Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư

Chương 119: Bách Lý Thần? Thần vương?

Cạn hạ vân

13/04/2018

Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn tay cầm bút lông của Vũ Huyên Huyên, nhìn không ra nàng viết cấp bậc linh lực gì, nhưng nàng đoán trước đó nàng ta đã là Hoàng Linh đỉnh phong, lần này nói không nhất định sẽ lên cấp!

Nhưng không sao, dù linh lực của ngươi cao hơn ta thì sao, giải thi đấu ba tháng sau chính là lúc Thượng Quan Tây Nguyệt ta nở mày nở mặt, vị trí đầu bảng nhất định là ta!

"Lát nữa ta sẽ trở về, ca ca, huynh về trước đi!"Thượng Quan Tây Nguyệt nói với Thượng Quan Minh Tuyên, đã lâu rồi nàng không đến gặp sư phụ, hôm này vừa lúc đang ở gần không xa thuận tiện đi gặp hắn một chút nói cho hắn biết mình muốn tham gia trận đấu!

"Vậy muội cẩn thận một chút."Thượng Quan Minh Tuyên nhìn Bách Lý Thần một, hắn biết nam nhân này sẽ bảo vệ tốt muội muội của mình.

"Nguyệt nhi, ta cùng đi với nàng!"Bách Lý Thần cũng nhìn thấy ánh mắt của Thượng Quan Minh Tuyên, hắn gật đầu, ý nói có hắn ở đây, Nguyệt nhi sẽ không sao.

Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn Bách Lý Thần một, lại nhìn Thượng Quan Minh Tuyên đã đi ra ngoài, sau đó gật đầu đồng ý

Vũ Huyên Huyên đăng ký xong quay đầu lại, trông thấy Bách Lý Thần chuẩn bị rời đi, vội vàng nhấc váy lên chạy tới, mở miệng hô lên một câu kiên định "Thần vương, lần này ta tham gia trận đấu nhất định sẽ đoạt được vị trí đầu bảng, đến lúc đó ta sẽ xin Hoàng Thượng làm chủ, để ngươi và ta thành thân!"

Khi Vũ Huyên Huyên hô lên, người chung quanh đều mới gật đầu, thì ra Vũ đại tiểu thư đã sớm ngưỡng mộ Thần vương, lần này tham gia giải đấu cũng là vì Thần vương!

Đám người chưa kịp cảm thán, đột nhiên cảm nhận được một luồng khí rét lạnh trong không khí, khiến mọi người cũng lạnh run, giương mắt nhìn theo, Bách Lý Thần ngừng bước, mắt âm trầm không ngừng tỏa ra hàn khí, ánh mắt đầy sát khí khiến người ta không rét mà run!

Thượng Quan Tây Nguyệt cũng nghe thấy câu nói đầy tính chiếm hữu của Vũ Huyên Huyên, nàng đứng bên cạnh Bách Lý Thần, nhìn khuôn mặt âm hàn của Bách Lý Thần, Thượng Quan Tây Nguyệt không nói gì thêm, khóe miệng nàng nở nụ cười yếu ớt, đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào tay của hắn, mười ngón đan xen, tương cứu trong lúc hoạn nạn!

Khi nhiệt độ trong tay truyền đến, sắc mặt Bách Lý Thần không còn lạnh như băng nữa, hắn nhìn tay của mình và Thượng Quan Tây Nguyệt đan xen vào nhau, cười đầy ấm áp cười!

Có nàng, là đủ rồi!

Bách Lý Thần và Thượng Quan Tây Nguyệt liếc nhau, nắm tay nhau không để ý đến Vũ Huyên Huyên, quay người đi vào bên trong Thông Thiên Các.

Vũ Huyên Huyên thấy vậy, khẽ cắn môi anh đào, nhìn bóng lưng Bách Lý Thần, trong mắt đầy kiên định, nàng nhất định sẽ gả cho hắn.

"Tạ lão, sư phụ ta ở đâu!" Đi vào, đã nhìn thấy Tạ lão ngồi tại trên ghế, buồn bã ỉu xìu, khi nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt đi tới, lập tức kích động đứng lên, nghênh đón.

"Tiểu thư, ngươi đã tới, hôm nay quân đại sư còn lẩm bẩm nhắc đến ngươi đấy!"

Tạ lão trông thấy Bách Lý Thần bên cạnh thì khách sáo gật đầu với hắn, liền chuyển mắt về phía Thượng Quan Tây Nguyệt.

"Thật sao? Vậy hiện tại ta đi tìm hắn!" Nói xong Thượng Quan Tây Nguyệt kéo Bách Lý Thần đi vào chỗ ở của quân đại sư.

Đi vào bên trong, trông thấy quân đại sư đang toàn tâm toàn ý luyện đan, Thượng Quan Tây Nguyệt và Bách Lý Thần liền an tĩnh đứng ở một bên, không dám tùy ý quấy rầy, phải biết là lúc luyện đan phải tập trung tinh thần, nếu phân tâm, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì khó giữ được tính mạng.

Quân đại sư chỉ khép hờ hai mắt khống chế độ lửa, một lát sau, một mùi thơm ngát bay từ trong lò luyện đan ra, vừa ngửi thấy, tinh thần đã tăng gấp bội.



"Thu "

Quân đại sư khẽ nói, đan dược bay từ trong lò luyện đan ra ngoài, sau đó rơi vào trong tay Quân đại sư.

Trông thấy Quân đại sư sắp xếp gọn gầng đan dược, Thượng Quan Tây Nguyệt đi ra từ chỗ tối.

"Sư phụ "

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Quân đại sư ngạc nhiên quay đầu lại, khi nhìn thấy đúng là đồ đệ mà mình ngày đêm nhớ nhung, lập tức nở nụ cười.

"Nguyệt nhi, sao lâu như vậy rồi mà ngươi không đến thăm tamột chút!" Lúc này biểu cảm của Quân đại sư tựa như tiểu hài không lấy được kẹo, Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn thấy liền cười ha ha.

Nàng lên phía trước kéo cánh tay Quân đại sư "Sư phụ, gần không phải do ta bận bịu sao? Đúng rồi, sư phụ, lần này ta tới là muốn nói cho ngươi biết ba tháng sau so ta sẽ tham gia giải thi đấu!"

Nghe thấy Thượng Quan Tây Nguyệt nói như vậy, Quân đại sư cũng không cảm thấy kinh ngạc, hắn biết đồ đệ của mình ngày sau nhất định sẽ bất phàm, mọi thứ đối với nàng lúc này chỉ là một sự rèn luyện.

"Rất tốt, sư phụ ủng hộ ngươi, ngày tranh tài, sư phụ nhất định đến trình diện để cổ vũ cho ngươi!" Quân đại sư vui mừng vỗ vỗ bả vai Thượng Quan Tây Nguyệt.

Hắn biết trước đó Thượng Quan Tây Nguyệt có một khoảng thời gian khổ không thể tả, hiện tại tốt rồi, tất cả đều đã thay đổi rất nhiều, ngày tranh tài chính là lúc nàng vang danh thiên hạ!

"Đây không phải..." Quân đại sư chú ý tới Bách Lý Thần vẫn im lặng không nói gì, hắn nhớ người này, trước đây đi cùng Nguyệt nhi, nhưng vì sao khí thế ngày đó và hôm nay hoàn toàn khác biệt, hôm nay dù hắn vẫn đứng ở đó không mở miệng, cũng không để người ta phải chú ý đến hắn, nhưng ở trước mặt hắn lại có cảm giác bị đè đầu.

Nam nhân này không đơn giản!

Đây là ý nghĩ đầu tiên của Quân đại sư khi nhìn thấy hắn.

"Sư phụ, đây là Bách Lý Thần tới cùng ta lần trước!" Thượng Quan Tây Nguyệt kéo Bách Lý Thần đến trước mặt Quân đại sư để giới thiệu.

"Quân đại sư" Bách Lý Thần khách sáo nhẹ gật đầu, đối với người sư phụ này của Thượng Quan Tây Nguyệt, hắn cũng rất tôn trọng, chỉ cần là người đối xử tốt với Thượng Quan Tây Nguyệt, thì sẽ không phải là kẻ địch của hắn.

"Bách Lý Thần? Thần vương?"

Kỳ quái, không phải nói Thần vương là kẻ ngu sao, nhìn hắn hoàn toàn không giống, mà ánh mắt hắn nhìn Nguyệt nhi rõ ràng không hề che giấu vẻ yêu thương, nhìn hắn và Nguyệt nhi thân mật, hắn cũng đoán được một chút!

Quân đại sư không biết Bách Lý Thần giả ngu cũng rất bình thường, hắn suốt ngày chỉ biết cúi đầu luyện đan, đối với những chuyện khác chỉ cần không liên quan tới mình thì sẽ không hỏi, cũng khó trách hắn không biết tin tức ầm ĩ bên ngoài.

Thượng Quan Tây Nguyệt cũng nhìn ra Quân đại sư nghi ngờ, nàng chỉ nói một câu "Là như vậy, sư phụ, trước đó Bách Lý Thần có vài nguyên nhân bất đắc dĩ mới giả ngu."

Nghe thấy Thượng Quan Tây Nguyệt giải thích, Quân đại sư mới hiểu gật đầu, tuy hắn không hỏi thế sự, nhưng là chuyện lục đục trong hoàng gia hắn cũng rất rõ ràng.

Từ xưa đến nay, hoàng vị đều do chém giết mà có, các hoàng tử vì tranh đoạt hoàng vị, đều biến thành đao phủ hung tàn khiến mọi người sợ hãi, một hoàng vị, lại dính bao nhiêu máu tươi của người vô tội, nếu dùng một câu để diễn tả, thì chính là hoàng vị do máu tươi xây nên!



Nhưng những điều này hắn đều không quan tâm, điều hắn quan tâm chỉ là hạnh phúc của Nguyệt nhi, mặc kệ Bách Lý Thần ngốc thật hay là giả ngu, chỉ cần thật tâm với Nguyệt nhi, thì cái gì cũng tốt!

"Tiểu tử, ngươi không nên phụ Nguyệt nhi, nếu không lão già ta là người thứ nhất không bỏ qua cho ngươi." Quân đại sư nghiêm túc nhìn Bách Lý Thần, mặc dù hắn cũng có thể nhìn ra Bách Lý Thần đối xử thật lòng với Thượng Quan Tây Nguyệt nhưng có vài lời vẫn phải nói ra.

"Yên tâm, Quân đại sư" Bách Lý Thần nắm chặt bàn tay nhỏ của Thượng Quan Tây Nguyệt, kiên định nói " Đời này Bách Lý Thần ta sẽ chỉ có mình Nguyệt nhi, nắm tay người, bạc đầu giai lão, dù xảy ra chuyện gì, cũng sẽ cùng sống cùng chết, không rời không bỏ!"

Thượng Quan Tây Nguyệt ngẩng đầu, nghe thấy câu này, nàng đã cảm động, lại thẹn thùng, nàng nắm chặt lại tay Bách Lý Thần, ra hiệu để hắn đừng nói lời buồn nôn như vậy nữa, ở trước mặt sư phụ rất ngượng ngùng.

Bách Lý Thần cưng chiều cười một tiếng, nghe theo Thượng Quan Tây Nguyệt, không nói thêm gì nữa!

"Sư phụ, lần này ta đến đầu tiên là muốn thăm ngươi, thứ hai là muốn nói cho ngươi biết ta sẽ tham gia trận đấu, hiện tại ta muốn trở về tu luyện, nếu không đến lúc đó thua chẳng phải sẽ làm ông lão như người mất thể diện sao?"

"Mất mặt? Đồ đệ của ta sao có thể thua." Râu mép Quân đại sư vểnh lên, nói tiếp "Hơn nữa, đồ đệ của quân đại sư ta ai dám chê cười, nếu dám ta sẽ hạ độc cho hắn câm miệng."

Nghe quân đại sư bênh vực mình, Thượng Quan Tây Nguyệt cảm thấy rất may mắn khi mình xuyên qua và được Quân đại sư chăm sóc như vậy, còn có ca ca, nhà ngoại nữa.

Mắt Thượng Quan Tây Nguyệt chuyển động, nhìn về phía Bách Lý Thần, còn có hắn, nam nhân đã thay đổi mình, xưa nay nàng không tin tưởng tình yêu, cho rằng tình yêu có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng từ khi gặp được Bách Lý Thần, ở chung với hắn, nàng mới biết mình sai, không tin tình yêu chỉ bởi vì chưa gặp được người khiến mình động tâm mà thôi.

Nhưng tại triều đại không có trong lịch sử này, nàng đã xuyên đến đây, cũng gặp được hắn, gặp được một người khiến mình tin tưởng vào tình yêu đồng thời cũng là nam nhân mà mình phải lòng.

Hắn là Bách Lý Thần, một nam nhân tình nguyện để bản thân bị thương cũng không muốn nhìn thấy mình bị thương, một nam nhân cho cam kết với mình một đời một thế một đôi, phải biết là tại cái triều đại tam thê tứ thiếp này, không dễ có người có thể chỉ cưới một thê tử.

Nhưng hắn, Bách Lý Thần, dùng tính mạng để chứng minh lời hứa của mình, điều này bảo sao nàng không cảm động được, làm sao không yêu được!

"Sư phụ, những ngày tiếp theo ta cũng sẽ không thể tới thăm ngươi, ngươi phải bảo trọng, chờ ta đoạt được vị trí đầu bẳng ngươi cũng sẽ có mặt mũi!"

Sau đó hàn huyên một lúc với Quân đại sư, rồi Thượng Quan Tây Nguyệt lưu luyến cáo biệt hắn.

Ra cửa lớn, Bách Lý Thần nói muốn đưa nàng trở về, Thượng Quan Tây Nguyệt đồng ý, hai người nắm tay nhau lẳng lặng đi về phía trước, tuy hai người đều không mở miệng nói chuyện, nhưng lúc này không nói lại tốt hơn nói, bọn họ cũng đều hiểu địa vị của mình trong lòng đối phương!

Đông Nhật đi theo phía sau sầu khổ nhìn hai người xuất chúng ân ái phía trước, trong lòng thấy thê lương, ai da, ngay cả người khó hầu hạ như chủ tử cũng đã có bạn, nhưng còn mình thì sao!

Đông Nhật đang suy nghĩ lung tung đột nhiên lại nghĩ đến Thượng Quan Tây Nguyệt còn có hôn ước, không khỏi lo lắng giùm chủ tử, dù sao cùng người có hôn ước với Thượng Quan Tây Nguyệt không phải ai khác, mà là thái tử Tây Lăng Quốc.

Lại thêm việc Thượng Quan Tây Nguyệt khôi phục lại dung mạo tuyệt thế, đến lúc đó thái tử không muốn buông tay, vậy chủ tử của mình phải làm sao bây giờ, đến lúc đó xảy ra một trận đại chiến tranh đoạt mỹ nhân, vậy cuối cùng sẽ là ai thắng!

Chủ tử? Hay là thái tử?

Không thể không nói, Đông Nhật thực sự đã buồn lo vô cớ, nghĩ đi nghĩ lại đều không xong, nếu để cho Thượng Quan Tây Nguyệt biết suy nghĩ trong lòng hắn, nhất định sẽ muốn bổ đầu hắn ra nhìn thử xem bên trong có cái gì, có thể suy nghĩ lung tung phức tạp như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook