Ngôi Nhà Nhỏ Trên Thảo Nguyên

Chương 99: CON MÈO CẦN THIẾT

Đang cập nhật

06/10/2016

Lúc này những chồi bắp đầu tiên giống như đầu những dải băng đã nhú lên dọc các luống đất cày phá. Một buổi chiều Bố đi khắp đồng để xem xét. Bố trở về mệt mỏi và chán nản. Bố nói:

- Bố phải trồng lại già nửa đồng bắp.

Laura hỏi:

- Ô, Bố! Sao vậy?

Bố nói:

- Sóc đất. Hừ, đây đúng là điều phải chấp nhận khi trồng vụ bắp đầu tiên trên một vùng đất mới.

Grace đang ôm hai chân Bố. Bố nhấc bé lên cào nhẹ những sợi râu lên má chọc nhột cho bé cười.

Bé nhớ lại điệu hát khi Bố đang trồng bắp và bé ngồi trên đầu gối Bố hát một cách tự đắc: Một dành cho con chim sáo. Một dành cho chú quạ đen. Và số hạt còn dành lại. Vừa tròn hai để bắp lên

Bố bảo bé:

- Người làm như thế là một người ở miền Đông. Ở trong vùng đất này, mình sẽ phải theo một nhịp riêng, Grace. Mình sẽ thử coi nhịp này ra sao? Một hạt dành cho sóc đất. Hai hạt dành cho sóc đất. Ba hạt dành cho sóc đất. Bốn hạt chẳng đi tới đâu.

- Ô, Charles. - Mẹ bật cười phản đối. - Mẹ không nghĩ những trò chơi chữ là thú vị nhưng Mẹ không nín cười nổi vì cái vẻ ranh mãnh của Bố. Bố đã không trồng hạt bắp sớm hơn để tránh bị những con sóc đất sọc vằn kiếm thấy. Chúng chạy nhốn nháo trên khắp cánh đồng và ngưng lại đào sâu vào những điểm đất tơi mịn bằng những bàn chân nhỏ xíu. Thật kỳ lạ là chúng biết thật chính xác các hạt bắp nằm ở đâu. Những con sóc nhỏ bé nhốn nháo, đào bới rồi ngồi thẳng nhấm nháp từng hạt bắp giữ trong các bàn chân mà ăn hết già nửa cánh đồng bắp thì thật đáng kinh ngạc. Bố nói:

- Chúng là lũ phá hoại. Anh ước là mình có một con mèo giống như con méo già Black Susan.

Chắc chắn nó sẽ tỉa vơi bọn chúng. Mẹ tán thành:

- Em cũng cần có một con mèo ở trong nhà. Phải nói là lũ chuột đầy nhóc đến nỗi em không thể cất thức ăn ở trong tủ chén mà không đậy kỹ. Liệu có thể kiếm nổi một con mèo không, Charles?

Bố đáp:

- Điều anh được biết là trên khắp vùng này không có một con mèo nào. Các chủ cửa hàng ở thị trấn cũng đang phàn nàn về chuyện này. Wilmart đang bàn tính chở một con mèo từ miền Đông về.

Ngay trong đêm đó, Laura giật mình thức giấc vì một tiếng động. Mặc dù các phòng ngủ nằm cách biệt, cô vẫn nghe thấy một hơi thở gấp, một tiếng kêu đau đớn và một tiếng thịch đột ngột do một vật nhỏ bị va chạm mạnh. Cô nghe thấy Mẹ lên tiếng:

- Charles, chuyện gì vậy?

Bố nói nhỏ:

- Anh nằm mơ. Anh mơ thấy lão thợ cạo đang cắt tóc anh.

Giọng Mẹ cũng trầm xuống vì đang giữa đêm khuya và cả nhà đang ngủ:

- Chỉ là một giấc mơ thôi. Nằm xuống đi cho em kéo mền lên.

Bố nói:

- Anh nghe rõ tiếng kéo của lão thợ cạo nghiến xoẹt xoẹt.

Mẹ ngáp:

- Thôi, nằm xuống ngủ tiếp đi.

Bố vẫn nói:

- Tóc anh bị cắt đứt thật mà.

Mẹ lại ngáp:

- Em chưa từng thấy anh bị đảo lộn vì một giấc mơ bao giờ. Nằm xuống và trở mình lại. Anh sẽ không mơ tiếp nữa đâu.

Bố nhắc lại:

- Caroline, tóc anh bị cắt thật mà.

Giọng Mẹ lúc này có vẻ tỉnh ngủ hơn:

- Anh định nói gì?

Bố nói:

- Anh đang kể cho em mà. Trong giấc ngủ, anh chụp bàn tay lên và… ngay chỗ này. Sờ đầu anh coi.

Mẹ kêu lên:

- Charles! Tóc anh bị cắt đứt thật! Laura nghe thấy Mẹ ngồi dậy, nói tiếp:

- Em sờ thấy chỗ đó, có một chỗ trên đầu anh…

Bố nói:

- Ừ, đúng chỗ đó. Anh đặt bàn tay lên…

Mẹ cắt ngang:

- Một chỗ lớn ngang bàn tay của em, cắt sạch trơn.

Bố nói:

- Anh đặt bàn tay lên và chộp đúng một… thứ gì…

Mẹ hỏi:

- Thứ gì? Nó là thứ gì?

Bố đáp:

- Anh nghĩ… anh nghĩ là một con chuột.

Mẹ kêu lớn:

- Nó đâu rồi?

- Anh không biết. Anh quăng nó ra xa, quăng mạnh hết sức.

Mẹ nói một cách yếu ớt:

- Trời ơi! Chắc chắn là một con chuột rồi. Nó cắn tóc anh đề đem làm ổ.

Một phút im lặng rồi Bố lên tiếng:



- Caroline, anh muốn chửi thề…

Mẹ thì thầm:

- Đừng, Charles.

- Hừ, nếu chửi thề được thì anh phải chửi vì anh không thể nằm thức suốt đêm để giữ không cho lũ chuột tới cắn tóc của mình.

Mẹ mong muốn một cách vô vọng:

- Em mong là mình sẽ có một con mèo.

Chuyện thành rõ ràng vào buổi sáng khi một con chuột nằm chết ngay tại nơi mà Bố đã quăng nó xuống. Và trong bữa ăn sáng Bố xuất hiện với một mảng tóc gần như trụi lủi ở phía sau đầu do con chuột đã cắn đứt hết.

Bố không lưu tâm nhiều tới việc đó nhưng không có đủ thời gian cho tóc kịp mọc lên trước khi Bố phải đi dự buổi họp các thành viên trong hội đồng địa phương. Toàn vùng đang ổn định mau tới mức có thể sẵn sàng cho việc tổ chức một hội đồng quản hạt và Bố phải lo phụ giúp. Với tư cách là người định cư sớm nhất, Bố không thể trốn tránh trách nhiệm.

Buổi họp tổ chức tại trại của Whiting nằm cách thị trấn khoảng bốn dặm về phía đông bắc. Chắc chắn là bà Whiting sẽ có mặt tại đó và Bố không thể cứ giữ mãi chiếc mũ trên đầu. Mẹ trấn an Bố:

- Đừng bận tâm về chuyện đó. Cứ nói với mọi người đúng điều đã xảy ra. Có thể nhà họ cũng có chuột.

Bố nói:

- Có nhiều điều quan trọng hơn để nói với họ chứ. Không, tốt hơn là cứ để mặc cho họ nghĩ rằng anh đã bị vợ anh xén tóc.

- Charles, anh không nên làm thế!

Mẹ kêu lên trước khi kịp nhận ra là Bố đang nói giỡn. Buổi sáng hôm đó, trước khi lái xe rời nhà, Bố dặn ở nhà đừng chờ Bố về ăn bữa trưa. Bố phải đi qua mười dặm đường chưa kể thời giờ dành cho buổi họp. Bố đưa xe về tới chuồng ngựa vào giờ ăn tối. Bố tháo ngựa khỏi xe và hấp tấp vào nhà đến nỗi gặp Carrie và Grace đang chạy ra đón. Bố gọi lớn:

- Các con! Caroline! Thử đoán coi Bố đang mang cái gì về cho mọi người.

Bố đặt một bàn tay trong túi, mắt sáng rỡ. Carrie và Grace cùng đáp:

- Kẹo!

Bố nói:

- Hơn kẹo nhiều!

Mẹ hỏi:

- Có thư hả?

Mary đoán:

- Báo. Chắc là tờ The Advance.

Laura vẫn ngắm chiếc túi của Bố. Cô thấy chắc chắn không phải bàn tay Bố mà có một vật gì đang cử động trong đó. Bố nhắc với mọi người:

- Hãy dành cho Mary coi trước tiên.

