Chương 21: Ngửa bài
Quất Hoa Tán Lý
06/03/2014
Dịch: diệulinh
Biên: Vivian Nhinhi
Dù rất nhiều năm sau, mỗi lần nhớ đến chuyện hôm nay, ta đều thấy chán nản vô cùng.
Bị cầm tù trong trấn Lạc Thủy, ngày đêm gây chuyện đánh cãi nhau, hình xăm tàn nhẫn, Thương Quỳnh đe dọa, cả thể xác lẫn tinh thần đều bị khủng bố cao độ, hơn nữa thời hạn chỉ có ba tháng, mọi việc đều gấp gáp, bức bách đè lên đầu của ta, khiến dây thần kinh giống như dây cung đã kéo căng vậy, không thể thở nổi, trong lòng giờ phút nào cũng chỉ muốn mau mau chóng chóng được thoát thân.
Con đường sống như một sợi chỉ dài mong manh, hy vọng càng lúc cầng tiêu tán.
Hắn từng bước thận trọng, dồn ta vào căng thẳng, sợ hãi, đoạt hết toàn bộ lý trý của ta, khiến ta mất đi phán đoán, đi vào đường cùng.
Ngay khi tuyệt vọng đến cực điểm, thì Nguyệt Đồng lại nhen nhóm lên một tia hy vọng mỏng manh, đủ để cho cả bọn điên cuồng lao vào như thiêu thân trong đêm tối.
Ta đánh liều đồng ý với đề nghị của Nguyệt Đồng.
Nguyệt Đồng dùng răng nhọn cắn vào chân trước, máu tươi nhuộm đỏ cả bộ lông trắng, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, như có sinh mạng, như đang du động, chậm rãi phác thành một trận pháp phức tạp. Hắn nhẹ nhàng đọc lên một câu thần chú rườm rà, câu chữ như đọng lại trong không khí, xoay chuyển hiện không tiêu tan. Giữa trận pháp, một đám mây trắng từ từ bay lên, giống như dải lụa trắng đang múa lượn, bao trùm khắp phòng, tạo thành một tòa đại môn mờ ảo dao động giữa không trung.
"Đây là thiên lộ sao?" Bạch Quản ngạc nhiên thốt lên, vươn tay chạm vào đại môn đó, nhưng lại chẳng thấy gì cả. Hắn nghi hoặc hỏi "Không có ổ khóa, vậy đi vào kiểu gì?"
Nguyệt Đồng biến trở lại hình người, kéo áo, tùy tiện che miệng hai vết thương lại, thành thực nói: "Không biết nữa, ta trước kia vốn không có chìa khóa."
Ta thần người nhìn tòa đại môn trước mắt, giống như nó là một phần sinh mệnh của ta, không thể tách rời. Thậm chí ta còn có thể cảm nhận được nó đang kêu gọi ta, nó có thể đưa ta trở về nhà.
Ta chậm rãi bước về phía trước một bước, trong lòng truyền đến từng đợt sóng hoang mang không ngừng cuốn lấy bước chân.
Lúc này ngoài cửa sổ vang lên tiếng Viêm Hồ nói chuyện: "Tiêu Lãng đại nhân khi nào mới đến vậy? Chờ sau khi xong việc, các ngươi cùng ta đi uống vài chén chứ? Ta ngửi thấy bên nhà hàng xóm hình như có rượu ngon."
Đằng Xà nói: " Tên truyền tin nói tối nay có một số việc cần làm. Ta không uống rượu, các ngươi cứ tự nhiên."
Viêm Hồ khuyến khích: "Đừng có như vậy chứ, ngươi không nể mặt huynh đệ chút nào cả."
Xích Hổ cười nói: "Thôi đi, sau này hắn cũng sẽ sống cuộc sống tu hành khổ hạnh thế thôi, từ thuở khai thiên lập địa tới giờ hắn có bao giờ chạm đến rượu đâu! Ngay cả nữ nhân còn không nhìn đến! Con mẹ nó chứ! Lão tử còn nghi hắn không phải đàn ông kìa."
Đằng Xà: ". . ."
Viêm Hồ: "Ây da, ây da, còn phải đi làm nhiệm vụ a! Đằng Xà, ngươi đừng chấp hắn! Để Tiêu Lãng đại nhân nhìn thấy thì không hay đâu!"
Đột nhiên màn đêm nháy mắt buông xuống, ba tên ma tướng đang cãi lộn bỗng chốc im bặt, chung quanh như chìm vào cõi chết.
Bạch Quản lo lắng hỏi: "Có phải Tiêu Lãng đến rồi không?"
Chu Thiều như chim sợ cành cong: "Tiêu. . . Tiêu Lãng rất lợi hại phải không? Cha mẹ ta, còn có Hồng Anh, Lục Liễu, A Hoa, Nhu Nhi, tất cả bọn họ sẽ không sao chứ?"
Bạch Quản không nhịn nổi: "Lúc này mà ngươi còn tâm trạng tơ tưởng đến đám nữ tỳ xinh đẹp của ngươi sao?"
Chu Thiều lúng túng: " Vậy. . . Vậy thì phải làm sao?"
Nguyệt Đồng quay qua quát ta một tiếng: "A Dao, đừng nghĩ nhiều nữa, không trốn bây giờ thì không kịp nữa đâu!"
Ta chẳng quan tâm nhiều như vậy, nhanh chóng đi vào trong đám mây mù, đại môn hư ảo bỗng hơi rung động, theo đó hóa thành một dòng nước chảy vọt tới phía ta, như kén tằm chặt chẽ quấn quanh. Ta cảm nhận được có vô số năng lượng nhẹ nhàng, len lỏi vào lục phủ ngũ tạng, không hề có bi thương cùng phiền não, linh hồn giống như được an ủi, dần dần tan vào thành một thể.
Cửa mở ra, hóa thành một màn sáng.
Nguyệt Đồng cẩn thận vươn ngón tay ra, thăm dò màn sáng đó, sau đó sải bước đi vào, biến mất không thấy gì nữa. Bạch Quản nhìn ta, vội vàng đi theo, Chu Thiều lưu luyến không rời nhìn về phía nhà mình, lông mày nhíu lại, vẫn là Nguyệt Đồng trượng nghĩa chạy về, hung hăng đạp cho hắn một cước lộn cổ vào trong.
Ta tán đi linh khí, bước vào thiên lộ sau cùng, màn sáng mất đi chìa khóa, hóa thành vô số huỳnh quang, biến mất không thấy gì nữa.
Bên trong Thiên Lộ là một động băng trắng xóa, tỏa ra thứ ánh sáng tuyệt đẹp mê hoặc, trong như mặt gương, bốn phương tám hướng phản chiếu hình ảnh, đẹp không sao tả xiết. Bốn phía hang động đều có đường đi thông suốt, tựa như mê cung, không biết đâu là đường ra. Ta mang theo mọi người vòng vo có mấy lối rẽ, đã không phân biệt nổi Đông Tây Nam Bắc nữa, lạc vào giữa mê cung.
Nguyệt Đồng ngửi đông ngửi tây, thỉnh thoảng bứt ra vài cái lông dính vào góc tường làm ký hiệu. Chu Thiều ngoại trừ xuýt xoa trầm trồ thì chẳng thèm chơi đùa, điều này thật khiến ta lo lắng.
"Bên trái." Bạch Quản bỗng nhiên mở miệng, sau đó cứ thế cắm đầu đi về phía đó.
Ta vội chạy theo hắn, băn khoăn hỏi: "Ngươi làm sao xác định được?"
Bạch Quản quay đầu lại, cười với ta rất tươi: "Cảm giác của ta luôn rất chuẩn."
Chúng ta cũng chẳng nghĩ ra nổi biện pháp nào khác, đành phải theo hắn thử vận may.
Hắn đi chưa tới một chỗ đường rẽ, đột nhiên dừng lại, từ từ nhắm hai mắt một lát, sau đó tùy ý chỉ một hướng đi tới. Bỗng nhiên đi loạn cả lên, nhưng cuối cùng cũng chẳng khá hơn được, đi tới đi lui một hồi, không bao lâu lại quay lại chỗ cũ.
Ước chừng được hai canh giờ, tên đại thiếu gia được cưng chiều từ bé là Chu Thiều đi không nổi nữa, miệng vết thương của Nguyệt Đồng không được băng bó cẩn thận lại chảy máu, chúng ta đành dừng lại nghỉ tạm. Vì đã thoát khỏi bàn tay ác ma Tiêu Lãng, tâm tình của mọi người cũng tốt hơn rất nhiều, bắt đầu tán gẫu chuyện mấy ngày trước.
Ta an ủi Nguyệt Đồng: "Tuy rằng đã tự ý mở thiên lộ, nhưng cũng không gây ra hậu quả gì, nếu như có bị phạt, cũng là tội nhẹ thôi. Ngươi là hậu duệ duy nhất của tộc Linh Miêu, ta là chìa khóa duy nhất mở ra thiên lộ, nhiều lắm cũng là bị đánh cho trở về nguyên hình, qua mấy ngàn năm cấm đoán, úp mặt vào tường sám hối vài ngàn năm là xong thôi, chắc sẽ chẳng đến nỗi đưa chúng ta lên Tru Tiên đài cho hồn phi phách tán đâu."
Nguyệt Đồng không hiểu sao cười rộ lên, để lộ ra mấy cái răng hổ nhỏ, hắn tiến sát đến bên ta một chút, ngồi lên cái đuôi, giống như không chút để ý nói: "Nếu như có thể đem chúng ta nhốt cùng một chỗ, cho dù cả đời bị nhốt cũng chẳng sao."
"Đừng nói linh tinh!" Ta cười xấu hổ hai tiếng, nói lảng đi.
"Nghe ngốc lắm à?" Nguyệt Đồng dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng choàng qua sau lưng, chạm vào tay ta, "Ngày xưa khi bị giam cầm dưới Ma giới, chỉ cần không bị tra khảo, ta sẽ ngủ không ngừng, ngày ngày nằm bao nhiêu mộng, trong mộng ta có thể thấy được nhà của mình, sẽ được mẹ ôm vào lòng, được cha quan tâm chăm sóc, lại có các huynh đệ tỷ muội nói cười vui vẻ, còn có Nhật Lạc cốc với vô vàn những hoa cỏ xanh tươi, so với thảm Đại Thực tiến cống còn đẹp đẽ hơn nhiều. Nhưng rồi khi tỉnh dậy, bên người chỉ có sự cô độc lạnh lẽo. Sau đó sẽ lại nhớ tới Nhật Lạc cốc bị lửa thiêu, tất cả gia đình, ký ức của ta đều bị hủy hoại hết,. . . chỉ còn lại ngươi. Bạch Ngọc dịu dàng, ấm áp, ngươi cũng giống như trước đây lúc ta mới nhìn thấy. Cho ta cảm giác được, những gì trong hồi ức trước kia chưa hề bị mất đi toàn bộ. . ."
Ta hiểu được tâm trạng của hắn.
Chỉ có như vậy mới có thể hồi tưởng về quá khứ, nhung nhớ triền miên.
Gắng gượng lắm mới qua được mỗi ngày đêm cô độc lẻ loi.
Cho dù tuyệt vọng, cũng không thể ngừng nghỉ.
Ta dùng sức băng bó lại miệng vết thương cho hắn, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh sáng xanh lấp lánh ánh kim của thạch anh phản chiếu lại, giống như ánh trăng vằng vặc, sáng tỏ không mờ, so với băng tuyết còn trong sáng hơn, cho dù có chịu trăm ngàn cực khổ, cũng không mảy may suy chuyển. Trong lòng từng cơn, từng cơn đau nhức, nhưng vẫn cố gượng cười nói với hắn: "Thiên Phi rất yêu thích ta, Thiên Đế đối với ta cũng rất tốt, trước kia cũng đã lập được không ít công lao. Có thể chưa chắc chúng ta đã bị xử lý quá nghiêm khắc, đến lúc đó sẽ cầu xin với họ, không chừng còn có thể cùng được chịu phạt ở một chỗ."
Nguyệt Đồng không tự tin lắm nói: "Chỉ hy vọng là như thế!"
Chu Thiều hồ nghi nhìn hắn: "Này, ngươi không phải muốn lợi dụng sự đồng cảm để dụ dỗ mỹ nhân sư phụ của ta đấy chứ?"
Ta hung hăng đạp cho hắn một cước.
Chu Thiều lập tức làm ra vẻ đáng thương, khóc lóc kể lể: "Sư phụ mỹ nhân, khi đó đến thiên giới rồi, ta còn có thể về nhà được sao? Phụ mẫu ta phải làm sao? Trấn Lạc Thủy liệu có bị huyết tẩy? Ta. . . Ta rất nhớ bọn họ!"
Ta đột nhiên hiểu được hắn cũng thật đáng thương, đành an ủi: "Ngươi không làm gì sai, thiên giới sẽ không phạt ngươi đâu. Ta sẽ đem chuyện ở trấn Lạc Thủy ra bẩm báo trước, sau đó sẽ đem ngươi giao phó cho Đằng Hoa tiên tử, nhờ nàng ấy chiếu cố đến ngươi. Nếu cha mẹ ngươi không có việc gì, sẽ lập tức đưa ngươi về đoàn tụ cùng bọn họ, nếu như Lạc Thủy trấn xảy ra chuyện, ngươi cũng đừng lo, có thể đến điện Diêm La gặp mặt họ!"
Chu Thiều trầm mặc hơn phân nửa, chậm chậm hỏi: "Diêm Vương điện?"
"Đùng vậy!" Ta vui vẻ trả lời, "Ma tộc không rảnh rỗi mà khiến cha mẹ ngươi hồn phi phách tán đâu, nếu bọn họ đã chết, tất sẽ đi đến Diêm Vương đại điện, ngươi nhờ Đằng Hoa tiên tử giúp ngươi, có thể đi tìm được bọn họ. Ta trước kia có quen biết với con trai của Diêm Vương, có thể viết giúp ngươi một tờ giấy, để hắn sắp xếp cho, bất kể là cùng nhau đầu thai hay là ở lại Địa phủ làm một chức quan an nhàn đều rất dễ dàng, còn không phải tiếp tục chịu vòng luân hồi sinh, lão, bệnh, tử nữa."
Ta cố gắng an ủi hắn hồi lâu.
Sắc mặt của Chu Thiều cuối cùng cũng dịu đi một chút.
Mọi người đứng dậy khởi hành.
Nguyệt Đồng vừa đi vừa cùng ta thảo luận về việc Tiêu Lãng, hắn nghe xong tình hình cụ thể tỉ mỉ liền hỏi: "Tiêu Lãng hai lần trước xuất hiện thì ta vẫn chưa ở đây, nhưng ngày mà hắn cùng ngươi đánh cuộc, là ngày kế tiếp sau Thiên Khiển đó, ngươi có hôn mê vài ngày. . . mới tỉnh lại phải không?"
"Phải!" Đây là chuyện đã khắc sâu vào trí nhớ của ta, ta trả lời ngay không nửa điểm chần chừ.
Nguyệt Đồng ngoe nguẩy cái đuôi, híp nửa mắt, cân nhắc một hồi mới nói: "Miêu tộc rất thích hành động ban đêm, ta cũng ngủ rất tỉnh, chắc chắn sẽ không thể ngủ say không biết gì. Cho nên sau khi tỉnh lại ta cảm thấy rất nghi ngờ, hình như quanh chuyện này có thứ gì đó rất kì quái, cho nên mượn danh nghĩa bắt chuột, thừa dịp ban đêm điều tra, nhưng mà mấy ngày liền không thấy có gì lạ cả, liền hoài nghi là chính mình khẩn trương quá độ. Cho đến tận lần cuối cùng Tiêu Lãng xuất hiện thì tự nhiên ngửi được mùi gì đó, sau đó thần trí có chút hỗn loạn, tránh né không kịp, liền bị trúng một tên vào bả vai."
Ta thở dài: "Đại khái là pháp thuật của ma tộc hoặc là mê hồn hương gì đó, Tiêu Lãng xuất hiện vào ban đêm, đều là lúc thần trí ta có chút mơ màng, không biết Bạch Quản có như thế không?"
Bạch Quản còn đang mải mê tìm đường, không trả lời câu hỏi.
Nguyệt Đồng chưa từ bỏ ý định, hỏi Chu Thiều: "Vào cái ngày cuối cùng mà Tiêu Lãng xuất hiện, ta lớn tiếng gọi như vậy, ngươi không nghe thấy gì sao?"
Chu Thiều tâm tình đang không tốt, lườm hắn một cái, phản bác nói: "Ta không phải bị điếc, đương nhiên có nghe thấy, nhưng tiếng của ngươi so với mèo bình thường chẳng khác nhau là mấy, ta còn đang nghĩ không biết mèo hoang khỉ gió ở đâu mà kêu to thế ấy? Ai mà nghĩ là ngươi chứ! Ta khi đó đang ở chỗ mẫu thân ăn cháo tổ yến, ăn được phân nửa mới đưa cho nha đầu mang đi, sau đó mới tới lỗ trên tường xem xét vài lần!"
"Đợi một chút!" Ta cả kinh nói, "Nguyệt Đồng bị thương kêu thảm thiết, nếu đúng là Tiêu Lãng xuất hiện thì sao ngươi có thể không thấy gì kỳ quái được?"
Chu Thiều khẳng định: "Ta không có thấy gì kỳ quái cả, trong phòng cũng tối đen, ngoài sân một bóng người cũng không có, sau đó lại là sư phụ người đốt đèn, rồi đi ra đóng cửa sổ, không biết trong phòng làm cái gì, ta đợi đến giờ Tý cũng không thấy người ngủ, nha hoàn Tiểu Thanh của ta gấp đến độ sắp khóc, ta mới không đành tiếp tục ngồi xem nữa, liền đi ngủ!"
Ta nói: "Ngươi nói ta đốt đèn? Điều này sao có thể? Lúc ấy Bạch Quản bị đánh bay ra khỏi viện, sao lại không có ai? Hơn nữa ta nằm lỳ trên giường không thể cử động, vậy người đốt đèn chính là. . . là. . ."
Chu Thiều thấy ta bối rối, băn khoăn hỏi: "Bạch Quản mặc quần áo trắng, rất dễ nhận ra, nếu hắn ở trong sân, sao ta lại không thấy gì? Bộ dáng của sư phụ mỹ nhân ta càng không thể nhận sai. Cơ mà hình như người hôm đó đã quên biến lại nguyên thân, vẫn giữ bộ dáng của sư phụ người, thân mặc hắc y, vô cùng đẹp. Liền khiến ta nhớ tới mình hôm đó ở đầu cầu đối với người nhất kiến chung tình, tiến lên trêu chọc, còn bị ông nội mắng là Long Dương chi thích, hung hăng đánh cho một trận khiến mông nở hoa, chuyện còn như mới hôm qua vậy!"
Ta lắp bắp hỏi: "Ngươi nói. . . ngươi thấy sư công đốt đèn sao?"
Chu Thiều vẫn còn đang lải nhải: 'Sư công không phải người biến hóa thành sao? Ở phàm trần không cần phải biến ra tướng mạo đẹp vậy đâu, đừng tưởng rằng mỹ nam tử sẽ không bị sắc lang nhòm ngó, mấy tên sắc lang đăng đồ tử kia, thằng nào chẳng giống ta. Nếu không phải nhà của ta quyền thế lớn, đè được hết bọn chúng xuống thì sớm đã có kẻ mò đến bên cửa sổ của người rồi!"
Tất cả đứng ngoài xem lặng ngắt như tờ.
Nguyệt Đồng đồng tử mắt trong nháy mắt phóng đại.
Ta chậm rãi quay đầu nhìn về phía Bạch Quản.
Nỗi sợ hãi khắc cốt ghi tâm bỗng chạy dọc theo xương tủy, chạy thẳng lên đầu.
Biên: Vivian Nhinhi
Dù rất nhiều năm sau, mỗi lần nhớ đến chuyện hôm nay, ta đều thấy chán nản vô cùng.
Bị cầm tù trong trấn Lạc Thủy, ngày đêm gây chuyện đánh cãi nhau, hình xăm tàn nhẫn, Thương Quỳnh đe dọa, cả thể xác lẫn tinh thần đều bị khủng bố cao độ, hơn nữa thời hạn chỉ có ba tháng, mọi việc đều gấp gáp, bức bách đè lên đầu của ta, khiến dây thần kinh giống như dây cung đã kéo căng vậy, không thể thở nổi, trong lòng giờ phút nào cũng chỉ muốn mau mau chóng chóng được thoát thân.
Con đường sống như một sợi chỉ dài mong manh, hy vọng càng lúc cầng tiêu tán.
Hắn từng bước thận trọng, dồn ta vào căng thẳng, sợ hãi, đoạt hết toàn bộ lý trý của ta, khiến ta mất đi phán đoán, đi vào đường cùng.
Ngay khi tuyệt vọng đến cực điểm, thì Nguyệt Đồng lại nhen nhóm lên một tia hy vọng mỏng manh, đủ để cho cả bọn điên cuồng lao vào như thiêu thân trong đêm tối.
Ta đánh liều đồng ý với đề nghị của Nguyệt Đồng.
Nguyệt Đồng dùng răng nhọn cắn vào chân trước, máu tươi nhuộm đỏ cả bộ lông trắng, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, như có sinh mạng, như đang du động, chậm rãi phác thành một trận pháp phức tạp. Hắn nhẹ nhàng đọc lên một câu thần chú rườm rà, câu chữ như đọng lại trong không khí, xoay chuyển hiện không tiêu tan. Giữa trận pháp, một đám mây trắng từ từ bay lên, giống như dải lụa trắng đang múa lượn, bao trùm khắp phòng, tạo thành một tòa đại môn mờ ảo dao động giữa không trung.
"Đây là thiên lộ sao?" Bạch Quản ngạc nhiên thốt lên, vươn tay chạm vào đại môn đó, nhưng lại chẳng thấy gì cả. Hắn nghi hoặc hỏi "Không có ổ khóa, vậy đi vào kiểu gì?"
Nguyệt Đồng biến trở lại hình người, kéo áo, tùy tiện che miệng hai vết thương lại, thành thực nói: "Không biết nữa, ta trước kia vốn không có chìa khóa."
Ta thần người nhìn tòa đại môn trước mắt, giống như nó là một phần sinh mệnh của ta, không thể tách rời. Thậm chí ta còn có thể cảm nhận được nó đang kêu gọi ta, nó có thể đưa ta trở về nhà.
Ta chậm rãi bước về phía trước một bước, trong lòng truyền đến từng đợt sóng hoang mang không ngừng cuốn lấy bước chân.
Lúc này ngoài cửa sổ vang lên tiếng Viêm Hồ nói chuyện: "Tiêu Lãng đại nhân khi nào mới đến vậy? Chờ sau khi xong việc, các ngươi cùng ta đi uống vài chén chứ? Ta ngửi thấy bên nhà hàng xóm hình như có rượu ngon."
Đằng Xà nói: " Tên truyền tin nói tối nay có một số việc cần làm. Ta không uống rượu, các ngươi cứ tự nhiên."
Viêm Hồ khuyến khích: "Đừng có như vậy chứ, ngươi không nể mặt huynh đệ chút nào cả."
Xích Hổ cười nói: "Thôi đi, sau này hắn cũng sẽ sống cuộc sống tu hành khổ hạnh thế thôi, từ thuở khai thiên lập địa tới giờ hắn có bao giờ chạm đến rượu đâu! Ngay cả nữ nhân còn không nhìn đến! Con mẹ nó chứ! Lão tử còn nghi hắn không phải đàn ông kìa."
Đằng Xà: ". . ."
Viêm Hồ: "Ây da, ây da, còn phải đi làm nhiệm vụ a! Đằng Xà, ngươi đừng chấp hắn! Để Tiêu Lãng đại nhân nhìn thấy thì không hay đâu!"
Đột nhiên màn đêm nháy mắt buông xuống, ba tên ma tướng đang cãi lộn bỗng chốc im bặt, chung quanh như chìm vào cõi chết.
Bạch Quản lo lắng hỏi: "Có phải Tiêu Lãng đến rồi không?"
Chu Thiều như chim sợ cành cong: "Tiêu. . . Tiêu Lãng rất lợi hại phải không? Cha mẹ ta, còn có Hồng Anh, Lục Liễu, A Hoa, Nhu Nhi, tất cả bọn họ sẽ không sao chứ?"
Bạch Quản không nhịn nổi: "Lúc này mà ngươi còn tâm trạng tơ tưởng đến đám nữ tỳ xinh đẹp của ngươi sao?"
Chu Thiều lúng túng: " Vậy. . . Vậy thì phải làm sao?"
