Quyển 1 - Chương 83: Khúc dạo đầu hưu phu
Giản Hồng Trang
07/03/2014
“Ca ca, đây đều là do Ngâm Tuyết cam tâm tình nguyện . . . . . .”
Lời nói thanh lệ, bỗng vang lên phía sau. Quay đầu, nhìn qua thân ảnh không nhiễm một chút tạp chất trong bóng tối, trong mắt Tống Vũ Huyền tràn đầy đau lòng, thanh âm, hình như có chút nghẹn ngào.
“Ngâm Tuyết. . . . . .”
“Ca ca, muội tới đây.” Cười nhạt một tiếng, thu lại vẻ yêu kiều, lộ ra sự thâm trầm nguyên bản của Nhữ Dương, cùng nét trong sáng của Tống Ngâm Tuyết hôm nay.
Đi lên trước, cách xa khoảng một cánh tay, hai người nhìn nhau thật sâu, trong đôi mắt, có thần thái đang trao đổi.
Trước mặt người khác, trên cơ bản bọn họ chưa bao giờ nói chuyện như thế này, càng không có trao đổi ánh mắt, bởi vì không để bất luận kẻ nào sinh ra hoài nghi, bọn họ một mực đều sắm vai hai thân phận không bao giờ cùng xuất hiện: Tam hoàng tử trầm mặc lãnh đạm, Nhữ Dương quận chúa điêu ngoa thô bỉ!
Trước mặt mọi người không có trao đổi, sau lưng họ cũng rất ít có, vì không muốn bị người phát hiện, ngay cả trong bóng tối bọn họ đều hạn chế tiếp xúc. Hành vi làm việc, ý chí nhận thức, toàn bộ dựa vào sự ăn ý vốn có của hai người mà tiến hành.
“Ngâm Tuyết, muốn động thủ sao?” Cúi đầu trầm giọng nói. Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết nhẹ gật gật đầu, chậm rãi mà nói: “Dạ! Hắn đã có chút kìm nén không được rồi!”
“Chính là theo hiểu biết của huynh đối với hắn, không có vạn phần nắm chắc, hắn sẽ không động thủ nhanh như vậy!” Trầm tư, Tống Vũ Huyền thong thả nói ra.
Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết ý vị sâu xa nở nụ cười, nàng xoay người, nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, lời nói trầm thấp: “Đúng vậy a, không đến thời điểm vạn phần nắm chắc, hắn thật sự sẽ không động thủ! Nhưng mà chúng ta, há lại có thể thật sự để cho hắn chờ đợi được đến lúc kia sao?”
“Vậy ý của muội là phải . . . . .” Hơi nhíu lông mày, giương mắt trông theo, Tống Vũ Huyền lúc này, ánh mắt ngưng tĩnh.
Nghe được hắn hỏi như thế, Tống Ngâm Tuyết có chút khép mắt, khóe miệng chậm rãi giương lên, nhẹ nhàng phun ra chữ “Bức”!
“Muội là nói muốn buộc hắn động thủ? Cái này chỉ sợ. . . . . .”
“Yên tâm đi, ca ca, hết thảy Ngâm Tuyết đều đã sắp xếp xong xuôi, chỉ cần mấy ngày sau lại diễn một màn kịch, tin rằng, hắn sẽ không nhịn nữa được!”
“Chuyện muội an bài, huynh luôn yên tâm, cũng không có gì nghi vấn! Chỉ là người khôn khéo như kẻ kia, muốn buộc hắn động thủ, chung quy nên có một cái cớ thật tốt, không biết Ngâm Tuyết, đến tột cùng muốn dùng cái gì?” Tống Vũ Huyền nghe vậy, trên gương mặt bình tĩnh xuất hiện một tia hoang mang.
“Rất đơn giản, Kiều Mạt Nhi!”
Mấy chữ đơn giản rõ ràng, nói ra mấu chốt cả sự kiện, nghe vậy, dù thế nào cũng là huynh muội tâm tư liên thông, trong tình huống hoàn toàn không biết gì cả, nhưng chỉ vừa nghe ba chữ mấu chốt nhất, trong lòng Tống Vũ Huyền, cũng lập tức hiểu rõ.
“Ngâm Tuyết là muốn dùng. . . . . .” Lời nói, chỉ nói đến một nửa, không có nói thêm gì nữa. Giương mắt nhìn Tống Ngâm Tuyết, chảy xuôi trong mắt, là tán thưởng, vui mừng, tự hào, kiêu ngạo!
Đúng vậy a, có thể có muội muội tuyệt đỉnh thông minh, có dũng có mưu như thế, sao có thể không cảm thấy như vậy?
Yên lặng không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vào nàng, hồi lâu sau, môi khẽ động, Tống Vũ Huyền nói: “Ngâm Tuyết, vậy kế tiếp. . . . . .”
“Ca ca, hết thảy cứ theo kế hoạch làm việc. Tống Vũ Thiên làm người thâm tàng bất lộ(giấu tài), hơn nữa căn cơ thâm hậu, thế lực rộng lớn, chúng ta trong lúc nhất thời căn bản không động hắn được! Cho nên trước mắt, muốn khiến cho hắn lộ ra nhược điểm, biện pháp duy nhất, chính là làm cho hắn buông lỏng cảnh giác, vô tư cho rằng đã quét sạch hết thảy chướng ngại. . . . . .”
“Ngâm Tuyết, chính là như vậy ——”
“Ca ca! Chúng ta trước đây không phải đã quyết định tốt rồi sao? Cho nên hiện tại, chúng ta cái gì cũng không nói nữa.”
Bình tĩnh, trong ánh mắt hiện ra sự kiên định, Tống Ngâm Tuyết lúc này, sau khi nhìn thoáng qua Tống Vũ Huyền đối diện một caí thật sâu sau, bàn tay thon dài, khẽ nâng lên, nhẹ nhàng vuốt ve mặt bên của hắn, “Ca ca, Ngâm Tuyết sẽ bảo vệ huynh thật tốt! Nhất định sẽ bảo vệ huynh thật tốt!”
“Ngâm Tuyết. . . . . .” Cũng nhịn không được sự rung động trong lòng nữa, vươn tay đem người ngọc ôm vào lòng, ôm thật chặt, không buông ra.
Thân thể đơn bạc như vậy, thân thể mảnh mai như vậy, chính là hết lần này tới lần khác quật cường nói muốn bảo vệ hắn thật tốt, cái này khiến hắn cảm thấy nhẫn tâm xiết bao, nhẫn tâm xết bao?
“Ngâm Tuyết, ca ca không cần muội bảo vệ, tự ca ca, sẽ bảo vệ tốt chính mình. . . . . .”
Thấp giọng lẩm bẩm, nói bên tai nàng, mơ hồ có nước mắt ấm nóng nhấp nhô trong mắt, Tống Vũ Huyền ôm bóng hình khiến hắn đau đến tận tim phổi này, không nói chỉ có nghẹn ngào.
“Ngâm Tuyết, khổ cho muội . . . . . .”
“Không! Ngâm Tuyết không khổ! Chỉ cần Ngâm Tuyết có thể thay phụ thân bảo vệ ca ca thật tốt, Ngâm Tuyết như thế nào, cũng sẽ không cảm thấy khổ. . . . . .” Trầm thấp mà nói…, bao hàm thâm tình, trong màn đêm mù mịt này, nhẹ nhàng vang lên, thật lâu không tiêu tán.
Nhữ Dương Vương phủ, trong thư phòng, thân ảnh Minh Tịnh không ngừng lục lọi, tựa hồ là đang tìm cái gì đó.
Đứng ở ngoài cửa, không đi vào, mắt lạnh mà nhìn xem hết thảy, Tống Ngâm Tuyết làm biến mất khí tức toàn thân, lẳng lặng theo dõi thân ảnh di động trong phòng.
Trong phòng, Minh Tịnh hơi nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh thong dong cũng không giống lúc trước, tựa hồ để lộ ra chút nghiêm túc.
Chỉ thấy hắn trước tiên ở trên giá sách tìm trong chốc lát, hình như là không tìm được, rồi sau đó lại lập tức tìm trên máy bực họa treo tường bên cạnh, vẫn không có kết quả.
Sau khi cái gì cũng không tìm được, Minh Tịnh ngồi thẳng lên, trầm mặc lẳng lặng tự hỏi, con mắt cũng khép lại theo.
Hắn đang tìm cái gì? Lại chăm chú như vậy?
Đứng ở ngoài cửa, thủy chung vẫn chú ý đến hắn, bên môi Tống Ngâm Tuyết hiện lên một nụ cười yếu ớt, hắn, rốt cục hành động rồi!
Nàng đương nhiên biết rõ hắn đang tìm cái gì! Từ rất sớm trước kia đã biết! Hắn cam nguyện chờ đợi bên người nàng nhiều năm như vậy, vì cái gì, cũng không phải chính là muốn vật kia sao.
Trước đây, nàng cũng không rõ hắn vì cái gì mà chậm chạp không ra tay, nhưng mà hôm nay, nàng có thể khẳng định, hắn, chờ không nổi nữa!
Minh Tịnh, thứ ngươi muốn, chỉ sợ. . . . . .
Trong thư phòng, Minh Tịnh khéptròng mắt sáng như sao lại, nhưng trong lúc đó, hình như có lĩnh ngộ gì lại đột nhiên mở ra, tiếp theo, hai tay không khỏi hướng trên đầu con kim thiềm* đặt trên bàn trà bên cạnh nhấn một cái, trên vách tường, một cái hốc tối đột nhiên mở ra.
Bước nhanh đi tới trước, xuất ra tờ giáy ố vàng đã lâu bên trong , sắc mặt khẽ biến thành mừng rỡ, rất nhanh liền cúi đầu xem .
Vui sướng, kèm thêm đả kích, khi Tống Ngâm Tuyết không chút nào ngoài ý muốn nhìn, trong bóng tối sắc mặt Minh Tịnh trở nên nhợt nhạt thì trong mắt nàng, có một mạt cười trộm rất nhanh hiện lên.
Trong bóng đêm mịt mờ, Minh Tịnh không có một chút huyết sắc, không thể tin được đem chữ trên tờ giấy đọc một lần lại một lần, cuối cùng toàn thân cứng đơ trố mắt nói không ra lời.
Làm sao có thể? Làm sao có thể? Đây tuyệt đối không phải là sự thật!
Khẽ run run tay, có chút kích động, Minh Tịnh gắt gao nhìn chằm chằm vào hai chữ làm hắn tuyệt vọng trên giấy, trong nội tâm, nảy ra sự bi phẫn.
Không có khả năng! Không có khả năng! Hắn trả giá nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cũng bởi vì hai chữ này, mà cuối cùng lại mất trắng sao? Hắn không tin, tuyệt đối không tin!
“Nhất định còn có những biện pháp khác! Đúng! Nhất định còn có những biện pháp khác. . . . . .” Khi thấp giọng lẩm bẩm, đúng là vô ý nói ra tiếng.
Giờ phút này, nghe hắn nói như vậy, Tống Ngâm Tuyết hết cách nhún vai, thần sắc, như là đang nói: Nằm mơ a! Không có biện pháp gì nữa đâu!
Minh Tịnh lẳng lặng đứng vững, hồi lâu sau, mới đưa tờ giấy chậm rãi thả lại bên trong hốc tối, chạm nhẹ vào đầu kim thiềm, đem hết thảy trở về nguyên dạng.
Thoáng sửa sang lại một chút, xoay người chuẩn bị ra cửa, đúng lúc này, bị thân ảnh ở cửa làm kinh hãi.
“Quận chúa. . . . . .” Nàng đến đây lúc nào? Vì sao chính mình một chút cũng không phát giác? Chuyện vừa rồi, nàng thấy được bao nhiêu? Đối với cái cả sự tình này, nàng cũng rõ ràng được bao nhiêu rồi?
Trong nội tâm, mấy vấn đề liên tiếp nảy ra, thu liễm sắc mặt, khôi phục sự thong dong cùng bình tĩnh dĩ vãng, bạc môi Minh Tịnh nhẹ mở, giọng nói trầm mặc: “Đã trễ thế này, tại sao quận chúa lại ở đây?”
“Ha, Minh Tịnh, hình như những lời này, hẳn là để ta hỏi ngươi a! Đã trễ thế như vậy, làm sao ngươi lại xuất hiện trong thư phòng của ta?”
“Nửa đêm không có việc gì làm, tùy ý đi dạo một chút, không nghĩ lại đi tới thư phòng quận chúa nhất thời tâm huyết, liền rảnh rỗi đẩy cửa vào.” Minh Tịnh điềm nhiên như không nói, đối với hết thảy những chuyện mình làm, tựa như chưa từng phát sinh qua.
Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết cũng không vạch trần hắn, chỉ quần một vòng: “A, thì ra trùng hợp như vậy, ta cũng nửa đêm không có việc gì, tùy ý đi một chút, tâm huyết dâng trào, đi tới thư phòng! Ha ha, thật không nghĩ tới Minh Tịnh ngươi, còn có nhã hứng như thế, rõ ràng lại cao hứng có ý niệm đến trong thư phòng ta tham quan trong đầu, thật là làm cho ta có chút giật mình .”
Trong lời nói của Tống Ngâm Tuyết tràn đầy thâm ý, nếu như đổi thành người khác, sớm đã có chút chịu không được rồi, chính là Minh Tịnh thì không, sau khi hắn nghe vậy, căn bản là không có phản ứng, chỉ mang vẻ mặt bình tĩnh mở miệng trả lời: “Cái này kỳ thật không có gì phải giật mình, Minh Tịnh tuy thân là cận vệ của quận chúa, nhưng mà cũng không phải là không thích văn chương, ngẫu nhiên cao hứng đi xem sách , đó cũng là chuyện hợp tình hợp lý!”
“A, Thì ra ngươi mới vừa rồi là đang đọc sách a? Ta còn tưởng rằng ngươi là đang tìm gì đó?” Châm chọc nói,khẽ nhếch miệng cười, Tống Ngâm Tuyết chế nhạo nói.
“Thì ra quận chúa cho rằng Minh Tịnh là đang tìm gì đó sao?” Nhàn nhạt cười, tiến lên một bước, khuôn mặt tuấn tú như trăng sáng, lúc này ở dưới ánh trăng, có vẻ phá lệ mê người.
“Chuyện này có thể nói không sao, đêm hôm khuya khoắt, bốn bề vắng lặng, có thể làm rất nhiều chuyện, ai biết ngươi sẽ không?”
Đồng thời cười nhạt một tiếng, đôi mắt Tống Ngâm Tuyết thâm trầm, nhưng vào lúc này, Minh Tịnh mạnh mẽ tiến lên một bước, một tay kéo nàng ôm chặt vào trong ngực, khí tức như lan thổi tới cổ của nàng, ngưa ngứa, mềm mại.
“Quận chúa nói đúng! Đêm hôm khuya khoắt, bốn phía lại không người, chỉ có ta và nàng hai người đứng trước cửa, không bằng. . . . . .” Lời Minh Tịnh nói…, mang theo một chút khiêu khích, nhẹ nhàng, chậm rãi vang vọng bên người Tống Ngâm Tuyết.
Nghe vậy, không có bất kỳ sự kinh ngạc gì, Tống Ngâm Tuyết nhếch mày, miệng, khiêu khích nói: “Không bằng. . . . . . như thế nào?”
Thân thể cùng thân thể tiếp xúc, nóng rực, vô cùng mập mờ, ở trong lồng ngực Minh Tịnh, thậm chí thân mật đến có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ mà có lực của hắn, Tống Ngâm Tuyết mỉm cười, bình tĩnh nhìn.
“Không bằng. . . . . .” Minh Tịnh cúi đầu xuống, nhìn nàng chằm chằm, nhìn hình bóng với dung mạo khuynh thành, cùng với cặp mắt to đen trắng rõ ràng kia, trong đó ý cười mơ hồ chớp động, không có nửa điểm thẹn thùng của nữ nhi, trong nội tâm, đột nhiên có một loại cảm giác thất bại xông lên đầu.(Myu: kaka đẹp trai mà chảnh hả cưng???)
Không chút ngần ngừ một bả đẩy nàng ra, ý vị sâu xa nhìn, tiếp đó, cũng không nói một câu nào, phất tay áo xoay người, lạnh lùng rời đi.
Đối với một loạt biến hóa không giải thích được của Minh Tịnh giờ phút này, từ bắt đầu hào hứng khiêu khích, đến cuối cùng phẫn nộ lạnh lùng đi, Tống Ngâm Tuyết từ đầu đến cuối, đều lạnh nhạt cười yếu ớt như cũ.
Nàng nhìn bóng lưng Minh Tịnh rời đi, trong mắt lấp lánh, đẩy cửa ra, nhấn một cái trên đầu kim thiềm Minh Tịnh trước động vào vừa rồi, lập tức cái hốc tối chứa văn khế kia lại bắn ra ngoài lần nữa.
Cầm lấy giấy, nhìn về phía góc trái vừa rồi ánh mắt Minh Tịnh dừng lại, khi nhìn đến hai chữ “Xử nữ” to mà thình lình xuất hiện thì Tống Ngâm Tuyết cười vẻ mặt kín như bưng.
“Tinh sát lâu chủ Minh Tịnh, người tính toán sâu như ngươi, lúc nhìn đến hi vọng tan biến, tư vị trong lòng, nhất định không dễ chịu a!” Lời nói ám mị…, mang theo chút hả hê chế nhạo khi thấy người gặp họa, lúc này, chỉ cần nghĩ tới gương mặt thất vọng cực hạn của Minh Tịnh vừa rồi, trong nội tâm Tống Ngâm Tuyết, liền vui vẻ thư sướng một hồi. . . . . .
Sáng sớm ngày thứ hai, chim tước trên đầu cành ríu ra ríu rít náo nhiệt không ngừng, xem ra lại là một ngày thời tiết nắng đẹp rực rỡ!
Tống Ngâm Tuyết vừa rời giường, sau khi được Mân Côi trang điểm ăn vận đơn giản, đứng dậy, đi đến cửa phòng.
“Thật là thời tiết trời trong nắng ấm dễ chịu nha!” Duỗi hai tay, hít sâu không khí mới mẻ vào ngực, Tống Ngâm Tuyết không khỏi mở miệng khen.
“Thật sự là trong phủ không chỗ không gặp lại a! Không thể tưởng tượng được tùy tiện đi ra hưởng chút nắng sớm, thực sự có thể đụng mặt quận chúa !” Lúc Tống Ngâm Tuyết tán thưởng, đồng thời sau lưng, giọng Dạ Lâm Phong cũng vang lên.
Xoay người, nhìn chằm chằm vào hắn, mắt phượng yêu nghiệt phối hợp với biểu lộ yêu nghiệt, Lâm Phong công tử, hiển nhiên là một mỹ nam tử âm nhu tà tuấn.
“Là ngươi?” Nàng nhớ rõ, nàng đã từng đã cảnh cáo hắn, bảo hắn nên an phận, ít đến trêu chọc nàng đi, thế nào hiện tại, hắn lại quên toàn bộ rồi?
Tống Ngâm Tuyết đối với chuyện nàng trúng Cực lạc đan lần trước, trong phủ phát sinh một sự tình đã nhớ rõ không rõ lắm rồi, chỉ trong lờ mờ biết xuất hiện một số người, nhưng những người này là ai, nàng không có ấn tượng, cho nên tự nhiên cũng không biết khi mình đau khổ ẩn nhẫn biểu hiện ra sự quật cường, khiến cho những phu quân kia của nàng, rung động như thế nào!
Dạ Lâm Phong lúc này nhìn Tống Ngâm Tuyết, hồi tưởng lại ngày đó, sự mỉa mai trong mắt vô thức tiêu tán, còn lại, cũng chỉ có nồng đậm hảo cảm đến chính hắn cũng không phát giác ra.
Ánh mắt nhìn thẳng, biểu lộ lõa lồ, Tống Ngâm Tuyết không hiểu được sự thay đổi trong mắt của hắn, mà trực giác cho là hắn vẫn chán ghét chính mình như trước, muốn lấy chính mình trêu đùa một phen, Dạ Lâm Phong tiến lên một bước, mạnh mẽ đi vào trước mặt nàng, sau đó từ trên cúi đầu xuống nhìn nàng, trong mắt một mảnh lưu động.
“Chưa từng phát giác, nàng vốn là đẹp như vậy. . . . . .” Trong nội tâm, không khỏi cảm thán, ánh mắt kinh ngạc thẳng băng.
Cho tới nay Tống Ngâm Tuyết đều trang điểm đậm mới ra ngoài gặp người, rất ít khi để lộ thanh nhan xuất hiện trước người khác. Nguyên bản hôm nay nàng chỉ đi ra hô hấp chút không khí mới mẻ, rất nhanh liền trở về, nhưng lại không nghĩ lúc này đụng phải Dạ Lâm Phong, cũng dưới tình huống này, khiến hắn nhìn được gương mặt thật.
“Thế nhân đồn đãi Nhữ Dương quận chúa, điêu ngoa thô bỉ không ác không làm! Lúc Lâm Phong mới tới thì cũng từng cho rằng như vậy. Chính là theo nhận thức ngày càng sâu sắc, vì cái gì ta lại càng ngày càng cảm thấy, nàng cũng không phải như đồn đãi kia ? Nhữ Dương quận chúa, điêu ngoa cùng sắc sảo, thô bỉ cùng khôn khéo, nàng có thể nói cho ta biết, rốt cuộc người nào, mới là chân chính nàng không?”
Lời nói thanh lệ, bỗng vang lên phía sau. Quay đầu, nhìn qua thân ảnh không nhiễm một chút tạp chất trong bóng tối, trong mắt Tống Vũ Huyền tràn đầy đau lòng, thanh âm, hình như có chút nghẹn ngào.
“Ngâm Tuyết. . . . . .”
“Ca ca, muội tới đây.” Cười nhạt một tiếng, thu lại vẻ yêu kiều, lộ ra sự thâm trầm nguyên bản của Nhữ Dương, cùng nét trong sáng của Tống Ngâm Tuyết hôm nay.
Đi lên trước, cách xa khoảng một cánh tay, hai người nhìn nhau thật sâu, trong đôi mắt, có thần thái đang trao đổi.
Trước mặt người khác, trên cơ bản bọn họ chưa bao giờ nói chuyện như thế này, càng không có trao đổi ánh mắt, bởi vì không để bất luận kẻ nào sinh ra hoài nghi, bọn họ một mực đều sắm vai hai thân phận không bao giờ cùng xuất hiện: Tam hoàng tử trầm mặc lãnh đạm, Nhữ Dương quận chúa điêu ngoa thô bỉ!
Trước mặt mọi người không có trao đổi, sau lưng họ cũng rất ít có, vì không muốn bị người phát hiện, ngay cả trong bóng tối bọn họ đều hạn chế tiếp xúc. Hành vi làm việc, ý chí nhận thức, toàn bộ dựa vào sự ăn ý vốn có của hai người mà tiến hành.
“Ngâm Tuyết, muốn động thủ sao?” Cúi đầu trầm giọng nói. Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết nhẹ gật gật đầu, chậm rãi mà nói: “Dạ! Hắn đã có chút kìm nén không được rồi!”
“Chính là theo hiểu biết của huynh đối với hắn, không có vạn phần nắm chắc, hắn sẽ không động thủ nhanh như vậy!” Trầm tư, Tống Vũ Huyền thong thả nói ra.
Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết ý vị sâu xa nở nụ cười, nàng xoay người, nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, lời nói trầm thấp: “Đúng vậy a, không đến thời điểm vạn phần nắm chắc, hắn thật sự sẽ không động thủ! Nhưng mà chúng ta, há lại có thể thật sự để cho hắn chờ đợi được đến lúc kia sao?”
“Vậy ý của muội là phải . . . . .” Hơi nhíu lông mày, giương mắt trông theo, Tống Vũ Huyền lúc này, ánh mắt ngưng tĩnh.
Nghe được hắn hỏi như thế, Tống Ngâm Tuyết có chút khép mắt, khóe miệng chậm rãi giương lên, nhẹ nhàng phun ra chữ “Bức”!
“Muội là nói muốn buộc hắn động thủ? Cái này chỉ sợ. . . . . .”
“Yên tâm đi, ca ca, hết thảy Ngâm Tuyết đều đã sắp xếp xong xuôi, chỉ cần mấy ngày sau lại diễn một màn kịch, tin rằng, hắn sẽ không nhịn nữa được!”
“Chuyện muội an bài, huynh luôn yên tâm, cũng không có gì nghi vấn! Chỉ là người khôn khéo như kẻ kia, muốn buộc hắn động thủ, chung quy nên có một cái cớ thật tốt, không biết Ngâm Tuyết, đến tột cùng muốn dùng cái gì?” Tống Vũ Huyền nghe vậy, trên gương mặt bình tĩnh xuất hiện một tia hoang mang.
“Rất đơn giản, Kiều Mạt Nhi!”
Mấy chữ đơn giản rõ ràng, nói ra mấu chốt cả sự kiện, nghe vậy, dù thế nào cũng là huynh muội tâm tư liên thông, trong tình huống hoàn toàn không biết gì cả, nhưng chỉ vừa nghe ba chữ mấu chốt nhất, trong lòng Tống Vũ Huyền, cũng lập tức hiểu rõ.
“Ngâm Tuyết là muốn dùng. . . . . .” Lời nói, chỉ nói đến một nửa, không có nói thêm gì nữa. Giương mắt nhìn Tống Ngâm Tuyết, chảy xuôi trong mắt, là tán thưởng, vui mừng, tự hào, kiêu ngạo!
Đúng vậy a, có thể có muội muội tuyệt đỉnh thông minh, có dũng có mưu như thế, sao có thể không cảm thấy như vậy?
Yên lặng không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vào nàng, hồi lâu sau, môi khẽ động, Tống Vũ Huyền nói: “Ngâm Tuyết, vậy kế tiếp. . . . . .”
“Ca ca, hết thảy cứ theo kế hoạch làm việc. Tống Vũ Thiên làm người thâm tàng bất lộ(giấu tài), hơn nữa căn cơ thâm hậu, thế lực rộng lớn, chúng ta trong lúc nhất thời căn bản không động hắn được! Cho nên trước mắt, muốn khiến cho hắn lộ ra nhược điểm, biện pháp duy nhất, chính là làm cho hắn buông lỏng cảnh giác, vô tư cho rằng đã quét sạch hết thảy chướng ngại. . . . . .”
“Ngâm Tuyết, chính là như vậy ——”
“Ca ca! Chúng ta trước đây không phải đã quyết định tốt rồi sao? Cho nên hiện tại, chúng ta cái gì cũng không nói nữa.”
Bình tĩnh, trong ánh mắt hiện ra sự kiên định, Tống Ngâm Tuyết lúc này, sau khi nhìn thoáng qua Tống Vũ Huyền đối diện một caí thật sâu sau, bàn tay thon dài, khẽ nâng lên, nhẹ nhàng vuốt ve mặt bên của hắn, “Ca ca, Ngâm Tuyết sẽ bảo vệ huynh thật tốt! Nhất định sẽ bảo vệ huynh thật tốt!”
“Ngâm Tuyết. . . . . .” Cũng nhịn không được sự rung động trong lòng nữa, vươn tay đem người ngọc ôm vào lòng, ôm thật chặt, không buông ra.
Thân thể đơn bạc như vậy, thân thể mảnh mai như vậy, chính là hết lần này tới lần khác quật cường nói muốn bảo vệ hắn thật tốt, cái này khiến hắn cảm thấy nhẫn tâm xiết bao, nhẫn tâm xết bao?
“Ngâm Tuyết, ca ca không cần muội bảo vệ, tự ca ca, sẽ bảo vệ tốt chính mình. . . . . .”
Thấp giọng lẩm bẩm, nói bên tai nàng, mơ hồ có nước mắt ấm nóng nhấp nhô trong mắt, Tống Vũ Huyền ôm bóng hình khiến hắn đau đến tận tim phổi này, không nói chỉ có nghẹn ngào.
“Ngâm Tuyết, khổ cho muội . . . . . .”
“Không! Ngâm Tuyết không khổ! Chỉ cần Ngâm Tuyết có thể thay phụ thân bảo vệ ca ca thật tốt, Ngâm Tuyết như thế nào, cũng sẽ không cảm thấy khổ. . . . . .” Trầm thấp mà nói…, bao hàm thâm tình, trong màn đêm mù mịt này, nhẹ nhàng vang lên, thật lâu không tiêu tán.
Nhữ Dương Vương phủ, trong thư phòng, thân ảnh Minh Tịnh không ngừng lục lọi, tựa hồ là đang tìm cái gì đó.
Đứng ở ngoài cửa, không đi vào, mắt lạnh mà nhìn xem hết thảy, Tống Ngâm Tuyết làm biến mất khí tức toàn thân, lẳng lặng theo dõi thân ảnh di động trong phòng.
Trong phòng, Minh Tịnh hơi nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh thong dong cũng không giống lúc trước, tựa hồ để lộ ra chút nghiêm túc.
Chỉ thấy hắn trước tiên ở trên giá sách tìm trong chốc lát, hình như là không tìm được, rồi sau đó lại lập tức tìm trên máy bực họa treo tường bên cạnh, vẫn không có kết quả.
Sau khi cái gì cũng không tìm được, Minh Tịnh ngồi thẳng lên, trầm mặc lẳng lặng tự hỏi, con mắt cũng khép lại theo.
Hắn đang tìm cái gì? Lại chăm chú như vậy?
Đứng ở ngoài cửa, thủy chung vẫn chú ý đến hắn, bên môi Tống Ngâm Tuyết hiện lên một nụ cười yếu ớt, hắn, rốt cục hành động rồi!
Nàng đương nhiên biết rõ hắn đang tìm cái gì! Từ rất sớm trước kia đã biết! Hắn cam nguyện chờ đợi bên người nàng nhiều năm như vậy, vì cái gì, cũng không phải chính là muốn vật kia sao.
Trước đây, nàng cũng không rõ hắn vì cái gì mà chậm chạp không ra tay, nhưng mà hôm nay, nàng có thể khẳng định, hắn, chờ không nổi nữa!
Minh Tịnh, thứ ngươi muốn, chỉ sợ. . . . . .
Trong thư phòng, Minh Tịnh khéptròng mắt sáng như sao lại, nhưng trong lúc đó, hình như có lĩnh ngộ gì lại đột nhiên mở ra, tiếp theo, hai tay không khỏi hướng trên đầu con kim thiềm* đặt trên bàn trà bên cạnh nhấn một cái, trên vách tường, một cái hốc tối đột nhiên mở ra.
Bước nhanh đi tới trước, xuất ra tờ giáy ố vàng đã lâu bên trong , sắc mặt khẽ biến thành mừng rỡ, rất nhanh liền cúi đầu xem .
Vui sướng, kèm thêm đả kích, khi Tống Ngâm Tuyết không chút nào ngoài ý muốn nhìn, trong bóng tối sắc mặt Minh Tịnh trở nên nhợt nhạt thì trong mắt nàng, có một mạt cười trộm rất nhanh hiện lên.
Trong bóng đêm mịt mờ, Minh Tịnh không có một chút huyết sắc, không thể tin được đem chữ trên tờ giấy đọc một lần lại một lần, cuối cùng toàn thân cứng đơ trố mắt nói không ra lời.
Làm sao có thể? Làm sao có thể? Đây tuyệt đối không phải là sự thật!
Khẽ run run tay, có chút kích động, Minh Tịnh gắt gao nhìn chằm chằm vào hai chữ làm hắn tuyệt vọng trên giấy, trong nội tâm, nảy ra sự bi phẫn.
Không có khả năng! Không có khả năng! Hắn trả giá nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cũng bởi vì hai chữ này, mà cuối cùng lại mất trắng sao? Hắn không tin, tuyệt đối không tin!
“Nhất định còn có những biện pháp khác! Đúng! Nhất định còn có những biện pháp khác. . . . . .” Khi thấp giọng lẩm bẩm, đúng là vô ý nói ra tiếng.
Giờ phút này, nghe hắn nói như vậy, Tống Ngâm Tuyết hết cách nhún vai, thần sắc, như là đang nói: Nằm mơ a! Không có biện pháp gì nữa đâu!
Minh Tịnh lẳng lặng đứng vững, hồi lâu sau, mới đưa tờ giấy chậm rãi thả lại bên trong hốc tối, chạm nhẹ vào đầu kim thiềm, đem hết thảy trở về nguyên dạng.
Thoáng sửa sang lại một chút, xoay người chuẩn bị ra cửa, đúng lúc này, bị thân ảnh ở cửa làm kinh hãi.
“Quận chúa. . . . . .” Nàng đến đây lúc nào? Vì sao chính mình một chút cũng không phát giác? Chuyện vừa rồi, nàng thấy được bao nhiêu? Đối với cái cả sự tình này, nàng cũng rõ ràng được bao nhiêu rồi?
Trong nội tâm, mấy vấn đề liên tiếp nảy ra, thu liễm sắc mặt, khôi phục sự thong dong cùng bình tĩnh dĩ vãng, bạc môi Minh Tịnh nhẹ mở, giọng nói trầm mặc: “Đã trễ thế này, tại sao quận chúa lại ở đây?”
“Ha, Minh Tịnh, hình như những lời này, hẳn là để ta hỏi ngươi a! Đã trễ thế như vậy, làm sao ngươi lại xuất hiện trong thư phòng của ta?”
“Nửa đêm không có việc gì làm, tùy ý đi dạo một chút, không nghĩ lại đi tới thư phòng quận chúa nhất thời tâm huyết, liền rảnh rỗi đẩy cửa vào.” Minh Tịnh điềm nhiên như không nói, đối với hết thảy những chuyện mình làm, tựa như chưa từng phát sinh qua.
Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết cũng không vạch trần hắn, chỉ quần một vòng: “A, thì ra trùng hợp như vậy, ta cũng nửa đêm không có việc gì, tùy ý đi một chút, tâm huyết dâng trào, đi tới thư phòng! Ha ha, thật không nghĩ tới Minh Tịnh ngươi, còn có nhã hứng như thế, rõ ràng lại cao hứng có ý niệm đến trong thư phòng ta tham quan trong đầu, thật là làm cho ta có chút giật mình .”
Trong lời nói của Tống Ngâm Tuyết tràn đầy thâm ý, nếu như đổi thành người khác, sớm đã có chút chịu không được rồi, chính là Minh Tịnh thì không, sau khi hắn nghe vậy, căn bản là không có phản ứng, chỉ mang vẻ mặt bình tĩnh mở miệng trả lời: “Cái này kỳ thật không có gì phải giật mình, Minh Tịnh tuy thân là cận vệ của quận chúa, nhưng mà cũng không phải là không thích văn chương, ngẫu nhiên cao hứng đi xem sách , đó cũng là chuyện hợp tình hợp lý!”
“A, Thì ra ngươi mới vừa rồi là đang đọc sách a? Ta còn tưởng rằng ngươi là đang tìm gì đó?” Châm chọc nói,khẽ nhếch miệng cười, Tống Ngâm Tuyết chế nhạo nói.
“Thì ra quận chúa cho rằng Minh Tịnh là đang tìm gì đó sao?” Nhàn nhạt cười, tiến lên một bước, khuôn mặt tuấn tú như trăng sáng, lúc này ở dưới ánh trăng, có vẻ phá lệ mê người.
“Chuyện này có thể nói không sao, đêm hôm khuya khoắt, bốn bề vắng lặng, có thể làm rất nhiều chuyện, ai biết ngươi sẽ không?”
Đồng thời cười nhạt một tiếng, đôi mắt Tống Ngâm Tuyết thâm trầm, nhưng vào lúc này, Minh Tịnh mạnh mẽ tiến lên một bước, một tay kéo nàng ôm chặt vào trong ngực, khí tức như lan thổi tới cổ của nàng, ngưa ngứa, mềm mại.
“Quận chúa nói đúng! Đêm hôm khuya khoắt, bốn phía lại không người, chỉ có ta và nàng hai người đứng trước cửa, không bằng. . . . . .” Lời Minh Tịnh nói…, mang theo một chút khiêu khích, nhẹ nhàng, chậm rãi vang vọng bên người Tống Ngâm Tuyết.
Nghe vậy, không có bất kỳ sự kinh ngạc gì, Tống Ngâm Tuyết nhếch mày, miệng, khiêu khích nói: “Không bằng. . . . . . như thế nào?”
Thân thể cùng thân thể tiếp xúc, nóng rực, vô cùng mập mờ, ở trong lồng ngực Minh Tịnh, thậm chí thân mật đến có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ mà có lực của hắn, Tống Ngâm Tuyết mỉm cười, bình tĩnh nhìn.
“Không bằng. . . . . .” Minh Tịnh cúi đầu xuống, nhìn nàng chằm chằm, nhìn hình bóng với dung mạo khuynh thành, cùng với cặp mắt to đen trắng rõ ràng kia, trong đó ý cười mơ hồ chớp động, không có nửa điểm thẹn thùng của nữ nhi, trong nội tâm, đột nhiên có một loại cảm giác thất bại xông lên đầu.(Myu: kaka đẹp trai mà chảnh hả cưng???)
Không chút ngần ngừ một bả đẩy nàng ra, ý vị sâu xa nhìn, tiếp đó, cũng không nói một câu nào, phất tay áo xoay người, lạnh lùng rời đi.
Đối với một loạt biến hóa không giải thích được của Minh Tịnh giờ phút này, từ bắt đầu hào hứng khiêu khích, đến cuối cùng phẫn nộ lạnh lùng đi, Tống Ngâm Tuyết từ đầu đến cuối, đều lạnh nhạt cười yếu ớt như cũ.
Nàng nhìn bóng lưng Minh Tịnh rời đi, trong mắt lấp lánh, đẩy cửa ra, nhấn một cái trên đầu kim thiềm Minh Tịnh trước động vào vừa rồi, lập tức cái hốc tối chứa văn khế kia lại bắn ra ngoài lần nữa.
Cầm lấy giấy, nhìn về phía góc trái vừa rồi ánh mắt Minh Tịnh dừng lại, khi nhìn đến hai chữ “Xử nữ” to mà thình lình xuất hiện thì Tống Ngâm Tuyết cười vẻ mặt kín như bưng.
“Tinh sát lâu chủ Minh Tịnh, người tính toán sâu như ngươi, lúc nhìn đến hi vọng tan biến, tư vị trong lòng, nhất định không dễ chịu a!” Lời nói ám mị…, mang theo chút hả hê chế nhạo khi thấy người gặp họa, lúc này, chỉ cần nghĩ tới gương mặt thất vọng cực hạn của Minh Tịnh vừa rồi, trong nội tâm Tống Ngâm Tuyết, liền vui vẻ thư sướng một hồi. . . . . .
Sáng sớm ngày thứ hai, chim tước trên đầu cành ríu ra ríu rít náo nhiệt không ngừng, xem ra lại là một ngày thời tiết nắng đẹp rực rỡ!
Tống Ngâm Tuyết vừa rời giường, sau khi được Mân Côi trang điểm ăn vận đơn giản, đứng dậy, đi đến cửa phòng.
“Thật là thời tiết trời trong nắng ấm dễ chịu nha!” Duỗi hai tay, hít sâu không khí mới mẻ vào ngực, Tống Ngâm Tuyết không khỏi mở miệng khen.
“Thật sự là trong phủ không chỗ không gặp lại a! Không thể tưởng tượng được tùy tiện đi ra hưởng chút nắng sớm, thực sự có thể đụng mặt quận chúa !” Lúc Tống Ngâm Tuyết tán thưởng, đồng thời sau lưng, giọng Dạ Lâm Phong cũng vang lên.
Xoay người, nhìn chằm chằm vào hắn, mắt phượng yêu nghiệt phối hợp với biểu lộ yêu nghiệt, Lâm Phong công tử, hiển nhiên là một mỹ nam tử âm nhu tà tuấn.
“Là ngươi?” Nàng nhớ rõ, nàng đã từng đã cảnh cáo hắn, bảo hắn nên an phận, ít đến trêu chọc nàng đi, thế nào hiện tại, hắn lại quên toàn bộ rồi?
Tống Ngâm Tuyết đối với chuyện nàng trúng Cực lạc đan lần trước, trong phủ phát sinh một sự tình đã nhớ rõ không rõ lắm rồi, chỉ trong lờ mờ biết xuất hiện một số người, nhưng những người này là ai, nàng không có ấn tượng, cho nên tự nhiên cũng không biết khi mình đau khổ ẩn nhẫn biểu hiện ra sự quật cường, khiến cho những phu quân kia của nàng, rung động như thế nào!
Dạ Lâm Phong lúc này nhìn Tống Ngâm Tuyết, hồi tưởng lại ngày đó, sự mỉa mai trong mắt vô thức tiêu tán, còn lại, cũng chỉ có nồng đậm hảo cảm đến chính hắn cũng không phát giác ra.
Ánh mắt nhìn thẳng, biểu lộ lõa lồ, Tống Ngâm Tuyết không hiểu được sự thay đổi trong mắt của hắn, mà trực giác cho là hắn vẫn chán ghét chính mình như trước, muốn lấy chính mình trêu đùa một phen, Dạ Lâm Phong tiến lên một bước, mạnh mẽ đi vào trước mặt nàng, sau đó từ trên cúi đầu xuống nhìn nàng, trong mắt một mảnh lưu động.
“Chưa từng phát giác, nàng vốn là đẹp như vậy. . . . . .” Trong nội tâm, không khỏi cảm thán, ánh mắt kinh ngạc thẳng băng.
Cho tới nay Tống Ngâm Tuyết đều trang điểm đậm mới ra ngoài gặp người, rất ít khi để lộ thanh nhan xuất hiện trước người khác. Nguyên bản hôm nay nàng chỉ đi ra hô hấp chút không khí mới mẻ, rất nhanh liền trở về, nhưng lại không nghĩ lúc này đụng phải Dạ Lâm Phong, cũng dưới tình huống này, khiến hắn nhìn được gương mặt thật.
“Thế nhân đồn đãi Nhữ Dương quận chúa, điêu ngoa thô bỉ không ác không làm! Lúc Lâm Phong mới tới thì cũng từng cho rằng như vậy. Chính là theo nhận thức ngày càng sâu sắc, vì cái gì ta lại càng ngày càng cảm thấy, nàng cũng không phải như đồn đãi kia ? Nhữ Dương quận chúa, điêu ngoa cùng sắc sảo, thô bỉ cùng khôn khéo, nàng có thể nói cho ta biết, rốt cuộc người nào, mới là chân chính nàng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.