngươi đã về rồi à?... Chà, ngươi làm sao vậy? Sắc mặt hình như không ổn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trong giọng nói không khỏi mang theo ý quan tâm.
Hoa Lân chỉ nhàn nhạt nói:
- Coi như là thuận lợi!... Được rồi, bọn họ đánh nhau đã bao lâu rồi?
Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chặp vào cuộc chiến sống chết giữa Tí Hình và Nhâm Vi.
Đỗ Bôn Lôi cũng đi tới bên Hoa Lân, lúc này nghe được hai chữ “thuận lợi” thì không khỏi vui đến phát cuồng:
- Hoa đại ca, người thật sự đã lấy được Huyễn Quang Kính rồi à? Có … có lấy được không?
Đôi mắt đẹp của Điện chủ cũng tỏa ra tia sáng kỳ dị, cũng chờ đợi câu trả lời chính xác của Hoa Lân. Nghĩ thầm rằng nếu thực sự được như vậy thì có lẽ Mê Tiên Trấn được cứu rồi.
Hoa Lân thấy bọn họ chờ đợi như vậy, bèn cười nói:
- Quả thật lấy được rồi… nhưng đối với ta mà nói thì đúng là một nửa vui, một nửa buồn.
Điện chủ và Đỗ Bôn Lôi đều sửng sốt, cùng kêu lên hỏi:
- Tại sao?
Hoa Lân chỉ cười cười, ngẩng đầu lên đã thấy Tí Hình và Nhâm Vi liều mạng đánh một chiêu, “Phanh” một tiếng, một luồng khí cuồn cuộn ập đến. Nhâm Vi lập tức quát to:
- Vô ảnh kiếm…
Thân thể hắn lóe lên rồi biến mất.
Một kiếm của Tí Hình đâm vào không khí, trong lòng đang sửng sốt đã thấy Nhâm Vi đột nhiên xuất hiện, một mảnh kiếm quang bất ngờ đánh vào cánh tay phải mình. Vì vậy vội vàng né tránh, hữu chưởng đánh ra, chỉ thấy thân thể Nhâm Vi vừa lóe lên lại mất đi bóng dáng. Trong phút chốc, chỉ thấy bóng người lúc ẩn lúc hiện, kiếm quang lập lòe, đúng là Vô Ảnh Kiếm, chiêu thứ sáu của Tuyệt Sanh Kiếm. Hoa Lân trong lòng vui vẻ, đây chính là lần đầu tiên thấy chiêu thức này của Nhâm Vi, nghĩ thầm rằng lần sau gặp gỡ nhất định phải nghĩ biện pháp phá giải.
Lại nói Tí Hình cảm thấy nỗ lực phi thường, kinh nghiệm giao thủ của hắn rõ ràng không đủ, tu vi lại kém hơn Nhâm Vi một bậc, nhất thời bị hãm vào nguy khốn. Bất quá, thân pháp của hắn cũng nhanh như quỷ mị, Nhâm Vi dù muốn đả thương hắn ngay lập tức cũng không dễ dàng gì. Hơn nữa, chưởng phong của Tí Hình lạnh thấu xương, mỗi chưởng đánh ra, Nhâm Vi liền cảm thấy kinh mạch toàn thân như ứ đọng lại, động tác không khỏi chậm lại nửa phần.
Đánh nhau lần này, Nhâm Vi cũng phải âm thầm kinh hãi trong lòng, với “thủy hệ chân nguyên” thuần chính của mình mà bị chưởng phong âm hàn của Tí Hình khắc chế, thật sự không dám tưởng tượng. Lúc này thấy Hoa Lân quay lại, trong lòng quýnh lên, thầm nghĩ nếu hai người bọn họ liên thủ, sợ rằng mình sẽ không ổn. Vì vậy không đợi được nữa, vội vàng vận dụng “Vô ảnh kiếm”, hét lớn một tiếng, nhanh chóng xuất chiêu “Càn khôn nhất kiếm”…
Xung quanh Tí Hình đột nhiên tối sầm lại, chỉ cảm thấy càn khôn lệch vị trí, thiên địa biến sắc, sợ đến mức thân ảnh hắn nhoáng lên, quát lớn:
- Tu La chưởng…
Trong bóng tối, Tí Hình đột nhiên biến thành chín đạo hư ảnh, chiêu thức khác nhau đều từ bốn phía công tới. Hoa Lân cũng cả kinh, trong lòng biết rằng không ổn, vì vậy quát lên một tiếng, đột nhiên rút kiếm ra, phi thẳng vào giữa cuộc chiến. Còn chưa tới nơi, đã thấy Tí Hình và Nhâm Vi liều mạng một chiêu, “choang” một tiếng, Tí Hình lập tức lùi lại hơn ba bước, hiển nhiên đã bị chút nội thương. Còn thân ảnh Nhâm Vi cũng loạng choạng, đang muốn chém thêm một kiếm đã thấy Hoa Lân chạy tới, “choang choang choang…” liên tiếp ba mươi sáu kiếm, bao phủ toàn bộ phạm vi năm trượng vào trong.
Nhâm Vi bị ngăn lại, không khỏi giận dữ, một kiếm đẩy kiếm khí của Hoa Lân ra, thân thể bạt không bay lên, đoạn quát lớn:
- Thiên ngoại lưu tinh…
Kiếm này vừa xuất, trên bầy trời đã có vô số ngôi sao rơi xuống đỉnh đầu Hoa Lân. Nhưng Nhâm Vi có chút kỳ quái, nghĩ lại mấy kiếm vừa rồi của Hoa Lân hình như công lực đã thua xa mấy hôm trước, nghĩ thầm rằng đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ gã này lại định làm trò quỷ kế gì chăng?
Nói thì chậm, Hoa Lân bị kiếm quang bao phủ, chỉ có thể phong kiếm ngăn cản. Chợt nghe “choang choang…” một trận, cánh tay chết lặng, thân thể cũng bị chấn lui lại một bước. Quay đầu nhìn lại đã thấy Tí Hình lui ra khỏi vòng chiến, hiển nhiên là không muốn liên thủ với mình.
Nhâm Vi cũng phát hiện thấy điều này, trong lòng mừng rỡ, nghĩ thầm rằng kẻ này cũng coi trọng thể diện. Như vậy cũng tốt, chỉ cần mình bắt được Hoa Lân, nói không chừng Huyễn Quang Kính đang ở ngay trên người hắn. Đến lúc đó hết thảy mọi chuyện đều có thể được giải quyết dễ dàng. Lúc này lại vừa phát hiện được công lực của Hoa Lân đã giảm đi rất nhiều, một chiêu “Thiên ngoại lưu tinh” vừa rồi mà đã chống đỡ không nổi. Vì vậy vận dụng trường kiếm, hóa thành một mảng kiếm quang lớn lao tới phía Hoa Lân và Tí Hình.
Tí Hình quả nhiên là rút lui, lùi lại sau một bước. Hoa Lân cả kinh, lớn tiếng mắng:
- Ngươi làm cái gì vậy? Còn không mau cứu ta?
Hoa Lân rất tự biết mình, biết rằng thực lực chính thức của mình tuyệt không phải là đối thủ của Nhâm Vi. Vì vậy không thèm để ý đến thân phận, đánh không lại thì phải gọi người đến đánh cùng. Theo suy nghĩ của hắn thì đây đúng là việc thiên kinh địa nghĩa (hoàn toàn chính đáng).
