Quyển 2 - Chương 50: Trái tim Thư Ly
Giản Hồng Trang
07/03/2014
Lúc này, khi Kiều Mạt Nhi ra hiệu cho Tống Ngâm Tuyết, Tịch Mặc Lương, Phùng Tử Chương ba người cùng nhau đến Minh Nhạc đài góp vui, bên này Thanh Linh cũng rẽ vào Túy Nguyệt lâu.
“Ai nha, Linh nhi đáng yêu của ta! Tại sao đến giờ con mới về a? Hôm nay là ngày vui mừng con hoàn lương, con không nên làm trễ giờ lành!”
Vừa nhìn thấy nàng trở về, một tú bà mặc hoa phục màu mè liền nhăn nhó đi ra, vẫy vẫy khăn gấm, không ngừng bốc ra mùi son phấn đậm đặc.
“Ôi, tổ tông của ta, con đã đi chỗ nào a? Sao mặt mũi lại thành thế này?” Đến gần trước mặt, tú bà dùng khăn bịt mũi mở miệng nói.
“Không có việc gì, chính là vừa rồi suýt nữa bị chó cắn!” Thầm trào phúng Kiều Mạt Nhi, Thanh Linh lắc đầu, vẻ mặt tức giận nói, tiếp đó xoay người, đem đàn ngọc trong ngực giao cho tiểu nha hoàn bên cạnh, sau đó một tay phủi đi lớp bụi trên người.
“Bị chó cắn? Vậy con không sao chứ?” Tú bà vừa thấy Thanh Linh nói vậy, liền tin là thật, kinh ngạc nâng giọng lên thêm mấy chục đề-xi ben.
“Mụ mụ, cô nương nói giỡn thôi! Vừa rồi trên đường nàng bị người ta đụng trúng, suýt chút nữa đụng hỏng đàn, cho nên mới tức giận như vậy!” Thấy tú bà ngây ngốc tin là thật, tiểu nha hoàn buồn cười giải thích.
“A, đàn?” Tú bà thấy tiểu nha hoàn nói như vậy, ánh mắt không khỏi liếc về phía đàn ngọc bản dây nàng cẩn thận ôm trong ngực, khó hiểu mở miệng nói: “Thanh Linh, con cầm đàn đi làm cái gì?”
“Đương nhiên là vì cầm sắt hòa nhau hôm nay nha!” Có vẻ không chịu nổi sự ngây ngốc của tú bà, tiểu nha đầu bĩu môi nói: “Lúc nãy đàn của cô không được tốt, đàn lên có tạp âm, hôm nay là ngày hoàn lương của nàng, không thể có sai sót, cho nên chúng con mới đến cửa hàng ở cửa thành Đông yêu cầu họ sửa lại.”
“A, thì ra là thế.” Hiểu được gật nhẹ đầu, tú bà giật mình, ngay sau đó tươi cười nói: “Đúng lắm, Đúng lắm! Hôm nay hầu hết mọi người sẽ đi Minh Nhạc đài, Thanh Linh con làm việc cẩn thận cũng là chuyện tốt!”
Dứt lời lại đem khăn gấm để bên cạnh môi mình, tú bà cười vui vẻ. Thấy vậy, Thanh Linh có chút không kiên nhẫn, giận tái mặt hỏi: “Mụ mụ, mụ mụ tìm con có chuyện gì sao?”
“Chuyện? A, có, có! Thanh Linh, vừa rồi Thư Ly công tử tìm con, ta thấy hắn tìm không ra, nên giúp hắn đi ra ngoài tìm xem.”
“Ly ca tìm ta?” Vừa nghe lời này, sắc mặt Thanh Linh vốn đã trầm xuống, lập tức vui mừng phấn chấn lên, nàng mở to mắt, nhìn quanh bốn phía, không khỏi mừng rỡ nói: “Ở đâu? Ly ca hắn ở đâu?”
“Ở trong sương phòng tầng trên, con đi qua xem đi.”
“A, dạ được!”
Mang theo thần sắc vui mừng, Thanh Linh chạy bước nhỏ tới sương phòng trên lầu, thấy vậy, sau lưng tú bà bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài: “Ai, quả nhiên nữ nhi hoàn lương là bát nước hắt đi. . . . . . “
Trong sương phòng, màn hồng trướng ấm, một nam tử trong trẻo tuấn dật, phiêu nhiên không thuộc cõi trần, vẻ mặt âm trầm từ từ nhắm hai mắt lại, lặng im đứng gần cửa sổ, sau lưng hắn, một cây huyền cầm ẩn hiện trong làn khói nhẹ phiêu miểu.
Hôm nay, là ngày vui hắn tìm được người tri âm, cùng nắm tay nhau đi hết cuộc đời, theo lý giờ phút này hắn hẳn là tràn ngập hưng phấn cùng vui sướng? Nhưng vì sao hắn không có cảm xúc gì, hơn nữa còn có một loại cảm giác mất mát nồng đậm, lấp đầy cả trái tim bất an của hắn.
Thanh Linh không phải là tri âm hắn đau khổ tìm kiếm nhiều năm sao? Hôm nay rốt cuộc hắn đã tìm được, lẽ ra hắn nên cao hứng mới đúng a? Chính là vì cái gì trong lòng của hắn giống như là bị một thứ gì đó bịt lại, làm sao cũng không thể cao hứng nổi?
Ba tháng trước, hắn rời khỏi Đại Tụng, nghe lời của người kia,hắn không lựa chọn Đông Bình, quốc gia gần như là một nửa quê hương của hắn, mà đi tới Tây thần quốc gia xa xôi nhất.
Hắn không biết vì sao nhất định phải tới Tây thần, chỉ là trong tiềm thức cảm thấy, khi còn sống người kia đã không muốn hắn đi Đông Bình, vậy hắn liền tận lực đi thật xa, để cho dù nàng ở dưới ba tấc đất, cũng không vì thế mà phiền lòng.
Hắn trằn trọc đi vào nước Tây thần, đưa mắt nhìn mảnh đất không một người quen, nói không rõ là vì cái gì, tóm lại sau khi người đó mất đi, lòng của hắn dường như đột nhiên trống rỗng, ba tháng qua, chưa bao giờ từng chính thức tươi cười vui vẻ.
Nếu như nói có một ngày từng vui vẻ? Đáp án, không thể nghi ngờ là cái ngày đụng phải Thanh Linh kia.
Đến Tây thần, hắn một thân một mình, chỉ cần một mãnh đất an tĩnh, một cây huyền cầm là có thể trôi qua cuộc đời này.
Chính là không biết vì cái gì, trong suy nghĩ ngày ấy, hắn lại đem mặt người kia, chậm rãi liên tưởng gắn vào thân người tri âm hắn một mực đau khổ tìm kiếm, trong lòng không khỏi đau đớn cùng châm chọc một hồi.
Tống Ngâm Tuyết, nữ tử đã táng thân dưới vách núi ba tháng trước, làm sao có thể là người tri âm của hắn đây? Hắn suy nghĩ quá nhiều rồi! Ha ha!
Được rồi, hắn thừa nhận, đối với Tống Ngâm Tuyết, hắn đã động tâm, nhất là cuối cùng khi nàng đứng trên vách núi, công bố bộ mặt thật sự của mình với thế nhân, giờ khắc đó, đáy lòng hắn rung động mãnh liệt, tuyệt đối không ít hơn bất kỳ nam tử nào ở đó.
Hóa ra nàng chưa bao giờ yêu hắn! Đoạt hắn làm phu quân, cũng chỉ đơn thuần là vì cứu hắn, trừ chuyện đó ra, không trộn lẫn một chút tình cảm nào khác nữa.
Hắn hiểu lầm nàng, từ đầu tới cuối đều nhìn lầm nàng! Người ẩn nhẫn kiên cường như nàng, hôm nay hồi tưởng lại, những thứ hắn thiếu nợ nàng, thật sự rất nhiều.
Suy nghĩ cuồn cuộn hiện lên, trong lúc vô ý, bàn tay chậm rãi dạo trên dây đàn, diễn tấu lại một khúc trên đại hội khúc đàn ngày đó, làn điệu chậm rãi từ trên đầu ngón tay chảy ra.
“Hồng nhan tiều tụy, nằm cười dưới gốc hoa đào, một dòng sông xuân, chỉ vì người mà khô cạn.”
Lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng ca, vì vậy trong sát na, trái tim lập tức ngừng đapk, tay, cũng giơ lên trên không trung, thật lâu không thu trở lại.
Cứ như vậy, dưới “Cơ duyên”, một người kỹ nữ tên là Thanh Linh, đã xông vào cuộc sống của hắn, dựa vào bốn câu ca từ nàng ngâm xướng kia, hắn nhận định nàng là người tri âm trên đại hội khúc đàn ngày đó.
Trên đời này, không có ai biết hát bài hát này, ngoại trừ bóng hình ngày đó! Mang theo phong cách cùng làn điệu của một thế giới khác, thâm ý hát ra mọi suy nghĩ của hắn về cuộc đời này.
Vì vậy đối với người đó, hắn đã dâng lên một tình cảm rất sâu sắc, khát vọng mà chấp nhất truy cầu, muốn cùng người đó ở cùng một chỗ, bất luận “Hắn” là nam, hay là nữ? Đã kết hôn hay chưa?
Thật sự, Ứng Thư Ly hắn, suốt đời chấp nhất chỉ mong cuối cùng sẽ có một ngày có thể cùng tri âm tri kỷ của mình, dùng tiếng đàn tâm tình! Hắn không ngại đối phương là thân phận gì? Từ đâu sinh ra? Chỉ cần có thể cùng hắn cầm sắt tương thông, thì hắn sẽ nguyện ý chấp nhận, vì vậy lúc trước khi Thanh Linh dùng thân phận tri âm nói muốn gả cho hắn thì hắn cũng không cự tuyệt.
Khẽ thở dài, trên dung nhan tuấn tú của Thư Ly có một chút thất lạc, hắn xoay người, giương mắt nhìn cây đàn trên bàn, đáy mắt là một mảnh trầm tĩnh.
Vì cái gì người tri âm của hắn lại là nàng? Tuy hắn không ngại thân phận kỹ nữ của nàng, nhưng khi nhìn đến mặt nàng, hắn luôn bất giác tưởng tượng nàng thành một khuôn mặt khác, khuôn mặt kia khi thì giảo hoạt, khi thì gian trá, khi thì phúc hắc sáng lạng, dung nhan tuyệt sắc làm cho người ta không thể dời mắt.
Tống Ngâm Tuyết, vì cái gì người tri âm của ta, không phải nàng. . . . . .
Khẽ thở dài lần nữa, vươn tay chậm rãi đụng vào dây đàn, trái tim Ứng Thư Ly cay đắng, nhẹ tay cầm lấy dây đàn. A, mình thật đúng là ngốc, lại còn nói ra mấy lời này? Hôm nay người kia cũng đã mất, dù nàng chính là người tri âm của hắn thì sao? Bất quá là càng thêm bi thương mà thôi.
“Ly ca, chàng tìm thiếp?” Lúc này, khi Ứng Thư Ly đang chìm trong ngàn vạn suy nghĩ, ngoài cửa vang lên một câu tràn đầy vui mừng, tiếp đó liền thấy Thanh Linh mang vẻ mặt hạnh phúc nhấc chân tiến vào.
“Ly ca, mụ mụ nói chàng tìm thiếp?” Mở to đôi mắt vui mừng, Thanh Linh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mỹ của Thư Ly, bộ dạng ái mộ không thôi.
Nghe vậy, Thư Ly nhàn nhạt nhẹ gật đầu, mở miệng chậm rãi nói:“Thanh Linh, sau ngày hôm nay, ta và nàng chính thức là vợ chồng. Ta nghĩ, tuy nàng là người trên đại hội khúc đàn, chính là sau khi nhận thức nàng, nàng lại chưa bao giờ hát đầy đủ bài hát đã hòa tấu cùng ta ngày đó. Thanh Linh, nàng biết ta rất yêu thích bài hát đó, hôm nay là ngày nàng hoàn lương, chúng ta sẽ cầm sắt hòa hợp trên Minh Nhạc đài, không bằng để ta đệm nhạc, nàng hát ——”
Thư Ly còn chưa nói xong, Thanh Linh nghe vậy liền bất mãn một ngụm cắt ngang từ chối nói: “Ly ca, vì cái gì chàng cứ muốn ta hát bài hát đó? Chẳng lẽ thiếp không hát, liền không thể chứng minh thiếp là tri âm của chàng sao?”
“Bài hát đó, ngày đó thiếp thoải mái mà hát, tuy thiếp biết bài hát đầy đủ như thế nào, nhưng giờ phút này thiếp lại không muốn hát, bởi vì thứ nhất là không hy vọng chàng quá chú tâm vào nó, thứ hai là muốn bảo trì chút cảm giác thần bí, không phải ai cũng nói là chỉ có vẻ đẹp không trọn vẹn, mới khiến cho người ta nhớ lâu sao? Thiếp chính là muốn chàng nhớ kỹ nó, nhớ Thanh Linh thật lâu!”
Qua quýt lấp liếm, hoa ngôn xảo ngữ giải vây, Thanh Linh dứt lời, còn bày ra vẻ mặt đương nhiên nhìn Thư Ly.
Những ngày này, bất luận Thư Ly yêu cầu như thế nào, nàng vẫn không chịu hát. Kỳ thật thật sự là nàng không muốn hát sao? Không! Bởi vì căn bản là nàng không biết hát! Nếu không với cái tính tình ưa khoe khoang kia, há lại chịu buông tha chuyện có lợi cho mình như vậy?
Nói đến bài hát lúc trước kia, mọi chuyện là như vầy: mấy tháng trước, khi nàng vẫn còn là hoa khôi Tây thần, nàng từng nhất thời mê muội, cùng một công tử nhà giàu đi tới Đại Tụng ngắm cảnh du ngoạn.
Khi đó, trên đại hội khúc đàn, nàng thấy được đệ nhất Cầm công tử Thư Ly, liền lập tức bị khí chất tuấn nhã của hắn hấp dẫn, từ đó ái mộ trong lòng.
Ngày đó trên đại hội, có một người ngâm ca, khiến tất cả mọi người đều chấn động, mà khi đó, nàng vừa vặn ở cách đó không xa, liền nghe được đoạn mở đầu.
Chuyện này, vốn chỉ là một thú vị nho nhỏ trong cuộc đời nàng, bởi vì nàng yêu mến bài hát đó, cho nên sau khi nàng bị công tử nhà giàu kia vứt bỏ, trở về Tây thần, nàng cũng thường xuyên ngâm nga vài câu, dùng cái này để nhớ lại sự rung động khi nhìn thấy Thư Ly công tử.
Nguyên bản còn tưởng rằng cuộc đời nàng thế là xong, bởi vì lúc trước bỏ đi, nàng mất đi vị trí hoa khôi, đành phải nương nhờ trong Túy Nguyệt lâu nho nhỏ này, trải qua cuộc sống mỗi ngày nghênh khách tiếp khách. Chính là lúc này ai lại nghĩ tới, có một ngày hết sức ngẫu nhiên, nàng rõ ràng gặp được Thư Ly công tử, lại thần xui quỷ khiến ở trước mặt hắn hát ra vài câu, bị hắn hiểu lầm thành tri âm ngày ấy.
Đương nhiên nàng sẽ không nói cho hắn biết chân tướng, chỉ một lòng muốn lừa gạt, lừa gạt tình cảm trong lòng hắn.
Kỳ thật Thư Ly công tử thật sự là người rất tốt, hắn không ngại thân phận của nàng, cho dù biết thân phận kỹ nữ của nàng, cũng chỉ nhàn nhạt do dự trong chốc lát, không chán ghét, xem thường như những người khác.
Bởi vì một điểm này, khiến nàng càng thêm mê luyến hắn, do đó đưa ra đề nghị muốn hoàn lương.
Vốn là ôm thái độ thử một lần, nghĩ rằng hắn đích thị sẽ cự tuyệt, chính là ai biết hắn cư nhiên lại đáp ứng? Tuy nàng nhận ra được kỳ thật hắn cũng không đặc biệt cao hứng lắm, nhưng bất luận như thế nào, hắn vẫn đã đáp ứng.
Nàng thật sự không cách nào tưởng tượng ngay lúc đó, nàng đã kích động cỡ nào, cao hứng gần như muốn điên mất! Vì vậy không chút do dự, nàng xuất tiền ra chuộc thân cho mình, cũng muốn hắn chứng kiến cảnh tượng mình hoàn lương.
Thanh Linh một mực dệt mộng đẹp trong lòng, ôm ấp hi vọng về cuộc sống hạnh phúc ngọt ngào của hai người sau này, lúc này, Thư Ly nghe nàng nói xong, khẽ nhíu mày, sắc mặt điềm tĩnh chần chờ một chút, tiếp đó nói ra:
“Chính là Thanh Linh, ta thật sự muốn ——”
“Ly ca, chẳng lẽ chàng hoài nghi Thanh Linh sao? Hay là ghét bỏ thân phận của Thanh Linh, muốn mượn cớ này để đổi ý?”
Thần sắc giả bộ đáng thương, Thanh Linh lại lên tiếng cắt đứt yêu cầu của Thư Ly một lần nữa, trong lời nói có chút bi thương. Ở thanh lâu lăn lộn nhiều năm như vậy, kỹ xảo biểu diễn của nàng còn hơn con hát. Lúc này, Thư Ly bên cạnh thấy vậy, liền giương mắt lẳng lặng nhìn, không lên tiếng nữa.
“Ly ca, thiếp muốn đi chuẩn bị để tối nay đến Minh Nhạc đài biểu diễn, chàng cũng chuẩn bị một chút a. A, đúng rồi! Thiếp đã chọn một căn phòng ở thành Đông, hoàn cảnh thanh u,đợi một lát sau khi cầm sắt hợp minh, coi như thiếp chính thức hoàn lương rồi, đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau đi bất cứ đâu, từ nay về sau bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới.”
Mang theo suy nghĩ lảng tránh, mang theo ước mơ tốt đẹp, sau khi Thanh Linh nói xong hết thảy với Thư Ly, liền xoay người bước ra khỏi sương phòng.
Thấy vậy, Thư Ly cũng không nói cái gì, chỉ cảm thấy trong nội tâm có cái gì đó nghẹn lại, làm cho hắn cảm thấy khó chịu.
Vì cái gì Thanh Linh phải lảng tránh? Không phải trùng hợp, mà là tận lực. Mỗi lần chỉ cần bọn họ nói đến chuyện này, nàng sẽ bắt đầu tìm cớ, làm cho hắn không cách nào tiếp tục nữa.
Rốt cuộc là nguyên nhân gì làm cho nàng như vậy? Chẳng lẽ nàng không phải là người ca hát ngày đó? Vô lý a! Ngoại trừ nàng, dưới đời này còn có ai biết bài hát này đây?
Chẳng lẽ hắn thật sự nhận lầm rồi? Không rõ. . . . . .
Chậm rãi cúi đầu xuống, dừng lại trên dây đàn, trong trầm mặc, Thư Ly âm thầm quyết định, khi bàn tay thon dài của hắn đập nhẹ lên dây đàn, một sự kiên định cũng chậm rãi hình thành.
Lúc này, Thư Ly nghĩ như vậy, mà Thanh Linh vừa phóng ra cửa phòng, thân dựa sau cửa chưa rời đi, lại có suy nghĩ khác: chịu đựng! Nhất định phải chịu đựng! Chờ cầm sắt hợp minh, hết thảy đã thành kết cục đã định, dù Ly ca biết nàng là giả mạo, cũng không còn thay đổi được gì. . . . . . Bất quá nàng nghĩ như vậy, nhưng thực tế sẽ diễn ra thế nào?
“Ai nha, Linh nhi đáng yêu của ta! Tại sao đến giờ con mới về a? Hôm nay là ngày vui mừng con hoàn lương, con không nên làm trễ giờ lành!”
Vừa nhìn thấy nàng trở về, một tú bà mặc hoa phục màu mè liền nhăn nhó đi ra, vẫy vẫy khăn gấm, không ngừng bốc ra mùi son phấn đậm đặc.
“Ôi, tổ tông của ta, con đã đi chỗ nào a? Sao mặt mũi lại thành thế này?” Đến gần trước mặt, tú bà dùng khăn bịt mũi mở miệng nói.
“Không có việc gì, chính là vừa rồi suýt nữa bị chó cắn!” Thầm trào phúng Kiều Mạt Nhi, Thanh Linh lắc đầu, vẻ mặt tức giận nói, tiếp đó xoay người, đem đàn ngọc trong ngực giao cho tiểu nha hoàn bên cạnh, sau đó một tay phủi đi lớp bụi trên người.
“Bị chó cắn? Vậy con không sao chứ?” Tú bà vừa thấy Thanh Linh nói vậy, liền tin là thật, kinh ngạc nâng giọng lên thêm mấy chục đề-xi ben.
“Mụ mụ, cô nương nói giỡn thôi! Vừa rồi trên đường nàng bị người ta đụng trúng, suýt chút nữa đụng hỏng đàn, cho nên mới tức giận như vậy!” Thấy tú bà ngây ngốc tin là thật, tiểu nha hoàn buồn cười giải thích.
“A, đàn?” Tú bà thấy tiểu nha hoàn nói như vậy, ánh mắt không khỏi liếc về phía đàn ngọc bản dây nàng cẩn thận ôm trong ngực, khó hiểu mở miệng nói: “Thanh Linh, con cầm đàn đi làm cái gì?”
“Đương nhiên là vì cầm sắt hòa nhau hôm nay nha!” Có vẻ không chịu nổi sự ngây ngốc của tú bà, tiểu nha đầu bĩu môi nói: “Lúc nãy đàn của cô không được tốt, đàn lên có tạp âm, hôm nay là ngày hoàn lương của nàng, không thể có sai sót, cho nên chúng con mới đến cửa hàng ở cửa thành Đông yêu cầu họ sửa lại.”
“A, thì ra là thế.” Hiểu được gật nhẹ đầu, tú bà giật mình, ngay sau đó tươi cười nói: “Đúng lắm, Đúng lắm! Hôm nay hầu hết mọi người sẽ đi Minh Nhạc đài, Thanh Linh con làm việc cẩn thận cũng là chuyện tốt!”
Dứt lời lại đem khăn gấm để bên cạnh môi mình, tú bà cười vui vẻ. Thấy vậy, Thanh Linh có chút không kiên nhẫn, giận tái mặt hỏi: “Mụ mụ, mụ mụ tìm con có chuyện gì sao?”
“Chuyện? A, có, có! Thanh Linh, vừa rồi Thư Ly công tử tìm con, ta thấy hắn tìm không ra, nên giúp hắn đi ra ngoài tìm xem.”
“Ly ca tìm ta?” Vừa nghe lời này, sắc mặt Thanh Linh vốn đã trầm xuống, lập tức vui mừng phấn chấn lên, nàng mở to mắt, nhìn quanh bốn phía, không khỏi mừng rỡ nói: “Ở đâu? Ly ca hắn ở đâu?”
“Ở trong sương phòng tầng trên, con đi qua xem đi.”
“A, dạ được!”
Mang theo thần sắc vui mừng, Thanh Linh chạy bước nhỏ tới sương phòng trên lầu, thấy vậy, sau lưng tú bà bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài: “Ai, quả nhiên nữ nhi hoàn lương là bát nước hắt đi. . . . . . “
Trong sương phòng, màn hồng trướng ấm, một nam tử trong trẻo tuấn dật, phiêu nhiên không thuộc cõi trần, vẻ mặt âm trầm từ từ nhắm hai mắt lại, lặng im đứng gần cửa sổ, sau lưng hắn, một cây huyền cầm ẩn hiện trong làn khói nhẹ phiêu miểu.
Hôm nay, là ngày vui hắn tìm được người tri âm, cùng nắm tay nhau đi hết cuộc đời, theo lý giờ phút này hắn hẳn là tràn ngập hưng phấn cùng vui sướng? Nhưng vì sao hắn không có cảm xúc gì, hơn nữa còn có một loại cảm giác mất mát nồng đậm, lấp đầy cả trái tim bất an của hắn.
Thanh Linh không phải là tri âm hắn đau khổ tìm kiếm nhiều năm sao? Hôm nay rốt cuộc hắn đã tìm được, lẽ ra hắn nên cao hứng mới đúng a? Chính là vì cái gì trong lòng của hắn giống như là bị một thứ gì đó bịt lại, làm sao cũng không thể cao hứng nổi?
Ba tháng trước, hắn rời khỏi Đại Tụng, nghe lời của người kia,hắn không lựa chọn Đông Bình, quốc gia gần như là một nửa quê hương của hắn, mà đi tới Tây thần quốc gia xa xôi nhất.
Hắn không biết vì sao nhất định phải tới Tây thần, chỉ là trong tiềm thức cảm thấy, khi còn sống người kia đã không muốn hắn đi Đông Bình, vậy hắn liền tận lực đi thật xa, để cho dù nàng ở dưới ba tấc đất, cũng không vì thế mà phiền lòng.
Hắn trằn trọc đi vào nước Tây thần, đưa mắt nhìn mảnh đất không một người quen, nói không rõ là vì cái gì, tóm lại sau khi người đó mất đi, lòng của hắn dường như đột nhiên trống rỗng, ba tháng qua, chưa bao giờ từng chính thức tươi cười vui vẻ.
Nếu như nói có một ngày từng vui vẻ? Đáp án, không thể nghi ngờ là cái ngày đụng phải Thanh Linh kia.
Đến Tây thần, hắn một thân một mình, chỉ cần một mãnh đất an tĩnh, một cây huyền cầm là có thể trôi qua cuộc đời này.
Chính là không biết vì cái gì, trong suy nghĩ ngày ấy, hắn lại đem mặt người kia, chậm rãi liên tưởng gắn vào thân người tri âm hắn một mực đau khổ tìm kiếm, trong lòng không khỏi đau đớn cùng châm chọc một hồi.
Tống Ngâm Tuyết, nữ tử đã táng thân dưới vách núi ba tháng trước, làm sao có thể là người tri âm của hắn đây? Hắn suy nghĩ quá nhiều rồi! Ha ha!
Được rồi, hắn thừa nhận, đối với Tống Ngâm Tuyết, hắn đã động tâm, nhất là cuối cùng khi nàng đứng trên vách núi, công bố bộ mặt thật sự của mình với thế nhân, giờ khắc đó, đáy lòng hắn rung động mãnh liệt, tuyệt đối không ít hơn bất kỳ nam tử nào ở đó.
Hóa ra nàng chưa bao giờ yêu hắn! Đoạt hắn làm phu quân, cũng chỉ đơn thuần là vì cứu hắn, trừ chuyện đó ra, không trộn lẫn một chút tình cảm nào khác nữa.
Hắn hiểu lầm nàng, từ đầu tới cuối đều nhìn lầm nàng! Người ẩn nhẫn kiên cường như nàng, hôm nay hồi tưởng lại, những thứ hắn thiếu nợ nàng, thật sự rất nhiều.
Suy nghĩ cuồn cuộn hiện lên, trong lúc vô ý, bàn tay chậm rãi dạo trên dây đàn, diễn tấu lại một khúc trên đại hội khúc đàn ngày đó, làn điệu chậm rãi từ trên đầu ngón tay chảy ra.
“Hồng nhan tiều tụy, nằm cười dưới gốc hoa đào, một dòng sông xuân, chỉ vì người mà khô cạn.”
Lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng ca, vì vậy trong sát na, trái tim lập tức ngừng đapk, tay, cũng giơ lên trên không trung, thật lâu không thu trở lại.
Cứ như vậy, dưới “Cơ duyên”, một người kỹ nữ tên là Thanh Linh, đã xông vào cuộc sống của hắn, dựa vào bốn câu ca từ nàng ngâm xướng kia, hắn nhận định nàng là người tri âm trên đại hội khúc đàn ngày đó.
Trên đời này, không có ai biết hát bài hát này, ngoại trừ bóng hình ngày đó! Mang theo phong cách cùng làn điệu của một thế giới khác, thâm ý hát ra mọi suy nghĩ của hắn về cuộc đời này.
Vì vậy đối với người đó, hắn đã dâng lên một tình cảm rất sâu sắc, khát vọng mà chấp nhất truy cầu, muốn cùng người đó ở cùng một chỗ, bất luận “Hắn” là nam, hay là nữ? Đã kết hôn hay chưa?
Thật sự, Ứng Thư Ly hắn, suốt đời chấp nhất chỉ mong cuối cùng sẽ có một ngày có thể cùng tri âm tri kỷ của mình, dùng tiếng đàn tâm tình! Hắn không ngại đối phương là thân phận gì? Từ đâu sinh ra? Chỉ cần có thể cùng hắn cầm sắt tương thông, thì hắn sẽ nguyện ý chấp nhận, vì vậy lúc trước khi Thanh Linh dùng thân phận tri âm nói muốn gả cho hắn thì hắn cũng không cự tuyệt.
Khẽ thở dài, trên dung nhan tuấn tú của Thư Ly có một chút thất lạc, hắn xoay người, giương mắt nhìn cây đàn trên bàn, đáy mắt là một mảnh trầm tĩnh.
Vì cái gì người tri âm của hắn lại là nàng? Tuy hắn không ngại thân phận kỹ nữ của nàng, nhưng khi nhìn đến mặt nàng, hắn luôn bất giác tưởng tượng nàng thành một khuôn mặt khác, khuôn mặt kia khi thì giảo hoạt, khi thì gian trá, khi thì phúc hắc sáng lạng, dung nhan tuyệt sắc làm cho người ta không thể dời mắt.
Tống Ngâm Tuyết, vì cái gì người tri âm của ta, không phải nàng. . . . . .
Khẽ thở dài lần nữa, vươn tay chậm rãi đụng vào dây đàn, trái tim Ứng Thư Ly cay đắng, nhẹ tay cầm lấy dây đàn. A, mình thật đúng là ngốc, lại còn nói ra mấy lời này? Hôm nay người kia cũng đã mất, dù nàng chính là người tri âm của hắn thì sao? Bất quá là càng thêm bi thương mà thôi.
“Ly ca, chàng tìm thiếp?” Lúc này, khi Ứng Thư Ly đang chìm trong ngàn vạn suy nghĩ, ngoài cửa vang lên một câu tràn đầy vui mừng, tiếp đó liền thấy Thanh Linh mang vẻ mặt hạnh phúc nhấc chân tiến vào.
“Ly ca, mụ mụ nói chàng tìm thiếp?” Mở to đôi mắt vui mừng, Thanh Linh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mỹ của Thư Ly, bộ dạng ái mộ không thôi.
Nghe vậy, Thư Ly nhàn nhạt nhẹ gật đầu, mở miệng chậm rãi nói:“Thanh Linh, sau ngày hôm nay, ta và nàng chính thức là vợ chồng. Ta nghĩ, tuy nàng là người trên đại hội khúc đàn, chính là sau khi nhận thức nàng, nàng lại chưa bao giờ hát đầy đủ bài hát đã hòa tấu cùng ta ngày đó. Thanh Linh, nàng biết ta rất yêu thích bài hát đó, hôm nay là ngày nàng hoàn lương, chúng ta sẽ cầm sắt hòa hợp trên Minh Nhạc đài, không bằng để ta đệm nhạc, nàng hát ——”
Thư Ly còn chưa nói xong, Thanh Linh nghe vậy liền bất mãn một ngụm cắt ngang từ chối nói: “Ly ca, vì cái gì chàng cứ muốn ta hát bài hát đó? Chẳng lẽ thiếp không hát, liền không thể chứng minh thiếp là tri âm của chàng sao?”
“Bài hát đó, ngày đó thiếp thoải mái mà hát, tuy thiếp biết bài hát đầy đủ như thế nào, nhưng giờ phút này thiếp lại không muốn hát, bởi vì thứ nhất là không hy vọng chàng quá chú tâm vào nó, thứ hai là muốn bảo trì chút cảm giác thần bí, không phải ai cũng nói là chỉ có vẻ đẹp không trọn vẹn, mới khiến cho người ta nhớ lâu sao? Thiếp chính là muốn chàng nhớ kỹ nó, nhớ Thanh Linh thật lâu!”
Qua quýt lấp liếm, hoa ngôn xảo ngữ giải vây, Thanh Linh dứt lời, còn bày ra vẻ mặt đương nhiên nhìn Thư Ly.
Những ngày này, bất luận Thư Ly yêu cầu như thế nào, nàng vẫn không chịu hát. Kỳ thật thật sự là nàng không muốn hát sao? Không! Bởi vì căn bản là nàng không biết hát! Nếu không với cái tính tình ưa khoe khoang kia, há lại chịu buông tha chuyện có lợi cho mình như vậy?
Nói đến bài hát lúc trước kia, mọi chuyện là như vầy: mấy tháng trước, khi nàng vẫn còn là hoa khôi Tây thần, nàng từng nhất thời mê muội, cùng một công tử nhà giàu đi tới Đại Tụng ngắm cảnh du ngoạn.
Khi đó, trên đại hội khúc đàn, nàng thấy được đệ nhất Cầm công tử Thư Ly, liền lập tức bị khí chất tuấn nhã của hắn hấp dẫn, từ đó ái mộ trong lòng.
Ngày đó trên đại hội, có một người ngâm ca, khiến tất cả mọi người đều chấn động, mà khi đó, nàng vừa vặn ở cách đó không xa, liền nghe được đoạn mở đầu.
Chuyện này, vốn chỉ là một thú vị nho nhỏ trong cuộc đời nàng, bởi vì nàng yêu mến bài hát đó, cho nên sau khi nàng bị công tử nhà giàu kia vứt bỏ, trở về Tây thần, nàng cũng thường xuyên ngâm nga vài câu, dùng cái này để nhớ lại sự rung động khi nhìn thấy Thư Ly công tử.
Nguyên bản còn tưởng rằng cuộc đời nàng thế là xong, bởi vì lúc trước bỏ đi, nàng mất đi vị trí hoa khôi, đành phải nương nhờ trong Túy Nguyệt lâu nho nhỏ này, trải qua cuộc sống mỗi ngày nghênh khách tiếp khách. Chính là lúc này ai lại nghĩ tới, có một ngày hết sức ngẫu nhiên, nàng rõ ràng gặp được Thư Ly công tử, lại thần xui quỷ khiến ở trước mặt hắn hát ra vài câu, bị hắn hiểu lầm thành tri âm ngày ấy.
Đương nhiên nàng sẽ không nói cho hắn biết chân tướng, chỉ một lòng muốn lừa gạt, lừa gạt tình cảm trong lòng hắn.
Kỳ thật Thư Ly công tử thật sự là người rất tốt, hắn không ngại thân phận của nàng, cho dù biết thân phận kỹ nữ của nàng, cũng chỉ nhàn nhạt do dự trong chốc lát, không chán ghét, xem thường như những người khác.
Bởi vì một điểm này, khiến nàng càng thêm mê luyến hắn, do đó đưa ra đề nghị muốn hoàn lương.
Vốn là ôm thái độ thử một lần, nghĩ rằng hắn đích thị sẽ cự tuyệt, chính là ai biết hắn cư nhiên lại đáp ứng? Tuy nàng nhận ra được kỳ thật hắn cũng không đặc biệt cao hứng lắm, nhưng bất luận như thế nào, hắn vẫn đã đáp ứng.
Nàng thật sự không cách nào tưởng tượng ngay lúc đó, nàng đã kích động cỡ nào, cao hứng gần như muốn điên mất! Vì vậy không chút do dự, nàng xuất tiền ra chuộc thân cho mình, cũng muốn hắn chứng kiến cảnh tượng mình hoàn lương.
Thanh Linh một mực dệt mộng đẹp trong lòng, ôm ấp hi vọng về cuộc sống hạnh phúc ngọt ngào của hai người sau này, lúc này, Thư Ly nghe nàng nói xong, khẽ nhíu mày, sắc mặt điềm tĩnh chần chờ một chút, tiếp đó nói ra:
“Chính là Thanh Linh, ta thật sự muốn ——”
“Ly ca, chẳng lẽ chàng hoài nghi Thanh Linh sao? Hay là ghét bỏ thân phận của Thanh Linh, muốn mượn cớ này để đổi ý?”
Thần sắc giả bộ đáng thương, Thanh Linh lại lên tiếng cắt đứt yêu cầu của Thư Ly một lần nữa, trong lời nói có chút bi thương. Ở thanh lâu lăn lộn nhiều năm như vậy, kỹ xảo biểu diễn của nàng còn hơn con hát. Lúc này, Thư Ly bên cạnh thấy vậy, liền giương mắt lẳng lặng nhìn, không lên tiếng nữa.
“Ly ca, thiếp muốn đi chuẩn bị để tối nay đến Minh Nhạc đài biểu diễn, chàng cũng chuẩn bị một chút a. A, đúng rồi! Thiếp đã chọn một căn phòng ở thành Đông, hoàn cảnh thanh u,đợi một lát sau khi cầm sắt hợp minh, coi như thiếp chính thức hoàn lương rồi, đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau đi bất cứ đâu, từ nay về sau bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới.”
Mang theo suy nghĩ lảng tránh, mang theo ước mơ tốt đẹp, sau khi Thanh Linh nói xong hết thảy với Thư Ly, liền xoay người bước ra khỏi sương phòng.
Thấy vậy, Thư Ly cũng không nói cái gì, chỉ cảm thấy trong nội tâm có cái gì đó nghẹn lại, làm cho hắn cảm thấy khó chịu.
Vì cái gì Thanh Linh phải lảng tránh? Không phải trùng hợp, mà là tận lực. Mỗi lần chỉ cần bọn họ nói đến chuyện này, nàng sẽ bắt đầu tìm cớ, làm cho hắn không cách nào tiếp tục nữa.
Rốt cuộc là nguyên nhân gì làm cho nàng như vậy? Chẳng lẽ nàng không phải là người ca hát ngày đó? Vô lý a! Ngoại trừ nàng, dưới đời này còn có ai biết bài hát này đây?
Chẳng lẽ hắn thật sự nhận lầm rồi? Không rõ. . . . . .
Chậm rãi cúi đầu xuống, dừng lại trên dây đàn, trong trầm mặc, Thư Ly âm thầm quyết định, khi bàn tay thon dài của hắn đập nhẹ lên dây đàn, một sự kiên định cũng chậm rãi hình thành.
Lúc này, Thư Ly nghĩ như vậy, mà Thanh Linh vừa phóng ra cửa phòng, thân dựa sau cửa chưa rời đi, lại có suy nghĩ khác: chịu đựng! Nhất định phải chịu đựng! Chờ cầm sắt hợp minh, hết thảy đã thành kết cục đã định, dù Ly ca biết nàng là giả mạo, cũng không còn thay đổi được gì. . . . . . Bất quá nàng nghĩ như vậy, nhưng thực tế sẽ diễn ra thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.