Ngốc Tử Hoàng Hậu

Chương 33

Phong Phong

17/03/2014

Tư Không Diệp thấy nàng muốn uống, vội vàng ngăn cản nói: “Từ từ đã, Yên Nhiên, rượu giao bôi phải uống như thế này này.”

Hắn tay phải bưng một chén, tay trái tựa như vô tình kéo tay Tiểu Đồng qua, đưa cho một chén rượu, rồi lại đẩy nó tới sát đôi môi anh đào của nàng, “Tốt lắm, uống đi.”

Tiểu Đồng nghe vậy lập tức nâng chén rượu lên, chậm rãi uống. Ở hiện đại, tửu lượng của Tiểu Đồng đích thực rất bình thường, nhưng nếu chỉ uống một chén rượu này thì không thành vấn đề. Mà thân thể Vệ Yên Nhiên, vào mấy ngày nhàm chán nàng tò mò trộm thử qua, kết quả có thể nói tửu lượng của nàng ta rất kém cỏi, hoàn toàn không bì được với thân thể kia của nàng, nhưng cũng may không kém đến nỗi một chén cũng uống không được.

Tư Không Diệp mắt thấy Tiểu Đồng đã uống hết, lúc này mới nâng chén rượu của mình lên uống.

Tiểu Đồng vừa buông chén rượu xuống liền cao hứng kêu to: “Thật tốt quá, Yên Nhiên là hoàng hậu.”

Tư Không Diệp hừ lạnh, cười chế giễu nói: “Ngươi vì cái gì muốn làm hoàng hậu?”

Tiểu Đồng vẻ mặt đương nhiên trả lời: “Bởi vì sáng nay các tỷ tỷ nói cho Yên Nhiên biết, hoàng hậu là nữ nhân lợi hại nhất thiên hạ.”

Nói đến đây, Tiểu Đồng đột ngột cảm thấy đầu có chút choáng váng, nàng dùng sức lắc đầu, trừng mắt nhìn, sao lại thế này.

Một bên, Tư Không Diệp thấy Tiểu Đồng như thế, vẻ mặt đầy ‘quan tâm’, “Yên Nhiên, ngươi làm sao vậy?”

“Ta…… Ta…… đau đầu.” Tiểu Đồng lực bất tòng tâm đứt quãng trả lời.

Tư Không Diệp nghe được câu trả lời vừa lòng, vẻ mặt tuấn lãng vốn đầy vẻ quan tâm giờ phút này liền biến mất.

Tiểu Đồng tuy là đầu choáng váng nhưng vẫn rất thánh tỉnh.

Lấy tửu lượng của thân thể Vệ Yên Nhiên này thì một chén vẫn chưa thể đến mức độc này được. Như vậy cái loại tình huống này phải giải thích làm sao?

Không đợi Tiểu Đồng nghĩ lại, khắc tiếp theo, biểu tình của Tư Không Diệp đã trả lời nghi vấn trong lòng Tiểu Đồng. Nàng trong lòng thầm kêu không xong, chính mình đã mắc bẫy tên hoàng đế chết tiệt này rồi. Chính là chẳng biết, tên hoàng đế chết tiệt này hạ dược mình khi nào?



Tiểu Đồng trong đầu rất nhanh tự hỏi, tình huống này chỉ có thể tương kế tựu kế, xem coi tên hoàng đế rốt cuộc có mục đích gì.

Trong nháy mắt hai mắt khép hờ, khi mở lại, Tiểu Đồng đã hoàn toàn dung nhập vào vai diễn say rượu……

“A a, thiệt nhiều xinh đẹp ca ca lúc ẩn lúc hiện a.” Tiểu Đồng chỉ vào Tư Không Diệp, đứng dậy, thân thể lắc lư, ung dung hướng Tư Không Diệp đi đến.

Chỉ thấy mỗi bước đi của nàng không vững, loạng choạng, vẫn tiếp tục tiến về phía trước, nhưng vì đứng không vững mà cuối cùng vẫn phải té xuống đất.

Tư Không Diệp thấy thế, bay nhanh đến trước người Tiểu Đồng. Một tay nâng nàng dây nhưng một tay khác như vô tình chạm đến mạch đập trên tay nàng.

Tiểu Đồng nhận thấy có một lực đảo nhẹ đè lên tay phải mình, trong lòng kinh ngạc hoàng đế này cũng biết y thuật, cuối cùng nàng cũng minh bạch tại sao hắn phải chuốc say mình.

Hắn, quả nhiên không tin chính mình là một ngốc tử. Một khi hắn đã muốn dò xét thì cứ để cho hắn dò xét, dù sao thân thể Vệ Yên Nhiên này đích thực trong đầu có ứ huyết, điểm này, vô luận hắn dò xét như thế nào cũng chẳng tìm thấy nửa điểm dối trá.

Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, Tư Không Diệp liền thu hồi tay lại mà chuyển xuống đỡ lấy cánh tay Tiểu Đồng, trên khuôn mặt tuấn lãng, hai mày nhíu lại, có chút đăm chiêu.

“Hắc hắc, xinh đẹp ca ca!” Tiểu Đồng che miệng cười, ngây ngô nhìn Tư Không Diệp, nhưng mà cả thân thể lại đang tựa vào trên người Tư Không Diệp.

Không cần hiểu lầm, Tiểu Đồng trong lòng tuyệt đối chẳng muốn làm vậy chút nào, dù sao say rượu, ba phần là diễn, bảy phân là thật. Thân thể Vệ Yên Nhiên này, dưới tác dụng của thuốc, khiến nàng không thể khống chế nổi.

Mà lúc này, Tư Không Diệp trong lòng lại nổi lên tầng tầng nghi ngờ, vừa rồi chính mình bắt mạch cho Vệ Yên Nhiên, chẩn đoán trong đầu nàng quả thật có ứ huyết, chẳng lẽ nàng không phải giả ngốc mà thực sự là ngốc?

Nhìn thoáng qua Vệ Yên Nhiên, trong đầu rõ ràng thập phần chán ghét, nhưng là rồi lại chẳng biết vì sao, có chút thích cảm giác nàng tựa vào người hắn.

Chỉ mới nghĩ vậy, Tư Không Diệp quả thật bị chính ý tưởng của mình dọa một cú sốc, cả người lẳng một lúc mới hồi thần, “Yên Nhiên, ngươi say rồi, ca ca dìu ngươi về giường nga?”



Tư Không Diệp tiếp tục dụ dỗ, một khi bắt mạch không thấy vấn đề vậy thì chỉ còn cách moi móc sự thật từ trong miệng nàng mà thôi. Hắn vừa mới cho nàng uống một loại dược tên là túy ngôn, ăn dược này vào người, trừ thần trí trở nên mơ hồ còn có tác dụng làm cho người say rượu vô luận hỏi vấn đề gì cũng thành thành thật thật trả lời.

Dược này là do sư huynh nghiên cứu ra, từng tìm qua mấy vị sư đệ thí nghiệm rồi, dược quả thật linh nghiệm vô cùng. Lúc đó sư huynh còn nói giỡn: “Về sau nếu có chiến tranh, dùng cái này thẩm vấn mấy tên gian tế thì thật chẳng tồi chút nào.”

Mà hôm nay, trừ mấy sư đệ thì Vệ Yên Nhiên là người đầu tiên được thử loại dược này. Chính là, Tư Không Diệp lại không biết thân thể Vệ Yên Nhiên không phải do linh hồn bản thể khống chế. Mặc dù linh hồn bên ngoài có khả năng khống chế thân thể Vệ Yên Nhiên nhưng lại không có gì có thể điều khiển được tư tưởng linh hồn này, có lẽ vì linh hồn và bản thể vì một nguyên do nào đó mà không thể tương hợp.

“Được a,” Tiểu Đồng vẫn vẻ say rượu như trước nói, “Thật tốt quá, xinh đẹp ca ca dìu ta đi ngủ!”

Vì thế, Tiểu Đồng để Tư Không Diệp đưa mình đến long sàng phía trên. Nàng trong lòng thầm than, không thể tưởng được giường của tên hoàng đế này cư nhiên lại có thể khoa trương đến vậy, ít nhất có thể chứa được đến mười người.

Đương nàng nằm xuống thì bên tai đột nhiên vang lên lời nói của Hoàn nhi, “Nghe nói hoàng đế kia ngày ngày chìm đắm trong cuộc sống đam mê tửu sắc!”

Tiểu Đồng cả người bỗng nhiên run rẩy một trận, toàn thân nổi da gà.

Thử nghĩ một chút, trên giường này, mỗi ngày, hơn mười nữ nhân cùng tên hoàng đế này xxoo, chỉ mới nghĩ đến thôi cũng khiến người khác cảm thấy ghê tởm.

Tư Không Diệp đặt Vệ Yên Nhiên lên giường, đang định mở miệng hỏi. Lại vô tình quay đầu nhìn thấy ngoài cửa có một bóng người hiện lên.

Hắn trong lòng hừ lạnh, lão hồ ly kia quả nhiên tinh ranh! Nếu không phải chính mình vô tình thấy được thì đúng là thiếu chút nữa đã hắn lộ ra rồi!

Muốn biết chính mình có bao nhiêu ngu xuẩn à? Được! Một khi đã như vậy, trẫm liền thành toàn cho ngươi!

Hắn nhìn Vệ Yên Nhiên đang mơ mơ màng màng nằm trên giường, nhỏ giọng nói: “Ngươi đừng trách trẫm, trẫm cũng không muồn cùng một ngốc tử làm vậy, có muốn trách thì hãy trách phụ vương ngươi kìa.”

Mà Tiểu Đồng tự nhiên không biết được tình huống ngoài cửa, khi nghe Tư Không Diệp nói những lời kia thì càng thêm mơ hồ, cái gì mà không muốn cùng ngốc tử làm? Cái gì mà lại trách phụ vương? Tên hoàng đến này, ngươi không thể nói rõ hơn được sao? Bằng không chính mình trong tình huống không hiểu gì cả thì làm sao biết mà diễn tiếp?

Nhưng mà, căn bản không cần Tư Không Diệp nói rõ, bởi trong khoảnh khắc tiếp theo, hành động của hắn đã cho nàng đáp án……

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngốc Tử Hoàng Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook