Chương 43: Quyển 4: Tháng Ngày Nồng Say (2)
Thanh Uẩn Tương Ly
12/04/2022
Tiểu Tây nghe tiếng động tỉnh dậy, thấy y thất thần thì vô cùng khó hiểu.
Mùa thu ướt lạnh hoa ngoài sân đã rụng nhiều, gió thổi cả một khoảng trời tiêu điều sau lưng y. Như làm mọi thứ nhấn chìm trong ảm đạm. Khu vườn phủ sương, vài chiếc lá héo tàn rất chướng mắt, nàng không lên tiếng lẽo đẽo theo sau, thầm nghĩ ngày mai phải gọi Hoa phòng đến tỉa lại.
Lúc trưa hoàng thượng thấy y hái hoa quế, liền bảo người mang hoa đến trồng gần điện hơn. Mùi hương thơm ngát dễ chịu, có thể làm mật có thể ủ rượu. Công tử không phải vì chuyện này mà vui vẻ cả ngày nay sao?
Thẩm Huyền Quân nhợt nhạt mỉm cười: "Ta thấy mệt ngươi thổi tắt đèn rồi cũng lui về nghỉ đi."
Hoa quế lượn lờ quẩn quanh, Thẩm Huyền Quân nằm xuống giường thiêm thiếp ngủ. Nằm được một lát bên giường có hơi ấm bao bọc lấy y, nằm trong lòng người mình thích phải thấy an hòa sung sướng mới đúng. Nhưng không hiểu sao y lại thấy người nặng như đeo đá, đầu nhức bưng bưng.
Y không cử động, hắn thì thầm gì đó, đến sáng mở mắt ra đã không thấy hắn đâu.
Tiểu Tây đang sắp xếp bữa sáng, luôn miệng nói người của nội vụ phủ để đồ xuống đi. Thấy y liền hí hửng mang đồ đến, ngọc khắc hình thỏ, nhỏ nhắn đáng yêu. Giấy tiêm hoa lê, nét chữ rất quen viết vài dòng tỏ tâm ý. Thẩm Huyền Quân khẽ chạm những bảo ngọc kia, cái lạnh khiến người run run. Hắn có tâm ý sao y không hiểu chứ, nhưng nỗi buồn cứ đeo đẳng chẳng cười nổi.
Sau khi bãi triều, ba người lại ngồi xuống ăn cơm. Nguyên Dương khoe hôm nay được sư phụ khen. Y liền gắp cho nó đùi chim bồ câu sữa, xoa đầu khen ngợi. Tưởng Hoàng cũng nói mấy câu, từ khi biết được nhiều chuyện đã xảy ra, nó đã không còn vui vẻ với hắn.
Thẩm Huyền Quân mất trí, nó cũng không hối thúc y nhớ lại. Cả nhà ba người ngồi cùng bàn, nhưng nếu hắn gắp đồ ăn cho nó. Bữa đó nó sẽ ăn rất ít, rời bàn sớm. Cục diện gượng gạo này hắn chẳng dám mong đợi gì thêm.
"Có phải ca ca đang giận ta không?" Ngồi gần cửa sổ ngắm cảnh, Thẩm Huyền Quân một lời cũng không nói. Hắn ôm vai gầy hôn vành tai y, thở dài: "Chuyện đêm qua..."
Thẩm Huyền Quân thấp giọng: "Không có."
Đệ ấy, cũng chẳng làm gì có lỗi với y. Có quân vương nào không có ba ngàn cung nhân chứ? Hắn đợi y sau nhiều năm tỉnh lại, yêu thương như cũ. Y đã không thể lựa chọn, mong cầu gì nữa. Thẩm Huyền Quân nén thương tâm, có lẽ y vẫn là chút ngoại lệ của hắn.
Thư phòng ngày xưa, mềm giọng hứa hẹn những lời trường cửu, trăng khuyết trăng tròn không rời xa. Bây giờ không phải đang ngọt ngào bên nhau sao?
Trong ánh mắt hắn ẩn chứa kinh hãi, cầm tay y không rời. Cũng không nhiều lời mà gắt gao ôm lấy vùi đầu bên hõm vai.
Thẩm Huyền Quân mỉm cười, chỉ dựa vào người hắn nhẹ nhàng nói: "Tẩm điện của đệ có nhiều hoa lê, giờ đã mùa thu ta muốn dời đến đây vài cây có được không?"
Hắn ôm vai y xúc động dụi má: "Được, thời gian trước chúng ta có ươm mầm vài cây con. Giờ đã cao một chút rồi, chiều nay trời mát ta cùng ca ca phá chậu trồng xuống vườn."
Y hơi kinh ngạc nghĩ đến lúc họ cặm cụi ngồi lại với nhau trồng cây cỏ. Ngày xưa họ cũng trồng hai cây trên ngọn đồi kia: "Căn nhà cũ của ta thế nào rồi."
"Ta vẫn giữ nguyên như cũ, cuối tháng ta đưa ca ca cùng Nguyên Dương về đó."
Thẩm Huyền Quân lấy lại chút vui vẻ.
**
Tuyết đầu mùa đã rơi, mỏng nhẹ như lông ngỗng bay đầy trời. Cung nhân bên ngoài đang quét tuyết, những công việc này nội vụ phủ điều người đến làm. Sau đó thì họ rời đi rất nhanh, không ai dám làm phiền đến sự yên tĩnh trong vườn Ý Ánh.
Tưởng Hoàng lại đưa thêm áo lông đến, nhất phẩm hồ điêu trong tay mềm mại ấm nhuần. Thẩm Huyền Quân ngồi bên cửa sổ ngắm tuyết hồi lâu, đột nhiên bị người ta bế lên. Y bật cười: "Ta đang chuẩn bị vải may quần áo mà."
"Bên cửa sổ trời lạnh lắm. Ca ca còn chưa khỏi bệnh đâu."
"Đệ đã đến rồi hay làm điểm tâm cho ta ăn đi."
Tưởng Hoàng bóc vỏ quả khô chuẩn bị làm bánh, y ngồi bên bàn giúp hắn may áo ấm. Tiểu Tây đã bị đuổi ra ngoài đi đâu đó, không được làm phiền. Không biết có phải do ngồi gần lò sưởi hay không mà y thấy vô cùng ấm áp, nói: "Tay lại ra mồ hôi rồi, đường may đã xấu lại còn làm bẩn tơ lụa."
Hắn nhìn một lát cực kỳ yêu thích: "Ta thấy đẹp lắm mà."
Thẩm Huyền Quần dùng nước rửa tay, biết hắn chỉ khen chọc y vui thôi. Đường may thô ráp không hề ngay ngắn, so với các tú nữ trong cung còn thua xa.
Trong lúc để tay ráo, Thẩm Huyền Quân thêm hương vào lò, than hồng cháy rực cực kỳ thơm. Khói mỏng lượn lờ bay lên rồi lại mất, hệt như những cô đơn tịch mịch của đang cố che giấu. Giấc mơ đêm qua phảng phất vẫn còn đâu đây, lúc mờ lúc tỏ.
Tưởng Hoàng vẫn bóc vỏ quả khô lâu lâu lại ngẩng đầu nhìn y mỉm cười, sắc mặt đầy mong đợi.
***
Giấc mơ đáng sợ đó dần trở lại...
Y cứ ngỡ mình đã chết vào một ngày tuyết rơi dữ dội, trong cơn mưa lạnh buốt không ngoài ngoái trông.
Một vùng đất đầy máu tươi, hoa mai đỏ không thấy đâu giữa đất trời trắng xóa. Quãng đời ngắn ngủi này đã từng nhìn thấy mai đỏ đầy trời, lồng đèn treo cao muôn nghìn diễm lệ vô cùng, đi giữa trời tuyết lạnh hái mai cũng cảm thấy ấm áp. Một đời phiêu bạt tự tìm ấm áp trong bão giông, y nguyện một đời như vậy không mong cầu gì hơn.
Có lẽ vì khi vừa chào đời y đã được đặt dưới gốc mai, dưới muôn vàn ánh đỏ ấy mà lớn lên.
Mai đã cháy hết rồi...
Dưới vòm trời này đã không còn sắc màu ấy nữa.
Thành trì diệt vong, một vùng đất nhỏ quanh năm làm nghề dệt gấm nuôi thân. Tiếc là chẳng dệt nổi năm tháng yên bình, thân là tướng quân một nước, thành trì không còn, tướng quân cũng mất. Một ngày mùa đông ảm đạm như bao ngày, vương tộc đã đầu hàng, y lê bước một mình lên thành, sấm chớp chợt lóe thân hình kia như hòa trong mưa tuyết biến mất, lợi như một chiếc lông hạc bị mưa vùi xuống lòng đất.
Có lẽ, đây là kết cục tốt nhất mà y có...
Trong cơn mơ màng đau đớn từ xương cốt thấm ra, y ngửi thấy mùi hoa mai thoang thoảng, hơi nước mưa nặng quyện vào âm trầm mà lại như một thoáng mộng ảo giác lạ lùng.
Một nhành mai đỏ khóc tang từ đâu rơi trước ngực, thấm ra máu tươi. Cứ như máu đó không phải từ cơ thể y chảy ra mà là từ nhành mai chảy ngược vào trong lồng ngực, ấm áp vô cùng. Bóng người đó mờ mịt như một đêm đông tàn kí ức của y tan dần theo từng giọt tuyết trên mái hiên nhà cũ kỹ. Đã lâu không tìm được cảm giác này nữa..
Trời vừa chớm xuân, vài nụ hoa đã nở bung báo hiệu ngày lành tháng tốt, thương thế của y đã tốt hơn đã có thể tháo băng, thoa thuốc. Y khép mắt nhận lấy cuộn vải lụa vàng tươi hoa lệ khép định năm tháng sau này của mình. Một nước thua trận, chịu sự cai quản của người khác, y là tướng quân dẫn đầu đánh trận, là kẻ thù cần phải chịu tội, thua trận chịu nhục y đã lường trước. Cho dù có bị đưa về đánh đập hành hạ đổi lấy chút yên bình cho con dân vô tội cũng cam lòng, thứ y cần chỉ là một ánh mắt do dự thôi...
Nhưng y là ai mới được?
Chính mình còn không nhớ?
Hình như y chẳng có tên...
Những người mà y dùng cả tính mạng ngần ấy năm phò tá, họ có thể lạnh lùng như thế sao?
Không khí tang thương lan khắp tường xanh ngói xám, sắc mặt y tái nhợt tiếc thương cho tiền đồ của mình. Hóa ra có ngày y bị bán một cách rẻ mạt như thế. Không bằng một món hàng, là thứ mà vứt bỏ đi sẽ nhẹ nhõm, sẽ vuốt giận được đối phương, để nịnh nọt lấy lòng họ sẵn sàng chà đạp bất cứ ai. Y quỳ dưới đất bên cạnh những gốc cây lê đang kết hoa, sắc trắng bao ngày vẫn ép hết nét đẹp. Trong thiên hạ bỗng trở nên ảm đạm, ánh mắt y như lưỡi dao sắc bén dần cụp xuống, cúi đầu khấu bái, trong nháy mắt đó che giấu cảm giác đau đớn khó tả nứt toạc trong tim phổi.
Tha hương không phải cố quốc, y muốn chết trên quê hương mình sinh ra cũng không được. Cái mạng này không thuộc về mình, chưa từng thuộc về mình.
Ngày y đi, nước đến thuyền lên, đường đến hoàng thành còn xa. Trong tiếng hân hoan của đất trời y ngồi trong cũi gỗ đầu tựa gối không nghe thấy tiếng vó ngựa mù mịt mà chìm đắm trong cơn mộng mị riêng. Mặc kệ những cơn gió lạnh về đêm đục khoét xương tủy, tiếng ồn ào chế nhạo như quái thú gầm gừ thô thiển đâm vào tai...
"Haha... chủ nhân muốn bán y cho làm quân kỹ.."
"Đáng đời..."
"Y giết biết bao người của mình chết sao cũng không đáng.."
"Hahah..."
Đó là nhục nhã...
Y đau như bị cắt thịt nhắm chặt đôi mắt, gục đầu vờ như không nghe thấy.
Cái gì mà cứ ngỡ mình đã chết, y thật sự đã chết rồi...
***
Phòng giam tĩnh mịch khe sáng trên tường lộ ra có chút lạnh lẽo, tiếng bước chân bên ngoài đều đều uể oải. Y lại ngửi thấy mùi hoa mai thoang thoảng vương vất trong mùi hôi thối hỗn tạp nơi ngục tối. Hoặc là do vết thương nơi bả vai đau buốt khiến y nảy sinh ra ảo giác huyễn hoặc. Chỉ là y không còn như lúc trước một đời chạy theo hương thơm hư ảo không thuộc về mình, không đủ sức nhúc nhích cũng không muốn động đậy gì thêm.
Bên ngoài vang lên tiếng nói lạnh lùng dù rất nhỏ nhưng vẫn nghe rõ giữa không gian yên tĩnh của ngục lao: "Là người này à?"
Giọng người bên cạnh đầy tức giận: "Mới vừa được đưa đến đã có chỉ lệnh... người xem..."
Người đó cười trầm thấp: "Cũng tốt... tốt lắm... ngươi cứ đi đáp lời đi."
"Nhưng..." Muốn nói gì đó lại nhận một cái liếc xéo dọa người, đành nuốt lời vào bụng. "Vâng, thuộc hạ đi ngay."
Hắn chạm vào nơi vết thương ở bả vai, người y như bị thiêu đốt, hơi co rút. Không rõ hắn là ai? Cai ngục?
Đêm yên tĩnh đến nghe được tiếng đồng hồ nước tiếng dài tiếng ngắn, hắn nói: "Đau không?" Hắn vuốt nhẹ vết thương của y giọng nói lộ ra vài tia ấm áp: "Họ đánh ngươi à?"
Y sâu sắc cảm nhận những lời này, dù là giả hay có ý tứ gì y cũng cảm thấy sửng sốt, ấm áp, nơi chiến trường khó tránh thương tổn. Trước giờ chưa có ai quan tâm y như thế, y không có song thân, những người khác đều cảm thấy đó là đương nhiên. Với thân phận của y trèo lên được làm tướng quân đã may mắn lắm rồi, chẳng qua là vật hy sinh mà thôi. Ai nói bị thương rồi sẽ quen dần, sự thật y không quen được những đêm trường lạnh lẽo chỉ có mình y tự mình chăm sóc vết thương, có khi còn chẳng dám dùng thuốc, y không thể để người khác thấy mình bất lực được, vì như thế họ sẽ thấy y là đồ bỏ đi nhanh chóng tìm người thay thế.
Rốt cuộc y vẫn là vật bỏ đi.
"Thương Thanh Hàn là tên của ngươi?"
Y mấp máy môi, không tự chủ đáp: "Ta..." hình như y không thể xưng ta nữa, đành cụp mắt: "Không có tên, người muốn gọi sao cũng được." Cái tên kia cũng là người ta đặt cho, mà người đó đã chết rồi.
Hắn vạch tay y viết: "Tên ta có một chữ An, Sở Trường An vậy gọi là Song An nhé."
Song An... y lại có một thân phận khác rồi.
Lục Minh Quy hít sâu, vết thương nơi lồng ngực hắn đang kêu gào dữ dội. Không ngờ Lạc Thần lại giả dạng người đâm hắn một nhát, Thực Hồn Châu sư tôn hay mang bên người, có hơi thở của y quấn quanh. Hắn nhất thời hổ thẹn không dám nhìn thẳng, suy nghĩ mông lung mà để tên kia có cơ hội. Hắn rơi xuống trần rồi vết thương như tằm ăn sống lan ra theo mệnh lệnh của Lạc Thần khống chế hắn.
Nó đã mọc rễ rồi.
Nếu hắn cắt bỏ e là không đủ sức đoạt hồn Sở Trường An.
Còn nếu muốn đem người kia trục khỏi nhân giới, để hắn triệt để giả dạng thì phải cắt bỏ thứ trên cơ thể đã. Nếu không Lạc Thần sẽ nhanh chóng dựa vào thứ trên người tìm ra hắn...
Hắn nuốt một ngụm máu tươi ngược vào trong, cảm nhận vị tanh nơi đầu lưỡi, trước hết hắn phải gượng đến ngày thành thân.
****
Trong phủ An Nam giăng đèn kết hoa tiếng lễ nhạc linh đình. Mùa xuân tới sự cũng đến vốn là chuyện vui nhưng trong phủ không lấy một ai vui vẻ, trong lòng xui xẻo không dám nói.
Mấy ngày nay y điều dưỡng rất tốt vết thương trên người đã lành đi rất nhiều. Thoa chút phấn là nhìn không thấy. Trời còn chưa sáng đã bị người kéo dậy từ rất sớm bắt đầu chuẩn bị. Hào quang ánh đỏ trong hỉ phục đỏ gấm nổi bật trên làn da trắng sứ, y yếu ớt mặc nó lên người, để lại dưới đất bóng người dài lê thê. Thời điểm này quá náo nhiệt, bởi vì thân phận của An Nam tướng quân hiển hách người đến dự đương nhiên cũng không hề kém cỏi. Chỉ là không biết ai thật sự cảm thông, ai cười nhạo khinh bỉ.
Có người nói đây là phúc khí của y, có người nói An Nam tướng quân quá xui xẻo hoàng thượng ban hôn sự này chẳng phải ban thưởng gì. Chẳng qua sỉ nhục kẻ luôn chống đối mình bấy lâu này thôi. Hoàng thượng dù bề ngoài tỏ ra hòa hảo, nể trọng nhưng lâu nay vẫn kiêng dè thế lực vây cánh của An Nam tướng quân ngày càng mạnh. Lại còn là cha truyền con nối không phải vua ban. Thêm việc An Nam tướng quân còn là ngoại tộc không cùng họ, thân mẫu là công chúa một nước tài hoa bạc mệnh, tiên đế ngày đêm nhớ nhung không có được người trong mộng, đến khi băng hà vẫn thương tiếc...
Từ lâu An Nam tướng quân này đã trở thành cái gai trong mắt cần phải nhổ bỏ ngay lập tức.
Chung quy là thương cảm hay chế nhạo cũng được, với y chẳng khác biệt gì mấy.
Về phía An Nam tướng quân...
Nghe danh bấy lâu y cũng chẳng biết hắn thích nam nhân đi. Cũng không nghĩ hắn sẽ đồng ý, so với tưởng tượng của y hành động này của hắn có chút nhân nhượng vị ở trên ngai kia.
Nghe tiếng báo hiệu giờ lành đến đón tân nương ra ngoài, một bàn tay nắm lấy tay y dìu bước ra ngoài trong ánh mắt khó hiểu của mọi người.
Đáng lý ra người như An Nam phải lấy một cô nương tài hoa gia thế hiển hách, còn y thì phải bị lăng trì ngàn vạn lần mới đúng. Đây không biết là chuyện buồn hay chuyện cười nữa, hoàng thượng của chúng ta thật khéo đùa. Họ cứ chăm chăm nhìn hai người, dưới khăn hỷ đỏ thẫm nhìn từng bước chân người bên cạnh...
Nghe nói An Nam cương liệt như hỏa, sát khí tàn bạo sao lại dễ dàng để người khác định đoạt?
Lời đồn cũng chỉ là lời đồn, Thẩm Huyền Quân lạnh lùng cười.
Trong phòng tân hôn một mảnh sắc đỏ vui mừng, long phượng hoa chúc cháy rực, hương thơm ấm áp bên ngoài xuyên thấu mành trúc. Đêm dài trăng đã hạ sau mành, y không hề cảm thấy buồn ngủ chỉ hơi khép mắt chờ đợi.
Nằm dưới thân hầu hạ...
Những lời này liên tiếp rót vào tai khiến y sợ hãi nhục nhã, run sợ biết bao.
Y hít sâu tự vén khăn nhìn căn phòng tinh nhã dễ chịu, giày để bên ngoài từ lúc bước vào chân trần y đã thảm lông dưới chân cực dày, mềm mại ôm lấy gót chân vuốt ve.
***
Thẩm Huyền Quân giật mình tỉnh dậy, người đầm đìa mồ hôi. Tưởng Hoàng cũng bị y làm cho tỉnh dậy, nghiêng người ôm lấy vỗ về: "Ca ca?"
Y nửa tỉnh nửa mơ, cảnh sắc trong giấc mơ nhạt dần trong tâm trí. Không thể nói rõ, không biết bắt đầu từ đâu. Chỉ có khóe mắt không ngừng rơi lệ.
Ánh mắt hắn hơi sắc bén, lo sợ y nhớ ra gì đó. Nhưng y không nói gì vùi đầu trong lòng ngực hắn. Hắn vỗ về, lắng nghe hô hấp nhè nhẹ của y.
"Ca ca đừng khóc, chỉ là một cơn ác mộng không đáng bận tâm mà thôi. Cả nhà ba người chúng ta không phải đang vui vẻ yên ổn hay sao...
Thẩm Huyền Quân tưởng mình nghe nhầm, từ trong lời nói của hắn như mang theo một ý tứ khác. Hơi ngẩng đầu nhìn chỉ thấy ánh mắt ôn nhuận dán lên người mình, dịu dàng thân mật. Y muốn bày tỏ với hắn nhưng không sao nhớ ra giấc mơ của mình, môi hơi mím lại, tiếp tục vùi đầu.
Mùa thu ướt lạnh hoa ngoài sân đã rụng nhiều, gió thổi cả một khoảng trời tiêu điều sau lưng y. Như làm mọi thứ nhấn chìm trong ảm đạm. Khu vườn phủ sương, vài chiếc lá héo tàn rất chướng mắt, nàng không lên tiếng lẽo đẽo theo sau, thầm nghĩ ngày mai phải gọi Hoa phòng đến tỉa lại.
Lúc trưa hoàng thượng thấy y hái hoa quế, liền bảo người mang hoa đến trồng gần điện hơn. Mùi hương thơm ngát dễ chịu, có thể làm mật có thể ủ rượu. Công tử không phải vì chuyện này mà vui vẻ cả ngày nay sao?
Thẩm Huyền Quân nhợt nhạt mỉm cười: "Ta thấy mệt ngươi thổi tắt đèn rồi cũng lui về nghỉ đi."
Hoa quế lượn lờ quẩn quanh, Thẩm Huyền Quân nằm xuống giường thiêm thiếp ngủ. Nằm được một lát bên giường có hơi ấm bao bọc lấy y, nằm trong lòng người mình thích phải thấy an hòa sung sướng mới đúng. Nhưng không hiểu sao y lại thấy người nặng như đeo đá, đầu nhức bưng bưng.
Y không cử động, hắn thì thầm gì đó, đến sáng mở mắt ra đã không thấy hắn đâu.
Tiểu Tây đang sắp xếp bữa sáng, luôn miệng nói người của nội vụ phủ để đồ xuống đi. Thấy y liền hí hửng mang đồ đến, ngọc khắc hình thỏ, nhỏ nhắn đáng yêu. Giấy tiêm hoa lê, nét chữ rất quen viết vài dòng tỏ tâm ý. Thẩm Huyền Quân khẽ chạm những bảo ngọc kia, cái lạnh khiến người run run. Hắn có tâm ý sao y không hiểu chứ, nhưng nỗi buồn cứ đeo đẳng chẳng cười nổi.
Sau khi bãi triều, ba người lại ngồi xuống ăn cơm. Nguyên Dương khoe hôm nay được sư phụ khen. Y liền gắp cho nó đùi chim bồ câu sữa, xoa đầu khen ngợi. Tưởng Hoàng cũng nói mấy câu, từ khi biết được nhiều chuyện đã xảy ra, nó đã không còn vui vẻ với hắn.
Thẩm Huyền Quân mất trí, nó cũng không hối thúc y nhớ lại. Cả nhà ba người ngồi cùng bàn, nhưng nếu hắn gắp đồ ăn cho nó. Bữa đó nó sẽ ăn rất ít, rời bàn sớm. Cục diện gượng gạo này hắn chẳng dám mong đợi gì thêm.
"Có phải ca ca đang giận ta không?" Ngồi gần cửa sổ ngắm cảnh, Thẩm Huyền Quân một lời cũng không nói. Hắn ôm vai gầy hôn vành tai y, thở dài: "Chuyện đêm qua..."
Thẩm Huyền Quân thấp giọng: "Không có."
Đệ ấy, cũng chẳng làm gì có lỗi với y. Có quân vương nào không có ba ngàn cung nhân chứ? Hắn đợi y sau nhiều năm tỉnh lại, yêu thương như cũ. Y đã không thể lựa chọn, mong cầu gì nữa. Thẩm Huyền Quân nén thương tâm, có lẽ y vẫn là chút ngoại lệ của hắn.
Thư phòng ngày xưa, mềm giọng hứa hẹn những lời trường cửu, trăng khuyết trăng tròn không rời xa. Bây giờ không phải đang ngọt ngào bên nhau sao?
Trong ánh mắt hắn ẩn chứa kinh hãi, cầm tay y không rời. Cũng không nhiều lời mà gắt gao ôm lấy vùi đầu bên hõm vai.
Thẩm Huyền Quân mỉm cười, chỉ dựa vào người hắn nhẹ nhàng nói: "Tẩm điện của đệ có nhiều hoa lê, giờ đã mùa thu ta muốn dời đến đây vài cây có được không?"
Hắn ôm vai y xúc động dụi má: "Được, thời gian trước chúng ta có ươm mầm vài cây con. Giờ đã cao một chút rồi, chiều nay trời mát ta cùng ca ca phá chậu trồng xuống vườn."
Y hơi kinh ngạc nghĩ đến lúc họ cặm cụi ngồi lại với nhau trồng cây cỏ. Ngày xưa họ cũng trồng hai cây trên ngọn đồi kia: "Căn nhà cũ của ta thế nào rồi."
"Ta vẫn giữ nguyên như cũ, cuối tháng ta đưa ca ca cùng Nguyên Dương về đó."
Thẩm Huyền Quân lấy lại chút vui vẻ.
**
Tuyết đầu mùa đã rơi, mỏng nhẹ như lông ngỗng bay đầy trời. Cung nhân bên ngoài đang quét tuyết, những công việc này nội vụ phủ điều người đến làm. Sau đó thì họ rời đi rất nhanh, không ai dám làm phiền đến sự yên tĩnh trong vườn Ý Ánh.
Tưởng Hoàng lại đưa thêm áo lông đến, nhất phẩm hồ điêu trong tay mềm mại ấm nhuần. Thẩm Huyền Quân ngồi bên cửa sổ ngắm tuyết hồi lâu, đột nhiên bị người ta bế lên. Y bật cười: "Ta đang chuẩn bị vải may quần áo mà."
"Bên cửa sổ trời lạnh lắm. Ca ca còn chưa khỏi bệnh đâu."
"Đệ đã đến rồi hay làm điểm tâm cho ta ăn đi."
Tưởng Hoàng bóc vỏ quả khô chuẩn bị làm bánh, y ngồi bên bàn giúp hắn may áo ấm. Tiểu Tây đã bị đuổi ra ngoài đi đâu đó, không được làm phiền. Không biết có phải do ngồi gần lò sưởi hay không mà y thấy vô cùng ấm áp, nói: "Tay lại ra mồ hôi rồi, đường may đã xấu lại còn làm bẩn tơ lụa."
Hắn nhìn một lát cực kỳ yêu thích: "Ta thấy đẹp lắm mà."
Thẩm Huyền Quần dùng nước rửa tay, biết hắn chỉ khen chọc y vui thôi. Đường may thô ráp không hề ngay ngắn, so với các tú nữ trong cung còn thua xa.
Trong lúc để tay ráo, Thẩm Huyền Quân thêm hương vào lò, than hồng cháy rực cực kỳ thơm. Khói mỏng lượn lờ bay lên rồi lại mất, hệt như những cô đơn tịch mịch của đang cố che giấu. Giấc mơ đêm qua phảng phất vẫn còn đâu đây, lúc mờ lúc tỏ.
Tưởng Hoàng vẫn bóc vỏ quả khô lâu lâu lại ngẩng đầu nhìn y mỉm cười, sắc mặt đầy mong đợi.
***
Giấc mơ đáng sợ đó dần trở lại...
Y cứ ngỡ mình đã chết vào một ngày tuyết rơi dữ dội, trong cơn mưa lạnh buốt không ngoài ngoái trông.
Một vùng đất đầy máu tươi, hoa mai đỏ không thấy đâu giữa đất trời trắng xóa. Quãng đời ngắn ngủi này đã từng nhìn thấy mai đỏ đầy trời, lồng đèn treo cao muôn nghìn diễm lệ vô cùng, đi giữa trời tuyết lạnh hái mai cũng cảm thấy ấm áp. Một đời phiêu bạt tự tìm ấm áp trong bão giông, y nguyện một đời như vậy không mong cầu gì hơn.
Có lẽ vì khi vừa chào đời y đã được đặt dưới gốc mai, dưới muôn vàn ánh đỏ ấy mà lớn lên.
Mai đã cháy hết rồi...
Dưới vòm trời này đã không còn sắc màu ấy nữa.
Thành trì diệt vong, một vùng đất nhỏ quanh năm làm nghề dệt gấm nuôi thân. Tiếc là chẳng dệt nổi năm tháng yên bình, thân là tướng quân một nước, thành trì không còn, tướng quân cũng mất. Một ngày mùa đông ảm đạm như bao ngày, vương tộc đã đầu hàng, y lê bước một mình lên thành, sấm chớp chợt lóe thân hình kia như hòa trong mưa tuyết biến mất, lợi như một chiếc lông hạc bị mưa vùi xuống lòng đất.
Có lẽ, đây là kết cục tốt nhất mà y có...
Trong cơn mơ màng đau đớn từ xương cốt thấm ra, y ngửi thấy mùi hoa mai thoang thoảng, hơi nước mưa nặng quyện vào âm trầm mà lại như một thoáng mộng ảo giác lạ lùng.
Một nhành mai đỏ khóc tang từ đâu rơi trước ngực, thấm ra máu tươi. Cứ như máu đó không phải từ cơ thể y chảy ra mà là từ nhành mai chảy ngược vào trong lồng ngực, ấm áp vô cùng. Bóng người đó mờ mịt như một đêm đông tàn kí ức của y tan dần theo từng giọt tuyết trên mái hiên nhà cũ kỹ. Đã lâu không tìm được cảm giác này nữa..
Trời vừa chớm xuân, vài nụ hoa đã nở bung báo hiệu ngày lành tháng tốt, thương thế của y đã tốt hơn đã có thể tháo băng, thoa thuốc. Y khép mắt nhận lấy cuộn vải lụa vàng tươi hoa lệ khép định năm tháng sau này của mình. Một nước thua trận, chịu sự cai quản của người khác, y là tướng quân dẫn đầu đánh trận, là kẻ thù cần phải chịu tội, thua trận chịu nhục y đã lường trước. Cho dù có bị đưa về đánh đập hành hạ đổi lấy chút yên bình cho con dân vô tội cũng cam lòng, thứ y cần chỉ là một ánh mắt do dự thôi...
Nhưng y là ai mới được?
Chính mình còn không nhớ?
Hình như y chẳng có tên...
Những người mà y dùng cả tính mạng ngần ấy năm phò tá, họ có thể lạnh lùng như thế sao?
Không khí tang thương lan khắp tường xanh ngói xám, sắc mặt y tái nhợt tiếc thương cho tiền đồ của mình. Hóa ra có ngày y bị bán một cách rẻ mạt như thế. Không bằng một món hàng, là thứ mà vứt bỏ đi sẽ nhẹ nhõm, sẽ vuốt giận được đối phương, để nịnh nọt lấy lòng họ sẵn sàng chà đạp bất cứ ai. Y quỳ dưới đất bên cạnh những gốc cây lê đang kết hoa, sắc trắng bao ngày vẫn ép hết nét đẹp. Trong thiên hạ bỗng trở nên ảm đạm, ánh mắt y như lưỡi dao sắc bén dần cụp xuống, cúi đầu khấu bái, trong nháy mắt đó che giấu cảm giác đau đớn khó tả nứt toạc trong tim phổi.
Tha hương không phải cố quốc, y muốn chết trên quê hương mình sinh ra cũng không được. Cái mạng này không thuộc về mình, chưa từng thuộc về mình.
Ngày y đi, nước đến thuyền lên, đường đến hoàng thành còn xa. Trong tiếng hân hoan của đất trời y ngồi trong cũi gỗ đầu tựa gối không nghe thấy tiếng vó ngựa mù mịt mà chìm đắm trong cơn mộng mị riêng. Mặc kệ những cơn gió lạnh về đêm đục khoét xương tủy, tiếng ồn ào chế nhạo như quái thú gầm gừ thô thiển đâm vào tai...
"Haha... chủ nhân muốn bán y cho làm quân kỹ.."
"Đáng đời..."
"Y giết biết bao người của mình chết sao cũng không đáng.."
"Hahah..."
Đó là nhục nhã...
Y đau như bị cắt thịt nhắm chặt đôi mắt, gục đầu vờ như không nghe thấy.
Cái gì mà cứ ngỡ mình đã chết, y thật sự đã chết rồi...
***
Phòng giam tĩnh mịch khe sáng trên tường lộ ra có chút lạnh lẽo, tiếng bước chân bên ngoài đều đều uể oải. Y lại ngửi thấy mùi hoa mai thoang thoảng vương vất trong mùi hôi thối hỗn tạp nơi ngục tối. Hoặc là do vết thương nơi bả vai đau buốt khiến y nảy sinh ra ảo giác huyễn hoặc. Chỉ là y không còn như lúc trước một đời chạy theo hương thơm hư ảo không thuộc về mình, không đủ sức nhúc nhích cũng không muốn động đậy gì thêm.
Bên ngoài vang lên tiếng nói lạnh lùng dù rất nhỏ nhưng vẫn nghe rõ giữa không gian yên tĩnh của ngục lao: "Là người này à?"
Giọng người bên cạnh đầy tức giận: "Mới vừa được đưa đến đã có chỉ lệnh... người xem..."
Người đó cười trầm thấp: "Cũng tốt... tốt lắm... ngươi cứ đi đáp lời đi."
"Nhưng..." Muốn nói gì đó lại nhận một cái liếc xéo dọa người, đành nuốt lời vào bụng. "Vâng, thuộc hạ đi ngay."
Hắn chạm vào nơi vết thương ở bả vai, người y như bị thiêu đốt, hơi co rút. Không rõ hắn là ai? Cai ngục?
Đêm yên tĩnh đến nghe được tiếng đồng hồ nước tiếng dài tiếng ngắn, hắn nói: "Đau không?" Hắn vuốt nhẹ vết thương của y giọng nói lộ ra vài tia ấm áp: "Họ đánh ngươi à?"
Y sâu sắc cảm nhận những lời này, dù là giả hay có ý tứ gì y cũng cảm thấy sửng sốt, ấm áp, nơi chiến trường khó tránh thương tổn. Trước giờ chưa có ai quan tâm y như thế, y không có song thân, những người khác đều cảm thấy đó là đương nhiên. Với thân phận của y trèo lên được làm tướng quân đã may mắn lắm rồi, chẳng qua là vật hy sinh mà thôi. Ai nói bị thương rồi sẽ quen dần, sự thật y không quen được những đêm trường lạnh lẽo chỉ có mình y tự mình chăm sóc vết thương, có khi còn chẳng dám dùng thuốc, y không thể để người khác thấy mình bất lực được, vì như thế họ sẽ thấy y là đồ bỏ đi nhanh chóng tìm người thay thế.
Rốt cuộc y vẫn là vật bỏ đi.
"Thương Thanh Hàn là tên của ngươi?"
Y mấp máy môi, không tự chủ đáp: "Ta..." hình như y không thể xưng ta nữa, đành cụp mắt: "Không có tên, người muốn gọi sao cũng được." Cái tên kia cũng là người ta đặt cho, mà người đó đã chết rồi.
Hắn vạch tay y viết: "Tên ta có một chữ An, Sở Trường An vậy gọi là Song An nhé."
Song An... y lại có một thân phận khác rồi.
Lục Minh Quy hít sâu, vết thương nơi lồng ngực hắn đang kêu gào dữ dội. Không ngờ Lạc Thần lại giả dạng người đâm hắn một nhát, Thực Hồn Châu sư tôn hay mang bên người, có hơi thở của y quấn quanh. Hắn nhất thời hổ thẹn không dám nhìn thẳng, suy nghĩ mông lung mà để tên kia có cơ hội. Hắn rơi xuống trần rồi vết thương như tằm ăn sống lan ra theo mệnh lệnh của Lạc Thần khống chế hắn.
Nó đã mọc rễ rồi.
Nếu hắn cắt bỏ e là không đủ sức đoạt hồn Sở Trường An.
Còn nếu muốn đem người kia trục khỏi nhân giới, để hắn triệt để giả dạng thì phải cắt bỏ thứ trên cơ thể đã. Nếu không Lạc Thần sẽ nhanh chóng dựa vào thứ trên người tìm ra hắn...
Hắn nuốt một ngụm máu tươi ngược vào trong, cảm nhận vị tanh nơi đầu lưỡi, trước hết hắn phải gượng đến ngày thành thân.
****
Trong phủ An Nam giăng đèn kết hoa tiếng lễ nhạc linh đình. Mùa xuân tới sự cũng đến vốn là chuyện vui nhưng trong phủ không lấy một ai vui vẻ, trong lòng xui xẻo không dám nói.
Mấy ngày nay y điều dưỡng rất tốt vết thương trên người đã lành đi rất nhiều. Thoa chút phấn là nhìn không thấy. Trời còn chưa sáng đã bị người kéo dậy từ rất sớm bắt đầu chuẩn bị. Hào quang ánh đỏ trong hỉ phục đỏ gấm nổi bật trên làn da trắng sứ, y yếu ớt mặc nó lên người, để lại dưới đất bóng người dài lê thê. Thời điểm này quá náo nhiệt, bởi vì thân phận của An Nam tướng quân hiển hách người đến dự đương nhiên cũng không hề kém cỏi. Chỉ là không biết ai thật sự cảm thông, ai cười nhạo khinh bỉ.
Có người nói đây là phúc khí của y, có người nói An Nam tướng quân quá xui xẻo hoàng thượng ban hôn sự này chẳng phải ban thưởng gì. Chẳng qua sỉ nhục kẻ luôn chống đối mình bấy lâu này thôi. Hoàng thượng dù bề ngoài tỏ ra hòa hảo, nể trọng nhưng lâu nay vẫn kiêng dè thế lực vây cánh của An Nam tướng quân ngày càng mạnh. Lại còn là cha truyền con nối không phải vua ban. Thêm việc An Nam tướng quân còn là ngoại tộc không cùng họ, thân mẫu là công chúa một nước tài hoa bạc mệnh, tiên đế ngày đêm nhớ nhung không có được người trong mộng, đến khi băng hà vẫn thương tiếc...
Từ lâu An Nam tướng quân này đã trở thành cái gai trong mắt cần phải nhổ bỏ ngay lập tức.
Chung quy là thương cảm hay chế nhạo cũng được, với y chẳng khác biệt gì mấy.
Về phía An Nam tướng quân...
Nghe danh bấy lâu y cũng chẳng biết hắn thích nam nhân đi. Cũng không nghĩ hắn sẽ đồng ý, so với tưởng tượng của y hành động này của hắn có chút nhân nhượng vị ở trên ngai kia.
Nghe tiếng báo hiệu giờ lành đến đón tân nương ra ngoài, một bàn tay nắm lấy tay y dìu bước ra ngoài trong ánh mắt khó hiểu của mọi người.
Đáng lý ra người như An Nam phải lấy một cô nương tài hoa gia thế hiển hách, còn y thì phải bị lăng trì ngàn vạn lần mới đúng. Đây không biết là chuyện buồn hay chuyện cười nữa, hoàng thượng của chúng ta thật khéo đùa. Họ cứ chăm chăm nhìn hai người, dưới khăn hỷ đỏ thẫm nhìn từng bước chân người bên cạnh...
Nghe nói An Nam cương liệt như hỏa, sát khí tàn bạo sao lại dễ dàng để người khác định đoạt?
Lời đồn cũng chỉ là lời đồn, Thẩm Huyền Quân lạnh lùng cười.
Trong phòng tân hôn một mảnh sắc đỏ vui mừng, long phượng hoa chúc cháy rực, hương thơm ấm áp bên ngoài xuyên thấu mành trúc. Đêm dài trăng đã hạ sau mành, y không hề cảm thấy buồn ngủ chỉ hơi khép mắt chờ đợi.
Nằm dưới thân hầu hạ...
Những lời này liên tiếp rót vào tai khiến y sợ hãi nhục nhã, run sợ biết bao.
Y hít sâu tự vén khăn nhìn căn phòng tinh nhã dễ chịu, giày để bên ngoài từ lúc bước vào chân trần y đã thảm lông dưới chân cực dày, mềm mại ôm lấy gót chân vuốt ve.
***
Thẩm Huyền Quân giật mình tỉnh dậy, người đầm đìa mồ hôi. Tưởng Hoàng cũng bị y làm cho tỉnh dậy, nghiêng người ôm lấy vỗ về: "Ca ca?"
Y nửa tỉnh nửa mơ, cảnh sắc trong giấc mơ nhạt dần trong tâm trí. Không thể nói rõ, không biết bắt đầu từ đâu. Chỉ có khóe mắt không ngừng rơi lệ.
Ánh mắt hắn hơi sắc bén, lo sợ y nhớ ra gì đó. Nhưng y không nói gì vùi đầu trong lòng ngực hắn. Hắn vỗ về, lắng nghe hô hấp nhè nhẹ của y.
"Ca ca đừng khóc, chỉ là một cơn ác mộng không đáng bận tâm mà thôi. Cả nhà ba người chúng ta không phải đang vui vẻ yên ổn hay sao...
Thẩm Huyền Quân tưởng mình nghe nhầm, từ trong lời nói của hắn như mang theo một ý tứ khác. Hơi ngẩng đầu nhìn chỉ thấy ánh mắt ôn nhuận dán lên người mình, dịu dàng thân mật. Y muốn bày tỏ với hắn nhưng không sao nhớ ra giấc mơ của mình, môi hơi mím lại, tiếp tục vùi đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.