Quyển 9 - Chương 34: U MINH CHI THÀNH
Phiêu Ẩn
13/06/2016
Hoa Lân lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, nghiêm sắc mặt
nói: "Phạm Mật Tâm Kinh chính là một quyển tiên thuật tổng phổ, chia làm ba bộ: thượng, trung và hạ. Ta đối với vật này cũng chưa được tận mắt
trông qua, chỉ là nghe người ta nói, nó đứng đầu mười hai đại tiên khí.
Kỳ thật, ta cũng không hiểu, một quyển bí tịch như thế sao lại là tiên
khí vậy? Có nó có tác dụng khác hay sao?"
Trịnh Sĩ Trùng chớp mắt một cái, vội vàng hỏi tiếp: "Hoa thiếu hiệp tu vi quả là xuất chúng, không biết bây giờ đã học được mấy bộ?"
Hoa Lân lắc đầu nói: "Ta cũng không biết có là vận khí tốt hay không? Ta chỉ là được người khác truyền đạt qua một số chương mà thôi. Các ngươi vẫn còn chưa biết, cũng không nên hỏi nhiều về cái này. Phạm Mật Tâm Kinh liên quan trọng đại, có thể đưa đến họa sát thân. Theo ta được biết, Thất Đại Thánh Môn cùng Tiên Lăng Cung cũng đang nghĩ biện pháp độc chiếm được vật đó, chỉ bằng chúng ta mấy người, nếu bị quấn vào trong đó, chỉ sợ sớm trở thành hồn ma bóng quỷ . …… Thôi được rồi, chúng ta đi nào!" Hoa Lân không nói thêm gì, dẫn mọi người đi vào Bách Hoa Trận. Tất cả mọi người trong lòng vẫn ngổn ngang tâm sự ……
ĐĐiện chủ hồi tưởng lại những lời Hoa Lân vừa nói, càng cảm thấy kinh hãi. Với "Phạm Mật Tâm Kinh" này, Hoa Lân chỉ là luyện qua có vài chương mà thôi, mà cũng đạt được công lực như vậy. Nếu như có người luyện được trọn bộ "Phạm Mật Tâm Kinh" , chẳng phải là thiên hạ vô địch hay sao?
Tất cả mọi người cũng đều nghĩ tương tự như vậy, trong lòng không khỏi dâng lên một trận kinh động. Chẳng biết rằng, cho dù có người có cơ hội thu thập được toàn bộ "Phạm Mật Tâm Kinh", nếu không đạt được cảnh giới siêu cường ngộ tính, chỉ sợ nhiều nhất chỉ có thể thấu hiểu ba phần trong đó mà thôi. Càng luyện về sau, càng khó kinh người. Ví như Phần Âm Tông, hơn một vạn năm nay, chưa từng nghe nói có ai hoàn toàn tham thấu hết bộ kinh thư này.
Hoa Lân trong lòng cũng đang ngổn ngang tâm sự, vừa rồi cùng Nhâm Vi giao thủ, liền phát sinh mấy nghi vấn. Nhâm Vi rõ ràng bị chính mình chém trúng, vì sao vẫn bình yên vô sự? Còn Nhược Phong và hai gã cao thủ Thanh Thánh Viện khác vì sao không thấy xuất hiện? Chẳng lẻ bọn họ cũng bị lạc?
Trong khi vẫn đang nghĩ ngợi, mọi người vô tình đã bị hãm vào mê cung của Bách Hoa Trận. Hoa Lân đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về bên trái, giương giọng nói: "Mọi người cẩn thận, nơi này hình như có chút không ổn!"
Vừa dứt lời, bốn phương tám hướng đột nhiên vô số dây hoa vươn tới, bao trùm tất cả đất trống, vây lấy mọi người vào giữa.
Điện chủ lập tức quát: "Bày trận!"
Trịnh Sĩ Trùng, Đỗ Bôn Lôi, Hàn Phi Nguyên ba người nhất thời tản ra, tay cầm trường kiếm ngăn cản. Chỉ thấy chung quanh các dây hoa đã kết thành một hàng rào kín chặt, ngay cả gió cũng khó mà thổi qua, hằng ngàn hằng vạn sợi dây cũng như cành hoa lũ lượt tràn đến. Mọi người đều tận lực vung kiếm để chống cự, Hoa Lân quay đầu lại hỏi: "Điện chủ, vừa rồi ngươi nói làm sao mới có thể thoát ra Bách Hoa Trận này?"
ĐĐiện chủ một tay cũng dùng kiếm ngăn cản, gấp rút nói: "Cắm một thanh kiếm trên mặt đất, chắc có thể tìm ra được phương hướng!"
Hoa Lân cười khổ nói: "Ta còn tưởng ngươi có… cao chiêu nào khác, không ngờ ý nghĩ cũng giống với ta!"
ĐĐiện chủ cả giận: "Nếu giống nhau, sao ngươi không thử xem?"
Hoa Lân ngẫm lại cũng thấy có lý, vì vậy đưa tay cầm Hà Chiếu cắm trên mặt đất. Cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy mặt trên cao mặt trời chói chan đang chiếu xuống, vậy mà trường kiếm chỉ có một cái bóng dài khoảng một tấc. Hoa Lân nhíu nhíu mày, do dự chốc lát, rồi chỉ về phía bên phải nói: "Chẳng lẽ bên này chính là phương bắc? Chỉ còn cách triệt phá từng bước tiến lên thôi, mọi người đi theo ta."
Hoa Lân cầm Hà Chiếu Kiếm, hoành kiếm hướng phía trước, liền xoay ngang tạo thành một màn kiếm quang hướng ra phía ngoài phóng tới, vô số dây hoa phía trước tức "Tranh tranh tranh" đã ngã xuống một mảng lớn. Hắn vừa ra tay, mọi người nhất thời cảm giác áp lực giảm đi nhiều, vội vàng theo sau Hoa Lân, gấp rút nhằm hướng bắc thoát đi.
Mọi dùng kiếm mở đường rồi cứ đi tiếp, đi được khoảng sáu canh giờ, lúc này mới đi ra khỏi Bách Hoa Trận. Mặc dù trận này không phải khó khăn, nhưng cũng mất thời gian khá nhiều, so với mấy trận khác cũng lâu hơi gấp bội.
Phía trước không gian lại một trận ba động, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, chung quanh toàn là một mảnh đen nhánh, ngay cả giơ tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón tay. Hoa Lân còn tưởng rằng đã về tới "Lôi Quang Trận", tập trung nhìn vào, mới phát giác đây là một thế giới hoàn toàn khác ……
Từ ban ngày chuyển vào đêm tối, thời gian chuyển đổi cực nhanh, làm cho mọi người đều chưa quen. Vận nhãn lực nhìn kỹ, rốt cục mới thấy rõ được tình cảnh chung quanh. Chỉ thấy nơi này đang ở trong đêm tối, trên bầu trời lấp lóe vô số ánh sao, chợt lóe chợt tắt, thập phần xinh đẹp. Điện chủ là người đầu tiên kinh hô: "Nơi này …… nơi này chẳng lẻ chính là “ban đêm” trong truyền thuyết?"
Nàng liền hưng phấn chạy tới trước vài bước, nhìn xa xa thấy một dãy núi non đen nhánh, trong mắt đã rướm lên một hàng lệ châu – Suốt ba ngàn năm qua, Mê Tiên Trấn thủy chung chỉ xuất hiện một mặt trời vĩnh hằng, cho nên bọn họ cho đến giờ vẫn chưa biết đêm tối là thế nào. “Ban đêm” đối với bọn họ chỉ là một cái gì đó, hay là một giấc mộng mà thôi.
Hoa Lân lấy ra "Tầm bảo đồ" nhìn một chút, thấp giọng nói: "Xem ra chúng ta đã đi đúng hướng rồi, nơi này hẳn là U Minh Trận. …… U Minh Trận?" Hoa Lân con mắt liền chớp lên một cái, ngẩng đầu hướng bốn phía nhìn lại. Chỉ thấy xa xa toàn là núi non và cây cối, đều là một vẻ màu bao phủ như tro bụi, cả thế giới yên tĩnh, im lặng vô cùng. Nơi này ngay cả thiên địa vạn vật, đều không có một chút sinh cơ, làm cho người ta dâng lên một loại cảm giác vừa u ám vừa âm trầm.
Trịnh Sĩ Trùng liền vội hỏi: "Hoa thiếu hiệp làm sao vậy? Nơi đây có gì không ổn?"
Hoa Lân thu hồi bản đồ, lắc đầu nói: "Không có gì, chúng ta có thể đã nhập vào Quỷ giới."
Trịnh Sĩ Trùng nghi hoặc nói: "Quỷ giới?"
Hoa Lân thấy hắn không có chút gì là sợ hãi, vì vậy hỏi lại: "Chẳng lẽ ngươi không hề biết gì về Quỷ giới?"
Trịnh Sĩ Trùng nhún vai, nói: "Ta chỉ là nghe người ta nói qua, hình như trong lục giới thì cái này là tầng dưới cùng. Nghe nói tất cả người chết cũng đều tụ tập ở chỗ này ……" Nói đến đây, hắn đột nhiên chấn động toàn thân , hoảng sợ nói: "…… Ngươi nói là Quỷ giới?"
Bên cạnh, Đỗ Bôn Lôi cùng Hàn Phi Nguyên nghe vậy, cũng đều chấn động thân thể, hoảng sợ hướng bốn phía nhìn lại.
Hoa Lân thấy bọn họ phản ứng chậm như thế, trong lòng cảm thấy buồn cười. Biết bọn họ chỉ quen sống với ban ngày, cảm giác với sự tà ác trong bóng tối đối với bọn họ thật xa xôi. Vì vậy hắn cười nói: "Đây chỉ là ta đoán chừng mà thôi."
Đứng ở xa xa, điện chủ vẫn hưng phấn ngắm nhìn phương xa, lúc này quay đầu lại xem, thấy bọn họ đều sửng sờ tại trận, vì vậy cười nói: "Các ngươi đang làm cái gì vậy? Nơi này chính là ban đêm trong truyền thuyết! hì hì hì ……"
Hoa Lân hướng Đỗ Bôn Lôi nháy mắt, phất tay nói: "…… Chúng ta đi thôi!"
Mọi người đều nhắm phía trước một thế giới mênh mông đi đến, chỉ thấy mặt đất vô cùng rắn chắc, ven đường cỏ dại cũng rất khô cứng, chỉ cần khẽ chạm vào, chúng đều gãy thành từng đoạn. Phảng phất như thế giới này hoàn toàn không có hơi nước. Hết thảy chung quanh đều là một màu xám, âm u, trầm trầm làm cho người ta không một chút thoải mái.
Đi một hồi không xa lắm, phía trước cũng xuất hiện một con đường lớn. Chỉ chốc lát sau, ven đường cũng xuất hiện một dãy nhà cửa. Điện chủ mừng rỡ chạy tới trước, rồi dừng lại tại trước mặt một toà nhà, gõ cửa hỏi: "Có ai ở nhà không vậy?"
Trịnh Sĩ Trùng, Đỗ Bôn Lôi, Hàn Phi Nguyên ba người chấn động, vội vàng "Tranh tranh tranh" tức thì rút ra bảo kiếm, nhanh chóng đứng hai bên điện chủ bảo vệ, thấp giọng nói: "Điện chủ cẩn thận!"
ĐĐiện chủ ngạc nhiên quay đầu lại hỏi: "Các ngươi làm gì vậy? Còn không cất đao kiếm đi? Làm người khác sợ hãi bây giờ?"
Hoa Lân đi tới, ngẩng đầu lên quan sát toà nhà. Chỉ thấy trên cổng lớn, có viết một chữ "Điện" thật lớn. Tại hai bên dọc theo cạnh cửa, có gắn hai đai màu xanh. Vừa nhìn đã biết, mặc dù có thể xem đó như một danh phù, nhưng thật ra là nơi ở của người chết. Dấu hiệu rõ ràng như thế, mà những người Mê Tiên Trấn này lại nhìn không ra, thật không biết bọn họ tổ chức tang sự như thế nào.
Đến đây hắn cười nói: "Điện chủ! đêm đã khuya rồi, trong nhà người ta cũng đi ngủ rồi, không nên quấy rầy họ!"
ĐĐiện chủ nghiêm mặt nói: "Không được! …… chúng ta thật vất vả mới có thể gặp người ở nơi này, có thể nào dễ dàng bỏ qua?"
Hoa Lân lại khuyên nhủ: "Bây giờ không có cách gặp họ, như vậy đi, phía trước còn có một thị trấn phồn hoa. Ngươi muốn tìm người nói chuyện, có thể tiến tới xem!"
ĐĐiện chủ lùi lại một bước, gật đầu nói: "Được, lần này ta tin ngươi"
Mọi người lại lên đường, theo con đường lớn rộng mở phía trước, một đường bước tới. Dần dần, nhìn thấy ven đường nhà cửa ngày càng nhiều, phút chốc, kinh ngạc thay lại thấy xuất hiện một tòa thành thị rộng lớn ở phía xa.
Hoa Lân đột nhiên dậm chân, hoảng sợ nói: "Ta …… chúng ta nên đi vòng qua thôi? Thành thị kia rộng lớn nhường vậy, ta không có khả năng đối phó xuể đâu."
Mọi người nhìn thành thị sơn phủ một màu đen ở xa xa, cũng đều cảm thấy rợn cả tóc gáy. Dõi mắt nhìn lại, tại bầu trời thành thị bao phủ một tầng quang mang u ám, hiển nhiên âm khí cực nồng đậm.
ĐĐiện chủ cũng nào phải kẻ ngu ngốc. Nãy giờ trên đường tới đây, nàng đã nghĩ được có gì không ổn. Bởi vì ven đường các phòng ốc đều một mảnh vắng ngắt, mơ hồ tỏa ra hàn khí. Nàng cũng cố nhịn không hỏi Hoa Lân, chính là muốn tự mình chứng thực dự đoán của mình. Lúc này nghe được Hoa Lân nói đến đường vòng, rốt cục hỏi: "Nơi này …… nơi này là địa phương nào vậy?"
Hoa Lân cười cười, chỉ vào thành thị ở xa xa nói: "Chỉ là một tòa tử thành mà thôi! …… Thôi đi, chúng ta cứ đường vòng mà đi!"
Hoa Lân kéo theo mọi người, đột nhiên liền bỏ đường lớn, nhắm theo hướng tây, xông qua bụi gai chuẩn bị tiến qua dãy thành thị phía trước. Đi ước chừng nửa canh giờ, phía trước không ngờ phía trước lại xuất hiện một con đường rộng lớn. Mọi người lúc đầu cũng không có phát hiện gì không ổn, nhưng chỉ đi chốc lát, ven đường dãy nhà cửa lại tăng dần lên. Điện chủ lại đột nhiên dừng lại cước bộ, đi tới một gian nhà trước mặt, chỉ vào cửa lớn nói: "Chúng ta …… hình như đã tới nơi này!"
Hoa Lân cả kinh, trong mắt hồng quang chợt lóe, tinh mục nhanh chóng bắn ra bốn phía truy tìm. Chỉ thấy chung quanh cũng không có xuất hiện quỷ hồn gì cả, hơn nữa cảnh sắc trước mắt cũng thật sự tồn tại, không phải là ảo giác. Vì vậy nói: "Ta cũng không tin tà ma ……" Nói xong, liền rút ra trường kiếm, cổ tay vừa chuyển động, tại trên cửa đã xuất hiện một dòng chữ: "Hoa mỗ đã đến đây một lần!"
Mọi người sửng sốt, rồi liền cười ha hả, nói: "Ta cũng muốn lưu lại mấy chữ ……"
Mọi người đều viết một dạng như nhau, tại trên cửa cũng đề khắc chữ "đến đây một lần ".
Sau đó lại lên đường, theo đường lớn đi về phía trước. Chỉ chốc lát, tại phía trước lại xuất hiện một tòa thành thị hắc ám. Lúc này, mọi người hô hấp cũng trở nên dồn dập, điện chủ run giọng nói: "Cái này …… thành thị này hình như chúng ta đã gặp qua rồi mà? Chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Hoa Lân tay trái giương lên, lấy từ Phần Tinh Luân ra một thanh phi quỷ kích, "Tranh" một tiếng cắm vào mặt đất, lạnh lùng nói: "Ma quỷ ư, ta không tin, chúng ta lại đi thôi ……"
Trịnh Sĩ Trùng chớp mắt một cái, vội vàng hỏi tiếp: "Hoa thiếu hiệp tu vi quả là xuất chúng, không biết bây giờ đã học được mấy bộ?"
Hoa Lân lắc đầu nói: "Ta cũng không biết có là vận khí tốt hay không? Ta chỉ là được người khác truyền đạt qua một số chương mà thôi. Các ngươi vẫn còn chưa biết, cũng không nên hỏi nhiều về cái này. Phạm Mật Tâm Kinh liên quan trọng đại, có thể đưa đến họa sát thân. Theo ta được biết, Thất Đại Thánh Môn cùng Tiên Lăng Cung cũng đang nghĩ biện pháp độc chiếm được vật đó, chỉ bằng chúng ta mấy người, nếu bị quấn vào trong đó, chỉ sợ sớm trở thành hồn ma bóng quỷ . …… Thôi được rồi, chúng ta đi nào!" Hoa Lân không nói thêm gì, dẫn mọi người đi vào Bách Hoa Trận. Tất cả mọi người trong lòng vẫn ngổn ngang tâm sự ……
ĐĐiện chủ hồi tưởng lại những lời Hoa Lân vừa nói, càng cảm thấy kinh hãi. Với "Phạm Mật Tâm Kinh" này, Hoa Lân chỉ là luyện qua có vài chương mà thôi, mà cũng đạt được công lực như vậy. Nếu như có người luyện được trọn bộ "Phạm Mật Tâm Kinh" , chẳng phải là thiên hạ vô địch hay sao?
Tất cả mọi người cũng đều nghĩ tương tự như vậy, trong lòng không khỏi dâng lên một trận kinh động. Chẳng biết rằng, cho dù có người có cơ hội thu thập được toàn bộ "Phạm Mật Tâm Kinh", nếu không đạt được cảnh giới siêu cường ngộ tính, chỉ sợ nhiều nhất chỉ có thể thấu hiểu ba phần trong đó mà thôi. Càng luyện về sau, càng khó kinh người. Ví như Phần Âm Tông, hơn một vạn năm nay, chưa từng nghe nói có ai hoàn toàn tham thấu hết bộ kinh thư này.
Hoa Lân trong lòng cũng đang ngổn ngang tâm sự, vừa rồi cùng Nhâm Vi giao thủ, liền phát sinh mấy nghi vấn. Nhâm Vi rõ ràng bị chính mình chém trúng, vì sao vẫn bình yên vô sự? Còn Nhược Phong và hai gã cao thủ Thanh Thánh Viện khác vì sao không thấy xuất hiện? Chẳng lẻ bọn họ cũng bị lạc?
Trong khi vẫn đang nghĩ ngợi, mọi người vô tình đã bị hãm vào mê cung của Bách Hoa Trận. Hoa Lân đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về bên trái, giương giọng nói: "Mọi người cẩn thận, nơi này hình như có chút không ổn!"
Vừa dứt lời, bốn phương tám hướng đột nhiên vô số dây hoa vươn tới, bao trùm tất cả đất trống, vây lấy mọi người vào giữa.
Điện chủ lập tức quát: "Bày trận!"
Trịnh Sĩ Trùng, Đỗ Bôn Lôi, Hàn Phi Nguyên ba người nhất thời tản ra, tay cầm trường kiếm ngăn cản. Chỉ thấy chung quanh các dây hoa đã kết thành một hàng rào kín chặt, ngay cả gió cũng khó mà thổi qua, hằng ngàn hằng vạn sợi dây cũng như cành hoa lũ lượt tràn đến. Mọi người đều tận lực vung kiếm để chống cự, Hoa Lân quay đầu lại hỏi: "Điện chủ, vừa rồi ngươi nói làm sao mới có thể thoát ra Bách Hoa Trận này?"
ĐĐiện chủ một tay cũng dùng kiếm ngăn cản, gấp rút nói: "Cắm một thanh kiếm trên mặt đất, chắc có thể tìm ra được phương hướng!"
Hoa Lân cười khổ nói: "Ta còn tưởng ngươi có… cao chiêu nào khác, không ngờ ý nghĩ cũng giống với ta!"
ĐĐiện chủ cả giận: "Nếu giống nhau, sao ngươi không thử xem?"
Hoa Lân ngẫm lại cũng thấy có lý, vì vậy đưa tay cầm Hà Chiếu cắm trên mặt đất. Cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy mặt trên cao mặt trời chói chan đang chiếu xuống, vậy mà trường kiếm chỉ có một cái bóng dài khoảng một tấc. Hoa Lân nhíu nhíu mày, do dự chốc lát, rồi chỉ về phía bên phải nói: "Chẳng lẽ bên này chính là phương bắc? Chỉ còn cách triệt phá từng bước tiến lên thôi, mọi người đi theo ta."
Hoa Lân cầm Hà Chiếu Kiếm, hoành kiếm hướng phía trước, liền xoay ngang tạo thành một màn kiếm quang hướng ra phía ngoài phóng tới, vô số dây hoa phía trước tức "Tranh tranh tranh" đã ngã xuống một mảng lớn. Hắn vừa ra tay, mọi người nhất thời cảm giác áp lực giảm đi nhiều, vội vàng theo sau Hoa Lân, gấp rút nhằm hướng bắc thoát đi.
Mọi dùng kiếm mở đường rồi cứ đi tiếp, đi được khoảng sáu canh giờ, lúc này mới đi ra khỏi Bách Hoa Trận. Mặc dù trận này không phải khó khăn, nhưng cũng mất thời gian khá nhiều, so với mấy trận khác cũng lâu hơi gấp bội.
Phía trước không gian lại một trận ba động, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, chung quanh toàn là một mảnh đen nhánh, ngay cả giơ tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón tay. Hoa Lân còn tưởng rằng đã về tới "Lôi Quang Trận", tập trung nhìn vào, mới phát giác đây là một thế giới hoàn toàn khác ……
Từ ban ngày chuyển vào đêm tối, thời gian chuyển đổi cực nhanh, làm cho mọi người đều chưa quen. Vận nhãn lực nhìn kỹ, rốt cục mới thấy rõ được tình cảnh chung quanh. Chỉ thấy nơi này đang ở trong đêm tối, trên bầu trời lấp lóe vô số ánh sao, chợt lóe chợt tắt, thập phần xinh đẹp. Điện chủ là người đầu tiên kinh hô: "Nơi này …… nơi này chẳng lẻ chính là “ban đêm” trong truyền thuyết?"
Nàng liền hưng phấn chạy tới trước vài bước, nhìn xa xa thấy một dãy núi non đen nhánh, trong mắt đã rướm lên một hàng lệ châu – Suốt ba ngàn năm qua, Mê Tiên Trấn thủy chung chỉ xuất hiện một mặt trời vĩnh hằng, cho nên bọn họ cho đến giờ vẫn chưa biết đêm tối là thế nào. “Ban đêm” đối với bọn họ chỉ là một cái gì đó, hay là một giấc mộng mà thôi.
Hoa Lân lấy ra "Tầm bảo đồ" nhìn một chút, thấp giọng nói: "Xem ra chúng ta đã đi đúng hướng rồi, nơi này hẳn là U Minh Trận. …… U Minh Trận?" Hoa Lân con mắt liền chớp lên một cái, ngẩng đầu hướng bốn phía nhìn lại. Chỉ thấy xa xa toàn là núi non và cây cối, đều là một vẻ màu bao phủ như tro bụi, cả thế giới yên tĩnh, im lặng vô cùng. Nơi này ngay cả thiên địa vạn vật, đều không có một chút sinh cơ, làm cho người ta dâng lên một loại cảm giác vừa u ám vừa âm trầm.
Trịnh Sĩ Trùng liền vội hỏi: "Hoa thiếu hiệp làm sao vậy? Nơi đây có gì không ổn?"
Hoa Lân thu hồi bản đồ, lắc đầu nói: "Không có gì, chúng ta có thể đã nhập vào Quỷ giới."
Trịnh Sĩ Trùng nghi hoặc nói: "Quỷ giới?"
Hoa Lân thấy hắn không có chút gì là sợ hãi, vì vậy hỏi lại: "Chẳng lẽ ngươi không hề biết gì về Quỷ giới?"
Trịnh Sĩ Trùng nhún vai, nói: "Ta chỉ là nghe người ta nói qua, hình như trong lục giới thì cái này là tầng dưới cùng. Nghe nói tất cả người chết cũng đều tụ tập ở chỗ này ……" Nói đến đây, hắn đột nhiên chấn động toàn thân , hoảng sợ nói: "…… Ngươi nói là Quỷ giới?"
Bên cạnh, Đỗ Bôn Lôi cùng Hàn Phi Nguyên nghe vậy, cũng đều chấn động thân thể, hoảng sợ hướng bốn phía nhìn lại.
Hoa Lân thấy bọn họ phản ứng chậm như thế, trong lòng cảm thấy buồn cười. Biết bọn họ chỉ quen sống với ban ngày, cảm giác với sự tà ác trong bóng tối đối với bọn họ thật xa xôi. Vì vậy hắn cười nói: "Đây chỉ là ta đoán chừng mà thôi."
Đứng ở xa xa, điện chủ vẫn hưng phấn ngắm nhìn phương xa, lúc này quay đầu lại xem, thấy bọn họ đều sửng sờ tại trận, vì vậy cười nói: "Các ngươi đang làm cái gì vậy? Nơi này chính là ban đêm trong truyền thuyết! hì hì hì ……"
Hoa Lân hướng Đỗ Bôn Lôi nháy mắt, phất tay nói: "…… Chúng ta đi thôi!"
Mọi người đều nhắm phía trước một thế giới mênh mông đi đến, chỉ thấy mặt đất vô cùng rắn chắc, ven đường cỏ dại cũng rất khô cứng, chỉ cần khẽ chạm vào, chúng đều gãy thành từng đoạn. Phảng phất như thế giới này hoàn toàn không có hơi nước. Hết thảy chung quanh đều là một màu xám, âm u, trầm trầm làm cho người ta không một chút thoải mái.
Đi một hồi không xa lắm, phía trước cũng xuất hiện một con đường lớn. Chỉ chốc lát sau, ven đường cũng xuất hiện một dãy nhà cửa. Điện chủ mừng rỡ chạy tới trước, rồi dừng lại tại trước mặt một toà nhà, gõ cửa hỏi: "Có ai ở nhà không vậy?"
Trịnh Sĩ Trùng, Đỗ Bôn Lôi, Hàn Phi Nguyên ba người chấn động, vội vàng "Tranh tranh tranh" tức thì rút ra bảo kiếm, nhanh chóng đứng hai bên điện chủ bảo vệ, thấp giọng nói: "Điện chủ cẩn thận!"
ĐĐiện chủ ngạc nhiên quay đầu lại hỏi: "Các ngươi làm gì vậy? Còn không cất đao kiếm đi? Làm người khác sợ hãi bây giờ?"
Hoa Lân đi tới, ngẩng đầu lên quan sát toà nhà. Chỉ thấy trên cổng lớn, có viết một chữ "Điện" thật lớn. Tại hai bên dọc theo cạnh cửa, có gắn hai đai màu xanh. Vừa nhìn đã biết, mặc dù có thể xem đó như một danh phù, nhưng thật ra là nơi ở của người chết. Dấu hiệu rõ ràng như thế, mà những người Mê Tiên Trấn này lại nhìn không ra, thật không biết bọn họ tổ chức tang sự như thế nào.
Đến đây hắn cười nói: "Điện chủ! đêm đã khuya rồi, trong nhà người ta cũng đi ngủ rồi, không nên quấy rầy họ!"
ĐĐiện chủ nghiêm mặt nói: "Không được! …… chúng ta thật vất vả mới có thể gặp người ở nơi này, có thể nào dễ dàng bỏ qua?"
Hoa Lân lại khuyên nhủ: "Bây giờ không có cách gặp họ, như vậy đi, phía trước còn có một thị trấn phồn hoa. Ngươi muốn tìm người nói chuyện, có thể tiến tới xem!"
ĐĐiện chủ lùi lại một bước, gật đầu nói: "Được, lần này ta tin ngươi"
Mọi người lại lên đường, theo con đường lớn rộng mở phía trước, một đường bước tới. Dần dần, nhìn thấy ven đường nhà cửa ngày càng nhiều, phút chốc, kinh ngạc thay lại thấy xuất hiện một tòa thành thị rộng lớn ở phía xa.
Hoa Lân đột nhiên dậm chân, hoảng sợ nói: "Ta …… chúng ta nên đi vòng qua thôi? Thành thị kia rộng lớn nhường vậy, ta không có khả năng đối phó xuể đâu."
Mọi người nhìn thành thị sơn phủ một màu đen ở xa xa, cũng đều cảm thấy rợn cả tóc gáy. Dõi mắt nhìn lại, tại bầu trời thành thị bao phủ một tầng quang mang u ám, hiển nhiên âm khí cực nồng đậm.
ĐĐiện chủ cũng nào phải kẻ ngu ngốc. Nãy giờ trên đường tới đây, nàng đã nghĩ được có gì không ổn. Bởi vì ven đường các phòng ốc đều một mảnh vắng ngắt, mơ hồ tỏa ra hàn khí. Nàng cũng cố nhịn không hỏi Hoa Lân, chính là muốn tự mình chứng thực dự đoán của mình. Lúc này nghe được Hoa Lân nói đến đường vòng, rốt cục hỏi: "Nơi này …… nơi này là địa phương nào vậy?"
Hoa Lân cười cười, chỉ vào thành thị ở xa xa nói: "Chỉ là một tòa tử thành mà thôi! …… Thôi đi, chúng ta cứ đường vòng mà đi!"
Hoa Lân kéo theo mọi người, đột nhiên liền bỏ đường lớn, nhắm theo hướng tây, xông qua bụi gai chuẩn bị tiến qua dãy thành thị phía trước. Đi ước chừng nửa canh giờ, phía trước không ngờ phía trước lại xuất hiện một con đường rộng lớn. Mọi người lúc đầu cũng không có phát hiện gì không ổn, nhưng chỉ đi chốc lát, ven đường dãy nhà cửa lại tăng dần lên. Điện chủ lại đột nhiên dừng lại cước bộ, đi tới một gian nhà trước mặt, chỉ vào cửa lớn nói: "Chúng ta …… hình như đã tới nơi này!"
Hoa Lân cả kinh, trong mắt hồng quang chợt lóe, tinh mục nhanh chóng bắn ra bốn phía truy tìm. Chỉ thấy chung quanh cũng không có xuất hiện quỷ hồn gì cả, hơn nữa cảnh sắc trước mắt cũng thật sự tồn tại, không phải là ảo giác. Vì vậy nói: "Ta cũng không tin tà ma ……" Nói xong, liền rút ra trường kiếm, cổ tay vừa chuyển động, tại trên cửa đã xuất hiện một dòng chữ: "Hoa mỗ đã đến đây một lần!"
Mọi người sửng sốt, rồi liền cười ha hả, nói: "Ta cũng muốn lưu lại mấy chữ ……"
Mọi người đều viết một dạng như nhau, tại trên cửa cũng đề khắc chữ "đến đây một lần ".
Sau đó lại lên đường, theo đường lớn đi về phía trước. Chỉ chốc lát, tại phía trước lại xuất hiện một tòa thành thị hắc ám. Lúc này, mọi người hô hấp cũng trở nên dồn dập, điện chủ run giọng nói: "Cái này …… thành thị này hình như chúng ta đã gặp qua rồi mà? Chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Hoa Lân tay trái giương lên, lấy từ Phần Tinh Luân ra một thanh phi quỷ kích, "Tranh" một tiếng cắm vào mặt đất, lạnh lùng nói: "Ma quỷ ư, ta không tin, chúng ta lại đi thôi ……"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.