Chương 124: CON DAO TRONG BÓNG ĐÊM
Đang cập nhật
06/10/2016
Tuần lễ thứ ba rồi thứ tư trôi đi. Bây giờ chỉ còn bốn tuần lễ nữa. Dù mỗi buổi sáng Laura vẫn lo ngại về buổi học trước mắt, nhưng không có gì tệ hại bằng những chuyện trong căn nhà của gia đinh Brewster và mỗi buổi chiều vào lúc bốn giờ cô đều thở ra một hơi dài trút xong gánh nặng; thêm một ngày nữa đã qua.
Chưa có bão tuyết nhưng tháng hai rất lạnh. Gió như những lưỡi dao bén. Mỗi thứ sáu và chủ nhật, Almanzo Wilder đều thực hiện những chuyến đi dài để đưa đón cô. Laura không biết làm thế nào để qua trọn tuần nếu không có sự hướng về ngày thứ bảy ở nhà. Nhưng cô cảm thấy bứt rứt về việc Almanzo phải đi những chuyến đi dài như thế trong rét buốt không cho điều gì hết.
Càng muốn được về nhà hàng tuần bao nhiêu, cô càng không muốn ép buộc ai như thế. Cô chỉ đi cùng với anh về tới nhà nhưng anh không biết đến điều đó. Có lẽ anh đang mong cô sẽ đi chơi cùng anh sau khi cô về tới nhà. Cô không muốn có cảm giác bị bắt buộc phải đi cùng với anh và cũng không muốn bất công hay giả dối. Cô thấy cần phải giải thích rõ chuyện này với anh nhưng cô không biết làm cách nào.
Tại nhà, mẹ lo ngại vì cô gầy hơn. Mẹ hỏi:
- Con có chắc chắn là ở nhà Brewster, con ăn đủ không?
Laura đáp:
- Ô, quá dư nữa! Nhưng thức ăn không có hương vị như ở nhà mình.
Bố nói:
- Con biết đó, Laura, con không cần phải dạy hết thời hạn. Nếu có gì khiến con lo ngại quá, con có thể về nhà ngay.
Laura nói:
- Sao vậy, bố! Con không thể chịu thua. Con sẽ không thể giành thêm một chứng chỉ khác. Ngoài ra, chỉ còn thêm ba tuần nữa.
Mẹ nói:
- Mẹ sợ là con đã học quá sức. Giống như con không ngủ đủ giấc.
Laura đoan chắc:
- Mỗi đêm con đều lên giường vào lúc tám giờ.
Mẹ nói:
- Được, vậy thì như con nói, chỉ còn ba tuần nữa.
Không biết cô khiếp hãi trở lại nhà bà Brewster ra sao. Không cần thiết phải nói ra điều đó với cả nhà. Được ở nhà vào mỗi ngày thứ bảy khiến cô phấn chấn tinh thần và có đủ can đảm cho một tuần lễ khác. Tuy nhiên thật không công bằng khi nhờ cậy Almanzo Wilder như thế.
Chiều chủ nhật đó, anh lại đưa cô trở lại nhà Brewster. Họ khó trò chuyện nổi dọc đường đi vì quá lạnh. Những chùm chuông xe khua nghe như đầy sương giá trong cái rét buốt cóng và cỗ xe nhẹ lướt nhanh đến nỗi những cơn gió bắc không kịp xoáy theo vào lưng họ. Nhưng anh phải đối mặt với những cơn gió này lúc quay về.
Căn nhà lều của gia đình Brewster không còn xa ở phía trước, khi Laura tự nhủ:
- Đừng có chần chừ nữa!
Rồi cô nói ra. Cô nói:
- Tôi chỉ đi với ông vì tôi muốn trở về nhà. Khi tôi đã về nhà rồi, tôi không còn đi với ông nữa. Bây giờ ông đã biết thế và nếu ông muốn tránh những chuyến đi dài rét mướt này thì ông cứ tự nhiên.
Những lời nói vang lên thật kinh khủng với chính cô khi cô nói. Chúng thật thô bạo, trắng trợn và đáng ghét. Cùng lúc, khắp người cô bị phủ ngộp trong một ý nghĩ khiếp hãi về điều gì đó sẽ đến khi Almanzo không trở lại đón cô nữa. Cô sẽ phải đi qua những ngày thứ bảy và những ngày chủ nhật cùng với bà Brewster.
Sau một lát bị bất ngờ, Almanzo nói thật chậm:
- Tôi biết.
Không còn thời gian để nói thêm nữa. Họ đã tới trước cửa nhà bà Brewster và những con ngựa không thể đứng im để chịu lạnh. Laura nói lớn rất nhanh:
- Cám ơn.
Anh đặt bàn tay lên chiếc mũ da và chiếc xuồng lướt xa.
- Chỉ còn ba tuần lễ thôi.
Laura nói với mình nhưng không thể kìm cho tinh thần khỏi đổ xuống.
Suốt tuần thời tiết tiếp tục lạnh tăng. Sáng thứ năm, Laura thấy tấm mền đóng cứng xung quanh mũi cô khi cô ngủ. Ngón tay cô tê bại tới mức không cài nổi nút áo. Trong phòng bên, lửa trong lò đang cháy đỏ nhưng hơi nóng dường như không thể xuyên nổi qua cái lạnh bao quanh nó.
Laura đang hơ hai bàn tay tên cóng trên lò lúc ông Brewster lao vào nhà, xé toạc đôi ủng và bắt đầu chà xát dữ dội các bàn chân. Bà Brewster chạy nhanh tới bên ông:
- Ôi, Lewis, chuyện gì vậy?
Bà hỏi đầy lo lắng khiến Laura ngạc nhiên. Ông Brewster nói:
- Bàn chân của tôi. Tôi chạy suốt đường từ trường học về nhưng chúng không còn cảm giác nữa.
Vợ ông nói:
- Để tôi giúp.
Bà đặt hai bàn chân của ông vào trong lòng và giúp chà xát. Bà quan tâm và hiền hòa như bà đã là một người đàn bà khác. Bà nói:
- Ôi, cái xứ kinh khiếp này! Ồ, tôi có làm đau ông không?
Ông Brewster lầm bầm:
- Tiếp tục đi. Máu đang chuyển ở bên trong rồi.
Khi những bàn chân của ông bớt tê cứng, ông Brewster nhắc Laura không tới trường ngày hôm đó. Ông nói:
- Cô sẽ chết cóng.
Cô phản đối:
- Nhưng học trò sẽ tới và tôi phải có mặt.
Ông nói:
- Tôi không nghĩ là chúng nó tới. Tôi đã đốt lửa và nếu chúng nó tới, chúng có thể sưởi ấm rồi quay về nhà. Không có lớp học ngày hôm nay.
Ông nói một cách quyết đoán.
Vấn đề đã được giải quyết vì một giáo viên phải nghe theo người cầm đầu ban giám hiệu.
Đó là một ngày khốn khổ dài lê thê. Bà Brewster ngồi một đống trong tấm mền, sát bên lò sưởi, ủ rũ suy nghĩ. Những bàn chân của ông Brewster nhức nhối và Johnny rên la trong cái rét phát bệnh. Laura đã lau chén đĩa, dọn giường trong hơi lạnh đông giá và học bài xong. Khi cô thử nói chuyện thì có ngay một cái gì đầy vẻ đe dọa trong sự câm nín của bà Brewster.
