Quyển 5 - Chương 23: Tuyệt Đối Mặc Khế
Phiêu Ẩn
07/06/2016
Khi Hoa Lân tỉnh giấc thì đã
không còn thấy bóng dáng Thượng Quan Linh. Hắn nhổm dậy, toàn thân rã
rời, xem ra hôm qua hoạt động hơi quá mức, mặc dù người tập võ khí lực
phi thường nhưng “làm việc” suốt một thời thần cũng có chút chịu không
thấu.
Hoa Lân ba chân bốn cẳng mặc quần áo rồi ra giếng rửa mặt mũi, lúc này trời đã sáng bảnh, hắn vội cùng Diệp Thanh lên Lăng Vân đỉnh.
Cuộc chiến hôm nay là trận chung kết của Thục Sơn kiếm điển, mọi tiêu điểm đương nhiên đều đổ dồn vào Hoa Lân và Thượng Quan Linh. Sự kiện xảy ra ở Trấn Yêu tháp hôm kia đã dần dần bị quên lãng, thay vào đó là chuyện Huyền Thiên kiếm sẽ rơi vào tay ai.
Ban đầu mọi người đều nhất trí cho rằng Hoa Lân sẽ giành chiến thắng cuối cùng, nhưng khi có người tuyên truyền Hoa Lân cũng xuất thân từ Thiên Sơn kiếm phái, mọi người không khỏi ngạc nhiên, lại thêm thông tin Hoa Lân là đồ đệ bị trục xuất khỏi Thiên Sơn khiến ai nấy đều phải trợn mắt há mồm. Đến giờ họ mới biết Thượng Quan Linh chính là cửu sư thúc của Hoa Lân, hơn nữa còn dạy Hoa Lân võ công. Bọn họ đã từng có quan hệ sư đồ, vậy thì thắng phụ sẽ trở nên khó đoán rồi…
Khắp Lăng Vân đỉnh đâu đâu cũng thấy người người châu đầu ghé tai bàn luận sôi nổi, khung cảnh huyên náo gấp trăm lần lúc mới bắt đầu kiếm điển.
Hoa Lân vừa dắt Diệp Thanh hạ thân xuống mặt đất, Đinh Tường, Cổ Duyên, Tây Môn Vô Ngân, Ngụy Xung…mấy chục người đã vây tới mồm năm miệng mười cổ vũ hắn.
Đinh Tường vỗ vai hắn bồm bộp nói: “Huynh đệ! Đệ nhất định sẽ thắng, thể hiện khí phách đi, chớ có hạ thủ lưu tình!”
Cổ Duyên cũng xen lời: “Lân thiếu…Ta đã đặt hai vạn năm ngàn lạng bạc vào ngươi rồi đó! Lần đầu tiên Cổ mỗ đầu tư một vụ làm ăn không chắc chắn thế này, ngươi nhất định phải cho ta chút thể diện đó nha!”
Ngụy Xung nói: “Từ lâu ta đã biết Lân thiếu võ công cao thâm mạc trắc, chỉ cần thắng thêm một trận nữa, ngươi sẽ là nhân vật số một trên giang hồ rồi…”
“…”
Hoa Lân được chúc tụng đến mức đầu óc quay cuồng, tay phải xoa bóp cái vai bị Đinh Tường vỗ cho đỏ lừ, gật đầu lia lịa nói: “Được được được, nhất định, nhất định…”
Cuối cùng, Mạnh Lôi đứng lên đài tuyên bố: “Mời Thượng Quan Linh của Thiên Sơn và Hoa Lân của Tiên Kiếm phái…”
Tiếng nói vừa dứt, Hoa Lân lập tức nhảy vọt lên thoát khỏi vòng vây của mọi người, để Diệp Thanh tội nghiệp vẫn ở nguyên tại chỗ chịu đựng sự thăm hỏi liên miên bất tuyệt của chúng nhân.
Hoa Lân vừa thượng đài, tứ phía nổ ra một tràng pháo tay nhiệt liệt. Hoa Lân chắp tay xoay quanh nói: “Cảm ơn, cảm ơn…cảm ơn mọi người đã cổ vũ!” Bỗng hắn cảm thấy không được đúng cho lắm, sao có vẻ giống múa võ kiếm tiền thế nhỉ? Xem chừng hồi nhỏ xem biểu diễn nhiều quá nên bị lưu lại di chứng rồi.
Một người đột nhiên cao giọng hỏi Hoa Lân: “Nghe nói Thượng Quan Linh từng dạy ngươi Tuyệt Trần kiếm pháp, liệu ngươi có dùng hết sức để đấu với cô ấy không?”
Hoa Lân thầm nghĩ thằng cha nào nhạt nhẽo vậy ta? Câu hỏi như thế mà cũng phun ra được? Song nếu đã bị hỏi thì Hoa Lân cũng định biểu thị lập trường của mình. Nào ngờ vừa có người mào đầu, tức thì có người nối tiếp: “Nghe nói ngươi bị Thiên Sơn kiếm phái trục xuất khỏi sư môn, thật ra ngươi ở Thiên Sơn đã phạm phải lỗi gì thế?”
Hoa Lân ngớ người, lại có kẻ hỏi vọng lên: “Còn nữa còn nữa! Ngươi bị đuổi khỏi Thiên Sơn rồi tới đâu học võ công?”
Thậm chí còn có tên rống lên: “Ngươi nhặt được Hà Chiếu kiếm ở đâu?”
“…”
Hoa Lân choáng váng xém chút nữa đứng không vững ngã lăn ra đất. Lên lôi đài rồi mà sao vẫn phiền thế hả trời?
Đúng lúc đó, một đám mây xanh nhạt từ chân trời bay tới, chỉ thấy Thượng Quan Linh chân đạp phi kiếm, tay cầm một cây sáo ngọc tinh xảo, dây lưng phất phới trong gió, uyển chuyển lướt đến như một tiên nữ…
Hoa Lân há hốc mồm đứng chết lặng nhìn tiên nữ giá lâm, ánh mắt lóe sáng kinh ngạc trước sắc đẹp của nàng. Toàn trường cũng trở nên yên tĩnh, Thượng Quan Linh bước lên lôi đài trong sự chú ý của mọi người, giao kim bài rồi nhẹ nhàng đi đến trước mặt Hoa Lân. Lúc này tất cả thật chỉ muốn mình được đổi chỗ với Hoa Lân để chiêm ngưỡng thỏa thê phương dung của tiên tử.
Thượng Quan Linh thấy Hoa Lân ngẩn tò te nhìn mình, không khỏi phì cười, nói: “Thượng Quan Linh xin chào Hoa công tử, đã bắt đầu được chưa?”
Bấy giờ Hoa Lân mới sực tỉnh, thấy trong đôi mắt cong cong của Thượng Quan Linh ẩn chứa nhu tình, bất giác xốn xang, vội chắp tay đáp: “Mong tiên tử hạ thủ lưu tình!”
Thượng Quan Linh nghiêm mặt nói: “Ta sẽ không hạ thủ lưu tình với bất kỳ ai! Mời Hoa công tử…” Nói rồi nàng rút phi kiếm, từ từ bay lên không.
Hoa Lân đành xuất phi kiếm bay lên theo nàng.
Cách mặt đất mười trượng, hai người thủ thế đứng đối mặt. Một màn mây mù mờ mờ ảo ảo từ xa cuốn tới, khán giả dưới đất đều trở nên mơ hồ. Dây lưng của Thượng Quan Linh phất lên theo làn gió khẽ thổi qua khiến Hoa Lân lại được một phen chết lặng. Sự thất thố của hắn làm Thượng Quan Linh trong lòng vui sướng vô hạn, hai người đứng trên không, nhất thời không tìm ra cảm giác động thủ…
Thời gian dần trôi, khán giả bên dưới cứ tưởng rằng họ đang ngưng tụ nội lực, ngay sau đây sẽ tung ra chiêu thức kinh thiên động địa, có ngờ đâu họ đang “đánh mắt đưa tình” với nhau trên trời cao?
May là Mạnh Lôi, Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong cũng đã theo lên, đứng xa xa một bên chuẩn bị sẵn sàng cứu viện. Sự xuất hiện của ba người mới làm thức tỉnh đôi tình nhân.
