Chương 57
Phong Phong
17/03/2014
Tiểu Đồng cũng không cho là đúng liền nói ra câu trả lời khiến
Khương Vấn phải ngạc nhiên: “Phải a, bởi vì như thế nên ta phải trốn!”
“Trốn?” Khương Vấn nghe vậy, đôi mắt vốn tà mị đột nhiên trừng lớn, hắn cơ hồ hoàn toàn không thể lý giải được lo6gic trong lòng Tiểu Đồng. Từ xưa đến nay, đã bao giờ có hoàng hậu nào muốn trốn khỏi cung điện đâu chứ?
“Ngươi làm thế nào mà trốn? Khi nào trốn? Ngươi đã có kế hoạch chưa? Hơn nữa, ngươi nghĩ, sư đệ của ta có thể dễ dàng để ngươi trốn thoát đi như vậy sao?”
Từ tận đáy lòng, Khương Vấn đều nghĩ với năng lực của Tiểu Đồng tuyệt đối không có khả năng chạy thoát khỏi hoàng cung. Huống chi, thân phận Vệ Yên Nhiên giờ đây rất mẫn cảm, cứ nhìn biểu hiện của sư đệ hôm nay là biết, hắn đối với “ngốc tử” tuy rất tốt nhưng dù vậy hắn cũng không quên nàng là nữ nhi của Vệ vương.
Hơn nữa, một khi sư đệ biết Vệ Yên Nhiên không thật sự ngốc, hắn thật sự không biết Tư Không Diệp sẽ đối xử với nàng như thế nào nữa.
“Đương nhiên là có kế hoạch rồi, ta trước khi tiến cung đã sắp đặt kế hoạch tốt lắm rồi. Nhưng một khi ngươi đã biết ta không phải ngốc tử thì kế hoạch này không thể không mời ngươi hỗ trợ rồi, đúng không?” Tiểu Đồng chất vấn Khương Vấn, hoàn toàn không có chút khẩn trương nào.
Nàng phi thường tự tin, kế hoạch chính mình nhất định có thể thành công. Đương nhiên, nếu có sự phối hợp của Khương vấn thì càng tốt.
Vì vậy, bây giờ nàng chắp tay trước ngực, ánh mắt không chớp, thập phần thành kính nhìn Khương Vấn, hi vọng hắn đáp ứng thỉnh cầu của nàng.
“Ý của ngươi….chẳng lẽ là muốn ta giúp ngươi trốn khỏi cung?” Khương Vấn lại một lần nữa kinh ngạc, nữ tử trước mắt rốt cuộc là cái loại người gì vậy? Chẳng lẽ nàng có thể yên tâm đối với một người xa lạ sao? Không nói đến quan hệ của hắn cùng Tư Không Diệp thì cũng phải cân nhắc đến lập trường bất đồng giữa hắn cùng Vệ vương nữa chứ, nàng chẳng lẽ cứ như vậy mà đưa ra yêu cầu sao?
“Đương nhiên không phải. Ta biết muốn ngươi giúp ta chạy trốn thật sự là có chút khó khăn. Ta cũng không muốn làm ngươi khó xử. Nhưng điều ta muốn thỉnh cầu ngươi đó là không nói cho hoàng thượng biết ta kỳ thật không phải ngốc tử. Thực đấy, ta có thể thề với trời, ta vô tâm, không có lòng dạ nào muốn tham dự vào cuộc đấu tranh quyền lực của các người, cũng tuyệt đối sẽ không tham dự vào chuyện này. Vì vậy để thoát khỏi việc này, ta đã có kế hoạch, chỉ là bây giờ thời cơ chưa đến, còn phải chờ đợi thêm chút nữa. Khương Vấn, hỗ trợ ta ở đây chính là ngươi cái gì cũng không cần làm, đó mới chính là sự giúp đỡ lớn nhất mà ta cần.”
Tiểu Đồng thành thật nói ra suy nghĩ trong lòng mình. Nàng thấy cho đến giờ, biểu hiện của Khương Vấn này vẫn một bộ tà mị, nhưng hắn cũng là một người trọng tình trọng nghĩa. Nếu không, khi hắn phát hiện ra nàng hoàn toàn không phải là ngốc tử thì việc đầu tiên hắn làm chính là tìm Tư Không Diệp thương lượng chứ không phải đến đây chất vấn nàng.
“À! Ngươi đã có kế hoạch?” câu trả lời của Tiểu Đồng thực ngoài dự kiến của Khương Vấn.
“Ân, cho nên ngươi có thể đáp ứng ta được không? Đừng nói cho hoàng thượng biết?”
“Hừ, ngươi làm sao biết được ta sẽ không nói cho sư đệ biết?” Khương Vấn hừ lạnh một tiếng, nàng quả thật không có ác ý, nhưng chính hắn cũng chẳng có nghĩa vụ phải giữ bí mật giùm nàng.
“Trực giác…… Ta nghĩ ngươi sẽ không nói.” Tiểu Đồng cũng không có nói gì sai, chỉ là một loại trực giác.
“Việc này bàn sau, tối nay ta sẽ trở về cân nhắc.” Khương Vấn không có đưa ra câu trả lời chính xác, hắn không phải là người dễ xúc động, tin tức hắn biết tối nay đã làm hắn khó có thể tiêu hóa, hắn cần thời gian để suy nghĩ rồi mới có thể quyết định được.
Tiểu Đồng nghe xong cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, tuy hắn không có đáp ứng, nhưng ít nhất còn có đường sống, không phải sao?
Nghĩ vậy, trong đầu Tiểu Đồng đột nhiên hiện lên cái gì đó, vì thế, nàng tò mò cẩn thận giương mắt nhìn khuôn mặt Khương Vấn.
Da mặt Khương Vấn thuộc dạng rất dày, vì vậy khi thấy Tiểu Đồng như thế, khóe miệng hắc khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười, “Thế nào? Hoàng hậu nương nương rất thích khuôn mặt thần sao?”
Tiểu Đồng công lực cũng rất thâm hậu, mặt không biến hồng mà tiếp tục cẩn thận nghiên cứu, trong miệng cũng bắt đầu hỏi: “Khương Vấn, vì sao lúc trước ngươi lại nói ngươi tên là Khương Tuyên Vấn?”
“Này a, đi ra ngoài, đại danh của tể tướng tất nhiên không thể tùy tiện nói ra, Khương là họ của mẫu thân ta, Tuyên là họ của phụ thân ta, cho nên ngày đó ta mới trả lời ngươi ta tên Khương Tuyên Vấn.” Sau khi nói xong chính sự, sự đề phòng trong lòng Khương Vấn đã giảm xuống, tự nhiên sẽ có tâm tình tán gẫu.
“Nếu như vậy thì không phải nên gọi là Tuyên Khương Vấn sao?” Tiểu Đồng giương mắt to tò mò hỏi.
Hai mắt Khương Vấn trong khoảnh khắc trở nên ảm đạm, không trả lời câu hỏi của Tiểu Đồng. Nhưng trong lòng hắn cũng chắc chắn rằng Yên Nhiên này không phải là Vệ Yên Nhiên thật sự. Bởi vì phàm là những ai ở đây, có ai lại không biết Tuyên là họ của Tuyên quốc? Nhưng Vệ Yên Nhiên tự xưng là Diệp Tiểu Đồng này sau khi nghe hắn nói xong lại không có chút kinh ngạc nào, biểu hiện cực kỳ bình thường. Hiển nhiên là căn bản không biết việc này. Bởi vậy, hắn càng thêm chắc chắn là nàng không có nói dối.
Tiểu Đồng thu hết tất cả thần sắc của hắn vào đáy mắt, đoán chừng là trong việc này có lý do mà hắn không thể nói. Bởi vậy, nàng cũng không hỏi thêm nữa.
Trong lúc nhất thời, không khí tràn ngập một mảnh trầm mặc. Ngọn lửa trong đại điện vẫn cháy bập bùng như muốn nói cho người khác biết đây không phải là một đêm bình thường.
“Khụ……” Tiểu Đồng chịu không nổi không khí yên lặng này vội ho nhẹ một tiếng, thoát khỏi xấu hổ, “Nói đi cũng phải nói lại, ngươi có phải hay không dùng cái gì mà gọi là thuật dịch dung đó? Lần trước ta gặp ngươi không phải là khuôn mặt này.”
“Trốn?” Khương Vấn nghe vậy, đôi mắt vốn tà mị đột nhiên trừng lớn, hắn cơ hồ hoàn toàn không thể lý giải được lo6gic trong lòng Tiểu Đồng. Từ xưa đến nay, đã bao giờ có hoàng hậu nào muốn trốn khỏi cung điện đâu chứ?
“Ngươi làm thế nào mà trốn? Khi nào trốn? Ngươi đã có kế hoạch chưa? Hơn nữa, ngươi nghĩ, sư đệ của ta có thể dễ dàng để ngươi trốn thoát đi như vậy sao?”
Từ tận đáy lòng, Khương Vấn đều nghĩ với năng lực của Tiểu Đồng tuyệt đối không có khả năng chạy thoát khỏi hoàng cung. Huống chi, thân phận Vệ Yên Nhiên giờ đây rất mẫn cảm, cứ nhìn biểu hiện của sư đệ hôm nay là biết, hắn đối với “ngốc tử” tuy rất tốt nhưng dù vậy hắn cũng không quên nàng là nữ nhi của Vệ vương.
Hơn nữa, một khi sư đệ biết Vệ Yên Nhiên không thật sự ngốc, hắn thật sự không biết Tư Không Diệp sẽ đối xử với nàng như thế nào nữa.
“Đương nhiên là có kế hoạch rồi, ta trước khi tiến cung đã sắp đặt kế hoạch tốt lắm rồi. Nhưng một khi ngươi đã biết ta không phải ngốc tử thì kế hoạch này không thể không mời ngươi hỗ trợ rồi, đúng không?” Tiểu Đồng chất vấn Khương Vấn, hoàn toàn không có chút khẩn trương nào.
Nàng phi thường tự tin, kế hoạch chính mình nhất định có thể thành công. Đương nhiên, nếu có sự phối hợp của Khương vấn thì càng tốt.
Vì vậy, bây giờ nàng chắp tay trước ngực, ánh mắt không chớp, thập phần thành kính nhìn Khương Vấn, hi vọng hắn đáp ứng thỉnh cầu của nàng.
“Ý của ngươi….chẳng lẽ là muốn ta giúp ngươi trốn khỏi cung?” Khương Vấn lại một lần nữa kinh ngạc, nữ tử trước mắt rốt cuộc là cái loại người gì vậy? Chẳng lẽ nàng có thể yên tâm đối với một người xa lạ sao? Không nói đến quan hệ của hắn cùng Tư Không Diệp thì cũng phải cân nhắc đến lập trường bất đồng giữa hắn cùng Vệ vương nữa chứ, nàng chẳng lẽ cứ như vậy mà đưa ra yêu cầu sao?
“Đương nhiên không phải. Ta biết muốn ngươi giúp ta chạy trốn thật sự là có chút khó khăn. Ta cũng không muốn làm ngươi khó xử. Nhưng điều ta muốn thỉnh cầu ngươi đó là không nói cho hoàng thượng biết ta kỳ thật không phải ngốc tử. Thực đấy, ta có thể thề với trời, ta vô tâm, không có lòng dạ nào muốn tham dự vào cuộc đấu tranh quyền lực của các người, cũng tuyệt đối sẽ không tham dự vào chuyện này. Vì vậy để thoát khỏi việc này, ta đã có kế hoạch, chỉ là bây giờ thời cơ chưa đến, còn phải chờ đợi thêm chút nữa. Khương Vấn, hỗ trợ ta ở đây chính là ngươi cái gì cũng không cần làm, đó mới chính là sự giúp đỡ lớn nhất mà ta cần.”
Tiểu Đồng thành thật nói ra suy nghĩ trong lòng mình. Nàng thấy cho đến giờ, biểu hiện của Khương Vấn này vẫn một bộ tà mị, nhưng hắn cũng là một người trọng tình trọng nghĩa. Nếu không, khi hắn phát hiện ra nàng hoàn toàn không phải là ngốc tử thì việc đầu tiên hắn làm chính là tìm Tư Không Diệp thương lượng chứ không phải đến đây chất vấn nàng.
“À! Ngươi đã có kế hoạch?” câu trả lời của Tiểu Đồng thực ngoài dự kiến của Khương Vấn.
“Ân, cho nên ngươi có thể đáp ứng ta được không? Đừng nói cho hoàng thượng biết?”
“Hừ, ngươi làm sao biết được ta sẽ không nói cho sư đệ biết?” Khương Vấn hừ lạnh một tiếng, nàng quả thật không có ác ý, nhưng chính hắn cũng chẳng có nghĩa vụ phải giữ bí mật giùm nàng.
“Trực giác…… Ta nghĩ ngươi sẽ không nói.” Tiểu Đồng cũng không có nói gì sai, chỉ là một loại trực giác.
“Việc này bàn sau, tối nay ta sẽ trở về cân nhắc.” Khương Vấn không có đưa ra câu trả lời chính xác, hắn không phải là người dễ xúc động, tin tức hắn biết tối nay đã làm hắn khó có thể tiêu hóa, hắn cần thời gian để suy nghĩ rồi mới có thể quyết định được.
Tiểu Đồng nghe xong cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, tuy hắn không có đáp ứng, nhưng ít nhất còn có đường sống, không phải sao?
Nghĩ vậy, trong đầu Tiểu Đồng đột nhiên hiện lên cái gì đó, vì thế, nàng tò mò cẩn thận giương mắt nhìn khuôn mặt Khương Vấn.
Da mặt Khương Vấn thuộc dạng rất dày, vì vậy khi thấy Tiểu Đồng như thế, khóe miệng hắc khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười, “Thế nào? Hoàng hậu nương nương rất thích khuôn mặt thần sao?”
Tiểu Đồng công lực cũng rất thâm hậu, mặt không biến hồng mà tiếp tục cẩn thận nghiên cứu, trong miệng cũng bắt đầu hỏi: “Khương Vấn, vì sao lúc trước ngươi lại nói ngươi tên là Khương Tuyên Vấn?”
“Này a, đi ra ngoài, đại danh của tể tướng tất nhiên không thể tùy tiện nói ra, Khương là họ của mẫu thân ta, Tuyên là họ của phụ thân ta, cho nên ngày đó ta mới trả lời ngươi ta tên Khương Tuyên Vấn.” Sau khi nói xong chính sự, sự đề phòng trong lòng Khương Vấn đã giảm xuống, tự nhiên sẽ có tâm tình tán gẫu.
“Nếu như vậy thì không phải nên gọi là Tuyên Khương Vấn sao?” Tiểu Đồng giương mắt to tò mò hỏi.
Hai mắt Khương Vấn trong khoảnh khắc trở nên ảm đạm, không trả lời câu hỏi của Tiểu Đồng. Nhưng trong lòng hắn cũng chắc chắn rằng Yên Nhiên này không phải là Vệ Yên Nhiên thật sự. Bởi vì phàm là những ai ở đây, có ai lại không biết Tuyên là họ của Tuyên quốc? Nhưng Vệ Yên Nhiên tự xưng là Diệp Tiểu Đồng này sau khi nghe hắn nói xong lại không có chút kinh ngạc nào, biểu hiện cực kỳ bình thường. Hiển nhiên là căn bản không biết việc này. Bởi vậy, hắn càng thêm chắc chắn là nàng không có nói dối.
Tiểu Đồng thu hết tất cả thần sắc của hắn vào đáy mắt, đoán chừng là trong việc này có lý do mà hắn không thể nói. Bởi vậy, nàng cũng không hỏi thêm nữa.
Trong lúc nhất thời, không khí tràn ngập một mảnh trầm mặc. Ngọn lửa trong đại điện vẫn cháy bập bùng như muốn nói cho người khác biết đây không phải là một đêm bình thường.
“Khụ……” Tiểu Đồng chịu không nổi không khí yên lặng này vội ho nhẹ một tiếng, thoát khỏi xấu hổ, “Nói đi cũng phải nói lại, ngươi có phải hay không dùng cái gì mà gọi là thuật dịch dung đó? Lần trước ta gặp ngươi không phải là khuôn mặt này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.