Cuối cùng đã tới giờ đi ngủ. Laura mong mỏi một cách tuyệt vọng là ngày mai cô có thể tới trường. Trong lúc chờ đợi, cô chỉ có thể chạy trốn vào giấc ngủ. Cái lạnh trong phòng ngủ cuốn hơi thở của cô đi và ướp cóng tay cô đến nỗi cô không thể cởi áo. Cô nằm một hồi lâu vì quá lạnh không ngủ nổi nhưng dần dần cô bắt đầu thất ấm hơn.
Một tiếng thét làm cô choàng tỉnh. Bà Brewster gào lên:
- Ông đá tôi nghe!
Ông Brewster lên tiếng:
- Tôi không đá. Nhưng tôi sẽ đá nếu bà không treo con dao phay đó lên.
Laura ngồi thẳng dậy. Ánh trăng rọi qua khung cửa sổ tràn ngập giường cô. Bà Brewster lại gào lên, tiếng gào không thành lời chỉ là một âm thanh man rợ khiến Laura rợn tóc gáy. Ông Brewster nói:
- Đem cất con dao vào trong bếp.
Laura ghé nhìn qua kẽ hở giữa các tấm màn che. Ánh trăng chiếu xuyên qua vải khiến bóng tối nhạt hơn và Laura thấy bà Brewster đang đứng đó. Chiếc áo dài ngủ màu trắng của bà kéo lê trên mặt nền và mái tóc đen của bà xõa kín hai vai. Trong bàn tay đang giơ cao của bà là một con dao phay.
Laura chưa bao giờ sợ hãi khủng khiếp tới.
Bà Brewster nói:
- Nếu tôi không thể quay về nhà, tôi có thể có cách khác.
Ông Brewster nói:
- Đi cất con dao đó đi.
Ông nằm im nhưng sẵn sàng bật dậy.
Bà ta hỏi:
- Anh có làm hay không?
Ông nói:
- Bà sẽ chết cóng đó. Tôi không rời chỗ nữa đâu, nhất là trong lúc đêm hôm này. Tôi có bà và Johnny để đỡ đần, nhưng chẳng có gì cả ngoài căn lều này. Bà hãy đi cất dao và lên giường trước khi bị chết cóng.
Con dao ngưng lay động khi nắm tay của bà Brewster xiết chặt cán dao. Ông Brewster ra lệnh:
- Đi cất dao vào bếp.
Sau một hồi, bà Brewster quay người và bước vào bếp. Laura không chờ bà trở lại lên giường mà buông ngay các tấm màn xuống. Cô nhẹ nhàng chui xuống dưới các lớp mền, nằm nhìn lên tấm màn treo. Cô chưa hết khiếp hãi và không dám ngủ. Dường như cô thức để canh chừng bà Brewster đang đứng trước cô với con dao đó? Bà Brewster không ưa cô.
Cô có thể làm gì? Căn nhà gần nhất cách xa một dặm, cô sẽ chết cóng nếu cố chạy tới đó trong cái lạnh này. Hoàn toàn tỉnh táo, cô ngắm những tấm màn che và lắng nghe. Không còn âm thanh nào, ngoài tiếng gió. Mặt trăng từ từ hạ xuống và cô nhìn vào bóng đêm cho tới lúc ánh sáng nhạt của mùa đông rạng chiếu. Khi nghe thấy ông Brewster nhóm lửa và bà Brewster bắt đầu nấu bữa ăn sáng, cô ngồi dậy thay quần áo.
Không có gì khác, bữa ăn sáng vẫn là bữa ăn câm nín như thường lệ. Laura tới trường ngay khi có thể đi. Cô cảm thấy yên ổn ở đó một ngày. Ngày
Gió đang thổi dữ dội. May mắn không phải thứ gió khi có bão tuyết nhưng nó cuốn những mẩu tuyết cứng khỏi các đám tuyết đông giá và lùa qua khe hở trên các bức vách phía bắc và phía tây của căn lều. Hơi lạnh ùa vào từ khắp phía. Chiếc lò sưởi than lớn dường như không tạo nổi một tác động nào vào cái rét đó.
Laura kêu cả lớp giữ trật tự. Dù cô ở gần lò sưởi, bàn chân cô cũng tê cóng và các ngón tay không thể nắm chắc nổi cây bút chì. Cô biết ở chỗ ngồi của học sinh sẽ lạnh hơn nhiều.
Cô nói:
- Tốt hơn là các bạn choàng áo trở lại và tới bên lò sưởi. Các bạn có thể luân phiên ngồi ở ghế trước hoặc đứng bên lò sưởi cho ấm. Hãy cố học tới mức tốt nhất có thể được.
Trọn ngày gió lùa tuyết bay là là khắp đồng và qua các bức vách trường học. Băng đóng dầy trên các xô nước và buổi trưa tất cả phải đặt xô đồ ăn trên lò sưởi cho thức ăn đóng băng tan ra trước khi ăn. Gió tiếp tục tăng hơi lạnh đều đều.
Khích lệ cho Laura là được thấy tất cả học sinh xử sự rất tốt. Không ai lợi dụng sự mất trật tự để ù lì hoặc phá rối. Không một ai thì thào bàn tán. Tất cả đứng bên lò sưởi học bài, lặng lẽ xoay lưng lại hơ ấm và ai nấy đều thuộc bài kĩ. Charles và Clarence luân phiên ra ngoài gió lạnh lấy than từ thùng chứa đem vào giữ lửa.
Laura khiếp hãi lúc cuối ngày. Cô sợ trở về căn nhà. Cô sẽ ngủ vì cô biết mình phải ngủ và sợ ngủ trong căn nhà của bà Brewster. Suốt ngày mai và chủ nhật cô còn phải ở chung trong nhà với bà Brewster và rất nhiều thời gian ông Brewster ra chuồng bò.
Cô biết cô không được sợ hãi. Bố luôn nhắc cô không bao giờ nên sợ hãi. Rất có khả năng sẽ chẳng xảy ra chuyện gì. Một cách chính xác thì cô cũng không sợ bà Brewster vì cô rất nhanh và khỏe mạnh như một con ngựa nòi nhỏ của Pháp. Đó là chuyện khi cô thức. Nhưng cô không bao giờ muốn trở về nhà nhiều như thế.
Đúng là cần phải nói sự thực với Almanzo Wilder nhưng cô ước là cô đã không nói sớm như thế.
Dù sao anh đã không phải đi trong cái lạnh cắt thịt như thế này. Mỗi lúc, gió càng mạnh hơn và lạnh hơn.
Mới ba giờ rưỡi mà tất cả đều tê buốt khiến cô nghĩ tới cho lớp học tan sớm. Một dặm đường mà Martha và Charles phải qua khiến cô lo ngại. Nhìn trên mặt khác, cô lại không thể cắt giảm quyền lợi được học tập của học sinh và đây không phải một trận bão tuyết.
Thình lình cô nghe thấy tiếng chuông xe ngựa. Tiếng chuông đang chạy tới. Chỉ một thoáng, những con ngựa đã tới cửa. Prince và Lady vượt qua khung cửa sổ và Clarence kêu:
- Anh chàng Wilder đó còn điên hơn tôi nghĩ vì đã ra ngoài trong thời tiết này!
- Tất cả các bạn có thể cất sách vở.
Laura lên tiếng. Trời quá lạnh đối với lũ ngựa phải dừnglại ở ngoài trời. Cô nói tiếp:
- Trời đang lạnh hơn và tốt hơn là mọi người nên về nhà sớm. Lớp học chấm dứt.
8. CHUYẾN ĐI RÉT BUỐT
- Coi chừng chiếc đèn!
Almanzo chỉ nói vỏn vẹn có thế khi giúp cô bước lên xe. Nhiềutấm khăn phủ ngựa trải trên ghế ngồi và dưới tấm choàng da bò rừng, một ngọn đèn đang cháy để hơ ấm bục đặt chân của Laura.
Khi cô chạy vào trong nhà, ông Brewster nói:
- Cô không nghĩ sẽ làm cái việc lái xe đi trong trời lạnh này chứ?
Cô đáp:
- Có chứ
Cô không có thời giờ. Trong phòng ngủ, cô cài nút thêm chiếc áoflanen, trùm ra ngoài giầy một đôi vớ len. Cô gấp đôi chiếc khăn quấn dầy bằng len đen choàng nó hai lần kín mặt và chiếc mũ trùm rồi quấn các đầu khăn quanh cổ. Trên chiếc khăn này, cô thêm chiếc áo choàng bắt chéo xuống trước ngực và cài nút áo khoác ra bên ngoài. Cô chạy ra ngoài xe.
Ông Brewster đứng tại đó, phản đối. Ông nói:
- Đám dân quê các anh đều điên khi cố làm thế. Không an toàn chút nào.
Ông nói với Laura:
- Tôi muốn anh ta ở lại đây tối nay.
Almanzo hỏi cô:
- Cô có nghĩ là tốt hơn cô không nên mạo hiểm không?
Cô hỏi lại:
- Ông sẽ trở về?
Anh đáp:
- Đúng, tôi đã có cả đống để dự phòng.
Cô nói:
- Vậy thì tôi đi.
Prince và Lady lướt nhanh vào trong gió. Gió đập thẳng vào những nếp len gấp lại và thổi bạt hơi Laura. Cô cúi thấp đầu xuống nhưng cảm thấy như đang có nước băng trên má và ngực. Cô nghiến chặt răng để giữ cho không cho va đập vào nhau.
Những con ngựa hăng hái chạy. Những chiếc vó sải như khua trống trên mặt tuyết đông cứng và mọi chiếc chuông đều rộn rang khua. Laura cảm ơn vì tốc độ này sẽ mau chóng đưa tới chỗ trú ẩn khỏi cái lạnh. Cô băn khoăn khi chúng sải vó chậm hơn. Chúng đang chạy trên đường và cô nghĩ chắc Almanzo muốn kìm bớt lại cho chúng nghỉ. Có lẽ không nên khiến chúng quá mệt để đủ sức chống trả với cá lạnh thấu xương này.
Cô kinh ngạc khi anh ngưng chúng lại và nhảy khỏi xe. Mờ mờ qua lớp khăn quấn đen, cô thấy anh đi tới trước những cái đầu ngựa đang gục xuống và cô nghe thấy anh nói khi đặt những bàn tay bọc găng lên mũi Prince:
- Chỉ một phút thôi, Prince.
Một lát sau, bàn tay anh như làm một cử động cạy thứ gì và Prince ngẩng đầu lên cao lắc rung những chiếc chuông của nó. Rất nhanh, Almanzo lập lại những cử chỉ đó ở mũi Lady và đến phiên nó vươn đầu lên. Almanzo nhảy vào trong xe và lũ ngựa tiếp tục phóng nhanh.
Chiếc khăn quấn của Laura thành một mảng sương giá áp trước miệng cô khiến nói năng rất bất tiện nên cô không nói gì nhưng rất thắc mắc. Chiếc mũ da của Almanzo kéo xuống sát lông mày của anh và chiếc khăn quấn vòng lên tới sát mắt. Hơi thở của anh đọng thành sương trắng trên chiếc mũ da và dọc theo mép khăn. Anh chỉ điều khiển xe bằng một tay, giữ bàn tay kia dưới áo choàng và luôn đổi tay để không tay nào bị tê cóng.
Lũ ngựa lại chạy chậm lại và anh lại nhảy xuống đưa bàn tay lên trước mũi chúng. Khi anh trở lại, Laura hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Anh đáp:
- Hơi thở đồng cứng ngay trước mũi khiến chúng không thở nổi. Phải làm cho tan đi.
Họ không nói gì thêm nữa. Laura nhớ tới những con bò bị đóng băng trong trận bão tuyết tháng Mười lúc bắt đầu mùa đông ác liệt. Hơi thở của chúng đã làm chúng bị ngạt cho tới chết nếu không được. Bó đập vỡ băng trên mũi của chúng.
Hơi lạnh xuyên qua chiếc áo da bò, luồn qua tất cả những lớp áo len của Laura, thấm suốt những bộ đồflanen và hai đôi vớ len dài kéo trùm lên nếp gấp dưới chả bộ đồ lót may liền bằng flanen. Mặc dù có hơi nóng tỏa ra từ ngọn đèn, bàn chân và ống chân cô vẫn càng lúc càng lạnh hơn.
Hai hàm răng cô nghiến chặt nhức nhối và hai chiếc búa nhỏ sắc nhọn bắt đầu gõ trên thái dương
Almanzo nhích lại thêm, kéo cao chiếc áo choàng da bò, tấn ở phía sau lên tới khuỷu tay cô.
Anh hỏi:
- Lạnh không?
- Không.
Laura trả lời rõ ràng. Cô chỉ nói nổi có thể để kịp giữ cho hàm răng không va vào nhau. Điều đó không đúng sự thực, nhưng anh biết cô muốn nói rằng không lạnh tới mức cô không thể chịu đựng nổi. Không có gì để làm ngoài việc tiếp tục đi tới và cô biết anh cũng đang lạnh lắm.
Anh lại dừng ngựa và nhảy ra ngoài trời gió để cạy băng khỏi mũi chúng. Tiếng chuông lại rộn ràng khua. Lúc này tiếng gió trở nên độc ác như là một cơn gió tàn nhẫn. Qua mạng khăn tạo thành một vệt tối, cô có thể nhìn thấy mặt trời đang chiếu sáng trên đồng cỏ.
Almanzo đã trở lạ xe. Anh hỏi:
- Ổn chứ?
Cô đáp:
- Dạ.
Anh giải thích:
- Cứ hai dặm tôi lại phải dừng chúng lại một lần. Chúng không thể làm hơn nổi.
Tim Laura nặng trịch. Lúc này họ mới chỉ đi hết sáu dặm. Vẫn còn sáu dặm nữa để vượt qua.
Những con ngựa lướt thật nhanh trong gió ngược như dao cắt. Mặc dù ráng hết sức, Laura vẫn run rẩy toàn thân. Chiếc đèn bên cạnh bàn chân cô, dưới lớp áo choàng da dường như không có một hơi ấm nào. Cảm giác nhức nhối khoét sâu vào thái dương cô và một nút dây đau đớn xiết mạnh quanh người cô.
Có vẻ như quá lâu trước khi những con ngựa chạy chậm lại và Almanzo lại kìm chúng dừng bước. Tiếng chuông vang lên, bắt đầu là Prince rồi tới Lady. Almanzo vụng về leo lên xe trở lại. Anh hỏi:
- Cô ổn chứ?
- Dạ.
Cô trả lời. Cô đang quen hơn với cái lạnh. Nó không làm nhức buốt quá nhiều. Chỉ còn cái nút thắt đau đớn ở quanh eo vẫn xiết chặt lại nhưng đã đều đều hơn. Tiếng gió, tiếng chuông ngựa và tiếng bàn trượt của chiếc xuồng lăn lướt trên mặt tuyết hòa trộn với nhau thành một âm điệu buồn nản và dễ chịu hơn. Cô biết khi Almanzo lại rời khỏi xe đập băng trên mũi ngựa nhưng mọi thứ khác giống như một giấc mơ. Anh hỏi:
- Ổn chứ?
Cô gật đầu. Quá nhiều rắc rối để lên tiếng.
- Laura!
Anh nói vừa nắm lấy vai cô khẽ lay. Cái lay khiến cô bị đau và cái đau khiến cô cảm thấy lạnh trở lại.
- Cô ngủ sao?
Cô đáp:
- Một chút thôi.
- Không được ngủ. Nghe tôi nói không?
Cô nói:
- Tôi không ngủ nữa.
Cô hiểu anh muốn nói gì. Nếu ngủ trong cái lạnh như thế sẽ bị chết cóng.
Những con ngựa lại dừng. Almanzo hỏi:
- Giữ ổn được chứ?
Cô đáp:
- Dạ.
Anh đi cạy băng khỏi mũi lũ ngựa. Khi quay lại, anh nói:
- Bây giờ không còn xa nữa.
Cô biết anh muốn cô trả lời. Cô nói:
- Tốt rồi đó.
Giấc ngủ phủ lên người cô như những đợt sóng dài, ấm mặc dù cô vẫn giữ cho mắt mình mở lớn. Cô lúc lắc đầu hớp những hớp không khí đang thèm khát và cố giữ tỉnh táo nhưng một đợt sóng ngủ khác rồi một đợt khác nữa dồn tới. Thường vào những lúc quá mệt, cô không thể chống cự lâu hơn thì giọng nói của Almanzo lại giúp cô. Cô nghe thấy anh hỏi:
- Ổn chứ?
- Dạ.
Cô đáp và trong một lúc, cô tỉnh táo, nghe rõ tiếng chuông và cảm thấy gió đang thổi. Rồi, một đợt song khác xô tới.
Cô nghe thấy anh nói:
- Chúng ta tới đây rồi!
Cô đáp:
- Dạ.
Thình lình cô biết rằng đã ở cửa sau của nhà mình. Gió ở đây không còn mạnh vì sức gió vì sức gió bị những tòa nhà cao phía bên kia phố Second cản bớt. Almanzo nhấc chiếc áo choàng và cô cố bước xuống khỏi chiếc xuồng trượt, nhưng người cô quá cứng, cô không thể đứng lên nổi.
Cửa bật mở ra và mẹ giữ lấy cô vừa kêu lên:
- Chúa ơi! Cô bị cóng không?
Almanzo nói:
- Tôi sợ là cô ấy hơi bị lạnh.
- Hãy đưa mấy con ngựa về chuồng trước khi chúng bị cóng. Chúng tôi sẽ lo cho con bé.
Tiếng chuông xe chuyển xa dần trong lúc bố mẹ đỡ cánh tay Laura dìa cô loạng choạng bước vào bếp.
- Tháo giầy ra cho chị, Carrie.
Mẹ nói khi tháo khăn quấn và mũ trùm của Laura. Hơi thở của Laura đóng băng kết dính trên khăn, mũ bong ra. Mẹ trút ra một hơi thở nhẹ nhõm:
- Mặt con đỏ gay. Mẹ phải cảm ơn vì con không bị trắng nhợt và cóng lạnh.
Laura lên tiếng:
- Con chỉ tê bại thôi.
Bàn chân của cô cũng không cóng lạnh dù cô khó cảm thấy bàn tay đang chà xát của bố. Bây giờ trong gian phòng ấm áp, cô bắt đầu cử động từ đầu tới chân và hàm răng va lập cập. Cô ngồi sát bên lò sưởi trong lúc uống nước trà gừng do mẹ pha. Nhưng cô không cảm thấy ấm.
Cô đã nhiễm lạnh khá lâu, ngay từ lúc rời giường ngủ vào buổi sáng. Trong gian bếp lạnh lẽo tại nhà Brewster, chỗ ngồi bên bàn ăn của cô xa lò sưởi nhất và gần cửa sổ. Sau đó là đoạn đường đi bộ dài từ nhà đến trường giữa gió lồng lộng thổi thốc từ đầu tới chân, một ngày rét buốt căm căm ở trường và nối theo là chuyến đi dài về nhà. Nhưng chẳng có gì đáng phàn nàn, vì lúc này cô đã ở nhà.
Bố nói một cách điềm tĩnh:
- Con may mắn thật nhiều, Laura. Cho tới khi Wilder đi xa rồi bố mới biết và lúc đó bố tin là cậu ta phải ở lại nhà Brewster. Khi cái thằng điên đó khởi hành nhiệt độ đang là bốn mươi độ âm và nhiệt lượng kế đã đông lại vào một lát sau. Từ đó cái lạnh tiếp tục tăng lên và lúc này không biết phải nói là lạnh tới cỡ nào.
Laura trả lời bố với một nụ cười lẩy bẩy:
- Mọi thứ tốt đẹp đều kết thúc tốt đẹp, bố.
Hình như cô không bao giờ thấy ấm trở lại. Nhưng thật kì diệu khi được ăn bữa tối trong gian bếp tràn ngập hạnh phúc và sau đó ngủ bình yên trên chiếc giường của chính mình. Cô tỉnh dậy thấy thời tiết đang dịu hơn. Lúc ăn điểm tâm bố cho biết nhiệt độ ở khoảng gần hai mươi độ âm.
Sángchủnhật ở nhà thờ, Laura nghĩ cô đã điên rồ hết mức khi tự đẩy mình vào cảnh khốn khổ và khủng khiếp như thế. Chỉ còn hai tuần lễ nữa và khi đó cô đã về nhà rồi. Khi Almanzo đưa cô tới nhà Brewster vào chiều hôm đó, cô cám ơn anh đã đón cô về. Anh nói:
- Không cần cảm ơn. Cô biết tôi sẽ làm mà.
Cô trả lời thành thực:
- Ô, không, tôi không biết.
Anh hỏi:
- Cô cho tôi là thứ gì? Cô nghĩ tôi là loại người chỉ vì không thu được điều gì cho mình nên sẽ bỏ cô ở lại nhà Brewster trong khi cô muốn phát bệnh sao?
- Sao, tôi…
Laura ngưng lại. Sự thực là cô chưa bao giờ nghĩ anh thuộc loại người nào. Anh già dặn quá, anh đã là một chủ trại. Anh nói:
- Phải kể hết sự thực với cô.Chuyến mạo hiểm kia của tôi nhắm tới hai điều. Suốt tuần tôi vẫn nghĩ là tôi sẽ đi đón cô nhưng khi tôi nhìn vào nhiệt lượng kế thì tôi gần như đã quyết định bỏ ý nghĩ đó.
Laura hỏi:
- Sao ông không làm vậy?
- Thế này, tôi đã khởi hành và ghé lại trước cửa tiệm Fuller coi nhiệt kế. Mức thủy ngân trong ống hạ xuống rất thấp, dưới bốn mươi độ âm và trong từng phút gió lại thổi lạnh hơn. Đúng lúc đóGarlandtới. Cậu ta thấy tôi ở đó, sẵn sàng đi đón cô và đang coi nhiệt kế. Cậu ta nhìn vào nhiệt kế và cô cậu ta tỏ vẻ khinh thị thế nào không? Thế này, khi tiếp tục bước vào tiệm Fuller, cậu ta chỉ nói lại với tôi qua vai cậu ta “Chúa ghét kẻ nào nhút nhát.”
Laura hỏi:
- Vậy là ông đã tiến tới vì không chịu bỏ một cuộc thách thức?
Almanzo nói:
- Không, đây không phải là một cuộc thách thức. Tôi chỉ thấy cậu ta có lí.
Chưa có bão tuyết nhưng tháng hai rất lạnh. Gió như những lưỡi dao bén. Mỗi thứ sáu và chủ nhật, Almanzo Wilder đều thực hiện những chuyến đi dài để đưa đón cô. Laura không biết làm thế nào để qua trọn tuần nếu không có sự hướng về ngày thứ bảy ở nhà. Nhưng cô cảm thấy bứt rứt về việc Almanzo phải đi những chuyến đi dài như thế trong rét buốt không cho điều gì hết.
Càng muốn được về nhà hàng tuần bao nhiêu, cô càng không muốn ép buộc ai như thế. Cô chỉ đi cùng với anh về tới nhà nhưng anh không biết đến điều đó. Có lẽ anh đang mong cô sẽ đi chơi cùng anh sau khi cô về tới nhà. Cô không muốn có cảm giác bị bắt buộc phải đi cùng với anh và cũng không muốn bất công hay giả dối. Cô thấy cần phải giải thích rõ chuyện này với anh nhưng cô không biết làm cách nào.
Tại nhà, mẹ lo ngại vì cô gầy hơn. Mẹ hỏi:
- Con có chắc chắn là ở nhà Brewster, con ăn đủ không?
Laura đáp:
- Ô, quá dư nữa! Nhưng thức ăn không có hương vị như ở nhà mình.
Bố nói:
- Con biết đó, Laura, con không cần phải dạy hết thời hạn. Nếu có gì khiến con lo ngại quá, con có thể về nhà ngay.
Laura nói:
- Sao vậy, bố! Con không thể chịu thua. Con sẽ không thể giành thêm một chứng chỉ khác. Ngoài ra, chỉ còn thêm ba tuần nữa.
Mẹ nói:
- Mẹ sợ là con đã học quá sức. Giống như con không ngủ đủ giấc.
Laura đoan chắc:
- Mỗi đêm con đều lên giường vào lúc tám giờ.
Mẹ nói:
- Được, vậy thì như con nói, chỉ còn ba tuần nữa.
Không biết cô khiếp hãi trở lại nhà bà Brewster ra sao. Không cần thiết phải nói ra điều đó với cả nhà. Được ở nhà vào mỗi ngày thứ bảy khiến cô phấn chấn tinh thần và có đủ can đảm cho một tuần lễ khác. Tuy nhiên thật không công bằng khi nhờ cậy Almanzo Wilder như thế.
Chiều chủ nhật đó, anh lại đưa cô trở lại nhà Brewster. Họ khó trò chuyện nổi dọc đường đi vì quá lạnh. Những chùm chuông xe khua nghe như đầy sương giá trong cái rét buốt cóng và cỗ xe nhẹ lướt nhanh đến nỗi những cơn gió bắc không kịp xoáy theo vào lưng họ. Nhưng anh phải đối mặt với những cơn gió này lúc quay về.
Căn nhà lều của gia đình Brewster không còn xa ở phía trước, khi Laura tự nhủ:
- Đừng có chần chừ nữa!
Rồi cô nói ra. Cô nói:
- Tôi chỉ đi với ông vì tôi muốn trở về nhà. Khi tôi đã về nhà rồi, tôi không còn đi với ông nữa. Bây giờ ông đã biết thế và nếu ông muốn tránh những chuyến đi dài rét mướt này thì ông cứ tự nhiên.
Những lời nói vang lên thật kinh khủng với chính cô khi cô nói. Chúng thật thô bạo, trắng trợn và đáng ghét. Cùng lúc, khắp người cô bị phủ ngộp trong một ý nghĩ khiếp hãi về điều gì đó sẽ đến khi Almanzo không trở lại đón cô nữa. Cô sẽ phải đi qua những ngày thứ bảy và những ngày chủ nhật cùng với bà Brewster.
Sau một lát bị bất ngờ, Almanzo nói thật chậm:
- Tôi biết.
Không còn thời gian để nói thêm nữa. Họ đã tới trước cửa nhà bà Brewster và những con ngựa không thể đứng im để chịu lạnh. Laura nói lớn rất nhanh:
- Cám ơn.
Anh đặt bàn tay lên chiếc mũ da và chiếc xuồng lướt xa.
- Chỉ còn ba tuần lễ thôi.
Laura nói với mình nhưng không thể kìm cho tinh thần khỏi đổ xuống.
Suốt tuần thời tiết tiếp tục lạnh tăng. Sáng thứ năm, Laura thấy tấm mền đóng cứng xung quanh mũi cô khi cô ngủ. Ngón tay cô tê bại tới mức không cài nổi nút áo. Trong phòng bên, lửa trong lò đang cháy đỏ nhưng hơi nóng dường như không thể xuyên nổi qua cái lạnh bao quanh nó.
Laura đang hơ hai bàn tay tên cóng trên lò lúc ông Brewster lao vào nhà, xé toạc đôi ủng và bắt đầu chà xát dữ dội các bàn chân. Bà Brewster chạy nhanh tới bên ông:
- Ôi, Lewis, chuyện gì vậy?
Bà hỏi đầy lo lắng khiến Laura ngạc nhiên. Ông Brewster nói:
- Bàn chân của tôi. Tôi chạy suốt đường từ trường học về nhưng chúng không còn cảm giác nữa.
Vợ ông nói:
- Để tôi giúp.
Bà đặt hai bàn chân của ông vào trong lòng và giúp chà xát. Bà quan tâm và hiền hòa như bà đã là một người đàn bà khác. Bà nói:
- Ôi, cái xứ kinh khiếp này! Ồ, tôi có làm đau ông không?
Ông Brewster lầm bầm:
- Tiếp tục đi. Máu đang chuyển ở bên trong rồi.
Khi những bàn chân của ông bớt tê cứng, ông Brewster nhắc Laura không tới trường ngày hôm đó. Ông nói:
- Cô sẽ chết cóng.
Cô phản đối:
- Nhưng học trò sẽ tới và tôi phải có mặt.
Ông nói:
- Tôi không nghĩ là chúng nó tới. Tôi đã đốt lửa và nếu chúng nó tới, chúng có thể sưởi ấm rồi quay về nhà. Không có lớp học ngày hôm nay.
Ông nói một cách quyết đoán.
Vấn đề đã được giải quyết vì một giáo viên phải nghe theo người cầm đầu ban giám hiệu.
Đó là một ngày khốn khổ dài lê thê. Bà Brewster ngồi một đống trong tấm mền, sát bên lò sưởi, ủ rũ suy nghĩ. Những bàn chân của ông Brewster nhức nhối và Johnny rên la trong cái rét phát bệnh. Laura đã lau chén đĩa, dọn giường trong hơi lạnh đông giá và học bài xong. Khi cô thử nói chuyện thì có ngay một cái gì đầy vẻ đe dọa trong sự câm nín của bà Brewster.
Cuối cùng đã tới giờ đi ngủ. Laura mong mỏi một cách tuyệt vọng là ngày mai cô có thể tới trường. Trong lúc chờ đợi, cô chỉ có thể chạy trốn vào giấc ngủ. Cái lạnh trong phòng ngủ cuốn hơi thở của cô đi và ướp cóng tay cô đến nỗi cô không thể cởi áo. Cô nằm một hồi lâu vì quá lạnh không ngủ nổi nhưng dần dần cô bắt đầu thất ấm hơn.
Một tiếng thét làm cô choàng tỉnh. Bà Brewster gào lên:
- Ông đá tôi nghe!
Ông Brewster lên tiếng:
- Tôi không đá. Nhưng tôi sẽ đá nếu bà không treo con dao phay đó lên.
Laura ngồi thẳng dậy. Ánh trăng rọi qua khung cửa sổ tràn ngập giường cô. Bà Brewster lại gào lên, tiếng gào không thành lời chỉ là một âm thanh man rợ khiến Laura rợn tóc gáy. Ông Brewster nói:
- Đem cất con dao vào trong bếp.
Laura ghé nhìn qua kẽ hở giữa các tấm màn che. Ánh trăng chiếu xuyên qua vải khiến bóng tối nhạt hơn và Laura thấy bà Brewster đang đứng đó. Chiếc áo dài ngủ màu trắng của bà kéo lê trên mặt nền và mái tóc đen của bà xõa kín hai vai. Trong bàn tay đang giơ cao của bà là một con dao phay.
Laura chưa bao giờ sợ hãi khủng khiếp tới.
Bà Brewster nói:
- Nếu tôi không thể quay về nhà, tôi có thể có cách khác.
Ông Brewster nói:
- Đi cất con dao đó đi.
Ông nằm im nhưng sẵn sàng bật dậy.
Bà ta hỏi:
- Anh có làm hay không?
Ông nói:
- Bà sẽ chết cóng đó. Tôi không rời chỗ nữa đâu, nhất là trong lúc đêm hôm này. Tôi có bà và Johnny để đỡ đần, nhưng chẳng có gì cả ngoài căn lều này. Bà hãy đi cất dao và lên giường trước khi bị chết cóng.
Con dao ngưng lay động khi nắm tay của bà Brewster xiết chặt cán dao. Ông Brewster ra lệnh:
- Đi cất dao vào bếp.
Sau một hồi, bà Brewster quay người và bước vào bếp. Laura không chờ bà trở lại lên giường mà buông ngay các tấm màn xuống. Cô nhẹ nhàng chui xuống dưới các lớp mền, nằm nhìn lên tấm màn treo. Cô chưa hết khiếp hãi và không dám ngủ. Dường như cô thức để canh chừng bà Brewster đang đứng trước cô với con dao đó? Bà Brewster không ưa cô.
Cô có thể làm gì? Căn nhà gần nhất cách xa một dặm, cô sẽ chết cóng nếu cố chạy tới đó trong cái lạnh này. Hoàn toàn tỉnh táo, cô ngắm những tấm màn che và lắng nghe. Không còn âm thanh nào, ngoài tiếng gió. Mặt trăng từ từ hạ xuống và cô nhìn vào bóng đêm cho tới lúc ánh sáng nhạt của mùa đông rạng chiếu. Khi nghe thấy ông Brewster nhóm lửa và bà Brewster bắt đầu nấu bữa ăn sáng, cô ngồi dậy thay quần áo.
Không có gì khác, bữa ăn sáng vẫn là bữa ăn câm nín như thường lệ. Laura tới trường ngay khi có thể đi. Cô cảm thấy yên ổn ở đó một ngày. Ngày
Gió đang thổi dữ dội. May mắn không phải thứ gió khi có bão tuyết nhưng nó cuốn những mẩu tuyết cứng khỏi các đám tuyết đông giá và lùa qua khe hở trên các bức vách phía bắc và phía tây của căn lều. Hơi lạnh ùa vào từ khắp phía. Chiếc lò sưởi than lớn dường như không tạo nổi một tác động nào vào cái rét đó.
Laura kêu cả lớp giữ trật tự. Dù cô ở gần lò sưởi, bàn chân cô cũng tê cóng và các ngón tay không thể nắm chắc nổi cây bút chì. Cô biết ở chỗ ngồi của học sinh sẽ lạnh hơn nhiều.
Cô nói:
- Tốt hơn là các bạn choàng áo trở lại và tới bên lò sưởi. Các bạn có thể luân phiên ngồi ở ghế trước hoặc đứng bên lò sưởi cho ấm. Hãy cố học tới mức tốt nhất có thể được.
Trọn ngày gió lùa tuyết bay là là khắp đồng và qua các bức vách trường học. Băng đóng dầy trên các xô nước và buổi trưa tất cả phải đặt xô đồ ăn trên lò sưởi cho thức ăn đóng băng tan ra trước khi ăn. Gió tiếp tục tăng hơi lạnh đều đều.
Khích lệ cho Laura là được thấy tất cả học sinh xử sự rất tốt. Không ai lợi dụng sự mất trật tự để ù lì hoặc phá rối. Không một ai thì thào bàn tán. Tất cả đứng bên lò sưởi học bài, lặng lẽ xoay lưng lại hơ ấm và ai nấy đều thuộc bài kĩ. Charles và Clarence luân phiên ra ngoài gió lạnh lấy than từ thùng chứa đem vào giữ lửa.
Laura khiếp hãi lúc cuối ngày. Cô sợ trở về căn nhà. Cô sẽ ngủ vì cô biết mình phải ngủ và sợ ngủ trong căn nhà của bà Brewster. Suốt ngày mai và chủ nhật cô còn phải ở chung trong nhà với bà Brewster và rất nhiều thời gian ông Brewster ra chuồng bò.
Cô biết cô không được sợ hãi. Bố luôn nhắc cô không bao giờ nên sợ hãi. Rất có khả năng sẽ chẳng xảy ra chuyện gì. Một cách chính xác thì cô cũng không sợ bà Brewster vì cô rất nhanh và khỏe mạnh như một con ngựa nòi nhỏ của Pháp. Đó là chuyện khi cô thức. Nhưng cô không bao giờ muốn trở về nhà nhiều như thế.
Đúng là cần phải nói sự thực với Almanzo Wilder nhưng cô ước là cô đã không nói sớm như thế.
Dù sao anh đã không phải đi trong cái lạnh cắt thịt như thế này. Mỗi lúc, gió càng mạnh hơn và lạnh hơn.
Mới ba giờ rưỡi mà tất cả đều tê buốt khiến cô nghĩ tới cho lớp học tan sớm. Một dặm đường mà Martha và Charles phải qua khiến cô lo ngại. Nhìn trên mặt khác, cô lại không thể cắt giảm quyền lợi được học tập của học sinh và đây không phải một trận bão tuyết.
Thình lình cô nghe thấy tiếng chuông xe ngựa. Tiếng chuông đang chạy tới. Chỉ một thoáng, những con ngựa đã tới cửa. Prince và Lady vượt qua khung cửa sổ và Clarence kêu:
- Anh chàng Wilder đó còn điên hơn tôi nghĩ vì đã ra ngoài trong thời tiết này!
- Tất cả các bạn có thể cất sách vở.
Laura lên tiếng. Trời quá lạnh đối với lũ ngựa phải dừnglại ở ngoài trời. Cô nói tiếp:
- Trời đang lạnh hơn và tốt hơn là mọi người nên về nhà sớm. Lớp học chấm dứt.
8. CHUYẾN ĐI RÉT BUỐT
- Coi chừng chiếc đèn!
Almanzo chỉ nói vỏn vẹn có thế khi giúp cô bước lên xe. Nhiềutấm khăn phủ ngựa trải trên ghế ngồi và dưới tấm choàng da bò rừng, một ngọn đèn đang cháy để hơ ấm bục đặt chân của Laura.
