Chương 41
Vọng Phu Vị Lai
06/09/2023
Nghĩ lại về chuyện lần đó Tiêu Thư không khỏi rùng mình. Có lẽ do đã quen với cảnh ở ma giới nên Tiêu Thư đỡ sợ hơn.
Bình thường mỗi lần làm nhiệm vụ thất bại hoặc không được như mong đợi của ma quân y sẽ đem Tiêu Thư đến cực lạc phường chứng kiến cảnh tra tấn ba ngày ba đêm rồi lại dặn dò.
Đi dạo quanh con phố Tiêu Thư cảm thấy bản thân có lẽ nên loại bỏ cái bản chất con người yếu đuối kia đi, càng thương hại con người bao nhiêu thì càng cảm thấy bất lực trước số phận.
Do thức ăn trong ma cung được mang tới cho Tiêu Thư toàn bộ được lấy từ nhân giới nên không đáng sợ bằng món ăn lề đường phố. Mặc dù nhìn muốn ói nhưng cô cố gắng nuốt xuống.
Tuy nhiên chất lượng thổ cẩm ở ma giới lại có phần khá tốt, vải tơ tằm giá phải chăng ngoài ra cũng có vải tơ nhện..
Nếu xét theo góc độ khác đi thì ma giới chẳng khác nhân gian là bao chỉ trừ việc tàn bạo hơn mà thôi.
Các sòng bạc luôn luôn tấp nhập, Tiêu Thư nhiều lúc muốn mở một sòng bạc kiếm lời nhưng vì chẳng có hơi đâu quản lí vả lại cũng chẳng tin tưởng được ai.
Nhân tộc thì bị đè ép, ma tộc thì khác chủng rất khó tạo niềm tin. Bảo ma tộc nghe lời Tiêu Thư thì không thà bảo bọn chúng đem cô xé thành trăm mảnh cho nhanh.
Đang đi dạo trước tiệm hoa ăn thịt thì có thuộc hạ từ trong cung tới gọi Tiêu Thư trở về, ma quân có nhiệm vụ dành cho cô.
Đứng trong thư phòng, Tiêu Thư không dám hó hé, cô nàng lại một lần nữa bước qua thông đạo bí ẩn. Khi tỉnh lại Tiêu Thư có phần bất ngờ cùng hoảng sợ, bất ngờ vì đối mặt với cô là khung cảnh thời hiện đại còn hoảng sợ có lẽ do cô không quen với cuộc sống hiện đại.
Tiếp nhận kí ức của nguyên chủ, Tiêu Thư thầm thở dài. Nguyên chủ tên gọi Thời An là con gái thất lạc nhiều năm của Thời gia tại đế đô. Vì mất con nên Thời phu nhân đành nhận nuôi một đứa bé trong cô nhi viện làm con gái để giảm bớt nỗi nhớ.
Đứa bé ấy càng lớn càng biết lấy lòng Thời gia, dần dần mọi người quên đi đứa bé bị mất tích kia. Trong một lần tình cơ Thời An đi công tác gặp được Thời phu nhân, hai người có nói chuyện với nhau vài câu.
Thời phu nhân cảm thấy vô cùng hài lòng với đứa bé này nên nhận lời hợp tác, trùng hợp hay sự việc tới tai Thời Yến, cô nàng biết được sự việc liền qua mắt tất cả người trong Thời gia hãm hại Thời An thiệt mạng.
Không chỉ dừng lại ở đó, gia đình nhận nuôi Thời An cũng gặp phải thảm kịch, cha nuôi Thời An bị đổ oan buôn lậu chất cấm, mẹ thì vì đau lòng trước cái chết của Thời An cùng sự việc trong nhà nhảy từ tầng cao nhất của toàn nhà tự sát, còn anh nuôi Thời An bị bắt vào tù sau đó cũng bị hãm hại.
Tiêu Thư muốn từ bỏ nhiệm vụ lần này, nó quá là máu chó, máu chó hơn những tiểu thuyết trước đây cô nàng từng gặp nhưng cô không dám, cô sợ cái cảm giác muốn chết lại chẳng thể chết được.
Thời An chỉ có ba nguyện vọng, thứ nhất là bảo toàn cho gia đình, thứ hai là trả thù và cuối cùng là phụng dưỡng gia đình thật tốt.
Tiêu Thư cảm thấy nhiệm vụ đợt này có chút thử thách nhưng trở về hiện đại là địa bàn của cô, muốn làm gì đều có thể.