Thượng Quan Linh đưa sáo ngọc ra trước, dịu dàng cất tiếng: “Xin mời…”
Hoa Lân gật đầu, nhớ lại trước kia đấu võ với Thượng Quan Linh trên Bích Vân Phong, lần nào hắn cũng lấy mục tiêu là chạm được vào áo nàng, nhưng lần nào kết quả cũng là thất bại. Giờ đây hắn đã trải qua mấy phen trảm yêu trừ ma, dưới áp lực của Phần Âm tông, võ công đã có chút thành tựu. Dựa vào thực lực mà nói, nếu chỉ cần chạm vào áo của Thượng Quan Linh, hắn miễn cưỡng có thể làm được. Nhưng nếu muốn bằng võ công chân chính thắng nàng, e rằng lực bất tòng tâm. Hoa Lân hiểu rất rõ thực lực của mình, trong tất cả các trận đấu ở Thục Sơn kiếm điển lần này, hắn hoặc sử dụng kế sách cẩn mật, hoặc dùng hiệu quả phóng điện của Hà Chiếu kiếm mới có thể chiến thắng. Dù sao thì võ công thực sự của hắn chắc chắn không hạ nổi Thượng Quan Linh. Nếu muốn thắng nàng, có lẽ chỉ còn cách thi triển Phong Vân Ngự Lôi thuật. Nhưng Hoa Lân ngàn vạn lần không dám làm vậy với Thượng Quan Linh…
Hoa Lân nhếch miệng cười, hắn muốn tìm lại lạc thú trên Bích Vân Phong. Hắn ngự kiếm lao thẳng tới, tay phải lẹ làng điểm vào huyệt Thiên Trung của nàng…
Thượng Quan Linh đương nhiên sẽ không hạ hắn một chiêu đo ván nên buộc phải ngự kiếm lệch sang vài thước, chợt tay phải Hoa Lân biến chiêu, cấp tốc chộp lấy dây lưng nàng, cách đánh vô lại cực giống như thời ở trên Bích Vân Phong năm xưa.
Thượng Quan Linh quay đầu cười, tay kéo lại dây lưng, xoay người né khỏi cú vồ của Hoa Lân. Trong chớp mắt, thân pháp Hoa Lân đột nhiên biến đổi, tay trái điểm vào huyệt Kiến Lí của Thượng Quan Linh, tốc độ hết sức nhanh nhạy. Thượng Quan Linh cũng tránh đòn như chớp giật, thân pháp phiêu dật hơn hẳn.
Hoa Lân càng gia tăng tốc độ, đuổi sát không buông, quyết phải bắt bằng được Thượng Quan Linh. Hai người qua qua lại lại, trái phải đan xen, bóng người bay lượn khắp trời như hai cánh bướm vui đùa trong bụi hoa khiến người xem hoa mắt.
Không ngờ tốc độ lóa mắt đó lập tức được khán giả bên dưới ầm ầm khen hay, mọi người đều bị thuyết phục trước thân pháp của họ, quên bẵng mất hai người họ nhẽ ra phải “quyết chiến sinh tử” mới đúng!
Cốc Thanh Phong thấy họ chẳng giống gì là đang quyết chiến, liền quay sang trái trêu Thượng Quan Truy Vân: “Nhị ca này…Tứ đệ hình như đang ‘theo đuổi’ con gái huynh thì phải?”
Thượng Quan Truy Vân sớm đã nhận ra, gượng cười nói: “Theo thì theo đi! Ài…”
Chỉ có Mạnh Lôi là vỗ tay khen: “Hay hay!...Thân pháp của bọn nó đúng là rất lợi hại, giỏi hơn ta hồi xưa không biết bao nhiêu lần!”
Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong đều nhìn Mạnh Lôi bằng ánh mắt kỳ quái, thầm nghĩ đại ca tâm như gương sáng, không nhiễm chút bụi trần, quả là cao nhân…
Hồi lâu, Thượng Quan Truy Vân thấy hai người chơi đùa mãi không thôi, rốt cuộc không nhịn được “hừ” khẽ một tiếng.
Thượng Quan Linh bừng tỉnh, tự thấy khó hiểu về hành động của mình. Tay ngọc vỗ ra nghênh đón ma trảo của Hoa Lân, “bộp”, thân thể hai người đồng thời bị dạt ra hai phía. Trong khoảnh khắc, Hoa Lân và Thượng Quan Linh cuối cùng đã chân chính giao thủ, hai người cùng lúc vẫy lên một màn kiếm quang lăng lệ bổ thẳng vào người đối phương.
Chiêu thức của họ giống nhau y hệt, đến kiếm quang cũng không phân trước sau va “ầm” vào nhau. Thoáng chốc, thân ảnh nhấp nhoáng, hai người lần lượt nâng trường kiếm đứng từ xa chém ra mười ba đạo kiếm khí, một vùng kiếm quang hỗn loạn hướng vào đối phương. Chiêu thức vẫn không khác gì nhau, một loạt tiếng sấm rền vang, chấn động làm cho khán giả dưới đất máu nóng sục sôi, ca ngợi võ công hai người “lợi hại phi thường”!
Hoa Lân và Thượng Quan Linh căn bản không ngơi nghỉ, một lần nữa hất lên một màn kiếm quang chói mắt, liên tục bảy mươi hai đạo kiếm khí ào ạt cuộn tới trước, thời gian không sai lệch tẹo nào.
Cốc Thanh Phong bật cười: “Để xem xem bảy mươi hai kiếm này có va chạm không.”
Lời còn chưa dứt, một loạt tiếng nổ vang truyền lại, quả nhiên một chiêu cũng không chệch.
Cốc Thanh Phong lấy làm lạ gạn hỏi Thượng Quan Truy Vân: “Sao chúng nó phối hợp ăn ý như thế được?”
Thượng Quan Truy Vân bắt đầu toát mồ hôi, giờ mới biết rằng võ công của Hoa Lân bắt nguồn từ con gái mình. Cứ suy từ mức độ ăn ý của họ thì chắc hai người đã từng giao thủ không dưới một trăm lần rồi. Đồng thời ông cũng phát hiện ra, mỗi lần Thuợng Quan Linh xuất thủ đều cố ý chậm nửa bước, có thế mới giữ được sự nhịp nhàng. Dù vậy, hai người họ vẫn ăn ý đáng kinh ngạc!
Trận đấu trên không trông có vẻ nguy hiểm dị thường, khán giả theo dõi đều lộ ra vẻ kinh hãi, chỉ có Lý Lôi Vân cảm thấy tim đau như dao cắt, hơn mười năm yêu thầm trộm nhớ, giây phút này đang tan vỡ thành từng mảnh…
Dương Phong Linh cũng đã luyện qua Tuyệt Trần Thất Thập Nhị Thức, nhưng cô chỉ có thể miễn cưỡng chém ra bốn mươi sáu kiếm, lúc này được chứng kiến Hoa Lân phối hợp với sư phụ không một kẽ hở, lòng rất hâm mộ, bất giác quay sang nhìn Trương Thiên Hoa, tự nhủ khi nào mình và anh ngốc này cũng làm được như vậy thì tuyệt biết bao.
Hoa Lân và Thượng Quan Linh diễn hết một lượt Tuyệt Trần Thất Thập Nhị Thức xong đều ngây người. Trước kia đương nhiên họ cũng đã luyện qua vô số lần, nhưng lần nào cũng bị trượt mất mấy đạo kiếm quang, ăn ý đến mức này thì đây là lần đầu tiên.
Hai người đang cảm nhận tâm trạng kích động thì Thượng Quan Truy Vân đã lên tiếng cảnh cáo: “Đánh như hai người thì cả đời cũng đừng hòng phân định thắng thua. Ta thấy hay là để Huyền Thiên kiếm lại cho Cốc Phong Chi đi!”
Mặc dù Thượng Quan Truy Vân đã ngưng tụ thanh âm thành sợi, chỉ có mấy người trên không là nghe được, nhưng Hoa Lân và Thượng Quan Linh vẫn cảm thấy mặt nóng rực.
Được Thượng Quan Truy Vân nhắc nhở, Thượng Quan Linh mới nhớ ra Hoa Lân tranh đoạt Huyền Thiên kiếm để tặng Diệp Thanh, nàng đương nhiên không hề muốn vậy, bèn nghiêm nghị nói: “Ta đến đây đại biểu cho cả môn phái Thiên Sơn, vì vậy Huyền Thiên kiếm không thể nhường cho ngươi được. Xem kiếm…”
Kiếm pháp đột nhiên đại biến, hoàn toàn không còn gì gọi là chiêu thức, mười sáu màn kiếm quang vun vút ập tới người Hoa Lân…
Hoa Lân ba chân bốn cẳng mặc quần áo rồi ra giếng rửa mặt mũi, lúc này trời đã sáng bảnh, hắn vội cùng Diệp Thanh lên Lăng Vân đỉnh.
Cuộc chiến hôm nay là trận chung kết của Thục Sơn kiếm điển, mọi tiêu điểm đương nhiên đều đổ dồn vào Hoa Lân và Thượng Quan Linh. Sự kiện xảy ra ở Trấn Yêu tháp hôm kia đã dần dần bị quên lãng, thay vào đó là chuyện Huyền Thiên kiếm sẽ rơi vào tay ai.
Ban đầu mọi người đều nhất trí cho rằng Hoa Lân sẽ giành chiến thắng cuối cùng, nhưng khi có người tuyên truyền Hoa Lân cũng xuất thân từ Thiên Sơn kiếm phái, mọi người không khỏi ngạc nhiên, lại thêm thông tin Hoa Lân là đồ đệ bị trục xuất khỏi Thiên Sơn khiến ai nấy đều phải trợn mắt há mồm. Đến giờ họ mới biết Thượng Quan Linh chính là cửu sư thúc của Hoa Lân, hơn nữa còn dạy Hoa Lân võ công. Bọn họ đã từng có quan hệ sư đồ, vậy thì thắng phụ sẽ trở nên khó đoán rồi…
Khắp Lăng Vân đỉnh đâu đâu cũng thấy người người châu đầu ghé tai bàn luận sôi nổi, khung cảnh huyên náo gấp trăm lần lúc mới bắt đầu kiếm điển.
Hoa Lân vừa dắt Diệp Thanh hạ thân xuống mặt đất, Đinh Tường, Cổ Duyên, Tây Môn Vô Ngân, Ngụy Xung…mấy chục người đã vây tới mồm năm miệng mười cổ vũ hắn.
Đinh Tường vỗ vai hắn bồm bộp nói: “Huynh đệ! Đệ nhất định sẽ thắng, thể hiện khí phách đi, chớ có hạ thủ lưu tình!”
Cổ Duyên cũng xen lời: “Lân thiếu…Ta đã đặt hai vạn năm ngàn lạng bạc vào ngươi rồi đó! Lần đầu tiên Cổ mỗ đầu tư một vụ làm ăn không chắc chắn thế này, ngươi nhất định phải cho ta chút thể diện đó nha!”
Ngụy Xung nói: “Từ lâu ta đã biết Lân thiếu võ công cao thâm mạc trắc, chỉ cần thắng thêm một trận nữa, ngươi sẽ là nhân vật số một trên giang hồ rồi…”
“…”
Hoa Lân được chúc tụng đến mức đầu óc quay cuồng, tay phải xoa bóp cái vai bị Đinh Tường vỗ cho đỏ lừ, gật đầu lia lịa nói: “Được được được, nhất định, nhất định…”
Cuối cùng, Mạnh Lôi đứng lên đài tuyên bố: “Mời Thượng Quan Linh của Thiên Sơn và Hoa Lân của Tiên Kiếm phái…”
Tiếng nói vừa dứt, Hoa Lân lập tức nhảy vọt lên thoát khỏi vòng vây của mọi người, để Diệp Thanh tội nghiệp vẫn ở nguyên tại chỗ chịu đựng sự thăm hỏi liên miên bất tuyệt của chúng nhân.
Hoa Lân vừa thượng đài, tứ phía nổ ra một tràng pháo tay nhiệt liệt. Hoa Lân chắp tay xoay quanh nói: “Cảm ơn, cảm ơn…cảm ơn mọi người đã cổ vũ!” Bỗng hắn cảm thấy không được đúng cho lắm, sao có vẻ giống múa võ kiếm tiền thế nhỉ? Xem chừng hồi nhỏ xem biểu diễn nhiều quá nên bị lưu lại di chứng rồi.