Khi cô chạy vào trong nhà, ông Brewster nói:
- Cô không nghĩ sẽ làm cái việc lái xe đi trong trời lạnh này chứ?
Cô đáp:
- Có chứ
Cô không có thời giờ. Trong phòng ngủ, cô cài nút thêm chiếc áoflanen, trùm ra ngoài giầy một đôi vớ len. Cô gấp đôi chiếc khăn quấn dầy bằng len đen choàng nó hai lần kín mặt và chiếc mũ trùm rồi quấn các đầu khăn quanh cổ. Trên chiếc khăn này, cô thêm chiếc áo choàng bắt chéo xuống trước ngực và cài nút áo khoác ra bên ngoài. Cô chạy ra ngoài xe.
Ông Brewster đứng tại đó, phản đối. Ông nói:
- Đám dân quê các anh đều điên khi cố làm thế. Không an toàn chút nào.
Ông nói với Laura:
- Tôi muốn anh ta ở lại đây tối nay.
Almanzo hỏi cô:
- Cô có nghĩ là tốt hơn cô không nên mạo hiểm không?
Cô hỏi lại:
- Ông sẽ trở về?
Anh đáp:
- Đúng, tôi đã có cả đống để dự phòng.
Cô nói:
- Vậy thì tôi đi.
Prince và Lady lướt nhanh vào trong gió. Gió đập thẳng vào những nếp len gấp lại và thổi bạt hơi Laura. Cô cúi thấp đầu xuống nhưng cảm thấy như đang có nước băng trên má và ngực. Cô nghiến chặt răng để giữ cho không cho va đập vào nhau.
Những con ngựa hăng hái chạy. Những chiếc vó sải như khua trống trên mặt tuyết đông cứng và mọi chiếc chuông đều rộn rang khua. Laura cảm ơn vì tốc độ này sẽ mau chóng đưa tới chỗ trú ẩn khỏi cái lạnh. Cô băn khoăn khi chúng sải vó chậm hơn. Chúng đang chạy trên đường và cô nghĩ chắc Almanzo muốn kìm bớt lại cho chúng nghỉ. Có lẽ không nên khiến chúng quá mệt để đủ sức chống trả với cá lạnh thấu xương này.
Cô kinh ngạc khi anh ngưng chúng lại và nhảy khỏi xe. Mờ mờ qua lớp khăn quấn đen, cô thấy anh đi tới trước những cái đầu ngựa đang gục xuống và cô nghe thấy anh nói khi đặt những bàn tay bọc găng lên mũi Prince:
- Chỉ một phút thôi, Prince.
Một lát sau, bàn tay anh như làm một cử động cạy thứ gì và Prince ngẩng đầu lên cao lắc rung những chiếc chuông của nó. Rất nhanh, Almanzo lập lại những cử chỉ đó ở mũi Lady và đến phiên nó vươn đầu lên. Almanzo nhảy vào trong xe và lũ ngựa tiếp tục phóng nhanh.
Chiếc khăn quấn của Laura thành một mảng sương giá áp trước miệng cô khiến nói năng rất bất tiện nên cô không nói gì nhưng rất thắc mắc. Chiếc mũ da của Almanzo kéo xuống sát lông mày của anh và chiếc khăn quấn vòng lên tới sát mắt. Hơi thở của anh đọng thành sương trắng trên chiếc mũ da và dọc theo mép khăn. Anh chỉ điều khiển xe bằng một tay, giữ bàn tay kia dưới áo choàng và luôn đổi tay để không tay nào bị tê cóng.
Lũ ngựa lại chạy chậm lại và anh lại nhảy xuống đưa bàn tay lên trước mũi chúng. Khi anh trở lại, Laura hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Anh đáp:
- Hơi thở đồng cứng ngay trước mũi khiến chúng không thở nổi. Phải làm cho tan đi.
Họ không nói gì thêm nữa. Laura nhớ tới những con bò bị đóng băng trong trận bão tuyết tháng Mười lúc bắt đầu mùa đông ác liệt. Hơi thở của chúng đã làm chúng bị ngạt cho tới chết nếu không được. Bó đập vỡ băng trên mũi của chúng.
Hơi lạnh xuyên qua chiếc áo da bò, luồn qua tất cả những lớp áo len của Laura, thấm suốt những bộ đồflanen và hai đôi vớ len dài kéo trùm lên nếp gấp dưới chả bộ đồ lót may liền bằng flanen. Mặc dù có hơi nóng tỏa ra từ ngọn đèn, bàn chân và ống chân cô vẫn càng lúc càng lạnh hơn.
Hai hàm răng cô nghiến chặt nhức nhối và hai chiếc búa nhỏ sắc nhọn bắt đầu gõ trên thái dương
Almanzo nhích lại thêm, kéo cao chiếc áo choàng da bò, tấn ở phía sau lên tới khuỷu tay cô.
Anh hỏi:
- Lạnh không?
- Không.
Laura trả lời rõ ràng. Cô chỉ nói nổi có thể để kịp giữ cho hàm răng không va vào nhau. Điều đó không đúng sự thực, nhưng anh biết cô muốn nói rằng không lạnh tới mức cô không thể chịu đựng nổi. Không có gì để làm ngoài việc tiếp tục đi tới và cô biết anh cũng đang lạnh lắm.
Anh lại dừng ngựa và nhảy ra ngoài trời gió để cạy băng khỏi mũi chúng. Tiếng chuông lại rộn ràng khua. Lúc này tiếng gió trở nên độc ác như là một cơn gió tàn nhẫn. Qua mạng khăn tạo thành một vệt tối, cô có thể nhìn thấy mặt trời đang chiếu sáng trên đồng cỏ.
Almanzo đã trở lạ xe. Anh hỏi:
- Ổn chứ?
Cô đáp:
- Dạ.
Anh giải thích:
- Cứ hai dặm tôi lại phải dừng chúng lại một lần. Chúng không thể làm hơn nổi.
Tim Laura nặng trịch. Lúc này họ mới chỉ đi hết sáu dặm. Vẫn còn sáu dặm nữa để vượt qua.
Những con ngựa lướt thật nhanh trong gió ngược như dao cắt. Mặc dù ráng hết sức, Laura vẫn run rẩy toàn thân. Chiếc đèn bên cạnh bàn chân cô, dưới lớp áo choàng da dường như không có một hơi ấm nào. Cảm giác nhức nhối khoét sâu vào thái dương cô và một nút dây đau đớn xiết mạnh quanh người cô.
Có vẻ như quá lâu trước khi những con ngựa chạy chậm lại và Almanzo lại kìm chúng dừng bước. Tiếng chuông vang lên, bắt đầu là Prince rồi tới Lady. Almanzo vụng về leo lên xe trở lại. Anh hỏi:
- Cô ổn chứ?
- Dạ.
Cô trả lời. Cô đang quen hơn với cái lạnh. Nó không làm nhức buốt quá nhiều. Chỉ còn cái nút thắt đau đớn ở quanh eo vẫn xiết chặt lại nhưng đã đều đều hơn. Tiếng gió, tiếng chuông ngựa và tiếng bàn trượt của chiếc xuồng lăn lướt trên mặt tuyết hòa trộn với nhau thành một âm điệu buồn nản và dễ chịu hơn. Cô biết khi Almanzo lại rời khỏi xe đập băng trên mũi ngựa nhưng mọi thứ khác giống như một giấc mơ. Anh hỏi:
- Ổn chứ?