Tí Hình nghe vậy cũng hơi nhíu nhíu mày, tựa như hơi do dự, chỉ thấy Nhâm Vi đã lao tới trước người Hoa Lân, hữu chưởng đánh thẳng vào huyệt Thiên Trung của Hoa Lân, thân pháp nhanh như chớp. Lại nghe “Phanh” một tiếng, Hoa Lân và Nhâm Vi đã đấu nhau một chưởng.
-Ủa?
Nhưng Nhâm Vi lại lấy làm kinh hãi, chỉ thấy thân thể Hoa Lân lay động rồi đứng vững ngay. Nghĩ thầm rằng việc này thực sự kỳ quái, mặc dù đã biết một chưởng không sử dụng toàn lực, nhưng với công lực trước kia của Hoa Lân sẽ bị mình đẩy lui vài bước mới đúng. Vì sao lần này hắn chống đỡ được, ngược lại còn cảm thấy chính mình bị chưởng phong làm mất đi 20% sức mạnh?
Ý niệm này vừa mới hiện lên trong đầu thì Tí Hình rốt cuộc lại ra tay, đâm thẳng một kiếm, bức Nhâm Vi lui lại. Quay đầu lại hỏi Hoa Lân:
- Mọi việc hoàn thành rồi chứ?
Hoa Lân tiến lên một bước, sóng vai cũng hắn, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, nói:
- Hoàn thành!
Nhâm Vi thấy hai người bọn họ liên thủ, biết mình không thể thắng nổi, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, quát:
- Hãy nếm thử ba kiếm này của ta xem sao!
Nói xong liên tiếp xuất ra ba chiêu “Kiếm luân chi vũ”, “Liên kiếm quyết” và “Thiên ngoại lưu tinh”, muốn tách Hoa Lân và Tí Hình ra khỏi nhau. Không ngờ trên đường đi tới đây, Hoa Lân và Tí Hình đã phối hợp vô số lần, lần này bọn họ lại liên thủ liền dễ dàng hóa giải ba chiêu này. Nhâm Vi thấy thế chỉ còn cách thở dài, thu kiếm, nhảy lùi lại, giọng căm hờn:
- Hôm nay coi như các ngươi gặp may. Ta sẽ xem các ngươi có thể mãi mãi đi cùng nhau một chỗ được hay không. Ngày khác ngàn vạn lần đừng để ta bắt gặp đi một mình!
Nói xong thân ảnh nhoáng lên, đã ra xa mười trượng.
Hoa Lân hung hăng mắng:
- Coi như ngươi cũng tự biết mình biết người.
Tí Hình thấy Nhâm Vi đi rồi, trường kiếm trong tay liền chậm rãi hạ xuống, tâm tình phiền loạn, nghĩ thầm rằng nếu đơn đả độc đấu thì mình sợ rằng không phải là đối thủ của Nham Vi. Mình đúng thật là ếch ngồi đáy giếng. Ôi…
Hoa Lân thấy thế, lập tức hiểu được tâm tình của hắn, vì vậy bèn an ủi:
- Ngươi cũng không phải là đánh không lại hắn, mà là do kinh nghiệm của ngươi còn có chút không đủ thôi, chỉ cần đánh nhau thêm vài lần là được. Ví dụ như chiêu “Càn khôn nhất kiếm” vừa rồi của hắn, trong đó ẩn chứa một thức sắ bén để giết người. Nhưng ngươi lại phân tán công lực, dùng Tu La chưởng để đối địch, vậy làm sao mà không bại cho được? Nếu ngươi tiếp tục triển khai thân pháp quỷ mị đấu với hắn, như vậy thì thắng bại thế nào sẽ rất khó nói. Ngươi đừng luôn tưởng rằng “tránh né” là cách chạy trốn. Chỉ cần ngươi thắng, ai còn để ý xem ngươi thắng bằng cách nào làm gì? Cho nên có thể nói…
Tí Hình không nhịn được, hỏi:
- Ngươi nói xong chưa?
Hoa Lân trả lời:
- Ừm, nói xong rồi, xong hết rồi!... Lần đi đoạt bảo này coi như thuận lợi. Chúng tam au trở về “Băng phong trận” thôi. Ta thật sự chán ghét địa phương này lắm rồi.
Nói xong, vẫy gọi Điện chủ và Đỗ Bôn Lôi:
- … Đi thôi, chúng ta đi!
Đoàn người theo đường cũ quay trở lại. Nhưng Hoa Lân lại phát hiện thấy Điện chủ một lúc lại quay đầu nhìn quanh, hình như đã phát hiện được cái gì đó, vì vậy bèn an ủi:
- Nàng đừng lo lắng, ta tự có biện pháp cắt đuôi Nhâm Vi.
Không ngờ Điện chủ lại lắc đầu nói:
- Không phải, ta hình như nhìn thấy Mạc hộ pháp. Ôi… có thể là ta bị ảo giác chăng?
Hoa Lân không nói gì…
-----------------
Lại nói Nhâm Vi bỏ chạy, tâm tình rất buồn bực, chuẩn bị tìm Mạc Dạ Thiên để trút giận. Ai ngờ khi trở lại bên cự thạch chẳng hề thấy tung tích của Mạc Dạ Thiên. Nghĩ thầm rằng kẻ này rõ ràng đã bị mình phong tỏa kinh mạch, làm sao có thể chạy trốn được?
Hắn liền trầm ngâm một hồi, thầm nghĩ có lẽ mình nên đuổi theo Hoa Lân ngay, nếu không sợ rằng sẽ mất đi cơ hội, sẽ rất khó để có thể thoát ra khỏi trận. Vì vậy quay đầu đuổi theo hướng Hoa Lân.
Lúc đầu còn có thể loáng thoáng thấy dấu chân của bốn người Hoa Lân, nhưng sau khi qua một tiên trận, trên mặt đất lại đột nhiên mất đi dấu vết của mọi người. Nhâm Vi cả kinh, nghĩ thầm rằng Hoa Lân nhất định đã trốn ở đâu đó gần đây, có lẽ mình nên chờ hắn xuất hiện. Nhưng sau khi trầm tư một hồi, lại thấy không ổn. Nếu Hoa Lân không trốn mà ngược lại còn thi triển khinh công nhanh hơn, vậy sợ rằng mình sẽ bị mất dấu. Nhâm Vi suy nghĩ thêm một chút, nhớ mang máng rằng Mạc Dạ Thiên từng nói, Hoa Lân phải phản… phản cái gì đó? (phản = quay lại). Nếu đoán không sai thì hẳn là hắn sẽ phải quay lại đường cũ. Đúng rồi, ta bây giờ cứ quay lại đường cũ… với cước trình của ta, nhất định có thể đuổi kịp Hoa Lân, thậm chí còn đón đầu hắn ở phía trước.
Chủ ý đã định, Nhâm Vi lập tức thi triển thân pháp, nhanh chóng lao về phía trước, định đón đầu Hoa Lân ở “Cự thạch trận”.
Ai ngờ đuổi nửa canh giờ vẫn không đuổi kịp Hoa Lân, nhưng lại gặp phải một kẻ khác…
Chỉ thấy Mạc Dạ Thiên đang đứng ở ven đường nghiên cứu cái gì đó, miệng thì thào lẩm bẩm:
- Kỳ quái thật, con chó này chạy đi đâu vậy nhỉ? Tại sao lại không hề có một chút dấu vết nào?
Nhâm Vi chậm rãi đi đến, cười lạnh nói:
- Thế nào? Không tìm được người ta à? Ta còn tưởng rằng ngươi rất lợi hại cơ đấy. Xem ra bây giờ giữ ngươi lại cũng chỉ là vô dụng.
Mạc Dạ Thiên toàn thân run lên, hoảng sợ lùi lại mấy bước, hỏi:
- Ngươi… ngươi sao lại ở đây?
Nhâm Vi lạnh lùng nói:
- Hừ, ta đã sớm biết Hoa Lân sẽ phải quay trở lại đường cũ. Mà ngươi đuổi theo hắn, vậy nhất định cũng sẽ ở phía sau hắn. Có đúng vậy không?
Mạc Dạ Thiên chỉ thấy toàn thân lạnh toát, cảm thấy sát khí của Nhâm Vi hướng đến mình, nếu không mau chóng phân tán sự chú ý của đối phương, sợ rằng hôm nay không thể có cơ hội thoát nạn. Vì vậy lớn tiếng nói:
- Đúng, ngươi đoán đúng đó. Hoa Lân nhất định sẽ quay lại đường cũ. Nhưng sợ rằng hắn đã sớm biết rằng ngươi sẽ đuổi theo nên đã đi đường vòng. Chỉ có ta mới biết được đích cuối cùng của hắn ở đâu. Nếu ngươi nguyện ý, ta có thể đưa ngươi đi.
Nhâm Vi mỉm cười, hỏi:
- Nói như vậy thì ngươi vẫn còn hữu dụng à?
Khóe mắt Mạc Dạ Thiên giật giật, cúi đầu tức giận nói:
- Ừm… đúng vậy!
Nhâm Vi đột nhiên quát:
- Vậy còn chờ gì nữa? Còn không đi ngay đi?
Mạc Dạ Thiên run lên, nghĩ thầm quả thực là thảm hại.
Nhâm Vi cũng không dám dừng lại, mang theo Mạc Dạ Thiên một mực đuổi theo không ngừng, sợ bị Hoa Lân đi trước một bước.
Lần này quay lại theo đường cũ, bởi vì đã thuộc lòng các trận pháp nên hành động của hai người cực kỳ mau chóng. Chưa đến nửa ngày đã về tới “Tam tài trận”.
Nhâm Vi đang mang theo Mạc Dạ Thiên bay vượt qua một ngọn cây, chợt thấy có một trung niên nam tử ở xa bay tới. Mạc Dạ Thiên mừng rỡ như điên, lớn tiếng kêu:
- Ngươi xem, có người đến kìa!
Nhâm Vi bất đắc dĩ phải dừng cước bộ, hạ xuống trên một thân cây, khom người từ xa, nói:
- Đệ tử xin ra mắt sư tôn!
Người đến đúng là Nhược Phong. Hắn đột nhiên gặp được Nhâm Vi, cũng vui vẻ đến phát cuồng, nói:
- Vi sư thấy ký hiệu của ngươi, liền lập tức đổi tới. Chà… rốt cuộc ta cũng đuổi kịp.
Lại thấy bên cạnh Nhâm Vi có một người lạ, liền hỏi:
- Người này là ai?
Nhâm Vi vội vàng giải thích:
- Hắn là Mạc Dạ Thiên, là người của Mê Tiên trấn. Hắn biết Hoa Lân ở đâu, vì vậy con mang theo hắn đuổi theo tới đây.
Nhược Phong cực kỳ vui vẻ nói:
- Tốt! Nếu thực sự bắt được Hoa Lân, vi sư nhất định phải tặng hắn vài món pháp bảo… Được rồi, trên đường đi, các ngươi có gặp Nhược Minh sư thúc không?
Nhâm Vi nhàn nhạt nói:
- Đệ tử có gặp qua sư thúc một lần ở “Chiểu trạch trận”. Chỉ có điều lúc đó sư thúc trên người có thương tích nên không tiện đi cùng đệ tử. Vì vậy con một mình lên đường truy đuổi Hoa Lân. Vốn đã đuổi kịp, đang định bắt Hoa Lân, không ngờ bên cạnh hắn có mấy cao thủ. Vì vậy đệ tử mới thất bại trong gang tấc… Lúc này thì tốt rồi, có sư phụ ở đây, chúng ta nhất định có thể bắt được hắn!
Nhược Phong cau mày, nói:
- VIệc này kỳ lạ thật!.... Khi ta trở lại “Chiểu trạch trận”, lại chẳng thấy bóng dáng Nhược Minh sư thúc của ngươi đâu cả. Ta còn tưởng rằng hắn đi cùng ngươi. Thương thế của hắn nặng như vậy, căn bản không thể động thủ được, vậy sẽ đi đâu được nhỉ?
Nhâm Vi thuận miệng đáp:
- Có thể Nhược Minh sư thúc bị yêu vật nào đó bắt đi rồi chăng? … Ai chà!
Nhưng Nhược Phong lắc đầu nói:
- Không thể! Kim trảo điệt (con đỉa móng vàng) ở trong đầm đã bị hắn giết chết, hẳn là sẽ không còn gì nguy hiểm nữa!
Nhưng Nhâm Vi lại lắc đầu nói:
- Có khi vẫn còn một con nào đó thì sao?
Nhược Phong nhíu nhíu mày, chẳng thể nói được gì.
Mạc Dạ Thiên vẫn nghe thầy trò bọn họ đối thoại, phát hiện toàn thân trung niên nhân trước mặt này bọc một tầng sương trắng, nhất phái chính khí lẫm nhiên, tiên phong đạo cốt, tuyệt không giống người xấu. Vì vậy quay đầu nhìn lại Nhâm VI một chút, trong lòng vừa động, liền ngắt lời:
- Tiền bối, ta và Nhâm đại hiệp cùng truy đuổi Hoa Lân, vậy nếu Minh tiền bổi quả thật không có ở “Chiểu trạch” (ao đầm), ta thấy nhất định là đã bị người đem đi rồi.
Nhược Phong rốt cuộc cũng chú ý tới Mạc Dạ Thiên, hỏi:
- Ngươi thật sự biết Hoa Lân ở đâu à?
Mạc Dạ Thiên vui vẻ nói:
- ĐÚng!... Ta nguyên bản là đi cùng với Hoa Lân, sau khi xảy ra tranh chấp nên giữa đường tách ra. Cho nên hiểu rất rõ hành tung của hắn.
Nhược Phong trầm tư chốc lát, hỏi:
- Vậy, ngươi nói xem, hắn sẽ đi đâu?
Mạc Dạ Thiên trầm ngâm chốc lát, quay đầu nhìn Nhâm Vi một chút, rồi lại nhìn Nhược Phong, rốt cuộc cắn răng nói:
- Chỉ cần các ngươi thề sẽ đưa ta xuất trận, ta sẽ nói cho các ngươi! Nếu không, ta dù chết cũng không nói!
Lúc này, hắn hy vọng sẽ được Nhược Phong bảo vệ nên đánh cược một phen. Nếu không, cứ đi theo Nhâm VI không biết sẽ gặp phải kết cục gì.
Nhâm Vi giả vờ cả giận nói:
- Ngươi lại dám mặc cả sao? Cẩn thận ta chém ngươi làm đôi đó.
Nhược Phong chỉ cười khổ nói:
- Nhưng vấn đề là chính chúng ta cũng còn khó mà ra khỏi trận được. Làm sao có thể mang được ngươi đi ra?
Mạc Dạ Thiên ngạo nghễ đáp:
- Các ngươi có thể không có biện pháp xuất trận, nhưng ta lại biết Hoa Lân nhất định có thể xuất trận. Chúng ta chỉ cần bắt được hắn là được.
Nhược Phong cả kinh, vội vàng hỏi:
- Hắn có biện pháp gì vậy?
Mạc Dạ Thiên cười nói:
- Chỉ cần ngươi và Nhâm Vi đều thề sẽ đưa ta đi ra ngoài, ta sẽ nói hết cho các ngươi.
Nhược Phong cười nói:
- Nếu ta có thể mang ngươi ra ngoài, tự nhiên sẽ không mặc kệ ngươi ở lại. Được rồi! Ta hứa với ngươi!
Mạc Dạ Thiên mừng rỡ như điên, quay đầu lại hỏi Nhâm VI:
- Nhâm đại hiệp, còn ngài thì sao?
Nhâm Vi cười khổ, nói:
- Sư tôn ta đã hứa với ngươi rồi, ta còn gì để nói nữa? Được rồi! Ngươi nói xem, Hoa Lân sẽ có kế hoạch gì?
Hắn chỉ biết rằng Hoa Lân sẽ phải đoạt lấy Huyễn quang kính, nhưng làm thế nào để xuất trận thì Nhâm VI lại thực sự không biết.
Mạc Dạ Thiên rốt cuộc thở phào một hơi, biết rằng mạng nhỏ này của mình tạm thời được bảo vệ. Vì vậy nghiêm giọng nói:
- Hoa Lân từng nuôi một con tiểu bạch long!... Bởi vì khi hắn đi qua “Băng phong trận”, Tiểu Bạch của hắn bị một con băng long bắt đi. Vì muốn đổi lấy TIểu Bạch, hắn phải đi tìm Huyễn quang kính. CHỉ cần thành công, băng long kia không những sẽ trả lại Tiểu Bạch cho hắn mà còn giúp hắn mở truyền tống trận, đưa hắn rời đi.
Nhược Phong nghe vậy, đột nhiên cười ha hả nói:
- Hoa Lân nuôi một con tiểu bạch long? Sao ta lại không biết nhỉ? Đây quả là một vấn đề quan trọng!... Xem ra đúng là ngươi đã bị hắn lừa rồi!
Mạc Dạ Thiên sửng sốt, tim đập thình thịch, nghĩ thầm rằng nguy rồi. Việc này đều là do Hoa Lân tự biên tự diễn thôi, chính mình cũng chỉ là do nghe hắn kể lại mà thôi. Xem ra mình và mọi người của Mê Tiên trấn đều bị Hoa Lân lừa rồi.
Đang lúc tuyệt vọng, ai ngờ Nhâm Vi lại cười khổ nói:
- Hồi bẩm sư tôn! Đúng là Hoa Lân có nuôi một con tiểu bạch long. Hơn nữa bạch long này còn là của Huyền Băng Thiên chúng ta. Gã này trong khi chạy trốn còn dám mang theo ấu long của chúng ta, thật sự là ghê tởm!
Nhược Phong sửng sốt, kinh hãi nói:
- Sao ngươi không nói sớm?
Nhâm Vi vẻ mặt đau khổ nói:
- Thứ nhất là do đồ nhi không dám nói. THứ hai là do đồ nhi vừa mới biết được điều này. Xin sư tôn tha tội!
Nhược Phong vội la lên:
- Vậy có thể nguy rồi! Nếu ấu long nọ sinh ra tình cảm quyến luyến với Hoa Lân, nhất định sẽ bị sử dụng suốt đời, tương lai sợ rằng sẽ không dám động thủ với Hoa Lân. Đến lúc đó, đừng nói hai thầy trò chúng ta không phải là đối thủ của Hoa Lân, chỉ sợ cả trưởng lão của Thánh Thanh Viện cũng bó tay. Sao ngươi không báo cáo sớm một chút? Đấy đúng là đại sự rồi!
Nhâm Vi cả kinh, nhất thời tự trách mình:
- Đồ nhi cũng biết là rất không ổn, cho nên một đường gắt gao đuổi giết Hoa Lân. Ai ngờ hắn năm lần bảy lượt trốn thoát, tu vi không ngờ càng ngày càng tinh thuần. Tới hôm nay, đồ nhi đã không cách nào bắt giết được hắn trong vòng 10 chiêu!
Lập tức Nhược Phong mặt mày âm u, nghĩ thầm rằng việc này cực kỳ không ổn. Nếu Tiểu Bạch của Hoa Lân thực sự sinh ra từ Huyền Băng Thiên, vậy cả Thánh Thanh VIện sẽ thành trò cười của cả tu chân giới. Thử tưởng tượng một tiểu ma đầu cũng có thể bắt được thần long của bổn môn, chuyện này mà truyền ra thì danh dự làm sao có thể giữ nổi?... Nhưng điều phiền toái nhất vẫn còn ở phía sau, nếu mình không cẩn thận mà giết mất Hoa Lân, thử hỏi nếu Tiểu Bạch báo thù thì làm sao? Đến khi đó, liệu mình có thể giết TIểu Bạch được không? Nếu mình giết chết Tiểu Bạch, vậy băng long ở Huyền Băng Thiên có phản lại không? Chuyện này không thể nói giỡn được. Huống hồ, nếu trước khi TIểu Bạch lớn lên vẫn không trừ diệt được Hoa Lân, đến lúc đó cả Thánh Thanh Viện còn ai dám động thủ với Hoa Lân? Ai có thể thắng nổi Tiểu Bạch?
Tóm lại một câu, nhất định phải tách TIểu Bạch ra khỏi Hoa Lân trước, kiên quyết diệt trừ Hoa Lân. Nếu không, Thánh Thanh Viện sẽ gặp phiền toái mãi mãi không dứt.
Vì vậy Nhược Phong lập tức quyết định thật nhanh, nói:
- Bây giờ, chúng ta chỉ có một con đường mà thôi. Đó chính là giết chết Hoa Lân. Chỉ cần hắn không thể tới được “Băng phong trận”, Tiểu Bạch sẽ vĩnh viễn không gặp được hắn. Mà Thánh Thanh VIện của chúng ta có lẽ còn có thể cứu vãn được chút thể diện.
Nhâm Vi và Mạc Dạ Thiên đều cả kinh, không thể tưởng tượng được Nhược Phong lại nói kiên quyết đến thế. Tuy nhiên, trong lòng cũng cực kỳ mừng rỡ, đồng thanh nói:
- TỐt! Trước tiên chúng ta hãy đi “Băng Phong trận”, chờ đón Hoa Lân tới tìm chết!
- Ngươi đã về rồi à?... Chà, ngươi làm sao vậy? Sắc mặt hình như không ổn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trong giọng nói không khỏi mang theo ý quan tâm.
Hoa Lân chỉ nhàn nhạt nói:
- Coi như là thuận lợi!... Được rồi, bọn họ đánh nhau đã bao lâu rồi?
Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chặp vào cuộc chiến sống chết giữa Tí Hình và Nhâm Vi.
Đỗ Bôn Lôi cũng đi tới bên Hoa Lân, lúc này nghe được hai chữ “thuận lợi” thì không khỏi vui đến phát cuồng:
- Hoa đại ca, người thật sự đã lấy được Huyễn Quang Kính rồi à? Có … có lấy được không?
Đôi mắt đẹp của Điện chủ cũng tỏa ra tia sáng kỳ dị, cũng chờ đợi câu trả lời chính xác của Hoa Lân. Nghĩ thầm rằng nếu thực sự được như vậy thì có lẽ Mê Tiên Trấn được cứu rồi.
Hoa Lân thấy bọn họ chờ đợi như vậy, bèn cười nói:
- Quả thật lấy được rồi… nhưng đối với ta mà nói thì đúng là một nửa vui, một nửa buồn.
Điện chủ và Đỗ Bôn Lôi đều sửng sốt, cùng kêu lên hỏi:
- Tại sao?
Hoa Lân chỉ cười cười, ngẩng đầu lên đã thấy Tí Hình và Nhâm Vi liều mạng đánh một chiêu, “Phanh” một tiếng, một luồng khí cuồn cuộn ập đến. Nhâm Vi lập tức quát to:
- Vô ảnh kiếm…
Thân thể hắn lóe lên rồi biến mất.
Một kiếm của Tí Hình đâm vào không khí, trong lòng đang sửng sốt đã thấy Nhâm Vi đột nhiên xuất hiện, một mảnh kiếm quang bất ngờ đánh vào cánh tay phải mình. Vì vậy vội vàng né tránh, hữu chưởng đánh ra, chỉ thấy thân thể Nhâm Vi vừa lóe lên lại mất đi bóng dáng. Trong phút chốc, chỉ thấy bóng người lúc ẩn lúc hiện, kiếm quang lập lòe, đúng là Vô Ảnh Kiếm, chiêu thứ sáu của Tuyệt Sanh Kiếm. Hoa Lân trong lòng vui vẻ, đây chính là lần đầu tiên thấy chiêu thức này của Nhâm Vi, nghĩ thầm rằng lần sau gặp gỡ nhất định phải nghĩ biện pháp phá giải.
Lại nói Tí Hình cảm thấy nỗ lực phi thường, kinh nghiệm giao thủ của hắn rõ ràng không đủ, tu vi lại kém hơn Nhâm Vi một bậc, nhất thời bị hãm vào nguy khốn. Bất quá, thân pháp của hắn cũng nhanh như quỷ mị, Nhâm Vi dù muốn đả thương hắn ngay lập tức cũng không dễ dàng gì. Hơn nữa, chưởng phong của Tí Hình lạnh thấu xương, mỗi chưởng đánh ra, Nhâm Vi liền cảm thấy kinh mạch toàn thân như ứ đọng lại, động tác không khỏi chậm lại nửa phần.
Đánh nhau lần này, Nhâm Vi cũng phải âm thầm kinh hãi trong lòng, với “thủy hệ chân nguyên” thuần chính của mình mà bị chưởng phong âm hàn của Tí Hình khắc chế, thật sự không dám tưởng tượng. Lúc này thấy Hoa Lân quay lại, trong lòng quýnh lên, thầm nghĩ nếu hai người bọn họ liên thủ, sợ rằng mình sẽ không ổn. Vì vậy không đợi được nữa, vội vàng vận dụng “Vô ảnh kiếm”, hét lớn một tiếng, nhanh chóng xuất chiêu “Càn khôn nhất kiếm”…
Xung quanh Tí Hình đột nhiên tối sầm lại, chỉ cảm thấy càn khôn lệch vị trí, thiên địa biến sắc, sợ đến mức thân ảnh hắn nhoáng lên, quát lớn:
- Tu La chưởng…
Trong bóng tối, Tí Hình đột nhiên biến thành chín đạo hư ảnh, chiêu thức khác nhau đều từ bốn phía công tới. Hoa Lân cũng cả kinh, trong lòng biết rằng không ổn, vì vậy quát lên một tiếng, đột nhiên rút kiếm ra, phi thẳng vào giữa cuộc chiến. Còn chưa tới nơi, đã thấy Tí Hình và Nhâm Vi liều mạng một chiêu, “choang” một tiếng, Tí Hình lập tức lùi lại hơn ba bước, hiển nhiên đã bị chút nội thương. Còn thân ảnh Nhâm Vi cũng loạng choạng, đang muốn chém thêm một kiếm đã thấy Hoa Lân chạy tới, “choang choang choang…” liên tiếp ba mươi sáu kiếm, bao phủ toàn bộ phạm vi năm trượng vào trong.
Nhâm Vi bị ngăn lại, không khỏi giận dữ, một kiếm đẩy kiếm khí của Hoa Lân ra, thân thể bạt không bay lên, đoạn quát lớn:
- Thiên ngoại lưu tinh…
Kiếm này vừa xuất, trên bầy trời đã có vô số ngôi sao rơi xuống đỉnh đầu Hoa Lân. Nhưng Nhâm Vi có chút kỳ quái, nghĩ lại mấy kiếm vừa rồi của Hoa Lân hình như công lực đã thua xa mấy hôm trước, nghĩ thầm rằng đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ gã này lại định làm trò quỷ kế gì chăng?
Nói thì chậm, Hoa Lân bị kiếm quang bao phủ, chỉ có thể phong kiếm ngăn cản. Chợt nghe “choang choang…” một trận, cánh tay chết lặng, thân thể cũng bị chấn lui lại một bước. Quay đầu nhìn lại đã thấy Tí Hình lui ra khỏi vòng chiến, hiển nhiên là không muốn liên thủ với mình.
Nhâm Vi cũng phát hiện thấy điều này, trong lòng mừng rỡ, nghĩ thầm rằng kẻ này cũng coi trọng thể diện. Như vậy cũng tốt, chỉ cần mình bắt được Hoa Lân, nói không chừng Huyễn Quang Kính đang ở ngay trên người hắn. Đến lúc đó hết thảy mọi chuyện đều có thể được giải quyết dễ dàng. Lúc này lại vừa phát hiện được công lực của Hoa Lân đã giảm đi rất nhiều, một chiêu “Thiên ngoại lưu tinh” vừa rồi mà đã chống đỡ không nổi. Vì vậy vận dụng trường kiếm, hóa thành một mảng kiếm quang lớn lao tới phía Hoa Lân và Tí Hình.
Tí Hình quả nhiên là rút lui, lùi lại sau một bước. Hoa Lân cả kinh, lớn tiếng mắng:
- Ngươi làm cái gì vậy? Còn không mau cứu ta?
Hoa Lân rất tự biết mình, biết rằng thực lực chính thức của mình tuyệt không phải là đối thủ của Nhâm Vi. Vì vậy không thèm để ý đến thân phận, đánh không lại thì phải gọi người đến đánh cùng. Theo suy nghĩ của hắn thì đây đúng là việc thiên kinh địa nghĩa (hoàn toàn chính đáng).
Tí Hình nghe vậy cũng hơi nhíu nhíu mày, tựa như hơi do dự, chỉ thấy Nhâm Vi đã lao tới trước người Hoa Lân, hữu chưởng đánh thẳng vào huyệt Thiên Trung của Hoa Lân, thân pháp nhanh như chớp. Lại nghe “Phanh” một tiếng, Hoa Lân và Nhâm Vi đã đấu nhau một chưởng.
-Ủa?
Nhưng Nhâm Vi lại lấy làm kinh hãi, chỉ thấy thân thể Hoa Lân lay động rồi đứng vững ngay. Nghĩ thầm rằng việc này thực sự kỳ quái, mặc dù đã biết một chưởng không sử dụng toàn lực, nhưng với công lực trước kia của Hoa Lân sẽ bị mình đẩy lui vài bước mới đúng. Vì sao lần này hắn chống đỡ được, ngược lại còn cảm thấy chính mình bị chưởng phong làm mất đi 20% sức mạnh?
Ý niệm này vừa mới hiện lên trong đầu thì Tí Hình rốt cuộc lại ra tay, đâm thẳng một kiếm, bức Nhâm Vi lui lại. Quay đầu lại hỏi Hoa Lân:
- Mọi việc hoàn thành rồi chứ?
Hoa Lân tiến lên một bước, sóng vai cũng hắn, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, nói:
- Hoàn thành!
Nhâm Vi thấy hai người bọn họ liên thủ, biết mình không thể thắng nổi, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, quát:
- Hãy nếm thử ba kiếm này của ta xem sao!
Nói xong liên tiếp xuất ra ba chiêu “Kiếm luân chi vũ”, “Liên kiếm quyết” và “Thiên ngoại lưu tinh”, muốn tách Hoa Lân và Tí Hình ra khỏi nhau. Không ngờ trên đường đi tới đây, Hoa Lân và Tí Hình đã phối hợp vô số lần, lần này bọn họ lại liên thủ liền dễ dàng hóa giải ba chiêu này. Nhâm Vi thấy thế chỉ còn cách thở dài, thu kiếm, nhảy lùi lại, giọng căm hờn:
- Hôm nay coi như các ngươi gặp may. Ta sẽ xem các ngươi có thể mãi mãi đi cùng nhau một chỗ được hay không. Ngày khác ngàn vạn lần đừng để ta bắt gặp đi một mình!
Nói xong thân ảnh nhoáng lên, đã ra xa mười trượng.
Hoa Lân hung hăng mắng:
- Coi như ngươi cũng tự biết mình biết người.
Tí Hình thấy Nhâm Vi đi rồi, trường kiếm trong tay liền chậm rãi hạ xuống, tâm tình phiền loạn, nghĩ thầm rằng nếu đơn đả độc đấu thì mình sợ rằng không phải là đối thủ của Nham Vi. Mình đúng thật là ếch ngồi đáy giếng. Ôi…
Hoa Lân thấy thế, lập tức hiểu được tâm tình của hắn, vì vậy bèn an ủi:
- Ngươi cũng không phải là đánh không lại hắn, mà là do kinh nghiệm của ngươi còn có chút không đủ thôi, chỉ cần đánh nhau thêm vài lần là được. Ví dụ như chiêu “Càn khôn nhất kiếm” vừa rồi của hắn, trong đó ẩn chứa một thức sắ bén để giết người. Nhưng ngươi lại phân tán công lực, dùng Tu La chưởng để đối địch, vậy làm sao mà không bại cho được? Nếu ngươi tiếp tục triển khai thân pháp quỷ mị đấu với hắn, như vậy thì thắng bại thế nào sẽ rất khó nói. Ngươi đừng luôn tưởng rằng “tránh né” là cách chạy trốn. Chỉ cần ngươi thắng, ai còn để ý xem ngươi thắng bằng cách nào làm gì? Cho nên có thể nói…
Tí Hình không nhịn được, hỏi:
- Ngươi nói xong chưa?
Hoa Lân trả lời:
- Ừm, nói xong rồi, xong hết rồi!... Lần đi đoạt bảo này coi như thuận lợi. Chúng tam au trở về “Băng phong trận” thôi. Ta thật sự chán ghét địa phương này lắm rồi.
Nói xong, vẫy gọi Điện chủ và Đỗ Bôn Lôi:
- … Đi thôi, chúng ta đi!
Đoàn người theo đường cũ quay trở lại. Nhưng Hoa Lân lại phát hiện thấy Điện chủ một lúc lại quay đầu nhìn quanh, hình như đã phát hiện được cái gì đó, vì vậy bèn an ủi:
- Nàng đừng lo lắng, ta tự có biện pháp cắt đuôi Nhâm Vi.
Không ngờ Điện chủ lại lắc đầu nói:
- Không phải, ta hình như nhìn thấy Mạc hộ pháp. Ôi… có thể là ta bị ảo giác chăng?
Hoa Lân không nói gì…
-----------------
Lại nói Nhâm Vi bỏ chạy, tâm tình rất buồn bực, chuẩn bị tìm Mạc Dạ Thiên để trút giận. Ai ngờ khi trở lại bên cự thạch chẳng hề thấy tung tích của Mạc Dạ Thiên. Nghĩ thầm rằng kẻ này rõ ràng đã bị mình phong tỏa kinh mạch, làm sao có thể chạy trốn được?
Hắn liền trầm ngâm một hồi, thầm nghĩ có lẽ mình nên đuổi theo Hoa Lân ngay, nếu không sợ rằng sẽ mất đi cơ hội, sẽ rất khó để có thể thoát ra khỏi trận. Vì vậy quay đầu đuổi theo hướng Hoa Lân.
Lúc đầu còn có thể loáng thoáng thấy dấu chân của bốn người Hoa Lân, nhưng sau khi qua một tiên trận, trên mặt đất lại đột nhiên mất đi dấu vết của mọi người. Nhâm Vi cả kinh, nghĩ thầm rằng Hoa Lân nhất định đã trốn ở đâu đó gần đây, có lẽ mình nên chờ hắn xuất hiện. Nhưng sau khi trầm tư một hồi, lại thấy không ổn. Nếu Hoa Lân không trốn mà ngược lại còn thi triển khinh công nhanh hơn, vậy sợ rằng mình sẽ bị mất dấu. Nhâm Vi suy nghĩ thêm một chút, nhớ mang máng rằng Mạc Dạ Thiên từng nói, Hoa Lân phải phản… phản cái gì đó? (phản = quay lại). Nếu đoán không sai thì hẳn là hắn sẽ phải quay lại đường cũ. Đúng rồi, ta bây giờ cứ quay lại đường cũ… với cước trình của ta, nhất định có thể đuổi kịp Hoa Lân, thậm chí còn đón đầu hắn ở phía trước.
Chủ ý đã định, Nhâm Vi lập tức thi triển thân pháp, nhanh chóng lao về phía trước, định đón đầu Hoa Lân ở “Cự thạch trận”.
Ai ngờ đuổi nửa canh giờ vẫn không đuổi kịp Hoa Lân, nhưng lại gặp phải một kẻ khác…
Chỉ thấy Mạc Dạ Thiên đang đứng ở ven đường nghiên cứu cái gì đó, miệng thì thào lẩm bẩm:
- Kỳ quái thật, con chó này chạy đi đâu vậy nhỉ? Tại sao lại không hề có một chút dấu vết nào?
Nhâm Vi chậm rãi đi đến, cười lạnh nói:
- Thế nào? Không tìm được người ta à? Ta còn tưởng rằng ngươi rất lợi hại cơ đấy. Xem ra bây giờ giữ ngươi lại cũng chỉ là vô dụng.
Mạc Dạ Thiên toàn thân run lên, hoảng sợ lùi lại mấy bước, hỏi:
- Ngươi… ngươi sao lại ở đây?
Nhâm Vi lạnh lùng nói:
- Hừ, ta đã sớm biết Hoa Lân sẽ phải quay trở lại đường cũ. Mà ngươi đuổi theo hắn, vậy nhất định cũng sẽ ở phía sau hắn. Có đúng vậy không?
Mạc Dạ Thiên chỉ thấy toàn thân lạnh toát, cảm thấy sát khí của Nhâm Vi hướng đến mình, nếu không mau chóng phân tán sự chú ý của đối phương, sợ rằng hôm nay không thể có cơ hội thoát nạn. Vì vậy lớn tiếng nói:
- Đúng, ngươi đoán đúng đó. Hoa Lân nhất định sẽ quay lại đường cũ. Nhưng sợ rằng hắn đã sớm biết rằng ngươi sẽ đuổi theo nên đã đi đường vòng. Chỉ có ta mới biết được đích cuối cùng của hắn ở đâu. Nếu ngươi nguyện ý, ta có thể đưa ngươi đi.
Nhâm Vi mỉm cười, hỏi:
- Nói như vậy thì ngươi vẫn còn hữu dụng à?
Khóe mắt Mạc Dạ Thiên giật giật, cúi đầu tức giận nói:
- Ừm… đúng vậy!
Nhâm Vi đột nhiên quát:
- Vậy còn chờ gì nữa? Còn không đi ngay đi?
Mạc Dạ Thiên run lên, nghĩ thầm quả thực là thảm hại.
Nhâm Vi cũng không dám dừng lại, mang theo Mạc Dạ Thiên một mực đuổi theo không ngừng, sợ bị Hoa Lân đi trước một bước.
Lần này quay lại theo đường cũ, bởi vì đã thuộc lòng các trận pháp nên hành động của hai người cực kỳ mau chóng. Chưa đến nửa ngày đã về tới “Tam tài trận”.
Nhâm Vi đang mang theo Mạc Dạ Thiên bay vượt qua một ngọn cây, chợt thấy có một trung niên nam tử ở xa bay tới. Mạc Dạ Thiên mừng rỡ như điên, lớn tiếng kêu:
- Ngươi xem, có người đến kìa!
Nhâm Vi bất đắc dĩ phải dừng cước bộ, hạ xuống trên một thân cây, khom người từ xa, nói:
- Đệ tử xin ra mắt sư tôn!
Người đến đúng là Nhược Phong. Hắn đột nhiên gặp được Nhâm Vi, cũng vui vẻ đến phát cuồng, nói:
- Vi sư thấy ký hiệu của ngươi, liền lập tức đổi tới. Chà… rốt cuộc ta cũng đuổi kịp.
Lại thấy bên cạnh Nhâm Vi có một người lạ, liền hỏi:
- Người này là ai?
Nhâm Vi vội vàng giải thích:
- Hắn là Mạc Dạ Thiên, là người của Mê Tiên trấn. Hắn biết Hoa Lân ở đâu, vì vậy con mang theo hắn đuổi theo tới đây.
Nhược Phong cực kỳ vui vẻ nói:
- Tốt! Nếu thực sự bắt được Hoa Lân, vi sư nhất định phải tặng hắn vài món pháp bảo… Được rồi, trên đường đi, các ngươi có gặp Nhược Minh sư thúc không?
Nhâm Vi nhàn nhạt nói:
- Đệ tử có gặp qua sư thúc một lần ở “Chiểu trạch trận”. Chỉ có điều lúc đó sư thúc trên người có thương tích nên không tiện đi cùng đệ tử. Vì vậy con một mình lên đường truy đuổi Hoa Lân. Vốn đã đuổi kịp, đang định bắt Hoa Lân, không ngờ bên cạnh hắn có mấy cao thủ. Vì vậy đệ tử mới thất bại trong gang tấc… Lúc này thì tốt rồi, có sư phụ ở đây, chúng ta nhất định có thể bắt được hắn!
Nhược Phong cau mày, nói:
- VIệc này kỳ lạ thật!.... Khi ta trở lại “Chiểu trạch trận”, lại chẳng thấy bóng dáng Nhược Minh sư thúc của ngươi đâu cả. Ta còn tưởng rằng hắn đi cùng ngươi. Thương thế của hắn nặng như vậy, căn bản không thể động thủ được, vậy sẽ đi đâu được nhỉ?
Nhâm Vi thuận miệng đáp:
- Có thể Nhược Minh sư thúc bị yêu vật nào đó bắt đi rồi chăng? … Ai chà!
Nhưng Nhược Phong lắc đầu nói:
- Không thể! Kim trảo điệt (con đỉa móng vàng) ở trong đầm đã bị hắn giết chết, hẳn là sẽ không còn gì nguy hiểm nữa!
Nhưng Nhâm Vi lại lắc đầu nói:
- Có khi vẫn còn một con nào đó thì sao?
Nhược Phong nhíu nhíu mày, chẳng thể nói được gì.
Mạc Dạ Thiên vẫn nghe thầy trò bọn họ đối thoại, phát hiện toàn thân trung niên nhân trước mặt này bọc một tầng sương trắng, nhất phái chính khí lẫm nhiên, tiên phong đạo cốt, tuyệt không giống người xấu. Vì vậy quay đầu nhìn lại Nhâm VI một chút, trong lòng vừa động, liền ngắt lời:
- Tiền bối, ta và Nhâm đại hiệp cùng truy đuổi Hoa Lân, vậy nếu Minh tiền bổi quả thật không có ở “Chiểu trạch” (ao đầm), ta thấy nhất định là đã bị người đem đi rồi.
Nhược Phong rốt cuộc cũng chú ý tới Mạc Dạ Thiên, hỏi:
- Ngươi thật sự biết Hoa Lân ở đâu à?
Mạc Dạ Thiên vui vẻ nói:
- ĐÚng!... Ta nguyên bản là đi cùng với Hoa Lân, sau khi xảy ra tranh chấp nên giữa đường tách ra. Cho nên hiểu rất rõ hành tung của hắn.
Nhược Phong trầm tư chốc lát, hỏi:
- Vậy, ngươi nói xem, hắn sẽ đi đâu?
Mạc Dạ Thiên trầm ngâm chốc lát, quay đầu nhìn Nhâm Vi một chút, rồi lại nhìn Nhược Phong, rốt cuộc cắn răng nói:
- Chỉ cần các ngươi thề sẽ đưa ta xuất trận, ta sẽ nói cho các ngươi! Nếu không, ta dù chết cũng không nói!
Lúc này, hắn hy vọng sẽ được Nhược Phong bảo vệ nên đánh cược một phen. Nếu không, cứ đi theo Nhâm VI không biết sẽ gặp phải kết cục gì.
Nhâm Vi giả vờ cả giận nói:
- Ngươi lại dám mặc cả sao? Cẩn thận ta chém ngươi làm đôi đó.
Nhược Phong chỉ cười khổ nói:
- Nhưng vấn đề là chính chúng ta cũng còn khó mà ra khỏi trận được. Làm sao có thể mang được ngươi đi ra?
Mạc Dạ Thiên ngạo nghễ đáp:
- Các ngươi có thể không có biện pháp xuất trận, nhưng ta lại biết Hoa Lân nhất định có thể xuất trận. Chúng ta chỉ cần bắt được hắn là được.
Nhược Phong cả kinh, vội vàng hỏi:
- Hắn có biện pháp gì vậy?
Mạc Dạ Thiên cười nói:
- Chỉ cần ngươi và Nhâm Vi đều thề sẽ đưa ta đi ra ngoài, ta sẽ nói hết cho các ngươi.
Nhược Phong cười nói:
- Nếu ta có thể mang ngươi ra ngoài, tự nhiên sẽ không mặc kệ ngươi ở lại. Được rồi! Ta hứa với ngươi!
Mạc Dạ Thiên mừng rỡ như điên, quay đầu lại hỏi Nhâm VI:
- Nhâm đại hiệp, còn ngài thì sao?
Nhâm Vi cười khổ, nói:
- Sư tôn ta đã hứa với ngươi rồi, ta còn gì để nói nữa? Được rồi! Ngươi nói xem, Hoa Lân sẽ có kế hoạch gì?
Hắn chỉ biết rằng Hoa Lân sẽ phải đoạt lấy Huyễn quang kính, nhưng làm thế nào để xuất trận thì Nhâm VI lại thực sự không biết.
Mạc Dạ Thiên rốt cuộc thở phào một hơi, biết rằng mạng nhỏ này của mình tạm thời được bảo vệ. Vì vậy nghiêm giọng nói:
- Hoa Lân từng nuôi một con tiểu bạch long!... Bởi vì khi hắn đi qua “Băng phong trận”, Tiểu Bạch của hắn bị một con băng long bắt đi. Vì muốn đổi lấy TIểu Bạch, hắn phải đi tìm Huyễn quang kính. CHỉ cần thành công, băng long kia không những sẽ trả lại Tiểu Bạch cho hắn mà còn giúp hắn mở truyền tống trận, đưa hắn rời đi.
Nhược Phong nghe vậy, đột nhiên cười ha hả nói:
- Hoa Lân nuôi một con tiểu bạch long? Sao ta lại không biết nhỉ? Đây quả là một vấn đề quan trọng!... Xem ra đúng là ngươi đã bị hắn lừa rồi!
Mạc Dạ Thiên sửng sốt, tim đập thình thịch, nghĩ thầm rằng nguy rồi. Việc này đều là do Hoa Lân tự biên tự diễn thôi, chính mình cũng chỉ là do nghe hắn kể lại mà thôi. Xem ra mình và mọi người của Mê Tiên trấn đều bị Hoa Lân lừa rồi.
Đang lúc tuyệt vọng, ai ngờ Nhâm Vi lại cười khổ nói:
- Hồi bẩm sư tôn! Đúng là Hoa Lân có nuôi một con tiểu bạch long. Hơn nữa bạch long này còn là của Huyền Băng Thiên chúng ta. Gã này trong khi chạy trốn còn dám mang theo ấu long của chúng ta, thật sự là ghê tởm!
Nhược Phong sửng sốt, kinh hãi nói:
- Sao ngươi không nói sớm?
Nhâm Vi vẻ mặt đau khổ nói:
- Thứ nhất là do đồ nhi không dám nói. THứ hai là do đồ nhi vừa mới biết được điều này. Xin sư tôn tha tội!
Nhược Phong vội la lên:
- Vậy có thể nguy rồi! Nếu ấu long nọ sinh ra tình cảm quyến luyến với Hoa Lân, nhất định sẽ bị sử dụng suốt đời, tương lai sợ rằng sẽ không dám động thủ với Hoa Lân. Đến lúc đó, đừng nói hai thầy trò chúng ta không phải là đối thủ của Hoa Lân, chỉ sợ cả trưởng lão của Thánh Thanh Viện cũng bó tay. Sao ngươi không báo cáo sớm một chút? Đấy đúng là đại sự rồi!
Nhâm Vi cả kinh, nhất thời tự trách mình:
- Đồ nhi cũng biết là rất không ổn, cho nên một đường gắt gao đuổi giết Hoa Lân. Ai ngờ hắn năm lần bảy lượt trốn thoát, tu vi không ngờ càng ngày càng tinh thuần. Tới hôm nay, đồ nhi đã không cách nào bắt giết được hắn trong vòng 10 chiêu!
Lập tức Nhược Phong mặt mày âm u, nghĩ thầm rằng việc này cực kỳ không ổn. Nếu Tiểu Bạch của Hoa Lân thực sự sinh ra từ Huyền Băng Thiên, vậy cả Thánh Thanh VIện sẽ thành trò cười của cả tu chân giới. Thử tưởng tượng một tiểu ma đầu cũng có thể bắt được thần long của bổn môn, chuyện này mà truyền ra thì danh dự làm sao có thể giữ nổi?... Nhưng điều phiền toái nhất vẫn còn ở phía sau, nếu mình không cẩn thận mà giết mất Hoa Lân, thử hỏi nếu Tiểu Bạch báo thù thì làm sao? Đến khi đó, liệu mình có thể giết TIểu Bạch được không? Nếu mình giết chết Tiểu Bạch, vậy băng long ở Huyền Băng Thiên có phản lại không? Chuyện này không thể nói giỡn được. Huống hồ, nếu trước khi TIểu Bạch lớn lên vẫn không trừ diệt được Hoa Lân, đến lúc đó cả Thánh Thanh Viện còn ai dám động thủ với Hoa Lân? Ai có thể thắng nổi Tiểu Bạch?
Tóm lại một câu, nhất định phải tách TIểu Bạch ra khỏi Hoa Lân trước, kiên quyết diệt trừ Hoa Lân. Nếu không, Thánh Thanh Viện sẽ gặp phiền toái mãi mãi không dứt.
Vì vậy Nhược Phong lập tức quyết định thật nhanh, nói:
- Bây giờ, chúng ta chỉ có một con đường mà thôi. Đó chính là giết chết Hoa Lân. Chỉ cần hắn không thể tới được “Băng phong trận”, Tiểu Bạch sẽ vĩnh viễn không gặp được hắn. Mà Thánh Thanh VIện của chúng ta có lẽ còn có thể cứu vãn được chút thể diện.
Nhâm Vi và Mạc Dạ Thiên đều cả kinh, không thể tưởng tượng được Nhược Phong lại nói kiên quyết đến thế. Tuy nhiên, trong lòng cũng cực kỳ mừng rỡ, đồng thanh nói:
- TỐt! Trước tiên chúng ta hãy đi “Băng Phong trận”, chờ đón Hoa Lân tới tìm chết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.