Ngọc Tiên Duyên

Quyển 2 - Chương 6: Uất Muộn Thiếu Niên

Phiêu Ẩn

02/06/2016

Mùng ba tháng sáu.

Kiều Truy Phong lại ngồi uống rượu như thường lệ, tâm tình có chút buồn bực: thân làm sư phụ mà dường như không xứng với chức danh này! Lão quyết định sẽ dùng nội công cao thâm của mình để giúp đồ nhi đả thông kinh mạch, như vậy Hoa Lân sẽ có thể chịu đựng được những lực xung kích mạnh hơn.

Hôm nay Kiều Truy Phong gọi Hoa Lân đến, đầu tiên lão thở dài nói: “Ài! Từ nay về sau thời gian uống rượu của Kiều lão nhị sẽ ít hơn nhiều rồi!”

Hoa Lân nghe vậy chỉ biết gãi đầu gãi tai mà không nói được lời nào.

Kiều Truy Phong lại nói: “Tháng sau ta sẽ bắt đầu dạy con Túy kiếm, con có muốn học không?”

Hoa Lân nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ con không phải học Thiết Tỏa Quyền, Ngũ Hành Quyền, Trầm Phong kiếm pháp trước sao? Còn cả Thất Tinh Kiếm Quyết nữa?”

Kiều Truy Phong lườm nó một cái nói: “Kiếm pháp thượng thừa nằm ở kiếm ý chứ không phải kiếm chiêu, trước tiên con có thể tiếp xúc với ý cảnh của kiếm pháp cao cấp. Đương nhiên sử kiếm nhất định phải nhanh, chuẩn, hiểm, Thất Tinh kiếm pháp có đủ cả ba điểm trọng yếu này! Con có thể vừa luyện Túy kiếm, vừa luyện Thất Tinh kiếm pháp. Nếu một ngày nào đó con có thể thi triển được Thất Tinh Liên Hoành thì ta sẽ dẫn con vào Kiếm Các để tham tường Thiên Sơn tổng quyết, tự sáng tạo ra kiếm pháp của riêng mình.”

Hoa Lân đã minh bạch, ý của Kiều Truy Phong và Thượng Quan Linh tương đối giống nhau, hắn liền gật mạnh đầu.

Kiều Truy Phong vuốt vuốt râu, nhàn nhã nói: “Đương nhiên nếu không có nội công cao thâm làm nền tảng thì học kiếm pháp gì cũng không có tác dụng! Để ta kiểm tra xem nội công của con luyện đến mức nào rồi…Hãy vận công thuận theo nội lực của ta, không được phản kháng!”

Hai người từ từ ngồi xuống, Kiều Truy Phong đặt tay sau lưng hắn, chầm chậm truyền vào một luồng nội công.

Do đã qua Tết Đoan Ngọ nên khí lưu nóng như lửa trong cơ thể Hoa Lân rất bình lặng ôn hòa. Kiều Truy Phong dựa vào nội công thâm hậu của bản thân, mạnh mẽ thúc đẩy chân khí vận chuyển. Luồng chân khí đó rót vào huyệt Khí Hải rồi chạy đến huyệt Âm Giao, lại đi qua các huyệt Thần Khuyết, Thủy Phân…Tuyền Ki, từ huyệt Ngọc Chẩm xông thẳng lên huyệt Bách Hội. Hoa Lân sợ đến mức thân thể co giật, dẫn chân khí đi tới huyệt Đại Chụy ở sau lưng, huyệt Đào Đạo, Thân Trụ, Thần Đạo… Mệnh Môn, Dương Quan rồi từ từ nhập vào đan điền.

Kiều Truy Phong vốn chỉ định giúp đồ đệ đả thông kinh mạch nhưng ngàn vạn lần không tưởng được rằng khi chân khí vừa lên tới huyệt Bách Hội thì đột nhiên lớn mạnh gấp bội. Trong tình cảnh không thu hồi được chân khí, lão chỉ còn cách vượt qua trùng trùng chướng ngại, dồn chân khí đổ vào Đốc mạch. Chân khí từ Nhâm mạch chuyển hướng sang Đốc mạch, đây rõ ràng là lộ tuyến để đả thông Nhâm Đốc nhị mạch, trường hợp này lại xảy ra trên thân một thiếu niên chưa đầy mười lăm tuổi, lão không kinh hãi sao được? Tuy trong giang hồ cũng có rất nhiều người đã đạt tới cảnh giới tu chân nhưng niên kỉ còn nhỏ như vậy mà đã đả thông được Nhâm Đốc nhị mạch thì quả là ai nghe cũng phải giật mình.

Nhâm Đốc vừa thông, bách huyệt đều thông suốt. Chân khí được sản sinh ra từ Khí Hải có thể quay ngược lại liên miên bất tuyệt, lộ tuyến xoay vòng liên tục này chính là ước mơ mấy chục năm của các cao thủ võ lâm, không ngờ Hoa Lân lại đạt được một cách dễ dàng.

Kiều Truy Phong cười hô hô nói: “Lần này đúng là nhặt được bảo bối rồi, vừa dạy đã thành một cao thủ tuyệt đỉnh, võ lâm thiên hạ còn không kính nể ta như sư tôn sao?”



Hoa Lân lau mồ hôi trên trán nói: “Tôn gì chứ? Chỉ sợ là tửu tôn thì có.”

Kiều Truy Phong vừa nghe đến chữ rượu đã không thể chịu được liền lôi vò rượu ra uống ừng ực.

Hoa Lân lắc đầu nói: “Ài…không cứu được, không cứu được! Ta đúng là xui xẻo gặp phải một sư phụ không đáng tin chút nào!” Nhìn thấy Kiều Truy Phong lại bắt đầu uống rượu, Hoa Lân đành ra ngoài đi dạo một mình.

Trời đang về chiều, ánh tịch dương chiếu nghiêng nghiêng trên những ngọn cây, hồng quang mỹ lệ rực rỡ khiến người ta mê say. Hoa Lân nhởn nhơ đi dạo trong hoa viên, nửa năm khổ luyện khinh công cuối cùng cũng có chút thành tựu. Hiện giờ hắn đã có thể một mình lên xuống Bích Vân Phong.

Nghĩ đến đêm nay lại lên Bích Vân Phong học kiếm pháp hắn cảm thấy rất hưng phấn, tuy Thượng Quan Linh ngày càng lãnh đạm với hắn nhưng hắn lại thấy mỗi ngày một thoải mái hơn.

Bất giác hắn đã đi một vòng quanh rừng cây, dọc theo bờ hồ trong xanh, hắn đi về hướng Bích Vân Phong tít ở đằng xa. Đột nhiên hắn nhìn thấy một thân ảnh nhỏ bé đang ngồi cô độc bên hồ, lặng lẽ nhặt từng hòn đá ném xuống mặt hồ.

Hoa Lân nhìn kĩ liền nhận ra vị tiểu sư đệ này là môn hạ của Ẩn Quang Kiếm, trước giờ cũng trầm mặc ít nói, thường bị đồng môn khinh thường. Thấy bóng dáng lẻ loi đó, Hoa Lân lại sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên. Hắn bỗng tỉnh ngộ, thì ra bản thân mình cũng luôn cô độc…

Hoa Lân thong thả đi đến ngồi xuống cạnh gã rồi cũng nhặt một hòn đá ném xuống hồ.

Thiếu niên đó quay đầu nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Hoa sư huynh sao lại rảnh rỗi ra hồ chơi vậy? Có phải muốn cười nhạo ta không?”

Bây giờ Hoa Lân mới phát hiện ra y phục trên thân gã bị rách vài chỗ, trên mặt còn có một vết bầm, liền cười ha ha nói: “Ta muốn xem đệ tức giận chuyện gì, thì ra là đi đánh nhau với người ta!”

Thiếu niên đó đứng phắt dậy, giận dữ trừng mắt nhìn hắn, lòng tự tôn hình như khiến gã cảm thấy bị thương hại.

Hoa Lân không ngờ vị sư đệ này lại nóng tính như vậy. Hắn lắc lắc đầu, từ tốn kẹp lấy một hòn đá, khẽ lắc cổ tay, hòn đá đó nảy trên mặt nước mười mấy lần làm bọt nước tung lên. Sắc trời dần mờ tối, cũng không biết rốt cuộc hòn đá đó đã bay xa đến đâu. Hoa Lân lẩm bẩm nói: “Đánh thua cũng đâu phải chuyện gì lớn! Mối hận nhất thời tất nhiên khiến người ta buồn bực, nhưng sau này có thể ngẩng đầu làm người không mới là điều quan trọng hơn cả!”

Thiếu niên đó rõ ràng là không thích nghe người khác thuyết giáo, lạnh lùng nói: “Nói nghe rất hay, chúng ta đọ sức thử xem.”

Toàn thân thiếu niên phát ra sát khí lẫm lẫm, cứ như có mối thù không đội trời chung với Hoa Lân. Hoa Lân thầm cảm thấy kì quái, thản nhiên nói: “Sát khí lộ ra ngoài, người ta sẽ cảnh giác. E là chẳng giết được ai đâu…”

Thiếu niên sững người, tiếp tục khiếu chiến: “Ngươi có gan thì hãy đứng lên, ta nhất định phải cho ngươi xem cái gì gọi là sát khí!”



Hoa Lân ngẩng đầu nhìn gã nói: “Đệ cho rằng mình có thể đánh lại ta sao?”

Thiếu niên khinh miệt nói: “Nếu ngay cả ngươi mà ta cũng không đánh lại thì ta sẽ đập đầu chết ngay tại đây!”

Phải biết rằng trong mắt mọi người Hoa Lân là một kẻ vô dụng thối thây nhất. Còn thiếu niên đó từ sau khi lên Thiên Sơn tới giờ, tuy không được sư tôn quan tâm yêu quý nhưng cũng học trộm được vô số chiêu thức tạp nhạp. Gã nghĩ rằng võ công của mình trong số các huynh đệ đồng môn cũng phải thuộc vào loại trên trung bình.

Hoa Lân vẫn thản nhiên nói: “Có phải trước kia đệ đã gặp biến cố gì không? Nếu không tại sao lại có sát khí nặng như vậy?”

Thiếu niên chấn động tinh thần, thầm nghĩ tại sao hắn lại biết? Gã thấy Hoa Lân không chịu đứng lên, bản thân lại không tiện xuất thủ đột ngột, liền cười lạnh nói: “Ta nhìn là biết ngươi cố tình làm ngơ ngồi dưới đất vì sợ ta đánh chứ gì?”

Hoa Lân lắc đầu: “Nếu ta ngồi dưới đất mà có thể đánh bại đệ thì đệ có thể kể cho ta nghe những chuyện đã gặp phải trước đây không?”

Thiếu niên trầm mặc một hồi…

Thiên Sơn ngọa hổ tàng long, ai dám bảo đảm Hoa Lân không phải cao thủ tuyệt đỉnh? Gã quan sát từ đầu xuống chân Hoa Lân, chỉ thấy Hoa Lân hờ hững mân mê nghịch hòn đá trong tay, nhưng đầu ngón tay hơi run run. Trong lòng mừng thầm, gã cười lạnh nói: “Được!...Vậy nếu ta đánh bại ngươi thì sao?”

Hoa Lân ngẩn người hỏi: “Cái này…Đệ nói xem phải làm thế nào?”

Thiếu niên buột miệng nói: “Ngươi phải dập đầu lạy ta ba cái….Ấy…Không, sau này khi gặp ta ngươi phải gọi ta là đại ca! Cho đến khi nào ngươi có thể đánh bại ta thì mới thôi!”

Hoa Lân đảo mắt, canh bạc này thú vị đây! Đồng thời hắn nhận thấy tâm địa của thiếu niên vẫn chưa đến mức quá tệ, lời thách đố đã đem đến cho hắn một động lực mạnh mẽ thúc đẩy bản thân. Nhưng hắn vẫn giả vờ do dự nói: “Điều này…Thật sự phải đánh à?”

Thiếu niên gật đầu: “Bây giờ bắt đầu…không hứa chơi…”

Hòn đá trong tay Hoa Lân bắn vọt ra, phân làm hai mảnh trên không, một mảnh điểm vào huyệt Ngọc Đường của thiếu niên, một mảnh điểm vào huyệt Kiến Lý, thủ pháp xuất thần nhập quỷ.

Thiếu niên đó ngay cả thời gian để phản ứng cũng không có, toàn thân lập tức không thể cử động…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngọc Tiên Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook