Chương 7: Còn Có Lần Sau Nữa Không?
Nguyễn Trinh Nara
08/04/2016
Đồ ngốc nhà hắn...
... sao toàn hỏi mấy câu vớ vẩn thế nhỉ?
nghe mà không hiểu mới chết chứ!
ONE
Nằm trong con phố Tây Mimosa, song Tinh Nguyệt lại quá đỗi thuần Việt với hai khoảng không gian phía trước là hàng ghế trắng điểm xuyết phía trên là những chậu cây tự trồng xinh xắn rất Việt như rau mầm, mạ non... Phía trong là ghế gỗ trang trí bởi những vật handmade nhỏ xinh. Không những vậy, Tinh Nguyệt còn thân thiện với môi trường khi hầu hết vật dụng trang trí như chậu cây, lọ hoa đều tái sử dụng từ vỏ hộp, chai lọ cũ hay chú bò sữa handmade từ gỗ thừa, chiếc đèn từ giấy nến và sọt rác, chiếc lồng chim cũ sơn màu nổi bật hay đám mây nhỏ nhắn từ bông gòn... Bên cạnh điểm nhấn không gian, menu “khủng” trên có trên một trăm công thức tạo ra những dòng bánh trứ danh của Châu Âu ở Tinh Nguyệt cũng thú vị không kém như bánh Brownie ngọt ngàocủa Mĩ, bánh Sachertorte của Áo, bánh Gateau St Honore của Bỉ, bánh Black Forest của Đức, bánh Limburg pie của Hà Lan, bánh Pavlova của Australia, Tiramisu - Italia, bánh Sachertorte của Áo, bánh Mochi của Nhật Bản,…
Có thể nói, tiệm cà phê Tinh Nguyệt này là một cái nam châm điện khổng lồ giữa lòng thành phố Bảo Khánh sung túc bởi nó thu hút đến gần 50.000 lượt khách ra vào mỗi tháng, là điểm đến lí tưởng cho những ai yêu thích sự thơ mộng và thuần Việt,…
Trở về với hiện thực, việc mà Tô Vũ Uyên tôi đang làm lúc này đây chính là: nắm chặt lấy tay Trương Vĩ Nhật Thành cùng bước vào bên trong tiệm cà phê Tinh Nguyệt và ấn hắn ngồi xuống ghế!
- Ngồi yên! Rục rịch ta bắn!_tôi búng tay làm thành hình khẩu súng rồi dí vào đầu Nhật Thành.
- Ghê!_hắn cười khẩy.
- Tính làm gì mà lại kéo tôi đến đây?
- Đền bù thiệt hại!_tôi chép miệng, đi thẳng vào bên trong khu bếp của tiệm cà phê, mặc cho tên Chuột Chết họ Trương ngồi ngơ ngác như con nai vàng ở phía sau. Thắc mắc không biết tại sao một nơi vốn dĩ luôn luôn chật ních người như Tinh Nguyện hôm nay lại vắng như chùa bà đanh.
Có tiếng động ở bên trong khu bếp, tôi bước tới, hé cửa và nhìn vào bên trong. Có một cô gái dáng người mảnh khảnh mặc bộ đồ đầu bếp viền đỏ đang loay hoay sắp xếp lại đống dụng cụ nấu bếp. Chị Bạch Liên! Đúng là chị ấy!
- Chị hai!!!_tôi hét toáng lên như thể vừa bắt được vàng rồi lao đến ôm chầm lấy bà chị đáng yêu.
Bị ôm bất thình lình như vậy, chị Bạch Liên giật thót mình quay sang nhìn, thấy tôi, sắc mặt đang tái mét lật tức trở nên hồng hào rạng rỡ:
- Trời, Vũ Uyên, là em à? Cái tính nghịch ngầm mãi không chịu bỏ, tự nhiên nhảy xổ ra làm chị sợ muốn chết!
- Hì, chị hai cho em xin lỗi, tại em nhớ chị quá nên mới thế chứ bộ!
- Nhớ chị thật không đó? Sao dạo này không thấy em và Thắng Quân đến thăm chị hả?_chị Liên gỡ hai cánh tay của đứa em quỷ sứ là tôi đang ôm cứng lấy mình ra rồi đanh mặt lại vờ bực bội.
- Ơ…dạ…_tôi gãi gãi đầu như con nít.
- Tại dạo này tụi em bận ôn thi để tham gia vào kì thi tuyển sinh THPT nên…
- Haizz, chị biết rồi ngốc, thấy bảo em lọt vào danh sách bốn người đỗ vào trường THPT Lâm Văn với số điểm cao nhất xếp thứ hai sau cậu nhóc hoàng tử Bảo Khánh chứ gì?
Thế đấy! Bao giờ người ta khen tôi thì chắc chắn cũng phải chú thích thêm là “xếp thứ hai” sau Trương Vĩ Nhật Thành! Ngay cả chị Bạch Liên cũng nói thế! Ấm ức muốn chết!
- Dạ đúng ạ…_mặt tôi ỉu xùi như bánh đa nhúng nước, chị Liên thấy thế liền cười xòa.
- Thôi nào, lần sau em cố gắng hơn một chút là sẽ có thể vượt mặt cậu nhóc đó mà, việc gì phải ủ rũ cho mệt vậy ngốc! Hôm nay Thắng Quân cũng đến cùng chứ?
- Ơ…dạ…Thắng Quân cậu ấy không đến ạ… Nhưng sao hôm nay quán lại vắng khách thế hả chị?
- Ài, nghe nói hôm nay ở đầu phố vừa khai trương một tiệm cà phê nhạc sống với chương trình ưu đãi đặc biệt nên khách của chị đều chạy sang bên đó hết rồi…_chị Liên thở dài ngám ngẩm.
- Vậy ạ?_tôi nhìn bà chị bằng ánh mắt ái ngại.
- Ừm, buôn bán mà, thế bày gọi là “chuyện thường ở huyện”_chị Bạch Liên nói, kèm theo đó là một nụ cười hóm hỉnh đầy cuốn hút làm tôi thấy yên lòng hơn rất nhiều. Dù không phải chị em ruột thịt nhưng chị Liên lại luôn xem tôi như em gái của mình, bao giờ cũng yêu thương tôi hết mình.
- Mà chị hai này…chị cho em mượn bếp một lúc nhé!_tôi cười khì rồi xắn tay áo lăn vào bếp, dĩ nhiên, vẫn còn kịp nhìn thấy mấy giọt mồ hôi lạnh to đùng tuôn xuống trán bà chị đáng yêu.
Tôi đã bao giờ nói điều này với ai chưa nhỉ? Thực ra, Tô Vũ Uyên tôi không chỉ nổi danh với mấy cái biệt hiệu “Nữ sinh thiên tài”, “Nữ hoàng tốc độ”, hay “Công chúa Bảo Khánh” mà còn có một cái biệt hiệu vô cùng nhảm khác là “Bé Á Đông”. Nói đến con gái Á Đông người ta thường nói về Tứ Đức: Công – Dung - Ngôn - Hạnh. Là con gái Á Đông thì phải giỏi nữ công gia chánh! Vì thế cho nến có thể hiểu nôm na về cái biệt hiệu “bé Á Đông” của tôi có nghĩa là hình mẫu con gái đạt “chuẩn”Á Đông. Khả năng bếp núc phải xếp vào hàng thượng đẳng! Nhưng…có mấy ai biết rằng dù nấu nướng giỏi đến đâu thì với tôi, đánh rơi đồ và tự làm mình bị thương vẫn là điều không thể tránh khỏi. Cụ thể như sau:
Thái rau củ: đứt tay
Nhắc nồi bằng tay không: bị bỏng.
Rán cá (thịt,trứng,..) : Lỡ tay để nước rơi vào chảo
Dầu mỡ thét gào văng tứ tung
…cùng hàng ngàn vụ tai nạn khác xảy ra trong bếp! Để nấu được một bữa ăn thịnh soạn thì việc tất yếu phải làm là xới tung nhà bếp lên, xoong-nồi-thùng-chảo-dao-dĩa,…rơi vãi khắp nền nhà.
Cũng may mà những người biết được bí mật kinh thiên động địa này của tôi chỉ nằm vỏn vẹn ở con số ba: mẹ, Vũ Bằng và…chị Bạch Liên! Chính vì tất cả những lí do trên nên việc bà chị gái kiêm chủ tiệm cà phê Tinh Nguyệt này đổ mồ hôi ròng ròng khi nghe tôi nói mượn bếp một chút là một chuyện hết sức bình thường.
- Chị hai!_tôi khẽ reo lên, quay đầu sang nhìn thì thấy bà chị đang đứng như chôn chân tại chỗ để làm lễ tưởng niệm cho căn bếp thân yêu mà chị ấy vừa vất vả dọn dẹp trước khi nó bị tôi phá cho tan tành. (tất nhiên là trong tư tưởng)
- Hả? Em vừa nói gì cơ?_bà chị đáng ghét này cũng thật là, đã trưng ra cái bộ mặt như đưa đám rồi thì không nói làm gì, bây giờ lại còn nói chuyện bằng cái giọng run run như thể gặp ma đó nữa chứ.
- Chị hai à!_tôi thở dài đầy chua xót.
- Chị làm ơn đừng có chường ra cái bộ mặt chán nản làm nhụt chí anh hùng đó nữa cớ được không? Em hứa hôm nay sẽ không phá bép của chị nữa đâu mà…
- Em nói thật chứ?_giọng vẫn còn run run.
- Thật!_tôi gật đầu chắc nịch.
- Hờ hờ, vậy thì tốt quá rồi!_điệu cười của người sắp chết? “tốt quá rồi” là có ý gì vậy chứ?
- Chị thật là…
- Vậy em muốn làm món gì? Để chị giúp em nhé?_cười hớn hở dù trên trán vẫn đang hiện lên dòng chữ “Đề phòng hỏa hoạn!”
- Bánh Brownie!
- Bánh Brownie? Ok baby!_chị Bạch Liên la lên, chỉ vài phút sau bàn dài ở giữa khu bếp đã được phủ kín bởi một đống nguyên vật liệu làm bánh.
Để xem nào!
Bước 1 là phải bật lò nướng lên ở 80ºC. Sau đó cho 160g bột mỳ đa dung , 4g muối cùng 35g bột cacao nguyên chất vào một chiếc bát.
Bước 2: lấy một chiếc bát khác rồi cho vào đó 2-3 muỗng bột socoola đen, 230 gram bơ cùng 8-16 gram bột cafe espresso (hoặc bột café hòa tan). Sau đó đun cách thủy hỗn hợp này, khuấy đều cho đến khi sôcla, bơ và bột café tan chảy và hòa quyện vào nhau.
Bước 3: Để nguyên bát socola nguyên vị trí. Thêm 125gđường nâu và 300gđường xay vào khuấy đều đến khi đường tan hết, sau đó mới nhấc bát ra khỏi nồi đun cách thủy.
Bước 4: Thêm 5 quả trứng gà vào bát socola nóng và dùng lồng phới đánh đều.
- Trời ơi! Vũ Uyên ơi là Vũ Uyên! Em đang làm trò gì thế hả? Dừng lại! Dừng lại ngay! Đánh trứng quá kỹ thì lát nữa mấy cái bánh em làm ra sẽ biến thành bánh chocolate thay vì bánh brownie đấy!
- Hix, em quên…
Bước 5: Thêm hỗn hợp bột đã làm ở bước 1 vào phần nguyên liệu lỏng vừa làm cùng dung dịch vani, khuấy đều đến khi mọi thứ được hòa quyện.
Bước 6: Đổ hỗn hợp bánh Brownie vào khuôn và nướng trong lò 25 phút.
- Oái, chị hai! Sao…sao chị lại lấy cái khuôn bánh hình trái tim? Cái em cần là hình vuông cơ mà!
- Chị không biết! Ai bảo lầm trước em làm vỡ cái khuôn bánh hình vuông làm gì! Giờ trong tiệm chỉ còn cái khuôn hình trái tim đó thôi, dùng hay không là tùy em!
- Chị hai…
- Kêu chị làm gì? Chị bó tay tồi! Đây,que kem đây, đặt vào khuôn rồi đổ hỗn hợp bánh ra trước khi nó nguội.
- Hix…
- Ngốc, sao lại ỉu xìu mặt thế kia? Để chị giúp em cho bánh vào lò nướng nhé? Trời đất! Cái con bé này! Sao em lại bật lò ở 280ºC? Định để bánh chưa kịp nướng thì đã bị cháy luôn sao?
- Gì cơ ạ? Rõ ràng vừa nãy em bật lò ở 180ºC mà…
- Em…! Sao hai mắt lại đỏ hoe thế kia? Lại định chơi trò nước mắt cá sấu với chị nữa hả? Chị không mắc lừa em thêm lần nào nữa đâu ngốc!
-…
- Thôi thôi, được rồi, chị sợ em rồi đó! Được chưa?
- Hura! Chị hai thật tốt bụng!
- Chị có cái miệng! Suốt ngày ôm với chả ôm! Buông chị ra để chị còn đặt đồng hồ cho lò nướng!
- Rõ thưa sếp!
…
- Chậc! Nướng bánh trong lò 25 phút rồi lấy bánh ra, sau đó làm gì nữa hả “bé Á Đông”?_hix, bà chị đáng ghét! Cứ thích chơi khăm mình thôi! Rõ ràng là nghệ nhân làm bánh mà lại đi hỏi một đứa chuyên gia phá bếp như tôi về công thức làm bánh ư?
- Làm socola coating! (Socola coating: lớp socola bao phủ bên ngoài chiếc bánh Brownie)
Bước 7: Gỡ những chiếc bánh Brownie ra khỏi khuôn và cho vào một chiếc tô lớn. Sau đó đun chảy socola, dùng muỗng phủ đều socola nóng chảy lên bề mặt bénh rồi đặt bánh vào khay kim loại có lót giấy chống thấm, rắc lên đó một lớp cốm trang trí.
- Vũ Uyên, em cất cái đống socola đen dó vào trong tủ ngay cho chị! Trong khu bếp của chị đâu có thiếu socola trắng và màu thực phẩm, tại sao lại chọn màu đen hả?
- Ơ, chị hai, chị lạ thật đấy, bánh Brownie phủ socola đen rất ngon mà!
- Nhưng mà em là con gái đó có biết không? Thiếu gì màu để thích mà em lại đi thích màu đen? Còn rất nhiều màu đẹp như màu hòng phấn này, xanh non này, màu trắng kem, màu vàng cam,… tại sao lại không thích?
- Sao em biết được chứ! Em thích socola đen cơ!
- Nhưng gian bếp này là của chị! Chị có quyền! Làm socola coating màu hồng phấn ấy!
- Chị hai…
- Chị làm sao???
- Ức hiếp người quá đáng!
- Đủ rồi đó cô nương, làm nhanh tay lên, chị đói lắm rồi đó!
- Hix, em cũng đói lắm chứ, nhưng…
Bước 8 - bước cuối cùng: Thắt ruy băng vào phần que kem của bánh Brownie!
- Vũ Uyên, em thắt mấy sợi ruy băng này vào que kem đi nhé! Để chị đi rửa khuôn và đống bát này cho ha!
- Hơ…chị hai, sao lại còn phải thắt ruy băng nữa? Chúng ta đâu có bán bánh cho khách đâu…
- Ơ hay cái con bé này! Sao lại không cần thắt ruy băng? Cái này gọi là nghệ thuật biết chưa? Làm ngay cho chị!
- Yêu nghệ thuật quá đáng!
…
Cứ như thế, sau gần nửa tiếng đồng hồ vừa làm vừa cãi nhau trong bếp, món bánh Brownie trứ danh của nước Mĩ do chủ tiệm café Tinh Nguyệt và “bé Á Đông” đích thân xuống bếp làm đã ra lò! Chỉ nhìn thôi mà đã thấy them rồi!
Hix, nuốt nước bọt ừng ực! nhìn chỉ muốn ăn!
- Thấy chị nói đúng không? Màu hồng phấn vẫn là đẹp nhất!_ chị Bạch Liên quệt ngón tay cái vào mũi ra vẻ ta đây tài giỏi.
- Đẹp gì chứ! Vẫn không bằng màu đen!
- Thảo nào đến giờ vẫn chưa có nổi mảnh tình vắt vai! Ế chằng ế chịt mất thôi em gái ạ!
- Chị hai…
- Lại chị hai với chị ba cái nỗi gì, xếp bánh vào đây đi!_bà chị đáng ghét cau mày rồi ném cho tôi một cái hộp hình trái tim.
- Mà Vũ Uyên này, hôm nay quán chị không có khách, em lại đích thân xuống bếp làm bánh… chỗ Brownie này là cho ai vậy?
- À, là một kẻ vừa ngu vừa đần có bộ mặt hại dân hại nước!_tôi trả lời một cách thản nhiên trong khi tay thì vẫn mải mê xếp bánh vào hộp.
- Vừa ngu vừa đần lại còn hại dân hại nước? Là ai thế? Sao lại phải tặng bánh cho họ?
- Để đền bù thiệt hại!
- Hả? Đền bù thiệt hại gì?
- Vô cớ, à quên, vô ý đánh người ta đến bầm tím mặt mày...
- Hả? Em vừa nói gì cơ? Em đánh người? Trời đất, cái con bé này, người bị em đánh là ai? Giờ họ ở đâu? Ra sao rồi? Có phải nằm viện không hả?_hix, chị Bạch Liên, chỉ mới vài giây trước vẫn còn đang tươi cười vui vẻ thì bây giờ đã cuống quýt cả lên như thể sợ đứa em gái thân yêu của mình phạm tội giết người không bằng!
- Hix, chị hai, em vừa bảo là chỉ đánh người ta đến bầm tím mặt mày thôi mà...chị đâu cần phải cuống lên thế chứ! Chỉ cần làm hai cốc capuchino và luộc thêm một quả trứng gà là mọi chuyện sẽ đều “xuôi chèo mát mái” thôi mà.
- Thật chứ? Em sẽ không phải đi tù vì tội giết người đúng không?_bó tay với bà chị này luôn. Tôi chỉ mới tát Trương Vĩ Nhật Thành hai tát, đấm hắn vài phát vào mặt thôi chứ có giết hắn đâu mà sao chị ấy lại rơm rớm nước mắt thế kia chứ!
- Thật mà! Chị luộc trứng và làm capuchino hộ em nhé nhé! Em ra ngoài đó trước đây.
TWO
Tôi cười toe toét rồi ôm hộp bánh Brownie hý hửng chạy ra bên ngoài quầy phục vụ của tiệm, vừa định hét lên thì...hix...dừng chân, im bặt.
Tại sao ư? Vì một lí do hết sức đơn giản: trên chiếc bàn được đặt ở chính giữa tiệm cà phê rộng không một bóng người có một tên con trai được xếp vào hạng xấu xí nhất hành tinh đang nằm ngủ. Người đó, không phải chính là đồ chuột chết họ Trương, tên họ đầy đủ là Trương Vĩ Nhật Thành.
Đúng là cái đồ sâu ngủ! Nằm ở đâu cũng có thể ngủ được. Rốt cuộc thì hắn ngủ nhiều như thế để làm gì chứ?
Tôi khẽ thở dài rồi nhẹ nhàng tiến về phía Trương Vĩ Nhật Thành, cố gắng để không tạo ra tiếng động làm hắn thức giấc. Hắn là quái vật mà, làm hắn tỉnh dậy thì chắc chắn hắn sẽ ăn tươi nuốt sống tôi không chừng...
Thật nhẹ nhàng, thật thận trọng đặt hộp bánh Brownie xuống bàn, sau đó lại khẽ khàng ngồi xuống chiếc ghết ở phía đối diện với Nhật Thành, áp mặt xuống bàn và...ngắm hắn! Thực sự không thể hiểu nổi mình đang làm gì nữa nhưng vẫn muốn làm thế này, vẫn muốn nhìn ngắm hắn ở góc độ này.
Rèm mi khép hờ, một nụ cười thấp thoáng hiện lên trên đôi môi tươi thắm,...Dường như từ trước đến nay tôi chưa từng nhận ra điều này thì phải. Rằng tại sao Trương Vĩ Nhật Thành lại có cái biệt hiệu là Ice Prince, bởi trước mắt cả thế giới hắn lúc nào cũng lạnh lùng cả. Nhưng với tôi thì sao? Chưa bao giờ tôi nghĩ hắn là kẻ lạnh lùng bởi trước mặt tôi hắn luôn luôn tươi cười, nụ cười có thể khiến cả thế giới xung quanh bừng sáng trong mắt tôi lại vô cùng xảo tra và đáng ghét trong mắt tôi. Nhật Thành là kẻ xấu xí và ngu ngốc nhất hành tinh, là kì phùng địch thủ của Tô Vũ Uyên tôi, cũng là cái gai trong mắt khiến tôi ghét cay ghét đắng.
Ghét cay ghét đắng? Có thật là tôi ghét hắn đến mức đó? Không đâu, tôi là đang...đố kị với hắn đấy chứ!
Vì hắn là người quá hoàn hảo, bất kể là về gia thế, ngoại hình, học lực, hay tài năng,...thì hắn đều vượt trội hơn người hơn đời. Hắn quá may mắn, còn tôi, không phải là đang than thân trách phận đêu, nhưng tôi, xét trên phương diện nào cũng đều phải xếp sau hắn cả...cho nên...ghen tị...
-Đẹp trai lắm đúng không?_câu nói đột nhiên vang lên trong không gian tĩnh lặng làm tôi chết cứng người, tên Trương Vĩ Nhật Thành, quái vật đã thức tỉnh nhưng vẫn không nhúc nhích, đôi mắt đáng ghét đang phóng ra tia loại Z có khả năng giết người hoàng loạt về phía tôi...
Hơn hai phút trôi qua mà tôi vẫn không sao chớp được mắt. Vì sao ư?...Hiện tượng bốn mắt giao nhau...nhưng thay vì tóe lửa như mọi khi thì lúc này đây mắt tôi lại bị đôi mắt sâu hun hút của Nhật Thành hút chặt lấy, thực sự không thể nào dứt ra được...
-Này! Còn định nhìn tôi bao lâu chứ ngốc?_một câu nói không thể nhẹ nhàng hơn được nữa bất thình lình vang lên kéo tâm trí tôi về với thực tại.
Trương Vĩ Nhật Thành ngồi dậy, dụi dụi mắt, không quên dùng tay che lại cái miệng đang ngáp ngắn ngáp dài của mình:
- Woa, ngủ đủ giấc sảng khoái ghê!_vừa lẩm bẩm lại vừa xoa đầu, bộ dạng trông hết sức thê thảm.
Sau khi làm xong thủ tục chào buổi sáng, à quên, chào buổi trưa chứ, Trương Vĩ Nhật Thành lại đột nhiên quay sang, quát ầm lên làm tôi giật thót mình:
- Ê, đồ ngốc! Cô vô duyên vô cớ kéo tôi đến đây rồi bỏ đi đâu suốt từ nãy đến giờ thế hả?
Hừ, cái tên...thích quát người ta lúc nào thì quát lúc đó sao? Bực cả mình! Tôi nghiến răng ken két, đem hộp bánh Brownie đập mạnh xuống trước mặt hắn:
- Trương Vĩ Nhật Thành! Cậu im ngay đi cho tôi. đàn ông con trai gì mà cứ hét hò lải nhải làm người ta điếc cả tai!
Lần này thì đến lượt Trương Vĩ Nhật Thành giật bắn mình, nhưng điều khác so với tôi là hắn suýt chút nữa thì đã ngã lăn ra đất cùng với chiếc ghế đang ngồi. Xì, chỉ là hét thôi mà, đâu có gì to tát lắm đâu mà hắn lại tỏ vẻ như thể vừa xảy ra động đất thế cơ chứ? Bực mình!
Vài giây sau, khi đã trấn tĩnh được tinh thần, Nhật Thành liền dùng tay xoa xoa hai tai của mình, vừa xoa vừa thở hắt ra:
- Ài, rõ chán, không biết dạo này bên sở thú thành phố làm ăn thế nào nữa. Tối qua tôi xem TV nghe người ta nói có con sư tử Hà Đông vừa mới xổng chuồng, hình như là nó chạy về phía cuối con phố Mimosa này thì phải. Vũ Uyên, cô nhớ sau này ra đường phải đề cao cảnh giác đấy nhé, lỡ bị nó gầm vào tai như vừa gầm với tôi, điếc luôn thì khổ...
Có cảm giác mồ hôi lạnh đang tuôn trào ở sống lưng. Chuột Chết thối tha...hắn lại còn dám ví von tôi với...sư tử Hà Đông? Ăn nhầm gan báo sao? Một ý tưởng chợt lóe sáng lên trong đầu, tôi cố giấu gương mặt đang đen sì vì bị nói móc ra sau lưng, cố trương ra một bộ mặt cáo già gian xảo nhất có thể với Trương Vĩ Nhật Thành:
- Trời, cậu cũng nghe tin đó sao? Tôi còn nghe thấy người ta bảo đó là một con sư tử đực vừa xấu người, lại vừa xấu nết, chỉ biết ăn rồi ngủ, ăn rồi ngủ, ngủ 23/24 và bất chấp địa điểm,cậu biết không, thậm chí ngay cả trên ghế ngồi của con người nó cũng không chịu buông tha, mê ngủ đến nỗi suýt chút nữa thì đã ngã lăn ra đất cùng cái ghế đó luôn rồi..._hahaha, muốn đấu với tôi ư? Trường Vĩ Nhật Thành à, còn lâu nhé!
- Ê!_tôi cười thầm khoái chí trước bộ dạng bầm tím mặt mày của hắn.
- Gì?
- Cậu cũng phải cẩn thận với con sư tử ấy đi nhé, không chừng có ngày lại biến thành nó thì nguy._cười ngây thơ
- Chối tai._Trương Vĩ Nhật Thành lại nguýt dài. Con trai gì mà chỉ toàn nguýt dài thế không biết?
- Nhật Thành này!_tôi gọi
- Gì nữa đây?_hắn cau có.
- Hahaha, có gì đâu, chỉ là...cứ nhìn mặt cậu là tôi lại không nhịn được cười, hahaha, hahaha..._tôi cười nguyên một tràng dài không dứt.
- Bệnh khùng!_Nhật Thành quát_Cô cười nhe nhởn y như con tinh tinh trong vườn bách thú ấy Vũ Uyên ạ!
Hả? Gì cơ? Con tinh tinh trong vườn bách thú? Tôi...? Trương Vĩ Nhật Thành, hắn chán sống rồi chắc? Tôi giận đến độ nghiến răng ken két:
- Trương Vĩ Nhật Thành! Cậu bảo ai giống tinh tinh?
- Tôi nói cô đấy!
- Cậu dám?
- Sao không?
Và thế là... "uỳnh"..."xẹẹt"..."rẹt rẹt rẹt"... Lửa bắn tứ tung! Cuộc PK bằng ánh mắt giữa cặp đôi kì phùng địch thủ Tô Vũ Uyên và Trương Vĩ Nhật Thành, tức tôi và hắn bùng nổ ngay trong tiêm cà phê Tinh Nguyệt, ài, đúng là mọi lúc mọi nơi...
Năm phút, mười phút, và cuối cùng, tên họ Trương kia đấu mắt với tôi không nổi liền chuyển chủ đề sang cái hộp hình trái tim chứa bánh Brownie để ở giữa bàn, cầm nó lên và săm soi:
- Ủa, cái gì đây?
- Bánh Brownie đây.
- Hả?
- Tôi nói là bánh Brownie! Bộ tai cậu bị điếc hả?_e hèm. Không sai, đây chính xác là cái câu mà vừa nãy Nhật Thành và anh Hàn Vũ kia đã nói khi phát bực, tôi chỉ ăn cắp bản quyền chút thôi ấy mà haha...
- Cô...Tôi không có bị điếc, nhưng...
- Nhưng sao?
- Bánh Brownie này...là tự tay cô làm...cho tôi sao?_vừa nói Nhật Thành vừa lia ánh mắt diều hâu về phía tôi khiến mặt tôi nóng bừng lên tức khắc.
- Ừ đấy, thì sao nào?_chẳng hiểu sao khi tôi nói ra câu này, gương mặt vốn đang tối tăm y như ma xó của Nhật Thành lại bỗng nhiên vụt sáng. hắn ngay lập tức mở nắp hộp ra, chộp lấy một chiếc bánh Brownie rồi cầm lên mà săm soi, ngắm nghía một cách vô cùng thích thú như một thằng nhóc dễ thương được...mẹ cho bánh. Ơ nhưng mà...tôi vừa nói gì thế nhỉ? Mẹ á? Ôi không, tôi đâu đã già đến thế.
- Ê này! Sao còn chưa chịu ăn đi! Ngắm gì mà ngắm lắm thế?_tôi nói, nhẹ nhàng đến nỗi suýt nữa thì đã khiến hắn sợ đến bay mất hồn.
Hắn nhìn tôi, ánh mắt ngập đầy mong chờ nhưng cũng có chút gì đó như nuối tiếc:
- Liệu còn có lần sau nữa không?
- Lần sau? Lần sau cái gì? Cậu đang bị mộng du đấy à?_tôi cau có ra mặt
- Không, ý tôi là..._hắn lúng túng_Nếu tôi ăn hết chỗ bánh này thì liệu còn có lần thứ hai cô làm bánh cho tôi nữa không?
- Hừ, cậu đừng có mơ! Nếu không phải vì hồi nãy tôi đánh cậu bị thương thì cái chuyện đích thân xuống bếp làm bánh này còn lâu mới xảy ra, vì thế nên, lần thứ hai? Cậu nghĩ có khả năng không?
- Vậy sao? Thế thì...tôi không ăn nữa..._Nhật Thành nói, giọng buồn buồn, rồi hắn đặt chiếc bánh kia vào lại trong hộp, đóng nắp lại, kèm theo đó là điệu bộ vừa cúi đầu vừa thở dài nữa chứ.
Nhìn hắn thế này không hiểu sao tự nhiên tôi lại thấy...thương thương...ngốc thật...
- Này, Trương Vĩ Nhật Thành, cậu làm sao thế? Sao lại thở dài?_giọng nói nhẹ nhàng đến nỗi chính tôi nghe thấy mà cũng sởn da gà.
- Tôi..._Nhật Thành ngập ngừng, vẫn không chịu ngẩng đầu lên...
THREE
- Cậu làm sao? Hay cậu gặp chuyện gì đó không vui?_tôi vẫn gặng hỏi bằng cái giọng gây sởn da gà đó.
-..._hắn vẫn câm như hến.
Nhưng tôi vẫn quyết không buông tha
- Nhật Thành...cậu...
Không biết có phải là tôi bị hoa mắt hay tưởng tượng thái quá hay không mà lúc Trương Vĩ Nhật Thành ngồi bật dậy tôi lại thấy...mắt hắn đỏ hoe như thể đang muốn khóc.
Cốc!
Tự nhiên lại bị cốc đầu đau điếng, tôi suýt chút nữa thì đã “lệ tràn khóe mi” luôn. Có lẽ vì thấy mặt tôi nhăn lại y như con tinh tinh trong vườn bách thú nên Nhật Thành lại càng được thể làm tới, cốc đầu tôi thêm mấy cái nữa làm tôi tức muốn phát điên:
- Chuột Chết! Sao cậu cứ cốc đầu tôi mãi thế hả? Tôi ghét nhất là bị người ta cốc đầu đấy biết chưa?
- Biết!
- Vậy tại sao cậu còm dám...?
- Vì tôi thích!_mặt hắn tỉnh bơ như không.
Hả? Cái gì cơ? Cứ thích cái gì là làm cái đó mà không cần sự cho phép của người khác? Hắn lấy ở đâu ra cái sở thích quái gở như thằng dở hơi ấy? Không muốn sống nữa sao?
Bực muốn nổ đom đóm mắt! Tôi nghiến răng, nuốt hận vào lòng, đồng thời khẽ nhếch miệng nở một nụ cười quái chiêu để chuẩn bị cho đòn phản công tiếp theo:
- Nhật...
- Mà Vũ Uyên này, cô có muốn biết tại sao tôi lại không ăn bánh cô làm mà lại nằm gục xuống bàn rồi thở dài não nề như thế không?
Hơ...hỏi thừa! Nếu không vì muốn biết lí do của “hiện tượng” này thì tôi có cần phải giở cái giọng nghe nhẹ nhàng đến muốn sởn cả da gà thế này ra để gặng hỏi không cơ chứ! Lẽ đương nhiên, tôi gật đầu một cái thật mạnh, mạnh đến nỗi muốn gãy cả xương cổ, hai mắt sáng lên như đèn pha ô tô:
- Tại sao vậy?
- Tại..._Trương Vĩ Nhật Thành ngoắc ngoắc ngón tay, tỏ vẻ thần bí_Ghé sát tai qua đây tôi nói cho mà nghe.
Thế là cái đứa có chỉ số IQ cao ngút trời như tôi lại bị mắc lỡm Nhật Thành, ngu ngốc ghé sát tai sang để nghe hắn “thì thầm mùa xuân” :
- Tôi...sợ bị ngộ độc thực phẩm!_nói xong hắn liền ôm bụng cười sằng sặc như thể bị ma làm khiến máu trong người tôi sôi lên sùng sục. Tôi quắc mắt mà thét ầm lên:
- Trương Vĩ Nhật Thành! Cậu vừa nói cái gì hả? Cái gì mà ngộ độc thực phẩm? Muốn chết hay sao mà lại nói vậy hả?
- Hahaha..._mặc kệ cho tôi tức đến nổ đom đóm mắt, Nhật Thành vẫn thản nhiên nhe răng ra cười.
- Cười cái gì mà cười! Tôi phải lăn lộn trong bếp cả tiếng đồng hồ, mất bao nhiên công sức mới làm ra được số bánh này, đã không biết nói cảm ơn thì thôi, đằng này cậu lại còn dám bảo sợ bị ngộ độc? Lương tâm của cậu để ở chỗ nào rồi hả?_tôi dỗi, ôm lấy hộp bánh Brownie rồi quay ngoắt người lại, không thèm nhìn mặt cái tên chết tiệt đó nữa.
- Thì tôi có nói gì đâu, tôi chỉ muốn khên cô làm bánh giỏi quá thôi mà...
- Cái gì cơ?_Trương Vĩ Nhật Thành...hắn vừa nói là muốn khen tôi làm bánh giỏi mà lại nói là sợ bị ngộ độc? Vậy là đang đá đểu tôi sao? Tôi tức sôi gan quay phắt người lại trừng mắt với hắn:
- Cậu...Cậu im ngay đi! Còn cười nữa là chết với tôi!
- Hahaha..._vẫn tiếp tục cười? Hắn đang tuyên bố với tôi là mình muốn chết chứ gì?
- Cậu còn chưa chịu im? Muốn chết rồi à?_tôi rít qua từng kẽ răng, tay phải nắm chặt thành nắm đấm đưa lên cao đầy đe dọa.
- Rồi, rồi, tôi không cười nữa là được chứ gì? Cô đúng là đáng sợ thật đấy._Nhật Thành làm bộ làm tịch đan chéo hai cánh tay ngang trước mặt như kiểu “hàng rào phòng ngự” để ngăn chặn cú đấm của tôi rồi cười gian như con gián.
- Đã biết tôi đáng sợ thì sau này đừng có dây vào nữa!_tôi nguýt dài dằng dặc.
Hắn chỉ ngó lơ câu nói đó, và lại cười, nhưng nụ cười này không có “gián” như vừa nãy nữa mà trái lại, là nụ cười nhẹ nhàng có phảng phất chút nét buồn lãng mạn:
- Vẫn ngốc như xưa..._hắn nói nhỏ, dường như chỉ là nói với chính bản thân mình thôi nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy.
- Cậu lẩm bẩm gì thế hả?_tôi quét ánh mắt dò xét về phía Trương Vĩ Nhật Thành, trên trán nổi lên một dấu hỏi to đùng, thực sự không hiểu cái câu hắn vừa phát ngôn có nghĩa là gì.
- Có gì đâu..._Nhật Thành xua tay_Đưa hộp bánh đó cho tôi, tôi đói lắm rồi._hắn nói, với tay định lấy hộp bánh Brownie trên tay tôi nhưng tôi đã kịp thời đứng bật dậy, đưa cái hộp lên cao, nheo nheo mắt lại với ngụ ý châm chọc:
- Cậu vừa nói gì cơ? Tôi nghe không rõ! Nói to lên đi.
- Cô...!_Nhật Thành trừng mắt đầy căm phẫn nhưng cuối cùng lại tiu nghỉu như mèo cụp đuôi.
- Tôi nói, tôi đói rồi, cho tôi ăn!
Haha, sao tôi nghe cái câu nói này y như lời của con lơn trong truyện cười thế nhỉ? Tức cười chết mất:
- Thôi được rồi._tôi cười đắc thắng, đưa hộp bánh cho hắn._Ăn đi, sao cứ nhìn mặt cậu là tôi lại thật đáng ghét thế nhỉ?
- Ơ...thế có ai nói cần cô thương đâ...
- Còn dám phát ngôn lung tung?_tôi quắc mắt, lại bắt đầu giơ nắm đấm lên khiến Trương Vĩ Nhật Thành phải nín thin, ngậm ngùi lấy bánh ra và bắt đầu gặm.
- Ngon không?_tôi hỏi khi thấy hắn cứ ngậm mãi một miếng bánh trong miệng mà không chịu nhai hay nuốt.
Thế nhưng, có ai ngờ, cái đồ chuột chũi Đông Phi chết giẫm nhà hắn...mắt trợn tròn, mặt trắng bệch, miệng phồng to lên như đang cố kìn nén thứ gì đó có sức công phá rất mạnh đang chực trào ra trong cổ họng...
Lẽ nào...hắn buồn nôn? Buồn nôn? Không thể nào! Bánh Brownie này là món bánh sở trường của tôi, chắc chắn không thể có vấn đề gì được! Dù cho có ghét Trương Vĩ Nhật Thành đến đâu thì tôi cũng sẽ không tự tay phá hủy công sức của chính mình như thế! Không thể nào!
...Tôi nghĩ rồi hốt hoảng chộp lấy một cái bánh, cắn cắn, nhai nhai...
Hơ....đúng là có vấn đề thật, vấn đề cực kì nghiêm trọng luôn! Mà cái vấn đề đó là...ngon không thể tả! Vậy thì tại sao Nhật Thành lại...? Hắn...?
Tôi mang theo cái cảm giác ngờ ngợ ngẩng đầu lên nhìn thì thấy hắn đang...vừa ăn bánh vừa cười tủm tỉm! Vậy có nghĩa là tôi vừa bị lừa? Bị lừa?
Trương Vĩ Nhật Thành chết tiệt! Hắn lại dám lừa tôi thêm lần nữa sao? Ngọn lửa uất hận trong tôi bốc lên ngùn ngụt đến độ sắp thiêu rụi luôn cả tiệm cà phê Tinh Nguyệt. Đốt nhà thì phải mang theo lửa, tôi cũng không ngoại lệ nhưng lửa trong mắt tôi thì lại đang chuẩn bị đốt chết Trương Vĩ Nhật Thành. Hắn thấy thế liền thay đổi thái độ ngay lập tức, nở một nụ cười thiên thần thay thế cho cái kiểu cười tủm tỉm đáng ghét kia rồi đan hai bàn tay trước ngực, làm thành hình trái tím với ngụ ý “ngon”...
Ơ mà...hình như cái kiểu kí hiệu bằng tay này không chỉ mang ý nghĩa đơn thuần như thế thì phải...Nhưng thôi, mặc kệ, tôi cũng chẳng muốn hiểu, tắt ngay đám lửa trong mắt và nở một nụ cười đầy tự hào.
Thế nhưng, ngay vào cái giây phút hòa bình vừa lập lại giữa tôi và Trương Vĩ Nhật Thành thì từ phía sau đột nhiên vang lên tiếng hét của ai đó:
- Ááá!_cái tiếng hét này có khi còn có sức công phá mạnh hơn cả tiếng hét mà đám fan cuồng của Nhật Thành vẫn thường tru tréo mỗi khi trông thấy hắn cũng nên! Nhưng...ở đây ngoại trừ tôi, hắn và chị hai thì làm gì còn ai nữa đâu. Hả? Chị hai...lẽ nào là thế?
Tôi nhanh như cắt quay đầu nhìn với đôi mắt trợn tròn : phía sau lưng tôi có một người đang đứng run run với hai ly cà phê capuchino trong tay, cùng đôi mắt long lanh lấp lánh...và người đó, không ai khác, chính là cái người vẫn thường được tôi gọi là chị hai, chị Bạch Liên!
Trời ạ, đâu thể nào?
Và bây giờ, sau một hồi ngẩn ngơ làm thơ, bà chị yêu quái liền sải bước về phía tôi và Trương Vĩ Nhật Thành, đặt hai ly cà phê xuống bàn, đặt...mình xuống ghế, mắt chớp chớp không ngừng. Vì cái hành động “chớp chớp” đó mà không gian xung quanh bỗng chìm vào im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng...kiến hát. Từ bao giờ mà bà chị yêu quý của tôi đã thành ra thế này hả trời? Hám trai quá thể!
FOUR
Sau một hồi lắng tai nhe “khúc hát của...loài kiến”, chị Bạch Liên lại đột nhiên quay ngoắt sang nhìn tôi đầy ẩn ý:
- Chàng trai này là ai thế? Là “người đó” của em sao Vũ Uyên?
- Dạ chị nói gì cơ ạ?_tôi tròn mắt, thực sự không hiểu hai từ “người đó” nghĩa là gì.
- Chà, đừng vờ vịt nữa mà!_bà chị xua xua tay_Chị hỏi đây có phải “chàng trai tốt” của em không?
Chàng trai tốt? Ra là ý này. Trương Ví Nhật Thành mà tốt sao? Tốt cái con khỉ ấy!
Đáng ghét!
Tôi đang định gân cổ lên cãi thì đồ Chuột Chết nhà hắn đã nhanh miệng chặn ngang lại. Hắn nhìn chị Bạch liên bằng ánh mắt thân thiện, không quên tặng thêm...hàng khuyến mãi là một nụ cười ngây thơ chết ruồi:
- Dạ, em chính là "chàng trai tốt" của Vũ Uyên đây ạ!
- Này!_tôi khẽ reo lên, trừng mắt với Nhật Thành nhưng...
- Chà, Vũ Uyên. Em chọn khéo lắm!_chị Liên đột nhiên phấn khích quay sang vỗ chan chát vào vai tôi đau điếng sau đó quay sang nhìn Nhật Thành với ánh mắt đầy kì vọng:
- Này, cậu nhóc kia, chuyện của Vũ Uyên nhà chị trông cậy cả vào cậu, cậu mà dám làm nó khóc thì chết chắc với chị đấy!
- Vâng, em biết mà, em nhất định sẽ không làm chị thất vọng đâu!
- Ừ, tốt, cậu hứa được thì phải làm được đấy nhé!
chuyện gì đang xảy ra thế này? Hai người họ...đang diễn tuồng sao? Thấy mà phát bực! Thế rồi giữa lúc hai người họ đang trao nhau cái nhìn đầy hàm ý thì cái loa phóng thanh gắn trên miệng tôi “bùng nổ”:
- Này, Trương Vĩ Nhật Thành, nãy giờ cậu lảm nhảm nhiều thế đã đủ chưa hả?
- Chưa!_hai tiếng đồng thanh ngắn gọn, đanh thép đột ngột vang lên làm tôi giật bắn mình, không ý kiến ý cò được gì thêm.
- Ơ nhưng mà...Vũ Uyên này..._Chị Bạch Liên đang "hăng tiết vịt" thì đột nhiên khựng lại, giống như vừa phát hiện ra điều gì đó rất hệ trọng nên quay sang hỏi tôi:
- Vũ Uyên, em...em vừa nói gì...?
- Em mắng Trương Vĩ Nhật thành vì tội nói nhiều ạ.
- Trương Vĩ...Cậu nhóc này là...Trương Vĩ Nhật Thành???
- Dạ đúng là hắn.
- Hả? Không phải chứ? Em và cậu nhóc thiên tài này...không phải là kì phùng địch thủ sao? Sao lại...?
Sự sửng sốt hiện rõ lên trên gương mặt chi Bạch Liên, sau đó, tựa như nhận ra chân lí gì, ánh mắt kia lập tức trở nên quỷ quyệt hơn bao giờ hết:
- Haha. Vũ Uyên à, cuối cùng thì chị cũng hiểu lí do vì sao em lại ghét Nhật Thành rồi!
- Tại cô ấy Gato với em đấy chị hai ạ._Trương Vĩ Nhật Thành đế thêm vào
- Đồ Chuột Chết, ai thèm ghen ăn tức ở với cậu chứ, không được gọi chị bạch Liên là chị hai!
- Chối cãi gì chứ, chị thấy em rõ ràng đang gato với Nhật Thành mà.
- Đâu có đâu. Ai thèm đi gato với đối thủ chứ!
- Đối thủ hay đối tượng?
- Đối tượng gì hả chị?_tôi ngây mặt.
- Em đừng vờ vịt nữa mà, nói thật đi!_bà chị vẫn quyết không chịu buông tha.
- Thôi mà chị hai, đừng nói nhiều với Tô Vũ Uyên nữa, cô ấy vốn dĩ là đồ đại ngốc, có nói cũng không hiểu đâu.
Nhật Thành lại tiếp tục như âm binh đế thêm vào câu nữa. ấy thế mà chị Bạch liên lại buông tha cho tôi thật, cười thâm hiểm chạy vào bếp lấy trứng gà luộc còn nóng ra cho hắn lăn mấy vết bầm tím trên mặt, để lại tôi với chữ "thộn" to đùng trên trán:
- Này, cậu nói ai là đồ đại ngốc?
