Ngồi Mãi Sao Có Thể Không Loạn
Chương 19
Túy Hậu Ngư Ca
04/06/2019
Ôn Đinh bị ép lên khán đài, cùng lúc đi lên có thêm hai cặp đôi khác
nữa. Người ta là cặp đôi hàng thật giá thật, đặc biệt tự nhiên, ôm nhau
đi lên cùng hôn nhau, đón nhận tiếng hoan hô.
Ôn Đinh nhìn người đàn ông đứng đối diện cô, mang theo sức áp bức mạnh mẽ, chẳng biết làm sao, hai chân có chút nhũn ra, theo bản năng liền muốn trốn.
"Chị... dì Đinh Đinh cố lên, cậu cố lên, cố lên, cố lên, cố lên!!!" Phía dưới truyền lên tiếng hò hét vang vọng chân trời của Khương Hoài Nhân: "Vì tình yêu hòa bình, hôn một cái."
Ôn Đinh tức, mặt xạm lại.
"Cặp đôi này giống như có chút thẹn thùng, vị tiên sinh này, đừng đứng nha, chủ động một chút, mọi người vỗ tay nào, khích lệ một chút." Đến người chủ trì thấy hai người đứng đấy, thế là lên tiếng điều tiết bầu không khí.
Ôn Đinh muốn tự tử, quyết định chắc chắn, quay người hướng dưới khán đài bỏ chạy, cô cũng không muốn bất đắc dĩ đem nụ hôn đầu của mình cho người ngoài.
Thẩm Hoài Cảnh con mắt nhắm lại, đưa tay kéo một cái. Bước chân phía dưới của Ôn Đinh lảo đảo, xoay một vòng nhào vào lòng Thẩm Hoài Cảnh.
Ôn Đinh trong lòng giật mình, theo bản năng đưa tay đẩy anh ra. Thẩm Hoài Cảnh tay mắt lanh lẹ, một tay giữ chặt lại eo nhỏ của cô, một tay nắm cái cằm cô.
Ôn Đinh đối với động tác nắm cằm cô của anh, giống như tạo thành phản xạ có điều kiện. Tay của anh vừa để xuống đi lên, thân thể của cô có chút mềm nhũn. Từ lần đầu tiên ở trên bậc thang theo bản năng đẩy anh ra, đến bây giờ theo bản năng toàn thân cứng ngắc. Cái này bị quá trình dài dằng dặc phá hủy, làm Ôn Đinh có chút rơi nước mắt.
Đối với sự do dự của Ôn Đinh, Thẩm Hoài Cảnh đã cúi đầu, đôi mắt đen đối diện đôi mắt mang theo nước mắt của cô, môi cùng môi nhưng mà cách ở giữa khoảng một centimet, chóp mũi của anh đã dính chặt chóp mũi cô. Hai người thở ra hơi thở quấn lấy lẫn nhau, mang theo một chút khô nóng mập mờ.
Có lẽ là khoảng cách của hai người quá gần, đôi mắt của Ôn Đinh đã không tập trung, chỉ cảm thấy trước mắt một mặt đại dương mênh mông, ở trong đó ẩn chứa ánh nắng ấm áp, xanh thẳm dưới bầu trời, đóa đóa mây trắng, không khí đều là mùi thơm ngát, hỗn loạn nhao nhao quanh mình đều tan thành mây khói. Ở đây, cô cảm thấy cả người đều lười dào dạt, toàn thân thoải mái.
"Hôn đi, hôn đi, cậu, hôn đi." Khương Hoài Nhân vội vàng lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của Ôn Đinh, làm cho cô lập tức tỉnh táo lại, mới giật mình, mình còn đang trong lòng Thẩm Hoài Cảnh, sau một khắc môi mỏng của anh liền muốn hôn xuống một cái.
Ôn Đinh nắm tay có chút chống đỡ lấy lồng ngực anh, cuối cùng được ăn cả ngã về không, thấy chết không sờn mở miệng: "Thẩm tiên sinh, ngài hẳn là không hứng thú nhấm nháp một nụ hôn qua vô số bờ môi "con vịt" chứ?"
Ôn Đinh cảm giác quanh mình không khí lập tức lạnh buốt xuống tới, giống như mùa đông khắc nghiệt, làm cô rùng mình một cái.
Mắt đen của Thẩm Hoài Cảnh lặng lẽ nhìn chăm chú vào đôi mắt thận trọng của cô. Xuyên qua từ ánh mắt mang màu sắc tự vệ thấy được ẩn tàng thấp thỏm của cô, bên trong mắt hiện lên một vòng cơ trí, tiếp theo nới lỏng bàn tay đang nắm chặt hông cô, tay bóp lên cằm tay cô có chút dùng sức, lãnh đạm nói: "Ôn Đinh, sớm muộn cũng có một ngày cô sẽ bị hủy ở trên cái miệng này."
Nghe nói như thế, Ôn Đinh thở dài một hơi, điều này nói rõ Thẩm Hoài Cảnh bỏ qua cho cô, con mắt cong cong, cười đến đều nheo lại, vuốt mông ngựa: "Thẩm tiên sinh lòng dạ như thế nhất định sẽ thành đại sự."
Thẩm Hoài Cảnh nghe cô nói khinh thường, hừ một tiếng, định hướng dưới khán đài đi.
Khương Hoài Nhân oán hận dậm chân một cái, gần cửa một bước, hết lần này tới lần khác sai lệch.
Ôn Đinh đưa tay lên mặt quạt, vừa rồi thật sự là hù chết cô, mồ hôi lạnh đều tuông ra, bây giờ lập tức dễ dàng, cả người cũng tươi tỉnh, có lẽ là vừa rồi kích thích quá lớn, một ngày trùng sinh, đầu óc Ôn Đinh còn chưa kịp trở về, miệng tiện thể nói một câu: "Thẩm tiên sinh, hẳn là nụ hôn đầu tiên của anh chứ, nhìn rất trân quý a."
Ôn Đinh nói xong, liền hối hận, nhưng đã chậm.
Bóng lưng Thẩm Hoài Cảnh dừng lại, một khắc sau xoay người, ánh mắt lạnh lùng giết người diệt khẩu ở trên mặt cô đảo một vòng, trực tiếp đưa tay ra sau ôm đầu cô, sau đó không chút thương tiếc nào cúi đầu chặn môi của cô. Trời cuối thu, xúc cảm lạnh buốt, Ôn Đinh mở to hai mắt, liền như thế sững sờ ngay tại chỗ.
Khương Hoài Nhân lúc đầu đã cúi đầu, giờ phút này cũng như điên cuồng, con mắt tỏa ánh sáng, nhanh chóng cầm điện thoại di động lên bắt đầu quay chụp.
Môi Thẩm Hoài Cảnh chỉ là đặt ở trên môi của cô, cũng không hề động, trên môi cảm giác mềm mềm, lành lạnh, làm cho lỗ tai Ôn Đinh nhanh chóng đỏ ửng lên, sau đó là không thể ngăn cản, lan tràn đến trên mặt, thậm chí trên cổ mảnh khảnh.
Thẩm Hoài Cảnh híp con ngươi đen lại một tia không rời, thưởng thức quá trình biến đổi màu da của cô, trong mắt khó được hiện lên một vòng ý cười, sau đó mở miệng một chút, đối với môi của cô cắn xuống.
Ôn Đinh đau kinh hô một tiếng, muốn đẩy anh ra, nhưng Thẩm Hoài Cảnh giống như tường đồng vách sắt. Lực đẩy của Ôn Đinh ở trên người anh giống như gãi không đúng chỗ ngứa, căn bản không lay động được cái gì. Đầu Ôn Đinh được bao lấy trong bàn tay to lớn của anh, ánh mắt chống lại anh, trong mắt mang theo oán hận.
Thẩm Hoài Cảnh không khỏi nhíu nhíu mày, buông lỏng tay. Cùng một thời gian Ôn Đinh lui lại, chạy ra khỏi ngực của anh, sau đó chạy xuống khán đài.
Người chủ trì mặt lộ vẻ khó xử: "Vị tiên sinh này, các người lúc này mới chưa đến ba mươi giây, không hợp quy tắc nha."
Thẩm Hoài Cảnh nhìn anh ta một cái, mắt đen đảo qua vòng tay trong tay anh ta đang cầm, trực tiếp đưa tay đến chọn lấy, không nói một lời xuống khán đài, đem vòng tay trong tay nhét vào tay Khương Hoài Nhân con mắt đang lóe sáng. Thẩm Hoài Cảnh xoay người ôm lấy Khương Hoài Bắc đi ra đám người tìm Ôn Đinh.
Trên khán đài truyền đến giọng nói xấu hổ giải thích của người chủ trì: "Cho dù không đến một phút, chúng ta cũng nên cho bọn họ một phần thưởng cổ vũ."
Ôn Đinh che lấy khóe môi, ở góc tường đập tường nửa phút, nói liên miên lải nhải, mắng Thẩm Hoài Cảnh hai phút.
Đều là nam nữ trưởng thành, chỉ là một nụ hôn, đương nhiên cũng không thể tìm người tính sổ, chỉ có thể đem bối rối ngại ngùng của mình tận lực giấu kín, ngàn vạn lần không thể ở trước mặt Thẩm Hoài Cảnh rụt rè.
Cho nên khi chờ bọn người Thẩm Hoài Cảnh, Khương Hoài Nhân tìm tới. Ôn Đinh đối diện bọn họ lộ ra một nụ cười đặc biệt xán lạn, dưới ánh mặt trời chiếu đến khóe môi màu đỏ của cô, đặc biệt quyến rũ chết người.
Thẩm Hoài Cảnh nhàn nhạt liếc cô một cái: "Tối hôm nay ăn vịt hầm, có ý kiến gì không?"
Khuôn mặt tươi cười của Ôn Đinh trong nháy mắt cứng đờ.
*
Sau khi từ khu vui chơi trở về, Ôn Đinh nhìn về phía Thẩm Hoài Cảnh ánh mắt liền đỏ - lõa - lõa nhiều hơn một phần u oán, cũng có thể nói là oán giận, rõ ràng làm Liên Hiên đều nhìn ra.
Liên Hiên ngồi trên lan can lầu ba, lắc lắc chân, đang ngồi ở bàn làm việc thoải mái chơi, nhìn người phụ nữ ở trước sảnh lầu một, đối diện Thẩm Hoài Cảnh đang dựa tường uống cà phê nói: "Cửu ca, anh chọc giận Ôn Đinh?"
Thẩm Hoài Cảnh ngón tay gõ lấy chén bích, không nói chuyện.
Liên Hiên hai tay chống lấy lan can nhảy đến trên mặt đất, vỗ vỗ tay, nghiêm mặt nói: "Tôi đã cho người tra ra được."
Thẩm Hoài Cảnh ngước mắt nhìn anh ta, ra hiệu anh ta nói tiếp.
Liên Hiên nhún nhún vai, buông tay: "Đây chính là kết quả."
Thẩm Hoài Cảnh nhíu mày: "Có ý gì?"
Liên Hiên vuốt vuốt cằm: "Ý chính là cái gì cũng tra không được, chuyện cô ấy ở thành phố A rất dễ dàng tra ra. Ngày đầu tiên đến thành phố A thì thuê phòng của bà Khương ở, những chuyện sau đó chúng ta đều rất rõ ràng, nhưng trước khi đến thành phố A, tất cả đều tra không được."
Ngón trỏ thon dài của Thẩm Hoài Cảnh gõ lấy chén bích có tiết tấu, đứng thẳng lên đi về trước, nhìn xuống từ lầu ba, thấy Hạng Vi đang cùng cô nói cái gì đó. Ôn Đinh gật gật đầu, thoạt nhìn là đồng ý. Thẩm Hoài Cảnh im lặng một lát, quay người bước vào văn phòng.
Ôn Đinh nhìn người đàn ông đứng đối diện cô, mang theo sức áp bức mạnh mẽ, chẳng biết làm sao, hai chân có chút nhũn ra, theo bản năng liền muốn trốn.
"Chị... dì Đinh Đinh cố lên, cậu cố lên, cố lên, cố lên, cố lên!!!" Phía dưới truyền lên tiếng hò hét vang vọng chân trời của Khương Hoài Nhân: "Vì tình yêu hòa bình, hôn một cái."
Ôn Đinh tức, mặt xạm lại.
"Cặp đôi này giống như có chút thẹn thùng, vị tiên sinh này, đừng đứng nha, chủ động một chút, mọi người vỗ tay nào, khích lệ một chút." Đến người chủ trì thấy hai người đứng đấy, thế là lên tiếng điều tiết bầu không khí.
Ôn Đinh muốn tự tử, quyết định chắc chắn, quay người hướng dưới khán đài bỏ chạy, cô cũng không muốn bất đắc dĩ đem nụ hôn đầu của mình cho người ngoài.
Thẩm Hoài Cảnh con mắt nhắm lại, đưa tay kéo một cái. Bước chân phía dưới của Ôn Đinh lảo đảo, xoay một vòng nhào vào lòng Thẩm Hoài Cảnh.
Ôn Đinh trong lòng giật mình, theo bản năng đưa tay đẩy anh ra. Thẩm Hoài Cảnh tay mắt lanh lẹ, một tay giữ chặt lại eo nhỏ của cô, một tay nắm cái cằm cô.
Ôn Đinh đối với động tác nắm cằm cô của anh, giống như tạo thành phản xạ có điều kiện. Tay của anh vừa để xuống đi lên, thân thể của cô có chút mềm nhũn. Từ lần đầu tiên ở trên bậc thang theo bản năng đẩy anh ra, đến bây giờ theo bản năng toàn thân cứng ngắc. Cái này bị quá trình dài dằng dặc phá hủy, làm Ôn Đinh có chút rơi nước mắt.
Đối với sự do dự của Ôn Đinh, Thẩm Hoài Cảnh đã cúi đầu, đôi mắt đen đối diện đôi mắt mang theo nước mắt của cô, môi cùng môi nhưng mà cách ở giữa khoảng một centimet, chóp mũi của anh đã dính chặt chóp mũi cô. Hai người thở ra hơi thở quấn lấy lẫn nhau, mang theo một chút khô nóng mập mờ.
Có lẽ là khoảng cách của hai người quá gần, đôi mắt của Ôn Đinh đã không tập trung, chỉ cảm thấy trước mắt một mặt đại dương mênh mông, ở trong đó ẩn chứa ánh nắng ấm áp, xanh thẳm dưới bầu trời, đóa đóa mây trắng, không khí đều là mùi thơm ngát, hỗn loạn nhao nhao quanh mình đều tan thành mây khói. Ở đây, cô cảm thấy cả người đều lười dào dạt, toàn thân thoải mái.
"Hôn đi, hôn đi, cậu, hôn đi." Khương Hoài Nhân vội vàng lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của Ôn Đinh, làm cho cô lập tức tỉnh táo lại, mới giật mình, mình còn đang trong lòng Thẩm Hoài Cảnh, sau một khắc môi mỏng của anh liền muốn hôn xuống một cái.
Ôn Đinh nắm tay có chút chống đỡ lấy lồng ngực anh, cuối cùng được ăn cả ngã về không, thấy chết không sờn mở miệng: "Thẩm tiên sinh, ngài hẳn là không hứng thú nhấm nháp một nụ hôn qua vô số bờ môi "con vịt" chứ?"
Ôn Đinh cảm giác quanh mình không khí lập tức lạnh buốt xuống tới, giống như mùa đông khắc nghiệt, làm cô rùng mình một cái.
Mắt đen của Thẩm Hoài Cảnh lặng lẽ nhìn chăm chú vào đôi mắt thận trọng của cô. Xuyên qua từ ánh mắt mang màu sắc tự vệ thấy được ẩn tàng thấp thỏm của cô, bên trong mắt hiện lên một vòng cơ trí, tiếp theo nới lỏng bàn tay đang nắm chặt hông cô, tay bóp lên cằm tay cô có chút dùng sức, lãnh đạm nói: "Ôn Đinh, sớm muộn cũng có một ngày cô sẽ bị hủy ở trên cái miệng này."
Nghe nói như thế, Ôn Đinh thở dài một hơi, điều này nói rõ Thẩm Hoài Cảnh bỏ qua cho cô, con mắt cong cong, cười đến đều nheo lại, vuốt mông ngựa: "Thẩm tiên sinh lòng dạ như thế nhất định sẽ thành đại sự."
Thẩm Hoài Cảnh nghe cô nói khinh thường, hừ một tiếng, định hướng dưới khán đài đi.
Khương Hoài Nhân oán hận dậm chân một cái, gần cửa một bước, hết lần này tới lần khác sai lệch.
Ôn Đinh đưa tay lên mặt quạt, vừa rồi thật sự là hù chết cô, mồ hôi lạnh đều tuông ra, bây giờ lập tức dễ dàng, cả người cũng tươi tỉnh, có lẽ là vừa rồi kích thích quá lớn, một ngày trùng sinh, đầu óc Ôn Đinh còn chưa kịp trở về, miệng tiện thể nói một câu: "Thẩm tiên sinh, hẳn là nụ hôn đầu tiên của anh chứ, nhìn rất trân quý a."
Ôn Đinh nói xong, liền hối hận, nhưng đã chậm.
Bóng lưng Thẩm Hoài Cảnh dừng lại, một khắc sau xoay người, ánh mắt lạnh lùng giết người diệt khẩu ở trên mặt cô đảo một vòng, trực tiếp đưa tay ra sau ôm đầu cô, sau đó không chút thương tiếc nào cúi đầu chặn môi của cô. Trời cuối thu, xúc cảm lạnh buốt, Ôn Đinh mở to hai mắt, liền như thế sững sờ ngay tại chỗ.
Khương Hoài Nhân lúc đầu đã cúi đầu, giờ phút này cũng như điên cuồng, con mắt tỏa ánh sáng, nhanh chóng cầm điện thoại di động lên bắt đầu quay chụp.
Môi Thẩm Hoài Cảnh chỉ là đặt ở trên môi của cô, cũng không hề động, trên môi cảm giác mềm mềm, lành lạnh, làm cho lỗ tai Ôn Đinh nhanh chóng đỏ ửng lên, sau đó là không thể ngăn cản, lan tràn đến trên mặt, thậm chí trên cổ mảnh khảnh.
Thẩm Hoài Cảnh híp con ngươi đen lại một tia không rời, thưởng thức quá trình biến đổi màu da của cô, trong mắt khó được hiện lên một vòng ý cười, sau đó mở miệng một chút, đối với môi của cô cắn xuống.
Ôn Đinh đau kinh hô một tiếng, muốn đẩy anh ra, nhưng Thẩm Hoài Cảnh giống như tường đồng vách sắt. Lực đẩy của Ôn Đinh ở trên người anh giống như gãi không đúng chỗ ngứa, căn bản không lay động được cái gì. Đầu Ôn Đinh được bao lấy trong bàn tay to lớn của anh, ánh mắt chống lại anh, trong mắt mang theo oán hận.
Thẩm Hoài Cảnh không khỏi nhíu nhíu mày, buông lỏng tay. Cùng một thời gian Ôn Đinh lui lại, chạy ra khỏi ngực của anh, sau đó chạy xuống khán đài.
Người chủ trì mặt lộ vẻ khó xử: "Vị tiên sinh này, các người lúc này mới chưa đến ba mươi giây, không hợp quy tắc nha."
Thẩm Hoài Cảnh nhìn anh ta một cái, mắt đen đảo qua vòng tay trong tay anh ta đang cầm, trực tiếp đưa tay đến chọn lấy, không nói một lời xuống khán đài, đem vòng tay trong tay nhét vào tay Khương Hoài Nhân con mắt đang lóe sáng. Thẩm Hoài Cảnh xoay người ôm lấy Khương Hoài Bắc đi ra đám người tìm Ôn Đinh.
Trên khán đài truyền đến giọng nói xấu hổ giải thích của người chủ trì: "Cho dù không đến một phút, chúng ta cũng nên cho bọn họ một phần thưởng cổ vũ."
Ôn Đinh che lấy khóe môi, ở góc tường đập tường nửa phút, nói liên miên lải nhải, mắng Thẩm Hoài Cảnh hai phút.
Đều là nam nữ trưởng thành, chỉ là một nụ hôn, đương nhiên cũng không thể tìm người tính sổ, chỉ có thể đem bối rối ngại ngùng của mình tận lực giấu kín, ngàn vạn lần không thể ở trước mặt Thẩm Hoài Cảnh rụt rè.
Cho nên khi chờ bọn người Thẩm Hoài Cảnh, Khương Hoài Nhân tìm tới. Ôn Đinh đối diện bọn họ lộ ra một nụ cười đặc biệt xán lạn, dưới ánh mặt trời chiếu đến khóe môi màu đỏ của cô, đặc biệt quyến rũ chết người.
Thẩm Hoài Cảnh nhàn nhạt liếc cô một cái: "Tối hôm nay ăn vịt hầm, có ý kiến gì không?"
Khuôn mặt tươi cười của Ôn Đinh trong nháy mắt cứng đờ.
*
Sau khi từ khu vui chơi trở về, Ôn Đinh nhìn về phía Thẩm Hoài Cảnh ánh mắt liền đỏ - lõa - lõa nhiều hơn một phần u oán, cũng có thể nói là oán giận, rõ ràng làm Liên Hiên đều nhìn ra.
Liên Hiên ngồi trên lan can lầu ba, lắc lắc chân, đang ngồi ở bàn làm việc thoải mái chơi, nhìn người phụ nữ ở trước sảnh lầu một, đối diện Thẩm Hoài Cảnh đang dựa tường uống cà phê nói: "Cửu ca, anh chọc giận Ôn Đinh?"
Thẩm Hoài Cảnh ngón tay gõ lấy chén bích, không nói chuyện.
Liên Hiên hai tay chống lấy lan can nhảy đến trên mặt đất, vỗ vỗ tay, nghiêm mặt nói: "Tôi đã cho người tra ra được."
Thẩm Hoài Cảnh ngước mắt nhìn anh ta, ra hiệu anh ta nói tiếp.
Liên Hiên nhún nhún vai, buông tay: "Đây chính là kết quả."
Thẩm Hoài Cảnh nhíu mày: "Có ý gì?"
Liên Hiên vuốt vuốt cằm: "Ý chính là cái gì cũng tra không được, chuyện cô ấy ở thành phố A rất dễ dàng tra ra. Ngày đầu tiên đến thành phố A thì thuê phòng của bà Khương ở, những chuyện sau đó chúng ta đều rất rõ ràng, nhưng trước khi đến thành phố A, tất cả đều tra không được."
Ngón trỏ thon dài của Thẩm Hoài Cảnh gõ lấy chén bích có tiết tấu, đứng thẳng lên đi về trước, nhìn xuống từ lầu ba, thấy Hạng Vi đang cùng cô nói cái gì đó. Ôn Đinh gật gật đầu, thoạt nhìn là đồng ý. Thẩm Hoài Cảnh im lặng một lát, quay người bước vào văn phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.