Quyển 9 - Chương 24: TRỌNG PHẢN SÁT TRẬN
Phiêu Ẩn
13/06/2016
Lúc này cha của Phong nhi đang cũng đang đợi mọi người
trang bị xong vũ khí để lên đường. Bỗng thấy Phong nhi hốt hoảng chạy
tới, hỏi ra mới biết Hoa Lân thương thế đột nhiên phát tác. Đang do dự
chưa biết làm sao, người đứng bên cạnh tên là Si Chánh liền nói: "Chu
Hạo huynh đệ, nếu người bệnh chưa khỏi hẵn, ngươi không cần tham gia lần thăm dò này. Thần Binh Trận này chỉ là một đám người sắt mà thôi, chúng ta có bảy người liên thù, dù chúng nó có là thiên quân vạn mã đi nữa
bọn ta cũng đối phó được”.
Chu Hạo nghĩ lại, võ công mình cũng không bằng người khác, chỉ có y thuật là giỏi mà thôi. Vì vậy gật đầu nói: "Được rồi, nhưng các người cũng phải cẩn thận. Các người mang theo túi thuốc này ……" Nói liền đưa túi thuốc của mình cho Si Chánh.
Bọn họ bây giờ chỉ có bảy người, nhưng vẫn giữ nguyên kế hoạch đi tìm hiểu sơ đồ của Thần Binh Trận.
Chu Hạo bị Phong nhi cuống quít thúc giục, không thể làm gì khác nên vội vã trở về nhà để cứu Hoa Lân.
Buồn cười chính là , Hoa Lân vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần, người đã tiến vào "Ích cốc thuật". Dù Chu Hạo cứu trị như thế nào, vẫn không thấy hắn hô hấp một chút nhỏ.
Chu Hạo xem mạch của Hoa Lân, thấy hô hấp hoàn toàn không có, tim cũng đã ngừng đập, nhưng thân thể vẫn ấm áp, nên vẫn còn hy vọng. Chu Hạo cỡi áo khoác ngoài của hắn ra rồi bắt đầu cấp cứu. Hắn hoàn không biết rằng, Hoa Lân đang trêu cợt mình. Mất nhiều thời gian và công sức, Hoa Lân rốt cục cũng “được” hắn làm tỉnh lại. Nhìn chung quanh thấy hoàn toàn mờ mịt, liền hỏi: "Ai..., ta làm sao vậy?"
Chu Hạo kiên nhẫn giải thích: "Ngươi mất máu quá nhiều, nguyên khí khô kiệt, không cách nào trụ được. Cố gắng hít thở cho nhiều, sau này ngươi còn phải chú ý nhiều hơn, trong lòng đừng lo nghĩ nhiều”. Nói xong, xoay người kê ra một đơn thuốc bổ huyết dưỡng thần đưa cho Phong nhi bên cạnh rồi nói: "…… Phong nhi, ngươi đi lấy mấy loại bổ dược này, rồi sắc cho thiếu hiệp uống. Ta đi tìm điện chủ phục mệnh, sau nửa canh giờ sẽ quay lại”.
Phong nhi tiếp nhận phương thuốc, nhưng người vẫn chưa trấn tỉnh. Thấy Hoa Lân đang nhìn mình, trong lòng liền thấy yên tâm, vội vàng cầm phương thuốc chạy đi ……
Vì vậy, Hoa Lân liền yên tâm liền bắt đầu tập trung tự chữa trị vết thương.
Lần này hắn thương thế quá nặng, có thể nói là nghiệm trọng nhất từ trước tới nay. Trước tiên hắn bị Nhược Phong một chưởng đánh cho hộc máu, sau đó lại từ Phần Tinh Luân trên không trung rơi xuống. Cuối cùng lại mất máu quá nhiều tại Thần Binh Trận. Cả nội thương và ngoại thương đều tống vào mình hắn, kiểu này cũng phải nằm dưỡng nửa tháng mới hồi phục nguyên khí.
Lúc này, hắn từ trên giường đứng dậy. Mở cửa phòng, chống gậy lửng thững đi ra ngoài.
Ngẩng đầu nhìn ánh sáng rực rõ, lúc này mới thấy cảnh sắc xung quanh thập phần mê người. Một rừng trúc xanh phía trước, rồi một con đường đầy đá vụn, một con suối nhỏ ri rỉ chảy qua. Hoa Lân thật sự khó mà tin tưởng rằng, nơi này lại nằm cạnh trung tâm Tử Trận.
Trong sân, Phong nhi cùng Sửu nữ đang sắc thuốc, thấy Hoa Lân bước ra, bọn chúng liền dừng tay, chạy tới dìu.
Hoa Lân từ trong sân chậm rãi ngồi xuống trên ghế đá. Phong nhi rốt cục cũng nhịn không được, liền hỏi: "Đại ca ca! Hôm nay ngươi không thể dạy kiếm pháp cho ta à? Ta muốn nhìn xem người có đúng không là có thể dùng một tờ giấy tước đoạn (chặt đôi) thiết kiếm”.
Sửu nữ hiển nhiên đã nghe Phong nhi nói đến chuyện này, vì vậy nói: "Đệ đệ ngàn vạn lần không nên nhũng nhiễu. Thật ra chúng ta nếu tinh luyện pháp thuật, khéo léo sử dụng tay chân, chúng ta cũng có thể sử dụng tờ giấy tước đoạn thiết kiếm. …… Không tin? Ta có thể thử cho ngươi xem”.
Hoa Lân sửng sốt, cả giận nói: "Uy! …… Ta chỉ là muốn dạy cho đệ đệ ngươi mấy chiêu kiếm pháp mà thôi, đâu phải dạy hắn bàng môn tà đạo chứ”.
Sửu nữ lớn tiếng nói: "…… Được lắm! Để ta mượn một thanh huyền thiết kiếm lại đây, xem ngươi như thế nào tước đoạn?"
Hoa Lân nhún vai nói: "Được rồi, tùy ngươi lựa chọn!"
Sửu nữ nghe vậy, liền chạy vào sương phòng. Vẫn còn nói vọng: "…… Được lắm, ngươi chờ đó". Nói xong đã không còn thấy bóng dáng.
Phong nhi mở miệng cười, nói: "Đại ca ca, ngươi bỏ đi thôi. Tỷ tỷ của ta muốn tìm một thanh bảo kiếm, muốn làm ngươi mất mặt đó. Hì hì hi ……"
Hoa Lân giật mình nói: "Đâu thể như vậy? Ta với cô ta đâu có cừu oán gì”.
Đang nói thì Sử nữ đã đem một thanh bảo kiếm đến, cười nói: "Đúng vậy, chúng ta không có gì cừu oán. Ta chỉ không muốn ngươi dạy cho đệ đệ ta. Nếu ngươi võ công quá kém thì không phải đệ đệ ta bái nhầm sư phụ sao?"
Nói xong, nàng liền rút ra bảo kiếm nghe "Tranh" một tiếng, đưa cho Hoa Lân rồi nói: "Xem ngươi như thế nào tước đoạn”.
Hoa Lân lấy làm kinh hãi, thấy bảo kiếm trong tay nàng vừa rút ra khỏi vỏ, hàn quang đã bắn ra bốn phía, hiển nhiên không phải là vật phàm. Vì vậy cười khổ nói: "Kiếm này được đúc từ đá lạnh (“Hàn Thiên Sa” kiếm), căn bản không phải là huyền thiết kiếm. Ngươi có đúng không là muốn làm khó ta?"
Sửu nữ khanh khách cười nói: "Phải không vậy? Ta không biết nhiều về kiếm, đâu biết thế nào là huyền thiết kiếm?…… Vậy ngươi có muốn thử kiếm này hay không?"
Hoa Lân thấy nàng bộ dạng tiểu nhân đắc chí, đã không thể lùi được nên nắm lấy thanh kiếm rồi nói: "Thử thì thử, ai sợ chứ?"
Sửu nữ cả kinh, có chút lo lắng. Nhưng suy nghĩ chút, lại thấy tự tin phi thường, liền nói: "Ta cũng không tin ngươi dùng giấy đem nó tước đoạn. …… hừ!" Nàng cố nhấn giọng chữ “dùng giấy” để tước đoạn thanh kiếm.
Hoa Lân cầm thanh kiếm, vẻ mặt dần dần trở nên ngưng trọng. Bởi vì “Chú kiếm bí tịch” của Tiêu gia từng ghi rõ, Hàn Thiên Sa là thượng đẳng bảo kiếm, nghe nói có thể chém sắt như bùn, có thể tưởng được được nó cương ngạnh như thế nào.
Bất quá, hết lần này lần khác Hoa Lân không tin “tà thuyết” đó. Hắn cầm thanh kiếm nằm ngang đặt trước mắt mình cẩn thận xem xét, đột nhiên hai mắt sáng ngời, cười nói: "Ta cần một tờ giấy, phải là một tờ giấy rất phẳng, chỉ cần có một đường lằn thôi cũng không được……"
Sửu nữ cả kinh, hỏi: "Ngươi thật sự có thể làm được?"
Hoa Lân ởm ờ đáp đạo: "Được rồi …… thanh kiếm này là của ai? Nếu ta tước đoạn đi, chủ nhân của nó sẽ không trách ta chứ?"
Sửu nữ thấy Hoa Lân cứ nói loanh quanh, nhất thời liền cười nói: "Rõ ràng là ngươi không thể làm được, nên mượn cờ để trốn tránh. Ngươi cứ yên tâm, nếu ngươi có thể tước đoạn được thanh kiếm này, hậu quả ta sẽ gánh chịu.”.
"Đúng phải vậy không ? " Hoa Lân liền không nói gì, đưa tay quát lớn quát: "Lấy giấy đây……"
Sửu nữ chạy vào nhà đem ra một tờ giấy trắng, đưa cho Hoa Lân nói: "Ta sẽ nhìn xem ngươi dùng cách nào tước đoạn …… Phong nhi hãy nhìn kỹ, cẩn thận kẻo hắn dùng mánh khóe”.
Hoa Lân dùng hai ngón tay kẹp lấy tờ giấy, từ từ đúng lên, nhắm hai mắt, cầm thanh bảo kiếm để trước mặt. Đột nhiên nói khẽ Phong nhi: "…… Phong nhi, ngươi thấy rõ rồi chứ. Kiếm pháp của ta tên là “Tuyệt trần thất thập nhị thức”, đặc thù là thị kiếm tùy hành, nhanh như thiểm điện. Mỗi kiếm chiêu phải dùng mũi kiếm phát động, trong chớp mắt mở ra một không gian quỹ tích. …… ví như với tờ giấy mỏng manh này ngươi tùy tiện xuất ra cũng có thể làm cho nó như cơn lốc phóng xuống. Nếu ngươi nhắm ngay mặt cắt ngang hướng xuống, chỉ cần tốc đủ nhanh, thẳng hướng, thì nó có thể thiết kim đoạn ngọc. Đây chính là nguyên lý của “Tuyệt trần thập nhị thức”.… Xem kiếm!"
Nói xong giơ tay chém xuống, chỉ nghe "Tranh" một tiếng, tờ giấy đột nhiên chém xuống, nhanh như một đạo thiểm điện, khiến người ta hoa cả mắt. Chỉ thấy hàn thiên kiếm đã bị tước làm hai đoạn, nửa đoạn trên liền rơi xuống đất.
Phong nhi cùng Sửu nữ nhất thời cả kinh, trợn mắt há hốc mồm, trong lúc nhất thời miệng há ra cũng quên cả khép lại.
Hoa Lân thở phào nhẹ nhỏm, nhìn lại tờ giấy trong tay, hời hợt: "Phong nhi, thấy rõ rồi chứ? Ngươi cũng phải nhớ kỹ, vạn vật đều có thể là kiếm. Tờ giấy này cũng vậy mà mộc côn cũng vậy”.