- Nói cô đó!
- Cậu dám...
- Tại sao không?
... sao toàn hỏi mấy câu vớ vẩn thế nhỉ?
nghe mà không hiểu mới chết chứ!
ONE
Nằm trong con phố Tây Mimosa, song Tinh Nguyệt lại quá đỗi thuần Việt với hai khoảng không gian phía trước là hàng ghế trắng điểm xuyết phía trên là những chậu cây tự trồng xinh xắn rất Việt như rau mầm, mạ non... Phía trong là ghế gỗ trang trí bởi những vật handmade nhỏ xinh. Không những vậy, Tinh Nguyệt còn thân thiện với môi trường khi hầu hết vật dụng trang trí như chậu cây, lọ hoa đều tái sử dụng từ vỏ hộp, chai lọ cũ hay chú bò sữa handmade từ gỗ thừa, chiếc đèn từ giấy nến và sọt rác, chiếc lồng chim cũ sơn màu nổi bật hay đám mây nhỏ nhắn từ bông gòn... Bên cạnh điểm nhấn không gian, menu “khủng” trên có trên một trăm công thức tạo ra những dòng bánh trứ danh của Châu Âu ở Tinh Nguyệt cũng thú vị không kém như bánh Brownie ngọt ngàocủa Mĩ, bánh Sachertorte của Áo, bánh Gateau St Honore của Bỉ, bánh Black Forest của Đức, bánh Limburg pie của Hà Lan, bánh Pavlova của Australia, Tiramisu - Italia, bánh Sachertorte của Áo, bánh Mochi của Nhật Bản,…
Có thể nói, tiệm cà phê Tinh Nguyệt này là một cái nam châm điện khổng lồ giữa lòng thành phố Bảo Khánh sung túc bởi nó thu hút đến gần 50.000 lượt khách ra vào mỗi tháng, là điểm đến lí tưởng cho những ai yêu thích sự thơ mộng và thuần Việt,…
Trở về với hiện thực, việc mà Tô Vũ Uyên tôi đang làm lúc này đây chính là: nắm chặt lấy tay Trương Vĩ Nhật Thành cùng bước vào bên trong tiệm cà phê Tinh Nguyệt và ấn hắn ngồi xuống ghế!
- Ngồi yên! Rục rịch ta bắn!_tôi búng tay làm thành hình khẩu súng rồi dí vào đầu Nhật Thành.
- Ghê!_hắn cười khẩy.
- Tính làm gì mà lại kéo tôi đến đây?
- Đền bù thiệt hại!_tôi chép miệng, đi thẳng vào bên trong khu bếp của tiệm cà phê, mặc cho tên Chuột Chết họ Trương ngồi ngơ ngác như con nai vàng ở phía sau. Thắc mắc không biết tại sao một nơi vốn dĩ luôn luôn chật ních người như Tinh Nguyện hôm nay lại vắng như chùa bà đanh.
Có tiếng động ở bên trong khu bếp, tôi bước tới, hé cửa và nhìn vào bên trong. Có một cô gái dáng người mảnh khảnh mặc bộ đồ đầu bếp viền đỏ đang loay hoay sắp xếp lại đống dụng cụ nấu bếp. Chị Bạch Liên! Đúng là chị ấy!
- Chị hai!!!_tôi hét toáng lên như thể vừa bắt được vàng rồi lao đến ôm chầm lấy bà chị đáng yêu.
Bị ôm bất thình lình như vậy, chị Bạch Liên giật thót mình quay sang nhìn, thấy tôi, sắc mặt đang tái mét lật tức trở nên hồng hào rạng rỡ:
- Trời, Vũ Uyên, là em à? Cái tính nghịch ngầm mãi không chịu bỏ, tự nhiên nhảy xổ ra làm chị sợ muốn chết!
- Hì, chị hai cho em xin lỗi, tại em nhớ chị quá nên mới thế chứ bộ!
- Nhớ chị thật không đó? Sao dạo này không thấy em và Thắng Quân đến thăm chị hả?_chị Liên gỡ hai cánh tay của đứa em quỷ sứ là tôi đang ôm cứng lấy mình ra rồi đanh mặt lại vờ bực bội.
- Ơ…dạ…_tôi gãi gãi đầu như con nít.
- Tại dạo này tụi em bận ôn thi để tham gia vào kì thi tuyển sinh THPT nên…
- Haizz, chị biết rồi ngốc, thấy bảo em lọt vào danh sách bốn người đỗ vào trường THPT Lâm Văn với số điểm cao nhất xếp thứ hai sau cậu nhóc hoàng tử Bảo Khánh chứ gì?
Thế đấy! Bao giờ người ta khen tôi thì chắc chắn cũng phải chú thích thêm là “xếp thứ hai” sau Trương Vĩ Nhật Thành! Ngay cả chị Bạch Liên cũng nói thế! Ấm ức muốn chết!
- Dạ đúng ạ…_mặt tôi ỉu xùi như bánh đa nhúng nước, chị Liên thấy thế liền cười xòa.
- Thôi nào, lần sau em cố gắng hơn một chút là sẽ có thể vượt mặt cậu nhóc đó mà, việc gì phải ủ rũ cho mệt vậy ngốc! Hôm nay Thắng Quân cũng đến cùng chứ?
- Ơ…dạ…Thắng Quân cậu ấy không đến ạ… Nhưng sao hôm nay quán lại vắng khách thế hả chị?
- Ài, nghe nói hôm nay ở đầu phố vừa khai trương một tiệm cà phê nhạc sống với chương trình ưu đãi đặc biệt nên khách của chị đều chạy sang bên đó hết rồi…_chị Liên thở dài ngám ngẩm.
- Vậy ạ?_tôi nhìn bà chị bằng ánh mắt ái ngại.
- Ừm, buôn bán mà, thế bày gọi là “chuyện thường ở huyện”_chị Bạch Liên nói, kèm theo đó là một nụ cười hóm hỉnh đầy cuốn hút làm tôi thấy yên lòng hơn rất nhiều. Dù không phải chị em ruột thịt nhưng chị Liên lại luôn xem tôi như em gái của mình, bao giờ cũng yêu thương tôi hết mình.
- Mà chị hai này…chị cho em mượn bếp một lúc nhé!_tôi cười khì rồi xắn tay áo lăn vào bếp, dĩ nhiên, vẫn còn kịp nhìn thấy mấy giọt mồ hôi lạnh to đùng tuôn xuống trán bà chị đáng yêu.
Tôi đã bao giờ nói điều này với ai chưa nhỉ? Thực ra, Tô Vũ Uyên tôi không chỉ nổi danh với mấy cái biệt hiệu “Nữ sinh thiên tài”, “Nữ hoàng tốc độ”, hay “Công chúa Bảo Khánh” mà còn có một cái biệt hiệu vô cùng nhảm khác là “Bé Á Đông”. Nói đến con gái Á Đông người ta thường nói về Tứ Đức: Công – Dung - Ngôn - Hạnh. Là con gái Á Đông thì phải giỏi nữ công gia chánh! Vì thế cho nến có thể hiểu nôm na về cái biệt hiệu “bé Á Đông” của tôi có nghĩa là hình mẫu con gái đạt “chuẩn”Á Đông. Khả năng bếp núc phải xếp vào hàng thượng đẳng! Nhưng…có mấy ai biết rằng dù nấu nướng giỏi đến đâu thì với tôi, đánh rơi đồ và tự làm mình bị thương vẫn là điều không thể tránh khỏi. Cụ thể như sau:
Thái rau củ: đứt tay
Nhắc nồi bằng tay không: bị bỏng.
Rán cá (thịt,trứng,..) : Lỡ tay để nước rơi vào chảo
Dầu mỡ thét gào văng tứ tung
…cùng hàng ngàn vụ tai nạn khác xảy ra trong bếp! Để nấu được một bữa ăn thịnh soạn thì việc tất yếu phải làm là xới tung nhà bếp lên, xoong-nồi-thùng-chảo-dao-dĩa,…rơi vãi khắp nền nhà.
Cũng may mà những người biết được bí mật kinh thiên động địa này của tôi chỉ nằm vỏn vẹn ở con số ba: mẹ, Vũ Bằng và…chị Bạch Liên! Chính vì tất cả những lí do trên nên việc bà chị gái kiêm chủ tiệm cà phê Tinh Nguyệt này đổ mồ hôi ròng ròng khi nghe tôi nói mượn bếp một chút là một chuyện hết sức bình thường.
- Chị hai!_tôi khẽ reo lên, quay đầu sang nhìn thì thấy bà chị đang đứng như chôn chân tại chỗ để làm lễ tưởng niệm cho căn bếp thân yêu mà chị ấy vừa vất vả dọn dẹp trước khi nó bị tôi phá cho tan tành. (tất nhiên là trong tư tưởng)
- Hả? Em vừa nói gì cơ?_bà chị đáng ghét này cũng thật là, đã trưng ra cái bộ mặt như đưa đám rồi thì không nói làm gì, bây giờ lại còn nói chuyện bằng cái giọng run run như thể gặp ma đó nữa chứ.
- Chị hai à!_tôi thở dài đầy chua xót.
- Chị làm ơn đừng có chường ra cái bộ mặt chán nản làm nhụt chí anh hùng đó nữa cớ được không? Em hứa hôm nay sẽ không phá bép của chị nữa đâu mà…
- Em nói thật chứ?_giọng vẫn còn run run.
- Thật!_tôi gật đầu chắc nịch.
- Hờ hờ, vậy thì tốt quá rồi!_điệu cười của người sắp chết? “tốt quá rồi” là có ý gì vậy chứ?
- Chị thật là…
- Vậy em muốn làm món gì? Để chị giúp em nhé?_cười hớn hở dù trên trán vẫn đang hiện lên dòng chữ “Đề phòng hỏa hoạn!”
- Bánh Brownie!
- Bánh Brownie? Ok baby!_chị Bạch Liên la lên, chỉ vài phút sau bàn dài ở giữa khu bếp đã được phủ kín bởi một đống nguyên vật liệu làm bánh.
Để xem nào!
Bước 1 là phải bật lò nướng lên ở 80ºC. Sau đó cho 160g bột mỳ đa dung , 4g muối cùng 35g bột cacao nguyên chất vào một chiếc bát.
Bước 2: lấy một chiếc bát khác rồi cho vào đó 2-3 muỗng bột socoola đen, 230 gram bơ cùng 8-16 gram bột cafe espresso (hoặc bột café hòa tan). Sau đó đun cách thủy hỗn hợp này, khuấy đều cho đến khi sôcla, bơ và bột café tan chảy và hòa quyện vào nhau.
Bước 3: Để nguyên bát socola nguyên vị trí. Thêm 125gđường nâu và 300gđường xay vào khuấy đều đến khi đường tan hết, sau đó mới nhấc bát ra khỏi nồi đun cách thủy.
Bước 4: Thêm 5 quả trứng gà vào bát socola nóng và dùng lồng phới đánh đều.
- Trời ơi! Vũ Uyên ơi là Vũ Uyên! Em đang làm trò gì thế hả? Dừng lại! Dừng lại ngay! Đánh trứng quá kỹ thì lát nữa mấy cái bánh em làm ra sẽ biến thành bánh chocolate thay vì bánh brownie đấy!
- Hix, em quên…
Bước 5: Thêm hỗn hợp bột đã làm ở bước 1 vào phần nguyên liệu lỏng vừa làm cùng dung dịch vani, khuấy đều đến khi mọi thứ được hòa quyện.
Bước 6: Đổ hỗn hợp bánh Brownie vào khuôn và nướng trong lò 25 phút.
- Oái, chị hai! Sao…sao chị lại lấy cái khuôn bánh hình trái tim? Cái em cần là hình vuông cơ mà!
- Chị không biết! Ai bảo lầm trước em làm vỡ cái khuôn bánh hình vuông làm gì! Giờ trong tiệm chỉ còn cái khuôn hình trái tim đó thôi, dùng hay không là tùy em!
- Chị hai…
- Kêu chị làm gì? Chị bó tay tồi! Đây,que kem đây, đặt vào khuôn rồi đổ hỗn hợp bánh ra trước khi nó nguội.
- Hix…
- Ngốc, sao lại ỉu xìu mặt thế kia? Để chị giúp em cho bánh vào lò nướng nhé? Trời đất! Cái con bé này! Sao em lại bật lò ở 280ºC? Định để bánh chưa kịp nướng thì đã bị cháy luôn sao?
- Gì cơ ạ? Rõ ràng vừa nãy em bật lò ở 180ºC mà…
- Em…! Sao hai mắt lại đỏ hoe thế kia? Lại định chơi trò nước mắt cá sấu với chị nữa hả? Chị không mắc lừa em thêm lần nào nữa đâu ngốc!
-…
- Thôi thôi, được rồi, chị sợ em rồi đó! Được chưa?
- Hura! Chị hai thật tốt bụng!
- Chị có cái miệng! Suốt ngày ôm với chả ôm! Buông chị ra để chị còn đặt đồng hồ cho lò nướng!
- Rõ thưa sếp!
…
- Chậc! Nướng bánh trong lò 25 phút rồi lấy bánh ra, sau đó làm gì nữa hả “bé Á Đông”?_hix, bà chị đáng ghét! Cứ thích chơi khăm mình thôi! Rõ ràng là nghệ nhân làm bánh mà lại đi hỏi một đứa chuyên gia phá bếp như tôi về công thức làm bánh ư?
- Làm socola coating! (Socola coating: lớp socola bao phủ bên ngoài chiếc bánh Brownie)
Bước 7: Gỡ những chiếc bánh Brownie ra khỏi khuôn và cho vào một chiếc tô lớn. Sau đó đun chảy socola, dùng muỗng phủ đều socola nóng chảy lên bề mặt bénh rồi đặt bánh vào khay kim loại có lót giấy chống thấm, rắc lên đó một lớp cốm trang trí.
- Vũ Uyên, em cất cái đống socola đen dó vào trong tủ ngay cho chị! Trong khu bếp của chị đâu có thiếu socola trắng và màu thực phẩm, tại sao lại chọn màu đen hả?
- Ơ, chị hai, chị lạ thật đấy, bánh Brownie phủ socola đen rất ngon mà!
- Nhưng mà em là con gái đó có biết không? Thiếu gì màu để thích mà em lại đi thích màu đen? Còn rất nhiều màu đẹp như màu hòng phấn này, xanh non này, màu trắng kem, màu vàng cam,… tại sao lại không thích?
- Sao em biết được chứ! Em thích socola đen cơ!
- Nhưng gian bếp này là của chị! Chị có quyền! Làm socola coating màu hồng phấn ấy!
- Chị hai…
- Chị làm sao???
- Ức hiếp người quá đáng!
- Đủ rồi đó cô nương, làm nhanh tay lên, chị đói lắm rồi đó!
- Hix, em cũng đói lắm chứ, nhưng…
Bước 8 - bước cuối cùng: Thắt ruy băng vào phần que kem của bánh Brownie!
- Vũ Uyên, em thắt mấy sợi ruy băng này vào que kem đi nhé! Để chị đi rửa khuôn và đống bát này cho ha!
- Hơ…chị hai, sao lại còn phải thắt ruy băng nữa? Chúng ta đâu có bán bánh cho khách đâu…
- Ơ hay cái con bé này! Sao lại không cần thắt ruy băng? Cái này gọi là nghệ thuật biết chưa? Làm ngay cho chị!
- Yêu nghệ thuật quá đáng!
…
Cứ như thế, sau gần nửa tiếng đồng hồ vừa làm vừa cãi nhau trong bếp, món bánh Brownie trứ danh của nước Mĩ do chủ tiệm café Tinh Nguyệt và “bé Á Đông” đích thân xuống bếp làm đã ra lò! Chỉ nhìn thôi mà đã thấy them rồi!
Hix, nuốt nước bọt ừng ực! nhìn chỉ muốn ăn!
- Thấy chị nói đúng không? Màu hồng phấn vẫn là đẹp nhất!_ chị Bạch Liên quệt ngón tay cái vào mũi ra vẻ ta đây tài giỏi.
- Đẹp gì chứ! Vẫn không bằng màu đen!
- Thảo nào đến giờ vẫn chưa có nổi mảnh tình vắt vai! Ế chằng ế chịt mất thôi em gái ạ!
- Chị hai…
- Lại chị hai với chị ba cái nỗi gì, xếp bánh vào đây đi!_bà chị đáng ghét cau mày rồi ném cho tôi một cái hộp hình trái tim.
- Mà Vũ Uyên này, hôm nay quán chị không có khách, em lại đích thân xuống bếp làm bánh… chỗ Brownie này là cho ai vậy?
- À, là một kẻ vừa ngu vừa đần có bộ mặt hại dân hại nước!_tôi trả lời một cách thản nhiên trong khi tay thì vẫn mải mê xếp bánh vào hộp.
- Vừa ngu vừa đần lại còn hại dân hại nước? Là ai thế? Sao lại phải tặng bánh cho họ?
- Để đền bù thiệt hại!
- Hả? Đền bù thiệt hại gì?
- Vô cớ, à quên, vô ý đánh người ta đến bầm tím mặt mày...
- Hả? Em vừa nói gì cơ? Em đánh người? Trời đất, cái con bé này, người bị em đánh là ai? Giờ họ ở đâu? Ra sao rồi? Có phải nằm viện không hả?_hix, chị Bạch Liên, chỉ mới vài giây trước vẫn còn đang tươi cười vui vẻ thì bây giờ đã cuống quýt cả lên như thể sợ đứa em gái thân yêu của mình phạm tội giết người không bằng!
- Hix, chị hai, em vừa bảo là chỉ đánh người ta đến bầm tím mặt mày thôi mà...chị đâu cần phải cuống lên thế chứ! Chỉ cần làm hai cốc capuchino và luộc thêm một quả trứng gà là mọi chuyện sẽ đều “xuôi chèo mát mái” thôi mà.
- Thật chứ? Em sẽ không phải đi tù vì tội giết người đúng không?_bó tay với bà chị này luôn. Tôi chỉ mới tát Trương Vĩ Nhật Thành hai tát, đấm hắn vài phát vào mặt thôi chứ có giết hắn đâu mà sao chị ấy lại rơm rớm nước mắt thế kia chứ!
- Thật mà! Chị luộc trứng và làm capuchino hộ em nhé nhé! Em ra ngoài đó trước đây.
TWO
Tôi cười toe toét rồi ôm hộp bánh Brownie hý hửng chạy ra bên ngoài quầy phục vụ của tiệm, vừa định hét lên thì...hix...dừng chân, im bặt.
Tại sao ư? Vì một lí do hết sức đơn giản: trên chiếc bàn được đặt ở chính giữa tiệm cà phê rộng không một bóng người có một tên con trai được xếp vào hạng xấu xí nhất hành tinh đang nằm ngủ. Người đó, không phải chính là đồ chuột chết họ Trương, tên họ đầy đủ là Trương Vĩ Nhật Thành.
Đúng là cái đồ sâu ngủ! Nằm ở đâu cũng có thể ngủ được. Rốt cuộc thì hắn ngủ nhiều như thế để làm gì chứ?
Tôi khẽ thở dài rồi nhẹ nhàng tiến về phía Trương Vĩ Nhật Thành, cố gắng để không tạo ra tiếng động làm hắn thức giấc. Hắn là quái vật mà, làm hắn tỉnh dậy thì chắc chắn hắn sẽ ăn tươi nuốt sống tôi không chừng...
Thật nhẹ nhàng, thật thận trọng đặt hộp bánh Brownie xuống bàn, sau đó lại khẽ khàng ngồi xuống chiếc ghết ở phía đối diện với Nhật Thành, áp mặt xuống bàn và...ngắm hắn! Thực sự không thể hiểu nổi mình đang làm gì nữa nhưng vẫn muốn làm thế này, vẫn muốn nhìn ngắm hắn ở góc độ này.
Rèm mi khép hờ, một nụ cười thấp thoáng hiện lên trên đôi môi tươi thắm,...Dường như từ trước đến nay tôi chưa từng nhận ra điều này thì phải. Rằng tại sao Trương Vĩ Nhật Thành lại có cái biệt hiệu là Ice Prince, bởi trước mắt cả thế giới hắn lúc nào cũng lạnh lùng cả. Nhưng với tôi thì sao? Chưa bao giờ tôi nghĩ hắn là kẻ lạnh lùng bởi trước mặt tôi hắn luôn luôn tươi cười, nụ cười có thể khiến cả thế giới xung quanh bừng sáng trong mắt tôi lại vô cùng xảo tra và đáng ghét trong mắt tôi. Nhật Thành là kẻ xấu xí và ngu ngốc nhất hành tinh, là kì phùng địch thủ của Tô Vũ Uyên tôi, cũng là cái gai trong mắt khiến tôi ghét cay ghét đắng.
Ghét cay ghét đắng? Có thật là tôi ghét hắn đến mức đó? Không đâu, tôi là đang...đố kị với hắn đấy chứ!
Vì hắn là người quá hoàn hảo, bất kể là về gia thế, ngoại hình, học lực, hay tài năng,...thì hắn đều vượt trội hơn người hơn đời. Hắn quá may mắn, còn tôi, không phải là đang than thân trách phận đêu, nhưng tôi, xét trên phương diện nào cũng đều phải xếp sau hắn cả...cho nên...ghen tị...
-Đẹp trai lắm đúng không?_câu nói đột nhiên vang lên trong không gian tĩnh lặng làm tôi chết cứng người, tên Trương Vĩ Nhật Thành, quái vật đã thức tỉnh nhưng vẫn không nhúc nhích, đôi mắt đáng ghét đang phóng ra tia loại Z có khả năng giết người hoàng loạt về phía tôi...
Hơn hai phút trôi qua mà tôi vẫn không sao chớp được mắt. Vì sao ư?...Hiện tượng bốn mắt giao nhau...nhưng thay vì tóe lửa như mọi khi thì lúc này đây mắt tôi lại bị đôi mắt sâu hun hút của Nhật Thành hút chặt lấy, thực sự không thể nào dứt ra được...
-Này! Còn định nhìn tôi bao lâu chứ ngốc?_một câu nói không thể nhẹ nhàng hơn được nữa bất thình lình vang lên kéo tâm trí tôi về với thực tại.
Trương Vĩ Nhật Thành ngồi dậy, dụi dụi mắt, không quên dùng tay che lại cái miệng đang ngáp ngắn ngáp dài của mình:
- Woa, ngủ đủ giấc sảng khoái ghê!_vừa lẩm bẩm lại vừa xoa đầu, bộ dạng trông hết sức thê thảm.
Sau khi làm xong thủ tục chào buổi sáng, à quên, chào buổi trưa chứ, Trương Vĩ Nhật Thành lại đột nhiên quay sang, quát ầm lên làm tôi giật thót mình:
- Ê, đồ ngốc! Cô vô duyên vô cớ kéo tôi đến đây rồi bỏ đi đâu suốt từ nãy đến giờ thế hả?
Hừ, cái tên...thích quát người ta lúc nào thì quát lúc đó sao? Bực cả mình! Tôi nghiến răng ken két, đem hộp bánh Brownie đập mạnh xuống trước mặt hắn:
- Trương Vĩ Nhật Thành! Cậu im ngay đi cho tôi. đàn ông con trai gì mà cứ hét hò lải nhải làm người ta điếc cả tai!
Lần này thì đến lượt Trương Vĩ Nhật Thành giật bắn mình, nhưng điều khác so với tôi là hắn suýt chút nữa thì đã ngã lăn ra đất cùng với chiếc ghế đang ngồi. Xì, chỉ là hét thôi mà, đâu có gì to tát lắm đâu mà hắn lại tỏ vẻ như thể vừa xảy ra động đất thế cơ chứ? Bực mình!
Vài giây sau, khi đã trấn tĩnh được tinh thần, Nhật Thành liền dùng tay xoa xoa hai tai của mình, vừa xoa vừa thở hắt ra:
- Ài, rõ chán, không biết dạo này bên sở thú thành phố làm ăn thế nào nữa. Tối qua tôi xem TV nghe người ta nói có con sư tử Hà Đông vừa mới xổng chuồng, hình như là nó chạy về phía cuối con phố Mimosa này thì phải. Vũ Uyên, cô nhớ sau này ra đường phải đề cao cảnh giác đấy nhé, lỡ bị nó gầm vào tai như vừa gầm với tôi, điếc luôn thì khổ...
Có cảm giác mồ hôi lạnh đang tuôn trào ở sống lưng. Chuột Chết thối tha...hắn lại còn dám ví von tôi với...sư tử Hà Đông? Ăn nhầm gan báo sao? Một ý tưởng chợt lóe sáng lên trong đầu, tôi cố giấu gương mặt đang đen sì vì bị nói móc ra sau lưng, cố trương ra một bộ mặt cáo già gian xảo nhất có thể với Trương Vĩ Nhật Thành:
- Trời, cậu cũng nghe tin đó sao? Tôi còn nghe thấy người ta bảo đó là một con sư tử đực vừa xấu người, lại vừa xấu nết, chỉ biết ăn rồi ngủ, ăn rồi ngủ, ngủ 23/24 và bất chấp địa điểm,cậu biết không, thậm chí ngay cả trên ghế ngồi của con người nó cũng không chịu buông tha, mê ngủ đến nỗi suýt chút nữa thì đã ngã lăn ra đất cùng cái ghế đó luôn rồi..._hahaha, muốn đấu với tôi ư? Trường Vĩ Nhật Thành à, còn lâu nhé!
- Ê!_tôi cười thầm khoái chí trước bộ dạng bầm tím mặt mày của hắn.
- Gì?
- Cậu cũng phải cẩn thận với con sư tử ấy đi nhé, không chừng có ngày lại biến thành nó thì nguy._cười ngây thơ
- Chối tai._Trương Vĩ Nhật Thành lại nguýt dài. Con trai gì mà chỉ toàn nguýt dài thế không biết?
- Nhật Thành này!_tôi gọi
- Gì nữa đây?_hắn cau có.
- Hahaha, có gì đâu, chỉ là...cứ nhìn mặt cậu là tôi lại không nhịn được cười, hahaha, hahaha..._tôi cười nguyên một tràng dài không dứt.
- Bệnh khùng!_Nhật Thành quát_Cô cười nhe nhởn y như con tinh tinh trong vườn bách thú ấy Vũ Uyên ạ!
Hả? Gì cơ? Con tinh tinh trong vườn bách thú? Tôi...? Trương Vĩ Nhật Thành, hắn chán sống rồi chắc? Tôi giận đến độ nghiến răng ken két:
- Trương Vĩ Nhật Thành! Cậu bảo ai giống tinh tinh?
- Tôi nói cô đấy!
- Cậu dám?
- Sao không?
Và thế là... "uỳnh"..."xẹẹt"..."rẹt rẹt rẹt"... Lửa bắn tứ tung! Cuộc PK bằng ánh mắt giữa cặp đôi kì phùng địch thủ Tô Vũ Uyên và Trương Vĩ Nhật Thành, tức tôi và hắn bùng nổ ngay trong tiêm cà phê Tinh Nguyệt, ài, đúng là mọi lúc mọi nơi...
Năm phút, mười phút, và cuối cùng, tên họ Trương kia đấu mắt với tôi không nổi liền chuyển chủ đề sang cái hộp hình trái tim chứa bánh Brownie để ở giữa bàn, cầm nó lên và săm soi:
- Ủa, cái gì đây?
- Bánh Brownie đây.
- Hả?
- Tôi nói là bánh Brownie! Bộ tai cậu bị điếc hả?_e hèm. Không sai, đây chính xác là cái câu mà vừa nãy Nhật Thành và anh Hàn Vũ kia đã nói khi phát bực, tôi chỉ ăn cắp bản quyền chút thôi ấy mà haha...
- Cô...Tôi không có bị điếc, nhưng...
- Nhưng sao?
- Bánh Brownie này...là tự tay cô làm...cho tôi sao?_vừa nói Nhật Thành vừa lia ánh mắt diều hâu về phía tôi khiến mặt tôi nóng bừng lên tức khắc.
- Ừ đấy, thì sao nào?_chẳng hiểu sao khi tôi nói ra câu này, gương mặt vốn đang tối tăm y như ma xó của Nhật Thành lại bỗng nhiên vụt sáng. hắn ngay lập tức mở nắp hộp ra, chộp lấy một chiếc bánh Brownie rồi cầm lên mà săm soi, ngắm nghía một cách vô cùng thích thú như một thằng nhóc dễ thương được...mẹ cho bánh. Ơ nhưng mà...tôi vừa nói gì thế nhỉ? Mẹ á? Ôi không, tôi đâu đã già đến thế.
- Ê này! Sao còn chưa chịu ăn đi! Ngắm gì mà ngắm lắm thế?_tôi nói, nhẹ nhàng đến nỗi suýt nữa thì đã khiến hắn sợ đến bay mất hồn.
Hắn nhìn tôi, ánh mắt ngập đầy mong chờ nhưng cũng có chút gì đó như nuối tiếc:
- Liệu còn có lần sau nữa không?
- Lần sau? Lần sau cái gì? Cậu đang bị mộng du đấy à?_tôi cau có ra mặt
- Không, ý tôi là..._hắn lúng túng_Nếu tôi ăn hết chỗ bánh này thì liệu còn có lần thứ hai cô làm bánh cho tôi nữa không?
- Hừ, cậu đừng có mơ! Nếu không phải vì hồi nãy tôi đánh cậu bị thương thì cái chuyện đích thân xuống bếp làm bánh này còn lâu mới xảy ra, vì thế nên, lần thứ hai? Cậu nghĩ có khả năng không?
- Vậy sao? Thế thì...tôi không ăn nữa..._Nhật Thành nói, giọng buồn buồn, rồi hắn đặt chiếc bánh kia vào lại trong hộp, đóng nắp lại, kèm theo đó là điệu bộ vừa cúi đầu vừa thở dài nữa chứ.
Nhìn hắn thế này không hiểu sao tự nhiên tôi lại thấy...thương thương...ngốc thật...
- Này, Trương Vĩ Nhật Thành, cậu làm sao thế? Sao lại thở dài?_giọng nói nhẹ nhàng đến nỗi chính tôi nghe thấy mà cũng sởn da gà.
- Tôi..._Nhật Thành ngập ngừng, vẫn không chịu ngẩng đầu lên...
THREE
- Cậu làm sao? Hay cậu gặp chuyện gì đó không vui?_tôi vẫn gặng hỏi bằng cái giọng gây sởn da gà đó.
-..._hắn vẫn câm như hến.
Nhưng tôi vẫn quyết không buông tha
- Nhật Thành...cậu...
Không biết có phải là tôi bị hoa mắt hay tưởng tượng thái quá hay không mà lúc Trương Vĩ Nhật Thành ngồi bật dậy tôi lại thấy...mắt hắn đỏ hoe như thể đang muốn khóc.
Cốc!
Tự nhiên lại bị cốc đầu đau điếng, tôi suýt chút nữa thì đã “lệ tràn khóe mi” luôn. Có lẽ vì thấy mặt tôi nhăn lại y như con tinh tinh trong vườn bách thú nên Nhật Thành lại càng được thể làm tới, cốc đầu tôi thêm mấy cái nữa làm tôi tức muốn phát điên:
- Chuột Chết! Sao cậu cứ cốc đầu tôi mãi thế hả? Tôi ghét nhất là bị người ta cốc đầu đấy biết chưa?
- Biết!
- Vậy tại sao cậu còm dám...?
- Vì tôi thích!_mặt hắn tỉnh bơ như không.
Hả? Cái gì cơ? Cứ thích cái gì là làm cái đó mà không cần sự cho phép của người khác? Hắn lấy ở đâu ra cái sở thích quái gở như thằng dở hơi ấy? Không muốn sống nữa sao?
Bực muốn nổ đom đóm mắt! Tôi nghiến răng, nuốt hận vào lòng, đồng thời khẽ nhếch miệng nở một nụ cười quái chiêu để chuẩn bị cho đòn phản công tiếp theo:
- Nhật...
- Mà Vũ Uyên này, cô có muốn biết tại sao tôi lại không ăn bánh cô làm mà lại nằm gục xuống bàn rồi thở dài não nề như thế không?
Hơ...hỏi thừa! Nếu không vì muốn biết lí do của “hiện tượng” này thì tôi có cần phải giở cái giọng nghe nhẹ nhàng đến muốn sởn cả da gà thế này ra để gặng hỏi không cơ chứ! Lẽ đương nhiên, tôi gật đầu một cái thật mạnh, mạnh đến nỗi muốn gãy cả xương cổ, hai mắt sáng lên như đèn pha ô tô:
- Tại sao vậy?
- Tại..._Trương Vĩ Nhật Thành ngoắc ngoắc ngón tay, tỏ vẻ thần bí_Ghé sát tai qua đây tôi nói cho mà nghe.
Thế là cái đứa có chỉ số IQ cao ngút trời như tôi lại bị mắc lỡm Nhật Thành, ngu ngốc ghé sát tai sang để nghe hắn “thì thầm mùa xuân” :
- Tôi...sợ bị ngộ độc thực phẩm!_nói xong hắn liền ôm bụng cười sằng sặc như thể bị ma làm khiến máu trong người tôi sôi lên sùng sục. Tôi quắc mắt mà thét ầm lên:
- Trương Vĩ Nhật Thành! Cậu vừa nói cái gì hả? Cái gì mà ngộ độc thực phẩm? Muốn chết hay sao mà lại nói vậy hả?
- Hahaha..._mặc kệ cho tôi tức đến nổ đom đóm mắt, Nhật Thành vẫn thản nhiên nhe răng ra cười.
- Cười cái gì mà cười! Tôi phải lăn lộn trong bếp cả tiếng đồng hồ, mất bao nhiên công sức mới làm ra được số bánh này, đã không biết nói cảm ơn thì thôi, đằng này cậu lại còn dám bảo sợ bị ngộ độc? Lương tâm của cậu để ở chỗ nào rồi hả?_tôi dỗi, ôm lấy hộp bánh Brownie rồi quay ngoắt người lại, không thèm nhìn mặt cái tên chết tiệt đó nữa.
- Thì tôi có nói gì đâu, tôi chỉ muốn khên cô làm bánh giỏi quá thôi mà...
- Cái gì cơ?_Trương Vĩ Nhật Thành...hắn vừa nói là muốn khen tôi làm bánh giỏi mà lại nói là sợ bị ngộ độc? Vậy là đang đá đểu tôi sao? Tôi tức sôi gan quay phắt người lại trừng mắt với hắn:
- Cậu...Cậu im ngay đi! Còn cười nữa là chết với tôi!
- Hahaha..._vẫn tiếp tục cười? Hắn đang tuyên bố với tôi là mình muốn chết chứ gì?
- Cậu còn chưa chịu im? Muốn chết rồi à?_tôi rít qua từng kẽ răng, tay phải nắm chặt thành nắm đấm đưa lên cao đầy đe dọa.
- Rồi, rồi, tôi không cười nữa là được chứ gì? Cô đúng là đáng sợ thật đấy._Nhật Thành làm bộ làm tịch đan chéo hai cánh tay ngang trước mặt như kiểu “hàng rào phòng ngự” để ngăn chặn cú đấm của tôi rồi cười gian như con gián.
- Đã biết tôi đáng sợ thì sau này đừng có dây vào nữa!_tôi nguýt dài dằng dặc.
Hắn chỉ ngó lơ câu nói đó, và lại cười, nhưng nụ cười này không có “gián” như vừa nãy nữa mà trái lại, là nụ cười nhẹ nhàng có phảng phất chút nét buồn lãng mạn:
- Vẫn ngốc như xưa..._hắn nói nhỏ, dường như chỉ là nói với chính bản thân mình thôi nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy.
- Cậu lẩm bẩm gì thế hả?_tôi quét ánh mắt dò xét về phía Trương Vĩ Nhật Thành, trên trán nổi lên một dấu hỏi to đùng, thực sự không hiểu cái câu hắn vừa phát ngôn có nghĩa là gì.
- Có gì đâu..._Nhật Thành xua tay_Đưa hộp bánh đó cho tôi, tôi đói lắm rồi._hắn nói, với tay định lấy hộp bánh Brownie trên tay tôi nhưng tôi đã kịp thời đứng bật dậy, đưa cái hộp lên cao, nheo nheo mắt lại với ngụ ý châm chọc:
- Cậu vừa nói gì cơ? Tôi nghe không rõ! Nói to lên đi.
- Cô...!_Nhật Thành trừng mắt đầy căm phẫn nhưng cuối cùng lại tiu nghỉu như mèo cụp đuôi.
- Tôi nói, tôi đói rồi, cho tôi ăn!
Haha, sao tôi nghe cái câu nói này y như lời của con lơn trong truyện cười thế nhỉ? Tức cười chết mất:
- Thôi được rồi._tôi cười đắc thắng, đưa hộp bánh cho hắn._Ăn đi, sao cứ nhìn mặt cậu là tôi lại thật đáng ghét thế nhỉ?
- Ơ...thế có ai nói cần cô thương đâ...
- Còn dám phát ngôn lung tung?_tôi quắc mắt, lại bắt đầu giơ nắm đấm lên khiến Trương Vĩ Nhật Thành phải nín thin, ngậm ngùi lấy bánh ra và bắt đầu gặm.
- Ngon không?_tôi hỏi khi thấy hắn cứ ngậm mãi một miếng bánh trong miệng mà không chịu nhai hay nuốt.
Thế nhưng, có ai ngờ, cái đồ chuột chũi Đông Phi chết giẫm nhà hắn...mắt trợn tròn, mặt trắng bệch, miệng phồng to lên như đang cố kìn nén thứ gì đó có sức công phá rất mạnh đang chực trào ra trong cổ họng...
Lẽ nào...hắn buồn nôn? Buồn nôn? Không thể nào! Bánh Brownie này là món bánh sở trường của tôi, chắc chắn không thể có vấn đề gì được! Dù cho có ghét Trương Vĩ Nhật Thành đến đâu thì tôi cũng sẽ không tự tay phá hủy công sức của chính mình như thế! Không thể nào!
...Tôi nghĩ rồi hốt hoảng chộp lấy một cái bánh, cắn cắn, nhai nhai...
Hơ....đúng là có vấn đề thật, vấn đề cực kì nghiêm trọng luôn! Mà cái vấn đề đó là...ngon không thể tả! Vậy thì tại sao Nhật Thành lại...? Hắn...?
Tôi mang theo cái cảm giác ngờ ngợ ngẩng đầu lên nhìn thì thấy hắn đang...vừa ăn bánh vừa cười tủm tỉm! Vậy có nghĩa là tôi vừa bị lừa? Bị lừa?
Trương Vĩ Nhật Thành chết tiệt! Hắn lại dám lừa tôi thêm lần nữa sao? Ngọn lửa uất hận trong tôi bốc lên ngùn ngụt đến độ sắp thiêu rụi luôn cả tiệm cà phê Tinh Nguyệt. Đốt nhà thì phải mang theo lửa, tôi cũng không ngoại lệ nhưng lửa trong mắt tôi thì lại đang chuẩn bị đốt chết Trương Vĩ Nhật Thành. Hắn thấy thế liền thay đổi thái độ ngay lập tức, nở một nụ cười thiên thần thay thế cho cái kiểu cười tủm tỉm đáng ghét kia rồi đan hai bàn tay trước ngực, làm thành hình trái tím với ngụ ý “ngon”...
Ơ mà...hình như cái kiểu kí hiệu bằng tay này không chỉ mang ý nghĩa đơn thuần như thế thì phải...Nhưng thôi, mặc kệ, tôi cũng chẳng muốn hiểu, tắt ngay đám lửa trong mắt và nở một nụ cười đầy tự hào.
Thế nhưng, ngay vào cái giây phút hòa bình vừa lập lại giữa tôi và Trương Vĩ Nhật Thành thì từ phía sau đột nhiên vang lên tiếng hét của ai đó:
- Ááá!_cái tiếng hét này có khi còn có sức công phá mạnh hơn cả tiếng hét mà đám fan cuồng của Nhật Thành vẫn thường tru tréo mỗi khi trông thấy hắn cũng nên! Nhưng...ở đây ngoại trừ tôi, hắn và chị hai thì làm gì còn ai nữa đâu. Hả? Chị hai...lẽ nào là thế?
Tôi nhanh như cắt quay đầu nhìn với đôi mắt trợn tròn : phía sau lưng tôi có một người đang đứng run run với hai ly cà phê capuchino trong tay, cùng đôi mắt long lanh lấp lánh...và người đó, không ai khác, chính là cái người vẫn thường được tôi gọi là chị hai, chị Bạch Liên!
Trời ạ, đâu thể nào?
Và bây giờ, sau một hồi ngẩn ngơ làm thơ, bà chị yêu quái liền sải bước về phía tôi và Trương Vĩ Nhật Thành, đặt hai ly cà phê xuống bàn, đặt...mình xuống ghế, mắt chớp chớp không ngừng. Vì cái hành động “chớp chớp” đó mà không gian xung quanh bỗng chìm vào im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng...kiến hát. Từ bao giờ mà bà chị yêu quý của tôi đã thành ra thế này hả trời? Hám trai quá thể!
FOUR
Sau một hồi lắng tai nhe “khúc hát của...loài kiến”, chị Bạch Liên lại đột nhiên quay ngoắt sang nhìn tôi đầy ẩn ý:
- Chàng trai này là ai thế? Là “người đó” của em sao Vũ Uyên?
- Dạ chị nói gì cơ ạ?_tôi tròn mắt, thực sự không hiểu hai từ “người đó” nghĩa là gì.
- Chà, đừng vờ vịt nữa mà!_bà chị xua xua tay_Chị hỏi đây có phải “chàng trai tốt” của em không?
Chàng trai tốt? Ra là ý này. Trương Ví Nhật Thành mà tốt sao? Tốt cái con khỉ ấy!
Đáng ghét!
Tôi đang định gân cổ lên cãi thì đồ Chuột Chết nhà hắn đã nhanh miệng chặn ngang lại. Hắn nhìn chị Bạch liên bằng ánh mắt thân thiện, không quên tặng thêm...hàng khuyến mãi là một nụ cười ngây thơ chết ruồi:
- Dạ, em chính là "chàng trai tốt" của Vũ Uyên đây ạ!
- Này!_tôi khẽ reo lên, trừng mắt với Nhật Thành nhưng...
- Chà, Vũ Uyên. Em chọn khéo lắm!_chị Liên đột nhiên phấn khích quay sang vỗ chan chát vào vai tôi đau điếng sau đó quay sang nhìn Nhật Thành với ánh mắt đầy kì vọng:
- Này, cậu nhóc kia, chuyện của Vũ Uyên nhà chị trông cậy cả vào cậu, cậu mà dám làm nó khóc thì chết chắc với chị đấy!
- Vâng, em biết mà, em nhất định sẽ không làm chị thất vọng đâu!
- Ừ, tốt, cậu hứa được thì phải làm được đấy nhé!
chuyện gì đang xảy ra thế này? Hai người họ...đang diễn tuồng sao? Thấy mà phát bực! Thế rồi giữa lúc hai người họ đang trao nhau cái nhìn đầy hàm ý thì cái loa phóng thanh gắn trên miệng tôi “bùng nổ”:
- Này, Trương Vĩ Nhật Thành, nãy giờ cậu lảm nhảm nhiều thế đã đủ chưa hả?
- Chưa!_hai tiếng đồng thanh ngắn gọn, đanh thép đột ngột vang lên làm tôi giật bắn mình, không ý kiến ý cò được gì thêm.
- Ơ nhưng mà...Vũ Uyên này..._Chị Bạch Liên đang "hăng tiết vịt" thì đột nhiên khựng lại, giống như vừa phát hiện ra điều gì đó rất hệ trọng nên quay sang hỏi tôi:
- Vũ Uyên, em...em vừa nói gì...?
- Em mắng Trương Vĩ Nhật thành vì tội nói nhiều ạ.
- Trương Vĩ...Cậu nhóc này là...Trương Vĩ Nhật Thành???
- Dạ đúng là hắn.
- Hả? Không phải chứ? Em và cậu nhóc thiên tài này...không phải là kì phùng địch thủ sao? Sao lại...?
Sự sửng sốt hiện rõ lên trên gương mặt chi Bạch Liên, sau đó, tựa như nhận ra chân lí gì, ánh mắt kia lập tức trở nên quỷ quyệt hơn bao giờ hết:
- Haha. Vũ Uyên à, cuối cùng thì chị cũng hiểu lí do vì sao em lại ghét Nhật Thành rồi!
- Tại cô ấy Gato với em đấy chị hai ạ._Trương Vĩ Nhật Thành đế thêm vào
- Đồ Chuột Chết, ai thèm ghen ăn tức ở với cậu chứ, không được gọi chị bạch Liên là chị hai!
- Chối cãi gì chứ, chị thấy em rõ ràng đang gato với Nhật Thành mà.
- Đâu có đâu. Ai thèm đi gato với đối thủ chứ!
- Đối thủ hay đối tượng?
- Đối tượng gì hả chị?_tôi ngây mặt.
- Em đừng vờ vịt nữa mà, nói thật đi!_bà chị vẫn quyết không chịu buông tha.
- Thôi mà chị hai, đừng nói nhiều với Tô Vũ Uyên nữa, cô ấy vốn dĩ là đồ đại ngốc, có nói cũng không hiểu đâu.
Nhật Thành lại tiếp tục như âm binh đế thêm vào câu nữa. ấy thế mà chị Bạch liên lại buông tha cho tôi thật, cười thâm hiểm chạy vào bếp lấy trứng gà luộc còn nóng ra cho hắn lăn mấy vết bầm tím trên mặt, để lại tôi với chữ "thộn" to đùng trên trán:
- Này, cậu nói ai là đồ đại ngốc?
- Nói cô đó!
- Cậu dám...
- Tại sao không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.