Quyển 2 - Chương 34: Lợi thế
Giản Hồng Trang
07/03/2014
Ánh nắng sáng sớm, xuyên qua rừng cây, nhân ra nhiều điểm sáng loang lổ trên mặt đất. Gió thu hơi lạnh thổi lá cây lất phất, khiến cho bên tai vang lên một hồi xào xạc. Mái tóc đen như mực đón gió bay lên, bạch y thanh lệ không nhiễm bụi trần, tay áo phiêu phiêu, tại vùng ngoại ô ít người này, khiêu khích lên một mảnh men say khiến người ta ngẩn ngơ nhìn không biết mệt.
Thượng Quan Huyền Ngọc cứ si ngốc nhìn bóng hình trước mắt như vậy, nhìn dung nhan thanh nhàn mê hồn người của nàng mà không dám kinh động, lòng hắn gắt gao co rút lại, không nghe theo sự sai sử của bản thân nữa.
Tống Ngâm Tuyết, Tống Ngâm Tuyết, hắn lại được nhìn thấy Tống Ngâm Tuyết một lần nữa, loại cảm giác này thật tốt, thật tốt. . . . . .
Thân thể sững sờ, chớp cũng không chớp mắt, hai tay Huyền Ngọc nắm chặt, muốn tiến lên mở miệng, nhưng cuối cùng vì khẩn trương, lại không biết nên nói từ đâu.
“Ngâm Tuyết. . . . . .”
Trầm giọng, bao hàm thâm tình, cuối cùng Huyền Ngọc giật giật môi, chậm rãi mở miệng mà nói: “Ngâm Tuyết, những ngày này, nàng. . . . . . có khỏe không?”
Thiên ngôn vạn ngữ, có vô hạn những lời muốn nói, nhưng đến khi hai người nhìn nhau, xung quanh tĩnh lặng không người, hắn lại không nói nên lời.
“Ngâm Tuyết, nàng có khỏe không?”
Nhìn gương mặt thanh nhã tinh xảo của người ngọc, không biết là do tâm lý của mình, hay là thật sự có chuyện lạ. Mà cho dù Ngâm Tuyết vận một thân nam trang, tiêu sái lỗi lạc, nhưng nhìn trong mắt Huyền Ngọc, lại càng thêm thể hiện sự nữ tính, càng thêm kiều mỵ.
Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?
Huyền Ngọc không biết, đương nhiên Tống Ngâm Tuyết là người trong cuộc cũng không biết, cái này kỳ thật là một loại khí chất, một loại khí chất từ trong người tỏa ra, một loại khí chất động lòng người sau khi nàng trở thành đàn bà, từ trong tản mát ra ngoài.
“Ngâm Tuyết, ta không có thành thân với Hướng Cầm công chúa, hết thảy chuyện này, đều là do Hoa vương tự chủ trương an bài. . . . . .” Trong lúc nhất thời hắn không biết nói gì cho tốt, chỉ lập tức gấp gáp thể hiện rõ lập trường của mình, sợ nàng hiểu lầm.
“Ngươi thành thân với ai. . . . . . Cái này cũng không phải chuyện liên quan đến ta, ta ở Hoa quốc không bao lâu, thật sự không hy vọng xảy ra chuyện phiền toái không cần thiết. . . . . .”
Nghe xong lời mà Huyền Ngọc nói, Tống Ngâm Tuyết hơi khép mắt, mở miệng nói ra. Lúc này trong lòng nàng, tuy nàng thừa nhận là nàng có một chút an ủi vì Huyền Ngọc cũng không phải tự nguyện thành thân cùng với cô công chúa nào đó, nhưng chuyện này cũng không đại biểu cho cái gì khác.
Uy danh của Thượng Quan Huyền Ngọc như thế, thiên hạ thế nhân đều biết, là người mà hiện tại nàng không thể trêu vào, cũng không muốn dây dưa.
“Ngâm Tuyết. . . . . .” Nghe xong lời Tống Ngâm Tuyết nói, thân thể Huyền Ngọc sững sờ, tuy hắn cũng ngờ tới có thể nàng sẽ nói như vậy, nhưng mà sau khi chính thức nghe được, vẫn đau lòng như vậy.
Nàng đối với mình, thật sự không có tình ý à. . . . . .
“Ngâm Tuyết, mặc kệ nàng có thèm để ý hay không, nhưng chuyện này, ta nhất định phải nói rõ ràng. Ta không thích Hướng Cầm công chúa, cũng sẽ không lấy nàng ta, tất cả tin tức về chuyện thành thân này, đều là do Hoa vương tung ra, vì muốn lôi kéo lực lượng sau lưng đại nghĩa.”
” Lực lượng sau lưng đại nghĩa. . . . . .” Nghe Huyền Ngọc nói xong, trong lòng Tống Ngâm Tuyết khẽ giật mình, tiếp đó tựa hồ có chút đăm chiêu rũmắt xuống, trong đôi mắt rũ xuống có chút tâm tư bắt đầu khởi động.
“Tống Ngâm Tuyết.”
Một câu ngắn gọn mà rõ ràng, thẳng tắp vang lên trong miệng Huyền Ngọc, dứt lời, hắn đứng đối diện nàng, tiến lên từng bước một, “Tống Ngâm Tuyết, có chuyện này, ta nhất định phải nói cho nàng biết. Tuy ta biết có lẽ nàng cũng không thích ta, nhưng mà không có vấn đề gì, chỉ cần ta thích nàng, như vậy là đủ rồi.”
“Trong ba tháng này, ta một mực sống trong hối hận cùng thống khổ giãy dụa, bởi vì ta hận ta vì sao lúc trước rõ ràng yêu nàng, nhưng không có dũng khí tới gần nàng một bước.”
“Ta tự cho là trên người mình gánh vác sứ mạng, đứng trên đỉnh của đạo lý cùng giáo lí , cho nên đối với một thân bêu danh của nàng, ta do dự, khiếp đảm, không dám nhìn thẳng vào lòng mình, mà lựa chọn đè nén trốn tránh.”
“Tống Ngâm Tuyết,nàng biết ta hối hận bao nhiêu sao? Khi nàng lựa nhảy xuống vách núi, một khắc kia, lòng của ta, đều đã bể tan thành từng mảnh từng mảnh, không bao giờ lành lại nữa.”
“Ta hối hận bao nhiêu, thì càng cảm nhận được ta yêu nàng bấy nhiêu! Có lẽ nàng không biết, nhưng kỳ thật ta cũng không thể nói rõ ràng. Chính là dù cho ta không rõ ràng lắm, nhưng có một việc ta hoàn toàn chắc chắn, vì nàng, Thượng Quan Huyền Ngọc ta có thể hy sinh tánh mạng của mình, buông tha cho tất cả, cũng không nhíu mày một chút.”
“Ta chưa từng mãnh liệt yêu mến một người như vậy, tựa hồ muốn hòa tan lòng ta, thiêu đốt tất cả nhiệt tình của ta, tựa như biển cả mênh mông khôn cùng, lấp đầy tất cả tâm hồn ta.”
“Ngâm Tuyết. . . . . .” Gương mặt tuấn tú của Huyền Ngọc tràn đầy đau thương, lẳng lặng nói, trong hai mắt, lộ ra vẻ chấp nhất.
Kéo bàn tay mềm của nàng lại, gắt gao nắm trong tay, cảm thụ được nhiệt độ từ trên đầu ngón tay truyền đến, trong trái tim Thượng Quan Huyền Ngọc nửa buồn nửa vui, “Ngâm Tuyết, ta biết ta sai rồi, không nên để cho thành kiến che mắt. Rõ ràng đáy lòng là yêu, cuối cùng lại hối tiếc không kịp.”
Chậm rãi kéo tay nàng, nhẹ nhàng áp lên ngực mình, Huyền Ngọc dịu dàng nhìn nàng, trên khuôn mặt tuấn tú lã chã nước mắt: ” Nàng biết ngày đó trên vách núi, ta thấy nàng từng chút từng chút rơi xuống, trong lòng ta đau đớn bao nhiêu không? Ta rất muốn nhảy theo nàng, chính là không biết vì cái gì, trong lòng ta luôn vang lên tiếng nàng gọi, ‘ đừng tới đừng tới ’. . . . . .”
“Ta đã từng vì quyết định này mà hối hận thật sâu, nhưng mà bây giờ nghĩ lại, trong tối tăm đã có sự chi phối của đấng tối cao. . . . .”
“Ngâm Tuyết, sự gian khổ của nàng, ẩn nhẫn của nàng, ta đều hiểu được. Từ sau khi tin nàng chết được tuyên bố, ta đã không còn hi vọng, lúc đó ta mới sâu sắc cảm nhận được hóa ra tình yêu dành cho nàng, sớm đã sâu như vậy, sâu đến thấm vào cốt tủy.”
“Mọi người đều nói ‘ Qua khó khăn mới biết tình nồng ’, hóa ra thật sự hết thảy phải chờ tới sau khi mất đi, mới thấy hối hận. Ta cho rằng từ nay về sau, thế giới của ta đã không còn ánh sáng, chính là đúng vào lúc này nàng xuất hiện! Ngâm Tuyết, ta thật sự không thể tin được nàng còn sống, chính là, nàng lại rõ ràng, thật sự sống ở trước mắt của ta. . . . . .”
Tình cảm nồng nàn, nhất thời khó khống chế, Huyền Ngọc nghẹn lời, một tay kéo Tống Ngâm Tuyết gắt gao ôm vào trong ngực, dù thế nào cũng không nguyện buông tay.
“Ngâm Tuyết. . . . . .” Bàn tay xinh đẹp tuyệt trần như ngọc, không ngừng vuốt ve mái tóc nàng, từ từ nhắm hai mắt lại, sa vào trong niềm hạnh phúc giờ khắc này, gò má Thượng Quan Huyền Ngọc tựa lên tóc nàng, vô cùng xúc động nói: “Tống Ngâm Tuyết, đừng đi, đừng rời xa ta, dù cho nàng không thích, nhưng ta cũng nhất định phải đi theo nàng, không cho nàng rời đi.”
Giống như lời thề vang lên trong không khí tươi mát sáng sớm, như là nói với với trời đất, hoặc như là hứa hẹn với trái tim mình.
Tống Ngâm Tuyết khẽ tựa vào trong ngực Huyền Ngọc, cảm thụ được khí tức nóng rực quanh thân hắn, đáy lòng, tự đánh giá.
Nàng thích Thượng Quan Huyền Ngọc, bằng không nàng cũng không vừa thấy mặt của hắn, liền nổi hứng thú muốn đùa giỡn hắn. Mặc kệ lúc trước nguyên nhân ra sao? Mục đích như thế nào? Nếu như đáy lòng nàng không có hảo cảm với hắn, không có cảm giác muốn thân cận, thì dù cho Thượng Quan Huyền Ngọc lớn lên có dễ nhìn, vốn dĩ với tính tình của nàng, tuyệt đối cũng sẽ không có chút phản ứng nào.
Chính là hảo cảm thì hảo cảm, thân cận thì thân cận, không có nghĩa là có hảo cảm và thân cận, thì nàng phải vui vẻ tiếp nhận hắn. Hôm nay, Vô Song cùng Minh Tịnh cũng đã đủ làm cho nàng do dự, không biết an bài như thế nào rồi? Hôm nay mà thêm Huyền Ngọc, chẳng lẽ nàng thật sự muốn phát triển mỹ danh của Nhữ Dương quận chúa sao?
Tuy là người thế kỷ hai mươi mốt, Tống Ngâm Tuyết cũng không nhất định kiên trì với các nguyên tắc tình yêu, chính là tối thiểu nhất bây giờ nàng còn không nghĩ đến chuyện như vậy! Bởi vì đến nay nàng vẫn chưa có thời gian để suy nghĩ kỹ càng chuyện này, thứ hai là đáy lòng nàng còn chưa chắc những nam nhân kiêu ngạo kia các thể tiếp nhận một cái phương thức như vậy không. Ngồi hưởng phúc của mấy ống chồng? Nàng thật sự muốn ngồi hưởng phúc sao?
Tống Ngâm Tuyết bị Huyền Ngọc ôm thật chặt, cóchút giãy không ra. Giờ phút này, nàng cũng không thể dùng nội lực với hắn, bởi vì Huyền Ngọc không có võ công, chịu không nổi chấn động.
“Thượng Quan Huyền Ngọc, ta. . . . . .”
“Đừng nói! Cái gì cũng đừng nói!” Sợ phải nghe những lời làm hắn thương tâm, Huyền Ngọc một ngụm cắt ngang lời Tống Ngâm Tuyết, tiếp theo sắc mặt dịu dàng chân thành nói: “Ngâm Tuyết, ta bất kể thế nào! Từ nay về sau, bất luận nàng đặt ta ở đâu? Xếp ta ở vị trí gì? Ta cũng sẽ không sẽ rời đi nàng, bỏ qua nàng nữa. . . . . .”
Yêu hèn mọn, yêu cầu toàn, Thượng Quan Huyền Ngọc lúc này, thối lùi một bước mà cầu xin, thậm chí không dám nói hết câu, Tống Ngâm Tuyết nghe vậy trong lòng khẽ giật mình, trầm mặc.
Thượng Quan Huyền Ngọc? Thượng Quan Huyền Ngọc. . . . . . Rốt cuộc ta nên cư xử với ngươi như thế nào cho phải đây?
Gió sớm dần dần tan, mặt trời rực rỡ chậm rãi bừng sáng trên bầu trời, chính là trong nội tâm hai người giờ phút này . . . . . .
. . . . . .
Khi Thượng Quan Huyền Ngọc vẻ mặt tiều tụy, thân hình chậm chạp, chậm rãi đi vào trong biệt viện thì Phục Linh sớm chờ ở một bên vội vàng vọt ra, giữ chặt tay áo của hắn ân cần mà nói: “Công tử, người đi đâu vậy? Cả một ngày một đêm không thấy người, thật là khiến tôi lo lắng muốn chết!”
“Ta không sao.” Lắc đầu, Huyền Ngọc không để ý tới, chuẩn bị xoay người vào phòng.
Lúc này, Phục Linh cố gắng lôi kéo hắn không buông, trên mặt tràn đầy thần sắc thương tiếc: “Công tử, rốt cuộc người làm sao vậy? Người cả đêm không trở về, có biết bên ngoài hiện tại đã biến thành bộ dạng gì không?”
Phục Linh chậm rãi nói, trong đôi mắt toát lên sự không đành lòng sâu sắc cùng ân cần, hai tay của hắn buông Thượng Quan Huyền Ngọc ra, lui về phía sau một bước nghiêm mặt nói: “Công tử, người tỉnh lại a, cứ như vậy sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện! Không biết vì cái gì, hiện tại đầy đường đồn đãi người có sở thích đồng tính, còn nói người ôm một nam tử công nhiên kháng hôn trước mặt mọi người! Công tử, người cũng biết, loại lời đồn đãi này, đối với đại nghĩa, đối với danh dự của người, đều rất là ảnh hưởng .”
” Phục Linh, đây không phải lời đồn đãi, đây là sự thật . . . . . .”Nghe xong lời mà Phục Linh nói…, Huyền Ngọc không khỏi khẽ cười cười, sau đó dùng ngữ khí đạm mạc nói ra.
” Sự thật?” Vừa nghe lời này, Phục Linh cả kinh ngây ra như phỗng, hắn há to mồm, lắp bắp nói: “Công, công tử. . . . . .”
Không thể tin được trừng lớn mắt, Phục Linh vô cùng khó hiểu, hắn áp chế sự khiếp sợ trong lòng, vội vàng đặt câu hỏi: “Vì cái gì? Công tử, tại sao người phải làm như vậy?”
“Chẳng lẽ đây là cái mà người gọi là phương thức kháng hôn? Muốn dùng cách làm hủy diệt thanh danh như vậy để đạt mục đích sao?” Lắc đầu, chậm rãi lui về phía sau một bước, Phục Linh bi ai, trong lời nói mang theo đau lòng, thất vọng cùng châm chọc.
“Công tử, người tận lực phóng túng như vậy? Tùy ý như vậy? Là vì người không muốn thành thân với Hướng Cầm công chúa, thật sự không ngại đưa mình vào thế bất nghĩa? Không để ý đến đại nghĩa nữa sao? Làm sao người có thể như vậy? Sao có thể như vậy! Người biết không, người là tôn giả của thiên hạ đạo nghĩa, thượng nhân a! Chính là người làm tôn giả, làm thượng nhân, vậy mà người xem mình đã làmra caí gì. . . . . .”
Câu nói sau cùng, Phục Linh cơ hồ là rít gào! Cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng lớn tiếng như vậy với Thượng Quan Huyền Ngọc, thật sự là bởi vì hôm nay không thể nhịn được nữa, vô cùng thương tâm, cực kỳ tức giận.
“Người không thể như vậy. . . . . . Người không thể như vậy. . . . . ”lắc đầu, thất vọng mà nói, Phục Linh tan nát cõi lòng, hai đấm gắt gao nắm lại.
“Phục Linh, ta nói rồi, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý lấy Hoa Ôn Nhứ , bất luận dùng cái phương pháp gì. . . . . .” Nhàn nhạt, cũng không muốn giải thích nhiều, sau khi Thượng Quan Huyền Ngọc nói hết, xoay người đi vào trong phòng.
Nhưng ngay lúc này, sau lưng vang lên tiếng cười của Phục Linh, tràn đầy liều lĩnh, bi thống , thương tâm!
“Ha ha ha ha! Công tử, người thật sự cho rằng người có thể đào thoát sao? Thật sự có thể sao?”
“Ngươi có ý gì?”
Cau mày, xoay người lại, Huyền Ngọc nhìn sắc mặt Phục Linh cười mà như sắp khóc, trong lòng không khỏi mơ hồ có cảm giác không tốt.
“Phục Linh, rốt cuộc làm sao vậy?”
“Công tử, lúc này ở trong lòng của người, ngoại trừ kháng hôn, người còn có tâm tình đi trông nom những chuyện khác sao?”
Chậm rãi tiến lên, hai mắt Phục Linh nhìn thẳng, chậm rãi nói ra:“Công tử, người cho rằng chỉ cần người buông tha cho tất cả, không tiếc cố ý bôi đen chính mình, có thể khiến cho Hoa vương hủy bỏ hôn ước sao? Có quá mức ngây thơ buồn cười không?”
“Hoa vương nhìn trúng chính là thế lực của đại nghĩa, hôm nay người làm như vậy, không chỉ làm cho tham vọng của hắn tan thành bọt nước, hơn nữa còn khiến cho hắn mất mặt, người cho rằng sau khi hắn biết được, sẽ cho phép mình ngồi chờ chết sao?”
” Phục Linh. . . . . .” Đứng lại, nghe kỹ mỗi chữ mỗi câu Phục Linh nói, lông mày tuấn tú của Thượng Quan Huyền Ngọc nhíu chặt, trên mặt là một mảnh ngưng trọng.
“Công tử, Phục Linh không có quyền lợi, cũng không có tư cách can thiệp quyết định của người, chỉ là hi vọng người có thể nghĩ lại mới làm. Hôm qua khi hành động của người ở phố phường truyền vào hoàng cung, sau khi Hoa vương biết được liền giận tím mặt, lập tức triệu kiến nội các thương nghị, quyết định đem hôn kỳ từ năm ngày giảm bớt còn ba ngày, vào ngày kia, ở tông miếu, cử hành nghi thức đại hôn của người cùng công chúa !”
“Cái gì! Ngày kia?” Vừa nghe Phục Linh nói, Thượng Quan Huyền Ngọc rùng mình, phẫn nộ vung ống tay áo, lạnh lùng nói: ” Hoa vương, hắn thật khinh người quá đáng! Thượng Quan Huyền Ngọc ta mặc dù sanh ở Hoa quốc, nhưng mà cũng không phải là con dân Hoa quốc của hắn, hắn có cái quyền lợi gì bức hôn ta như thế? Quả thực đáng chê cười!”
Ít khi Huyền Ngọc tức giận, nên khi hắn nổi giận tựa hồ khiến không khí chung quanh đều bịt kín một tầng hàn băng. Chỉ thấy hai đấm hắn nắm chặt, đốt ngón tay trở nên trắng bệch không khỏi”răng rắc” rung động, khiến người ta sợ hãi không dám tới gần.
“Muốn ta thành thân? Hắn đừng mơ tưởng!”
Lạnh lùng phun ra mấy chữ này, trong mắt Huyền Ngọc tràn đầy tức giận! Nhưng ngay lúc này, Phục Linh giật giật miệng, cuối cùng do dự mà nói: “Công tử, Hoa vương có lợi thế . . . . . .”
Thượng Quan Huyền Ngọc cứ si ngốc nhìn bóng hình trước mắt như vậy, nhìn dung nhan thanh nhàn mê hồn người của nàng mà không dám kinh động, lòng hắn gắt gao co rút lại, không nghe theo sự sai sử của bản thân nữa.
Tống Ngâm Tuyết, Tống Ngâm Tuyết, hắn lại được nhìn thấy Tống Ngâm Tuyết một lần nữa, loại cảm giác này thật tốt, thật tốt. . . . . .
Thân thể sững sờ, chớp cũng không chớp mắt, hai tay Huyền Ngọc nắm chặt, muốn tiến lên mở miệng, nhưng cuối cùng vì khẩn trương, lại không biết nên nói từ đâu.
“Ngâm Tuyết. . . . . .”
Trầm giọng, bao hàm thâm tình, cuối cùng Huyền Ngọc giật giật môi, chậm rãi mở miệng mà nói: “Ngâm Tuyết, những ngày này, nàng. . . . . . có khỏe không?”
Thiên ngôn vạn ngữ, có vô hạn những lời muốn nói, nhưng đến khi hai người nhìn nhau, xung quanh tĩnh lặng không người, hắn lại không nói nên lời.
“Ngâm Tuyết, nàng có khỏe không?”
Nhìn gương mặt thanh nhã tinh xảo của người ngọc, không biết là do tâm lý của mình, hay là thật sự có chuyện lạ. Mà cho dù Ngâm Tuyết vận một thân nam trang, tiêu sái lỗi lạc, nhưng nhìn trong mắt Huyền Ngọc, lại càng thêm thể hiện sự nữ tính, càng thêm kiều mỵ.
Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?
Huyền Ngọc không biết, đương nhiên Tống Ngâm Tuyết là người trong cuộc cũng không biết, cái này kỳ thật là một loại khí chất, một loại khí chất từ trong người tỏa ra, một loại khí chất động lòng người sau khi nàng trở thành đàn bà, từ trong tản mát ra ngoài.
“Ngâm Tuyết, ta không có thành thân với Hướng Cầm công chúa, hết thảy chuyện này, đều là do Hoa vương tự chủ trương an bài. . . . . .” Trong lúc nhất thời hắn không biết nói gì cho tốt, chỉ lập tức gấp gáp thể hiện rõ lập trường của mình, sợ nàng hiểu lầm.
“Ngươi thành thân với ai. . . . . . Cái này cũng không phải chuyện liên quan đến ta, ta ở Hoa quốc không bao lâu, thật sự không hy vọng xảy ra chuyện phiền toái không cần thiết. . . . . .”
Nghe xong lời mà Huyền Ngọc nói, Tống Ngâm Tuyết hơi khép mắt, mở miệng nói ra. Lúc này trong lòng nàng, tuy nàng thừa nhận là nàng có một chút an ủi vì Huyền Ngọc cũng không phải tự nguyện thành thân cùng với cô công chúa nào đó, nhưng chuyện này cũng không đại biểu cho cái gì khác.
Uy danh của Thượng Quan Huyền Ngọc như thế, thiên hạ thế nhân đều biết, là người mà hiện tại nàng không thể trêu vào, cũng không muốn dây dưa.
“Ngâm Tuyết. . . . . .” Nghe xong lời Tống Ngâm Tuyết nói, thân thể Huyền Ngọc sững sờ, tuy hắn cũng ngờ tới có thể nàng sẽ nói như vậy, nhưng mà sau khi chính thức nghe được, vẫn đau lòng như vậy.
Nàng đối với mình, thật sự không có tình ý à. . . . . .
“Ngâm Tuyết, mặc kệ nàng có thèm để ý hay không, nhưng chuyện này, ta nhất định phải nói rõ ràng. Ta không thích Hướng Cầm công chúa, cũng sẽ không lấy nàng ta, tất cả tin tức về chuyện thành thân này, đều là do Hoa vương tung ra, vì muốn lôi kéo lực lượng sau lưng đại nghĩa.”
” Lực lượng sau lưng đại nghĩa. . . . . .” Nghe Huyền Ngọc nói xong, trong lòng Tống Ngâm Tuyết khẽ giật mình, tiếp đó tựa hồ có chút đăm chiêu rũmắt xuống, trong đôi mắt rũ xuống có chút tâm tư bắt đầu khởi động.
“Tống Ngâm Tuyết.”
Một câu ngắn gọn mà rõ ràng, thẳng tắp vang lên trong miệng Huyền Ngọc, dứt lời, hắn đứng đối diện nàng, tiến lên từng bước một, “Tống Ngâm Tuyết, có chuyện này, ta nhất định phải nói cho nàng biết. Tuy ta biết có lẽ nàng cũng không thích ta, nhưng mà không có vấn đề gì, chỉ cần ta thích nàng, như vậy là đủ rồi.”
“Trong ba tháng này, ta một mực sống trong hối hận cùng thống khổ giãy dụa, bởi vì ta hận ta vì sao lúc trước rõ ràng yêu nàng, nhưng không có dũng khí tới gần nàng một bước.”
“Ta tự cho là trên người mình gánh vác sứ mạng, đứng trên đỉnh của đạo lý cùng giáo lí , cho nên đối với một thân bêu danh của nàng, ta do dự, khiếp đảm, không dám nhìn thẳng vào lòng mình, mà lựa chọn đè nén trốn tránh.”
“Tống Ngâm Tuyết,nàng biết ta hối hận bao nhiêu sao? Khi nàng lựa nhảy xuống vách núi, một khắc kia, lòng của ta, đều đã bể tan thành từng mảnh từng mảnh, không bao giờ lành lại nữa.”
“Ta hối hận bao nhiêu, thì càng cảm nhận được ta yêu nàng bấy nhiêu! Có lẽ nàng không biết, nhưng kỳ thật ta cũng không thể nói rõ ràng. Chính là dù cho ta không rõ ràng lắm, nhưng có một việc ta hoàn toàn chắc chắn, vì nàng, Thượng Quan Huyền Ngọc ta có thể hy sinh tánh mạng của mình, buông tha cho tất cả, cũng không nhíu mày một chút.”
“Ta chưa từng mãnh liệt yêu mến một người như vậy, tựa hồ muốn hòa tan lòng ta, thiêu đốt tất cả nhiệt tình của ta, tựa như biển cả mênh mông khôn cùng, lấp đầy tất cả tâm hồn ta.”
“Ngâm Tuyết. . . . . .” Gương mặt tuấn tú của Huyền Ngọc tràn đầy đau thương, lẳng lặng nói, trong hai mắt, lộ ra vẻ chấp nhất.
Kéo bàn tay mềm của nàng lại, gắt gao nắm trong tay, cảm thụ được nhiệt độ từ trên đầu ngón tay truyền đến, trong trái tim Thượng Quan Huyền Ngọc nửa buồn nửa vui, “Ngâm Tuyết, ta biết ta sai rồi, không nên để cho thành kiến che mắt. Rõ ràng đáy lòng là yêu, cuối cùng lại hối tiếc không kịp.”
Chậm rãi kéo tay nàng, nhẹ nhàng áp lên ngực mình, Huyền Ngọc dịu dàng nhìn nàng, trên khuôn mặt tuấn tú lã chã nước mắt: ” Nàng biết ngày đó trên vách núi, ta thấy nàng từng chút từng chút rơi xuống, trong lòng ta đau đớn bao nhiêu không? Ta rất muốn nhảy theo nàng, chính là không biết vì cái gì, trong lòng ta luôn vang lên tiếng nàng gọi, ‘ đừng tới đừng tới ’. . . . . .”
“Ta đã từng vì quyết định này mà hối hận thật sâu, nhưng mà bây giờ nghĩ lại, trong tối tăm đã có sự chi phối của đấng tối cao. . . . .”
“Ngâm Tuyết, sự gian khổ của nàng, ẩn nhẫn của nàng, ta đều hiểu được. Từ sau khi tin nàng chết được tuyên bố, ta đã không còn hi vọng, lúc đó ta mới sâu sắc cảm nhận được hóa ra tình yêu dành cho nàng, sớm đã sâu như vậy, sâu đến thấm vào cốt tủy.”
“Mọi người đều nói ‘ Qua khó khăn mới biết tình nồng ’, hóa ra thật sự hết thảy phải chờ tới sau khi mất đi, mới thấy hối hận. Ta cho rằng từ nay về sau, thế giới của ta đã không còn ánh sáng, chính là đúng vào lúc này nàng xuất hiện! Ngâm Tuyết, ta thật sự không thể tin được nàng còn sống, chính là, nàng lại rõ ràng, thật sự sống ở trước mắt của ta. . . . . .”
Tình cảm nồng nàn, nhất thời khó khống chế, Huyền Ngọc nghẹn lời, một tay kéo Tống Ngâm Tuyết gắt gao ôm vào trong ngực, dù thế nào cũng không nguyện buông tay.
“Ngâm Tuyết. . . . . .” Bàn tay xinh đẹp tuyệt trần như ngọc, không ngừng vuốt ve mái tóc nàng, từ từ nhắm hai mắt lại, sa vào trong niềm hạnh phúc giờ khắc này, gò má Thượng Quan Huyền Ngọc tựa lên tóc nàng, vô cùng xúc động nói: “Tống Ngâm Tuyết, đừng đi, đừng rời xa ta, dù cho nàng không thích, nhưng ta cũng nhất định phải đi theo nàng, không cho nàng rời đi.”
Giống như lời thề vang lên trong không khí tươi mát sáng sớm, như là nói với với trời đất, hoặc như là hứa hẹn với trái tim mình.
Tống Ngâm Tuyết khẽ tựa vào trong ngực Huyền Ngọc, cảm thụ được khí tức nóng rực quanh thân hắn, đáy lòng, tự đánh giá.
Nàng thích Thượng Quan Huyền Ngọc, bằng không nàng cũng không vừa thấy mặt của hắn, liền nổi hứng thú muốn đùa giỡn hắn. Mặc kệ lúc trước nguyên nhân ra sao? Mục đích như thế nào? Nếu như đáy lòng nàng không có hảo cảm với hắn, không có cảm giác muốn thân cận, thì dù cho Thượng Quan Huyền Ngọc lớn lên có dễ nhìn, vốn dĩ với tính tình của nàng, tuyệt đối cũng sẽ không có chút phản ứng nào.
Chính là hảo cảm thì hảo cảm, thân cận thì thân cận, không có nghĩa là có hảo cảm và thân cận, thì nàng phải vui vẻ tiếp nhận hắn. Hôm nay, Vô Song cùng Minh Tịnh cũng đã đủ làm cho nàng do dự, không biết an bài như thế nào rồi? Hôm nay mà thêm Huyền Ngọc, chẳng lẽ nàng thật sự muốn phát triển mỹ danh của Nhữ Dương quận chúa sao?
Tuy là người thế kỷ hai mươi mốt, Tống Ngâm Tuyết cũng không nhất định kiên trì với các nguyên tắc tình yêu, chính là tối thiểu nhất bây giờ nàng còn không nghĩ đến chuyện như vậy! Bởi vì đến nay nàng vẫn chưa có thời gian để suy nghĩ kỹ càng chuyện này, thứ hai là đáy lòng nàng còn chưa chắc những nam nhân kiêu ngạo kia các thể tiếp nhận một cái phương thức như vậy không. Ngồi hưởng phúc của mấy ống chồng? Nàng thật sự muốn ngồi hưởng phúc sao?
Tống Ngâm Tuyết bị Huyền Ngọc ôm thật chặt, cóchút giãy không ra. Giờ phút này, nàng cũng không thể dùng nội lực với hắn, bởi vì Huyền Ngọc không có võ công, chịu không nổi chấn động.
“Thượng Quan Huyền Ngọc, ta. . . . . .”
“Đừng nói! Cái gì cũng đừng nói!” Sợ phải nghe những lời làm hắn thương tâm, Huyền Ngọc một ngụm cắt ngang lời Tống Ngâm Tuyết, tiếp theo sắc mặt dịu dàng chân thành nói: “Ngâm Tuyết, ta bất kể thế nào! Từ nay về sau, bất luận nàng đặt ta ở đâu? Xếp ta ở vị trí gì? Ta cũng sẽ không sẽ rời đi nàng, bỏ qua nàng nữa. . . . . .”
Yêu hèn mọn, yêu cầu toàn, Thượng Quan Huyền Ngọc lúc này, thối lùi một bước mà cầu xin, thậm chí không dám nói hết câu, Tống Ngâm Tuyết nghe vậy trong lòng khẽ giật mình, trầm mặc.
Thượng Quan Huyền Ngọc? Thượng Quan Huyền Ngọc. . . . . . Rốt cuộc ta nên cư xử với ngươi như thế nào cho phải đây?
Gió sớm dần dần tan, mặt trời rực rỡ chậm rãi bừng sáng trên bầu trời, chính là trong nội tâm hai người giờ phút này . . . . . .
. . . . . .
Khi Thượng Quan Huyền Ngọc vẻ mặt tiều tụy, thân hình chậm chạp, chậm rãi đi vào trong biệt viện thì Phục Linh sớm chờ ở một bên vội vàng vọt ra, giữ chặt tay áo của hắn ân cần mà nói: “Công tử, người đi đâu vậy? Cả một ngày một đêm không thấy người, thật là khiến tôi lo lắng muốn chết!”
“Ta không sao.” Lắc đầu, Huyền Ngọc không để ý tới, chuẩn bị xoay người vào phòng.
Lúc này, Phục Linh cố gắng lôi kéo hắn không buông, trên mặt tràn đầy thần sắc thương tiếc: “Công tử, rốt cuộc người làm sao vậy? Người cả đêm không trở về, có biết bên ngoài hiện tại đã biến thành bộ dạng gì không?”
Phục Linh chậm rãi nói, trong đôi mắt toát lên sự không đành lòng sâu sắc cùng ân cần, hai tay của hắn buông Thượng Quan Huyền Ngọc ra, lui về phía sau một bước nghiêm mặt nói: “Công tử, người tỉnh lại a, cứ như vậy sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện! Không biết vì cái gì, hiện tại đầy đường đồn đãi người có sở thích đồng tính, còn nói người ôm một nam tử công nhiên kháng hôn trước mặt mọi người! Công tử, người cũng biết, loại lời đồn đãi này, đối với đại nghĩa, đối với danh dự của người, đều rất là ảnh hưởng .”
” Phục Linh, đây không phải lời đồn đãi, đây là sự thật . . . . . .”Nghe xong lời mà Phục Linh nói…, Huyền Ngọc không khỏi khẽ cười cười, sau đó dùng ngữ khí đạm mạc nói ra.
” Sự thật?” Vừa nghe lời này, Phục Linh cả kinh ngây ra như phỗng, hắn há to mồm, lắp bắp nói: “Công, công tử. . . . . .”
Không thể tin được trừng lớn mắt, Phục Linh vô cùng khó hiểu, hắn áp chế sự khiếp sợ trong lòng, vội vàng đặt câu hỏi: “Vì cái gì? Công tử, tại sao người phải làm như vậy?”
