Quyển 4 - Chương 35: Vô Cực Môn Chủ
Phiêu Ẩn
07/06/2016
Hoa Lân bỏ ngoài tai những tiếng xầm xì nghị luận dưới đài, moi từ trong hộp sắt ra một tấm số hiệu, giơ lên nhìn, là số hai mươi chín! Trong đầu hắn cấp tốc tính toán, xem
mình có phải quá chiêu với Thượng Quan Linh trước không. Nghĩ ngợi hồi
lâu, tính đi tính lại đến mức choáng váng đầu óc, hắn bực bội nhủ thầm:
“Kệ cha nó, đánh xong sẽ biết!”
Cốc Thanh Phong gọi hết tên các đấu thủ, mỗi nguời rút một số hiệu, phát hiện thấy trong đó có không ít cao thủ thầm lặng không ai biết đến, còn có vài thiếu niên cũng chỉ xấp xỉ đôi mươi như Hoa Lân. Chắc hẳn, những anh chàng này muốn nhờ vào uy thế của Thục Sơn kiếm điển để trở nên nổi tiếng nhanh chóng.
Hoa Lân thấy Cốc Thanh Phong và Thượng Quan Truy Vân bận rộn túi bụi, không hề kinh ngạc trước việc hắn tham gia thi đấu, chắc Mạnh Lôi đã nói cho họ biết từ trước rồi. Thế nên sau khi đăng ký số hiệu xong, hắn hậm hực quay về chỗ ngồi.
Xuống lôi đài, Hoa Lân dùng tay ước lượng tấm số hiệu tỏa kim quang xán lạn, thấy có cảm giác nằng nặng, hóa ra được làm bằng vàng ròng, khiến hắn không khỏi nở nụ cười: “Hê hê…Lần này trúng mánh rồi, ít nhất phải vài chục lạng bạc!”
Vài người ở hàng ghế đầu nghe thấy hắn tự nói một mình, thật chỉ muốn xông lên cho hắn vài phát đạp, ở đâu ra cái loại bại hoại chỉ nhăm nhăm muốn đổi lấy tiền như vậy?
Hoa Lân cũng cảm nhận được có người đang trừng mắt phẫn nộ nhìn mình, bèn quay đầu lại, còn làm mặt quỷ với họ, rồi mới ngật ngưỡng đi về khán đài mặt tây.
Diệp Thanh đang chờ hắn quay về, cười hi hi tiếp lấy kim bài trong tay hắn, cũng dùng tay cân thử, cười rạng rỡ: “A? Làm bằng hoàng kim đó!”
Hoa Lân kiêu ngạo đáp: “Đương nhiên rồi!” Đột nhiên, Hoa Lân phát hiện thấy bên tay phải có một người ngóc đầu ngó qua, bèn hấp tấp giật lại tấm kim bài từ trong tay Diệp Thanh, giữ rịt lấy, nhìn quanh nhìn quất nói: “Cẩn thận!...Tiền tài không được lộ ra ngoài!”
Diệp Thanh biết công tử đang hý lộng người khác, thấy hắn hớt hải giấu kín tấm kim bài trong ngực áo, trên mặt lộ ra bộ dạng tham tiền, nàng không nhịn được bật cười khúc khích.
Người bên phải đó tức tối quay về chỗ ngồi, cuối cùng không kềm được chửi đổng: “Con mẹ nó!...Sao Thục Sơn có thể tuỳ tiện tặng số hiệu cho người ta như vậy chứ? Sớm biết thì ta cũng đi kiếm một cái rồi!” ---- Phải biết rằng, những nhân vật có tư cách ngồi ở khán đài, đa số đều là cao thủ nhất lưu, thấy một đứa nít ranh như Hoa Lân cũng dám đi báo danh tham gia, trong lòng đều ấm ức đầy vơi.
Hoa Lân nghe tiếng nhìn ra, nhận thấy bên cạnh mình còn một chỗ trống, còn người vừa lên tiếng, là một hán tử râu ria đầy mặt cách đó hai bước. Chỉ thấy ngay sát chỗ ngồi của gã dựng một thanh kim đao dày nặng phi thường, hiển nhiên là một đao khách hữu danh.
Hoa Lân toét miệng, cười mấy tiếng ngờ nghệch với đao khách đó, khiến gã hừ lạnh quay mặt đi, không lý gì đến hắn. Hoa Lân nghịch đã đủ, đang định ngồi lại ngay ngắn thì trông thấy một bạch y văn sĩ cũng cầm một tấm kim bài đi tới, ngồi xuống chỗ trống cạnh mình.
Lần này, Hoa Lân cũng không nén nổi tò mò, muốn xem số hiệu của người ta, liền nhướn đầu dòm qua, ai dè đao khách vừa rồi cũng vươn ra nhìn sang phía này. Bạch y văn sĩ vô cùng hào phóng, xòe tấm kim bài trong tay ra cho họ xem: “Số hai mươi ba!”
Hoa Lân cố tình ra vẻ đứng đắn: “Cũng may! Chúng ta cách nhau xa!”
Chẳng ngờ bạch y văn sĩ lại nhận ra Hoa Lân, hết sức cung kính vòng tay giới thiệu: “Tại hạ Phiêu Thiên Văn Sĩ Đông Phương Cảnh, đã từng gặp Hoa thiếu hiệp một lần tại Hoàng Sơn, không ngờ lần này lại có duyên ngồi cùng thiếu hiệp, Đông Phương Cảnh quả thật may mắn!”
Hoa Lân căn bản không nhớ đã gặp Đông Phương Cảnh ở đâu, nhưng nghe gã nói là từng gặp mình ở Hoàng Sơn, chắc lời này là sự thật. Vậy nên hắn cũng hàm hồ nói: “Phải rồi! Ta nhớ, hình như đã gặp các hạ trên núi một lần?”
Không lường được là hắn đoán trúng phóc, Đông Phương Cảnh mừng rỡ nói: “Không sai không sai! Lúc đó tại hạ và vài vị bằng hữu đang chuẩn bị xuống núi, tình cờ gặp được thiếu hiệp và vị nữ hiệp đây….Không ngờ các hạ nhớ rõ như vậy!”
Hoa Lân cười thầm: Ngắm phong cảnh ở Hoàng Sơn, ai mà chẳng mất phần lớn thời gian leo núi? Có vậy mà cũng bị mình che mắt, thằng cha này dễ gạt thật! Hắn lấy làm đắc ý, cười ha ha: “Hạnh hội hạnh hội!”
Hai người còn đang khách sáo qua lại, trên lôi đài đột nhiên vọng lại thanh âm hùng hậu, thì ra Mạnh Lôi đang tuyên bố: “Bây giờ kiếm điển chính thức bắt đầu!... Đầu tiên, mời người rút được số một, lâu chủ Chúng Quan lâu, Vương Quyền Binh thượng đài!”
Dưới đài lập tức rộ lên tiếng vỗ tay. Chỉ thấy một trung niên nhân tay cầm Bá Vương đao nhún mình phi qua đám đông, vạch một đường cong hoàn mỹ trên không, vững chãi đáp xuống lôi đài.
Mạnh Lôi cười khì khì hỏi: “Ngươi là Vương Quyền Binh?”
Trung niên nhân gật đầu.
Mạnh Lôi lại tiếp: “Xin đưa ta xem số hiệu, ta phải nghiệm minh thân phận!
Vương Quyền Binh lôi từ trong ngực áo ra một tấm kim bài óng ánh sắc vàng, Mạnh Lôi đưa tay tiếp lấy, xoay người treo kim bài lên trụ đứng phía sau lôi đài. Sau đó ông gật đầu với Vương Quyền Binh, rồi lại cao giọng gọi: “Mời người rút được số một trăm ba mươi hai, môn chủ Vô Cực môn, Kế Thiên Sầu thượng đài đối chiến!”
Lời này vừa nói ra, dưới đài lại vang lên tiếng vỗ tay rầm rĩ.
Nên biết Vô Cực môn những năm gần đây thanh thế lớn mạnh, đầu năm nay, đệ nhị cao thủ Vô Cực môn là Biện Kì đã suất lĩnh hơn bốn mươi đệ tử, nhất cử công phá kì môn đại trận ở Mạch Tích Sơn nằm phía tây Tân Châu thành, khiến cả võ lâm đều phải kính nể. Giờ đây mọi người nghe thấy chưởng môn Vô Cực môn đích thân xuất trường biểu diễn, toàn trường liền trở nên huyên náo.
Chỉ thấy một bóng trắng bay ngang qua bầu trời, người đó đang thi triển chính là ngự kiếm thuật danh chấn thiên hạ, quan chúng dưới đài lại được một trận kinh hô, không khí lập tức nóng hẳn lên. Rất nhiều nhân vật võ lâm bình thường lần đầu tiên được chiêm ngưỡng ngự kiếm thuật, đua nhau hô hoán dưới đài, cảm thán vì không uổng công chuyến đi Thục Sơn lần này…
Kế Thiên Sầu nhẹ nhàng hạ thân trên lôi đài, tiêu sái đút kiếm nhập bao, quả nhiên là nhất biểu nhân tài. Quan sát tỉ mỉ thì y chỉ tầm ba mươi tuổi, khuôn mặt không biểu tình đem lại cảm giác y là người lạnh lùng kiêu ngạo. Y đứng tuỳ ý trên đài cũng sản sinh một thứ áp lực vô hình. Hơn thế nữa, từng cái cất tay nhấc chân của y cũng rất có phong phạm của một cao thủ, tức khắc làm dấy lên hàng loạt tiếng khen hay dưới trường.
Mạnh Lôi lại đi lên, nhận lấy kim bài đối chứng rồi trầm giọng nói: “Được rồi, hy vọng mọi người có thể điểm tới là dừng!...Bắt đầu đi!”
Quan chúng dưới đài hò reo: “Bắt đầu! Bắt đầu! Bắt đầu!....”
Trên đài, Vương Quyền Binh đối diện với áp lực như vậy nhưng vẫn không chút khẩn trương, chỉ điềm đạm chắp tay chào: “Mong môn chủ hạ thủ lưu tình!”
Kế Thiên Sầu vẫn vẻ mặt lạnh băng, hờ hững đáp lễ: “Cũng mong được vậy…”
Vương Quyền Binh xoạc mở thế thủ, song nhãn ghìm chặt vào mắt Kế Thiên Sầu, tay phải chầm chầm đặt vào chuôi đao. Từ từ, Bá Vương đao rút ra từng tấc một, biểu hiện thập phần ngưng trọng!
Toàn trường bỗng lặng im như tờ, mọi ánh mắt đổ dồn vào thanh bảo đao trong tay Vương Quyền Binh, sát khí cũng theo động tác rút đao đó mà ngày một nồng đậm. Thậm chí còn nghe thấy một âm thanh kéo dài, “keng…”, tiếng đao kiếm rời vỏ chậm rãi phi thường.
Thế nhưng, Kế Thiên Sầu thực sự quá mạnh. Y vẫn dửng dưng đứng tại chỗ, cao thâm mạc trắc.
Đột nhiên, kim quang lóe lên!
Một đạo đao quang sắc vàng chói lọi thình lình bổ về phía Kế Thiên Sầu, hiển hiện lóa mắt dưới ánh dương quang chiếu rọi, lưu lại trên không trung một đường tàn ảnh cực lớn.
Kế Thiên Sầu cũng không ngờ một kích của đối phương lại hung mãnh đến vậy, cảm thấy hơi vượt ngoài ý liệu. Y thần tốc nghiêng mình né tránh, một màn kim quang rít gió sạt qua mặt y, liếm vào da thịt khiến y thấy đau râm rỉ. Nhưng, chỉ là đau râm rỉ mà thôi…
Kế Thiên Sầu không do dự nữa, trường kiếm trong tay “keng!” một tiếng rời bao, thân thể dán sát theo đao quang của đối phương xông ngược lên, kéo theo kiếm khí lăng lệ xạ tới Vương Quyền Binh ở ngoài ba trượng…
Mọi người xem mà khoan khoái cõi lòng, chỉ có Hoa Lân cười hề hề: “Tên này rất dễ đối phó!...Nếu để ta lên, chỉ cần một chiêu là có thể khiến hắn nằm thẳng cẳng!”
Phiêu Thiên Văn Sĩ cả kinh, thấp giọng nói: “Kim đao của Vương Quyền Binh không thể xem thường, nếu để hắn liên tục sử ra Thập Bát Trảm, có lẽ Kế Thiên Sầu cũng phải nhường tránh vài chiêu!...Bất quá, với công lực của Kế Thiên Sầu, e là không dùng đến chín chiêu đã có thể chiến thắng…”
Nào biết rằng, người mà Hoa Lân bảo có thể một chiêu đánh ngã, căn bản không phải Vương Quyền Binh, mà là Kế Thiên Sầu. Hắn cười hì hì nói: “Tên này chỉ biết ra vẻ ta đây, trong lúc tỷ thí mà còn thích giữ thân phận này nọ gì chứ! Nếu gặp phải ta, một đao là hắn gục rồi!”
Phiêu Thiên Văn Sĩ bật thốt: “Hả?”, rồi quay đầu hỏi: “Các hạ nói ai?”
Hoa Lân cười cười, không giải thích. Nhưng Diệp Thanh ngồi bên đã gật đầu tán thành: “Không sai! Công tử chỉ cần trước tiên tỏ vẻ yếu kém trước mặt Kế Thiên Sầu, sau dó xuất kỳ chế thắng, một chiêu là đủ rồi!”
Phiêu Thiên Văn Sĩ lắc lắc đầu, thầm nghĩ hai kẻ này buông lời đại ngôn mà không chịu soạn bản thảo. Phóng mắt khắp thiên hạ, ai dám tuyên bố một chiêu có thể đả bại Kế Thiên Sầu? Vị Hoa công tử này chắc đầu óc hơi có vấn đề! ---- Có lẽ không nên tán dóc với hắn nữa thì hơn, tránh bị tổn hại thân phận. Nghĩ vậy, Phiêu Thiên Văn Sĩ liền quay đi, chăm chú theo dõi trận đối chiến trên đài!
Quả nhiên, đao pháp của Vương Quyền Binh tuyệt đối không chỉ tầm thường như vậy. Tuy bị bức lui liên tiếp sau vài chiêu của Kế Thiên Sầu, nhưng thình lình, trong tay Vương Quyền Binh chớp lóe một mạch vài phiến kim quang, thiên không xuất hiện ba thanh kim đao khổng lồ, hung hãn ập tới Kế Thiên Sầu bên hông trái, không chỉ ép cho Kế Thiên Sầu vô pháp tiếp cận, mà còn khiến y có chút luống cuống chân tay.
Chính trong một chớp mắt đó, Vương Quyền Binh đã kịp tranh thủ thời gian, Bá Vương đao trong tay liên hoàn thi triển “Kim Long Thập Bát Trảm” uy lực mạnh mẽ. Chỉ thấy kim quang bắn ra tứ phía, đao quang liên miên bất tuyệt cuồn cuộn tràn tới người Kế Thiên Sầu, chói mắt đến mức quan chúng duới đài cơ hồ không mở nổi mắt, huống gì Kế Thiên Sầu là người trong trận?
Nhưng đúng vào lúc này, Kế Thiên Sầu cuối cùng đã lộ ra võ công chân chính. Miệng y hét lớn: “Vô…Cực…Thuẫn!” Trường kiếm trong tay vẽ một hình tròn trên không, một trận đồ bát quái lập tức xuất hiện trước thân, quả nhiên trông giống một chiếc thuẫn thái cực hư ảo.
Chỉ nghe thấy một chuỗi những tiếng “bộp bộp bộp…” thấp trầm, “Thập Bát Trảm” mãnh liệt của Vương Quyền Binh, toàn bộ kích trúng Vô Cực Thuẫn. Nhưng tất cả cứ như chém vào sợi bông hỏng, không hề chịu lực.
Kế Thiên Sầu cười nhạt, không còn giữ vẻ khiêm nhượng. Tại điểm trận nhãn của Vô Cực Thuẫn mà y bố trí, kiếm quang rung lên, đâm ra như thiểm điện, chuẩn xác phi thường lưu lại một lỗ kiếm trên áo Vương Quyền Binh.
Vương Quyền Binh vốn dĩ không nghĩ tới chuyện đối phương có thể xuyên qua Vô Cực Thuẫn trước thân mà công kích mình, chỉ cảm thấy kiếm quang vụt qua, còn chưa nhìn rõ là chuyện gì, trước ngực đã có thêm một lỗ kiếm, đành ảo não thu đao nói: “Ta thua rồi…”
Hoa Lân chau mày, thầm suy tưởng nếu đụng phải chiêu Vô Cực Thuẫn cổ quái này, bản thân mình sẽ phải phá giải ra sao? Xem ra kinh nghiệm của hắn còn ít ỏi, phải đánh thêm vài trận thì mới có thể mở rộng tầm mắt…
Cốc Thanh Phong gọi hết tên các đấu thủ, mỗi nguời rút một số hiệu, phát hiện thấy trong đó có không ít cao thủ thầm lặng không ai biết đến, còn có vài thiếu niên cũng chỉ xấp xỉ đôi mươi như Hoa Lân. Chắc hẳn, những anh chàng này muốn nhờ vào uy thế của Thục Sơn kiếm điển để trở nên nổi tiếng nhanh chóng.
Hoa Lân thấy Cốc Thanh Phong và Thượng Quan Truy Vân bận rộn túi bụi, không hề kinh ngạc trước việc hắn tham gia thi đấu, chắc Mạnh Lôi đã nói cho họ biết từ trước rồi. Thế nên sau khi đăng ký số hiệu xong, hắn hậm hực quay về chỗ ngồi.
Xuống lôi đài, Hoa Lân dùng tay ước lượng tấm số hiệu tỏa kim quang xán lạn, thấy có cảm giác nằng nặng, hóa ra được làm bằng vàng ròng, khiến hắn không khỏi nở nụ cười: “Hê hê…Lần này trúng mánh rồi, ít nhất phải vài chục lạng bạc!”
Vài người ở hàng ghế đầu nghe thấy hắn tự nói một mình, thật chỉ muốn xông lên cho hắn vài phát đạp, ở đâu ra cái loại bại hoại chỉ nhăm nhăm muốn đổi lấy tiền như vậy?
Hoa Lân cũng cảm nhận được có người đang trừng mắt phẫn nộ nhìn mình, bèn quay đầu lại, còn làm mặt quỷ với họ, rồi mới ngật ngưỡng đi về khán đài mặt tây.
Diệp Thanh đang chờ hắn quay về, cười hi hi tiếp lấy kim bài trong tay hắn, cũng dùng tay cân thử, cười rạng rỡ: “A? Làm bằng hoàng kim đó!”
Hoa Lân kiêu ngạo đáp: “Đương nhiên rồi!” Đột nhiên, Hoa Lân phát hiện thấy bên tay phải có một người ngóc đầu ngó qua, bèn hấp tấp giật lại tấm kim bài từ trong tay Diệp Thanh, giữ rịt lấy, nhìn quanh nhìn quất nói: “Cẩn thận!...Tiền tài không được lộ ra ngoài!”
Diệp Thanh biết công tử đang hý lộng người khác, thấy hắn hớt hải giấu kín tấm kim bài trong ngực áo, trên mặt lộ ra bộ dạng tham tiền, nàng không nhịn được bật cười khúc khích.
Người bên phải đó tức tối quay về chỗ ngồi, cuối cùng không kềm được chửi đổng: “Con mẹ nó!...Sao Thục Sơn có thể tuỳ tiện tặng số hiệu cho người ta như vậy chứ? Sớm biết thì ta cũng đi kiếm một cái rồi!” ---- Phải biết rằng, những nhân vật có tư cách ngồi ở khán đài, đa số đều là cao thủ nhất lưu, thấy một đứa nít ranh như Hoa Lân cũng dám đi báo danh tham gia, trong lòng đều ấm ức đầy vơi.
Hoa Lân nghe tiếng nhìn ra, nhận thấy bên cạnh mình còn một chỗ trống, còn người vừa lên tiếng, là một hán tử râu ria đầy mặt cách đó hai bước. Chỉ thấy ngay sát chỗ ngồi của gã dựng một thanh kim đao dày nặng phi thường, hiển nhiên là một đao khách hữu danh.
Hoa Lân toét miệng, cười mấy tiếng ngờ nghệch với đao khách đó, khiến gã hừ lạnh quay mặt đi, không lý gì đến hắn. Hoa Lân nghịch đã đủ, đang định ngồi lại ngay ngắn thì trông thấy một bạch y văn sĩ cũng cầm một tấm kim bài đi tới, ngồi xuống chỗ trống cạnh mình.
Lần này, Hoa Lân cũng không nén nổi tò mò, muốn xem số hiệu của người ta, liền nhướn đầu dòm qua, ai dè đao khách vừa rồi cũng vươn ra nhìn sang phía này. Bạch y văn sĩ vô cùng hào phóng, xòe tấm kim bài trong tay ra cho họ xem: “Số hai mươi ba!”
Hoa Lân cố tình ra vẻ đứng đắn: “Cũng may! Chúng ta cách nhau xa!”
Chẳng ngờ bạch y văn sĩ lại nhận ra Hoa Lân, hết sức cung kính vòng tay giới thiệu: “Tại hạ Phiêu Thiên Văn Sĩ Đông Phương Cảnh, đã từng gặp Hoa thiếu hiệp một lần tại Hoàng Sơn, không ngờ lần này lại có duyên ngồi cùng thiếu hiệp, Đông Phương Cảnh quả thật may mắn!”
Hoa Lân căn bản không nhớ đã gặp Đông Phương Cảnh ở đâu, nhưng nghe gã nói là từng gặp mình ở Hoàng Sơn, chắc lời này là sự thật. Vậy nên hắn cũng hàm hồ nói: “Phải rồi! Ta nhớ, hình như đã gặp các hạ trên núi một lần?”
Không lường được là hắn đoán trúng phóc, Đông Phương Cảnh mừng rỡ nói: “Không sai không sai! Lúc đó tại hạ và vài vị bằng hữu đang chuẩn bị xuống núi, tình cờ gặp được thiếu hiệp và vị nữ hiệp đây….Không ngờ các hạ nhớ rõ như vậy!”
Hoa Lân cười thầm: Ngắm phong cảnh ở Hoàng Sơn, ai mà chẳng mất phần lớn thời gian leo núi? Có vậy mà cũng bị mình che mắt, thằng cha này dễ gạt thật! Hắn lấy làm đắc ý, cười ha ha: “Hạnh hội hạnh hội!”
Hai người còn đang khách sáo qua lại, trên lôi đài đột nhiên vọng lại thanh âm hùng hậu, thì ra Mạnh Lôi đang tuyên bố: “Bây giờ kiếm điển chính thức bắt đầu!... Đầu tiên, mời người rút được số một, lâu chủ Chúng Quan lâu, Vương Quyền Binh thượng đài!”
Dưới đài lập tức rộ lên tiếng vỗ tay. Chỉ thấy một trung niên nhân tay cầm Bá Vương đao nhún mình phi qua đám đông, vạch một đường cong hoàn mỹ trên không, vững chãi đáp xuống lôi đài.
Mạnh Lôi cười khì khì hỏi: “Ngươi là Vương Quyền Binh?”
Trung niên nhân gật đầu.
Mạnh Lôi lại tiếp: “Xin đưa ta xem số hiệu, ta phải nghiệm minh thân phận!
Vương Quyền Binh lôi từ trong ngực áo ra một tấm kim bài óng ánh sắc vàng, Mạnh Lôi đưa tay tiếp lấy, xoay người treo kim bài lên trụ đứng phía sau lôi đài. Sau đó ông gật đầu với Vương Quyền Binh, rồi lại cao giọng gọi: “Mời người rút được số một trăm ba mươi hai, môn chủ Vô Cực môn, Kế Thiên Sầu thượng đài đối chiến!”
Lời này vừa nói ra, dưới đài lại vang lên tiếng vỗ tay rầm rĩ.
Nên biết Vô Cực môn những năm gần đây thanh thế lớn mạnh, đầu năm nay, đệ nhị cao thủ Vô Cực môn là Biện Kì đã suất lĩnh hơn bốn mươi đệ tử, nhất cử công phá kì môn đại trận ở Mạch Tích Sơn nằm phía tây Tân Châu thành, khiến cả võ lâm đều phải kính nể. Giờ đây mọi người nghe thấy chưởng môn Vô Cực môn đích thân xuất trường biểu diễn, toàn trường liền trở nên huyên náo.
Chỉ thấy một bóng trắng bay ngang qua bầu trời, người đó đang thi triển chính là ngự kiếm thuật danh chấn thiên hạ, quan chúng dưới đài lại được một trận kinh hô, không khí lập tức nóng hẳn lên. Rất nhiều nhân vật võ lâm bình thường lần đầu tiên được chiêm ngưỡng ngự kiếm thuật, đua nhau hô hoán dưới đài, cảm thán vì không uổng công chuyến đi Thục Sơn lần này…
Kế Thiên Sầu nhẹ nhàng hạ thân trên lôi đài, tiêu sái đút kiếm nhập bao, quả nhiên là nhất biểu nhân tài. Quan sát tỉ mỉ thì y chỉ tầm ba mươi tuổi, khuôn mặt không biểu tình đem lại cảm giác y là người lạnh lùng kiêu ngạo. Y đứng tuỳ ý trên đài cũng sản sinh một thứ áp lực vô hình. Hơn thế nữa, từng cái cất tay nhấc chân của y cũng rất có phong phạm của một cao thủ, tức khắc làm dấy lên hàng loạt tiếng khen hay dưới trường.
Mạnh Lôi lại đi lên, nhận lấy kim bài đối chứng rồi trầm giọng nói: “Được rồi, hy vọng mọi người có thể điểm tới là dừng!...Bắt đầu đi!”
Quan chúng dưới đài hò reo: “Bắt đầu! Bắt đầu! Bắt đầu!....”
Trên đài, Vương Quyền Binh đối diện với áp lực như vậy nhưng vẫn không chút khẩn trương, chỉ điềm đạm chắp tay chào: “Mong môn chủ hạ thủ lưu tình!”
Kế Thiên Sầu vẫn vẻ mặt lạnh băng, hờ hững đáp lễ: “Cũng mong được vậy…”
Vương Quyền Binh xoạc mở thế thủ, song nhãn ghìm chặt vào mắt Kế Thiên Sầu, tay phải chầm chầm đặt vào chuôi đao. Từ từ, Bá Vương đao rút ra từng tấc một, biểu hiện thập phần ngưng trọng!
Toàn trường bỗng lặng im như tờ, mọi ánh mắt đổ dồn vào thanh bảo đao trong tay Vương Quyền Binh, sát khí cũng theo động tác rút đao đó mà ngày một nồng đậm. Thậm chí còn nghe thấy một âm thanh kéo dài, “keng…”, tiếng đao kiếm rời vỏ chậm rãi phi thường.
Thế nhưng, Kế Thiên Sầu thực sự quá mạnh. Y vẫn dửng dưng đứng tại chỗ, cao thâm mạc trắc.
Đột nhiên, kim quang lóe lên!
Một đạo đao quang sắc vàng chói lọi thình lình bổ về phía Kế Thiên Sầu, hiển hiện lóa mắt dưới ánh dương quang chiếu rọi, lưu lại trên không trung một đường tàn ảnh cực lớn.
Kế Thiên Sầu cũng không ngờ một kích của đối phương lại hung mãnh đến vậy, cảm thấy hơi vượt ngoài ý liệu. Y thần tốc nghiêng mình né tránh, một màn kim quang rít gió sạt qua mặt y, liếm vào da thịt khiến y thấy đau râm rỉ. Nhưng, chỉ là đau râm rỉ mà thôi…
Kế Thiên Sầu không do dự nữa, trường kiếm trong tay “keng!” một tiếng rời bao, thân thể dán sát theo đao quang của đối phương xông ngược lên, kéo theo kiếm khí lăng lệ xạ tới Vương Quyền Binh ở ngoài ba trượng…
Mọi người xem mà khoan khoái cõi lòng, chỉ có Hoa Lân cười hề hề: “Tên này rất dễ đối phó!...Nếu để ta lên, chỉ cần một chiêu là có thể khiến hắn nằm thẳng cẳng!”
Phiêu Thiên Văn Sĩ cả kinh, thấp giọng nói: “Kim đao của Vương Quyền Binh không thể xem thường, nếu để hắn liên tục sử ra Thập Bát Trảm, có lẽ Kế Thiên Sầu cũng phải nhường tránh vài chiêu!...Bất quá, với công lực của Kế Thiên Sầu, e là không dùng đến chín chiêu đã có thể chiến thắng…”
Nào biết rằng, người mà Hoa Lân bảo có thể một chiêu đánh ngã, căn bản không phải Vương Quyền Binh, mà là Kế Thiên Sầu. Hắn cười hì hì nói: “Tên này chỉ biết ra vẻ ta đây, trong lúc tỷ thí mà còn thích giữ thân phận này nọ gì chứ! Nếu gặp phải ta, một đao là hắn gục rồi!”
Phiêu Thiên Văn Sĩ bật thốt: “Hả?”, rồi quay đầu hỏi: “Các hạ nói ai?”
Hoa Lân cười cười, không giải thích. Nhưng Diệp Thanh ngồi bên đã gật đầu tán thành: “Không sai! Công tử chỉ cần trước tiên tỏ vẻ yếu kém trước mặt Kế Thiên Sầu, sau dó xuất kỳ chế thắng, một chiêu là đủ rồi!”
Phiêu Thiên Văn Sĩ lắc lắc đầu, thầm nghĩ hai kẻ này buông lời đại ngôn mà không chịu soạn bản thảo. Phóng mắt khắp thiên hạ, ai dám tuyên bố một chiêu có thể đả bại Kế Thiên Sầu? Vị Hoa công tử này chắc đầu óc hơi có vấn đề! ---- Có lẽ không nên tán dóc với hắn nữa thì hơn, tránh bị tổn hại thân phận. Nghĩ vậy, Phiêu Thiên Văn Sĩ liền quay đi, chăm chú theo dõi trận đối chiến trên đài!
Quả nhiên, đao pháp của Vương Quyền Binh tuyệt đối không chỉ tầm thường như vậy. Tuy bị bức lui liên tiếp sau vài chiêu của Kế Thiên Sầu, nhưng thình lình, trong tay Vương Quyền Binh chớp lóe một mạch vài phiến kim quang, thiên không xuất hiện ba thanh kim đao khổng lồ, hung hãn ập tới Kế Thiên Sầu bên hông trái, không chỉ ép cho Kế Thiên Sầu vô pháp tiếp cận, mà còn khiến y có chút luống cuống chân tay.
Chính trong một chớp mắt đó, Vương Quyền Binh đã kịp tranh thủ thời gian, Bá Vương đao trong tay liên hoàn thi triển “Kim Long Thập Bát Trảm” uy lực mạnh mẽ. Chỉ thấy kim quang bắn ra tứ phía, đao quang liên miên bất tuyệt cuồn cuộn tràn tới người Kế Thiên Sầu, chói mắt đến mức quan chúng duới đài cơ hồ không mở nổi mắt, huống gì Kế Thiên Sầu là người trong trận?
Nhưng đúng vào lúc này, Kế Thiên Sầu cuối cùng đã lộ ra võ công chân chính. Miệng y hét lớn: “Vô…Cực…Thuẫn!” Trường kiếm trong tay vẽ một hình tròn trên không, một trận đồ bát quái lập tức xuất hiện trước thân, quả nhiên trông giống một chiếc thuẫn thái cực hư ảo.
Chỉ nghe thấy một chuỗi những tiếng “bộp bộp bộp…” thấp trầm, “Thập Bát Trảm” mãnh liệt của Vương Quyền Binh, toàn bộ kích trúng Vô Cực Thuẫn. Nhưng tất cả cứ như chém vào sợi bông hỏng, không hề chịu lực.
Kế Thiên Sầu cười nhạt, không còn giữ vẻ khiêm nhượng. Tại điểm trận nhãn của Vô Cực Thuẫn mà y bố trí, kiếm quang rung lên, đâm ra như thiểm điện, chuẩn xác phi thường lưu lại một lỗ kiếm trên áo Vương Quyền Binh.
Vương Quyền Binh vốn dĩ không nghĩ tới chuyện đối phương có thể xuyên qua Vô Cực Thuẫn trước thân mà công kích mình, chỉ cảm thấy kiếm quang vụt qua, còn chưa nhìn rõ là chuyện gì, trước ngực đã có thêm một lỗ kiếm, đành ảo não thu đao nói: “Ta thua rồi…”
Hoa Lân chau mày, thầm suy tưởng nếu đụng phải chiêu Vô Cực Thuẫn cổ quái này, bản thân mình sẽ phải phá giải ra sao? Xem ra kinh nghiệm của hắn còn ít ỏi, phải đánh thêm vài trận thì mới có thể mở rộng tầm mắt…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.