Nguyệt Đồng quay qua quát ta một tiếng: "A Dao, đừng nghĩ nhiều nữa, không trốn bây giờ thì không kịp nữa đâu!"
Ta chẳng quan tâm nhiều như vậy, nhanh chóng đi vào trong đám mây mù, đại môn hư ảo bỗng hơi rung động, theo đó hóa thành một dòng nước chảy vọt tới phía ta, như kén tằm chặt chẽ quấn quanh. Ta cảm nhận được có vô số năng lượng nhẹ nhàng, len lỏi vào lục phủ ngũ tạng, không hề có bi thương cùng phiền não, linh hồn giống như được an ủi, dần dần tan vào thành một thể.
Cửa mở ra, hóa thành một màn sáng.
Nguyệt Đồng cẩn thận vươn ngón tay ra, thăm dò màn sáng đó, sau đó sải bước đi vào, biến mất không thấy gì nữa. Bạch Quản nhìn ta, vội vàng đi theo, Chu Thiều lưu luyến không rời nhìn về phía nhà mình, lông mày nhíu lại, vẫn là Nguyệt Đồng trượng nghĩa chạy về, hung hăng đạp cho hắn một cước lộn cổ vào trong.
Ta tán đi linh khí, bước vào thiên lộ sau cùng, màn sáng mất đi chìa khóa, hóa thành vô số huỳnh quang, biến mất không thấy gì nữa.
Bên trong Thiên Lộ là một động băng trắng xóa, tỏa ra thứ ánh sáng tuyệt đẹp mê hoặc, trong như mặt gương, bốn phương tám hướng phản chiếu hình ảnh, đẹp không sao tả xiết. Bốn phía hang động đều có đường đi thông suốt, tựa như mê cung, không biết đâu là đường ra. Ta mang theo mọi người vòng vo có mấy lối rẽ, đã không phân biệt nổi Đông Tây Nam Bắc nữa, lạc vào giữa mê cung.
Nguyệt Đồng ngửi đông ngửi tây, thỉnh thoảng bứt ra vài cái lông dính vào góc tường làm ký hiệu. Chu Thiều ngoại trừ xuýt xoa trầm trồ thì chẳng thèm chơi đùa, điều này thật khiến ta lo lắng.
"Bên trái." Bạch Quản bỗng nhiên mở miệng, sau đó cứ thế cắm đầu đi về phía đó.
Ta vội chạy theo hắn, băn khoăn hỏi: "Ngươi làm sao xác định được?"
Bạch Quản quay đầu lại, cười với ta rất tươi: "Cảm giác của ta luôn rất chuẩn."
Chúng ta cũng chẳng nghĩ ra nổi biện pháp nào khác, đành phải theo hắn thử vận may.
Hắn đi chưa tới một chỗ đường rẽ, đột nhiên dừng lại, từ từ nhắm hai mắt một lát, sau đó tùy ý chỉ một hướng đi tới. Bỗng nhiên đi loạn cả lên, nhưng cuối cùng cũng chẳng khá hơn được, đi tới đi lui một hồi, không bao lâu lại quay lại chỗ cũ.
Ước chừng được hai canh giờ, tên đại thiếu gia được cưng chiều từ bé là Chu Thiều đi không nổi nữa, miệng vết thương của Nguyệt Đồng không được băng bó cẩn thận lại chảy máu, chúng ta đành dừng lại nghỉ tạm. Vì đã thoát khỏi bàn tay ác ma Tiêu Lãng, tâm tình của mọi người cũng tốt hơn rất nhiều, bắt đầu tán gẫu chuyện mấy ngày trước.
Ta an ủi Nguyệt Đồng: "Tuy rằng đã tự ý mở thiên lộ, nhưng cũng không gây ra hậu quả gì, nếu như có bị phạt, cũng là tội nhẹ thôi. Ngươi là hậu duệ duy nhất của tộc Linh Miêu, ta là chìa khóa duy nhất mở ra thiên lộ, nhiều lắm cũng là bị đánh cho trở về nguyên hình, qua mấy ngàn năm cấm đoán, úp mặt vào tường sám hối vài ngàn năm là xong thôi, chắc sẽ chẳng đến nỗi đưa chúng ta lên Tru Tiên đài cho hồn phi phách tán đâu."
Nguyệt Đồng không hiểu sao cười rộ lên, để lộ ra mấy cái răng hổ nhỏ, hắn tiến sát đến bên ta một chút, ngồi lên cái đuôi, giống như không chút để ý nói: "Nếu như có thể đem chúng ta nhốt cùng một chỗ, cho dù cả đời bị nhốt cũng chẳng sao."
"Đừng nói linh tinh!" Ta cười xấu hổ hai tiếng, nói lảng đi.
"Nghe ngốc lắm à?" Nguyệt Đồng dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng choàng qua sau lưng, chạm vào tay ta, "Ngày xưa khi bị giam cầm dưới Ma giới, chỉ cần không bị tra khảo, ta sẽ ngủ không ngừng, ngày ngày nằm bao nhiêu mộng, trong mộng ta có thể thấy được nhà của mình, sẽ được mẹ ôm vào lòng, được cha quan tâm chăm sóc, lại có các huynh đệ tỷ muội nói cười vui vẻ, còn có Nhật Lạc cốc với vô vàn những hoa cỏ xanh tươi, so với thảm Đại Thực tiến cống còn đẹp đẽ hơn nhiều. Nhưng rồi khi tỉnh dậy, bên người chỉ có sự cô độc lạnh lẽo. Sau đó sẽ lại nhớ tới Nhật Lạc cốc bị lửa thiêu, tất cả gia đình, ký ức của ta đều bị hủy hoại hết,. . . chỉ còn lại ngươi. Bạch Ngọc dịu dàng, ấm áp, ngươi cũng giống như trước đây lúc ta mới nhìn thấy. Cho ta cảm giác được, những gì trong hồi ức trước kia chưa hề bị mất đi toàn bộ. . ."
Ta hiểu được tâm trạng của hắn.
Chỉ có như vậy mới có thể hồi tưởng về quá khứ, nhung nhớ triền miên.
Gắng gượng lắm mới qua được mỗi ngày đêm cô độc lẻ loi.
Cho dù tuyệt vọng, cũng không thể ngừng nghỉ.
Ta dùng sức băng bó lại miệng vết thương cho hắn, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh sáng xanh lấp lánh ánh kim của thạch anh phản chiếu lại, giống như ánh trăng vằng vặc, sáng tỏ không mờ, so với băng tuyết còn trong sáng hơn, cho dù có chịu trăm ngàn cực khổ, cũng không mảy may suy chuyển. Trong lòng từng cơn, từng cơn đau nhức, nhưng vẫn cố gượng cười nói với hắn: "Thiên Phi rất yêu thích ta, Thiên Đế đối với ta cũng rất tốt, trước kia cũng đã lập được không ít công lao. Có thể chưa chắc chúng ta đã bị xử lý quá nghiêm khắc, đến lúc đó sẽ cầu xin với họ, không chừng còn có thể cùng được chịu phạt ở một chỗ."
Nguyệt Đồng không tự tin lắm nói: "Chỉ hy vọng là như thế!"
Chu Thiều hồ nghi nhìn hắn: "Này, ngươi không phải muốn lợi dụng sự đồng cảm để dụ dỗ mỹ nhân sư phụ của ta đấy chứ?"
Ta hung hăng đạp cho hắn một cước.
Chu Thiều lập tức làm ra vẻ đáng thương, khóc lóc kể lể: "Sư phụ mỹ nhân, khi đó đến thiên giới rồi, ta còn có thể về nhà được sao? Phụ mẫu ta phải làm sao? Trấn Lạc Thủy liệu có bị huyết tẩy? Ta. . . Ta rất nhớ bọn họ!"
Ta đột nhiên hiểu được hắn cũng thật đáng thương, đành an ủi: "Ngươi không làm gì sai, thiên giới sẽ không phạt ngươi đâu. Ta sẽ đem chuyện ở trấn Lạc Thủy ra bẩm báo trước, sau đó sẽ đem ngươi giao phó cho Đằng Hoa tiên tử, nhờ nàng ấy chiếu cố đến ngươi. Nếu cha mẹ ngươi không có việc gì, sẽ lập tức đưa ngươi về đoàn tụ cùng bọn họ, nếu như Lạc Thủy trấn xảy ra chuyện, ngươi cũng đừng lo, có thể đến điện Diêm La gặp mặt họ!"
Chu Thiều trầm mặc hơn phân nửa, chậm chậm hỏi: "Diêm Vương điện?"
"Đùng vậy!" Ta vui vẻ trả lời, "Ma tộc không rảnh rỗi mà khiến cha mẹ ngươi hồn phi phách tán đâu, nếu bọn họ đã chết, tất sẽ đi đến Diêm Vương đại điện, ngươi nhờ Đằng Hoa tiên tử giúp ngươi, có thể đi tìm được bọn họ. Ta trước kia có quen biết với con trai của Diêm Vương, có thể viết giúp ngươi một tờ giấy, để hắn sắp xếp cho, bất kể là cùng nhau đầu thai hay là ở lại Địa phủ làm một chức quan an nhàn đều rất dễ dàng, còn không phải tiếp tục chịu vòng luân hồi sinh, lão, bệnh, tử nữa."
Ta cố gắng an ủi hắn hồi lâu.
Sắc mặt của Chu Thiều cuối cùng cũng dịu đi một chút.
Mọi người đứng dậy khởi hành.
Nguyệt Đồng vừa đi vừa cùng ta thảo luận về việc Tiêu Lãng, hắn nghe xong tình hình cụ thể tỉ mỉ liền hỏi: "Tiêu Lãng hai lần trước xuất hiện thì ta vẫn chưa ở đây, nhưng ngày mà hắn cùng ngươi đánh cuộc, là ngày kế tiếp sau Thiên Khiển đó, ngươi có hôn mê vài ngày. . . mới tỉnh lại phải không?"
"Phải!" Đây là chuyện đã khắc sâu vào trí nhớ của ta, ta trả lời ngay không nửa điểm chần chừ.
Nguyệt Đồng ngoe nguẩy cái đuôi, híp nửa mắt, cân nhắc một hồi mới nói: "Miêu tộc rất thích hành động ban đêm, ta cũng ngủ rất tỉnh, chắc chắn sẽ không thể ngủ say không biết gì. Cho nên sau khi tỉnh lại ta cảm thấy rất nghi ngờ, hình như quanh chuyện này có thứ gì đó rất kì quái, cho nên mượn danh nghĩa bắt chuột, thừa dịp ban đêm điều tra, nhưng mà mấy ngày liền không thấy có gì lạ cả, liền hoài nghi là chính mình khẩn trương quá độ. Cho đến tận lần cuối cùng Tiêu Lãng xuất hiện thì tự nhiên ngửi được mùi gì đó, sau đó thần trí có chút hỗn loạn, tránh né không kịp, liền bị trúng một tên vào bả vai."
Ta thở dài: "Đại khái là pháp thuật của ma tộc hoặc là mê hồn hương gì đó, Tiêu Lãng xuất hiện vào ban đêm, đều là lúc thần trí ta có chút mơ màng, không biết Bạch Quản có như thế không?"
Bạch Quản còn đang mải mê tìm đường, không trả lời câu hỏi.
Nguyệt Đồng chưa từ bỏ ý định, hỏi Chu Thiều: "Vào cái ngày cuối cùng mà Tiêu Lãng xuất hiện, ta lớn tiếng gọi như vậy, ngươi không nghe thấy gì sao?"
Chu Thiều tâm tình đang không tốt, lườm hắn một cái, phản bác nói: "Ta không phải bị điếc, đương nhiên có nghe thấy, nhưng tiếng của ngươi so với mèo bình thường chẳng khác nhau là mấy, ta còn đang nghĩ không biết mèo hoang khỉ gió ở đâu mà kêu to thế ấy? Ai mà nghĩ là ngươi chứ! Ta khi đó đang ở chỗ mẫu thân ăn cháo tổ yến, ăn được phân nửa mới đưa cho nha đầu mang đi, sau đó mới tới lỗ trên tường xem xét vài lần!"
"Đợi một chút!" Ta cả kinh nói, "Nguyệt Đồng bị thương kêu thảm thiết, nếu đúng là Tiêu Lãng xuất hiện thì sao ngươi có thể không thấy gì kỳ quái được?"
Chu Thiều khẳng định: "Ta không có thấy gì kỳ quái cả, trong phòng cũng tối đen, ngoài sân một bóng người cũng không có, sau đó lại là sư phụ người đốt đèn, rồi đi ra đóng cửa sổ, không biết trong phòng làm cái gì, ta đợi đến giờ Tý cũng không thấy người ngủ, nha hoàn Tiểu Thanh của ta gấp đến độ sắp khóc, ta mới không đành tiếp tục ngồi xem nữa, liền đi ngủ!"
Ta nói: "Ngươi nói ta đốt đèn? Điều này sao có thể? Lúc ấy Bạch Quản bị đánh bay ra khỏi viện, sao lại không có ai? Hơn nữa ta nằm lỳ trên giường không thể cử động, vậy người đốt đèn chính là. . . là. . ."
Chu Thiều thấy ta bối rối, băn khoăn hỏi: "Bạch Quản mặc quần áo trắng, rất dễ nhận ra, nếu hắn ở trong sân, sao ta lại không thấy gì? Bộ dáng của sư phụ mỹ nhân ta càng không thể nhận sai. Cơ mà hình như người hôm đó đã quên biến lại nguyên thân, vẫn giữ bộ dáng của sư phụ người, thân mặc hắc y, vô cùng đẹp. Liền khiến ta nhớ tới mình hôm đó ở đầu cầu đối với người nhất kiến chung tình, tiến lên trêu chọc, còn bị ông nội mắng là Long Dương chi thích, hung hăng đánh cho một trận khiến mông nở hoa, chuyện còn như mới hôm qua vậy!"
Ta lắp bắp hỏi: "Ngươi nói. . . ngươi thấy sư công đốt đèn sao?"
Chu Thiều vẫn còn đang lải nhải: 'Sư công không phải người biến hóa thành sao? Ở phàm trần không cần phải biến ra tướng mạo đẹp vậy đâu, đừng tưởng rằng mỹ nam tử sẽ không bị sắc lang nhòm ngó, mấy tên sắc lang đăng đồ tử kia, thằng nào chẳng giống ta. Nếu không phải nhà của ta quyền thế lớn, đè được hết bọn chúng xuống thì sớm đã có kẻ mò đến bên cửa sổ của người rồi!"
Tất cả đứng ngoài xem lặng ngắt như tờ.
Nguyệt Đồng đồng tử mắt trong nháy mắt phóng đại.
Ta chậm rãi quay đầu nhìn về phía Bạch Quản.
Nỗi sợ hãi khắc cốt ghi tâm bỗng chạy dọc theo xương tủy, chạy thẳng lên đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.