Một người đột nhiên cao giọng hỏi Hoa Lân: “Nghe nói Thượng Quan Linh từng dạy ngươi Tuyệt Trần kiếm pháp, liệu ngươi có dùng hết sức để đấu với cô ấy không?”
Hoa Lân thầm nghĩ thằng cha nào nhạt nhẽo vậy ta? Câu hỏi như thế mà cũng phun ra được? Song nếu đã bị hỏi thì Hoa Lân cũng định biểu thị lập trường của mình. Nào ngờ vừa có người mào đầu, tức thì có người nối tiếp: “Nghe nói ngươi bị Thiên Sơn kiếm phái trục xuất khỏi sư môn, thật ra ngươi ở Thiên Sơn đã phạm phải lỗi gì thế?”
Hoa Lân ngớ người, lại có kẻ hỏi vọng lên: “Còn nữa còn nữa! Ngươi bị đuổi khỏi Thiên Sơn rồi tới đâu học võ công?”
Thậm chí còn có tên rống lên: “Ngươi nhặt được Hà Chiếu kiếm ở đâu?”
“…”
Hoa Lân choáng váng xém chút nữa đứng không vững ngã lăn ra đất. Lên lôi đài rồi mà sao vẫn phiền thế hả trời?
Đúng lúc đó, một đám mây xanh nhạt từ chân trời bay tới, chỉ thấy Thượng Quan Linh chân đạp phi kiếm, tay cầm một cây sáo ngọc tinh xảo, dây lưng phất phới trong gió, uyển chuyển lướt đến như một tiên nữ…
Hoa Lân há hốc mồm đứng chết lặng nhìn tiên nữ giá lâm, ánh mắt lóe sáng kinh ngạc trước sắc đẹp của nàng. Toàn trường cũng trở nên yên tĩnh, Thượng Quan Linh bước lên lôi đài trong sự chú ý của mọi người, giao kim bài rồi nhẹ nhàng đi đến trước mặt Hoa Lân. Lúc này tất cả thật chỉ muốn mình được đổi chỗ với Hoa Lân để chiêm ngưỡng thỏa thê phương dung của tiên tử.
Thượng Quan Linh thấy Hoa Lân ngẩn tò te nhìn mình, không khỏi phì cười, nói: “Thượng Quan Linh xin chào Hoa công tử, đã bắt đầu được chưa?”
Bấy giờ Hoa Lân mới sực tỉnh, thấy trong đôi mắt cong cong của Thượng Quan Linh ẩn chứa nhu tình, bất giác xốn xang, vội chắp tay đáp: “Mong tiên tử hạ thủ lưu tình!”
Thượng Quan Linh nghiêm mặt nói: “Ta sẽ không hạ thủ lưu tình với bất kỳ ai! Mời Hoa công tử…” Nói rồi nàng rút phi kiếm, từ từ bay lên không.
Hoa Lân đành xuất phi kiếm bay lên theo nàng.
Cách mặt đất mười trượng, hai người thủ thế đứng đối mặt. Một màn mây mù mờ mờ ảo ảo từ xa cuốn tới, khán giả dưới đất đều trở nên mơ hồ. Dây lưng của Thượng Quan Linh phất lên theo làn gió khẽ thổi qua khiến Hoa Lân lại được một phen chết lặng. Sự thất thố của hắn làm Thượng Quan Linh trong lòng vui sướng vô hạn, hai người đứng trên không, nhất thời không tìm ra cảm giác động thủ…
Thời gian dần trôi, khán giả bên dưới cứ tưởng rằng họ đang ngưng tụ nội lực, ngay sau đây sẽ tung ra chiêu thức kinh thiên động địa, có ngờ đâu họ đang “đánh mắt đưa tình” với nhau trên trời cao?
May là Mạnh Lôi, Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong cũng đã theo lên, đứng xa xa một bên chuẩn bị sẵn sàng cứu viện. Sự xuất hiện của ba người mới làm thức tỉnh đôi tình nhân.
Thượng Quan Linh đưa sáo ngọc ra trước, dịu dàng cất tiếng: “Xin mời…”
Hoa Lân gật đầu, nhớ lại trước kia đấu võ với Thượng Quan Linh trên Bích Vân Phong, lần nào hắn cũng lấy mục tiêu là chạm được vào áo nàng, nhưng lần nào kết quả cũng là thất bại. Giờ đây hắn đã trải qua mấy phen trảm yêu trừ ma, dưới áp lực của Phần Âm tông, võ công đã có chút thành tựu. Dựa vào thực lực mà nói, nếu chỉ cần chạm vào áo của Thượng Quan Linh, hắn miễn cưỡng có thể làm được. Nhưng nếu muốn bằng võ công chân chính thắng nàng, e rằng lực bất tòng tâm. Hoa Lân hiểu rất rõ thực lực của mình, trong tất cả các trận đấu ở Thục Sơn kiếm điển lần này, hắn hoặc sử dụng kế sách cẩn mật, hoặc dùng hiệu quả phóng điện của Hà Chiếu kiếm mới có thể chiến thắng. Dù sao thì võ công thực sự của hắn chắc chắn không hạ nổi Thượng Quan Linh. Nếu muốn thắng nàng, có lẽ chỉ còn cách thi triển Phong Vân Ngự Lôi thuật. Nhưng Hoa Lân ngàn vạn lần không dám làm vậy với Thượng Quan Linh…
Hoa Lân nhếch miệng cười, hắn muốn tìm lại lạc thú trên Bích Vân Phong. Hắn ngự kiếm lao thẳng tới, tay phải lẹ làng điểm vào huyệt Thiên Trung của nàng…
Thượng Quan Linh đương nhiên sẽ không hạ hắn một chiêu đo ván nên buộc phải ngự kiếm lệch sang vài thước, chợt tay phải Hoa Lân biến chiêu, cấp tốc chộp lấy dây lưng nàng, cách đánh vô lại cực giống như thời ở trên Bích Vân Phong năm xưa.
Thượng Quan Linh quay đầu cười, tay kéo lại dây lưng, xoay người né khỏi cú vồ của Hoa Lân. Trong chớp mắt, thân pháp Hoa Lân đột nhiên biến đổi, tay trái điểm vào huyệt Kiến Lí của Thượng Quan Linh, tốc độ hết sức nhanh nhạy. Thượng Quan Linh cũng tránh đòn như chớp giật, thân pháp phiêu dật hơn hẳn.
Hoa Lân càng gia tăng tốc độ, đuổi sát không buông, quyết phải bắt bằng được Thượng Quan Linh. Hai người qua qua lại lại, trái phải đan xen, bóng người bay lượn khắp trời như hai cánh bướm vui đùa trong bụi hoa khiến người xem hoa mắt.
Không ngờ tốc độ lóa mắt đó lập tức được khán giả bên dưới ầm ầm khen hay, mọi người đều bị thuyết phục trước thân pháp của họ, quên bẵng mất hai người họ nhẽ ra phải “quyết chiến sinh tử” mới đúng!
Cốc Thanh Phong thấy họ chẳng giống gì là đang quyết chiến, liền quay sang trái trêu Thượng Quan Truy Vân: “Nhị ca này…Tứ đệ hình như đang ‘theo đuổi’ con gái huynh thì phải?”
Thượng Quan Truy Vân sớm đã nhận ra, gượng cười nói: “Theo thì theo đi! Ài…”
Chỉ có Mạnh Lôi là vỗ tay khen: “Hay hay!...Thân pháp của bọn nó đúng là rất lợi hại, giỏi hơn ta hồi xưa không biết bao nhiêu lần!”
Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong đều nhìn Mạnh Lôi bằng ánh mắt kỳ quái, thầm nghĩ đại ca tâm như gương sáng, không nhiễm chút bụi trần, quả là cao nhân…
Hồi lâu, Thượng Quan Truy Vân thấy hai người chơi đùa mãi không thôi, rốt cuộc không nhịn được “hừ” khẽ một tiếng.
Thượng Quan Linh bừng tỉnh, tự thấy khó hiểu về hành động của mình. Tay ngọc vỗ ra nghênh đón ma trảo của Hoa Lân, “bộp”, thân thể hai người đồng thời bị dạt ra hai phía. Trong khoảnh khắc, Hoa Lân và Thượng Quan Linh cuối cùng đã chân chính giao thủ, hai người cùng lúc vẫy lên một màn kiếm quang lăng lệ bổ thẳng vào người đối phương.
Chiêu thức của họ giống nhau y hệt, đến kiếm quang cũng không phân trước sau va “ầm” vào nhau. Thoáng chốc, thân ảnh nhấp nhoáng, hai người lần lượt nâng trường kiếm đứng từ xa chém ra mười ba đạo kiếm khí, một vùng kiếm quang hỗn loạn hướng vào đối phương. Chiêu thức vẫn không khác gì nhau, một loạt tiếng sấm rền vang, chấn động làm cho khán giả dưới đất máu nóng sục sôi, ca ngợi võ công hai người “lợi hại phi thường”!
Hoa Lân và Thượng Quan Linh căn bản không ngơi nghỉ, một lần nữa hất lên một màn kiếm quang chói mắt, liên tục bảy mươi hai đạo kiếm khí ào ạt cuộn tới trước, thời gian không sai lệch tẹo nào.
Cốc Thanh Phong bật cười: “Để xem xem bảy mươi hai kiếm này có va chạm không.”
Lời còn chưa dứt, một loạt tiếng nổ vang truyền lại, quả nhiên một chiêu cũng không chệch.
Cốc Thanh Phong lấy làm lạ gạn hỏi Thượng Quan Truy Vân: “Sao chúng nó phối hợp ăn ý như thế được?”
Thượng Quan Truy Vân bắt đầu toát mồ hôi, giờ mới biết rằng võ công của Hoa Lân bắt nguồn từ con gái mình. Cứ suy từ mức độ ăn ý của họ thì chắc hai người đã từng giao thủ không dưới một trăm lần rồi. Đồng thời ông cũng phát hiện ra, mỗi lần Thuợng Quan Linh xuất thủ đều cố ý chậm nửa bước, có thế mới giữ được sự nhịp nhàng. Dù vậy, hai người họ vẫn ăn ý đáng kinh ngạc!
Trận đấu trên không trông có vẻ nguy hiểm dị thường, khán giả theo dõi đều lộ ra vẻ kinh hãi, chỉ có Lý Lôi Vân cảm thấy tim đau như dao cắt, hơn mười năm yêu thầm trộm nhớ, giây phút này đang tan vỡ thành từng mảnh…
Dương Phong Linh cũng đã luyện qua Tuyệt Trần Thất Thập Nhị Thức, nhưng cô chỉ có thể miễn cưỡng chém ra bốn mươi sáu kiếm, lúc này được chứng kiến Hoa Lân phối hợp với sư phụ không một kẽ hở, lòng rất hâm mộ, bất giác quay sang nhìn Trương Thiên Hoa, tự nhủ khi nào mình và anh ngốc này cũng làm được như vậy thì tuyệt biết bao.
Hoa Lân và Thượng Quan Linh diễn hết một lượt Tuyệt Trần Thất Thập Nhị Thức xong đều ngây người. Trước kia đương nhiên họ cũng đã luyện qua vô số lần, nhưng lần nào cũng bị trượt mất mấy đạo kiếm quang, ăn ý đến mức này thì đây là lần đầu tiên.
Hai người đang cảm nhận tâm trạng kích động thì Thượng Quan Truy Vân đã lên tiếng cảnh cáo: “Đánh như hai người thì cả đời cũng đừng hòng phân định thắng thua. Ta thấy hay là để Huyền Thiên kiếm lại cho Cốc Phong Chi đi!”
Mặc dù Thượng Quan Truy Vân đã ngưng tụ thanh âm thành sợi, chỉ có mấy người trên không là nghe được, nhưng Hoa Lân và Thượng Quan Linh vẫn cảm thấy mặt nóng rực.
Được Thượng Quan Truy Vân nhắc nhở, Thượng Quan Linh mới nhớ ra Hoa Lân tranh đoạt Huyền Thiên kiếm để tặng Diệp Thanh, nàng đương nhiên không hề muốn vậy, bèn nghiêm nghị nói: “Ta đến đây đại biểu cho cả môn phái Thiên Sơn, vì vậy Huyền Thiên kiếm không thể nhường cho ngươi được. Xem kiếm…”
Kiếm pháp đột nhiên đại biến, hoàn toàn không còn gì gọi là chiêu thức, mười sáu màn kiếm quang vun vút ập tới người Hoa Lân…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.