Đứng trước cảnh đường phố tấp nhập Tiêu Thư đứng run run một chỗ, cô không nhớ rõ cách qua đường. Người cổ đại, cô quả thực trở thành người cổ đại thật rồi.
Đường xá có đèn giao thông còn đỡ, những chỗ không có đèn cô chỉ biết đứng yên một góc chờ người cùng qua, bao nhiêu ánh mắt đổ dồn hết lên người Tiêu Thư khiến cô ngại đỏ mặt.
Sau chặng đường vất vả cuối cũng về tới nhà, nhửng khổ nỗi kí ức của nguyên chủ bị bó gọn trong hận thù mà chẳng rõ ràng. Từng căn từng căn đều y chang nhau khiến Tiêu Thư không biết đâu là nhà, cái duy nhất cô nhớ rõ là nó là nằm ở tầng bao nhiều, toà nhà khu mấy.
Cũng thật may cho cô là gặp được ba mẹ nuôi của Thời An vừa dẫn nhau đi mua thức ăn về. Đứng trước mặt của con người hiện đại Tiêu Thư cảm thấy thật nhục nhã, sống cùng người cổ đại quá lâu khiến tư duy cùng hành động của cô trở nên khác biệt.
Khi thấy Thời Triểu tức là cha nuôi của Thời An cùng Tống Liễu, Tiêu Thư cứ vậy mà hành lễ khiến cả hai người nhìn cô như thấy quỷ. Tống Liễu đưa tay sờ sờ chán Tiêu Thư rồi quay ra sờ lại chán mình.
"Không có sốt, con bé này nay con bị sao vậy." Bà Thời lo lắng hỏi han. Ông Thời cũng vội vội hỏi con gái "Hôm nay đi làm gặp áp lực gì lớn lắm sao con, hay là xin nghỉ phép đi rồi cả nhà đi du lịch mấy hôm cho con đỡ căng thẳng."
Tiêu Thư méo hết mặt, cô tự chửi thề trách bản thân bị lừa đá vào đầu hay gì. Ngước mặt lên cô nàng kiếm lấy cái cớ qua loa mấy câu cho qua chuyện.
Về tới nhà Tiêu Thư vội nhìn rồi đánh giá xung quanh một lượt để tránh nhầm lẫn gây ra thêm tình huống quê mùa nào nữa.
Bình thường mỗi lần làm nhiệm vụ thất bại hoặc không được như mong đợi của ma quân y sẽ đem Tiêu Thư đến cực lạc phường chứng kiến cảnh tra tấn ba ngày ba đêm rồi lại dặn dò.
Đi dạo quanh con phố Tiêu Thư cảm thấy bản thân có lẽ nên loại bỏ cái bản chất con người yếu đuối kia đi, càng thương hại con người bao nhiêu thì càng cảm thấy bất lực trước số phận.
Do thức ăn trong ma cung được mang tới cho Tiêu Thư toàn bộ được lấy từ nhân giới nên không đáng sợ bằng món ăn lề đường phố. Mặc dù nhìn muốn ói nhưng cô cố gắng nuốt xuống.
Tuy nhiên chất lượng thổ cẩm ở ma giới lại có phần khá tốt, vải tơ tằm giá phải chăng ngoài ra cũng có vải tơ nhện..
Nếu xét theo góc độ khác đi thì ma giới chẳng khác nhân gian là bao chỉ trừ việc tàn bạo hơn mà thôi.
Các sòng bạc luôn luôn tấp nhập, Tiêu Thư nhiều lúc muốn mở một sòng bạc kiếm lời nhưng vì chẳng có hơi đâu quản lí vả lại cũng chẳng tin tưởng được ai.
Nhân tộc thì bị đè ép, ma tộc thì khác chủng rất khó tạo niềm tin. Bảo ma tộc nghe lời Tiêu Thư thì không thà bảo bọn chúng đem cô xé thành trăm mảnh cho nhanh.
Đang đi dạo trước tiệm hoa ăn thịt thì có thuộc hạ từ trong cung tới gọi Tiêu Thư trở về, ma quân có nhiệm vụ dành cho cô.
Đứng trong thư phòng, Tiêu Thư không dám hó hé, cô nàng lại một lần nữa bước qua thông đạo bí ẩn. Khi tỉnh lại Tiêu Thư có phần bất ngờ cùng hoảng sợ, bất ngờ vì đối mặt với cô là khung cảnh thời hiện đại còn hoảng sợ có lẽ do cô không quen với cuộc sống hiện đại.
Tiếp nhận kí ức của nguyên chủ, Tiêu Thư thầm thở dài. Nguyên chủ tên gọi Thời An là con gái thất lạc nhiều năm của Thời gia tại đế đô. Vì mất con nên Thời phu nhân đành nhận nuôi một đứa bé trong cô nhi viện làm con gái để giảm bớt nỗi nhớ.
Đứa bé ấy càng lớn càng biết lấy lòng Thời gia, dần dần mọi người quên đi đứa bé bị mất tích kia. Trong một lần tình cơ Thời An đi công tác gặp được Thời phu nhân, hai người có nói chuyện với nhau vài câu.
Thời phu nhân cảm thấy vô cùng hài lòng với đứa bé này nên nhận lời hợp tác, trùng hợp hay sự việc tới tai Thời Yến, cô nàng biết được sự việc liền qua mắt tất cả người trong Thời gia hãm hại Thời An thiệt mạng.
Không chỉ dừng lại ở đó, gia đình nhận nuôi Thời An cũng gặp phải thảm kịch, cha nuôi Thời An bị đổ oan buôn lậu chất cấm, mẹ thì vì đau lòng trước cái chết của Thời An cùng sự việc trong nhà nhảy từ tầng cao nhất của toàn nhà tự sát, còn anh nuôi Thời An bị bắt vào tù sau đó cũng bị hãm hại.
Tiêu Thư muốn từ bỏ nhiệm vụ lần này, nó quá là máu chó, máu chó hơn những tiểu thuyết trước đây cô nàng từng gặp nhưng cô không dám, cô sợ cái cảm giác muốn chết lại chẳng thể chết được.
Thời An chỉ có ba nguyện vọng, thứ nhất là bảo toàn cho gia đình, thứ hai là trả thù và cuối cùng là phụng dưỡng gia đình thật tốt.
Tiêu Thư cảm thấy nhiệm vụ đợt này có chút thử thách nhưng trở về hiện đại là địa bàn của cô, muốn làm gì đều có thể.
Đứng trước cảnh đường phố tấp nhập Tiêu Thư đứng run run một chỗ, cô không nhớ rõ cách qua đường. Người cổ đại, cô quả thực trở thành người cổ đại thật rồi.
Đường xá có đèn giao thông còn đỡ, những chỗ không có đèn cô chỉ biết đứng yên một góc chờ người cùng qua, bao nhiêu ánh mắt đổ dồn hết lên người Tiêu Thư khiến cô ngại đỏ mặt.
Sau chặng đường vất vả cuối cũng về tới nhà, nhửng khổ nỗi kí ức của nguyên chủ bị bó gọn trong hận thù mà chẳng rõ ràng. Từng căn từng căn đều y chang nhau khiến Tiêu Thư không biết đâu là nhà, cái duy nhất cô nhớ rõ là nó là nằm ở tầng bao nhiều, toà nhà khu mấy.
Cũng thật may cho cô là gặp được ba mẹ nuôi của Thời An vừa dẫn nhau đi mua thức ăn về. Đứng trước mặt của con người hiện đại Tiêu Thư cảm thấy thật nhục nhã, sống cùng người cổ đại quá lâu khiến tư duy cùng hành động của cô trở nên khác biệt.
Khi thấy Thời Triểu tức là cha nuôi của Thời An cùng Tống Liễu, Tiêu Thư cứ vậy mà hành lễ khiến cả hai người nhìn cô như thấy quỷ. Tống Liễu đưa tay sờ sờ chán Tiêu Thư rồi quay ra sờ lại chán mình.
"Không có sốt, con bé này nay con bị sao vậy." Bà Thời lo lắng hỏi han. Ông Thời cũng vội vội hỏi con gái "Hôm nay đi làm gặp áp lực gì lớn lắm sao con, hay là xin nghỉ phép đi rồi cả nhà đi du lịch mấy hôm cho con đỡ căng thẳng."
Tiêu Thư méo hết mặt, cô tự chửi thề trách bản thân bị lừa đá vào đầu hay gì. Ngước mặt lên cô nàng kiếm lấy cái cớ qua loa mấy câu cho qua chuyện.
Về tới nhà Tiêu Thư vội nhìn rồi đánh giá xung quanh một lượt để tránh nhầm lẫn gây ra thêm tình huống quê mùa nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.