Ngọc Tình Xuyên Không

Chương 13: CẠM BẪY 2

PhongPhong29

27/06/2023

Hoàng Khải phất ngựa đưa Tiểu Song rời khỏi, thế nhưng xung quanh khu rừng đều bị bao phủ bởi sương mù dày đặc nên muốn tìm thấy lối ra thật sự còn khó hơn lên trời.

Trong lúc mọi thứ đều tối đen như mực, ngựa của Hoàng Khải không may rơi xuống một cái vách đá khiến cả hai người bọn họ đều bị kẹt dưới vách đá đó khó có thể lên trên mặt đất được.

Bệ đá này không quá lớn, đủ cho khoảng 4 người ngồi, bên bệ đá là một hang động tối ôm, mà con ngựa đáng thương của họ đã xui xẻo rơi tọt xuống hang động bên dưới đó, thật sự không biết rằng còn có cơ hội sống sót không...

Chưa nói đến con ngựa, ngay cả Tiểu Song và Hoàng Khải đều đang bị kẹt ở thế ngàn cân treo sợi tóc a. Nếu ở đây mãi thì sẽ chết vì đói và khát, thế nhưng nếu lên được trên kia thì cũng không thoát khỏi con yêu rắn đó, thật sự là cô phải chết ở đây sao chứ?

Hoàng Khải bình thường tỏ ra rất ghét Tiểu Song, nhưng bây giờ trong tình cảnh này xem như anh ta cũng có chút tình người, nhìn cô:

"Không bị thương ở đâu chứ?"

Tiểu Song ngồi phịch xuống bệ đá ôm cái bụng của mình, khuôn mặt có hơi mếu, bộ hồng y trên người cũng đã bị bẩn nhiều chỗ, lắc đầu:

"Tôi không bị thương, nhưng bụng của tôi bây giờ đói lắm... Phải rồi, đâu chỉ có tôi, anh cũng đã kịp ăn gì đâu chứ..."

Hoàng Khải nhìn cô nương bây giờ trông cũng thật đáng thương quá, hắn ngồi xuống bên cạnh cô, lấy trong người ra một cái bánh bao đã nguội ngắt tự bao giờ, dịu dàng mở lớp giấy bên ngoài ra sau đó đưa cho Tiểu Song.

"Cũng may trước lúc đi có mang theo một cái bánh bao nhưng chưa kịp ăn, đói bụng thì ăn tạm cái này đi."

Tiểu Song nhận lấy bánh bao, định ăn nhưng chợt nhớ ra gì đó, vội tách ra một nửa đưa cho anh ta.

"Bụng anh chắc cũng đói lắm rồi, ăn cùng nào."

Hoàng Khải nhận lấy, hai người cùng ăn nửa cái bánh bao cuối cùng, khung cảnh này trông thật buồn cười, một người là tam công chúa, một người là tiểu vương gia, thế nhưng lại thành ra đến một cái bánh bao cũng phải san sẻ cho nhau nếu không sẽ chết vì đói.

Hoàng Khải cảm thấy kì lạ khi ban nãy vì sao trùng hợp trong túi của Tiểu Song lại có những thứ mà yêu rắn kia sợ hãi, nhưng hắn không có hỏi cô, chỉ trầm lặng sau đó ngã lưng vào một góc.

Tiểu Song cũng không nói gì thêm, cô lặng lẽ ngồi phía ngoài bệ đá, chống cằm nghĩ ngợi một lúc, lại nhìn xuống cái hang động tăm tối đáng sợ kia, tò mò không biết có thứ gì ở bên dưới.



Ma nữ cũng xuất hiện một lần nữa, chỉ có Tiểu Song mới có thể nhìn thấy cô ấy, và những ai không phải con người hoặc mang trong người pháp lực như yêu rắn ban nãy mới có thể nhìn thấy hồn ma.

Cô ấy có vẻ hơi cảm thấy có lỗi, cúi đầu:

"Xin lỗi vì đã đẩy cô vào tình cảnh này..."

Tiểu Song vẫn đang nghĩ ngợi, chỉ lắc đầu:

"Không sao, dù sao đây là điều không thể tránh khỏi..."

"Thế nhưng hôm nay tôi đã rất lo sợ..."

Tiểu Song hơi ngạc nhiên, hỏi cô ấy:

"Cô sợ điều gì?"

"Trước đây trong chuyến đi săn này của ta và phụ hoàng, mọi chuyện đều rất bình yên, không hề có yêu rắn nào xuất hiện cả, thế nhưng vì sao lần này cô ở trong thân xác tôi, lại rơi vào tình cảnh này thật sự tôi cũng không biết lần này chúng ta có thể vượt qua được hay không."

Tiểu Song trố mắt:

"Chuyện đó là thật sao? Nhưng vì sao chứ?"

Ma nữ lắc đầu:

"Có lẽ là bởi vì có những điều đã bị thay đổi trong quá khứ, tôi đã tìm ra lối đến nơi cấm trại của phụ hoàng và mọi người rồi, sáng ngày mai nếu yêu rắn vẫn chưa tìm đến đây thì tôi sẽ giúp cô rời khỏi, bởi vì cô ta chỉ tung hoành vào ban đêm."

Tiểu Song gật đầu, nhưng cô vẫn có gì đó thắc mắc, hỏi ma nữ:

"Cô có biết hang động bên dưới là gì ở đó không?"

Ma nữ nhìn xuống nơi tối tăm đó.



"Nơi đó có liên hệ mật thiết với cô..."

Ma nữ có chút ngập ngừng.

"Có lẽ cô sẽ không muốn nhớ về nó."

Tiểu Song nghe vậy càng không tránh khỏi tò mò, cô không hiểu vì sao mỗi khi nhìn xuống đó, trái tim cô lại quặn đau giống như có ai đó bóp nghẹn lại.

Ma nữ nhìn thấy Tiểu Song như vậy, đành nói:

"Đó là nỗi oán hận của cô về kiếp trước của mình, không thể tan biến nên đọng lại tại nơi đây, hóa thành một màu đen tối, đàn rắn rất yêu thích nỗi uất hận này nên chúng đã cư ngụ bên dưới và có lẽ nhờ vào oán khí này mà con yêu rắn đã tu luyện dần dần thành tinh."

Tiểu Song nghe xong giống như một tiếng sét đánh vào tai mình, cô cũng có kiếp trước sao? Và cô đã gặp những gì để khiến bản thân ôm một nỗi hận lớn như vậy?

"Có lẽ vì yêu rắn đó đã hấp thụ oán khí của cô, cho nên hai người có duyên với nhau, vì vậy mà tôi đã không gặp nó trong quá khứ nhưng điều này lại xảy đến với cô."

Tiểu Song nghe đến đây, rõ ràng muốn đập đầu vào bệ đá chết cho xong.

"Ai cần có duyên với con rắn đáng sợ đó chứ!!"

Ma nữ che miệng cười nói:

"Dù sao cũng là kiếp số của cô, vậy có nghĩa là không liên quan đến tôi rồi, có lẽ cô sẽ có thể vượt qua nó thôi, cũng trễ rồi, cô nghỉ ngơi đi."

Nói rồi ma nữ biến đi đâu mất.

Tiểu Song chỉ biết oán trách ma nữ vô tình đó, lại còn cười đùa trong hoàn cảnh này a!

Đột nhiên giống như có ai đó ở phía trên mặt đất, vóc người cao ráo, hắc y khiến cả người anh ta như hòa vào bóng tối, là Bạch Lãnh!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngọc Tình Xuyên Không

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook