Chương 18
kakatiti88
20/05/2013
Trích tâm sự của Thiên Tư: “Không hiểu sao đã định không nói chuyện gì với Nhà quê, mặc dù rất tức giận với vụ việc hôm qua, rốt cuộc mình cũng lại là người mở miệng trước. Nhưng dù
sao, chọc cho cô ta tức lên cũng thú vị thật!”
***- “Sao, cậu làm gia sư cho Thiên Tư sao? Sướng thật đấy, phải chi mình được như vậy?” Đông Nghi ganh tỵ thấy rõ.
Du Du thở phào: “Sướng gì, cậu ta cứ lông bông, chẳng chịu học, mặc cho tớ nói đủ kiểu, chỉ giỏi chọc tức thôi.”
- À, cậu ở gần Thiên Tư, có biết cậu ấy thích cái gì không?
- Thích bắt nạt người khác, thích nói xấu bạn bè, thích đày đọa người làm…
- Thôi mà, sao cậu có thành kiến với Thiên Tư vậy.
Nhìn thái độ giận giận của con bạn làm Du Du không thể nín cười.
- Thôi được rồi, tớ cũng chưa biết, để bữa nào tớ sẽ điều tra cho.
Kèm Thiên Tư được mấy bữa, quả thật Thiên Tư rất thông minh, hầu như trả lời được hết những câu hỏi của nó, chỉ có vài vấn đề là không biết do không nghe giảng, hoặc không quan tâm. Du Du chợt nhớ đến lời Thiên Tứ, hóa ra có lúc cậu ta còn giỏi ngang cơ Thiên Tứ nữa, chẳng qua là cậu ta không muốn học, từ sau cái chết của ông chủ mà thôi. Với cậu học trò thông minh này buộc Du Du phải chuẩn bị bài rất kĩ mỗi khi lên kèm, vì chẳng may cậu ta hỏi những câu không biết thì mất mặt lắm. Nhờ vậy mà Du Du thấy mình cũng tiến bộ lên rất nhiều, và Du Du cũng thấy cậu ta …đã khá lên rất nhiều, có phải là nhờ nó hay không? Du Du nhớ ra tấm hình quen thuộc đã không còn để trên bàn nữa. Chắc cậu ta còn giận nó vụ cái khung hình. Rồi nó chợt nhớ ra cô gái mà Thiên Tư đã “cướp” của Đốc Long, phải chăng là cô gái trong hình? Thôi đúng rồi, sự thật như đang ùa ra trong đầu Du Du, nhưng cô gái ấy bây giờ đang ở đâu? Chẳng lẽ bây giờ nói hỏi thẳng Thiên Tư. Vụ việc trước chưa nguôi, làm sao bây giờ nó dám hỏi, mà có hỏi thì thể nào cậu ta cũng nghĩ nó nhiều chuyện, tò mò. Nhưng mà quả thật là tò mò chết đi được! Hic!
- À, sở thích của cậu là gì vậy?
- Nó có liên quan đến bài học hôm nay à?
- Sao mỗi lần tôi hỏi, cậu không bao giờ trả lời ngay mà lại chuyển thành câu hỏi cho tôi vậy?
- Bởi vì câu hỏi quá vô lý.
Thấy mình bị đuối lý, và lời của Thiên Tư thì hoàn toàn hợp lý, nó im luôn.
- Hay là cô bắt đầu thích tôi rồi, nên mới hỏi sở thích của tôi.
- Không… không có, tôi chỉ hỏi cho người khác, không có thiệt mà, cậu đừng có hiểu lầm.
Tại sao cậu ta cứ phải làm cho nó phải bối rối và luống cuống như vậy. Nhưng để cậu ta hiểu lầm nó thích cậu ta thì còn tai hại vô cùng, làm sao có thể nhìn mặt Thiên Tứ, lại còn Đông Nghi nữa. Nó ra sức phản bác mà không biết mặt mình đang nóng lên hừng hực.
- Không hiểu sao sống ở đây đã lâu, bị tôi lừa mấy lần mà cô vẫn nhà quê không chịu được. Tôi chỉ nói đùa thôi, chứ tôi biết thừa cô thích anh Thiên Tứ rồi.
Như bị bắn trúng tim, Du Du hoảng hồn, quên đi vụ trêu chọc vừa rồi, nó ấp a ấp úng.
- Sao… sao…cậu biết?
Thiên Tư đứng dậy ra rót nước uống.
- Nhìn biểu hiện của cô, thì may ra một đứa nhà quê khác mới không phát hiện.
- Trời ơi, vậy…vậy… Thiên Tứ có biết không?
- Vậy anh ấy có phải nhà quê không?
- Không.
Câu trả lời tức thì của Du Du, kèm theo khuôn mặt ngây ngô đang chờ đợi câu trả lời tiếp theo, làm cho cậu ta lắc đầu ngao ngán. Không chịu nổi với sự ngốc nghếch không đáng có này, thường trong câu hỏi như vậy thì người ta tự suy ra câu trả lời, chứ không ai trả lời lại như vậy, đúng là chỉ có cô ta mới vậy thôi. Sao học thì cô ta tốt thế, mà đầu óc trong những chuyện này thì ngốc không thể tả.
- Đồ Nhà Quê!
- Này, này cậu nói tiếp đi chứ, Thiên Tứ có biết việc đó không?
- Không nói.
- Cậu nói đi, năn nỉ đó.
- Không nói là không nói mà, có học nữa không đây?
- Thiên Tứ chắc chắn không biết, vì mình đã nói gì đâu chứ.
- Đồ nhà quê ngốc!
Căn phòng vọng ra những tiếng năn nỉ, rồi lại những tiếng chọc ghẹo…nghe có vẻ rất vui…
***
- Chị Uyển Thanh, em đã xin quản gia Pix xếp lịch nghỉ cho 2 anh chị vào ngày mai rồi, 2 người nhân cơ hội mà hẹn hò nhé!
- Thật không? Chị không tin được là có thật.
- Chỉ có em là khổ, phải lau dọn phòng khách, lầu trên. Buổi tối lại phải kèm Thiên Tư, chị phải hậu tạ em thật lớn mới được.
- Nhưng mà sao em thuyết phục được quản gia Pix vậy!
- Bí mật!
Du Du vừa nói vừa nghĩ đến buổi đêm hôm qua, nó đã vào nhà bếp kiếm quản gia Pix, và quả thật là ông ấy có mặt ở đó. Quá dễ dàng khi nó xin phép một người bạn. Quản gia Pix như trở thành một con người hoàn toàn khác vào ban đêm, bù lại, nó đem cho ông thật nhiều đồ ăn ngon, mà nó đã giấu từ trước cho ông.
- Chị không biết nói lời nào để cảm ơn em nữa.
- Trời đất, chị đi chơi vui vẻ là đỡ bõ công em rồi. Cố lên nhé!
Nắng sáng của ngày mới thật dễ chịu, mong rằng cả ngày hôm nay trời sẽ đẹp như vậy mãi, để chị Uyển Thanh và anh Hải Đăng có một buổi hẹn hò ở ngoại thành đầy thú vị. Còn Du Du phải bắt đầu một ngày đầy vất vả. Du Du đem ra vườn một cốc cà phê dành cho lão Ô. Nó tung tăng hỏi lão tên những giống cây rất lạ, rồi đòi lão cho nó thử tỉa một cái cây theo hình mà nó thích. Sau một hồi năn nỉ ỉ ôi, nó được giao thử tỉa một cái cây nằm trong góc vườn. Tuy hơi gượng tay, nhưng Du Du cũng học hỏi thêm được nhiều về cách tỉa cành, nó cố tỉa cái cây thành hình một cái đầu con thỏ, trông rất ngộ nghĩnh, làm lão Ô cũng phải phì cười: “Con bé này, trông vậy mà cũng có năng khiếu đó chứ”. Hai người tíu tít như một người ông và một người cháu vậy.
Du Du lau dẹp hết bàn ghế phòng khách, vì phòng khá rộng nên công việc phải nói là vất vả. Cũng may gian bếp, và các phòng khác đều có người làm, chứ không nghĩ đến cảnh phải dọn dẹp cả căn nhà này, nếu chỉ mình nó thì làm cả tháng chắc chưa xong. Du Du dọn dẹp phòng trên vào buổi chiều, khi mà 2 cậu chủ ra ngoài, đó vẫn là công việc hằng ngày. Đến tối thì lên kèm Thiên Tư, công việc cứ tất bật, chẳng giống ngày chủ nhật tí nào.
Vì hôm nay khá mệt mỏi, nên nó giao cho Thiên Tư một đống bài tập để làm, chứ bây giờ không đủ sức để giảng bài nữa. Thiên Tư cũng không nói gì, vì thấy vẻ mặt của nó cũng bơ phờ, và mệt mỏi lắm rồi. Sáng nay cậu ta cũng thấy nó lau chùi cả cái phòng khách rộng lớn, nên tốt nhất bây giờ không thể chọc giận vô ổ kiến lửa được. Du Du nhìn theo nét chữ của cậu chủ, mà mắt mờ dần, mờ dần. Nó cố gắng căng cái mắt nó ra, nhưng dường như chẳng có cái gì chiều theo ý nó, và nó gục xuống bàn, ngủ từ lúc nào không hay.
Thiên Tư đang làm bài, khi nhìn qua cô “gia sư” đang ngủ, cậu ta bực mình, định đánh thức dậy, nhưng bàn tay Thiên Tư chưa chạm vào người Du Du thì đã rụt về một cách nhẹ nhàng. Thiên Tư ngắm Du Du đang ngủ gục trên bàn mình. Bỗng dưng có một cảm giác rất lạ. Cậu ta nhìn nó bằng một ánh mắt vô cùng khác so với ngày thường. Mái tóc xơ đúng hệt nhà quê, vầng trán cao, chứng tỏ đây là một người rất cứng đầu, đôi mắt lúc nào cũng ngây ngô, không biết gì, cái mũi nho nhỏ nhưng thở ra những tiếng rất to khi ngủ, chẳng dịu dàng tí nào. Gò má nhô cao, nhìn vô cùng dữ dằn, và cái miệng tuy nhỏ, nhưng lúc nào cũng sẵn sàng cãi tay đôi …nhưng tất cả những cái xấu xí ấy, kết hợp lên khuôn mặt này, và đặc biệt trong lúc này… trông sao mà…mà…đáng yêu như vậy! Không gian yên tĩnh, khoảng cách giữa 2 đứa bây giờ làm tim Thiên Tư đập mạnh đến lạ lùng. Từ trước đến giờ, cậu chưa bao giờ ngắm nhìn Du Du trìu mến như vậy. Nhận thấy thái độ lạ lùng của chính mình, Thiên Tư vội vàng quay đi.
- Mình làm sao vậy trời, sao tim đập nhanh vậy?
Rồi cậu ta từ từ quay lại, để xem cảm giác ấy có phải là thật hay không? Không biết tình cảm lúc này thế nào, nhưng dường như Thiên Tư đang cúi gần người xuống về phía khuôn mặt Du Du. Cậu ta từ từ nhắm mắt lại, và dường như điểm đến là…cái môi nhỏ xíu của nó. Và đúng giây phút đó…
- Cạch!
Tiếng mở cửa làm cho Thiên Tư giật mình, vội vàng chuyển đổi sắc mặt.
- Trời ơi, dạy học mà ngủ chảy cả nước miếng ra bàn tôi rồi nè, gớm quá đi!
Thiên Tứ vào phòng mà quên gõ cửa, phản ứng của Thiên Tư rất nhanh nhưng cũng rất lúng túng, Du Du lúc này mới chùi bọt mép từ từ mở mắt. Thiên Tư vội vàng đứng dậy, hành động cứ luống cuống như vừa làm một việc gì đáng xấu hổ hay là tội lỗi lắm, cậu ta vội vã đến nỗi va phải thành giường, rồi run run với lấy cái ly uống nước, ánh mắt ngượng ngùng nhìn đi đâu đó.
- Ủa đó là cái ly không mà, làm gì có nước.
Du Du và Thiên Tứ cùng đồng thanh khi thấy việc làm khó hiểu đó. Thiên Tư giật mình, nhìn lại cái ly mình đang uống, quả thật không có nước bên trong, xấu hổ quay lên nhìn 2 người đang trố mắt nhìn hành động lạ thường. Rồi cậu ta quạt quạt cái tay lên khuôn mặt đang nóng bừng của mình: “Trời hôm nay nóng quá”. Cả Du Du và Thiên Tứ đều bắt đầu kéo áo khoác của mình rồi hơi co co lại, run run, vì rõ ràng thời tiết buổi tối hôm nay hơi lạnh.
- Xin lỗi vì hôm nay tôi mệt quá, nên ngủ quên đi mất.
Du Du chùi chùi cái miệng, hơi quê quê khi biết sự có mặt của Thiên Tứ, mà cái tên đáng ghét này, làm gì cứ phải hét toáng lên như thế, làm người ta xấu hổ quá đi mất.
- Hôm nay chủ nhật mà 2 người cũng học nữa à? Đại Bảo đang rủ chúng ta đi nè, rủ cả cô bé nữa. Cậu ta cũng biết là Du Du làm việc ở đây rồi.
- Thôi mình không đi đâu, mình muốn ngủ lắm! Hai cậu cứ đi đi nha!
- Nhưng mà cô phải lau sạch cái bàn rồi mới được về phòng nghe chưa.
Du Du liếc xéo Thiên Tư một cái khi cậu ta đứng dậy đi cùng Thiên Tứ. Cậu ta tự dưng nổi nóng lạ lùng. Vẻ mặt Thiên Tứ nhìn 2 người có vẻ gì lạ lắm, dường như cậu ta đã nhìn thấy gì trước đó…
***Du Du leo lên sân thượng, đem theo hộp cơm xinh xinh, miệng ca hát véo von, một ngày đối với nó thật êm đềm. Cánh cửa sân thượng vừa mở, nó đã thấy Đốc Long đứng đó. Nó lại gần và vỗ vai thằng bạn.
- Lại có chuyện gì làm cho cậu buồn nữa đây?
Bất chợt cậu ta quay sang, khuôn mặt đầy lo âu, ánh mắt của cậu ta như đang trực chờ òa khóc.
- Tôi phải làm sao đây?
…..
***- “Sao, cậu làm gia sư cho Thiên Tư sao? Sướng thật đấy, phải chi mình được như vậy?” Đông Nghi ganh tỵ thấy rõ.
Du Du thở phào: “Sướng gì, cậu ta cứ lông bông, chẳng chịu học, mặc cho tớ nói đủ kiểu, chỉ giỏi chọc tức thôi.”
- À, cậu ở gần Thiên Tư, có biết cậu ấy thích cái gì không?
- Thích bắt nạt người khác, thích nói xấu bạn bè, thích đày đọa người làm…
- Thôi mà, sao cậu có thành kiến với Thiên Tư vậy.
Nhìn thái độ giận giận của con bạn làm Du Du không thể nín cười.
- Thôi được rồi, tớ cũng chưa biết, để bữa nào tớ sẽ điều tra cho.
Kèm Thiên Tư được mấy bữa, quả thật Thiên Tư rất thông minh, hầu như trả lời được hết những câu hỏi của nó, chỉ có vài vấn đề là không biết do không nghe giảng, hoặc không quan tâm. Du Du chợt nhớ đến lời Thiên Tứ, hóa ra có lúc cậu ta còn giỏi ngang cơ Thiên Tứ nữa, chẳng qua là cậu ta không muốn học, từ sau cái chết của ông chủ mà thôi. Với cậu học trò thông minh này buộc Du Du phải chuẩn bị bài rất kĩ mỗi khi lên kèm, vì chẳng may cậu ta hỏi những câu không biết thì mất mặt lắm. Nhờ vậy mà Du Du thấy mình cũng tiến bộ lên rất nhiều, và Du Du cũng thấy cậu ta …đã khá lên rất nhiều, có phải là nhờ nó hay không? Du Du nhớ ra tấm hình quen thuộc đã không còn để trên bàn nữa. Chắc cậu ta còn giận nó vụ cái khung hình. Rồi nó chợt nhớ ra cô gái mà Thiên Tư đã “cướp” của Đốc Long, phải chăng là cô gái trong hình? Thôi đúng rồi, sự thật như đang ùa ra trong đầu Du Du, nhưng cô gái ấy bây giờ đang ở đâu? Chẳng lẽ bây giờ nói hỏi thẳng Thiên Tư. Vụ việc trước chưa nguôi, làm sao bây giờ nó dám hỏi, mà có hỏi thì thể nào cậu ta cũng nghĩ nó nhiều chuyện, tò mò. Nhưng mà quả thật là tò mò chết đi được! Hic!
- À, sở thích của cậu là gì vậy?
- Nó có liên quan đến bài học hôm nay à?
- Sao mỗi lần tôi hỏi, cậu không bao giờ trả lời ngay mà lại chuyển thành câu hỏi cho tôi vậy?
- Bởi vì câu hỏi quá vô lý.
Thấy mình bị đuối lý, và lời của Thiên Tư thì hoàn toàn hợp lý, nó im luôn.
- Hay là cô bắt đầu thích tôi rồi, nên mới hỏi sở thích của tôi.
- Không… không có, tôi chỉ hỏi cho người khác, không có thiệt mà, cậu đừng có hiểu lầm.
Tại sao cậu ta cứ phải làm cho nó phải bối rối và luống cuống như vậy. Nhưng để cậu ta hiểu lầm nó thích cậu ta thì còn tai hại vô cùng, làm sao có thể nhìn mặt Thiên Tứ, lại còn Đông Nghi nữa. Nó ra sức phản bác mà không biết mặt mình đang nóng lên hừng hực.
- Không hiểu sao sống ở đây đã lâu, bị tôi lừa mấy lần mà cô vẫn nhà quê không chịu được. Tôi chỉ nói đùa thôi, chứ tôi biết thừa cô thích anh Thiên Tứ rồi.
Như bị bắn trúng tim, Du Du hoảng hồn, quên đi vụ trêu chọc vừa rồi, nó ấp a ấp úng.
- Sao… sao…cậu biết?
Thiên Tư đứng dậy ra rót nước uống.
- Nhìn biểu hiện của cô, thì may ra một đứa nhà quê khác mới không phát hiện.
- Trời ơi, vậy…vậy… Thiên Tứ có biết không?
- Vậy anh ấy có phải nhà quê không?
- Không.
Câu trả lời tức thì của Du Du, kèm theo khuôn mặt ngây ngô đang chờ đợi câu trả lời tiếp theo, làm cho cậu ta lắc đầu ngao ngán. Không chịu nổi với sự ngốc nghếch không đáng có này, thường trong câu hỏi như vậy thì người ta tự suy ra câu trả lời, chứ không ai trả lời lại như vậy, đúng là chỉ có cô ta mới vậy thôi. Sao học thì cô ta tốt thế, mà đầu óc trong những chuyện này thì ngốc không thể tả.
- Đồ Nhà Quê!
- Này, này cậu nói tiếp đi chứ, Thiên Tứ có biết việc đó không?
- Không nói.
- Cậu nói đi, năn nỉ đó.
- Không nói là không nói mà, có học nữa không đây?
- Thiên Tứ chắc chắn không biết, vì mình đã nói gì đâu chứ.
- Đồ nhà quê ngốc!
Căn phòng vọng ra những tiếng năn nỉ, rồi lại những tiếng chọc ghẹo…nghe có vẻ rất vui…
***
- Chị Uyển Thanh, em đã xin quản gia Pix xếp lịch nghỉ cho 2 anh chị vào ngày mai rồi, 2 người nhân cơ hội mà hẹn hò nhé!
- Thật không? Chị không tin được là có thật.
- Chỉ có em là khổ, phải lau dọn phòng khách, lầu trên. Buổi tối lại phải kèm Thiên Tư, chị phải hậu tạ em thật lớn mới được.
- Nhưng mà sao em thuyết phục được quản gia Pix vậy!
- Bí mật!
Du Du vừa nói vừa nghĩ đến buổi đêm hôm qua, nó đã vào nhà bếp kiếm quản gia Pix, và quả thật là ông ấy có mặt ở đó. Quá dễ dàng khi nó xin phép một người bạn. Quản gia Pix như trở thành một con người hoàn toàn khác vào ban đêm, bù lại, nó đem cho ông thật nhiều đồ ăn ngon, mà nó đã giấu từ trước cho ông.
- Chị không biết nói lời nào để cảm ơn em nữa.
- Trời đất, chị đi chơi vui vẻ là đỡ bõ công em rồi. Cố lên nhé!
Nắng sáng của ngày mới thật dễ chịu, mong rằng cả ngày hôm nay trời sẽ đẹp như vậy mãi, để chị Uyển Thanh và anh Hải Đăng có một buổi hẹn hò ở ngoại thành đầy thú vị. Còn Du Du phải bắt đầu một ngày đầy vất vả. Du Du đem ra vườn một cốc cà phê dành cho lão Ô. Nó tung tăng hỏi lão tên những giống cây rất lạ, rồi đòi lão cho nó thử tỉa một cái cây theo hình mà nó thích. Sau một hồi năn nỉ ỉ ôi, nó được giao thử tỉa một cái cây nằm trong góc vườn. Tuy hơi gượng tay, nhưng Du Du cũng học hỏi thêm được nhiều về cách tỉa cành, nó cố tỉa cái cây thành hình một cái đầu con thỏ, trông rất ngộ nghĩnh, làm lão Ô cũng phải phì cười: “Con bé này, trông vậy mà cũng có năng khiếu đó chứ”. Hai người tíu tít như một người ông và một người cháu vậy.
Du Du lau dẹp hết bàn ghế phòng khách, vì phòng khá rộng nên công việc phải nói là vất vả. Cũng may gian bếp, và các phòng khác đều có người làm, chứ không nghĩ đến cảnh phải dọn dẹp cả căn nhà này, nếu chỉ mình nó thì làm cả tháng chắc chưa xong. Du Du dọn dẹp phòng trên vào buổi chiều, khi mà 2 cậu chủ ra ngoài, đó vẫn là công việc hằng ngày. Đến tối thì lên kèm Thiên Tư, công việc cứ tất bật, chẳng giống ngày chủ nhật tí nào.
Vì hôm nay khá mệt mỏi, nên nó giao cho Thiên Tư một đống bài tập để làm, chứ bây giờ không đủ sức để giảng bài nữa. Thiên Tư cũng không nói gì, vì thấy vẻ mặt của nó cũng bơ phờ, và mệt mỏi lắm rồi. Sáng nay cậu ta cũng thấy nó lau chùi cả cái phòng khách rộng lớn, nên tốt nhất bây giờ không thể chọc giận vô ổ kiến lửa được. Du Du nhìn theo nét chữ của cậu chủ, mà mắt mờ dần, mờ dần. Nó cố gắng căng cái mắt nó ra, nhưng dường như chẳng có cái gì chiều theo ý nó, và nó gục xuống bàn, ngủ từ lúc nào không hay.
Thiên Tư đang làm bài, khi nhìn qua cô “gia sư” đang ngủ, cậu ta bực mình, định đánh thức dậy, nhưng bàn tay Thiên Tư chưa chạm vào người Du Du thì đã rụt về một cách nhẹ nhàng. Thiên Tư ngắm Du Du đang ngủ gục trên bàn mình. Bỗng dưng có một cảm giác rất lạ. Cậu ta nhìn nó bằng một ánh mắt vô cùng khác so với ngày thường. Mái tóc xơ đúng hệt nhà quê, vầng trán cao, chứng tỏ đây là một người rất cứng đầu, đôi mắt lúc nào cũng ngây ngô, không biết gì, cái mũi nho nhỏ nhưng thở ra những tiếng rất to khi ngủ, chẳng dịu dàng tí nào. Gò má nhô cao, nhìn vô cùng dữ dằn, và cái miệng tuy nhỏ, nhưng lúc nào cũng sẵn sàng cãi tay đôi …nhưng tất cả những cái xấu xí ấy, kết hợp lên khuôn mặt này, và đặc biệt trong lúc này… trông sao mà…mà…đáng yêu như vậy! Không gian yên tĩnh, khoảng cách giữa 2 đứa bây giờ làm tim Thiên Tư đập mạnh đến lạ lùng. Từ trước đến giờ, cậu chưa bao giờ ngắm nhìn Du Du trìu mến như vậy. Nhận thấy thái độ lạ lùng của chính mình, Thiên Tư vội vàng quay đi.
- Mình làm sao vậy trời, sao tim đập nhanh vậy?
Rồi cậu ta từ từ quay lại, để xem cảm giác ấy có phải là thật hay không? Không biết tình cảm lúc này thế nào, nhưng dường như Thiên Tư đang cúi gần người xuống về phía khuôn mặt Du Du. Cậu ta từ từ nhắm mắt lại, và dường như điểm đến là…cái môi nhỏ xíu của nó. Và đúng giây phút đó…
- Cạch!
Tiếng mở cửa làm cho Thiên Tư giật mình, vội vàng chuyển đổi sắc mặt.
- Trời ơi, dạy học mà ngủ chảy cả nước miếng ra bàn tôi rồi nè, gớm quá đi!
Thiên Tứ vào phòng mà quên gõ cửa, phản ứng của Thiên Tư rất nhanh nhưng cũng rất lúng túng, Du Du lúc này mới chùi bọt mép từ từ mở mắt. Thiên Tư vội vàng đứng dậy, hành động cứ luống cuống như vừa làm một việc gì đáng xấu hổ hay là tội lỗi lắm, cậu ta vội vã đến nỗi va phải thành giường, rồi run run với lấy cái ly uống nước, ánh mắt ngượng ngùng nhìn đi đâu đó.
- Ủa đó là cái ly không mà, làm gì có nước.
Du Du và Thiên Tứ cùng đồng thanh khi thấy việc làm khó hiểu đó. Thiên Tư giật mình, nhìn lại cái ly mình đang uống, quả thật không có nước bên trong, xấu hổ quay lên nhìn 2 người đang trố mắt nhìn hành động lạ thường. Rồi cậu ta quạt quạt cái tay lên khuôn mặt đang nóng bừng của mình: “Trời hôm nay nóng quá”. Cả Du Du và Thiên Tứ đều bắt đầu kéo áo khoác của mình rồi hơi co co lại, run run, vì rõ ràng thời tiết buổi tối hôm nay hơi lạnh.
- Xin lỗi vì hôm nay tôi mệt quá, nên ngủ quên đi mất.
Du Du chùi chùi cái miệng, hơi quê quê khi biết sự có mặt của Thiên Tứ, mà cái tên đáng ghét này, làm gì cứ phải hét toáng lên như thế, làm người ta xấu hổ quá đi mất.
- Hôm nay chủ nhật mà 2 người cũng học nữa à? Đại Bảo đang rủ chúng ta đi nè, rủ cả cô bé nữa. Cậu ta cũng biết là Du Du làm việc ở đây rồi.
- Thôi mình không đi đâu, mình muốn ngủ lắm! Hai cậu cứ đi đi nha!
- Nhưng mà cô phải lau sạch cái bàn rồi mới được về phòng nghe chưa.
Du Du liếc xéo Thiên Tư một cái khi cậu ta đứng dậy đi cùng Thiên Tứ. Cậu ta tự dưng nổi nóng lạ lùng. Vẻ mặt Thiên Tứ nhìn 2 người có vẻ gì lạ lắm, dường như cậu ta đã nhìn thấy gì trước đó…
***Du Du leo lên sân thượng, đem theo hộp cơm xinh xinh, miệng ca hát véo von, một ngày đối với nó thật êm đềm. Cánh cửa sân thượng vừa mở, nó đã thấy Đốc Long đứng đó. Nó lại gần và vỗ vai thằng bạn.
- Lại có chuyện gì làm cho cậu buồn nữa đây?
Bất chợt cậu ta quay sang, khuôn mặt đầy lo âu, ánh mắt của cậu ta như đang trực chờ òa khóc.
- Tôi phải làm sao đây?
…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.