Cô gật đầu. Quá nhiều rắc rối để lên tiếng.
- Laura!
Anh nói vừa nắm lấy vai cô khẽ lay. Cái lay khiến cô bị đau và cái đau khiến cô cảm thấy lạnh trở lại.
- Cô ngủ sao?
Cô đáp:
- Một chút thôi.
- Không được ngủ. Nghe tôi nói không?
Cô nói:
- Tôi không ngủ nữa.
Cô hiểu anh muốn nói gì. Nếu ngủ trong cái lạnh như thế sẽ bị chết cóng.
Những con ngựa lại dừng. Almanzo hỏi:
- Giữ ổn được chứ?
Cô đáp:
- Dạ.
Anh đi cạy băng khỏi mũi lũ ngựa. Khi quay lại, anh nói:
- Bây giờ không còn xa nữa.
Cô biết anh muốn cô trả lời. Cô nói:
- Tốt rồi đó.
Giấc ngủ phủ lên người cô như những đợt sóng dài, ấm mặc dù cô vẫn giữ cho mắt mình mở lớn. Cô lúc lắc đầu hớp những hớp không khí đang thèm khát và cố giữ tỉnh táo nhưng một đợt sóng ngủ khác rồi một đợt khác nữa dồn tới. Thường vào những lúc quá mệt, cô không thể chống cự lâu hơn thì giọng nói của Almanzo lại giúp cô. Cô nghe thấy anh hỏi:
- Ổn chứ?
- Dạ.
Cô đáp và trong một lúc, cô tỉnh táo, nghe rõ tiếng chuông và cảm thấy gió đang thổi. Rồi, một đợt song khác xô tới.
Cô nghe thấy anh nói:
- Chúng ta tới đây rồi!
Cô đáp:
- Dạ.
Thình lình cô biết rằng đã ở cửa sau của nhà mình. Gió ở đây không còn mạnh vì sức gió vì sức gió bị những tòa nhà cao phía bên kia phố Second cản bớt. Almanzo nhấc chiếc áo choàng và cô cố bước xuống khỏi chiếc xuồng trượt, nhưng người cô quá cứng, cô không thể đứng lên nổi.
Cửa bật mở ra và mẹ giữ lấy cô vừa kêu lên:
- Chúa ơi! Cô bị cóng không?
Almanzo nói:
- Tôi sợ là cô ấy hơi bị lạnh.
- Hãy đưa mấy con ngựa về chuồng trước khi chúng bị cóng. Chúng tôi sẽ lo cho con bé.
Tiếng chuông xe chuyển xa dần trong lúc bố mẹ đỡ cánh tay Laura dìa cô loạng choạng bước vào bếp.
- Tháo giầy ra cho chị, Carrie.
Mẹ nói khi tháo khăn quấn và mũ trùm của Laura. Hơi thở của Laura đóng băng kết dính trên khăn, mũ bong ra. Mẹ trút ra một hơi thở nhẹ nhõm:
- Mặt con đỏ gay. Mẹ phải cảm ơn vì con không bị trắng nhợt và cóng lạnh.
Laura lên tiếng:
- Con chỉ tê bại thôi.
Bàn chân của cô cũng không cóng lạnh dù cô khó cảm thấy bàn tay đang chà xát của bố. Bây giờ trong gian phòng ấm áp, cô bắt đầu cử động từ đầu tới chân và hàm răng va lập cập. Cô ngồi sát bên lò sưởi trong lúc uống nước trà gừng do mẹ pha. Nhưng cô không cảm thấy ấm.
Cô đã nhiễm lạnh khá lâu, ngay từ lúc rời giường ngủ vào buổi sáng. Trong gian bếp lạnh lẽo tại nhà Brewster, chỗ ngồi bên bàn ăn của cô xa lò sưởi nhất và gần cửa sổ. Sau đó là đoạn đường đi bộ dài từ nhà đến trường giữa gió lồng lộng thổi thốc từ đầu tới chân, một ngày rét buốt căm căm ở trường và nối theo là chuyến đi dài về nhà. Nhưng chẳng có gì đáng phàn nàn, vì lúc này cô đã ở nhà.
Bố nói một cách điềm tĩnh:
- Con may mắn thật nhiều, Laura. Cho tới khi Wilder đi xa rồi bố mới biết và lúc đó bố tin là cậu ta phải ở lại nhà Brewster. Khi cái thằng điên đó khởi hành nhiệt độ đang là bốn mươi độ âm và nhiệt lượng kế đã đông lại vào một lát sau. Từ đó cái lạnh tiếp tục tăng lên và lúc này không biết phải nói là lạnh tới cỡ nào.
Laura trả lời bố với một nụ cười lẩy bẩy:
- Mọi thứ tốt đẹp đều kết thúc tốt đẹp, bố.
Hình như cô không bao giờ thấy ấm trở lại. Nhưng thật kì diệu khi được ăn bữa tối trong gian bếp tràn ngập hạnh phúc và sau đó ngủ bình yên trên chiếc giường của chính mình. Cô tỉnh dậy thấy thời tiết đang dịu hơn. Lúc ăn điểm tâm bố cho biết nhiệt độ ở khoảng gần hai mươi độ âm.
Sángchủnhật ở nhà thờ, Laura nghĩ cô đã điên rồ hết mức khi tự đẩy mình vào cảnh khốn khổ và khủng khiếp như thế. Chỉ còn hai tuần lễ nữa và khi đó cô đã về nhà rồi. Khi Almanzo đưa cô tới nhà Brewster vào chiều hôm đó, cô cám ơn anh đã đón cô về. Anh nói:
- Không cần cảm ơn. Cô biết tôi sẽ làm mà.
Cô trả lời thành thực:
- Ô, không, tôi không biết.
Anh hỏi:
- Cô cho tôi là thứ gì? Cô nghĩ tôi là loại người chỉ vì không thu được điều gì cho mình nên sẽ bỏ cô ở lại nhà Brewster trong khi cô muốn phát bệnh sao?
- Sao, tôi…
Laura ngưng lại. Sự thực là cô chưa bao giờ nghĩ anh thuộc loại người nào. Anh già dặn quá, anh đã là một chủ trại. Anh nói:
- Phải kể hết sự thực với cô.Chuyến mạo hiểm kia của tôi nhắm tới hai điều. Suốt tuần tôi vẫn nghĩ là tôi sẽ đi đón cô nhưng khi tôi nhìn vào nhiệt lượng kế thì tôi gần như đã quyết định bỏ ý nghĩ đó.
Laura hỏi:
- Sao ông không làm vậy?
- Thế này, tôi đã khởi hành và ghé lại trước cửa tiệm Fuller coi nhiệt kế. Mức thủy ngân trong ống hạ xuống rất thấp, dưới bốn mươi độ âm và trong từng phút gió lại thổi lạnh hơn. Đúng lúc đóGarlandtới. Cậu ta thấy tôi ở đó, sẵn sàng đi đón cô và đang coi nhiệt kế. Cậu ta nhìn vào nhiệt kế và cô cậu ta tỏ vẻ khinh thị thế nào không? Thế này, khi tiếp tục bước vào tiệm Fuller, cậu ta chỉ nói lại với tôi qua vai cậu ta “Chúa ghét kẻ nào nhút nhát.”
Laura hỏi:
- Vậy là ông đã tiến tới vì không chịu bỏ một cuộc thách thức?
Almanzo nói:
- Không, đây không phải là một cuộc thách thức. Tôi chỉ thấy cậu ta có lí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.