Ngọc Tiên Duyên

Quyển 5 - Chương 17: Tiện Nghi Sư Thúc

Phiêu Ẩn

07/06/2016

Trong lúc Hoa Lân đang tán gẫu cùng mấy người Thượng Quan Truy Vân, đột nhiên nghe thấy dưới mặt đất có một thanh âm mềm mại gọi to tên mình. Đưa mắt nhìn kỹ, chẳng phải Diệp Thanh thì còn ai? Hắn liền chào Thượng Quan Truy Vân rồi ngự kiếm hạ xuống.

Diệp Thanh thấy vết máu sau lưng hắn, đương nhiên vô cùng lo sợ, vội “xua” hắn về “Quan Tinh các”, hết băng bó rồi lại rửa sạch cho hắn, tốn rất nhiều công sức với vết thương đã đóng vảy đó.

Hoa Lân dĩ nhiên chỉ còn biết ngoan ngoãn nghe lời, bị Diệp Thanh chất vấn, hắn đành phải giải thích một lượt từ đầu đến cuối mới cởi bỏ được mối nghi vấn chất chứa trong lòng nàng.

Do tiêu hao quá nhiều công lực, Hoa Lân ngồi vật xuống giường, bắt đầu đả tọa luyện công, tuy không biết ngày mai cuộc chiến với Hách Văn Chân có vì biến cố của Thục Sơn mà hoãn lại hay không, nhưng bất kể thế nào, tuyệt đối không thể bỏ qua việc khẩn trương khôi phục công lực.

Dần dần, hắn lại chìm vào cảnh giới không minh…

….

Đêm nay, sự kiện xảy ra ở Trấn Yên tháp của Thục Sơn đã gây ảnh hưởng sâu sắc đến tất cả các đồng đạo võ lâm tới tham gia Thục Sơn kiếm điển, khiến họ có được cảm thụ trực quan nhất, sự uy hiếp của Huyết Ma dần bao phủ cõi lòng họ..

Thục Sơn lập tức họp tại Lăng Vân điện để thương thảo đối sách ngay trong đêm, có điều rất nhiều đệ tử không sao hiểu nổi, Trấn Yêu tháp trong mắt họ vững như thành đồng vách sắt, cớ sao yêu nhân tự dưng xâm nhập, rồi còn tiên trận hàng nghìn năm trong tháp tại sao bị phá hủy dễ dàng như vậy?

Trường biến cố long trời này tức thì làm kinh động đến vị chưởng môn đang bế quan của Thục Sơn, Lý Tiêu Diểu.

Lúc này, vài trăm đệ tử Thục Sơn đã đứng chật cứng hai bên Lăng Vân điện, toàn trường tĩnh lặng đến dị thường, không biết là ai thấp giọng báo: “Chưởng môn ra rồi!”

Mọi người đều hướng tới vị trí thượng tọa, quả nhiên người còn chưa xuất hiện, một luồng khí thế to lớn đã tràn ngập khắp trường, một lão giả râu tóc đều bạc hòa hoãn bước ra từ lối đi bên cánh. Chỉ thấy ông sắc diện trang trọng, tóc trắng mặt hồng hào, bộ râu bạc dài phất phơ lay động, đem lại cho người ta một cảm giác vừa thân thiết vừa kính sợ. Đôi mắt ông thâm thúy chậm rãi đảo qua toàn trường, phảng phất có thể soi thấu bụng dạ từng người một. Tiếp xúc với ánh mắt hòa ái đó, mọi người bất giác nảy sinh lòng kính trọng.

Cốc Thanh Phong đứng trên đài hành lễ: “Sư huynh!...Sư đệ vô năng, Thục Sơn gặp biến cố lớn như vậy, còn quấy rầy sư huynh phải xuất quan trước thời hạn, quả là lỗi của Thanh Phong.”

Lão giả khẽ gật đầu, trầm giọng: “Hiện tại không cần nói những lời này, chúng ta phải trùng kiến Trấn Yêu tháp trong thời gian nhanh nhất, toàn lực truy bắt lũ yêu vật đã bỏ trốn. Không thể vì sai sót của Thục Sơn mà hại đến lê dân bách tính!”

Cốc Phi Hồng cũng tự trách: “Chưởng môn sư bá! Lần biến cố này đều do đệ tử không làm tròn bổn phận, Phi Hồng nguyện gánh chịu mọi trách nhiệm, chức chưởng môn được đề cử, mong sư bá chọn người khác…”

Lão giả vội giơ tay cản: “Phi Hồng chớ tự trách!...Nói cho cùng, biến cố này vốn là mầm họa Thục Sơn gieo trồng, người ngoài sao có năng lực phá hoại bảo tháp được? Dẫu con có cẩn thận gấp vạn lần, e là cũng không ngăn được sự việc phát sinh…”

Đại đa số đệ tử Thục Sơn căn bản không biết chuyện, nghe vậy đều nghệt mặt. Dường như ý chưởng môn ám chỉ kẻ phá hoại bảo tháp là người của Thục Sơn, mọi người tất nhiên đều cả kinh, tiếng bàn luận dưới đài mỗi lúc một nhiều.

Cốc Thanh Phong nhìn sang sư huynh, thấy ông gật đầu, bèn cao giọng nói: “Mọi người yên lặng!...Có một chuyện vốn định sau khi kiếm điển kết thúc mới cho mọi người hay. Nhưng đêm nay đột nhiên sinh dị biến, để mọi người minh bạch nguyên do sự tình, giờ ta đành nói rõ.” Cốc Thanh Phong hơi ngừng lại, thấy dưới đài quả nhiên khôi phục bầu không khí tĩnh lặng, liền thở dài tiếp: “Ài! Hai mươi năm trước, Thục Sơn liên tục dồn trí lực nghiên cứu pháp thuật tu chân…Năm đó, hai cao thủ Lưu Thế Kiệt và Dư Hữu Lộ vì kiểm chứng một bộ pháp môn tu luyện kỳ dị mà không tiếc thân, tự mình luyện thử. Ai dè, bốn năm sau họ bị thứ pháp môn tu luyện đó chi phối ngược lại, cuối cùng hoàn toàn đánh mất bản thân…”

Tiếp đó, Cốc Thanh Phong tóm tắt một lượt những tao ngộ của Lưu Thế Kiệt và “Quỷ Thần Trắc”, đệ tử Thục Sơn chốc chốc lại quay sang nhìn nhau, thật sự có chút không dám tin vào tai mình. Không lâu sau, “Quỷ Thần Trắc” đột nhiên bước ra, từ những gì mình đã trải qua, ông khuyên răn tất cả các đệ tử Thục Sơn, đề tỉnh họ tuyệt không được sa vào tà đạo.



Những lời nói của ông lập tức khiến toàn trường trở nên nhốn nháo rối loạn, các đệ tử Thục Sơn không ngớt kinh ngạc…

….

Tảng sáng, Hoa Lân tỉnh dậy sau một đêm đả tọa, những mệt mỏi mấy ngày qua đều theo đó tan biến.

Diệp Thanh thấy hắn quên ăn quên ngủ luyện tập tu chân bí tịch, đêm qua còn suýt trở thành mục tiêu của Huyết Ma, nàng xót xa nói: “Lân ca ca! Hay là chúng ta đợi năm năm sau hãy tới đoạt kiếm?”

Hoa Lân đứng dậy, an ủi nàng: “Chỉ cần đã từng nỗ lực thì ta sẽ không hối hận…Hơn nữa luyện võ công cho giỏi cũng vô cùng cần thiết, đường đời hiểm ác, tương lai không biết sẽ gặp phải những chuyện gì nữa.”

Diệp Thanh tuy có phần lo lắng nhưng vẫn mỉm cười nói: “Mấy ngày nay võ công của công tử tiến bộ vượt bậc, thậm chí còn luyện thành cảnh giới tu chân Ngự Lôi thuật. Muội thấy sau này huynh nhất định có thể thành thiên hạ đệ nhất nhân! Hi hi…”

Hoa Lân chỉ biết cười khổ, trong lòng hắn biết rất rõ, bất kể hắn luyện công thế nào chăng nữa, có lẽ vẫn không phải đối thủ của Phần Âm tông. Bởi toàn bộ “tu chân bí tịch” của hắn đều lấy từ Nhược Uyên, nhưng võ công hiện giờ của Nhược Uyên có khi cũng chẳng phải đối thủ của ma đầu Phần Âm tông. Qua đó đủ thấy, con đường sau này của hắn vô cùng mờ mịt. Trừ phi, hắn có thể lợi dụng thành thạo ngọn lửa trong cơ thể, bằng không rồi sẽ có một ngày vẫn khó thoát khỏi tai kiếp…

Hoa Lân nhìn triều dương phương đông, biết rằng kiếm điển sắp bắt đầu, liền cùng Diệp Thanh đi xuống “Quan Tinh các”, đang chuẩn bị mở cửa thì nghe thấy tiếng gõ cửa “cộc cộc cộc…” vang lên.

Cửa vừa mở, Đinh Tường cười hà hà tiến vào, vỗ bồm bộp lên vai Hoa Lân: “Huynh đệ! Đêm qua Thục Sơn ầm ĩ suốt, đệ có nghỉ ngơi được không?”

Hoa Lân thấy nét cười trên mặt y, không khỏi thắc mắc: “Sớm tinh mơ thế này đã chạy tới tìm đệ, phải chăng là có tin tức gì tốt?”

Đinh Tường cười ha hả: “Xem ra hôm nay khả năng chiến thắng của đệ lớn lắm đấy!... Cả đêm qua hỗn loạn khiến ta mất ngủ, bèn nói chuyện thâu đêm với vài vị bằng hữu. Nghe đồn Hách Văn Chân cũng luyện kiếm pháp trọn một ngày hôm qua, chỉ để nghênh tiếp sự khiêu chiến của đệ đó! Hơn nữa chính miệng ông ta còn thừa nhận, trận chiến với đệ chỉ chắc thắng năm phần.”

Hoa Lân cười cười, kéo Đinh Tường cùng đi ra ngoài, cố tình làm mặt nhăn nhó: “Ông ấy cũng đang ra sức luyện kiếm? Thế thì toi rồi!... Điều này chứng tỏ ông ấy sẽ thận trọng ứng chiến, tỷ lệ thắng của đệ trái lại sẽ giảm mất vài phần rồi.” Ba người vừa nói vừa đặt chân lên đường lớn, Hoa Lân tung phi kiếm, ôm Diệp Thanh nhảy lên trên.

Đinh Tường thấy vậy cũng rút phi kiếm, cùng hai người họ bay tới Lăng Vân đỉnh, miệng vẫn cười ha ha: “Đệ nhầm rồi!...Ta đã từng thưởng thức qua võ công của Hách Văn Chân, kiếm pháp của ông ta tuy lợi hại vô song, nhưng hiềm nỗi mỗi chiêu mỗi thức đều hơi cứng nhắc quy củ, đâu có được phiêu dật như kiếm pháp của đệ? Vả lại ông ta tự tạo cho mình áp lực quá lớn, khi tỷ võ với đệ nhất định sẽ bị gò bó chân tay. Vậy nên theo ta tỷ lệ thắng của đệ phải cao hơn ông ấy nhiều mới đúng. Hắc hắc…”

Diệp Thanh ngước đầu cười nói với Hoa Lân: “Công tử! Huynh nghĩ liệu có phải Mạnh đại ca đã đề cập về võ công của huynh với Hách Văn Chân không? Nếu không sao Hách Văn Chân đột nhiên khẩn trương thế?”

Hoa Lân mỉm cười đáp: “Mạnh đại ca tuyệt đối sẽ không thiên vị bất kỳ bên nào!...Nhưng thân là sư phó của Hách Văn Chân, đương nhiên phải có trách nhiệm nhắc nhở đệ tử rồi, chúng ta là tiểu đệ, sao có thể trách cứ lão nhân gia được?”

Đinh Tường ngạc nhiên thốt: “Không phải chứ? Mạnh tiền bối là huynh trưởng của hai người?”

Hoa Lân chỉ cười không trả lời. Ba người đã bay lên tới Lăng Vân đỉnh, chỉ thấy trên đỉnh núi rộng rãi sớm đã đông nghịt người, độ náo nhiệt hơn hẳn những hôm trước. Tiếng ồn ào đinh tai nhức óc, hiển nhiên mọi người đang thảo luận về sự cố hồi hôm của Thục Sơn. Khi nhìn thấy Hoa Lân, Diệp Thanh và Đinh Tường ngự kiếm bay đến, ai cũng vẫy tay hoan hô họ.



Hoa Lân không ngờ mình bỗng nhiên được mọi người hoan nghênh, thực sự cảm thấy có chút khác thường.

Nhưng ngay sau đó, Hách Văn Chân cũng ngự kiếm bay tới ngang qua người họ, hơn thế còn lịch sự cười với Hoa Lân. Đám đông lập tức nổ ra một tràng vỗ tay nhiệt liệt, rõ ràng đối phương được lòng người hơn Hoa Lân nhiều, song hắn cũng không vì thế mà để bụng.

Ba người vừa đáp xuống khán đài, một số khán giả đã bắt đầu hò hét: “Bắt đầu…bắt đầu…bắt đầu…” Nguyên lai bọn họ sợ Thục Sơn sẽ vin vào biến cố đêm qua mà hủy bỏ trận tỷ thí hôm nay, do đó phản ứng của họ mãnh liệt hơn những hôm trước rất nhiều. Thử hỏi có ai không thích xem đấu võ kia chứ?

Hoa Lân thấy mọi người nhiệt huyết dâng cao, thầm đoán Thục Sơn sẽ thuận theo ý kiến của quần chúng, tiếp tục tỷ võ.

Quả nhiên, Mạnh Lôi cất cao giọng nói: “Các vị võ lâm đồng đạo, xin mọi người yên lặng!...Hôm nay trận đấu giữa Toàn Chân giáo Hách Văn Chân và Tiên Kiếm phái Hoa Lân sẽ tiếp tục tiến hành…Ngoài ra, sau khi tỷ võ kết thúc, hy vọng mọi người đừng vội rời trường, Thục Sơn có chuyện quan trọng cần tuyên bố. Đồng thời, buổi tọa đàm về tu chân cũng sẽ vẫn diễn ra, mong mọi người hợp tác cho!... Được rồi, không nói lời thừa nữa, kiếm điển tiếp tục tiến hành! Mời Hoa Lân và Hách Văn Chân thượng đài!”

Trong tiếng hoan hô cổ vũ, Hách Văn Chân từ xa hướng về Hoa Lân hành lễ, rồi ngự kiếm phi lên lôi đài trước, tức thì nhận được một tràng vỗ tay nhiệt liệt từ dưới đài.

Hoa Lân cũng bạt kiếm lên theo, vẽ nên một quỹ tích mỹ lệ trên không. Dưới đài đương nhiên cũng vang lên tiếng vỗ tay lác đác, còn kèm theo cả tiếng reo của một số nữ tử, hiển nhiên mức độ ủng hộ có khác biệt lớn.

Hoa Lân vừa thượng đài, bên dưới chợt vọng lên thanh âm của Tây Môn Vô Ngân: “Lân thiếu cố lên! Lân thiếu cố lên…”

Cổ Duyên còn thắng thắn hơn, rống tướng lên: “Lân thiếu! Ta đã đặt hai vạn năm nghìn lạng bạch ngân cho ngươi rồi! Nếu ngươi thua thì phải trả ta số tiền này đấy!”

Hoa Lân vờ giận: “Thế nếu ta thắng?”

Cổ Duyên ra vẻ hào phóng: “Vậy mà không dễ dàng sao? Chẳng phải ngươi thích ăn chân gà còn gì? Ta mua cho ngươi một vạn cái chân gà, ăn đến phát ngán thì thôi!”

Hoa Lân mắng: “Sao ngươi không đi chết đi?”

“Ha ha ha…”

Có câu: “Long giao long, phượng giao phượng, bạn của chuột biết đào hang!” Trong số những bằng hữu của Hoa Lân, mấy kẻ đó đều có tính cách tương tự hắn, chỉ có Đinh Tường là ngoại lệ.

Hách Văn Chân thấy Hoa Lân lên đài mà vẫn giữ dáng vẻ nhố nhăng, thầm nghĩ sư tôn mình sao lại kết huynh đệ với một người cổ quái như vậy? Đúng là một đại kỳ văn trong thiên hạ. Nào biết rằng, sư phó Mạnh Lôi của y cũng là một lão già không biết giữ thân phận, đôi lúc còn khó đối phó hơn Hoa Lân gấp mấy lần, chỉ là Mạnh Lôi rất ít khi lộ ra trước mặt đệ tử mà thôi…

Hách Văn Chân khá chu toàn lễ số, hành lễ với Hoa Lân: “Mời Hoa sư thúc…”

Hoa Lân xém chút té ngửa. Mạnh Lôi dạy kiểu gì ra được một tên đồ đệ nguyên tắc đến vậy? Còn gọi mình là sư thúc này nọ gì chứ, thật xấu hổ quá đi mất…

Quả nhiên, dưới đài tức khắc rào rào tiếng kinh hô…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngọc Tiên Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook