Chương 25: SAU GIẤC MỘNG DÀI
PhongPhong29
27/06/2023
Tiểu Song dần mở mắt ra, cô đã trải qua một giấc mộng dài, mà có lẽ giấc mộng này có thể không đơn giản chỉ là một giấc mộng.
Như Hoa ở bên cạnh cô, nhìn thấy cô tỉnh lại khuôn mặt vô cùng mừng rỡ reo lên:
"Tam công chúa, cô tỉnh rồi sao? Thật là may quá!"
Tiểu Song xoa xoa thái dương, lộm khộm ngồi dậy:
"Ta vẫn còn sống sao?"
Như Hoa gật gật đầu:
"Trong chuyến đi săn cô đã bị trúng độc của yêu rắn, cũng may Bạch Lãnh nhị hoàng tử đã tìm ra thuốc giải để cứu cô, sau đó đoàn quân đã hộ tống mọi người trở về hoàng cung."
Trong đầu Tiểu Song chợt hiện ra cái tên "Chí Huyền", phải rồi... Bạch Lãnh chính là kiếp sau của Chí Huyền.
Còn về phần Hoàng Khải, cô không biết phải đối mặt với anh ta như thế nào sau khi đã nhìn thấy quá khứ của Nguyệt Lan và Vũ Hiên.
Có thể kiếp này Hoàng Khải không phải người xấu, nhưng tuyệt nhiên cũng khiến cho Tiểu Song một cảm giác đề phòng.
Tiểu Song nhìn ra ngoài cửa hỏi:
"Mọi người đâu cả rồi?"
Như Hoa lấy cho nàng một chén nước:
"Cô đã hôn mê suốt một tuần lễ, ai nấy đều rất lo lắng cho cô, hoàng thượng tuy rằng bận trăm công nghìn việc nhưng một ngày đến đây rất nhiều lần để xem tình hình của cô như thế nào."
Như hoa ngưng một lúc, chợt như nhớ ra điều gì đó vội nói tiếp.
"Phải rồi, còn có cả Bạch Lãnh nhị hoàng tử, ngài ấy tuy rằng bề ngoài tỏ ra bình thường, thế nhưng ta để ý thấy ngài ấy thường đứng nép ngoài cửa sổ nhìn vào bên trong đây."
Tiểu Song nghe vậy cảm thấy vô cùng hớn hở.
"Anh ta lo lắng đến vậy sao?"
Như Hoa gật đầu, cảm thấy khó hiểu:
"Sao trông vẻ mặt cô lại vui mừng thế kia?"
"..."
Như Hoa thấy tam công chúa có chút kì lạ nhưng không quá để ý, nói tiếp:
"Phải rồi, tam công chúa, trong lúc cô hôn mê đã có tin vui bất ngờ cho cô."
Tiểu Song hầu như đã hồi phục hoàn toàn, vừa đứng dậy thay y phục vừa nghe Như Hoa nói.
"Nghe nói vì nhìn thấy người trúng độc nên hoàng thượng vô cùng chua xót, quyết tâm hạ lệnh nếu cô tỉnh dậy sau một tháng nữa Hoàng Khải tiểu vương gia nhất định phải cử hành hôn lễ với người, nếu không sẽ bị xử tội, ngài ấy không còn cachf nào khác nên đẫ đồng ý."
Tiểu Song sau khi nghe Như Hoa nói xong tay đang cầm sợi dây buộc lưng cũng rớt xuống đất, trợn mắt.
"Cái gì!? Phụ hoàng tôi đã làm vậy sao!?"
Cô không phải là ma nữ kia vì vậy tuyệt đối không có ý gì đối với Hoàng Khải, vì vậy cho nên hôn sự giữa cô và Hoàng Khải kia là không cần thiết, nếu như hôn sự này diễn ra, sau đó nghĩ đến việc cô phải động phòng thôi đã khiến cô phát điên rồi, cô nhất định phải ngăn cản nó!
"Chẳng phải cô luôn đơn phương Hoàng Khải tiểu vương gia sao? Đây đúng thật là sau cái rủi có cái may."
Như Hoa vừa nói vừa cười.
Gì mà sau cái rủi có cái may chứ? Đây là sau cái rủi có thêm mười cái rủi a!
Chưa nói đến việc cô không muốn kết hôn cùng Hoàng Khải, lại nói đến bên cạnh hắn ta còn một ả thanh mai trúc mã Ngọc Nhi gì đó, nếu như cô cướp Hoàng Khải khỏi tay cô ta khiến cô ta ghen tức rồi làm chuyện điên rồ thì cuộc sống sau này của cô sẽ toàn là sóng gió a...
Tiểu Song huơ tay:
"Không được, hôn sự này nhất định phải hủy, tôi phải tìm phụ hoàng nói rõ mới được."
"Tam công..."
Còn chưa đợi Như Hoa nói, cô đã mặc kệ cái thân thể vừa mới hồi phục mà chạy như bay đến chỗ hoàng thượng khiến trên đường đi đám cung nữ nhìn thấy cô đều bị một phen hú vía.
"Bộp!"
Tiểu Song trong lúc chạy đã va phải ai đó, còn đang loay hoay thì một giọng nói quen thuộc của kẻ bị nàng va phải vang lên:
"Có chuyện gì gấp đến nổi phải chạy nhắm mắt nhắm mũi như vậy sao?"
Là Bạch Lãnh!
Tiểu Song nhìn thấy anh ta thì có chút bất ngờ, vừa trả lời vừa xoa cái trán đau nhói vì vụ va chạm.
"Anh từ đâu ra vậy chứ? Đau lắm có biết không?"
Bạch Lãnh nhướng mày, cảm thấy tiểu cô nương trước mắt thật ngang ngạnh, rõ ràng là cô không nhìn đường nên mới va phải anh, thế nhưng lại đổ lỗi là bởi vì anh đột nhiên xuất hiện.
"Vừa mới tỉnh lại sao? Chạy nhanh như vậy thì chắc là vô cùng khỏe mạnh nhỉ?"
Cô vội đắc ý:
"Là bởi vì tôi hằng ngày chăm chỉ tập thể dục cho nên dù rằng vừa mới tỉnh lại nhưng chân tay vẫn nhanh nhẹn được như vậy, nói về chạy thì tôi không có đối thủ."
"Thế thì ta cũng phải học hỏi tam công chúa đây rồi, giống như lần trước ở Mộ Lâm Sơn, là nhờ cô chạy nhanh quá cho nên mới bị Yêu rắn đuổi kịp mà cắn vào cổ, hại ta phải cực khổ mang thuốc giải về cho tam công chúa đây."
Tiểu Song còn chưa kịp cảm ơn việc anh ta đã tìm thuốc giải về cho cô, nhưng mà cách anh ta nói chuyện thật sự khiến cô nuốt không trôi, cô rõ ràng là con người làm sao có thể so tốc độ với yêu quái được chứ!
"Anh... "
Cô tức đến nghẹn cả cổ không nói nên lời, một câu hỏi han sức khỏe của cô đối với anh ta là khó đến như vậy sao?
"Không nói chuyện với anh nữa... Đúng là tức chết mà!"
Lúc cô tức tối định rời đi, chợt nghe Bạch Lãnh nói gì đó, bước chân của Tiểu Song chợt khựng lại.
"Nghe nói tối nay ở kinh thành có hội hoa đăng, nếu tam công chúa đã không có ý định đi cùng ta, có lẽ đành rủ Thiết Cương đi cùng vậy..."
"Cái gì? Anh nói hôm nay bên ngoài có hội hoa đăng sao?"
Khuôn mặt Tiểu Song chợt giống như một chú mèo ngoan ngoãn.
Bạch Lãnh như nắm được thóp nàng, nhướng mày:
"Nghe nói có rất nhiều trò chơi được tổ chức, ngoài ra có thể xem được pháo hoa, rất thú vị."
Cô vội nắm lấy tay anh ta dáng vẻ cầu khẩn.
"Dắt tôi đi theo với!!"
Bạch Lãnh lạnh lùng:
"Không!"
"Năn nỉ anh đó..."
"..."
"Trong lúc ra ngoài nhất định phải theo sát ta, không được ham chơi chạy lung tung có biết không?"
"Rõ!"
Như Hoa ở bên cạnh cô, nhìn thấy cô tỉnh lại khuôn mặt vô cùng mừng rỡ reo lên:
"Tam công chúa, cô tỉnh rồi sao? Thật là may quá!"
Tiểu Song xoa xoa thái dương, lộm khộm ngồi dậy:
"Ta vẫn còn sống sao?"
Như Hoa gật gật đầu:
"Trong chuyến đi săn cô đã bị trúng độc của yêu rắn, cũng may Bạch Lãnh nhị hoàng tử đã tìm ra thuốc giải để cứu cô, sau đó đoàn quân đã hộ tống mọi người trở về hoàng cung."
Trong đầu Tiểu Song chợt hiện ra cái tên "Chí Huyền", phải rồi... Bạch Lãnh chính là kiếp sau của Chí Huyền.
Còn về phần Hoàng Khải, cô không biết phải đối mặt với anh ta như thế nào sau khi đã nhìn thấy quá khứ của Nguyệt Lan và Vũ Hiên.
Có thể kiếp này Hoàng Khải không phải người xấu, nhưng tuyệt nhiên cũng khiến cho Tiểu Song một cảm giác đề phòng.
Tiểu Song nhìn ra ngoài cửa hỏi:
"Mọi người đâu cả rồi?"
Như Hoa lấy cho nàng một chén nước:
"Cô đã hôn mê suốt một tuần lễ, ai nấy đều rất lo lắng cho cô, hoàng thượng tuy rằng bận trăm công nghìn việc nhưng một ngày đến đây rất nhiều lần để xem tình hình của cô như thế nào."
Như hoa ngưng một lúc, chợt như nhớ ra điều gì đó vội nói tiếp.
"Phải rồi, còn có cả Bạch Lãnh nhị hoàng tử, ngài ấy tuy rằng bề ngoài tỏ ra bình thường, thế nhưng ta để ý thấy ngài ấy thường đứng nép ngoài cửa sổ nhìn vào bên trong đây."
Tiểu Song nghe vậy cảm thấy vô cùng hớn hở.
"Anh ta lo lắng đến vậy sao?"
Như Hoa gật đầu, cảm thấy khó hiểu:
"Sao trông vẻ mặt cô lại vui mừng thế kia?"
"..."
Như Hoa thấy tam công chúa có chút kì lạ nhưng không quá để ý, nói tiếp:
"Phải rồi, tam công chúa, trong lúc cô hôn mê đã có tin vui bất ngờ cho cô."
Tiểu Song hầu như đã hồi phục hoàn toàn, vừa đứng dậy thay y phục vừa nghe Như Hoa nói.
"Nghe nói vì nhìn thấy người trúng độc nên hoàng thượng vô cùng chua xót, quyết tâm hạ lệnh nếu cô tỉnh dậy sau một tháng nữa Hoàng Khải tiểu vương gia nhất định phải cử hành hôn lễ với người, nếu không sẽ bị xử tội, ngài ấy không còn cachf nào khác nên đẫ đồng ý."
Tiểu Song sau khi nghe Như Hoa nói xong tay đang cầm sợi dây buộc lưng cũng rớt xuống đất, trợn mắt.
"Cái gì!? Phụ hoàng tôi đã làm vậy sao!?"
Cô không phải là ma nữ kia vì vậy tuyệt đối không có ý gì đối với Hoàng Khải, vì vậy cho nên hôn sự giữa cô và Hoàng Khải kia là không cần thiết, nếu như hôn sự này diễn ra, sau đó nghĩ đến việc cô phải động phòng thôi đã khiến cô phát điên rồi, cô nhất định phải ngăn cản nó!
"Chẳng phải cô luôn đơn phương Hoàng Khải tiểu vương gia sao? Đây đúng thật là sau cái rủi có cái may."
Như Hoa vừa nói vừa cười.
Gì mà sau cái rủi có cái may chứ? Đây là sau cái rủi có thêm mười cái rủi a!
Chưa nói đến việc cô không muốn kết hôn cùng Hoàng Khải, lại nói đến bên cạnh hắn ta còn một ả thanh mai trúc mã Ngọc Nhi gì đó, nếu như cô cướp Hoàng Khải khỏi tay cô ta khiến cô ta ghen tức rồi làm chuyện điên rồ thì cuộc sống sau này của cô sẽ toàn là sóng gió a...
Tiểu Song huơ tay:
"Không được, hôn sự này nhất định phải hủy, tôi phải tìm phụ hoàng nói rõ mới được."
"Tam công..."
Còn chưa đợi Như Hoa nói, cô đã mặc kệ cái thân thể vừa mới hồi phục mà chạy như bay đến chỗ hoàng thượng khiến trên đường đi đám cung nữ nhìn thấy cô đều bị một phen hú vía.
"Bộp!"
Tiểu Song trong lúc chạy đã va phải ai đó, còn đang loay hoay thì một giọng nói quen thuộc của kẻ bị nàng va phải vang lên:
"Có chuyện gì gấp đến nổi phải chạy nhắm mắt nhắm mũi như vậy sao?"
Là Bạch Lãnh!
Tiểu Song nhìn thấy anh ta thì có chút bất ngờ, vừa trả lời vừa xoa cái trán đau nhói vì vụ va chạm.
"Anh từ đâu ra vậy chứ? Đau lắm có biết không?"
Bạch Lãnh nhướng mày, cảm thấy tiểu cô nương trước mắt thật ngang ngạnh, rõ ràng là cô không nhìn đường nên mới va phải anh, thế nhưng lại đổ lỗi là bởi vì anh đột nhiên xuất hiện.
"Vừa mới tỉnh lại sao? Chạy nhanh như vậy thì chắc là vô cùng khỏe mạnh nhỉ?"
Cô vội đắc ý:
"Là bởi vì tôi hằng ngày chăm chỉ tập thể dục cho nên dù rằng vừa mới tỉnh lại nhưng chân tay vẫn nhanh nhẹn được như vậy, nói về chạy thì tôi không có đối thủ."
"Thế thì ta cũng phải học hỏi tam công chúa đây rồi, giống như lần trước ở Mộ Lâm Sơn, là nhờ cô chạy nhanh quá cho nên mới bị Yêu rắn đuổi kịp mà cắn vào cổ, hại ta phải cực khổ mang thuốc giải về cho tam công chúa đây."
Tiểu Song còn chưa kịp cảm ơn việc anh ta đã tìm thuốc giải về cho cô, nhưng mà cách anh ta nói chuyện thật sự khiến cô nuốt không trôi, cô rõ ràng là con người làm sao có thể so tốc độ với yêu quái được chứ!
"Anh... "
Cô tức đến nghẹn cả cổ không nói nên lời, một câu hỏi han sức khỏe của cô đối với anh ta là khó đến như vậy sao?
"Không nói chuyện với anh nữa... Đúng là tức chết mà!"
Lúc cô tức tối định rời đi, chợt nghe Bạch Lãnh nói gì đó, bước chân của Tiểu Song chợt khựng lại.
"Nghe nói tối nay ở kinh thành có hội hoa đăng, nếu tam công chúa đã không có ý định đi cùng ta, có lẽ đành rủ Thiết Cương đi cùng vậy..."
"Cái gì? Anh nói hôm nay bên ngoài có hội hoa đăng sao?"
Khuôn mặt Tiểu Song chợt giống như một chú mèo ngoan ngoãn.
Bạch Lãnh như nắm được thóp nàng, nhướng mày:
"Nghe nói có rất nhiều trò chơi được tổ chức, ngoài ra có thể xem được pháo hoa, rất thú vị."
Cô vội nắm lấy tay anh ta dáng vẻ cầu khẩn.
"Dắt tôi đi theo với!!"
Bạch Lãnh lạnh lùng:
"Không!"
"Năn nỉ anh đó..."
"..."
"Trong lúc ra ngoài nhất định phải theo sát ta, không được ham chơi chạy lung tung có biết không?"
"Rõ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.