Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư
Chương 13: Lấy lại đồ Cưới (5)
Cạn hạ vân
16/09/2017
"Tiểu thư, ngươi cũng không biết sắc mặt Nhị di nương bọn họ có bao
nhiêu khó coi đâu!" Tiểu Ngôn trở về vui vẻ đứng bên người Thượng Quan
Tây Nguyệt quơ tay múa chân.
"Đúng vậy a, tiểu thư, ngươi vừa rồi nói quá tuyệt vời, các nàng đều không còn lời nào để nói." Bích Ngọc cũng vỗ tay một cái.
"Tiểu thư, ngươi đúng là đã trưởng thành rồi, mẫu thân ngươi biết khẳng định sẽ rất vui." Khương Ma Ma vui mừng nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt.
"Tốt, các ngươi cũng đừng khen ta nữa. Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta sẽ càng ngày càng tốt." Thượng Quan Tây Nguyệt cầm tay Khương Ma Ma.
"Ngày mai chúng ta sẽ trở về "Ngọc Tình Các", đi, trở về đem đồ đạc dọn dẹp một chút." Thượng Quan Tây Nguyệt nói xong liền đi về viện tử của mình.
"Tiểu thư, chờ ta một chút..." Tiểu Ngôn cùng Bích Ngọc đuổi theo Thượng Quan Tây Nguyệt
Khương Ma Ma nhìn các nàng bộ dáng vui vẻ, khóe miệng giương lên nụ cười từ ái, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tiểu thư, ngươi thấy không, con gái của ngươi hiện tại sống rất tốt...
Thượng Quan Tây Nguyệt sau khi thu thập xong liền đi nghỉ ngơi, một đêm không mộng ngủ thẳng tới sáng.
"Ta đi, cũng sẽ không trở lại nữa." Thượng Quan Tây Nguyệt hướng về phía căn phòng rách nát phất tay liền đi
"Đúng rồi, Tiểu Ngôn, Nhị di nương chuyển ra khỏi "Ngọc Tình Các" rồi, ta nên đi nơi nào tìm nàng." Thượng Quan Tây Nguyệt vừa đi vừa hỏi
"Tiểu thư, Nhị di nương có viện tử của riêng nàng, là "Phỉ vũ các" trước mặt ".
Tiểu Ngôn sửa sang lại vài bao vải đeo trên người chỉ về phía trước.
Thượng Quan Tây Nguyệt dẫn Tiểu Ngôn đi vào "Phỉ vũ các", Giang Phỉ đứng ở nơi đó, từng rương đồ cưới đã chuẩn bị kỹ càng bày ở đại sảnh.
"Khương Ma Ma, mở ra nhìn xem." Thượng Quan Tây Nguyệt đi tới chỉ một rương trong đó.
Mở rương ra, con mắt Thượng Quan Tây Nguyệt đều bị ánh sáng làm cho mù.
Long mộ phỉ thúy ngọc, bạch ngọc trâm, bóng pha lê linh lung, trâm thủy tinh đen tuyền, mặt dây chuyền mã não lục thạch... chờ một chút,
Giang Phỉ nhìn những đồ trang sức sáng lấp lánh kia, trái tim đều đang chảy máu, lại càng hận Thượng Quan Tây Nguyệt hơn, nếu không có nàng ta, những vật này đều là của nàng...
"Bích Ngọc, ngươi cầm danh sách nhìn xem đã đủ hay chưa." Thượng Quan Tây Nguyệt móc ra tờ danh sách từ trong ngực đưa cho Bích Ngọc.
"Vâng, tiểu thư." Bích Ngọc cầm lấy danh sách kiểm tra từng cái từ.
Nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt để cho người ta kiểm tra, Giang Phỉ trong lòng chột dạ, nàng bất quá cũng chỉ giữ lại một miếng ngọc bội, hẳn là không tra ra được đi.
Thượng Quan Lâm không biết mẫu thân nàng trong lòng đang suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy Thượng Quan Tây Nguyệt làm như vậy đang vũ nhục nàng
"Thượng Quan Tây Nguyệt, ngươi có ý gì, đều đã trả lại cho ngươi, ngươi còn kiểm tra cái gì." Thượng Quan Lâm rút tay Giang Phỉ một mực nắm lấy quần áo của nàng ra.
Ai, cái nữ nhi ngốc này, Giang Phỉ trong lòng ai thán
Thượng Quan Tây Nguyệt mặc kệ Thượng Quan Lâm nói cái gì, hai mắt đảo qua những đồ cưới này.
Đang chuẩn bị thu hồi tầm mắt, không đúng, giống như thiếu đi một vật, nàng lần nữa nhìn về phía những đồ cưới kia.
Đúng, trước kia mẫu thân còn sống, giao cho nàng một cái hộp gỗ màu đỏ, bất quá nàng không biết bên trong chứa cái gì.
"Nhị di nương, giống như thiếu mất một cái hộp gỗ màu đỏ." Thượng Quan Tây Nguyệt không muốn cùng các nàng nói nhảm, nói thẳng ra.
"Tiểu thư, ngoại trừ vài thước vải những cái khác đều đủ, còn thiếu một hộp gỗ màu đỏ." Lúc này Bích Ngọc cũng kiểm tra xong
"Có đúng không, ta trở về phòng nhìn xem có phải đã rơi ở đâu đó hay không." Giang Phỉ cuống quít xoay người.
Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn thấy nét mặt của nàng cũng hiểu, hừ, lại muốn nuốt làm của riêng, không có cửa đâu.
"Đại tiểu thư, ngươi xem trí nhớ ta thật kém, sau khi thu thập xong để trên bàn mà quên lấy ra." Giang Phỉ từ trong phòng đi ra cười dối trá đem hộp gỗ đưa cho Thượng Quan Tây Nguyệt.
Thượng Quan Tây Nguyệt mở hộp, ra bên trong để đó một miếng ngọc bội được chạm trổ tinh tế màu đỏ xuyên thấu, lấy ra, Thượng Quan Tây Nguyệt tiện tay bỏ vào trong ngực.
"Khương Ma Ma, những vải vóc kia đều bị các nàng dùng, ngươi tính xem chúng trị giá bao nhiêu bạc." Thượng Quan Tây Nguyệt đóng nắp rương lại, hỏi Khương Ma Ma
"Tiểu thư, những vải vóc kia đều là của danh gia Bàn kim Tương vũ gấm, lụa màu nhuộm chu sa, gấm mây, gấm kim tước nhuộm vàng, lụa mỏng in cánh ve sa tất cả năm thước, dựa theo giá thị trường năm thước này tổng cộng 1000 lạng bạc." Khương Ma Ma mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim nói.
"1000 lạng, sao ngươi không đi ăn cướp đi." Thượng Quan Lâm phản bác
"Nhị tiểu thư, ngươi nói không đúng rồi, năm thước vải này là năm đó Tiên Hoàng ban cho lão phu nhân, nếu nghĩ giá trị không đáng giá ngươi có thể tiến cung hỏi Hoàng Thượng." Thượng Quan Tây Nguyệt nghe như thế trong lòng không nhịn được cho Khương Ma Ma một trăm cái like.
Sao sao, nói đến đây rồi, ta có Hoàng Thượng làm chỗ dựa, cái gì cũng không sợ...
"Được rồi, Lâm Nhi, nếu là Tiên Hoàng ngự tứ, khẳng định là rất đáng giá." Giang Phỉ vội vàng ngăn chặn Thượng Quan Lâm, bằng khôn, không biết chút nữa lại nói ra lời gì đó đại bất kính.
"Đại tiểu thư, trước đó 1800 lượng bạc cộng thêm 1000 lạng nữa, tổng cộng là 2800 lượng bạc, ngươi đếm đi" Giang Phỉ từ trong tay áo móc ngân phiếu ra đau lòng đưa cho Thượng Quan Tây Nguyệt.
Thượng Quan Tây Nguyệt nhận lấy ngân phiếu, ngẩng đầu nhìn biểu hiện đau lòng của nàng, trong lòng thầm hừ, hiện tại đã cảm thấy đau đớn sao, về sau còn có nhiều đau đớn hơn cho các ngươi chịu...
"Đúng vậy a, tiểu thư, ngươi vừa rồi nói quá tuyệt vời, các nàng đều không còn lời nào để nói." Bích Ngọc cũng vỗ tay một cái.
"Tiểu thư, ngươi đúng là đã trưởng thành rồi, mẫu thân ngươi biết khẳng định sẽ rất vui." Khương Ma Ma vui mừng nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt.
"Tốt, các ngươi cũng đừng khen ta nữa. Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta sẽ càng ngày càng tốt." Thượng Quan Tây Nguyệt cầm tay Khương Ma Ma.
"Ngày mai chúng ta sẽ trở về "Ngọc Tình Các", đi, trở về đem đồ đạc dọn dẹp một chút." Thượng Quan Tây Nguyệt nói xong liền đi về viện tử của mình.
"Tiểu thư, chờ ta một chút..." Tiểu Ngôn cùng Bích Ngọc đuổi theo Thượng Quan Tây Nguyệt
Khương Ma Ma nhìn các nàng bộ dáng vui vẻ, khóe miệng giương lên nụ cười từ ái, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tiểu thư, ngươi thấy không, con gái của ngươi hiện tại sống rất tốt...
Thượng Quan Tây Nguyệt sau khi thu thập xong liền đi nghỉ ngơi, một đêm không mộng ngủ thẳng tới sáng.
"Ta đi, cũng sẽ không trở lại nữa." Thượng Quan Tây Nguyệt hướng về phía căn phòng rách nát phất tay liền đi
"Đúng rồi, Tiểu Ngôn, Nhị di nương chuyển ra khỏi "Ngọc Tình Các" rồi, ta nên đi nơi nào tìm nàng." Thượng Quan Tây Nguyệt vừa đi vừa hỏi
"Tiểu thư, Nhị di nương có viện tử của riêng nàng, là "Phỉ vũ các" trước mặt ".
Tiểu Ngôn sửa sang lại vài bao vải đeo trên người chỉ về phía trước.
Thượng Quan Tây Nguyệt dẫn Tiểu Ngôn đi vào "Phỉ vũ các", Giang Phỉ đứng ở nơi đó, từng rương đồ cưới đã chuẩn bị kỹ càng bày ở đại sảnh.
"Khương Ma Ma, mở ra nhìn xem." Thượng Quan Tây Nguyệt đi tới chỉ một rương trong đó.
Mở rương ra, con mắt Thượng Quan Tây Nguyệt đều bị ánh sáng làm cho mù.
Long mộ phỉ thúy ngọc, bạch ngọc trâm, bóng pha lê linh lung, trâm thủy tinh đen tuyền, mặt dây chuyền mã não lục thạch... chờ một chút,
Giang Phỉ nhìn những đồ trang sức sáng lấp lánh kia, trái tim đều đang chảy máu, lại càng hận Thượng Quan Tây Nguyệt hơn, nếu không có nàng ta, những vật này đều là của nàng...
"Bích Ngọc, ngươi cầm danh sách nhìn xem đã đủ hay chưa." Thượng Quan Tây Nguyệt móc ra tờ danh sách từ trong ngực đưa cho Bích Ngọc.
"Vâng, tiểu thư." Bích Ngọc cầm lấy danh sách kiểm tra từng cái từ.
Nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt để cho người ta kiểm tra, Giang Phỉ trong lòng chột dạ, nàng bất quá cũng chỉ giữ lại một miếng ngọc bội, hẳn là không tra ra được đi.
Thượng Quan Lâm không biết mẫu thân nàng trong lòng đang suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy Thượng Quan Tây Nguyệt làm như vậy đang vũ nhục nàng
"Thượng Quan Tây Nguyệt, ngươi có ý gì, đều đã trả lại cho ngươi, ngươi còn kiểm tra cái gì." Thượng Quan Lâm rút tay Giang Phỉ một mực nắm lấy quần áo của nàng ra.
Ai, cái nữ nhi ngốc này, Giang Phỉ trong lòng ai thán
Thượng Quan Tây Nguyệt mặc kệ Thượng Quan Lâm nói cái gì, hai mắt đảo qua những đồ cưới này.
Đang chuẩn bị thu hồi tầm mắt, không đúng, giống như thiếu đi một vật, nàng lần nữa nhìn về phía những đồ cưới kia.
Đúng, trước kia mẫu thân còn sống, giao cho nàng một cái hộp gỗ màu đỏ, bất quá nàng không biết bên trong chứa cái gì.
"Nhị di nương, giống như thiếu mất một cái hộp gỗ màu đỏ." Thượng Quan Tây Nguyệt không muốn cùng các nàng nói nhảm, nói thẳng ra.
"Tiểu thư, ngoại trừ vài thước vải những cái khác đều đủ, còn thiếu một hộp gỗ màu đỏ." Lúc này Bích Ngọc cũng kiểm tra xong
"Có đúng không, ta trở về phòng nhìn xem có phải đã rơi ở đâu đó hay không." Giang Phỉ cuống quít xoay người.
Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn thấy nét mặt của nàng cũng hiểu, hừ, lại muốn nuốt làm của riêng, không có cửa đâu.
"Đại tiểu thư, ngươi xem trí nhớ ta thật kém, sau khi thu thập xong để trên bàn mà quên lấy ra." Giang Phỉ từ trong phòng đi ra cười dối trá đem hộp gỗ đưa cho Thượng Quan Tây Nguyệt.
Thượng Quan Tây Nguyệt mở hộp, ra bên trong để đó một miếng ngọc bội được chạm trổ tinh tế màu đỏ xuyên thấu, lấy ra, Thượng Quan Tây Nguyệt tiện tay bỏ vào trong ngực.
"Khương Ma Ma, những vải vóc kia đều bị các nàng dùng, ngươi tính xem chúng trị giá bao nhiêu bạc." Thượng Quan Tây Nguyệt đóng nắp rương lại, hỏi Khương Ma Ma
"Tiểu thư, những vải vóc kia đều là của danh gia Bàn kim Tương vũ gấm, lụa màu nhuộm chu sa, gấm mây, gấm kim tước nhuộm vàng, lụa mỏng in cánh ve sa tất cả năm thước, dựa theo giá thị trường năm thước này tổng cộng 1000 lạng bạc." Khương Ma Ma mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim nói.
"1000 lạng, sao ngươi không đi ăn cướp đi." Thượng Quan Lâm phản bác
"Nhị tiểu thư, ngươi nói không đúng rồi, năm thước vải này là năm đó Tiên Hoàng ban cho lão phu nhân, nếu nghĩ giá trị không đáng giá ngươi có thể tiến cung hỏi Hoàng Thượng." Thượng Quan Tây Nguyệt nghe như thế trong lòng không nhịn được cho Khương Ma Ma một trăm cái like.
Sao sao, nói đến đây rồi, ta có Hoàng Thượng làm chỗ dựa, cái gì cũng không sợ...
"Được rồi, Lâm Nhi, nếu là Tiên Hoàng ngự tứ, khẳng định là rất đáng giá." Giang Phỉ vội vàng ngăn chặn Thượng Quan Lâm, bằng khôn, không biết chút nữa lại nói ra lời gì đó đại bất kính.
"Đại tiểu thư, trước đó 1800 lượng bạc cộng thêm 1000 lạng nữa, tổng cộng là 2800 lượng bạc, ngươi đếm đi" Giang Phỉ từ trong tay áo móc ngân phiếu ra đau lòng đưa cho Thượng Quan Tây Nguyệt.
Thượng Quan Tây Nguyệt nhận lấy ngân phiếu, ngẩng đầu nhìn biểu hiện đau lòng của nàng, trong lòng thầm hừ, hiện tại đã cảm thấy đau đớn sao, về sau còn có nhiều đau đớn hơn cho các ngươi chịu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.