Sửu nữ lập tức cúi xuống kiểm tra đoạn kiếm gãy, kinh hãi xem lui xem tới, Chỉ thấy tại chỗ cắt phẳng lì như gương, nhìn lại vẫn giống như một thanh kiếm bình thường. Quả thật là một chiêu tước đoạn, tuyệt không có dùng xảo thuật. Vì vậy hoảng sợ hỏi: "Ngươi …… ngươi làm như thế nào vậy?"
Hoa Lân thản nhiên nói: "Như ta vừa nói, đây là tốc độ cùng với góc độ tạo thành ……" Nói xong, cổ tay khẽ động một cái, trong tay tờ giấy mỏng đã "Sưu" một tiếng bay đi, chỉ nghe ở xa xa truyền đến "Sát sát sát" thanh âm, trong rừng trúc một khoảng lớn đã bị đốn ngã xuống.
Phong nhi kích động kêu lên: "Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi …… mỗi một chiêu phải sử mũi kiếm phát ra, phải nhanh để mở ra một không gian quỹ tích. Cho dù trong tay chỉ là một tờ giấy, nhưng chỉ cần theo mặt cắt phóng tới, nếu tốc độ cực nhanh, là có thể đạt hiệu quả như một thanh lợi kiếm, Đúng hay Đại ca ca?"
Hoa Lân gật đầu tán dương: "Xem ra Phong nhi lĩnh ngộ được rồi. Tuy nhiên xuất kiếm và hồi kiếm cũng phải đạt được tốc độ như nhau, điều đó thật sự rất khó khăn. Cho nên nói luyện kiếm đích thị là việc rất khổ cực. Một hai ngày không thì không thể thành được. Như vậy đi, trước tiên ta truyền cho ngươi một bộ “Thất Tinh Kiếm Pháp”, các ngươi có thể luyện tập trước để đạt cho được cơ bản tốc độ cũng như độ chuẩn xác”. Nói xong, Hoa Lân nhặt từ dưới đất lên hai thanh củi, tiện tay tước thành hai thanh mộc kiếm, rồi đưa cho Phong nhi cùng Sửu nữ. Sau đó, giảng giải kỹ lưỡng ho bọn họ kiếm quyết của Thiên Sơn Thất Tinh Kiếm Pháp. Một bước đưa họ vào thế giới của kiếm đạo. ……
Trong lúc ba người đang luyện kiếm, cha của Phong nhi đột nhiên bước vào trong sân. Thấy hắn đang cùng con của mình luyện kiếm, mặc dù cũng không vui lắm, nhưng cũng không chất vấn, ngược lại còn lễ phép nói: "Hoa thiếu hiệp, ta lại phải đi xa một chuyến. Phong nhi cùng Minh Châu ta nhờ ngươi chiếu cố giúp!”.
Hoa Lân sửng sốt, lóng ngóng đứng lên, nói: "Ngươi nói sai rồi, thật ra từ trước đến giờ ta vẫn nhờ bọn họ chiếu cố nên mới được như giờ. …… Được rồi, ngươi muốn đi đâu, lúc nào mới quay về?"
Chu Hạo đang gói gém các loại dược thảo, nói: "Khoảng chừng mười ngày ?"
Hoa Lân vốn trời sinh linh tính hơn người, thấy Chu Hạo sắc mặc trầm trọng, sắp đi mà lại không nói rõ nơi đến, liền hỏi: "Ta biết, các ngươi muốn đi Thần Binh Trận cứu người. Phải không?"
Chu Hạo sửng sốt, quay đầu lại hỏi: "Ngươi làm sao lại biết?"
Hoa Lân thở dài một hơi, cười khổ nói: "Ai …… ta có nghe nói, nửa tháng trước điện chủ từng phái người đi vào Thần Binh Trận. Cho nên ta chỉ suy nghĩ một chút cũng biết, quả nhiên là đúng. …… Ta thấy như vậy đi, trước tiên ngươi khoan vội lên đường. Đưa ta đi gặp điện chủ, ta có điều muốn nói với nàng. Đương nhiên, ta cũng phải gặp nàng để lấy Hà Chiếu Kiếm. Ngươi thấy đúng không?"
Thật ra Hoa Lân cũng hiểu không có khả năng ngăn cản bọn họ. Cho nên đã quyết định cùng đi với bọn họ tới Thần Binh Trận. Nếu như vậy, vào lúc nguy hiểm không chừng mình có thể cứu được bọn họ. Ngoài điều này ra, Hoa Lân cũng có kế hoạch riêng. Đó là phải tìm lại đúng lộ tuyến trên "Tầm bảo đồ" . Đó mới chính là việc quan trọng nhất
Chu Hạo nghĩ lại, võ công mình cũng không bằng người khác, chỉ có y thuật là giỏi mà thôi. Vì vậy gật đầu nói: "Được rồi, nhưng các người cũng phải cẩn thận. Các người mang theo túi thuốc này ……" Nói liền đưa túi thuốc của mình cho Si Chánh.
Bọn họ bây giờ chỉ có bảy người, nhưng vẫn giữ nguyên kế hoạch đi tìm hiểu sơ đồ của Thần Binh Trận.
Chu Hạo bị Phong nhi cuống quít thúc giục, không thể làm gì khác nên vội vã trở về nhà để cứu Hoa Lân.
Buồn cười chính là , Hoa Lân vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần, người đã tiến vào "Ích cốc thuật". Dù Chu Hạo cứu trị như thế nào, vẫn không thấy hắn hô hấp một chút nhỏ.
Chu Hạo xem mạch của Hoa Lân, thấy hô hấp hoàn toàn không có, tim cũng đã ngừng đập, nhưng thân thể vẫn ấm áp, nên vẫn còn hy vọng. Chu Hạo cỡi áo khoác ngoài của hắn ra rồi bắt đầu cấp cứu. Hắn hoàn không biết rằng, Hoa Lân đang trêu cợt mình. Mất nhiều thời gian và công sức, Hoa Lân rốt cục cũng “được” hắn làm tỉnh lại. Nhìn chung quanh thấy hoàn toàn mờ mịt, liền hỏi: "Ai..., ta làm sao vậy?"
Chu Hạo kiên nhẫn giải thích: "Ngươi mất máu quá nhiều, nguyên khí khô kiệt, không cách nào trụ được. Cố gắng hít thở cho nhiều, sau này ngươi còn phải chú ý nhiều hơn, trong lòng đừng lo nghĩ nhiều”. Nói xong, xoay người kê ra một đơn thuốc bổ huyết dưỡng thần đưa cho Phong nhi bên cạnh rồi nói: "…… Phong nhi, ngươi đi lấy mấy loại bổ dược này, rồi sắc cho thiếu hiệp uống. Ta đi tìm điện chủ phục mệnh, sau nửa canh giờ sẽ quay lại”.
Phong nhi tiếp nhận phương thuốc, nhưng người vẫn chưa trấn tỉnh. Thấy Hoa Lân đang nhìn mình, trong lòng liền thấy yên tâm, vội vàng cầm phương thuốc chạy đi ……
Vì vậy, Hoa Lân liền yên tâm liền bắt đầu tập trung tự chữa trị vết thương.
Lần này hắn thương thế quá nặng, có thể nói là nghiệm trọng nhất từ trước tới nay. Trước tiên hắn bị Nhược Phong một chưởng đánh cho hộc máu, sau đó lại từ Phần Tinh Luân trên không trung rơi xuống. Cuối cùng lại mất máu quá nhiều tại Thần Binh Trận. Cả nội thương và ngoại thương đều tống vào mình hắn, kiểu này cũng phải nằm dưỡng nửa tháng mới hồi phục nguyên khí.
Lúc này, hắn từ trên giường đứng dậy. Mở cửa phòng, chống gậy lửng thững đi ra ngoài.
Ngẩng đầu nhìn ánh sáng rực rõ, lúc này mới thấy cảnh sắc xung quanh thập phần mê người. Một rừng trúc xanh phía trước, rồi một con đường đầy đá vụn, một con suối nhỏ ri rỉ chảy qua. Hoa Lân thật sự khó mà tin tưởng rằng, nơi này lại nằm cạnh trung tâm Tử Trận.
Trong sân, Phong nhi cùng Sửu nữ đang sắc thuốc, thấy Hoa Lân bước ra, bọn chúng liền dừng tay, chạy tới dìu.
Hoa Lân từ trong sân chậm rãi ngồi xuống trên ghế đá. Phong nhi rốt cục cũng nhịn không được, liền hỏi: "Đại ca ca! Hôm nay ngươi không thể dạy kiếm pháp cho ta à? Ta muốn nhìn xem người có đúng không là có thể dùng một tờ giấy tước đoạn (chặt đôi) thiết kiếm”.
Sửu nữ hiển nhiên đã nghe Phong nhi nói đến chuyện này, vì vậy nói: "Đệ đệ ngàn vạn lần không nên nhũng nhiễu. Thật ra chúng ta nếu tinh luyện pháp thuật, khéo léo sử dụng tay chân, chúng ta cũng có thể sử dụng tờ giấy tước đoạn thiết kiếm. …… Không tin? Ta có thể thử cho ngươi xem”.
Hoa Lân sửng sốt, cả giận nói: "Uy! …… Ta chỉ là muốn dạy cho đệ đệ ngươi mấy chiêu kiếm pháp mà thôi, đâu phải dạy hắn bàng môn tà đạo chứ”.
Sửu nữ lớn tiếng nói: "…… Được lắm! Để ta mượn một thanh huyền thiết kiếm lại đây, xem ngươi như thế nào tước đoạn?"
Hoa Lân nhún vai nói: "Được rồi, tùy ngươi lựa chọn!"
Sửu nữ nghe vậy, liền chạy vào sương phòng. Vẫn còn nói vọng: "…… Được lắm, ngươi chờ đó". Nói xong đã không còn thấy bóng dáng.
Phong nhi mở miệng cười, nói: "Đại ca ca, ngươi bỏ đi thôi. Tỷ tỷ của ta muốn tìm một thanh bảo kiếm, muốn làm ngươi mất mặt đó. Hì hì hi ……"
Hoa Lân giật mình nói: "Đâu thể như vậy? Ta với cô ta đâu có cừu oán gì”.
Đang nói thì Sử nữ đã đem một thanh bảo kiếm đến, cười nói: "Đúng vậy, chúng ta không có gì cừu oán. Ta chỉ không muốn ngươi dạy cho đệ đệ ta. Nếu ngươi võ công quá kém thì không phải đệ đệ ta bái nhầm sư phụ sao?"
Nói xong, nàng liền rút ra bảo kiếm nghe "Tranh" một tiếng, đưa cho Hoa Lân rồi nói: "Xem ngươi như thế nào tước đoạn”.
Hoa Lân lấy làm kinh hãi, thấy bảo kiếm trong tay nàng vừa rút ra khỏi vỏ, hàn quang đã bắn ra bốn phía, hiển nhiên không phải là vật phàm. Vì vậy cười khổ nói: "Kiếm này được đúc từ đá lạnh (“Hàn Thiên Sa” kiếm), căn bản không phải là huyền thiết kiếm. Ngươi có đúng không là muốn làm khó ta?"
Sửu nữ khanh khách cười nói: "Phải không vậy? Ta không biết nhiều về kiếm, đâu biết thế nào là huyền thiết kiếm?…… Vậy ngươi có muốn thử kiếm này hay không?"
Hoa Lân thấy nàng bộ dạng tiểu nhân đắc chí, đã không thể lùi được nên nắm lấy thanh kiếm rồi nói: "Thử thì thử, ai sợ chứ?"
Sửu nữ cả kinh, có chút lo lắng. Nhưng suy nghĩ chút, lại thấy tự tin phi thường, liền nói: "Ta cũng không tin ngươi dùng giấy đem nó tước đoạn. …… hừ!" Nàng cố nhấn giọng chữ “dùng giấy” để tước đoạn thanh kiếm.
Hoa Lân cầm thanh kiếm, vẻ mặt dần dần trở nên ngưng trọng. Bởi vì “Chú kiếm bí tịch” của Tiêu gia từng ghi rõ, Hàn Thiên Sa là thượng đẳng bảo kiếm, nghe nói có thể chém sắt như bùn, có thể tưởng được được nó cương ngạnh như thế nào.
Bất quá, hết lần này lần khác Hoa Lân không tin “tà thuyết” đó. Hắn cầm thanh kiếm nằm ngang đặt trước mắt mình cẩn thận xem xét, đột nhiên hai mắt sáng ngời, cười nói: "Ta cần một tờ giấy, phải là một tờ giấy rất phẳng, chỉ cần có một đường lằn thôi cũng không được……"
Sửu nữ cả kinh, hỏi: "Ngươi thật sự có thể làm được?"
Hoa Lân ởm ờ đáp đạo: "Được rồi …… thanh kiếm này là của ai? Nếu ta tước đoạn đi, chủ nhân của nó sẽ không trách ta chứ?"
Sửu nữ thấy Hoa Lân cứ nói loanh quanh, nhất thời liền cười nói: "Rõ ràng là ngươi không thể làm được, nên mượn cờ để trốn tránh. Ngươi cứ yên tâm, nếu ngươi có thể tước đoạn được thanh kiếm này, hậu quả ta sẽ gánh chịu.”.
"Đúng phải vậy không ? " Hoa Lân liền không nói gì, đưa tay quát lớn quát: "Lấy giấy đây……"
Sửu nữ chạy vào nhà đem ra một tờ giấy trắng, đưa cho Hoa Lân nói: "Ta sẽ nhìn xem ngươi dùng cách nào tước đoạn …… Phong nhi hãy nhìn kỹ, cẩn thận kẻo hắn dùng mánh khóe”.
Hoa Lân dùng hai ngón tay kẹp lấy tờ giấy, từ từ đúng lên, nhắm hai mắt, cầm thanh bảo kiếm để trước mặt. Đột nhiên nói khẽ Phong nhi: "…… Phong nhi, ngươi thấy rõ rồi chứ. Kiếm pháp của ta tên là “Tuyệt trần thất thập nhị thức”, đặc thù là thị kiếm tùy hành, nhanh như thiểm điện. Mỗi kiếm chiêu phải dùng mũi kiếm phát động, trong chớp mắt mở ra một không gian quỹ tích. …… ví như với tờ giấy mỏng manh này ngươi tùy tiện xuất ra cũng có thể làm cho nó như cơn lốc phóng xuống. Nếu ngươi nhắm ngay mặt cắt ngang hướng xuống, chỉ cần tốc đủ nhanh, thẳng hướng, thì nó có thể thiết kim đoạn ngọc. Đây chính là nguyên lý của “Tuyệt trần thập nhị thức”.… Xem kiếm!"
Nói xong giơ tay chém xuống, chỉ nghe "Tranh" một tiếng, tờ giấy đột nhiên chém xuống, nhanh như một đạo thiểm điện, khiến người ta hoa cả mắt. Chỉ thấy hàn thiên kiếm đã bị tước làm hai đoạn, nửa đoạn trên liền rơi xuống đất.
Phong nhi cùng Sửu nữ nhất thời cả kinh, trợn mắt há hốc mồm, trong lúc nhất thời miệng há ra cũng quên cả khép lại.
Hoa Lân thở phào nhẹ nhỏm, nhìn lại tờ giấy trong tay, hời hợt: "Phong nhi, thấy rõ rồi chứ? Ngươi cũng phải nhớ kỹ, vạn vật đều có thể là kiếm. Tờ giấy này cũng vậy mà mộc côn cũng vậy”.
Sửu nữ lập tức cúi xuống kiểm tra đoạn kiếm gãy, kinh hãi xem lui xem tới, Chỉ thấy tại chỗ cắt phẳng lì như gương, nhìn lại vẫn giống như một thanh kiếm bình thường. Quả thật là một chiêu tước đoạn, tuyệt không có dùng xảo thuật. Vì vậy hoảng sợ hỏi: "Ngươi …… ngươi làm như thế nào vậy?"
Hoa Lân thản nhiên nói: "Như ta vừa nói, đây là tốc độ cùng với góc độ tạo thành ……" Nói xong, cổ tay khẽ động một cái, trong tay tờ giấy mỏng đã "Sưu" một tiếng bay đi, chỉ nghe ở xa xa truyền đến "Sát sát sát" thanh âm, trong rừng trúc một khoảng lớn đã bị đốn ngã xuống.
Phong nhi kích động kêu lên: "Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi …… mỗi một chiêu phải sử mũi kiếm phát ra, phải nhanh để mở ra một không gian quỹ tích. Cho dù trong tay chỉ là một tờ giấy, nhưng chỉ cần theo mặt cắt phóng tới, nếu tốc độ cực nhanh, là có thể đạt hiệu quả như một thanh lợi kiếm, Đúng hay Đại ca ca?"
Hoa Lân gật đầu tán dương: "Xem ra Phong nhi lĩnh ngộ được rồi. Tuy nhiên xuất kiếm và hồi kiếm cũng phải đạt được tốc độ như nhau, điều đó thật sự rất khó khăn. Cho nên nói luyện kiếm đích thị là việc rất khổ cực. Một hai ngày không thì không thể thành được. Như vậy đi, trước tiên ta truyền cho ngươi một bộ “Thất Tinh Kiếm Pháp”, các ngươi có thể luyện tập trước để đạt cho được cơ bản tốc độ cũng như độ chuẩn xác”. Nói xong, Hoa Lân nhặt từ dưới đất lên hai thanh củi, tiện tay tước thành hai thanh mộc kiếm, rồi đưa cho Phong nhi cùng Sửu nữ. Sau đó, giảng giải kỹ lưỡng ho bọn họ kiếm quyết của Thiên Sơn Thất Tinh Kiếm Pháp. Một bước đưa họ vào thế giới của kiếm đạo. ……
Trong lúc ba người đang luyện kiếm, cha của Phong nhi đột nhiên bước vào trong sân. Thấy hắn đang cùng con của mình luyện kiếm, mặc dù cũng không vui lắm, nhưng cũng không chất vấn, ngược lại còn lễ phép nói: "Hoa thiếu hiệp, ta lại phải đi xa một chuyến. Phong nhi cùng Minh Châu ta nhờ ngươi chiếu cố giúp!”.
Hoa Lân sửng sốt, lóng ngóng đứng lên, nói: "Ngươi nói sai rồi, thật ra từ trước đến giờ ta vẫn nhờ bọn họ chiếu cố nên mới được như giờ. …… Được rồi, ngươi muốn đi đâu, lúc nào mới quay về?"
Chu Hạo đang gói gém các loại dược thảo, nói: "Khoảng chừng mười ngày ?"
Hoa Lân vốn trời sinh linh tính hơn người, thấy Chu Hạo sắc mặc trầm trọng, sắp đi mà lại không nói rõ nơi đến, liền hỏi: "Ta biết, các ngươi muốn đi Thần Binh Trận cứu người. Phải không?"
Chu Hạo sửng sốt, quay đầu lại hỏi: "Ngươi làm sao lại biết?"
Hoa Lân thở dài một hơi, cười khổ nói: "Ai …… ta có nghe nói, nửa tháng trước điện chủ từng phái người đi vào Thần Binh Trận. Cho nên ta chỉ suy nghĩ một chút cũng biết, quả nhiên là đúng. …… Ta thấy như vậy đi, trước tiên ngươi khoan vội lên đường. Đưa ta đi gặp điện chủ, ta có điều muốn nói với nàng. Đương nhiên, ta cũng phải gặp nàng để lấy Hà Chiếu Kiếm. Ngươi thấy đúng không?"
Thật ra Hoa Lân cũng hiểu không có khả năng ngăn cản bọn họ. Cho nên đã quyết định cùng đi với bọn họ tới Thần Binh Trận. Nếu như vậy, vào lúc nguy hiểm không chừng mình có thể cứu được bọn họ. Ngoài điều này ra, Hoa Lân cũng có kế hoạch riêng. Đó là phải tìm lại đúng lộ tuyến trên "Tầm bảo đồ" . Đó mới chính là việc quan trọng nhất
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.