Bố lấy bàn tay ra khỏi túi. Nằm gọn trên lòng bàn tay của bố là một con mèo con màu trắng và xanh lơ. Bố cẩn thận đặt vào bàn tay Mary. Cô khẽ vuốt bộ lông mềm của nó bằng một đầu ngón tay rồi nhẹ nhàng sờ nắn những chiếc tai nhỏ nhắn, chiếc mũi và những bàn chân tí hon. Cô sững sờ nói:

- Một con mèo con. Một con mèo bé xíu như thế này.

Laura nói với cô:

- Nó còn chưa mở mắt. Lông nó xanh như màu khói thuốc nhưng mặt, ức, bàn chân và chót đuôi của nó lại trắng muốt. Vuốt của nó cũng màu trắng và bé xíu.

Tất cả đều cúi xuống con mèo con mềm mại còn chưa mở mắt trên bàn tay Mary. Chiếc miệng nhỏ màu hồng của nó thốt lên một tiếng meo nhỏ nhẹ. Bố nói:

- Nó còn quá bé để phải xa mẹ. Nhưng bố không thể bỏ lỡ dịp may bắt nó trước khi có người khác chộp được. Whiting có một con mèo từ miền Đông gửi tới. Nó đẻ được năm con mèo con và nội ngày hôm nay bốn con đã được bán với giá mỗi con năm mươi xu.

Laura trợn tròn mắt hỏi:

- Bố không phải trả năm mươi xu để mua con mèo này chứ, Bố?

Bố nói:

- Đâu có được, Bố phải trả chứ.

Mẹ vội nói:

- Em không phàn nàn gì đâu, Charles. Có được một con mèo ở trong nhà đáng giá hơn nhiều.

Mary lo lắng hỏi:

- Liệu mình có thể nuôi lớn nổi một con mèo nhỏ như thế này không?

Mẹ quả quyết:

- Ồ, được chứ. Mình sẽ cho nó ăn uống điều hòa, rửa mắt cho nó thật cẩn thận và luôn giữ ấm cho nó. Laura, con kiếm một chiếc hộp nhỏ rồi mang túi vải vụn ra chọn lấy những miếng mềm nhất và ấm nhất.

Laura làm cho con mèo con một chiếc ổ ấm áp trong chiếc hộp bằng các tông trong lúc Mẹ hâm nóng một ít sữa. Tất cả xúm lại coi Mẹ đặt con mèo trên bàn tay và cho nó ăn từng giọt sữa bằng chiếc muỗng nhỏ. Những bàn chân nhỏ xíu của nó bấu vào chiếc muỗng và chiếc miệng màu hồng của nó cố táp những giọt sữa ấm mặc dù nhiều giọt vẫn lăn xuống dưới cằm nó. Sau đó nó được đặt vào trong ổ và dưới bàn tay ấm áp của Mary nó nằm xuống ngủ thoải mái.

Mẹ nói:

- Sức sống của bất kỳ con mèo nào cũng rất lớn nên chắc chắn nó sẽ sống bình thường.

Chương 4

NHỮNG NGÀY HẠNH PHÚC

Bố nói thị trấn đang phát triển nhanh. Những người tới định cư đang dồn về và hối hả dựng nhà. Một buổi tối Bố Mẹ đi bộ ra thị trấn để giúp tổ chức một buổi lễ và không lâu sau đó đã hình thành xong một cơ sở lo việc dựng nhà thờ. Vì không có đủ thợ mộc theo yêu cầu của công việc nên Bố đi làm thợ mộc.

Mỗi buổi sáng, Bố làm các công việc thường lệ trong nhà rồi đi bộ ra thị trấn xách theo chiếc xô thiếc đựng bữa ăn trưa. Bố khởi sự làm việc sớm từ lúc bảy giờ sáng chỉ nghỉ trưa một lát rồi làm tiếp cho tới sáu giờ rưỡi chiều và trở về nhà ăn cơm tối rất trễ. Mỗi tuần Bố đều được trả công mười lăm đô-la.

Đây là thời gian hạnh phúc vì rau trái trong vườn đang lớn, bắp và lúa mạch rất tốt còn con bê đã dứt sữa nên lúc này có đủ sữa lọc để làm phô-mai trắng và có đủ kem để làm cả bơ lẫn sữa lỏng. Nhưng đặc biệt hơn hết là Bố đang kiếm được khá nhiều tiền.

Thường thường, khi làm việc ở ngoài vườn, Laura hay nghĩ tới việc đi học của Mary. Gần hai năm đã trôi qua kể từ khi mọi người được biết có một trường học dành cho người mù. Mỗi ngày mọi người đều nghĩ về ngôi trường đó và mỗi đêm tất cả vẫn cầu nguyện cho Mary được đi học. Điều đau buồn nhất trong chuyện bị mù của Mary là tai biến này đã ngăn cản việc học của cô. Cô rất thích được học đọc học viết và luôn mong sẽ trở thành cô giáo. Bây giờ cô không khi nào còn có thể đi dạy học. Laura không mong điều đó nhưng lúc này cô lại phải theo đuổi và cô có thể đi dạy ngay khi đủ mười sáu tuổi để kiếm thêm tiền giúp cho việc đi học của Mary.

Trong lúc cuốc đất, cô nghĩ:

- Khỏi suy nghĩ nhiều. Mình có thể nhìn thấy mà. Cô nhìn thấy chiếc cuốc, thấy mọi màu sắc của đất, thấy từng khoảng sáng tối nhỏ của những dâyđậu trong đám lá dầy. Chỉ cần khẽ ngước lên là cô nhìn thấy đồng cỏ bạt ngàn đang layđộng, thấy đường chân trời màu xanh xa thẳm, thấy từng bầy chim bay lượn, thấy Ellen cùng những con bê trên triền dốc cỏ non, thấy mọi lớp màu xanh khác nhau của nền trời và những cồn mây mùa hè chồng chất trắng nhưtuyết. Cô nhìn thấy quá nhiều còn Mary chỉ thấy một màn tối đen đặc.

Cô hy vọng dù không dám chắc là có lẽ vào mùa thu Mary sẽ được tới trường. Bố hiện đang kiếm được nhiều tiền. Nếu bây giờ Mary có thể tới trường thì Laura sẽ ráng sức học thật chăm chỉ để bảo đảm có thể đi dạy học ngay khi cô vừa đủ mười sáu tuổi. Lúc đó cô sẽ kiếm ra tiền để Mary được học tiếp tục ở trường trung học. Tất cả đều cần có quần áo giầy dép và Bố còn phải thường xuyên mua bột, đường, trà và thịt ướp muối. Lại thêm số nợ mua gỗ dựng nửa căn nhà mới, số than cần dự phòng cho mùa đông và các khoản thuế má. Nhưng năm nay đã có hoa màu trong vườn cùng với bắp và lúa mạch. Qua năm tới thì gần như hết thảy những thứ cần để sống đều đã được gieo trồng.

Nếu có thêm bầy gà mái và một con heo thì còn có cả thịt. Bây giờ vùng này đã thành vùng định cư nên rất hiếm mồi săn, vì vậy muốn có thịt ăn thì phải mua hoặc lo chăn nuôi. Có thể vào năm tới Bố sẽ mua một con heo và mấy con gà mái. Hiện một số người tới định cư có mang theo những giống vật đó.



Một buổi tối Bố trở về mặt sáng rỡ. Bố gọi lớn:

- Hãy đoán coi có chuyện gì, Caroline và cả các con nữa.

Bố nói tiếp ngay:

- Bữa nay anh gặp Boast ở thị trấn và ông ta chuyển lại lời nhắn của bà Boast cho biết bà ấy đang lo gây cho mình một con gà mái.

Mẹ nói:

- Ô, Charles!

Bố nói:

- Ngay khi lũ gà con đủ lớn để tự cào bới được, ông ta sẽ mang cho mình một lứa.

Mẹ nói với giọng biết ơn:

- Ô, Charles, đúng là một tin tốt lành. Cũng thật thích thú là bà Boast làm việc này. Bà ấy hiện ra sao, ông ấy có nói gì không?

- Cả hai đều bình thường. Bà ấy bận rộn lắm nên không thể ra thị trấn trong mùa xuân này nhưng lúc nào bà ấy cũng nhớ tới em.

Mẹ nói:

- Một lứa trứng thì có khả năng cho tới mười hai con gà con hoặc nhiều hơn nữa. Chăm nom cỡ đó thì cũng không hẳn là nhiều.

Bố nhắc:

- Họ không quên những gì mà em đã dành cho họ khi họ tới đây lúc mới làm xong đám cưới rồi đi lạc trong bão tuyết và mình là những người duy nhất định cư trong vòng bốn mươi dặm ở đây. Boast vẫn nhắc đến chuyện đó luôn.

Mẹ nói:

- Xì! Có gì đáng kể đâu. Nhưng cả một lứa trứng… thì trong một năm mình sẽ có hẳn một đàn gà.

Nếu có một bầy gà con mà không bị quạ ó với cầy cáo bắt thì tới mùa hè đã có một số gà mái tơ. Năm tới đám gà mái tơ này bắt đầu đẻ trứng và lúc đó sẽ có thêm trứng để ấp. Năm sau nữa hẳn đã có gà giò để chiên và có thêm nhiều gà mái tơ nữa để tăng cường thêm bầy gà. Lúc đó còn có trứng để ăn và khi lũ gà mái quá già không còn ấp trứng nổi thì Mẹ có thể làm bánh nhồi thịt gà. Mary nói:

- Nếu mùa xuân tới mà Bố mua nổi một con heo con thì chỉ trong vòng hai năm mình sẽ có món thịt đùi chiên trứng. Rồi còn có mỡ heo, xúc xích, thịt sườn và cả giò thủ nữa.

Carrie chen vào sang sảng:

- Bé Grace còn có thể nướng một chiếc đuôi heo.

Grace thắc mắc:

- Tại sao? Đuôi heo là cái gì?

Carrie có thể nhớ lại thời gian mổ heo nhưng Grace chưa bao giờ được cầm chiếc đuôi heo trước vỉ lò bếp, ngắm nó chín vàng và kêu xèo xèo. Bé chưa từng được thấy Mẹ nhắc khỏi lò chiếc chảo mỡ đầy ắp thịt sườn mọng mỡ béo ngậy đang nổ lốp bốp. Bé chưa từng được thấy chiếc đĩa lớn màu xanh chồng chất bánh nhồi thịt cũng như chưa từng được múc đầy muỗng nước thịt để tưới lên những chiếc bánh kếp. Bé chỉ nhớ vùng Dakota và món thịt bé biết chỉ là thịt mỡ heo ướp muối trắng bệch mà thỉnh thoảng Bố mua về.

Nhưng một ngày nào đó họ sẽ có lại tất cả những món ăn ngon lành vì thời kỳ tốt đẹp hơn đang tới. Lúc này với nhiều công việc để làm và mọi thứ đều có vẻ tiến triển, ngày tháng trôi đi như bay. Cả nhà bận rộn đến nỗi suốt ngày không mấy khi thấy nhớ Bố. Rồi mỗi buổi tối khi trở về, Bố luôn đem theo về những tin tức trong thị trấn và cả nhả cũng có thật nhiều chuyện để kể cho Bố nghe.

Suốt ngày cả nhà gom lại những chuyện hấp dẫn nhất để kể cho Bố nghe. Có một chuyện đã xảy ra mà cả nhà vẫn khó đoán biết Bố có tin nổi không.

Trong lúc Mẹ đang dọn giường còn Laura và Carrie rửa chén đĩa thì tất cả bỗng nghe thấy con mèo con gào lên một cách kinh khủng. Lúc này con mèo con đã mở mắt và có thể chạy nhảy khắp nhà săn đuổi những mảnh giấy mà Grace đính lại thành một chuỗi dài.

Mẹ gọi:

- Grace, coi chừng! Không được làm đau con mèo.

Grace đáp một cách nghiêm chỉnh:

- Con đâu có đụng tới con mèo.

Trước khi Mary có thể lên tiếng, con mèo lại gào lên. Mẹ nói lớn từ phòng ngủ:

- Không làm vậy, Grace! Con đạp lên nó hả?

Grace đáp:

- Đâu có, Mẹ!

Con mèo lại gào lên thảm thiết và Laura rời khỏi chảo nước rửa chén.

- Ngưng ngay, Grace! Em đang làm gì con mèo vậy?

Grace mếu máo:

- Em đâu có làm gì con mèo! Em không thấy nó đâu hết! Không thấy con mèo ở chỗ nào. Carrie nhìn xuống dưới lò bếp phía sau chiếc thùng gỗ. Grace trườn xuống dưới chiếc khăn trải bàn để tìm ở gầm bàn. Mẹ ngó dưới ngăn giá thấp nhất của chiếc kệ thấp còn Laura lùng sục quanh mấy chiếc giường.

Lúc đó con mèo lại gào lên và Mẹ thấy nó ở sau cánh cửa ra vào. Tại đó, giữa cánh cửa và bức vách con mèo nhỏ xíu đang dồn đuổi một con chuột. Con chuột lớn gần ngang con mèo đang nhảy nhót chống trả lại. Nó cuống cuồng cắn trả con mèo. Con mèo gào lên khi bị nó cắn trúng nhưng vẫn chặn không cho nó chạy đi. Những chiếc chân nhỏ xíu cố trụ vững và hàm răng cắn ngập vào lớp da bị rách của con chuột. Con mèo gần như xiểng liểng muốn té vì chân còn quá yếu. Con chuột lại táp nó và táp thêm nữa.

M ẹ vội quơ chiếc chổi:

- Laura, nhấc con mèo lên để Mẹ xử con chuột.

Đuơng nhiên Laura phải làm theo nhưng cô không thể không lên tiếng:

- Ô, con không thích làm vậy, Mẹ! Nó đang hăng máu. Đây là trận đấu của nó mà.

Đúng lúc bàn tay Laura đang chụp xuống, còn mèo nhỏ gom sức tung ra một cố gắng. Nó chồm lên trên con chuột, đè dí xuống bằng cả hai chân trước và gào lên trong lúc cắn hàm răng vào con chuột. Lúc đó những chiếc răng li ti của nó bập vào cổ con chuột. Con chuột ré lên đau đớn rồi rũ xuống. Thế là bằng sức chính mình, con mèo con đã giết chết con chuột, con chuột đầu tiên của nó. Mẹ nói:

- Có ai được nghe nói về một trận đấu giữa mèo và chuột bao giờ.

Con mèo con cần có mẹ liếm các vết thương và khẽ gừ gừ một cách kiêu hãnh về việc đã làm được. Mẹ cẩn thận lau rửa các vết thương cho nó và cho nó một ít sữa ấm. Carrie và Grace vuốt ve nhè nhẹ chiếc mũi bé xíu và lớp lông mềm mại trên đầu nó trong lúc nó chúi vào nằm ngủ dưới bàn tay ấm áp của Mary. Grace nắm đuôi con chuột đã chết đem quăng ra xa.

Và suốt khoảng thời gian còn lại của ngày hôm đó tất cả luôn nhắc với nhau rằng đó đúng là một câu chuyện thật hấp dẫn để kể cho Bố nghe khi Bố về.

Tất cả chờ cho tới khi Bố rửa mặt, chải đầu xong và ngồi vào bàn ăn. Laura trả lời những câu Bố hỏi về công việc thường lệ trong nhà cho biết cô đã cho lũ ngựa, con bò cái Ellen và mấy con bê uống nước xong và đã rời cọc buộc cho chúng. Dạo này trời đêm dễ chịu tới mức cô không cần đưa chúng vào chuồng. Chúng nằm ngủ ngay dưới ánh sao và có thể thức dậy gặm cỏ vào bất kỳ lúc nào tùy thích.

Rồi đã tới lúc kể cho Bố nghe câu chuyện hấp dẫn về việc làm của con mèo con. Bố nói chưa bao giờ được nghe nhắc tới một câu chuyện như thế. Bố ngắm con mèo con màu xanh trắng đang dựng thẳng chiếc đuôi mỏng manh đi lại trong phòng một cách thận trọng. Bố nói:

- Con mèo con này sẽ là tay thợ săn tài nhất trong vùng.

Một ngày đang trôi qua trong sự thoải mái hoàn toàn. Cả nhà quây quần bên nhau. Mọi việc đã làm xong ngoại trừ số chén đĩa trong bữa ăn tối sẽ được rửa vào ngày mai. Bữa ăn tối thật ngon với món bánh mì quét bơ ăn cùng khoai tây chiên, phô-mai trắng và rau sống trộn dấm đường.

Bên ngoài các khung cửa để ngỏ, đồng cỏ sậm tối nhưng nền trời vẫn sáng nhạt với những ngôi sao đầu tiên bắt đầu lay động. Gió thổi thoang thoảng khuấy động không khí trong nhà đầy hơi ấm của lò bếp hòa trộn với hương thơm tươi mát trên đồng cỏ cùng mùi thức ăn, mùi trà, mùi xà phòng tắm rửa và mùi ván gỗ mới từ các phòng ngủ vừa làm xong.

Cảm giác thoải mái hơn hết có lẽ do từ sự biết chắc rằng ngày mai cũng vẫn như thế, vẫn là một ngày bình thường tuy nhiên sẽ có một chút thay đổi. Nhưng Laura chưa hề biết về sự thay đổi này cho tới khi Bố hỏi:

- Con nghĩ thế nào về việc đi làm ở thị trấn?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngôi Nhà Nhỏ Trên Thảo Nguyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook