Ngồi Im Mà Nghe: Chuyện Kỳ Diệu Tại Đền Tướng Quân!
Chương 12:
Tình Thư Nan Ký
24/10/2024
Bóng tối dường như nhẹ nhõm đi một chút, và không khí cũng dễ thở hơn. "Được, ta sẽ cho ngươi cơ hội đó. Nhưng nhớ kỹ, ta vẫn đang theo dõi ngươi."
Thư Dương gật đầu, cảm thấy một trách nhiệm nặng nề đặt lên vai mình, nhưng cũng thấy một tia hy vọng. Anh đứng dậy, chuẩn bị cho ngày mới bắt đầu, quyết tâm không để mình phụ lòng tướng quân đã cho anh cơ hội này.
Và như thế, dưới cái nhìn của vị tướng quân, Thư Dương bắt đầu một chương mới của cuộc đời mình, không còn là kẻ hèn mọn nữa, mà là người có mục đích, có ý chí vượt qua số phận đã định.
Thư Dương ngồi xếp bằng trên sàn, nhắm mắt tập trung, cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình cho phù hợp với nhịp điệu của luyện công pháp mà tướng quân đã chỉ dẫn. Anh cảm thấy mỗi hơi thở như kéo dài ra, từng luồng khí lạnh lẽo từ không trung xâm nhập vào cơ thể, đi qua mỗi huyệt đạo, rồi lại tụ lại ở đan điền, tạo nên một cảm giác nóng bỏng, mạnh mẽ.
Sự kết hợp giữa lạnh và nóng trong cơ thể khiến Thư Dương cảm thấy như có một lực lượng mới đang dần hình thành, mỗi luồng khí đều làm tăng cường thể chất và năng lượng của anh.
“Đúng rồi, phải giữ vững như vậy.” Thư Dương tự nhủ, môi mím chặt, quyết tâm không để những cơn đau nhẹ ở các huyệt đạo làm mình phân tâm.
Từng giờ trôi qua, Thư Dương vẫn kiên trì với bài luyện mình đã được chỉ dạy. Anh không biết đã bao lâu trôi qua, chỉ biết rằng ánh sáng mờ ảo ban đầu đã chuyển thành tối tăm, và hơi ẩm của đêm dần len lỏi vào căn phòng. Mỗi hơi thở của anh bây giờ đều vang như sấm, mỗi luồng khí di chuyển trong cơ thể đều tạo ra tiếng vang nhẹ nhàng như tiếng nước chảy.
Đến khi Thư Dương mở mắt, anh cảm thấy như thể mình đã trải qua một hành trình dài trong chốc lát. Anh nhìn quanh phòng và nhận ra mọi thứ đều như cũ, nhưng bản thân mình thì đã có sự thay đổi rõ rệt. Anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn, trong trẻo hơn, và đặc biệt là cảm giác mạnh mẽ, sảng khoái lan tỏa trong từng tế bào của cơ thể.
Với niềm vui mới tìm thấy này, Thư Dương quyết định ra ngoài đi dạo, để thử cảm giác cơ thể mới này trong không khí tự nhiên của đêm. Không gian bên ngoài yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thoảng qua lá cây tạo nên một bản giao hưởng nhẹ nhàng, dễ chịu.
Anh bước đi những bước chân vững vàng, mỗi bước chân như đánh dấu sự khởi đầu mới của một hành trình không chỉ về thể chất mà còn về tinh thần. Thư Dương biết rằng, từ giờ phút này, cuộc đời anh đã bước sang một trang mới.
Tả Tư Viễn đứng yên một lúc, nhìn cha mình với vẻ mặt đầy thất vọng và bất lực. Anh chàng biết rằng, bản thân không thể đọc sách, giấc mơ học tập của mình dường như đã bị dập tắt. Trong lòng không khỏi chua xót, nhưng cũng không dám phản kháng, biết rằng gia đình cần mình phải thực tế hơn là theo đuổi những ước mơ xa vời.
“Thôi được, con sẽ không đến trường nữa. Con sẽ ở nhà giúp cha, giúp gia đình mình vượt qua khó khăn này.” Tả Tư Viễn cố gắng giấu đi sự thất vọng trong giọng nói của mình, cố làm cho nó trở nên mạnh mẽ hơn.
Tả Đại Sơn nghe thấy lời con trai, lòng như dao cắt. Ông biết con trai mình thông minh và ham học hỏi, việc phải từ bỏ giấc mơ giáo dục là điều không công bằng cho cậu. Nhưng hoàn cảnh hiện tại của gia đình không cho phép ông làm khác đi. Ông chỉ có thể thở dài, vỗ vai con trai mình, bày tỏ sự an ủi.
“Con trai, cha biết con buồn lắm. Nhưng hiện tại, gia đình mình cần sự giúp đỡ của con. Cảm ơn con đã hiểu và sẵn lòng giúp đỡ. Khi mọi chuyện tốt lên, cha sẽ cố gắng cho con trở lại trường học.”
Tả Tư Viễn gật đầu, trong lòng vẫn còn nặng trĩu. Anh đi vào nhà, cầm lấy chiếc cuốc bắt đầu chuẩn bị công việc của ngày hôm sau. Công việc phía trước rất nặng nhọc, nhưng anh biết mình cần phải làm để hỗ trợ gia đình. Anh cũng hiểu rằng, dù sao đi nữa, gia đình vẫn là điều quan trọng nhất.
Trong khi đó, Thư Dương ở bên tướng quân miếu cũng đang suy ngẫm về tình cảnh của người dân Tả gia trang. Anh biết rằng mình có nhiệm vụ như một ông từ, nhưng cũng cảm thấy bất lực khi không thể giúp đỡ nhiều hơn trong tình huống hiện tại. Anh quyết định sẽ tìm cách hiểu rõ hơn về nguồn gốc của những vấn đề mà người dân đang đối mặt, và xem liệu có cách nào để giải quyết một cách hiệu quả nhất không.
Thư Dương gật đầu, cảm thấy một trách nhiệm nặng nề đặt lên vai mình, nhưng cũng thấy một tia hy vọng. Anh đứng dậy, chuẩn bị cho ngày mới bắt đầu, quyết tâm không để mình phụ lòng tướng quân đã cho anh cơ hội này.
Và như thế, dưới cái nhìn của vị tướng quân, Thư Dương bắt đầu một chương mới của cuộc đời mình, không còn là kẻ hèn mọn nữa, mà là người có mục đích, có ý chí vượt qua số phận đã định.
Thư Dương ngồi xếp bằng trên sàn, nhắm mắt tập trung, cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình cho phù hợp với nhịp điệu của luyện công pháp mà tướng quân đã chỉ dẫn. Anh cảm thấy mỗi hơi thở như kéo dài ra, từng luồng khí lạnh lẽo từ không trung xâm nhập vào cơ thể, đi qua mỗi huyệt đạo, rồi lại tụ lại ở đan điền, tạo nên một cảm giác nóng bỏng, mạnh mẽ.
Sự kết hợp giữa lạnh và nóng trong cơ thể khiến Thư Dương cảm thấy như có một lực lượng mới đang dần hình thành, mỗi luồng khí đều làm tăng cường thể chất và năng lượng của anh.
“Đúng rồi, phải giữ vững như vậy.” Thư Dương tự nhủ, môi mím chặt, quyết tâm không để những cơn đau nhẹ ở các huyệt đạo làm mình phân tâm.
Từng giờ trôi qua, Thư Dương vẫn kiên trì với bài luyện mình đã được chỉ dạy. Anh không biết đã bao lâu trôi qua, chỉ biết rằng ánh sáng mờ ảo ban đầu đã chuyển thành tối tăm, và hơi ẩm của đêm dần len lỏi vào căn phòng. Mỗi hơi thở của anh bây giờ đều vang như sấm, mỗi luồng khí di chuyển trong cơ thể đều tạo ra tiếng vang nhẹ nhàng như tiếng nước chảy.
Đến khi Thư Dương mở mắt, anh cảm thấy như thể mình đã trải qua một hành trình dài trong chốc lát. Anh nhìn quanh phòng và nhận ra mọi thứ đều như cũ, nhưng bản thân mình thì đã có sự thay đổi rõ rệt. Anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn, trong trẻo hơn, và đặc biệt là cảm giác mạnh mẽ, sảng khoái lan tỏa trong từng tế bào của cơ thể.
Với niềm vui mới tìm thấy này, Thư Dương quyết định ra ngoài đi dạo, để thử cảm giác cơ thể mới này trong không khí tự nhiên của đêm. Không gian bên ngoài yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thoảng qua lá cây tạo nên một bản giao hưởng nhẹ nhàng, dễ chịu.
Anh bước đi những bước chân vững vàng, mỗi bước chân như đánh dấu sự khởi đầu mới của một hành trình không chỉ về thể chất mà còn về tinh thần. Thư Dương biết rằng, từ giờ phút này, cuộc đời anh đã bước sang một trang mới.
Tả Tư Viễn đứng yên một lúc, nhìn cha mình với vẻ mặt đầy thất vọng và bất lực. Anh chàng biết rằng, bản thân không thể đọc sách, giấc mơ học tập của mình dường như đã bị dập tắt. Trong lòng không khỏi chua xót, nhưng cũng không dám phản kháng, biết rằng gia đình cần mình phải thực tế hơn là theo đuổi những ước mơ xa vời.
“Thôi được, con sẽ không đến trường nữa. Con sẽ ở nhà giúp cha, giúp gia đình mình vượt qua khó khăn này.” Tả Tư Viễn cố gắng giấu đi sự thất vọng trong giọng nói của mình, cố làm cho nó trở nên mạnh mẽ hơn.
Tả Đại Sơn nghe thấy lời con trai, lòng như dao cắt. Ông biết con trai mình thông minh và ham học hỏi, việc phải từ bỏ giấc mơ giáo dục là điều không công bằng cho cậu. Nhưng hoàn cảnh hiện tại của gia đình không cho phép ông làm khác đi. Ông chỉ có thể thở dài, vỗ vai con trai mình, bày tỏ sự an ủi.
“Con trai, cha biết con buồn lắm. Nhưng hiện tại, gia đình mình cần sự giúp đỡ của con. Cảm ơn con đã hiểu và sẵn lòng giúp đỡ. Khi mọi chuyện tốt lên, cha sẽ cố gắng cho con trở lại trường học.”
Tả Tư Viễn gật đầu, trong lòng vẫn còn nặng trĩu. Anh đi vào nhà, cầm lấy chiếc cuốc bắt đầu chuẩn bị công việc của ngày hôm sau. Công việc phía trước rất nặng nhọc, nhưng anh biết mình cần phải làm để hỗ trợ gia đình. Anh cũng hiểu rằng, dù sao đi nữa, gia đình vẫn là điều quan trọng nhất.
Trong khi đó, Thư Dương ở bên tướng quân miếu cũng đang suy ngẫm về tình cảnh của người dân Tả gia trang. Anh biết rằng mình có nhiệm vụ như một ông từ, nhưng cũng cảm thấy bất lực khi không thể giúp đỡ nhiều hơn trong tình huống hiện tại. Anh quyết định sẽ tìm cách hiểu rõ hơn về nguồn gốc của những vấn đề mà người dân đang đối mặt, và xem liệu có cách nào để giải quyết một cách hiệu quả nhất không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.