Chương 16: Lạc vấn
Quất Hoa Tán Lý
20/02/2014
Ta "bình
tĩnh" kéo Nguyệt Động ra ngoài cửa, cầm cổ nó lắc thật mạnh mấy chục
lần, con mèo trắng cuối cùng cũng đã tỉnh ra, hiểu được những chấm đỏ
trên cổ của ta là vết tích do một con muỗi đặc biệt to nào đó gây ra,
cũng chém đinh chặt sắt cam đoan với mọi người: "Tuyệt đối không phải là dấu vết hoan ái! Mắt ta tốt lắm, không nhìn lầm đâu."
Chu Thiều bị xoay mòng mòng đến ngu người, nghe một câu, gật một cái, mặt mũi tràn đầy cái vẻ: "thì ra là thế" . . .
Bạch Quản tỏ vẻ hồ nghi nhưng không có lắm miệng.
Ta lau lau mồ hôi lạnh trên trán, nhẹ nhàng thở ra. Chỉ là việc này khó dấu được Nguyệt Đồng đã thân kinh bách chiến trên giường nên ta phải giải thích, lại không biết bắt đầu từ đâu, do dự mãi mới túm nó đến một chỗ bí mật, nhỏ giọng nói: "Thiên Khiển ngày ấy thực ra không phải để giết ngươi mà là vì trong đám yêu quái có lẫn một tên ác ma vô cùng hung ác và háo sắc, hắn đã từng lén vào phòng ta, động chân động tay, nói sau này muốn hại tất cả chúng ta, các ngươi pháp lực thấp kém, ta không dám lộ ra, cho nên. . ."
Nguyệt Đồng bừng tỉnh đại ngộ: ". . . nên sư phụ ngủ với hắn à?"
Ta nghĩ hai người nửa đêm ở cùng một chỗ ngủ, đúng là có thể xem như ngủ với hắn, trong lòng bi phẫn gần chết, hốc mắt đỏ lên, dặn Nguyệt Đồng: "Ngươi đừng để lộ việc này ra với ai, nếu không ta sợ ác ma kia xuống tay tàn nhẫn, hại cả tính mạng các ngươi."
"Sư phụ chủ nhân, người đừng buồn, ta biết ngủ cùng những kẻ đáng ghét rất là đau nhức, rất khó chịu mà." Nguyệt Đồng mở to một đôi mắt xinh đẹp nhìn ta, một màu vàng thuần pha với sắc lam trên trời, lại ướt rườn rượt, nó vỗ ngực một cái, đề nghị một cách mạnh dạn: "Cứ để ta đến ngủ với hắn là được."
Nó vươn tay muốn giúp ta lau hốc mắt, ống tay áo trắng nhẹ nhàng trượt xuống, lộ ra làn da như ngọc, trên cánh tay có một vết thâm như con rết, hình như là vết sẹo bỏng chưa lành hẳn. Ta lấy tay vuốt ve vết sẹo đó, bỗng nhiên thấy đau lòng, nhẹ giọng hỏi: "Đây cũng là do bọn chúng đốt ngươi sao?"
Nguyệt Đồng bình thản nhún nhún vai: "Là hổ yêu ở Nam Nguyệt Sơn, trên giường thích nhất là nghe người ta kêu thảm thiết. Ta khi đó không biết, chỉ lo cười thôi, kết quả là bị ăn một cái bàn ủi, đau suốt một ngày. Hắn cũng thật là, nếu thích nghe người ta khóc thì cứ nói luôn đi, hắn không nói thì ta làm sao biết? Hắn nói một tiếng là ta có thể khóc đến kinh thiên động địa giúp hắn thỏa mãn luôn." Hắn nói đến đây, chợt khựng lại, sợ hãi lôi kéo ta hỏi: "Ác ma kia sẽ không hành hạ người như thế chứ? Ta truyền cho người ít kinh nghiệm nhé, nếu như thắng được thì phải tiêu diệt hắn. Nếu đánh không lại thì phải nghe theo lời hắn, hắn bắt làm gì thì làm cái đó, may ra còn được hưởng thụ một hai, nếu lấy cứng đối cứng thì càng không hay ho đâu."
Cái gì gọi là hưởng thụ một hai? Việc này có cái gì có thể hưởng thụ được sao?
Hắn nói liên lu liền lù mà không kiêng dè gì cả, ta nghe mà mặt đỏ tới tận mang tai, cuối cùng không ngại học hỏi kẻ dưới, yếu ớt hỏi: "Chuyện nam nữ là cái gì vậy?"
Nguyệt Đồng hóa đá.
Ta cảm thấy thảo luận đề tài này với đồ đệ quả là mất mắt, ánh mắt vội dời xuống mũi chân, không dám ngẩng đầu lên.
Nguyệt Đồng thở dài, ôn nhu nói: "Sư phụ chủ nhân, người nói với tên kia đi, ta xinh đẹp hơn người, kỹ thuật lại càng tốt hơn người rất nhiều, cứ để ta đến hầu hắn ngủ thôi, người. . . không được đâu. . . Ta thích sư phụ chủ nhân, không thích người… cùng với hắn. . ."
Đừng nói là Tiêu Lãng chỉ đích danh ta, cho dù hắn chịu dùng Nguyệt Đồng để đổi ta cũng không thể làm chuyện bán đồ đệ cầu an này được, cho nên lập tức cự tuyệt cái đề nghị không đáng tin cậy này.
Nguyệt Đồng rất đau lòng, hai lỗ tai cụp xuống không nói lời nào.
Ta đề nghị: "Ta vốn không quen biết ngươi, cũng chỉ là vì Thiên Khiển kia mà đã có chút liên lụy, cũng không cần ngươi báo ân. Ta hôm nay gặp nạn, ác ma kia tự xưng Tiêu Lãng, tham lam vô cùng, thủ đoạn cao minh, ta lại đã nghịch thiên cải mệnh, tan hết cả pháp lực, khó mà chống lại được hắn, chỉ sợ là không quay trở về Thiên Giới được. Nhưng ta là Tiên Nhân cao cấp, nếu gặp chuyện không may, Thiên Giới chắc chắn sẽ điều tra. Nếu như ngươi sợ hồ yêu trả thù lại phải trải qua cuộc sống khổ sở kia thì ta có thể viết một lá thử gửi gắm ngươi cho Nhạc Thanh, để lúc Thiên Giới phái người xuống, hắn gửi ngươi đến chỗ Đằng Hoa tiên tử, nàng ấy là bạn tốt của ta, rất lương thiện, ôn hòa, chắc chắn sẽ đối xử tử tế với ngươi!"
Nguyệt Đồng càng uể oải: "Sư phụ chủ nhân, người không thích ta à?"
Tiêu Lãng muốn lấy đồ đệ ra uy hiếp ta, nếu ta càng tỏ ra yêu thương bọn chúng thì bọn chúng càng dễ gặp nạn. Bạch Quản giống sư phụ, là tuyệt đối chạy không thoát. Ta phải tìm cách khác, những người khác ta phải giả bộ như không thích, đuổi bọn họ đi sớm đi. Cho nên ta nhẫn tâm nói: "Ngươi với Chu Thiều đều là đồ đệ mà ta bất đắc dĩ mới phải nhận, thực ra tư chất đần độn, tư tưởng không vững vàng, không thích hợp với việc tu hành. Tương lai để sư công trông thấy chắc chắn sẽ ghét. Chẳng bằng gặp nhau sớm thì cũng chia tay sớm đi!"
"Người gạt ta, người sẽ không thể không thích ta." Chẳng biết vì sao Nguyệt Đồng lại bắt đầu bướng bỉnh, hắn nhìn chằm chằm vào ta: "Ta dù có chết cũng không muốn ở cùng một chỗ với chó đâu, ta cũng không sợ ác ma, sư phụ chủ nhân đừng đuổi ta đi được không, ta có đần nhưng rồi ta sẽ từ từ học, ta sẽ giúp người ấm giường, hơn nữa, người là vật tiên Ngọc Dao, ta là mèo yêu Nguyệt Đồng, chúng ta chính là rất có duyên đấy."
Ta không hiểu: "Ta lại không phải thỏ ngọc, ngọc với mèo thì có duyên cái gì?"
"Meo. . . ." Nguyệt Đồng chần chờ một lát, cười hì hì nói: "Ân cứu mạng, duyên phận lấy thân báo đáp!" Nó nghĩ một lát rồi lại lo lắng nói: "Mẹ nuôi của ta đại khái là đã đầu phục Ma tộc rồi, mấy năm gần đây đã cho ta ngủ với không ít yêu quái làm việc ác, sư phụ chủ nhân, người phải cẩn thận đấy."
Con mèo yêu này cũng không đến mức ngốc hết thuốc chữa nhỉ?
Pháp lực của hồ yêu quả thực không tồi, mọi phép biến hóa của Nguyệt Đồng đều do nàng ta dạy cả. Nếu nàng ta liên thủ với Ma tộc, thân phận của Tiêu Lãng tất nhiên sẽ dễ dàng làm giả, hơn nữa còn có thể phái đến vô số chim bay cá nhảy để thám thính tin tức ở chỗ ta. Thế nhưng, ta thật không thể hiểu mục đích của ác ma kia, chẳng lẽ thực muốn ta ngủ với hắn sao?
Không biết chiêu thức lẫn ý đồ của đối phương, tất nhiên không thể xuất chiêu đối phó.
Tình cảnh của ta lúc này rất bị động.
Nguyệt Đồng vẫn còn lải nhải: "Con chó to kia không đáng tin đâu, nhìn cái bộ dạng mày gian mắt chuột kia, còn giao du với loài chuột nữa thì khẳng định không phải người tốt đâu, người cũng phải để phòng hắn. Dưới gầm trời này, đáng tin cậy nhất là mèo! Từ giờ về sau tối ta sẽ không đi bắt chuột nữa, sẽ canh giữ bên ngoài phòng các người, nếu như ác ma xuất hiện, ta sẽ, sẽ. . . "chiều theo" hắn trước đã, để cho hắn không bắt nạt người. Như vậy sư phụ chủ nhân sẽ không không quan tâm ta nữa đúng không?"
Ta nhớ tới hơi thở khiến người ta sởn hết cả da gà của Tiêu Lãng, quát: "Linh tinh! Ngươi phải trốn đi thật xa, đừng có thêm phiền toái cho ta!"
Nguyệt Đồng đã bị dọa đến run rẩy rồi mà vẫn còn cố nài: "Ta là mèo ngoan, sư phụ chủ nhân là người tốt, người đuổi ta đi, ta cũng không đi!"
Ta không có cách nào với cái thứ quấn quít nài nỉ này liền dặn dò: "Nếu như gặp chuyện không may thì liền dẫn bọn Bạch Quản trốn, ta sẽ thỏa thuận điều kiện khác với hắn, cố gắng bảo vệ cho các ngươi chu toàn, ít nhất Tiêu Lãng vô luận có mục đích gì đều sẽ không phải là các ngươi. Các ngươi lưu lại bên cạnh ta, trong lòng ta sẽ có điều cố kỵ, như thế càng thêm nguy hiểm.
Hai mắt Nguyệt Đồng sáng lên: "Sư phụ chủ nhân, trong lòng người rất thương ta!"
Ta nhíu chặt hai mày, không trả lời.
Ta biết rõ, có nhiều thứ, chỉ cần tâm hơi xao động là liền không bỏ xuống được.
Vào đêm, Nguyệt Đồng hóa thành hình mèo, nhanh nhẹn bò lên trên mái hiên định canh gác, bị ta kéo xuống ném về phòng. Không ngờ Bạch Quản lại ôm chăn mền, mặc áo ngủ, chân trần chạy tới phòng ta, nói: "Sư phụ, ta không dễ gạt như Chu Thiều đâu, chấm đỏ trên cổ người không giấu diếm được ta. Nguyệt Đồng mặc dù cái gì cũng không chịu nói nhưng vẻ mặt của nó thế kia, lại còn định gác đêm bên ngoài phòng cho người, trong chuyện này tuyệt đối là có vấn đề. Người định trung thực nói cho ta biết, hay để ta tự đi thăm dò?"
Nó quá thông minh, ta không thể gạt được rồi, đành phải kể hết mọi chuyện ra, cũng hỏi lại: "Đêm qua lúc ngươi đi ngủ, có nghe thấy trong sân có tiếng vang gì không?"
Bạch Quản lắc đầu: "Hình như đêm qua ta ngủ đặc biệt ngon í!"
Ta nói: "Chắc hắn dùng mê hồn thuật rồi!"
Bạch Quản: "Sư phụ tỷ tỷ, người xác định không phải là mơ à?" Lời còn chưa dứt, bản thân nó đã tự lắc đầu: "Nếu là mơ thì sao lại để lại dấu vết. . . Yêu ma nói hắn ẩn nấp bên cạnh người, sư phụ tỷ tỷ, người có nghi ngờ ta không?"
Ta nói: "Không muốn nghi!"
Điều ta không hi vọng nhất là yêu ma ẩn nấp ở một trong số ba đồ đệ, ta ghét nhất chuyện sư phụ hoài nghi đồ đệ của mình, nhưng lại không thể không nghi. Nếu như suốt ngày nghĩ ngợi lung tung, nghi thần nghi quỷ mà suy đoán thì chắc sẽ điên mất.
Bạch Quản cười lạnh: "Tiêu Lãng giỏi thật, mấy câu đã khiến tâm thần người mất tập trung, khiến người không đoán được mục đích của hắn!"
Ta do dự nói: "Hắn rất điên cuồng, ta không tin hắn chỉ vì muốn kết hôn với ta mà lại làm ra nhiều chuyện như vậy!"
Bạch Quản cười khẽ, đề nghị: "Sư phụ tỷ tỷ, ta ở chỗ này với người nhé! Nếu ta là Tiêu Lãng, người có chống cự cũng trốn không thoát đâu. Nếu ta không phải Tiêu Lãng thì ít ra còn cho ta bảo hộ người, có bất lực cũng có người thương lượng cùng!"
Hắn nói rất có lý, Tiêu Lãng cũng không hi vọng sẽ có người nhìn thấy khuôn mặt thật của mình nên sẽ không xuất hiện trước mặt người ngoài. Hắn muốn giữ lại đồ đệ của ta làm con bài uy hiếp, cá cược, cũng sẽ không dễ dàng lấy đi tính mạng của bọn chúng, giữ đồ nhi ở chỗ này, càng là cơ hội tốt nhất chứng minh sự trong sạch của bọn chúng. Nếu như bọn chúng không phải yêu ma, thì đường lui mà ta tính được cũng sẽ thong dong hơn nhiều lắm.
Trong lúc nghĩ ngợi phân vân, hoa đèn đã nổ thêm mấy phát.
Ngoài cửa sổ bổng nhiên truyền đến tiếng kêu xé tim xé gan của Nguyệt Đồng, ngay sau đó là bầu không khí yên lặng.
Hương hoa lê nồng đậm mang theo ma khí, xuyên qua cửa sổ chậm rãi bay vào phòng.
"Hắn đến rồi?" Bạch Quản mới rồi còn nói cứng như thế, giờ này cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi, nắm chặt lấy góc áo của ta, không dám buông tay.
Ánh nến chiếu rọi trên cửa sổ, hiện ra một bóng nam nhân cao lớn, hắn lẳng lặng đứng yên trong nội viện, thật lâu, thật lâu rồi thở dài, nhẹ giọng hỏi: "A Dao, nàng thật không tin là ta yêu nàng?"
===
Ta kéo Bạch Quản ra phía sau, nói qua loa: "Ta tất nhiên là tin rồi!"
Tiêu Lãng nhàn nhạt nói: "Nói dối!"
Không khí tựa như cứng lại, thở không nổi, Bạch Quản ôm ta run lên, vẫn còn to gan mạnh miệng: "Dâm tặc ngay mặt cũng không dám lộ ra mà dám lén lút đến đùa giỡn nữ nhân? Ngươi có tư cách gì mà đòi lấy sư phụ nhà ta?"
Tiêu Lãng cười hai tiếng, hỏi lại: "Ngươi dựa vào cái gì mà mở miệng?"
Bạch Quản rất dũng cảm mà đứng ra: "Ta là đồ đệ của sư phụ. Ngươi là súc sinh!"
Ta vội vàng giữ chặt tên đồ đệ ngốc không sợ chết này lại, giải thích: "Trẻ con không hiểu chuyện, đừng trách!"
Cuồng phong đẩy cửa sổ ra, cuốn tới sát khí nồng đậm, một lực mềm mại dẻo dai tập kích đến trước ngực ta, ta giống như bị dòng nước chảy cuốn lấy mà bay về phía góc tường. Trong lúc bối rối, ta túm lấy cánh tay Bạch Quản, nhưng chỉ nghe nó thét lên một tiếng trong bóng tối, sau đó là tiếng động đất rầm rầm, sau đó là im bặt hẳn.
"Bạch Quản, Nguyệt Đồng!” Ta cố gắng bò dậy khỏi góc tường, quờ quạng sàn nhà, đá cả vào chậu đồng, đổ ghế, vội vội vàng vàng muốn xông ra cửa. Đi chưa được mấy bước đã bị một cánh tay to lớn ôm chặt lấy. Sau đó ta nghe thấy tiếng cửa sổ bị gió đóng lại, không khí lại bắt đầu nặng nề, chỉ còn lại hơi thở ấm áp của nam nhân, cách lớp quần áo, xuyên thấu qua da thịt, cứ thế quanh quẩn lấy ta.
"Nhất cử nhất động của nàng đều nằm trong lòng bàn tay ta. . ." Giọng nói của Tiêu Lãng lộ ra thật nhiều sủng nịch và bất đắc dĩ, hệt như đang giáo huấn đứa trẻ không nghe lời vậy: "Nàng là nữ nhân của ta, ta ghen tuông rất kinh khủng, không thể tha thứ được chuyện bên cạnh nàng có nam nhân khác!"
Ta quờ tay sờ loạn, bắt được một vật cứng rắn gì đó, cũng không biết là cái gì, đập thẳng lên đầu hắn, thét to: "Ta không có nam nhân, ngươi cút đi! Mau cút đi!"
Tiêu Lãng tiện tay ngăn lại, cực kì kiên nhẫn khuyên bảo: "Ba đồ đệ của nàng đều có lòng bất chính làm ta căm tức cực kì, nếu không trừ khử bọn chúng, làm sao để tiêu bớt sự phẫn nộ của ta?"
"Ngươi nói hươu nói vượn!" Ta mắng: "Nếu như ngươi dám đụng đến đồ đệ của ta, ta liền. . ."
Tiêu Lãng cảm thấy hứng thú: "Nàng có thể làm gì?"
Ta nói: "Ta thà bị hồn phi phách tán cũng không lấy ngươi!"
Tiêu Lãng lại hỏi: "Sư phụ nàng, nàng cũng mặc kệ à?"
Ta kiên cường nói: "Ai biết ngươi có lừa ta hay không? Sư phụ ta pháp lực vô biên, sao có thể đơn giản bị ngươi bắt được như thế?"
Tiêu Lãng tựa hồ đã tính trước mà cười rộ lên, cười đến mức ta phải chột dạ rồi mới lại hỏi: "Được đấy, nếu như sư phụ không nằm trong tay ta thì nàng cứ hồn phi phách tán, nếu sư phụ nàng thực sự nằm trong tay ta thì ta lại cho hắn với nàng cùng đi hồn phi phách tán. Ván bài này, nàng thực sự muốn đánh à?"
Tính thế nào ta cũng chịu thiệt, ta tức giận đến nước mắt lưng tròng, há miệng muốn cắn hắn. Lại bị thuận tay đẩy ngã, hắn không biết lấy đâu ra một sợi dây, trói chặt hai tay của ta ở sau lưng, sau đó lại dùng mấy cây ngân châm đâm vào vài huyệt vị trên người, một cỗ ma khí lạnh như băng, lạnh thấu xương xông vào cơ thể, đuổi hết chút tiên khí ít ỏi còn lại trong người ta chỉ trong nháy mắt, phong bế huyết mạch của ta, toàn thân xụi lơ vô lực, ngay cả yết hầu cũng đã cứng lại rồi.
"Ô. . ô. . ." Ta nghĩ đến thủ đoạn tàn nhẫn của hắn, lo lắng cho Bạch Quản với Nguyệt Đồng, trong lòng lo lắng, nhưng dốc hết toàn lực cũng nói không nên lời.
"Ta không có tàn nhẫn như trong tưởng tượng của nàng đâu, đối với nữ nhân mình yêu thích ta luôn để chừa lại một con đường mà!" Tiêu Lãng chậm rì rì nói một câu như vậy, ôn nhu kéo từng lớp quần áo của ta xuống, quần áo ngoài, quần áo trong, yếm, quần lót. . .
Ta rất nhanh chóng đã bị lột trần như nhộng, da thịt tiếp xúc với không khí lạnh lẽo như băng, khiến toàn thân không ngừng run rẩy.
Tiêu Lãng kéo tay ta lại, đầu ngón tay lướt qua phần gáy, qua xương vai, dọc một đường theo xương sống, hơi dừng lại ở mộng một cái, do dự một chút rồi cuối cùng tách hai chân của ta ra, ánh mắt dừng lại ở đùi phải, ngón tay dạo qua dạo lại như đang nghĩ ngợi điều gì.
Hắn là đồ biến thái.
Ta sợ hãi, khóc đến ướt gối đầu, cam chịu nhận mệnh.
Không ngờ, Tiêu Lãng rút ngón tay về, chậm rãi đứng dậy, lại dời ngọn đèn lại, thắp sáng lên.
Ánh sáng mờ nhạt lập tức trần ngập cả gian phòng, ta dốc sức liều mạng quay đầu muốn nhìn khuôn mặt của ác ma.
Thế nhưng một tấm áo đen nhẹ nhàng rơi xuống, che đi cặp mắt của ta.
Rõ ràng kẻ thù đang ở bên, lại không có sức để phản kháng, ngay cả muốn chết cũng không chết được.
Ta còn có thể làm gì?
Ta tuyệt vọng cách miếng vải đen mà nhìn lại, dưới ánh nến bóng người lắc lư, giống như hắn đang cười trộm sự vô dụng của ta. Quá khứ, ta thanh tâm quả dục, hết thảy tùy duyên, không có ham muốn hưởng thụ vật chất, không mang sinh tử, rất ít khi yêu cầu xa vời với thứ gì. Hôm nay, trong lòng đột ngột xuất hiện nỗi hận mà trước nay chưa từng có, ta không tiếc bất cứ giá nào chỉ mong có thể thoát khỏi nam nhân này, hoặc giết chết hắn. Đây đã trở thành dục vọng sâu nhất của ta.
Thế nhưng mà. . .
Đường sống ở đâu đây?
Hi vọng ở chỗ nào đây?
Sư phụ, ta nhìn không thấy.
Cảm giác có bút lông đang vờn trên da đùi ta, lưu lại vết mực lạnh buốt.
Tiêu Lãng hôn lên tóc ta, ở bên tai trầm thấp nỉ non: "Nàng là nữ nhân của ta, hận cũng được, yêu cũng được, nàng vĩnh viễn chỉ có thể nghĩ đến ta, không thể yêu người khác. . ."
Đau đớn nhè nhẹ truyền từ đùi lại, ta hơi run rẩy một cái.
Hắn điểm huyệt hôn mê của ta.
Thế giới lại xoay chuyển đảo lộn, lâm vào bóng đêm vô biên. . .
Ta làm một giấc mộng, trong mộng sư phụ đang bị vô số xiềng xích trói trong bể máu dưới địa ngục, một nam nhân không nhìn rõ dung mạo đang đứng bên cạnh cầm kiếm đặt trên cổ hắn, sau đó, từng đao từng đao lăng trì hắn. Ta khóc òa, lại không khóc thành tiếng được. Sư phụ nói với ta gì đó, hình như là "đừng nhìn!"
Tỉnh lại thì đã là sáng sớm, chim sẻ líu ríu không ngừng trên cây lê, không khí ẩm truyền từ ngoài cửa sổ mở toang vào, ta mơ mơ màng màng sờ bên mặt, khóe mắt vẫn còn vệt nước mắt giàn dụa.
Tiêu Lãng tất nhiên không còn ở đây nữa, dưới gốc đùi vẫn ẩn ẩn đau.
Ta tỉnh táo lại, không kịp nghĩ gì, tiện tay phủ thêm cái áo rồi lao ra cửa tìm đồ đệ.
Bạch Quản đang nằm ở trong sân, bên má phải của có có một vết máu thật dài, môi tái nhợt, sốt cao, không ngừng run rẩy. Ta vội vàng ôm nó vào trong phòng, đã thấy Nguyệt Đồng biến trở về nguyên hình, hơi thở mong manh ngã trên nền đất, một mũi tên dài cám xuyên qua bờ vai của nó, máu tươi loang lổ đầy mặt đất.
Ta dùng tơ hồn khóa lại hồn phách của bọn chúng, lấy hết tiên khí vất vả lắm mới khôi phục được truyền hết cho bọn chúng, sau đó xử lý miệng vết thương. May mắn ta rất thạo chuyện thuốc thang, lại có thể dùng tơ hồn vá miệng vết thương, Bạch Quản đang sốt cao nghiêm trọng nhưng lại không bị thương chỗ trí mạng, mà Nguyệt Đồng lại là yêu, trời sinh có độ hồi phục hơn con người một bậc nên cũng nhanh chóng qua khỏi.
Bận rộn đến chạng vạng tối, thương thế của hai đứa đều ổn định lại. Nguyệt Đồng tỉnh trước, ghé vào thành giỏ, trợn cặp mắt còn định đứng dậy đi vài bước, thần thái có chút mơ hồ: "Sư phụ chủ nhân, ta làm sao vậy?"
Ta hỏi hắn chuyện đêm qua.
Nguyệt Đồng trì độn nói: "Ta thấy sư huynh muốn vào ngủ cùng sư phụ nên cũng muốn đi theo. Đang lấy chăn mền thì ngửi thấy ma khi, còn chưa kịp lên tiếng đã có mũi tên dài bắn qua cửa sổ trúng vào vai ta rất đau, ta kêu một tiếng cái là không còn biết gì nữa cả."
Ta hỏi: "Ngươi có nhìn thấy người làm ngươi bị thương không?"
Nguyệt Đồng vốn định lắc đầu, lại thấy ta thất vọng, vội vã thêm vào: "Sư phụ chủ nhân, mặc dù Nguyệt Đồng vô dụng, nhưng người đừng thất vọng, lần sau ta sẽ chăm chú nhìn!"
Chân của ta lại ẩn ẩn đau, trong lòng có dự cảm không tốt.
Nguyệt Đồng dù có bị thương, nhưng so ra thì tinh thần vẫn tốt lắm. Nó thấy sắc mặt ta khó coi, liền xung phong nhận việc đi trông nom Bạch Quản, để ta nghỉ ngơi thêm một lát.
Ta vội vàng trở về phòng, do dự hồi lâu cuối cùng cũng cởi hết quần áo trên người, nhìn xuống đùi.
Tiêu Lãng nói: "Ngươi vĩnh viễn không thể yêu người khác"
Giờ khắc này, ta rốt cục hiểu hàm nghĩa trong những lời này của hắn.
Hai chữ "Tiêu Lãng" theo lối viết thảo, như độc xà cuốn lấy gốc đùi trái của ta, giống như phù chú của ác ma, mang theo ma khí, khắc vào trong linh hồn, từng mũi, từng mũi khắc lên thân thể ta, hợp với bản thể. Đây là lạc ấn của riêng hắn, lau không đi, chà không hết, trừ phi hắn chết nếu không sẽ không bao giờ biến mất. Không có ai cam tâm tình nguyện dây dưa với Tiêu Lãng, cùng không có nam nhân nào chịu được ở vị trí này trên thân thể người mình yêu có tên một ai khác.
Tham ma, để có được thứ mình muốn mà có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Hắn thành công rồi…
Ta dù có chạy thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, cũng không có cách nào tới gần nam nhân khác.
Chu Thiều bị xoay mòng mòng đến ngu người, nghe một câu, gật một cái, mặt mũi tràn đầy cái vẻ: "thì ra là thế" . . .
Bạch Quản tỏ vẻ hồ nghi nhưng không có lắm miệng.
Ta lau lau mồ hôi lạnh trên trán, nhẹ nhàng thở ra. Chỉ là việc này khó dấu được Nguyệt Đồng đã thân kinh bách chiến trên giường nên ta phải giải thích, lại không biết bắt đầu từ đâu, do dự mãi mới túm nó đến một chỗ bí mật, nhỏ giọng nói: "Thiên Khiển ngày ấy thực ra không phải để giết ngươi mà là vì trong đám yêu quái có lẫn một tên ác ma vô cùng hung ác và háo sắc, hắn đã từng lén vào phòng ta, động chân động tay, nói sau này muốn hại tất cả chúng ta, các ngươi pháp lực thấp kém, ta không dám lộ ra, cho nên. . ."
Nguyệt Đồng bừng tỉnh đại ngộ: ". . . nên sư phụ ngủ với hắn à?"
Ta nghĩ hai người nửa đêm ở cùng một chỗ ngủ, đúng là có thể xem như ngủ với hắn, trong lòng bi phẫn gần chết, hốc mắt đỏ lên, dặn Nguyệt Đồng: "Ngươi đừng để lộ việc này ra với ai, nếu không ta sợ ác ma kia xuống tay tàn nhẫn, hại cả tính mạng các ngươi."
"Sư phụ chủ nhân, người đừng buồn, ta biết ngủ cùng những kẻ đáng ghét rất là đau nhức, rất khó chịu mà." Nguyệt Đồng mở to một đôi mắt xinh đẹp nhìn ta, một màu vàng thuần pha với sắc lam trên trời, lại ướt rườn rượt, nó vỗ ngực một cái, đề nghị một cách mạnh dạn: "Cứ để ta đến ngủ với hắn là được."
Nó vươn tay muốn giúp ta lau hốc mắt, ống tay áo trắng nhẹ nhàng trượt xuống, lộ ra làn da như ngọc, trên cánh tay có một vết thâm như con rết, hình như là vết sẹo bỏng chưa lành hẳn. Ta lấy tay vuốt ve vết sẹo đó, bỗng nhiên thấy đau lòng, nhẹ giọng hỏi: "Đây cũng là do bọn chúng đốt ngươi sao?"
Nguyệt Đồng bình thản nhún nhún vai: "Là hổ yêu ở Nam Nguyệt Sơn, trên giường thích nhất là nghe người ta kêu thảm thiết. Ta khi đó không biết, chỉ lo cười thôi, kết quả là bị ăn một cái bàn ủi, đau suốt một ngày. Hắn cũng thật là, nếu thích nghe người ta khóc thì cứ nói luôn đi, hắn không nói thì ta làm sao biết? Hắn nói một tiếng là ta có thể khóc đến kinh thiên động địa giúp hắn thỏa mãn luôn." Hắn nói đến đây, chợt khựng lại, sợ hãi lôi kéo ta hỏi: "Ác ma kia sẽ không hành hạ người như thế chứ? Ta truyền cho người ít kinh nghiệm nhé, nếu như thắng được thì phải tiêu diệt hắn. Nếu đánh không lại thì phải nghe theo lời hắn, hắn bắt làm gì thì làm cái đó, may ra còn được hưởng thụ một hai, nếu lấy cứng đối cứng thì càng không hay ho đâu."
Cái gì gọi là hưởng thụ một hai? Việc này có cái gì có thể hưởng thụ được sao?
Hắn nói liên lu liền lù mà không kiêng dè gì cả, ta nghe mà mặt đỏ tới tận mang tai, cuối cùng không ngại học hỏi kẻ dưới, yếu ớt hỏi: "Chuyện nam nữ là cái gì vậy?"
Nguyệt Đồng hóa đá.
Ta cảm thấy thảo luận đề tài này với đồ đệ quả là mất mắt, ánh mắt vội dời xuống mũi chân, không dám ngẩng đầu lên.
Nguyệt Đồng thở dài, ôn nhu nói: "Sư phụ chủ nhân, người nói với tên kia đi, ta xinh đẹp hơn người, kỹ thuật lại càng tốt hơn người rất nhiều, cứ để ta đến hầu hắn ngủ thôi, người. . . không được đâu. . . Ta thích sư phụ chủ nhân, không thích người… cùng với hắn. . ."
Đừng nói là Tiêu Lãng chỉ đích danh ta, cho dù hắn chịu dùng Nguyệt Đồng để đổi ta cũng không thể làm chuyện bán đồ đệ cầu an này được, cho nên lập tức cự tuyệt cái đề nghị không đáng tin cậy này.
Nguyệt Đồng rất đau lòng, hai lỗ tai cụp xuống không nói lời nào.
Ta đề nghị: "Ta vốn không quen biết ngươi, cũng chỉ là vì Thiên Khiển kia mà đã có chút liên lụy, cũng không cần ngươi báo ân. Ta hôm nay gặp nạn, ác ma kia tự xưng Tiêu Lãng, tham lam vô cùng, thủ đoạn cao minh, ta lại đã nghịch thiên cải mệnh, tan hết cả pháp lực, khó mà chống lại được hắn, chỉ sợ là không quay trở về Thiên Giới được. Nhưng ta là Tiên Nhân cao cấp, nếu gặp chuyện không may, Thiên Giới chắc chắn sẽ điều tra. Nếu như ngươi sợ hồ yêu trả thù lại phải trải qua cuộc sống khổ sở kia thì ta có thể viết một lá thử gửi gắm ngươi cho Nhạc Thanh, để lúc Thiên Giới phái người xuống, hắn gửi ngươi đến chỗ Đằng Hoa tiên tử, nàng ấy là bạn tốt của ta, rất lương thiện, ôn hòa, chắc chắn sẽ đối xử tử tế với ngươi!"
Nguyệt Đồng càng uể oải: "Sư phụ chủ nhân, người không thích ta à?"
Tiêu Lãng muốn lấy đồ đệ ra uy hiếp ta, nếu ta càng tỏ ra yêu thương bọn chúng thì bọn chúng càng dễ gặp nạn. Bạch Quản giống sư phụ, là tuyệt đối chạy không thoát. Ta phải tìm cách khác, những người khác ta phải giả bộ như không thích, đuổi bọn họ đi sớm đi. Cho nên ta nhẫn tâm nói: "Ngươi với Chu Thiều đều là đồ đệ mà ta bất đắc dĩ mới phải nhận, thực ra tư chất đần độn, tư tưởng không vững vàng, không thích hợp với việc tu hành. Tương lai để sư công trông thấy chắc chắn sẽ ghét. Chẳng bằng gặp nhau sớm thì cũng chia tay sớm đi!"
"Người gạt ta, người sẽ không thể không thích ta." Chẳng biết vì sao Nguyệt Đồng lại bắt đầu bướng bỉnh, hắn nhìn chằm chằm vào ta: "Ta dù có chết cũng không muốn ở cùng một chỗ với chó đâu, ta cũng không sợ ác ma, sư phụ chủ nhân đừng đuổi ta đi được không, ta có đần nhưng rồi ta sẽ từ từ học, ta sẽ giúp người ấm giường, hơn nữa, người là vật tiên Ngọc Dao, ta là mèo yêu Nguyệt Đồng, chúng ta chính là rất có duyên đấy."
Ta không hiểu: "Ta lại không phải thỏ ngọc, ngọc với mèo thì có duyên cái gì?"
"Meo. . . ." Nguyệt Đồng chần chờ một lát, cười hì hì nói: "Ân cứu mạng, duyên phận lấy thân báo đáp!" Nó nghĩ một lát rồi lại lo lắng nói: "Mẹ nuôi của ta đại khái là đã đầu phục Ma tộc rồi, mấy năm gần đây đã cho ta ngủ với không ít yêu quái làm việc ác, sư phụ chủ nhân, người phải cẩn thận đấy."
Con mèo yêu này cũng không đến mức ngốc hết thuốc chữa nhỉ?
Pháp lực của hồ yêu quả thực không tồi, mọi phép biến hóa của Nguyệt Đồng đều do nàng ta dạy cả. Nếu nàng ta liên thủ với Ma tộc, thân phận của Tiêu Lãng tất nhiên sẽ dễ dàng làm giả, hơn nữa còn có thể phái đến vô số chim bay cá nhảy để thám thính tin tức ở chỗ ta. Thế nhưng, ta thật không thể hiểu mục đích của ác ma kia, chẳng lẽ thực muốn ta ngủ với hắn sao?
Không biết chiêu thức lẫn ý đồ của đối phương, tất nhiên không thể xuất chiêu đối phó.
Tình cảnh của ta lúc này rất bị động.
Nguyệt Đồng vẫn còn lải nhải: "Con chó to kia không đáng tin đâu, nhìn cái bộ dạng mày gian mắt chuột kia, còn giao du với loài chuột nữa thì khẳng định không phải người tốt đâu, người cũng phải để phòng hắn. Dưới gầm trời này, đáng tin cậy nhất là mèo! Từ giờ về sau tối ta sẽ không đi bắt chuột nữa, sẽ canh giữ bên ngoài phòng các người, nếu như ác ma xuất hiện, ta sẽ, sẽ. . . "chiều theo" hắn trước đã, để cho hắn không bắt nạt người. Như vậy sư phụ chủ nhân sẽ không không quan tâm ta nữa đúng không?"
Ta nhớ tới hơi thở khiến người ta sởn hết cả da gà của Tiêu Lãng, quát: "Linh tinh! Ngươi phải trốn đi thật xa, đừng có thêm phiền toái cho ta!"
Nguyệt Đồng đã bị dọa đến run rẩy rồi mà vẫn còn cố nài: "Ta là mèo ngoan, sư phụ chủ nhân là người tốt, người đuổi ta đi, ta cũng không đi!"
Ta không có cách nào với cái thứ quấn quít nài nỉ này liền dặn dò: "Nếu như gặp chuyện không may thì liền dẫn bọn Bạch Quản trốn, ta sẽ thỏa thuận điều kiện khác với hắn, cố gắng bảo vệ cho các ngươi chu toàn, ít nhất Tiêu Lãng vô luận có mục đích gì đều sẽ không phải là các ngươi. Các ngươi lưu lại bên cạnh ta, trong lòng ta sẽ có điều cố kỵ, như thế càng thêm nguy hiểm.
Hai mắt Nguyệt Đồng sáng lên: "Sư phụ chủ nhân, trong lòng người rất thương ta!"
Ta nhíu chặt hai mày, không trả lời.
Ta biết rõ, có nhiều thứ, chỉ cần tâm hơi xao động là liền không bỏ xuống được.
Vào đêm, Nguyệt Đồng hóa thành hình mèo, nhanh nhẹn bò lên trên mái hiên định canh gác, bị ta kéo xuống ném về phòng. Không ngờ Bạch Quản lại ôm chăn mền, mặc áo ngủ, chân trần chạy tới phòng ta, nói: "Sư phụ, ta không dễ gạt như Chu Thiều đâu, chấm đỏ trên cổ người không giấu diếm được ta. Nguyệt Đồng mặc dù cái gì cũng không chịu nói nhưng vẻ mặt của nó thế kia, lại còn định gác đêm bên ngoài phòng cho người, trong chuyện này tuyệt đối là có vấn đề. Người định trung thực nói cho ta biết, hay để ta tự đi thăm dò?"
Nó quá thông minh, ta không thể gạt được rồi, đành phải kể hết mọi chuyện ra, cũng hỏi lại: "Đêm qua lúc ngươi đi ngủ, có nghe thấy trong sân có tiếng vang gì không?"
Bạch Quản lắc đầu: "Hình như đêm qua ta ngủ đặc biệt ngon í!"
Ta nói: "Chắc hắn dùng mê hồn thuật rồi!"
Bạch Quản: "Sư phụ tỷ tỷ, người xác định không phải là mơ à?" Lời còn chưa dứt, bản thân nó đã tự lắc đầu: "Nếu là mơ thì sao lại để lại dấu vết. . . Yêu ma nói hắn ẩn nấp bên cạnh người, sư phụ tỷ tỷ, người có nghi ngờ ta không?"
Ta nói: "Không muốn nghi!"
Điều ta không hi vọng nhất là yêu ma ẩn nấp ở một trong số ba đồ đệ, ta ghét nhất chuyện sư phụ hoài nghi đồ đệ của mình, nhưng lại không thể không nghi. Nếu như suốt ngày nghĩ ngợi lung tung, nghi thần nghi quỷ mà suy đoán thì chắc sẽ điên mất.
Bạch Quản cười lạnh: "Tiêu Lãng giỏi thật, mấy câu đã khiến tâm thần người mất tập trung, khiến người không đoán được mục đích của hắn!"
Ta do dự nói: "Hắn rất điên cuồng, ta không tin hắn chỉ vì muốn kết hôn với ta mà lại làm ra nhiều chuyện như vậy!"
Bạch Quản cười khẽ, đề nghị: "Sư phụ tỷ tỷ, ta ở chỗ này với người nhé! Nếu ta là Tiêu Lãng, người có chống cự cũng trốn không thoát đâu. Nếu ta không phải Tiêu Lãng thì ít ra còn cho ta bảo hộ người, có bất lực cũng có người thương lượng cùng!"
Hắn nói rất có lý, Tiêu Lãng cũng không hi vọng sẽ có người nhìn thấy khuôn mặt thật của mình nên sẽ không xuất hiện trước mặt người ngoài. Hắn muốn giữ lại đồ đệ của ta làm con bài uy hiếp, cá cược, cũng sẽ không dễ dàng lấy đi tính mạng của bọn chúng, giữ đồ nhi ở chỗ này, càng là cơ hội tốt nhất chứng minh sự trong sạch của bọn chúng. Nếu như bọn chúng không phải yêu ma, thì đường lui mà ta tính được cũng sẽ thong dong hơn nhiều lắm.
Trong lúc nghĩ ngợi phân vân, hoa đèn đã nổ thêm mấy phát.
Ngoài cửa sổ bổng nhiên truyền đến tiếng kêu xé tim xé gan của Nguyệt Đồng, ngay sau đó là bầu không khí yên lặng.
Hương hoa lê nồng đậm mang theo ma khí, xuyên qua cửa sổ chậm rãi bay vào phòng.
"Hắn đến rồi?" Bạch Quản mới rồi còn nói cứng như thế, giờ này cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi, nắm chặt lấy góc áo của ta, không dám buông tay.
Ánh nến chiếu rọi trên cửa sổ, hiện ra một bóng nam nhân cao lớn, hắn lẳng lặng đứng yên trong nội viện, thật lâu, thật lâu rồi thở dài, nhẹ giọng hỏi: "A Dao, nàng thật không tin là ta yêu nàng?"
===
Ta kéo Bạch Quản ra phía sau, nói qua loa: "Ta tất nhiên là tin rồi!"
Tiêu Lãng nhàn nhạt nói: "Nói dối!"
Không khí tựa như cứng lại, thở không nổi, Bạch Quản ôm ta run lên, vẫn còn to gan mạnh miệng: "Dâm tặc ngay mặt cũng không dám lộ ra mà dám lén lút đến đùa giỡn nữ nhân? Ngươi có tư cách gì mà đòi lấy sư phụ nhà ta?"
Tiêu Lãng cười hai tiếng, hỏi lại: "Ngươi dựa vào cái gì mà mở miệng?"
Bạch Quản rất dũng cảm mà đứng ra: "Ta là đồ đệ của sư phụ. Ngươi là súc sinh!"
Ta vội vàng giữ chặt tên đồ đệ ngốc không sợ chết này lại, giải thích: "Trẻ con không hiểu chuyện, đừng trách!"
Cuồng phong đẩy cửa sổ ra, cuốn tới sát khí nồng đậm, một lực mềm mại dẻo dai tập kích đến trước ngực ta, ta giống như bị dòng nước chảy cuốn lấy mà bay về phía góc tường. Trong lúc bối rối, ta túm lấy cánh tay Bạch Quản, nhưng chỉ nghe nó thét lên một tiếng trong bóng tối, sau đó là tiếng động đất rầm rầm, sau đó là im bặt hẳn.
"Bạch Quản, Nguyệt Đồng!” Ta cố gắng bò dậy khỏi góc tường, quờ quạng sàn nhà, đá cả vào chậu đồng, đổ ghế, vội vội vàng vàng muốn xông ra cửa. Đi chưa được mấy bước đã bị một cánh tay to lớn ôm chặt lấy. Sau đó ta nghe thấy tiếng cửa sổ bị gió đóng lại, không khí lại bắt đầu nặng nề, chỉ còn lại hơi thở ấm áp của nam nhân, cách lớp quần áo, xuyên thấu qua da thịt, cứ thế quanh quẩn lấy ta.
"Nhất cử nhất động của nàng đều nằm trong lòng bàn tay ta. . ." Giọng nói của Tiêu Lãng lộ ra thật nhiều sủng nịch và bất đắc dĩ, hệt như đang giáo huấn đứa trẻ không nghe lời vậy: "Nàng là nữ nhân của ta, ta ghen tuông rất kinh khủng, không thể tha thứ được chuyện bên cạnh nàng có nam nhân khác!"
Ta quờ tay sờ loạn, bắt được một vật cứng rắn gì đó, cũng không biết là cái gì, đập thẳng lên đầu hắn, thét to: "Ta không có nam nhân, ngươi cút đi! Mau cút đi!"
Tiêu Lãng tiện tay ngăn lại, cực kì kiên nhẫn khuyên bảo: "Ba đồ đệ của nàng đều có lòng bất chính làm ta căm tức cực kì, nếu không trừ khử bọn chúng, làm sao để tiêu bớt sự phẫn nộ của ta?"
"Ngươi nói hươu nói vượn!" Ta mắng: "Nếu như ngươi dám đụng đến đồ đệ của ta, ta liền. . ."
Tiêu Lãng cảm thấy hứng thú: "Nàng có thể làm gì?"
Ta nói: "Ta thà bị hồn phi phách tán cũng không lấy ngươi!"
Tiêu Lãng lại hỏi: "Sư phụ nàng, nàng cũng mặc kệ à?"
Ta kiên cường nói: "Ai biết ngươi có lừa ta hay không? Sư phụ ta pháp lực vô biên, sao có thể đơn giản bị ngươi bắt được như thế?"
Tiêu Lãng tựa hồ đã tính trước mà cười rộ lên, cười đến mức ta phải chột dạ rồi mới lại hỏi: "Được đấy, nếu như sư phụ không nằm trong tay ta thì nàng cứ hồn phi phách tán, nếu sư phụ nàng thực sự nằm trong tay ta thì ta lại cho hắn với nàng cùng đi hồn phi phách tán. Ván bài này, nàng thực sự muốn đánh à?"
Tính thế nào ta cũng chịu thiệt, ta tức giận đến nước mắt lưng tròng, há miệng muốn cắn hắn. Lại bị thuận tay đẩy ngã, hắn không biết lấy đâu ra một sợi dây, trói chặt hai tay của ta ở sau lưng, sau đó lại dùng mấy cây ngân châm đâm vào vài huyệt vị trên người, một cỗ ma khí lạnh như băng, lạnh thấu xương xông vào cơ thể, đuổi hết chút tiên khí ít ỏi còn lại trong người ta chỉ trong nháy mắt, phong bế huyết mạch của ta, toàn thân xụi lơ vô lực, ngay cả yết hầu cũng đã cứng lại rồi.
"Ô. . ô. . ." Ta nghĩ đến thủ đoạn tàn nhẫn của hắn, lo lắng cho Bạch Quản với Nguyệt Đồng, trong lòng lo lắng, nhưng dốc hết toàn lực cũng nói không nên lời.
"Ta không có tàn nhẫn như trong tưởng tượng của nàng đâu, đối với nữ nhân mình yêu thích ta luôn để chừa lại một con đường mà!" Tiêu Lãng chậm rì rì nói một câu như vậy, ôn nhu kéo từng lớp quần áo của ta xuống, quần áo ngoài, quần áo trong, yếm, quần lót. . .
Ta rất nhanh chóng đã bị lột trần như nhộng, da thịt tiếp xúc với không khí lạnh lẽo như băng, khiến toàn thân không ngừng run rẩy.
Tiêu Lãng kéo tay ta lại, đầu ngón tay lướt qua phần gáy, qua xương vai, dọc một đường theo xương sống, hơi dừng lại ở mộng một cái, do dự một chút rồi cuối cùng tách hai chân của ta ra, ánh mắt dừng lại ở đùi phải, ngón tay dạo qua dạo lại như đang nghĩ ngợi điều gì.
Hắn là đồ biến thái.
Ta sợ hãi, khóc đến ướt gối đầu, cam chịu nhận mệnh.
Không ngờ, Tiêu Lãng rút ngón tay về, chậm rãi đứng dậy, lại dời ngọn đèn lại, thắp sáng lên.
Ánh sáng mờ nhạt lập tức trần ngập cả gian phòng, ta dốc sức liều mạng quay đầu muốn nhìn khuôn mặt của ác ma.
Thế nhưng một tấm áo đen nhẹ nhàng rơi xuống, che đi cặp mắt của ta.
Rõ ràng kẻ thù đang ở bên, lại không có sức để phản kháng, ngay cả muốn chết cũng không chết được.
Ta còn có thể làm gì?
Ta tuyệt vọng cách miếng vải đen mà nhìn lại, dưới ánh nến bóng người lắc lư, giống như hắn đang cười trộm sự vô dụng của ta. Quá khứ, ta thanh tâm quả dục, hết thảy tùy duyên, không có ham muốn hưởng thụ vật chất, không mang sinh tử, rất ít khi yêu cầu xa vời với thứ gì. Hôm nay, trong lòng đột ngột xuất hiện nỗi hận mà trước nay chưa từng có, ta không tiếc bất cứ giá nào chỉ mong có thể thoát khỏi nam nhân này, hoặc giết chết hắn. Đây đã trở thành dục vọng sâu nhất của ta.
Thế nhưng mà. . .
Đường sống ở đâu đây?
Hi vọng ở chỗ nào đây?
Sư phụ, ta nhìn không thấy.
Cảm giác có bút lông đang vờn trên da đùi ta, lưu lại vết mực lạnh buốt.
Tiêu Lãng hôn lên tóc ta, ở bên tai trầm thấp nỉ non: "Nàng là nữ nhân của ta, hận cũng được, yêu cũng được, nàng vĩnh viễn chỉ có thể nghĩ đến ta, không thể yêu người khác. . ."
Đau đớn nhè nhẹ truyền từ đùi lại, ta hơi run rẩy một cái.
Hắn điểm huyệt hôn mê của ta.
Thế giới lại xoay chuyển đảo lộn, lâm vào bóng đêm vô biên. . .
Ta làm một giấc mộng, trong mộng sư phụ đang bị vô số xiềng xích trói trong bể máu dưới địa ngục, một nam nhân không nhìn rõ dung mạo đang đứng bên cạnh cầm kiếm đặt trên cổ hắn, sau đó, từng đao từng đao lăng trì hắn. Ta khóc òa, lại không khóc thành tiếng được. Sư phụ nói với ta gì đó, hình như là "đừng nhìn!"
Tỉnh lại thì đã là sáng sớm, chim sẻ líu ríu không ngừng trên cây lê, không khí ẩm truyền từ ngoài cửa sổ mở toang vào, ta mơ mơ màng màng sờ bên mặt, khóe mắt vẫn còn vệt nước mắt giàn dụa.
Tiêu Lãng tất nhiên không còn ở đây nữa, dưới gốc đùi vẫn ẩn ẩn đau.
Ta tỉnh táo lại, không kịp nghĩ gì, tiện tay phủ thêm cái áo rồi lao ra cửa tìm đồ đệ.
Bạch Quản đang nằm ở trong sân, bên má phải của có có một vết máu thật dài, môi tái nhợt, sốt cao, không ngừng run rẩy. Ta vội vàng ôm nó vào trong phòng, đã thấy Nguyệt Đồng biến trở về nguyên hình, hơi thở mong manh ngã trên nền đất, một mũi tên dài cám xuyên qua bờ vai của nó, máu tươi loang lổ đầy mặt đất.
Ta dùng tơ hồn khóa lại hồn phách của bọn chúng, lấy hết tiên khí vất vả lắm mới khôi phục được truyền hết cho bọn chúng, sau đó xử lý miệng vết thương. May mắn ta rất thạo chuyện thuốc thang, lại có thể dùng tơ hồn vá miệng vết thương, Bạch Quản đang sốt cao nghiêm trọng nhưng lại không bị thương chỗ trí mạng, mà Nguyệt Đồng lại là yêu, trời sinh có độ hồi phục hơn con người một bậc nên cũng nhanh chóng qua khỏi.
Bận rộn đến chạng vạng tối, thương thế của hai đứa đều ổn định lại. Nguyệt Đồng tỉnh trước, ghé vào thành giỏ, trợn cặp mắt còn định đứng dậy đi vài bước, thần thái có chút mơ hồ: "Sư phụ chủ nhân, ta làm sao vậy?"
Ta hỏi hắn chuyện đêm qua.
Nguyệt Đồng trì độn nói: "Ta thấy sư huynh muốn vào ngủ cùng sư phụ nên cũng muốn đi theo. Đang lấy chăn mền thì ngửi thấy ma khi, còn chưa kịp lên tiếng đã có mũi tên dài bắn qua cửa sổ trúng vào vai ta rất đau, ta kêu một tiếng cái là không còn biết gì nữa cả."
Ta hỏi: "Ngươi có nhìn thấy người làm ngươi bị thương không?"
Nguyệt Đồng vốn định lắc đầu, lại thấy ta thất vọng, vội vã thêm vào: "Sư phụ chủ nhân, mặc dù Nguyệt Đồng vô dụng, nhưng người đừng thất vọng, lần sau ta sẽ chăm chú nhìn!"
Chân của ta lại ẩn ẩn đau, trong lòng có dự cảm không tốt.
Nguyệt Đồng dù có bị thương, nhưng so ra thì tinh thần vẫn tốt lắm. Nó thấy sắc mặt ta khó coi, liền xung phong nhận việc đi trông nom Bạch Quản, để ta nghỉ ngơi thêm một lát.
Ta vội vàng trở về phòng, do dự hồi lâu cuối cùng cũng cởi hết quần áo trên người, nhìn xuống đùi.
Tiêu Lãng nói: "Ngươi vĩnh viễn không thể yêu người khác"
Giờ khắc này, ta rốt cục hiểu hàm nghĩa trong những lời này của hắn.
Hai chữ "Tiêu Lãng" theo lối viết thảo, như độc xà cuốn lấy gốc đùi trái của ta, giống như phù chú của ác ma, mang theo ma khí, khắc vào trong linh hồn, từng mũi, từng mũi khắc lên thân thể ta, hợp với bản thể. Đây là lạc ấn của riêng hắn, lau không đi, chà không hết, trừ phi hắn chết nếu không sẽ không bao giờ biến mất. Không có ai cam tâm tình nguyện dây dưa với Tiêu Lãng, cùng không có nam nhân nào chịu được ở vị trí này trên thân thể người mình yêu có tên một ai khác.
Tham ma, để có được thứ mình muốn mà có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Hắn thành công rồi…
Ta dù có chạy thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, cũng không có cách nào tới gần nam nhân khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.