“Chẳng lẽ đây là cái mà người gọi là phương thức kháng hôn? Muốn dùng cách làm hủy diệt thanh danh như vậy để đạt mục đích sao?” Lắc đầu, chậm rãi lui về phía sau một bước, Phục Linh bi ai, trong lời nói mang theo đau lòng, thất vọng cùng châm chọc.
“Công tử, người tận lực phóng túng như vậy? Tùy ý như vậy? Là vì người không muốn thành thân với Hướng Cầm công chúa, thật sự không ngại đưa mình vào thế bất nghĩa? Không để ý đến đại nghĩa nữa sao? Làm sao người có thể như vậy? Sao có thể như vậy! Người biết không, người là tôn giả của thiên hạ đạo nghĩa, thượng nhân a! Chính là người làm tôn giả, làm thượng nhân, vậy mà người xem mình đã làmra caí gì. . . . . .”
Câu nói sau cùng, Phục Linh cơ hồ là rít gào! Cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng lớn tiếng như vậy với Thượng Quan Huyền Ngọc, thật sự là bởi vì hôm nay không thể nhịn được nữa, vô cùng thương tâm, cực kỳ tức giận.
“Người không thể như vậy. . . . . . Người không thể như vậy. . . . . ”lắc đầu, thất vọng mà nói, Phục Linh tan nát cõi lòng, hai đấm gắt gao nắm lại.
“Phục Linh, ta nói rồi, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý lấy Hoa Ôn Nhứ , bất luận dùng cái phương pháp gì. . . . . .” Nhàn nhạt, cũng không muốn giải thích nhiều, sau khi Thượng Quan Huyền Ngọc nói hết, xoay người đi vào trong phòng.
Nhưng ngay lúc này, sau lưng vang lên tiếng cười của Phục Linh, tràn đầy liều lĩnh, bi thống , thương tâm!
“Ha ha ha ha! Công tử, người thật sự cho rằng người có thể đào thoát sao? Thật sự có thể sao?”
“Ngươi có ý gì?”
Cau mày, xoay người lại, Huyền Ngọc nhìn sắc mặt Phục Linh cười mà như sắp khóc, trong lòng không khỏi mơ hồ có cảm giác không tốt.
“Phục Linh, rốt cuộc làm sao vậy?”
“Công tử, lúc này ở trong lòng của người, ngoại trừ kháng hôn, người còn có tâm tình đi trông nom những chuyện khác sao?”
Chậm rãi tiến lên, hai mắt Phục Linh nhìn thẳng, chậm rãi nói ra:“Công tử, người cho rằng chỉ cần người buông tha cho tất cả, không tiếc cố ý bôi đen chính mình, có thể khiến cho Hoa vương hủy bỏ hôn ước sao? Có quá mức ngây thơ buồn cười không?”
“Hoa vương nhìn trúng chính là thế lực của đại nghĩa, hôm nay người làm như vậy, không chỉ làm cho tham vọng của hắn tan thành bọt nước, hơn nữa còn khiến cho hắn mất mặt, người cho rằng sau khi hắn biết được, sẽ cho phép mình ngồi chờ chết sao?”
” Phục Linh. . . . . .” Đứng lại, nghe kỹ mỗi chữ mỗi câu Phục Linh nói, lông mày tuấn tú của Thượng Quan Huyền Ngọc nhíu chặt, trên mặt là một mảnh ngưng trọng.
“Công tử, Phục Linh không có quyền lợi, cũng không có tư cách can thiệp quyết định của người, chỉ là hi vọng người có thể nghĩ lại mới làm. Hôm qua khi hành động của người ở phố phường truyền vào hoàng cung, sau khi Hoa vương biết được liền giận tím mặt, lập tức triệu kiến nội các thương nghị, quyết định đem hôn kỳ từ năm ngày giảm bớt còn ba ngày, vào ngày kia, ở tông miếu, cử hành nghi thức đại hôn của người cùng công chúa !”
“Cái gì! Ngày kia?” Vừa nghe Phục Linh nói, Thượng Quan Huyền Ngọc rùng mình, phẫn nộ vung ống tay áo, lạnh lùng nói: ” Hoa vương, hắn thật khinh người quá đáng! Thượng Quan Huyền Ngọc ta mặc dù sanh ở Hoa quốc, nhưng mà cũng không phải là con dân Hoa quốc của hắn, hắn có cái quyền lợi gì bức hôn ta như thế? Quả thực đáng chê cười!”
Ít khi Huyền Ngọc tức giận, nên khi hắn nổi giận tựa hồ khiến không khí chung quanh đều bịt kín một tầng hàn băng. Chỉ thấy hai đấm hắn nắm chặt, đốt ngón tay trở nên trắng bệch không khỏi”răng rắc” rung động, khiến người ta sợ hãi không dám tới gần.
“Muốn ta thành thân? Hắn đừng mơ tưởng!”
Lạnh lùng phun ra mấy chữ này, trong mắt Huyền Ngọc tràn đầy tức giận! Nhưng ngay lúc này, Phục Linh giật giật miệng, cuối cùng do dự mà nói: “Công tử, Hoa vương có lợi thế . . . . . .”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.