Ngồi Mãi Sao Có Thể Không Loạn
Chương 17
Túy Hậu Ngư Ca
04/06/2019
Buổi sáng, Ôn Đinh đang làm điểm tâm trong bếp. Khương Hoài Nhân dẫn
Khương Hoài Bắc đang mặc bộ đồ ngủ hoạt hình chạy lộc cộc vào, một mặt
hào hứng giơ cái hộp trong tay lên: “Chị Đinh Đinh, đây là quà chị mua
cho bọn em?”
Ôn Đinh không hiểu cho lắm, buông muỗng xuống nhận lấy cái hộp trong tay. Cô mở ra nhìn nhìn, một con búp bê nhân vật hoạt hình rất đẹp.
Cô biết con búp bê này. Lần trước dẫn bọn họ đến một nhà hàng chủ đề trẻ em ăn cơm, nhà hàng có một cái hoạt động, phí thanh toán đạt ở một khoảng nhất định, có thể rút thăm trúng thưởng. Cô dẫn bọn họ đi qua mấy lần, cũng đã đến rút, nhưng đều không phải cái hai người thích kia.
“Cái này ở đâu ra vậy? Các em rút được?” Ôn Đinh nghi hoặc.
“Đây không phải chị tặng cho bọn em?” Khương Hoài Nhân cũng sửng sốt: “Vậy là ai đặt ở đầu giường bọn em? Em với tiểu Bắc mỗi người một con, rất khó rút trúng.”
Ôn Đinh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hiểu rõ. Cô đưa cuốn sổ nhỏ cho Thẩm Hoài Cảnh, bên trên viết là đây, nếu không phải là cô dĩ nhiên chính là anh ta.
“Em nói đi?” Ôn Đinh xoa xoa đầu Khương Hoài Nhân.
Khương Hoài Nhân đương nhiên cũng nghĩ đến, nhìn con búp bê kia, nét mặt vừa mới hào hứng dần dần thu liễm, mang theo chút phức tạp khó mà diễn tả bằng lời, cầm con búp bê yên lặng lên lầu.
Ôn Đinh đã sớm phát giác Khương Hoài Nhân đối Thẩm Hoài Cảnh có chút khúc mắc, nhưng cho tới bây giờ cũng không có cùng với cô nói qua, cảm thấy đây là cơ hội, liền ôm lấy Khương Hoài Bắc đang hào hứng chơi đi theo, vừa đi vừa nói: “Tiểu Bắc, đây là quà cậu tặng em, em phải cảm ơn cậu.”
Đi ngang qua phòng khách, Thẩm Hoài Cảnh mới vừa từ phòng ngủ ra. Khương Hoài Bắc nhìn thấy anh, cao hứng đưa tay: “Cậu.”
Thẩm Hoài Cảnh nhìn qua, bởi vì giọng nói của Khương Hoài Bắc ngọt ngào, khóe miệng có chút nhếch lên, muốn đưa tay ôm lấy Khương Hoài Bắc.
Ôn Đinh nhìn thấy anh ta, chẳng biết tại sao, trong lòng bỗng dưng hoảng hốt, lại thấy anh đưa tay ra, thì buông lỏng tay, Khương Hoài Bắc từ trong ngực cô thẳng tắp rớt xuống.
Thẩm Hoài Cảnh phản ứng rất nhanh, tiến lên một bước, cánh tay dài duỗi ra ở Khương Hoài Bắc trước khi rơi xuống đất, đem cậu xốc lên.
Ôn Đinh bị sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Khương Hoài Bắc cười ha ha: “Cậu thật là lợi hại, một lần nữa.”
Thẩm Hoài Cảnh ôm chặt Khương Hoài Bắc, khẽ nhíu mày nhìn cô: “Nghĩ gì thế?”
Ôn Đinh đối diện đôi mắt đen của anh, giống như hỏa thiêu, xoay người chạy lên lầu.
Thẩm Hoài Cảnh ôm Khương Hoài Bắc, hơi thở quanh người có chút hơi trầm xuống.
*
Ôn Đinh chạy vào phòng ngủ Khương Hoài Nhân, đưa lưng về phía cánh cửa hít một hơi thật sâu, bình phục tâm tình một chút, thì thấy Khương Hoài Nhân cảm xúc không tốt nằm lỳ ở trên giường, con búp bê hoạt hình kia bị cô đặt ở bên trên tủ đầu giường, chịu cảnh vắng vẻ.
Ôn Đinh bước qua, lên giường nằm cùng cô, sờ sờ đầu của cô: “Chuyện gì thế? Tâm tình không tốt?”
Khương Hoài Nhân vùi đầu trong gối thật lâu, mới ngẩng đầu, trong mắt có chút ngấn lệ. Ôn Đinh mới phát hiện khung hình dưới cái gối cô, bên trong là một người phụ nữ dáng dấp rất xinh đẹp, cùng Thẩm Hoài Cảnh giống nhau đến mấy phần, khuôn mặt đều rất tinh xảo.
Ôn Đinh đưa tay ôm cô, xoa xoa tóc của cô, ôn hòa nói: “Nhớ mẹ à?”
Khương Hoài Nhân trở mình, nằm ngửa ở trên giường, giọng nói có chút trống rỗng: “Chị Đinh Đinh, năm đó mẹ em chết em chín tuổi, những chuyện trước đây em thật nhớ không nhiều, thế nhưng có một cái tên lại khắc sâu vào trong lòng em, chính là Thẩm Hoài Cảnh. Mẹ em luôn nói với em trên thế giới này, ngoại trừ mẹ, người hiểu rõ em nhất chính là cậu em.”
Ôn Đinh nằm bên cạnh cô, lẳng lặng nghe.
“Thế nhưng trong trí nhớ của em, em căn bản là cho tới bây giờ chưa thấy qua cậu em. Thế nhưng mẹ lại nói với em, sau này khi em lớn lên nhất định phải hiếu thảo với cậu, cậu và mẹ là người thân duy nhất."
“Thế nhưng đến lúc mẹ em sinh tiểu Bắc, vì khó sinh mà chết, em cũng chưa từng thấy cậu. Em nói với bà nội muốn cậu em tới gặp mẹ lần cuối, bà nội cũng chỉ lau nước mắt, lắc đầu không nói lời nào. Thẳng đến lúc đem mẹ hoả táng, cũng không đợi được cậu đến nhìn mẹ một chút, thì bên trên tang lễ cậu cũng chưa từng xuất hiện.”
Khương Hoài Nhân quật cường không cho nước mắt trong mắt chảy ra, nhưng hốc mắt Ôn Đinh lại phiếm hồng, đưa cô ôm vào trong lòng, ôn nhu vuốt ve sau lưng cô.
Khương Hoài Nhân chôn trong lòng cô, giọng nói nghẹn ngào: “Chị Đinh Đinh, lúc mẹ em chết, còn không kịp nhìn tiểu Bắc một cái, trong miệng cuối cùng cũng không phải kêu tên em, mẹ kêu chính là tiểu Cảnh, mẹ em khóc kêu tiểu Cảnh.”
Khương Hoài Nhân nức nở một tiếng: “Chị Đinh Đinh, chị nói xem, vì sao mà cậu không đến gặp mẹ?”
Ôn Đinh ôm chặt Khương Hoài Nhân, nghiêng đầu chùi một chút nước mắt trong mắt mình. Cô biết Khương Hoài Nhân có khúc mắc, nhưng xưa nay không biết em ấy tuổi nhỏ lại mang trên lưng nhiều gánh nặng như vậy. Cô chưa từng gặp qua ba mẹ Khương Hoài Nhân, từ khi bắt đầu biết bọn họ, thì bọn họ với bà Khương cùng nhau sinh sống. Khương Hoài Nhân rất sáng sủa, rất thích cười, biết che chở Khương Hoài Bắc. Thế nhưng bọn cô luôn không để ý đến, thật ra em ấy chỉ là một cô gái nhỏ mười bốn tuổi, cũng cần người khác chăm sóc.
“Chị Đinh Đinh, chị thấy em nên làm thế nào? Thật ra em rất hận cậu. Thế nhưng cho tới bây giờ cậu cũng không chịu giải thích, em lại sợ trách lầm cậu, khiến mẹ không vui.” Khương Hoài Nhân bình tĩnh tâm tình một chút, ách cổ họng mở miệng.
Ôn Đinh nghe cô nói như vậy cảm thấy tim đau nhói, nhẹ nhàng lau sạch những giọt nước mắt trên mặt cô.
Đôi mắt Khương Hoài Nhân xinh đẹp nhìn cô, còn chút ngấn lệ, trông đặc biệt bất lực. Nhìn Khương Hoài Nhân thế này, Ôn Đinh nghĩ đến mình trước kia, nước mắt không nhịn được tràn lên hốc mắt.
“Tiểu Nhân, mặc dù chị không biết cậu em vì sao không tới gặp mẹ em, nhưng cậu em rất yêu thương các em, mặc dù anh ấy không biết biểu đạt, nhưng thật sự rất thương các em.”
Khương Hoài Nhân lau lau nước mắt, hít một hơi thật dài, quệt miệng: “Bà nội đều nói trên đời này ngoại trừ mẹ, cậu là người đối với chúng em tốt nhất. Thế nhưng rõ ràng là bà nội đối với chúng em tốt hơn.”
Ôn Đinh nhìn cô: “Tiểu Nhân, mẹ em thương bọn em không?”
“Đương nhiên thương, trên thế giới này mẹ là người thương bọn em nhất.” Nói đến mẹ, Khương Hoài Nhân lại có chút nghẹn ngào.
Ôn Đinh nhẹ nhàng vuốt ve mặt của cô, giọng nói dịu dàng: “Tiểu Nhân, mẹ em thương em với tiểu Bắc, nếu như cậu em không tốt, nếu như cậu em không thương các em, nếu như cậu em sẽ làm tổn thương các em, mẹ em sẽ chỉ muốn bọn em cách xa anh ấy, sao lại muốn các em cùng anh ấy thân thiết, có phải không?”
Khương Hoài Nhân nghe Ôn Đinh nói, nghĩ một hồi, thần tình trên mặt dường như có chỗ buông lỏng, nhưng còn mang theo một chút không nghĩ ra: “Thế nhưng cậu là vì sao?”
Ngón trỏ của Ôn Đinh đặt trên miệng của cô, lắc đầu: “Tiểu Nhân, có đôi khi, những chuyện chúng ta biết không hẳn là sự thật. Trên đời này có quá nhiều điều thân bất do kỷ.”
Khương Hoài Nhân tuổi tác còn nhỏ không thể nào hiểu được lời nói của Ôn Đinh, nháy mắt nhìn cô.
Ôn Đinh vỗ vỗ mặt của cô: “Trên đời này đừng nên làm tổn thương những người đối xử tốt với mình, em bây giờ không hiểu, một ngày nào đó em sẽ hiểu. Thật tình người đối tốt với em, trên đời này đã ít càng thêm ít.”
Khương Hoài Nhân nghĩ nghĩ, xoay người nằm ở trên giường, nhìn lên trần nhà, yên lặng ngẩn người.
Ôn Đinh trầm mặc một hồi, lại nói: “Tiểu Nhân, chị với Dĩ Nam kiểu gì cũng sẽ rời các em đi. Sau này các em phải đi theo cậu sinh sống, cho nên em phải học được tính kiên cường, chăm sóc tốt tiểu Bắc, trên đời này em là người thân nhất của em ấy.”
Khương Hoài Nhân trở mình ngồi dậy, khẩn trương nắm chặt góc áo của cô: “Chị Đinh Đinh, các người phải đi sao?”
Ôn Đinh cười cười: “Chị với Dĩ Nam cũng không thể mãi mãi cùng chung sống với bọn em. Có lẽ, có một ngày bọn chị đột nhiên không thấy tăm hơi, lúc đó em coi như bọn chị là ông già Noel đưa quà giáng sinh cho em với tiểu Bắc, đưa xong quà thì rời đi. Cho nên bọn em không cần đau lòng, sống thật vui vẻ.”
Khương Hoài Nhân ôm chặt lấy cô: “Em không muốn, em muốn các người cùng bọn em mãi mãi cùng nhau chung sống.”
Ôn Đinh sờ sờ đầu của cô, cười cười, không nói chuyện.
Khương Hoài Nhân ghé vào đầu vai Ôn Đinh, con mắt chuyển vài vòng, một cái ý nghĩ xuất hiện ở trong đầu, làm cả người cô đều phấn khích.
*
Dẫn Khương Hoài Nhân xuống lầu ăn điểm tâm, thì gặp Ôn Dĩ Nam đang giúp Thẩm Hoài Cảnh lấy điểm tâm Ôn Đinh làm đem ra, Khương Hoài Bắc cũng đã được thay xong quần áo ngoan ngoãn ngồi ở đó chờ.
Đám người ngồi xuống ăn cơm, Ôn Đinh đeo yếm vào Khương Hoài Bắc, đem cháo thổi nguội, đưa tới trước mặt cậu, để cậu dùng muỗng múc ăn.
Lòng Khương Hoài Nhân không yên dùng muỗng khuấy khuấy cháo trong bát, ánh mắt đối diện mặt Thẩm Hoài Cảnh dạo qua một vòng, lại ở trên mặt Ôn Đinh bên cạnh lướt qua.
Ôn Đinh phát giác được tầm mắt của cô, nghiêng đầu nhìn cô: “Sao thế?”
Khương Hoài Nhân một tay chống cằm, đôi mắt chớp chớp nhìn Ôn Đinh, trên mặt mang một loại ý cười vi diệu.
Ôn Đinh hiểu cô rất rõ, cô gái nhỏ này không biết lại muốn làm ra chuyện xấu gì.
Khương Hoài Nhân cười hì hì: “Chị Đinh Đinh, em cảm thấy em với tiểu Bắc gọi chị là chị có chút không phù hợp, không bằng sau này bọn em gọi chị là dì nhé.”
Ôn Đinh ăn một ngụm cháo xém chút phun ra ngoài, Thẩm Hoài Cảnh cũng ngước mắt nhìn cô một cái. Ôn Dĩ Nam thì đưa tay gõ lên đầu cô một cái: “Lại muốn đánh ý nghĩ quỷ quái gì?”
Khương Hoài Nhân nguýt cậu một cái, quay đầu nhìn về phía Ôn Đinh, mặt mày cong cong: “Chị nghĩ xem, cậu em hai mươi tám tuổi, em kêu là cậu. Chị cũng hai mươi sáu tuổi rồi, em kêu chị là chị, đây không phải chênh lệch cấp bậc sao? Đúng không?”
Ôn Đinh: “…”
Nói rất hợp lý, Ôn Đinh cảm thấy mình không phản bác được.
Khương Hoài Nhân không bỏ qua, tiếp tục nói: “Chị nhìn chị cũng già như thế, em kêu chị là chị cũng ngại trả lời chứ?”
Ôn Đinh: “…”
Hít một hơi thật sâu, Ôn Đinh sờ lên mặt mình, như thế già rồi? Có già bao nhiêu?
“Dì Đinh Đinh.” Khương Hoài Nhân đối diện cô nhướng mày: “Dễ nghe không?”
Ôn Đinh: “…”
Liếc mắt, Ôn Đinh cảm thấy mình sau một khắc liền có thể ngất đi, đây là báo ứng. Khương Hoài Nhân là trên trời chuyên môn phái xuống khắc cô a.
Thẩm Hoài Cảnh cụp mắt đen xuống, bên trong dường như một vòng ý cười chợt lóe lên, gắp một cây xúc xích bỏ lên dĩa của Khương Hoài Nhân.
Ôn Dĩ Nam khẽ cười một tiếng: “Tiểu Nhân, em gọi chị anh là dì, vậy em định gọi anh là gì?”
Thân thể Khương Hoài Nhân rõ ràng cứng đờ, cô làm sao lại quên đi vấn đề này.
Nhưng bây giờ đâm lao phải theo lao, vì cuộc sống hạnh phúc sau này, tự mình đào hố, khóc cũng phải lấp xuống dưới.
Ôn Dĩ Nam giống như cười như không cười nhìn cô. Khương Hoài Nhân hít một vài hơi thật sâu, nhìn về phía Ôn Dĩ Nam ánh mắt đã phun lửa, giống như sau một khắc thì muốn nhào tới, nhưng vẫn kiềm chế xúc động của bản thân của mình muốn thiêu chết anh ta, nghiến răng nghiến lợi mở miệng: “Chú Dĩ Nam.”
Ôn Dĩ Nam: “…”
Ôn Đinh: “…”
Ôn Đinh không hiểu cho lắm, buông muỗng xuống nhận lấy cái hộp trong tay. Cô mở ra nhìn nhìn, một con búp bê nhân vật hoạt hình rất đẹp.
Cô biết con búp bê này. Lần trước dẫn bọn họ đến một nhà hàng chủ đề trẻ em ăn cơm, nhà hàng có một cái hoạt động, phí thanh toán đạt ở một khoảng nhất định, có thể rút thăm trúng thưởng. Cô dẫn bọn họ đi qua mấy lần, cũng đã đến rút, nhưng đều không phải cái hai người thích kia.
“Cái này ở đâu ra vậy? Các em rút được?” Ôn Đinh nghi hoặc.
“Đây không phải chị tặng cho bọn em?” Khương Hoài Nhân cũng sửng sốt: “Vậy là ai đặt ở đầu giường bọn em? Em với tiểu Bắc mỗi người một con, rất khó rút trúng.”
Ôn Đinh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hiểu rõ. Cô đưa cuốn sổ nhỏ cho Thẩm Hoài Cảnh, bên trên viết là đây, nếu không phải là cô dĩ nhiên chính là anh ta.
“Em nói đi?” Ôn Đinh xoa xoa đầu Khương Hoài Nhân.
Khương Hoài Nhân đương nhiên cũng nghĩ đến, nhìn con búp bê kia, nét mặt vừa mới hào hứng dần dần thu liễm, mang theo chút phức tạp khó mà diễn tả bằng lời, cầm con búp bê yên lặng lên lầu.
Ôn Đinh đã sớm phát giác Khương Hoài Nhân đối Thẩm Hoài Cảnh có chút khúc mắc, nhưng cho tới bây giờ cũng không có cùng với cô nói qua, cảm thấy đây là cơ hội, liền ôm lấy Khương Hoài Bắc đang hào hứng chơi đi theo, vừa đi vừa nói: “Tiểu Bắc, đây là quà cậu tặng em, em phải cảm ơn cậu.”
Đi ngang qua phòng khách, Thẩm Hoài Cảnh mới vừa từ phòng ngủ ra. Khương Hoài Bắc nhìn thấy anh, cao hứng đưa tay: “Cậu.”
Thẩm Hoài Cảnh nhìn qua, bởi vì giọng nói của Khương Hoài Bắc ngọt ngào, khóe miệng có chút nhếch lên, muốn đưa tay ôm lấy Khương Hoài Bắc.
Ôn Đinh nhìn thấy anh ta, chẳng biết tại sao, trong lòng bỗng dưng hoảng hốt, lại thấy anh đưa tay ra, thì buông lỏng tay, Khương Hoài Bắc từ trong ngực cô thẳng tắp rớt xuống.
Thẩm Hoài Cảnh phản ứng rất nhanh, tiến lên một bước, cánh tay dài duỗi ra ở Khương Hoài Bắc trước khi rơi xuống đất, đem cậu xốc lên.
Ôn Đinh bị sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Khương Hoài Bắc cười ha ha: “Cậu thật là lợi hại, một lần nữa.”
Thẩm Hoài Cảnh ôm chặt Khương Hoài Bắc, khẽ nhíu mày nhìn cô: “Nghĩ gì thế?”
Ôn Đinh đối diện đôi mắt đen của anh, giống như hỏa thiêu, xoay người chạy lên lầu.
Thẩm Hoài Cảnh ôm Khương Hoài Bắc, hơi thở quanh người có chút hơi trầm xuống.
*
Ôn Đinh chạy vào phòng ngủ Khương Hoài Nhân, đưa lưng về phía cánh cửa hít một hơi thật sâu, bình phục tâm tình một chút, thì thấy Khương Hoài Nhân cảm xúc không tốt nằm lỳ ở trên giường, con búp bê hoạt hình kia bị cô đặt ở bên trên tủ đầu giường, chịu cảnh vắng vẻ.
Ôn Đinh bước qua, lên giường nằm cùng cô, sờ sờ đầu của cô: “Chuyện gì thế? Tâm tình không tốt?”
Khương Hoài Nhân vùi đầu trong gối thật lâu, mới ngẩng đầu, trong mắt có chút ngấn lệ. Ôn Đinh mới phát hiện khung hình dưới cái gối cô, bên trong là một người phụ nữ dáng dấp rất xinh đẹp, cùng Thẩm Hoài Cảnh giống nhau đến mấy phần, khuôn mặt đều rất tinh xảo.
Ôn Đinh đưa tay ôm cô, xoa xoa tóc của cô, ôn hòa nói: “Nhớ mẹ à?”
Khương Hoài Nhân trở mình, nằm ngửa ở trên giường, giọng nói có chút trống rỗng: “Chị Đinh Đinh, năm đó mẹ em chết em chín tuổi, những chuyện trước đây em thật nhớ không nhiều, thế nhưng có một cái tên lại khắc sâu vào trong lòng em, chính là Thẩm Hoài Cảnh. Mẹ em luôn nói với em trên thế giới này, ngoại trừ mẹ, người hiểu rõ em nhất chính là cậu em.”
Ôn Đinh nằm bên cạnh cô, lẳng lặng nghe.
“Thế nhưng trong trí nhớ của em, em căn bản là cho tới bây giờ chưa thấy qua cậu em. Thế nhưng mẹ lại nói với em, sau này khi em lớn lên nhất định phải hiếu thảo với cậu, cậu và mẹ là người thân duy nhất."
“Thế nhưng đến lúc mẹ em sinh tiểu Bắc, vì khó sinh mà chết, em cũng chưa từng thấy cậu. Em nói với bà nội muốn cậu em tới gặp mẹ lần cuối, bà nội cũng chỉ lau nước mắt, lắc đầu không nói lời nào. Thẳng đến lúc đem mẹ hoả táng, cũng không đợi được cậu đến nhìn mẹ một chút, thì bên trên tang lễ cậu cũng chưa từng xuất hiện.”
Khương Hoài Nhân quật cường không cho nước mắt trong mắt chảy ra, nhưng hốc mắt Ôn Đinh lại phiếm hồng, đưa cô ôm vào trong lòng, ôn nhu vuốt ve sau lưng cô.
Khương Hoài Nhân chôn trong lòng cô, giọng nói nghẹn ngào: “Chị Đinh Đinh, lúc mẹ em chết, còn không kịp nhìn tiểu Bắc một cái, trong miệng cuối cùng cũng không phải kêu tên em, mẹ kêu chính là tiểu Cảnh, mẹ em khóc kêu tiểu Cảnh.”
Khương Hoài Nhân nức nở một tiếng: “Chị Đinh Đinh, chị nói xem, vì sao mà cậu không đến gặp mẹ?”
Ôn Đinh ôm chặt Khương Hoài Nhân, nghiêng đầu chùi một chút nước mắt trong mắt mình. Cô biết Khương Hoài Nhân có khúc mắc, nhưng xưa nay không biết em ấy tuổi nhỏ lại mang trên lưng nhiều gánh nặng như vậy. Cô chưa từng gặp qua ba mẹ Khương Hoài Nhân, từ khi bắt đầu biết bọn họ, thì bọn họ với bà Khương cùng nhau sinh sống. Khương Hoài Nhân rất sáng sủa, rất thích cười, biết che chở Khương Hoài Bắc. Thế nhưng bọn cô luôn không để ý đến, thật ra em ấy chỉ là một cô gái nhỏ mười bốn tuổi, cũng cần người khác chăm sóc.
“Chị Đinh Đinh, chị thấy em nên làm thế nào? Thật ra em rất hận cậu. Thế nhưng cho tới bây giờ cậu cũng không chịu giải thích, em lại sợ trách lầm cậu, khiến mẹ không vui.” Khương Hoài Nhân bình tĩnh tâm tình một chút, ách cổ họng mở miệng.
Ôn Đinh nghe cô nói như vậy cảm thấy tim đau nhói, nhẹ nhàng lau sạch những giọt nước mắt trên mặt cô.
Đôi mắt Khương Hoài Nhân xinh đẹp nhìn cô, còn chút ngấn lệ, trông đặc biệt bất lực. Nhìn Khương Hoài Nhân thế này, Ôn Đinh nghĩ đến mình trước kia, nước mắt không nhịn được tràn lên hốc mắt.
“Tiểu Nhân, mặc dù chị không biết cậu em vì sao không tới gặp mẹ em, nhưng cậu em rất yêu thương các em, mặc dù anh ấy không biết biểu đạt, nhưng thật sự rất thương các em.”
Khương Hoài Nhân lau lau nước mắt, hít một hơi thật dài, quệt miệng: “Bà nội đều nói trên đời này ngoại trừ mẹ, cậu là người đối với chúng em tốt nhất. Thế nhưng rõ ràng là bà nội đối với chúng em tốt hơn.”
Ôn Đinh nhìn cô: “Tiểu Nhân, mẹ em thương bọn em không?”
“Đương nhiên thương, trên thế giới này mẹ là người thương bọn em nhất.” Nói đến mẹ, Khương Hoài Nhân lại có chút nghẹn ngào.
Ôn Đinh nhẹ nhàng vuốt ve mặt của cô, giọng nói dịu dàng: “Tiểu Nhân, mẹ em thương em với tiểu Bắc, nếu như cậu em không tốt, nếu như cậu em không thương các em, nếu như cậu em sẽ làm tổn thương các em, mẹ em sẽ chỉ muốn bọn em cách xa anh ấy, sao lại muốn các em cùng anh ấy thân thiết, có phải không?”
Khương Hoài Nhân nghe Ôn Đinh nói, nghĩ một hồi, thần tình trên mặt dường như có chỗ buông lỏng, nhưng còn mang theo một chút không nghĩ ra: “Thế nhưng cậu là vì sao?”
Ngón trỏ của Ôn Đinh đặt trên miệng của cô, lắc đầu: “Tiểu Nhân, có đôi khi, những chuyện chúng ta biết không hẳn là sự thật. Trên đời này có quá nhiều điều thân bất do kỷ.”
Khương Hoài Nhân tuổi tác còn nhỏ không thể nào hiểu được lời nói của Ôn Đinh, nháy mắt nhìn cô.
Ôn Đinh vỗ vỗ mặt của cô: “Trên đời này đừng nên làm tổn thương những người đối xử tốt với mình, em bây giờ không hiểu, một ngày nào đó em sẽ hiểu. Thật tình người đối tốt với em, trên đời này đã ít càng thêm ít.”
Khương Hoài Nhân nghĩ nghĩ, xoay người nằm ở trên giường, nhìn lên trần nhà, yên lặng ngẩn người.
Ôn Đinh trầm mặc một hồi, lại nói: “Tiểu Nhân, chị với Dĩ Nam kiểu gì cũng sẽ rời các em đi. Sau này các em phải đi theo cậu sinh sống, cho nên em phải học được tính kiên cường, chăm sóc tốt tiểu Bắc, trên đời này em là người thân nhất của em ấy.”
Khương Hoài Nhân trở mình ngồi dậy, khẩn trương nắm chặt góc áo của cô: “Chị Đinh Đinh, các người phải đi sao?”
Ôn Đinh cười cười: “Chị với Dĩ Nam cũng không thể mãi mãi cùng chung sống với bọn em. Có lẽ, có một ngày bọn chị đột nhiên không thấy tăm hơi, lúc đó em coi như bọn chị là ông già Noel đưa quà giáng sinh cho em với tiểu Bắc, đưa xong quà thì rời đi. Cho nên bọn em không cần đau lòng, sống thật vui vẻ.”
Khương Hoài Nhân ôm chặt lấy cô: “Em không muốn, em muốn các người cùng bọn em mãi mãi cùng nhau chung sống.”
Ôn Đinh sờ sờ đầu của cô, cười cười, không nói chuyện.
Khương Hoài Nhân ghé vào đầu vai Ôn Đinh, con mắt chuyển vài vòng, một cái ý nghĩ xuất hiện ở trong đầu, làm cả người cô đều phấn khích.
*
Dẫn Khương Hoài Nhân xuống lầu ăn điểm tâm, thì gặp Ôn Dĩ Nam đang giúp Thẩm Hoài Cảnh lấy điểm tâm Ôn Đinh làm đem ra, Khương Hoài Bắc cũng đã được thay xong quần áo ngoan ngoãn ngồi ở đó chờ.
Đám người ngồi xuống ăn cơm, Ôn Đinh đeo yếm vào Khương Hoài Bắc, đem cháo thổi nguội, đưa tới trước mặt cậu, để cậu dùng muỗng múc ăn.
Lòng Khương Hoài Nhân không yên dùng muỗng khuấy khuấy cháo trong bát, ánh mắt đối diện mặt Thẩm Hoài Cảnh dạo qua một vòng, lại ở trên mặt Ôn Đinh bên cạnh lướt qua.
Ôn Đinh phát giác được tầm mắt của cô, nghiêng đầu nhìn cô: “Sao thế?”
Khương Hoài Nhân một tay chống cằm, đôi mắt chớp chớp nhìn Ôn Đinh, trên mặt mang một loại ý cười vi diệu.
Ôn Đinh hiểu cô rất rõ, cô gái nhỏ này không biết lại muốn làm ra chuyện xấu gì.
Khương Hoài Nhân cười hì hì: “Chị Đinh Đinh, em cảm thấy em với tiểu Bắc gọi chị là chị có chút không phù hợp, không bằng sau này bọn em gọi chị là dì nhé.”
Ôn Đinh ăn một ngụm cháo xém chút phun ra ngoài, Thẩm Hoài Cảnh cũng ngước mắt nhìn cô một cái. Ôn Dĩ Nam thì đưa tay gõ lên đầu cô một cái: “Lại muốn đánh ý nghĩ quỷ quái gì?”
Khương Hoài Nhân nguýt cậu một cái, quay đầu nhìn về phía Ôn Đinh, mặt mày cong cong: “Chị nghĩ xem, cậu em hai mươi tám tuổi, em kêu là cậu. Chị cũng hai mươi sáu tuổi rồi, em kêu chị là chị, đây không phải chênh lệch cấp bậc sao? Đúng không?”
Ôn Đinh: “…”
Nói rất hợp lý, Ôn Đinh cảm thấy mình không phản bác được.
Khương Hoài Nhân không bỏ qua, tiếp tục nói: “Chị nhìn chị cũng già như thế, em kêu chị là chị cũng ngại trả lời chứ?”
Ôn Đinh: “…”
Hít một hơi thật sâu, Ôn Đinh sờ lên mặt mình, như thế già rồi? Có già bao nhiêu?
“Dì Đinh Đinh.” Khương Hoài Nhân đối diện cô nhướng mày: “Dễ nghe không?”
Ôn Đinh: “…”
Liếc mắt, Ôn Đinh cảm thấy mình sau một khắc liền có thể ngất đi, đây là báo ứng. Khương Hoài Nhân là trên trời chuyên môn phái xuống khắc cô a.
Thẩm Hoài Cảnh cụp mắt đen xuống, bên trong dường như một vòng ý cười chợt lóe lên, gắp một cây xúc xích bỏ lên dĩa của Khương Hoài Nhân.
Ôn Dĩ Nam khẽ cười một tiếng: “Tiểu Nhân, em gọi chị anh là dì, vậy em định gọi anh là gì?”
Thân thể Khương Hoài Nhân rõ ràng cứng đờ, cô làm sao lại quên đi vấn đề này.
Nhưng bây giờ đâm lao phải theo lao, vì cuộc sống hạnh phúc sau này, tự mình đào hố, khóc cũng phải lấp xuống dưới.
Ôn Dĩ Nam giống như cười như không cười nhìn cô. Khương Hoài Nhân hít một vài hơi thật sâu, nhìn về phía Ôn Dĩ Nam ánh mắt đã phun lửa, giống như sau một khắc thì muốn nhào tới, nhưng vẫn kiềm chế xúc động của bản thân của mình muốn thiêu chết anh ta, nghiến răng nghiến lợi mở miệng: “Chú Dĩ Nam.”
Ôn Dĩ Nam: “…”
Ôn Đinh: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.