Chương 9
Thục Linh
12/02/2022
Tiếng trống tan trường vang lên. Lũ bạn trong lớp tôi ùa ra ngoài sân
như một cơn gió. Tôi ngồi bần thần nhìn theo bóng dáng chúng nó. Hóa ra
chúng nó quên thật rồi. Lũ vô tâm. Tôi thì lại không muốn nhắc nhở chúng nó hoài, vô duyên lắm. Còn tiền khao sinh nhật các bạn thì tôi làm gì
có...
Đôi mắt tôi ầng ậc nước. Cơn tủi thân trào lên. Tôi cố gắng nén khóc rồi thu dọn đồ đạc đi về.
Hiếu vẫn đang đợi tôi ở cách cổng trưởng 200m như mọi khi. Hiếu cứ nhìn tôi chằm chằm, chắc cậu ta thấy mắt với mũi tôi đỏ hoe lên. Hiếu quay mặt đi có vẻ khó xử, cậu ta lúng túng: "Ừm..lên xe đi."
Tôi lặng lẽ ngồi lên xe. Trên đường về nhà, những giọt nước mắt của tôi cứ lăn dài xuống. Tôi nhớ đến sinh nhật năm ngoái, hội bạn thân cùng lớp, học với tôi từ cấp 2 lên, đã tổ chức một buổi tiệc sinh nhật bí mật cho tôi ở lớp. Hôm đấy quả thực quá vui, tôi không thể nào quên được. Tôi chỉ mong vớt vát lại chút gì kí ức ở đấy, thế nhưng giờ về đây tôi có đòi hỏi quá cao không? Tôi cũng chỉ là người mới đến vài tháng, có ai quý tôi đến mức tổ chức sinh nhật cho tôi đâu...
Hiếu đạp chiếc xe đạp kiên nhẫn ngồi trước tôi. Cậu ta chẳng nói gì lại đột nhiên cất tiếng: "Thôi đừng khóc nữa"
Tôi ngạc nhiên, sao cậu ấy biết là tôi đang khóc nhỉ? Tôi lặng lẽ chùi nước mắt trên má đi.
"Hôm nay sinh nhật cậu đúng không? Cậu có bận gì không?"
Tôi vội lắc đầu nhưng nhớ ra là Hiếu chẳng nhìn thấy được. Tôi bèn đáp: "Không..."
Hiếu lại ôn tồn nói: "Thế thôi đừng buồn nữa. Mọi người bận học thi ý mà. Nếu cậu không bận thì t dẫn cậu đến một chỗ cho khuây khỏa nhé. Chỗ đấy tớ cũng hay đến lúc buồn. Hôm nay tớ cũng rảnh."
Tôi đáp" Ừm. Cảm ơn nhé."
Thế là chúng tôi lại về làng. Hiếu dắt chiếc xe đạp đằng trước, tôi đi ngay sau. Chúng tôi không về thẳng nhà tôi như mọi khi nữa mà đi ngoằn nghoèo vào sâu tít trong làng. Tôi bấm Hiếu: "Ê...ê, đi đâu đấy?"
"Cứ đi đi, đẹp lắm."
Đi thêm 10 phút nữa, chúng tôi đã ở phía sau làng. Cảnh vật hiện ra hút tầm mắt. Chúng tôi đang ở dưới chân của ngọn núi lớn phía sau làng mà ngày nào tôi cũng nhìn thấy. Ánh nắng lấp ló phía sau ngọn núi khiến từng chiếc lá dưới chân núi lấp lánh ánh sương. Đúng quả thật thơ mộng. Chẳng hiểu sao, cảnh vật ở đây quen thuộc với tôi một cách lạ kì.
"Goaaa, khoáng đạt thật." Tôi trầm trồ. "Đây là núi gì thế hả Hiếu?" tôi hỏi
"Nghe xong cậu chẳng muốn đi nữa đâu..." Hiếu cười. Lần đầu tiên tôi thấy Hiếu cười. Cậu ta mới cắt tóc, trông gọn gang sáng sủa hẳn.
Hiếu dựng nghiêng chiếc xe đạp vào một phiến đá gần đó rồi đi thẳng về phía chân ngọn núi. Tôi lơ ngơ đi theo sau.
Đi gần tới chân ngọn núi, tôi nhận thấy một khe nứt nhỏ, đủ vừa 2 người vào. Hiếu chui vào. Tôi thấy hơi ghê ghê. Trong đó tối quá
Hiếu gọi: "Đi thôi, tối mất 1 tí thôi, yên tâm đi..." tiếng cậu ta vang vang trong hang động.
Tôi nghe thế đành lách vào theo. Trong hang động mát lạnh nhưng rất tối. Tôi cứ bám theo bóng dáng lấp ló của Hiếu đằng trước.
"Đi được không?" Hiếu quay đầu lại hỏi. Tôi gật gật đầu.
Đi trong một hang động dài tầm gần 1km, Hiếu biến mất trong ánh sáng đằng trước. Tôi vội chạy ra theo.
Đập vào mắt tôi là một khung cảnh tuyệt đẹp.
Một bãi cỏ xanh rì lấp lánh trong ánh nắng trưa. Xa xa có tiếng thác nước chảy rầm rì. Đây dường như là một lòng chảo được bao quanh bởi mấy ngọn núi xung quanh.
Hiếu chạy thẳng ra giữa cánh đồng cỏ, nằm xuống. Tôi cũng chạy lại nằm xuống theo. Ánh nắng chiếu vào mắt tôi choi chói. Giờ đã là giữa trưa nhưng may là mùa đông nên ánh sáng không quá khó chịu. Tôi cảm thấy khoan khoái hẳn.
"Đẹp không?" Hiếu hỏi. Tôi khẽ gật đầu.
"Nơi chốn bí mật của tớ đấy" Hiếu bảo
"Người dân không ai biết chỗ này á?" tôi tò mò. "Chỗ này quen quen ý. Hình như tớ thấy trên phim rồi. Không ai vào cũng tiếc nhỉ."
"Cậu nghĩ ai đủ kiên nhẫn để đi vào hang tối dài tận gần 1 cây số chứ? Người ta sợ là phần nhiều. Vì thế nên chỗ này bị bỏ quên lâu lắm rồi. Miễn là về trước khi trời tối, chỗ này cũng đáng thưởng thức đấy chứ?"
Nằm được một lúc, Hiếu nhỏm dậy, quay sang hỏi tôi: "Ê, cậu còn khó chịu gì không?"
Tôi im lặng. Hiếu kéo tay áo tôi về phía đằng xa. Tôi để ý thấy một chiếc giếng cổ rêu phong nằm im lìm trên mặt đất. Câu nói kì lạ trong giấc mơ hôm trước dội về trong tâm trí tôi: "Ở chiếc giếng cổ...." làm tôi rùng mình.
"Này, cậu khó chịu gì thì hết thật to vào cái giếng đi. Giếng này là giếng Bội ước đấy, hét vào thì mọi sự khó chịu của cậu sẽ biết mất."
Nói rồi Hiếu cúi mặt xuống chiếc giếng, hét thật to: "AAAA..."
Cậu quay sang nhìn tôi chờ đợi.
Tôi cũng cúi xuống chiếc giếng sâu hun hút, hét lên: "Lũ bạn quên sinh nhật tôi rồiiiiiiiiiiiii, khó chịu quáaaaaaaaaaaaaaaaa"
"Tốt đấy." Hiếu lại cười.
Tôi ngắm nhìn chiếc giếng. Nó quen thuộc quá mức làm tôi cứ phải đi quanh quanh cái giếng để xem xét. Hay tôi nhầm nó với cái giếng trong phim The Ring? Một mảng kí ức lại dấy lên trong đầu tôi nhưng tôi không thể định nghĩa nó rõ ràng được. Một câu hát văng vẳng trong đầu tôi: "Mặt trời đứng bóng...Ngọn sóng xô ngang..."
Tôi lẩm bẩm. Hiếu nhìn tôi đầy thắc mắc. Thế nhưng tôi không thể nhớ ra gì thêm.
Tôi hỏi Hiếu: "Cậu đã bao giờ nghe thấy cái bài gì mà Mặt trời đứng bóng...Ngọn sóng xô ngang chưa?"
Hiếu lắc đầu. Tôi đành im lặng. Hiếu không biết thì còn ai biết. Chắc tôi tự tưởng tượng ra.
Sau đó chúng tôi lại gần thác nước để chơi đùa. Ngọn thác rất nhỏ, nước chảy róc rách tạo thành một lạch nước nông nông.
Tôi rửa tay chân cho mát, xoa lên mặt nữa. Thật thoải mái. Hiếu lấy tay hứng lấy nước ở ngọn thác đổ xuống.
"Ê, lại đây, có con này hay lắm!"
"Đâu đâu?" Tôi chạy lại
"Đây này, dưới chân thác ý, cúi xuống..."
Tôi cúi thấp xuống thì TÙM. Một lực đẩy làm tôi ngã úp mặt xuống suối. Tai tôi lùng bùng những nước. Bất ngờ tiếng nói của một người đàn ông vang lên trong đầu tôi, người đàn ông đó mắng: "Hai đứa kéo nhau đi chơi về đã muộn, còn ướt lướt thướt nữa, nhỡ ốm thì sao, hả???"
Tôi ngóc đầu lên trên mặt nước, người đã ướt sung. Tôi hét lên: "Bị điên hả???"
Hiếu cười toe toét: "Nằm ra kia tí là khô ý mà. Khô cong, gió thổi còn bay được ý!"
Chúng tôi nằm trên bãi cỏ rất lâu, để ánh nắng âm ấm chiếu rọi, gió thổi hiu hiu. Trí óc tôi cứ vẩn vơ câu nói như dội về từ tiềm thức của người đàn ông nào đó.
Hiếu nhìn đồng hồ. "4h rồi đấy, về thôi không mẹ cậu lại lo"
Tôi nhỏm dậy đồng ý. Tôi bất giác thở dài. Đúng là ngày vui ngắn chẳng tày gang. Ngày sinh nhật tôi trôi qua chắc chỉ có vậy.
Chúng tôi trở lại chân ngọn núi. Hiếu dựng chiếc xe đạp cũ kĩ lên rồi dắt tôi về nhà. Đến trước cửa nhà tôi, tôi chào Hiếu định quay vào thì chợt Hiếu gọi: "Ê, này"
Hiếu đưa tay ra đưa cho tôi 1 túi giấy nho nhỏ. "Quà sinh nhật. Chúc mừng sinh nhật!"
Tôi nhận lấy món quà từ tay Hiếu rồi cảm ơn. Hiếu nói: "Xin lỗi nhé, tớ không có gì nhiều đâu...."
Tôi vào nhà, bước lên tầng 2. Tôi dở túi giấy ra. Đó là một chiếc bút chì khá to, to gấp ba bút chì thường, loại mà Hiếu hay dùng để bán. Có vẻ như cậu ấy tự gọt chiếc bút chì này. Trên thân chiếc bút chì khắc nổi dòng chữ Chúc mừng sinh nhật Hoài, phía cuối đuôi bút có một chiếc tẩy to màu hồng. Tôi khẽ mỉm cười rồi cắm chiếc bút chì vào lọ.
Tối hôm ấy mẹ tôi mua về 4 chiếc bánh kem nho nhỏ. Giờ đây một chiếc bánh kem 2 trăm nghìn là xa xỉ đối với nhà tôi. Tiền mua bánh kem ấy có đủ để nhà tôi ăn 3 ngày.
Mẹ tôi ghép 4 chiếc bánh nhỏ vào rồi cắm 1 chiếc nến nhỏ vào một trong những chiếc bánh. Cả nhà quây quần lại, mẹ tôi bổ vài quả cam nhỏ ra. Mẹ và em tôi hát bài Chúc mừng sinh nhật rồi giục tôi thổi nến. Bố tôi ngồi vỗ tay bên cạnh. Thời gian qua, mối quan hệ giữa tôi và bố đã khá hơn. Tôi phồng miệng thổi phù ngọn nến. Ngọn nến vừa tắt, một cơn gió rất lớn thốc từ dưới tầng lên, xốc thẳng vào phòng, thổi tung tấm rèm cửa. Không khí bất chợt lạnh toát.
Bố tôi hỏi: " Ơ mọi người quên đóng cửa sổ à?"
"Em không." Mẹ tôi nói. Tôi cũng lắc đầu.
Mẹ tôi nói tiếp: "Hôm nay là sinh nhật của con gái tròn 16 tuổi, bước sang tuổi 17. Bố mẹ chúc con luôn luôn vui vẻ, mạnh khỏe, học thật giỏi nhé!"
"Con cảm ơn bố mẹ"
Nhà tôi mỗi người một chiếc bánh kem, vừa ăn vừa trò chuyện. Bữa tiệc sinh nhật của tôi đạm bạc thế đấy.
Đêm hôm ấy nằm ngủ, tôi cảm thất rất rét. Tôi cứ rét run lên trong chăn. Trong mơ, tôi lại gặp lại con bé ấy.
Nó chạy rất nhanh, tôi đuổi theo không kịp.
"Này...cô bé ơi, em tên gì???"
"Aaaa riiii." Nó nói khe khẽ
Chợt nó đâm sầm vào một đoàn người đứng chặn phía trước khiến con bé ngã nhào ra. Chẳng hiểu sao tôi vẫn không thể nhìn được mặt con bé. Khuôn mặt nó dường như bị che phủ bởi một tấm màn mỏng.
Đoàn người con bé đâm vào chính là đoàn sư tôi từng nhìn thấy. Khung cảnh trông rất thật.
Họ đứng quay lưng về phía tôi. Tôi lùi lại định chạy đi. Tiếng nam mô vang vọng khắp không gian làm tôi thấy váng đầu, người gai lên.
Bất chợt, họ lần lượt quay đầu lại từ trước ra sau. Thân thể họ đều quắt queo lại như một chiếc cây khô, teo tóp lại trong tấm áo nâu sồng mỏng dính. Đôi mắt họ không có tròng, khuôn miệng co rúm lại vẫn liên tục niệm nam mô.
Con bé phía trước tôi thét lên một tiếng dài đầy kinh hãi.
Nó quay về phía tôi. Nó không có mặt. Hay là tôi không thể nhớ được mặt nó? Miếng da ở miệng nó lùng bùng tựa như đang nói. Nó hét lên: "Bellllllllllllll, 16 tuổi trăng rằm...Chạy đi...Chạy thật xa điiiiiiiiiiiiii!!!!!!!!!"
Tôi mở mắt choàng tỉnh. Lại nữa, lại một cơn ác mộng nữa. Dạo này tôi mê man quá nhiều.
Tôi toát mồ hôi lạnh, người run lẩy bẩy. Sợ quá, quá đáng sợ. Cảm tưởng như tôi lại gặp lại đoàn người đó vậy. Tôi siết chặt chiếc vòng cổ trong tay.
Đột nhiên, con Nhi từ từ ngồi dậy cạnh tôi. Hình như nó lại mộng du thì phải. Tôi với tay định kéo nó xuống nằm tiếp nhưng nó cứ ngồi cứng như vậy.
Bất chợt người nó lắc lư từ đằng trước ra đằng sau. Nó cứ gật gù gật gù như thế.
Trong đêm tĩnh mịch, giọng nó vang lên lanh lảnh, đều đều:
"Mặt trời đứng bóng
Ngọn sóng xô ngang..."
Mới nghe thấy thế tôi bèn bật dậy, nhìn sang con Nhi. Mắt nó vẫn nhắm nghiền, miệng đọc tiếp:
"Lúc ấy hãy sang
Cuối làng Hạ Thổ
Ngọn núi Bia mộ
Dòng nước uốn quanh
Bãi cỏ màu xanh
Dưới bóng Thiên Ngà
Nhìn sang bên trái
Bụi cây tai tái
Bước năm bước sang
Sau đó thẳng hàng
Tiến lên 8 bước
Chếch lên phía trước
Bên phải chứ đâu
Hòn đá mưa Ngâu
Chính là chỗ đứng
Dưới cây cá trứng
Đi hai vòng năm
Sau đó chăm chăm
Đào gốc rễ đấy
Rồi cậu sẽ thấy
Tờ giấy gấp năm
Chính là chỗ nằm
Của hòm kho báu..."
Một dòng máu nóng rần rật chạy bên thái dương của tôi. Sao nó biết được bài thơ này?
Đôi mắt tôi ầng ậc nước. Cơn tủi thân trào lên. Tôi cố gắng nén khóc rồi thu dọn đồ đạc đi về.
Hiếu vẫn đang đợi tôi ở cách cổng trưởng 200m như mọi khi. Hiếu cứ nhìn tôi chằm chằm, chắc cậu ta thấy mắt với mũi tôi đỏ hoe lên. Hiếu quay mặt đi có vẻ khó xử, cậu ta lúng túng: "Ừm..lên xe đi."
Tôi lặng lẽ ngồi lên xe. Trên đường về nhà, những giọt nước mắt của tôi cứ lăn dài xuống. Tôi nhớ đến sinh nhật năm ngoái, hội bạn thân cùng lớp, học với tôi từ cấp 2 lên, đã tổ chức một buổi tiệc sinh nhật bí mật cho tôi ở lớp. Hôm đấy quả thực quá vui, tôi không thể nào quên được. Tôi chỉ mong vớt vát lại chút gì kí ức ở đấy, thế nhưng giờ về đây tôi có đòi hỏi quá cao không? Tôi cũng chỉ là người mới đến vài tháng, có ai quý tôi đến mức tổ chức sinh nhật cho tôi đâu...
Hiếu đạp chiếc xe đạp kiên nhẫn ngồi trước tôi. Cậu ta chẳng nói gì lại đột nhiên cất tiếng: "Thôi đừng khóc nữa"
Tôi ngạc nhiên, sao cậu ấy biết là tôi đang khóc nhỉ? Tôi lặng lẽ chùi nước mắt trên má đi.
"Hôm nay sinh nhật cậu đúng không? Cậu có bận gì không?"
Tôi vội lắc đầu nhưng nhớ ra là Hiếu chẳng nhìn thấy được. Tôi bèn đáp: "Không..."
Hiếu lại ôn tồn nói: "Thế thôi đừng buồn nữa. Mọi người bận học thi ý mà. Nếu cậu không bận thì t dẫn cậu đến một chỗ cho khuây khỏa nhé. Chỗ đấy tớ cũng hay đến lúc buồn. Hôm nay tớ cũng rảnh."
Tôi đáp" Ừm. Cảm ơn nhé."
Thế là chúng tôi lại về làng. Hiếu dắt chiếc xe đạp đằng trước, tôi đi ngay sau. Chúng tôi không về thẳng nhà tôi như mọi khi nữa mà đi ngoằn nghoèo vào sâu tít trong làng. Tôi bấm Hiếu: "Ê...ê, đi đâu đấy?"
"Cứ đi đi, đẹp lắm."
Đi thêm 10 phút nữa, chúng tôi đã ở phía sau làng. Cảnh vật hiện ra hút tầm mắt. Chúng tôi đang ở dưới chân của ngọn núi lớn phía sau làng mà ngày nào tôi cũng nhìn thấy. Ánh nắng lấp ló phía sau ngọn núi khiến từng chiếc lá dưới chân núi lấp lánh ánh sương. Đúng quả thật thơ mộng. Chẳng hiểu sao, cảnh vật ở đây quen thuộc với tôi một cách lạ kì.
"Goaaa, khoáng đạt thật." Tôi trầm trồ. "Đây là núi gì thế hả Hiếu?" tôi hỏi
"Nghe xong cậu chẳng muốn đi nữa đâu..." Hiếu cười. Lần đầu tiên tôi thấy Hiếu cười. Cậu ta mới cắt tóc, trông gọn gang sáng sủa hẳn.
Hiếu dựng nghiêng chiếc xe đạp vào một phiến đá gần đó rồi đi thẳng về phía chân ngọn núi. Tôi lơ ngơ đi theo sau.
Đi gần tới chân ngọn núi, tôi nhận thấy một khe nứt nhỏ, đủ vừa 2 người vào. Hiếu chui vào. Tôi thấy hơi ghê ghê. Trong đó tối quá
Hiếu gọi: "Đi thôi, tối mất 1 tí thôi, yên tâm đi..." tiếng cậu ta vang vang trong hang động.
Tôi nghe thế đành lách vào theo. Trong hang động mát lạnh nhưng rất tối. Tôi cứ bám theo bóng dáng lấp ló của Hiếu đằng trước.
"Đi được không?" Hiếu quay đầu lại hỏi. Tôi gật gật đầu.
Đi trong một hang động dài tầm gần 1km, Hiếu biến mất trong ánh sáng đằng trước. Tôi vội chạy ra theo.
Đập vào mắt tôi là một khung cảnh tuyệt đẹp.
Một bãi cỏ xanh rì lấp lánh trong ánh nắng trưa. Xa xa có tiếng thác nước chảy rầm rì. Đây dường như là một lòng chảo được bao quanh bởi mấy ngọn núi xung quanh.
Hiếu chạy thẳng ra giữa cánh đồng cỏ, nằm xuống. Tôi cũng chạy lại nằm xuống theo. Ánh nắng chiếu vào mắt tôi choi chói. Giờ đã là giữa trưa nhưng may là mùa đông nên ánh sáng không quá khó chịu. Tôi cảm thấy khoan khoái hẳn.
"Đẹp không?" Hiếu hỏi. Tôi khẽ gật đầu.
"Nơi chốn bí mật của tớ đấy" Hiếu bảo
"Người dân không ai biết chỗ này á?" tôi tò mò. "Chỗ này quen quen ý. Hình như tớ thấy trên phim rồi. Không ai vào cũng tiếc nhỉ."
"Cậu nghĩ ai đủ kiên nhẫn để đi vào hang tối dài tận gần 1 cây số chứ? Người ta sợ là phần nhiều. Vì thế nên chỗ này bị bỏ quên lâu lắm rồi. Miễn là về trước khi trời tối, chỗ này cũng đáng thưởng thức đấy chứ?"
Nằm được một lúc, Hiếu nhỏm dậy, quay sang hỏi tôi: "Ê, cậu còn khó chịu gì không?"
Tôi im lặng. Hiếu kéo tay áo tôi về phía đằng xa. Tôi để ý thấy một chiếc giếng cổ rêu phong nằm im lìm trên mặt đất. Câu nói kì lạ trong giấc mơ hôm trước dội về trong tâm trí tôi: "Ở chiếc giếng cổ...." làm tôi rùng mình.
"Này, cậu khó chịu gì thì hết thật to vào cái giếng đi. Giếng này là giếng Bội ước đấy, hét vào thì mọi sự khó chịu của cậu sẽ biết mất."
Nói rồi Hiếu cúi mặt xuống chiếc giếng, hét thật to: "AAAA..."
Cậu quay sang nhìn tôi chờ đợi.
Tôi cũng cúi xuống chiếc giếng sâu hun hút, hét lên: "Lũ bạn quên sinh nhật tôi rồiiiiiiiiiiiii, khó chịu quáaaaaaaaaaaaaaaaa"
"Tốt đấy." Hiếu lại cười.
Tôi ngắm nhìn chiếc giếng. Nó quen thuộc quá mức làm tôi cứ phải đi quanh quanh cái giếng để xem xét. Hay tôi nhầm nó với cái giếng trong phim The Ring? Một mảng kí ức lại dấy lên trong đầu tôi nhưng tôi không thể định nghĩa nó rõ ràng được. Một câu hát văng vẳng trong đầu tôi: "Mặt trời đứng bóng...Ngọn sóng xô ngang..."
Tôi lẩm bẩm. Hiếu nhìn tôi đầy thắc mắc. Thế nhưng tôi không thể nhớ ra gì thêm.
Tôi hỏi Hiếu: "Cậu đã bao giờ nghe thấy cái bài gì mà Mặt trời đứng bóng...Ngọn sóng xô ngang chưa?"
Hiếu lắc đầu. Tôi đành im lặng. Hiếu không biết thì còn ai biết. Chắc tôi tự tưởng tượng ra.
Sau đó chúng tôi lại gần thác nước để chơi đùa. Ngọn thác rất nhỏ, nước chảy róc rách tạo thành một lạch nước nông nông.
Tôi rửa tay chân cho mát, xoa lên mặt nữa. Thật thoải mái. Hiếu lấy tay hứng lấy nước ở ngọn thác đổ xuống.
"Ê, lại đây, có con này hay lắm!"
"Đâu đâu?" Tôi chạy lại
"Đây này, dưới chân thác ý, cúi xuống..."
Tôi cúi thấp xuống thì TÙM. Một lực đẩy làm tôi ngã úp mặt xuống suối. Tai tôi lùng bùng những nước. Bất ngờ tiếng nói của một người đàn ông vang lên trong đầu tôi, người đàn ông đó mắng: "Hai đứa kéo nhau đi chơi về đã muộn, còn ướt lướt thướt nữa, nhỡ ốm thì sao, hả???"
Tôi ngóc đầu lên trên mặt nước, người đã ướt sung. Tôi hét lên: "Bị điên hả???"
Hiếu cười toe toét: "Nằm ra kia tí là khô ý mà. Khô cong, gió thổi còn bay được ý!"
Chúng tôi nằm trên bãi cỏ rất lâu, để ánh nắng âm ấm chiếu rọi, gió thổi hiu hiu. Trí óc tôi cứ vẩn vơ câu nói như dội về từ tiềm thức của người đàn ông nào đó.
Hiếu nhìn đồng hồ. "4h rồi đấy, về thôi không mẹ cậu lại lo"
Tôi nhỏm dậy đồng ý. Tôi bất giác thở dài. Đúng là ngày vui ngắn chẳng tày gang. Ngày sinh nhật tôi trôi qua chắc chỉ có vậy.
Chúng tôi trở lại chân ngọn núi. Hiếu dựng chiếc xe đạp cũ kĩ lên rồi dắt tôi về nhà. Đến trước cửa nhà tôi, tôi chào Hiếu định quay vào thì chợt Hiếu gọi: "Ê, này"
Hiếu đưa tay ra đưa cho tôi 1 túi giấy nho nhỏ. "Quà sinh nhật. Chúc mừng sinh nhật!"
Tôi nhận lấy món quà từ tay Hiếu rồi cảm ơn. Hiếu nói: "Xin lỗi nhé, tớ không có gì nhiều đâu...."
Tôi vào nhà, bước lên tầng 2. Tôi dở túi giấy ra. Đó là một chiếc bút chì khá to, to gấp ba bút chì thường, loại mà Hiếu hay dùng để bán. Có vẻ như cậu ấy tự gọt chiếc bút chì này. Trên thân chiếc bút chì khắc nổi dòng chữ Chúc mừng sinh nhật Hoài, phía cuối đuôi bút có một chiếc tẩy to màu hồng. Tôi khẽ mỉm cười rồi cắm chiếc bút chì vào lọ.
Tối hôm ấy mẹ tôi mua về 4 chiếc bánh kem nho nhỏ. Giờ đây một chiếc bánh kem 2 trăm nghìn là xa xỉ đối với nhà tôi. Tiền mua bánh kem ấy có đủ để nhà tôi ăn 3 ngày.
Mẹ tôi ghép 4 chiếc bánh nhỏ vào rồi cắm 1 chiếc nến nhỏ vào một trong những chiếc bánh. Cả nhà quây quần lại, mẹ tôi bổ vài quả cam nhỏ ra. Mẹ và em tôi hát bài Chúc mừng sinh nhật rồi giục tôi thổi nến. Bố tôi ngồi vỗ tay bên cạnh. Thời gian qua, mối quan hệ giữa tôi và bố đã khá hơn. Tôi phồng miệng thổi phù ngọn nến. Ngọn nến vừa tắt, một cơn gió rất lớn thốc từ dưới tầng lên, xốc thẳng vào phòng, thổi tung tấm rèm cửa. Không khí bất chợt lạnh toát.
Bố tôi hỏi: " Ơ mọi người quên đóng cửa sổ à?"
"Em không." Mẹ tôi nói. Tôi cũng lắc đầu.
Mẹ tôi nói tiếp: "Hôm nay là sinh nhật của con gái tròn 16 tuổi, bước sang tuổi 17. Bố mẹ chúc con luôn luôn vui vẻ, mạnh khỏe, học thật giỏi nhé!"
"Con cảm ơn bố mẹ"
Nhà tôi mỗi người một chiếc bánh kem, vừa ăn vừa trò chuyện. Bữa tiệc sinh nhật của tôi đạm bạc thế đấy.
Đêm hôm ấy nằm ngủ, tôi cảm thất rất rét. Tôi cứ rét run lên trong chăn. Trong mơ, tôi lại gặp lại con bé ấy.
Nó chạy rất nhanh, tôi đuổi theo không kịp.
"Này...cô bé ơi, em tên gì???"
"Aaaa riiii." Nó nói khe khẽ
Chợt nó đâm sầm vào một đoàn người đứng chặn phía trước khiến con bé ngã nhào ra. Chẳng hiểu sao tôi vẫn không thể nhìn được mặt con bé. Khuôn mặt nó dường như bị che phủ bởi một tấm màn mỏng.
Đoàn người con bé đâm vào chính là đoàn sư tôi từng nhìn thấy. Khung cảnh trông rất thật.
Họ đứng quay lưng về phía tôi. Tôi lùi lại định chạy đi. Tiếng nam mô vang vọng khắp không gian làm tôi thấy váng đầu, người gai lên.
Bất chợt, họ lần lượt quay đầu lại từ trước ra sau. Thân thể họ đều quắt queo lại như một chiếc cây khô, teo tóp lại trong tấm áo nâu sồng mỏng dính. Đôi mắt họ không có tròng, khuôn miệng co rúm lại vẫn liên tục niệm nam mô.
Con bé phía trước tôi thét lên một tiếng dài đầy kinh hãi.
Nó quay về phía tôi. Nó không có mặt. Hay là tôi không thể nhớ được mặt nó? Miếng da ở miệng nó lùng bùng tựa như đang nói. Nó hét lên: "Bellllllllllllll, 16 tuổi trăng rằm...Chạy đi...Chạy thật xa điiiiiiiiiiiiii!!!!!!!!!"
Tôi mở mắt choàng tỉnh. Lại nữa, lại một cơn ác mộng nữa. Dạo này tôi mê man quá nhiều.
Tôi toát mồ hôi lạnh, người run lẩy bẩy. Sợ quá, quá đáng sợ. Cảm tưởng như tôi lại gặp lại đoàn người đó vậy. Tôi siết chặt chiếc vòng cổ trong tay.
Đột nhiên, con Nhi từ từ ngồi dậy cạnh tôi. Hình như nó lại mộng du thì phải. Tôi với tay định kéo nó xuống nằm tiếp nhưng nó cứ ngồi cứng như vậy.
Bất chợt người nó lắc lư từ đằng trước ra đằng sau. Nó cứ gật gù gật gù như thế.
Trong đêm tĩnh mịch, giọng nó vang lên lanh lảnh, đều đều:
"Mặt trời đứng bóng
Ngọn sóng xô ngang..."
Mới nghe thấy thế tôi bèn bật dậy, nhìn sang con Nhi. Mắt nó vẫn nhắm nghiền, miệng đọc tiếp:
"Lúc ấy hãy sang
Cuối làng Hạ Thổ
Ngọn núi Bia mộ
Dòng nước uốn quanh
Bãi cỏ màu xanh
Dưới bóng Thiên Ngà
Nhìn sang bên trái
Bụi cây tai tái
Bước năm bước sang
Sau đó thẳng hàng
Tiến lên 8 bước
Chếch lên phía trước
Bên phải chứ đâu
Hòn đá mưa Ngâu
Chính là chỗ đứng
Dưới cây cá trứng
Đi hai vòng năm
Sau đó chăm chăm
Đào gốc rễ đấy
Rồi cậu sẽ thấy
Tờ giấy gấp năm
Chính là chỗ nằm
Của hòm kho báu..."
Một dòng máu nóng rần rật chạy bên thái dương của tôi. Sao nó biết được bài thơ này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.