Chương 48: CON VẬT LẠ LÙNG
Đang cập nhật
06/10/2016
Trọn ngày hôm sau, Laura nhớ lại. Cô nhớ lại vùng nước sâu mát lạnh dưới bóng của những hàng liễu cao vút. Cô nhớ lại rằng cô không được phép tới gần đó.
Bố vắng nhà, Mary ngồi với mẹ trong căn nhà hầm. Laura chơi một mình dưới nắng nóng. Những bông hao lưỡi bào màu xanh da trời đang héo úa giữa đám cỏ ống ủ rũ. Cô đi qua thung lũng dương liễu và chơi trong đồng cỏ giữa những bụi hoa dại. Nắng nóng gắt với gió hừng hực.
Rồi Laura nghĩ tới gò đất. Cô muốn lại được trèo lên đó. Cô tự hỏi liệu có thể trèo lên nổi không. Bố không dặn là cô không được trèo lên gò đất.
Cô chạy xuống bờ dốc, băng qua vùng đất thấp, qua khu cỏ cao thô ráp. Gò đất đứng thẳng và cao vút. Không dễ gì trèo lên nổi. Đất khô trơn trượt dưới chân Laura, áo cô dính đất dơ ngay chỗ cô thúc đầu gối vào trong khi cô bíu lấy đám cỏ cố đu mình lên. Bụi đất khiến làn da đẫm mồ hôi của cô ngứa ngáy. Nhưng ít nhất thì cô đã áp được bụng vào mép gò. Cô ráng sức nhào lên và lăn tròn. Thế là cô đã lên trên được gò đất.
Cô nhảy dựng lên và có thể nhìn thấy hồ nước đầy bóng mát dưới hàng liễu. Ở đó mát và ẩm ướt khiến cô thấy khát cả toàn thân. Nhưng cô nhớ rằng không được tới đó.
Gò đất có vẻ lớn, trống hoe và chẳng có gì đáng chú ý. Nó rất hấp dẫn vào lúc có bố ở đây, còn lúc này nó chỉ là một mặt đất bằng phẳng và Laura nghĩ nên trở về nhà kiếm nước uống. Cô khát quá rồi.
Cô trượt xuống theo bên bờ gò đất và từ từ đi dọc theo con đường mà cô đã qua. Phía dưới đám cỏ cao, không khí rất ngột ngạt và nóng bức. Căn nhà ở quá xa còn Laura thì khát nước kinh khủng.
Cô nhớ rất rõ là không được đến gần khu hồ bơi nước sâu đầy bóng mát nhưng thình lình cô quay ngước lại và hối hả chạy về phía đó. Cô nghĩ là cô chỉ ngắm nó thôi. Chỉ ngắm nó thôi cũng đủ đem lại cho cô một cảm giác dễ chịu. Rồi cô nghĩ cô có thể dầm chân ở sát bờ và dứt khoát không đi tới chỗ nước sâu.
Cô đã tới lối đi mà bố mở ra và chạy nhanh hơn.
Đúng giữa lối đi, một con vật đứng trước mặt cô.
Laura nhảy lui phắt lại, đứng, nhìn nó. Cô chưa hề thấy một con vật như thế. Nó dài gần bằng Jack những chân lại ngắn ngủn. Bộ lông màu xám của nó xù lên khắp người. Đầu nó bẹt và những cái tai rất nhỏ. Cái đầu bẹt của nó từ từ nghểng lên và nhìn Laura.
Cô ngắm chăm chú khuôn mặt kì lạ của nó. Và trong khi người và vật đứng bất động nhìn nhau, thân hình con vật co ngắn lại đồng thời nở lớn ra và áp sát trên mặt đất. Nó trở thành mỏng hơn và mỏng hơn mãi cho tới khi chỉ là một bộ lông xám nằm tại đó. Nó hoàn toàn không còn giống một con vật vì chỉ có đôi mắt nhìn lên.
Từ từ và thận trọng, Laura cúi xuống, lượm một cành liễu lên. Lúc này cô cảm thấy yên tâm hơn. Cô nghiêng người quan sát bộ da phẳng lì màu xám kia.
Cả bộ da và Laura đều không cử động. cô thầm hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu cô thọc nó. Nó có thể sẽ đổi sang một hình thức khác. Cô thọc nó nhè nhẹ với cành cây ngắn.
Một tiếng gừ khủng khiếp bật ra. Mắt con vật lộ hung quang và hàm răng trắng ỏn dữ dằn của nó gần chụp sát vào mũi của Laura.
Laura vùng bỏ chạy. Cô chạy cực nhanh, không hề ngơi nghỉ cho đến khi về tới nhà căn hầm.
Mẹ nói:
- Chúa ơi, Laura! Tự đầy ải mình trong cái nóng như thế này thì con sẽ đổ bệnh thôi.
Trọn thời gian đó, Mary ngồi như một vị tiểu thư đánh vần những từ trong một cuốn sách do mẹ dùng để dạy cô đọc. Mary đúng là một cô bé ngoan ngoãn.
Laura thật tệ hại và cô biết điều đó. Cô đã không giữ đúng lời hứa với bố. Nhưng không ai nhìn thấy cô, không ai biết là cô đã đi về phía hồ nước sâu. Nếu cô không nói ra thì không một ai biết nổi. Chỉ có con vật lạ lùng kia biết nhưng nó không thể kể lại. Dù vậy, cô vẫn thấy xốn xang khó chịu trong lòng.
Đêm đó, Laura nằm thức mải bên cạnh Mary. Bố và mẹ cùng ngồi trong ánh sao bên ngoài khung cửa và bố đang chơi đàn.
- Ngủ đi, Laura.
Mẹ nói dịu dàng và cây đàn cũng dịu dàng nói với cô. Bố là một cái bòng in lên nền trời và chiếc vĩ cầm của bố nhảy múa giữa những vì sao lớn.
Mọi thứ đều đẹp và tốt lành, ngoại trừ Laura. Cô đã thất hứa với bố. Thất hứa cũng tồi tệ như nói dối. Laura ước thầm là cô đã không làm việc đó. Nhưng cô đã làm rồi, và khi bố biết, bố sẽ phạt cô.
Bố tiếp tục chơi đàn nhè nhẹ dưới ánh sao. Cây đàn của bố hát ru cô một cách ngọt ngào, êm ái. Bố vẫn nghĩ cô là một cô bé ngoan. Cuối cùng, Laura không chịu đựng được thêm nữa.
Cô tụt xuống khỏi giường, rón rén bước qua nền nhà bằng đất lạnh lẽo. Trong chiếc áo dài và chiếc mũ ngủ, cô đứng bên cạnh bố. Bố kéo những nốt nhạc cuối cùng trên mầy sợ dây đàn và cô thấy bố đang mỉm cười với cô.
Bố hỏi:
- Có chuyện gì vậy, bình rượu nhỏ? Con giống như một bóng ma nhỏ trắng toát trong bóng đêm.
Laura lên tiếng, lí nhí và run giọng:
- Con…con… đã đi về hồ nước sâu.
- Con đã làm thế sao.
Bố bật kêu. Rồi bố hỏi:
- Được, thế cái gì đã ngăn con lại?
Laura thì thào:
- Con không biết. Nó có bộ lông màu xám và nó… nó căng mỏng ra. Nó gừ nữa!
Bố hỏi:
- Nó lớn cỡ nào?
Laura kể lại tất cả về con vật lạ lùng kia. Bố nói:
- Chắc là một con nhím.
Rồi bố im lặng một hòi lâu và Laura chờ đợi. Laura không nhìn rõ mặt bố trong bóng tối nhưng cô ngã người vào đầu gối bố và cảm thấy bố mạnh mẽ và tử tế vô cùng.
Cuối cùng, bố lên tiếng:
- Này, Laura, bố không biết phải làm gì. Con thấy đó, bố đã tin tưởng con. Thật khó biết điều cần làm với người không thể tin tưởng nổi. Nhưng con có biết điều mà người ta cần làm với một người không thể tin tưởng nổi không?
Laura run giọng:
- Đ… điều gì vậy?
Bố nói:
- Cần phải canh chừng. Cho nên bố nghĩ cần canh chừng con. Mẹ sẽ làm việc này vì ngày mai bố có công việc ở nhà Nelson. Ngày mai con phải luôn ngồi ở chỗ nào mà mẹ có thể canh chừng con. Suốt ngày con không được rời khỏi tầm mắt của mẹ. nếu con ngoan ngoãn trọn ngày thì bố mẹ sẽ cho con được thử thách lại như một cô bé mà bố mẹ có thể tin tưởng.
Bố hỏi mẹ:
- Em thấy sao, Caroline?
Mẹ nói từ ngoài bóng tối:
- Được mà Charles. Ngày mai em sẽ trông chừng nó. Nhưng em đoán chắc là con bé sẽ ngoan ngoãn. Thôi, trở lại giường ngủ đi, Laura.
Hôm sau là một ngày khủng khiếp.
Mẹ lo khâu vá và Laura phải ngồi trong căn nhà hầm. Cô không thể ra suối lấy nước vì như thế sẽ ra khỏi tầm nhìn của mẹ. Mary đi lấy nước rồi đưa Carrie đi chơi trên đồng cỏ. Laura phải ngồi ở trong nhà.
Jack nằm đặt mũi trên mấy bàn chân và ngoắc ngoắc đuôi. Rồi nó nhảy chồm chồm ra ngoài lối mòn, quay lại nhìn cô, vẫy vẫy tai như nài nỉ cô bước ra. Nó không thể hiểu nổi lí do cô phải ngồi lại.
Laura phụ giúp mẹ. Cô rửa chén đĩa, dẹp cả 2 chiếc giường, quét sạch nền nhà và bày bàn ăn. Bữa ăn trưa, cô ngồi cúi đầu trên ghế và ăn bất cứ thứ gì mẹ đặt trước mặt. Rồi cô lo lau chùi chén đĩa. Sau đó, cô tháo mảnh vá ở giữa một tấm khăn trải bàn. Mẹ lật những mảnh vải lại, ghép khít với nhau và Laura khâu một đường mới với những mũi kim bé xíu.
Cô nghĩ đường khâu đó và ngày hôm đó đều kéo dài vô tận.
Nhưng cuối cùng, mẹ cuốn gói đồ khâu lại và đã tới giờ lo bữa ăn tối.
Mẹ nói:
- Con đã tỏ ra là một cô bé ngoan rồi đó, Laura. Mẹ sẽ nói điều này với bố. Và sáng mai mẹ con mình sẽ đi kiếm con nhím kia. Mẹ đảm bảo là nó đã cứu con khỏi chết đuối vì nếu con đi tới chỗ nước sâu, con sẽ lao xuống đó. Khi con làm một điều hư hỏng thì con sẽ rất dễ tiếp tục hư hỏng và sớm hay muộn, một điều khủng khiếp sẽ xảy ra.
Laura nói:
- Dạ, mẹ.
Lúc này, cô đã hiểu điều đó.
Một ngày đã trôi qua. Laura không được thấy mặt trời mọc và cũng không thấy những bóng mây in trên đồng cỏ. Những bông hoa bìm bìm đã héo và những bông lưỡi bào trong ngày hôm đó đã tàn rụi. Suốt ngày, Laura không được thấy nước chảy trong suối, không được thấy những con cá nhỏ và những con bọ nước chạy lăng quăng. Cô đã được nhìn nhận là ngoan ngoãn để không bao giờ còn bị coi chừng nghiêm ngặt nữa.
Hôm sau, cô cùng mẹ đi kiếm con nhím. Cô chỉ cho mẹ nơi thấy con nhím nằm ép xuống cỏ trên lối đi. Mẹ kiếm ra hang của nó. Đó là một miệng lỗ tròn dưới một lùm cỏ trên bờ sông. Laura gọi lớn và thọc một cành cây vào bên trong lỗ hang.
Nếu con nhím đang ở trong hang, nó cũng không bò ra. Không bao giờ Laura còn nhìn thấy lại con nhím già màu xám đó.
06. VÒNG HOA HỒNG
Trên đồng cỏ phía bên kia chuồng bò, có một dải đá màu xám. Dải đá vườn lên khỏi thảm cỏ gợn sóng và những cụm hoa dại đu đưa. Mặt dải đá bằng phẳng gần như nhẵn thín, đủ rộng cho Laura và Mary chạy từ mép này qua mép khác và dài tới mức các cô có thể chạy đùa. Dải đá trở thành một chỗ chơi tuyệt vời.
Những lớp rêu xám xanh có cạnh nhám xù xì phủ bằng trên mặt đá. Bầy kiến lang thang qua lại. Một con bướm cũng thường đáp xuống nghỉ ngơi. Lúc đó, Laura thấy những chiếc cánh như nhung từ từ mở ra rồi khép lại tựa hồ con bướm đang thở bằng cánh. Cô còn thấy những bàn chân li ti trên mặt đá, những sợi râu rung rinh và cả những con mắt tròn không có mí mắt.
Cô không bao giờ cố bắt một con bướm. Cô biết cánh bướm phủ một lớp lông nhỏ không nhìn thấy nổi. Một va chạm sẽ chà đứt lớp lông này và khiến con bướm đau đớn.
Mặt trời luôn sưởi ấm dải đá lớn màu xám. Ánh nắng luôn dọi trên các gợn sóng cỏ trên đồng và chim bướm bay lượn trong nắng. Ở đây cũng luôn có những làn gió nhẹ đưa lại hơi ấm và hương thơm của đồng cỏ đang được sưởi ấm trong nắng. Xa xa, về phái chân trời vươn xuống mặt đất, có những vật nhỏ xám đen chuyển động trên đồng cỏ. Đó là bầy bò đang gặm cỏ.
Laura và Mary không khi nào chơi trên dải đá vào buổi sáng và ở lại cho tới khi mặt trời sắp lặn, vì đó là lúc bầy bò đi ngang qua. Chúng đi thành từng bầy với những chiếc móng đạp rầm rập và những chiếc sừng hất lên. Người chăn bò Johnny Johnson đi theo chúng. Anh ta có khuôn mặt tròn đỏ rực, cặp mắt tròn xanh lơ và mái tóc vàng bạc phếch. Anh ta chỉ cười và không nói gì. Anh ta không thể nói vì không biết một tiếng nói nào của Mary và Laura.
Một buổi chiều, bố gọi các cô từ bên dòng suối. Bố sắp tới dải đá để xem Johnny Johnson đưa bầy bò trở về và Laura với Mary có thể đi theo bố.
Laura nhảy lên vì thích thú. Cô chưa bao giờ được nhìn bầy bò ở thật gần và cô hoàn toàn không sợ gì khi có bố ở đó. Mary bước tới từ từ và đứng sát bên bố.
Bầy bò sắp tới nơi. Tiếng rống của chúng trở nên lớn hơn, những chiếc sừng hất lên và một lớp bụi mỏng bốc cao phía sau chúng.
Bố nói:
- Chúng tới đấy! Leo lên!
Bố nhấc Mary và Laura lên dải đá. Lúc này, tất cả ngắm bầy bò.
Những thớt lưng đủ màu đỏ, nâu, đen, trắng và đốm vá chập chờn ngay bên cạnh. Những con mắt tròn, những chiếc lưỡi đang liếm những chiếc mũi bẹt, những chiếc đầu lật nghiêng hung hãn để thúc những chiếc sừng dữ dằn tới. Nhưng Laura và Mary đứng ngắm an toàn trên dải đá cao và bố đứng sát đó.
Con bò cuối bầy đi ngang lúc cả Laura lẫn Mary cùng nhận ra một con bò đẹp nhất so với tất cả những con bò mà các cô từng thấy.
Đó là một con bò màu trắng với những chiếc tai đỏ ngay giữa trán. Những chiếc sừng nhỏ của nó cũng màu trắng uốn cong vào bên trong chĩa thẳng tới điểm đỏ trên trán. Và chính giữa bên sườn màu trắng của nó là một vòng tròn hoàn hảo các điểm đỏ lớn như những bông hồng.
Ngay cả Mary cũng nhảy lên. Laura kêu lớn:
- Ô, coi kìa! Ô, coi kìa! Bố coi con bò với một vòng hoa hồng.
Bố cười vui. Bố giúp Johnny Johnson tách con bò này ra khỏi bầy bò. Bố gọi với lại:
- Tới đây, các co gái! Tới giúp bố đưa nó về chuồng!
Laura nhảy phắt khỏi dải đá vừa chạy tới giúp bố vừa la:
- Sao, bố nói sao? Ô, bố, mình sẽ nuôi nó sao?
Con bò trắng đã được lùa vào chuồng và bố đáp:
- Nó là con bò của mình.
Laura đảo người lại và cắm đầu chạy. Cô nện chân thình thịch trên lối đi, đâm bồ vào căn nhà hầm, la lên:
- Ô, mẹ, mẹ! Tới coi con bò! Nhà mình có một con bò! Ô, mẹ ơi, con bò đẹp nhất!
Mẹ bồng Carrie lên và tới coi. Mẹ nói:
- Charles!
Bố lên tiếng:
- Của mình đó, Caroline! Em thấy nó thế nào?
Mẹ nói:
- Nhưng mà... Charles!
Bố nói:
- Con bò này của Nelson. Anh phải trả lại ông ấy bằng một số ngày làm việc. Nelson cần người giúp việc để cắt cỏ và gặt lúa. Hãy nhìn nó coi. Nó là một con bò sữa nhỏ nhưng rất tốt. Caroline, mình sắp có sữa và bơ rồi.
Mẹ nói:
- Ô, Charles!
Laura không chờ nghe thêm nữa. Cô xoay người và lại chạy, chạy hết sức nhanh xuống lối mòn, vào căn nhà hầm. Cô chộp lấy chiếc ca thiếc trên bàn ăn và lao ngược trở ra.
Bố đã cột con bò cái trắng vào ngăn chuồng nhỏ riêng của nó, bên cạnh Pete và Bright. Nó đứng lặng lẽ nhai. Laura ngồi xổm xuống bên cạnh nó, một tay cầm cẩn thận chiếc ca thiếc, còn tay kia nắm lấy con bò cái và vắt sữa giống hệt như cô vẫn thấy bố làm khi bố vắt sữa. Và lập tức, một tia sữa trắng ấm phun vào chiếc ca.
Mẹ kêu lên:
- Chúa ơi! Con đang làm gì vậy!
Laura đáp:
- Con đang vắt sữa, mẹ!
Mẹ nó nhanh:
- Không phải ở bên đó. Nó đá con bây giờ.
Nhưng con bòn cái hiền lành chỉ quay đầu lại nhìn Laura với cặp mắt dịu dàng. Nó có vẻ ngạc nhiên nhưng không đá.
Mẹ tiếp:
- Khi lấy sữa bò cái, phải luôn đứng bên phải, Laura.
Nhưng bố lên tiếng:
- Hãy coi bình rượu nhỏ kìa! Ai dạy con vắt sữa vậy?
Không ai dạy Laura hết. Cô biết cách vắt sữa là do đã quan sát bố vắt sữa. Bây giờ, tất cả đều đứng ngắm cô. Từng tia sữa nối theo nhau phun vào chiếc ca rồi tia này sau tia khác kêu xì xì và nổi bọt cho tới khi bọt trắng dâng lên gần ngang miệng ca.
Lúc đó, bố, mẹ, Mary, Laura mỗi người hớp một lớp sữa ấm, ngọt dịu và để phần còn lại cho Carrie uống. Tất cà đều thấy dễ chịu và cùng đứng ngắm con bò cái tuyệt đẹp kia.
Mary hỏi:
- Nó tên là gì?
Bố bật cười lớn, nói:
- Nó tên là Reet.
Mẹ nhắc lại:
- Reet? Đó hẳn là một cái tên nước ngoài?
Bố nói:
- Gia đình Nelson bảo nó là một cái tên Nauy. Khi anh hỏi cái tên đó nghĩa là gì thì bà Nelson nói nó là “Reet”.
Mẹ hỏi:
- Reet là cái gì ở trên đời này?
Bố nói:
- Đó cũng là điều anh hỏi bà Nelson. Bà ấy chỉ đáp “một Reet” và anh thấy muốn điên cái đầu vì cuối cùng bà ấy nói “một Reet hoa hồng”.
Laura hô lên:
- Một vòng! Một vòng hoa hồng!
Thế là cà nhà đều cười cho tới khi không còn cười được nữa.
Bố nói:
- Nó vượt xa tất cả.
Bố tiếp:
- Ở Wisconsin, mình đã sống với người Thụy Điển và người Đức. Ở vùng đất của người da đỏ, mình sống với người da đỏ. Bây giờ ở đây, Minnesota, tất cả láng giềng của mình là người Nauy. Họ cũng là những người láng giềng tốt. Nhưng anh cho rằng loại bạn nông dân này của mình là rất hiếm có.
Mẹ nói:
- Thôi, mình sẽ không gọi con bò này là “Reet” hay là “Weath of Roses” nữa. Tên nó là Spot.
07. CON BÒ ĐỰC TRÊN MÁI NHÀ
Bây giờ Laura và Mary có thêm việc để làm.
Mỗi buổi sáng trước khi mặt trời mọc, các cô phải đưa Spot tới dải đá xám lớn chờ bầy bò để Johnny có thể dẫn nó theo những con bò khác ra ăn cỏ suốt ngày ngoài đồng. Và, mỗi buổi chiều, các cô phải nhớ tới đón bầy bò để đưa Spot về chuồng.
Vào buổi sáng, các cô chạy băng qua những bụi cỏ đẫm sương khiến bàn chân ướt nhẹp và các dải viền quần áo như nhúng nước. Các cô thích hất bàn chân trần vào những cọng cỏ có sương đọng thành chuỗi. Các cô cũng thích nhìn mặt trời mọc lên từ chân trời.
Lúc đầu, mọi thứ đều bất động và xám xịt. Bầu trời màu xám, cỏ màu xám với sương đọng, ánh sáng màu xám và gió như kìm hơi thở lại.
Rồi những vệt màu xanh lục xuất hiện ở phía trời đông. Nếu ở đó có một cụm mây thì cụm mây đổi thành màu hồng. Laura và Mary ngồi trên dải đá ẩm lạnh vòng ôm những ống chân rét cóng. Các cô đặt cằm trên đầu gối và ngắm nhìn trong lúc Jack ngồi trên đám cỏ phía dưới các cô cũng nhìn ngắm. Nhưng các cô không bao giờ kịp thấy lúc bầu trời khởi sự chuyển thành màu hồng.
Chân trời có màu hồng rất nhạt rồi chuyển thành màu hồng đậm. Màu hồng lan cao hơn trên bầu trời trong lúc chân trời rạng sánh hơn và cao hơn. Chân trời bỗng chói lọi ánh lửa và thình lình những cụm mây nhỏ lấp lánh vàng rực. Ở chính giữa khoảng màu lửa chói lọi ngay trên mặt đất phẳng, một viền nhỏ mặt trời xuất hiện. Đường viền như một tia lửa ngắn màu trắng. Đột ngột, mặt trời vọt lên, tròn xoe, cực lớn, lớn khác xa mặt trời bình thường và tưng bừng với vô vàn ánh sáng thiêu cháy gần hết nét tròn đã có.
Laura luôn bị choá mắt. Chính ngay lúc cô bị choá mắt, bầu trời chuyển thành màu xanh và đám mây vàng rực vụt biến mất. Hằng ngày, mặt trời chiếu sáng khắp đồng cỏ cho hàng ngàn con chim bay lượn và hót líu lo.
Chiều tối, khi bầy bò trở về, Laura và Mary luôn chạy thật nhanh tới dải đá trước khi những cái đầu, những chiếc sừng, những ống chân thình thịch tới gần.
Lúc này, bố đang làm việc cho ông Nelson nên Pete và Bright không có việc để làm. Chúng cũng theo Spot đi với bầy bò ra ăn cỏ ngoài đồng. Laura không bao giờ sợ con bò trắng Spot hiền lành, nhưng Pete và Bright lớn đến nỗi ai cũng khiếp hãi.
Một buổi tối, hết thảy bầy bò bỗng nổi giận. Chúng la rống, chạy rầm rập trở về và khi tới chỗ dải đá, chúng không đi thẳng. Chúng chạy vòng vòng, rống lớn và húc lẫn nhau. Mắt chúng lộ tròn, sừng chĩa tới phang chém lẫn nhau. Móng chân chúng hất bụi mù mịt trong tiếng sừng va đập chan chát rợn người.
Mary sợ tới mức không cử động được. Laura kinh hoàng nhảy đại xuống khỏi dải đá. Cô biết là cô phải đưa Spot cùng Pete và Bright về chuồng.
Bầy bò chạy loạn trong đám bụi. Chân chúng đập thình thịch, sừng chọi nhau chát chúa và chúng rống lớn. Nhưng Johnny giúp dồn được Spot cùng Pete, Bright và Spot quay đầu về hướng chuồng. Jack cũng theo giúp. Jack gầm gừ sát chân chúng và Laura vừa chạy vừa hét ở phía sau. Trong lúc đó, với một cây gậy lớn, Johnny lùa được bầy bò ra xa.
Spot đi vào chuồng. Rồi tới Bright vào chuồng theo. Pete sắp sửa bước vào và Laura không còn thấy kinh hoàng nữa. Đột nhiên, Pete bỗng xoay tròn ngược lại. Cặp sừng nó hất ngang, đuôi nó dựng đứng và nó phóng chạy theo bầy bò.
Pete nhảy thẳng lên mái nhà hầm. Laura thấy chân của nó thụt xuống, xuyên qua mái nhà. Con bò đực khổng lồ này sẽ rớt đè lên mẹ và Carrie và đó là lỗi của Laura vì cô đã không ngăn nó lại.
Nó cố nhấc người lên để rút chân ra. Laura không ngưng chạy. Cô vòng được tới phía trước Pete và Jack cũng đã ở phía trước nó.
Pete bị đuổi dồn về chuồng và Laura đóng gióng chuồng lại. Toàn thân cô run lên và chân như muốn khuỵ xuống. Hai đầu gối cô đập vào nhau.
Mẹ đang chạy ngược lên lối mòn, tay bồng bé Carrie. Nhưng không có tổn hại nào đáng kể. Trên mái nhà chỉ có một lỗ thủng do chân của Pete tụt xuống và kéo lên lại. Mẹ bảo đây cũng là dịp để xem lại cả trần nhà có bị xuyên thủng không.
Mẹ nói:
- Nhưng không có hư hại đáng kể.
Mẹ nhồi đầy cỏ vào lỗ hổng và quét sạch đất đã rớt xuống căn nhà hầm. Rồi mẹ và Laura cùng cười vì thấy kì lạ khi sống trong căn nhà mà một con bò đực có thể leo lên mái. Hoàn toàn giống như lũ thỏ trong hang.
Sáng hôm sau, lúc rửa chén đĩa, Laura thấy những vật nhỏ gì đó đang lăn xuống bức vách quét vôi trắng. Đó là những mảnh đất vụn. Cô nhìn lên và nhảy tránh xa ra khỏi chỗ đó nhanh hơn một con thỏ. Một tảng đá lớn đè xuống và toàn thể trần nhà sụp vỡ.
Nắng xối xuống căn nhà và không khí đầy bụi. Mẹ cùng Mary và Laura nghẹt thở và hắt hơi nhìn lên bầu trời ở chỗ góc trần bị sụp vỡ. Bé Carrie ngồi trong vòng tay mẹ cũng ho sặc sụa. Jack nhào tới và khi nhìn thấy bầu trời ở phía trên, nó gừ gừ. Rồi nó cũng hắt hơi.
Mẹ nói:
- Rồi, phải lo làm lại.
Laura hỏi:
- Làm gì, mẹ?
Cô ngỡ là mẹ muốn nói tới việc phải quét bụi. Mẹ nói:
- Ngày mai bố sẽ phải sửa lại mái nhà.
Sau đó, mấy mẹ con lo khuân đá, đất cùng các cành cây đầy cỏ khô rơi xuống ra khỏi nhà. Mẹ quét, rồi lại quét với cây chổi làm bằng cành liễu.
Đêm đó, cả nhà ngủ trong nhà, dưới bầu trời đầy sao. Một điều như thế chưa bao giờ xảy ra trước đó.
Hôm sau, bố ở nhà để làm lại mái nhà mới. Laura giúp bố khuân về những cành liễu tươi và chuyển cho bố trong lúc bố lo chèn vào đúng chỗ. Cỏ sạch được phủ dầy trên những cành liễu rồi đất được đắp lên trên cỏ. Ở trên cùng, bố đặt những dải đất xắn ra từ đồng cỏ.
Bố gắn những dải đất lại với nhau và Laura giúp đạp nhấn xuống.
Bố nói:
- Đám cỏ không bao giờ biết nổi chúng đã được chuyển chỗ. Vài ngày nữa các con cũng không nói được là mái nhà mới này là từ đồng cỏ đưa vào.
Bố không la Laura về việc đã để cho Pete chạy xa. Bố chỉ nói:
- Mái nhà của mình đâu phải chỗ cho một con bò lớn chạy lên.
Bố vắng nhà, Mary ngồi với mẹ trong căn nhà hầm. Laura chơi một mình dưới nắng nóng. Những bông hao lưỡi bào màu xanh da trời đang héo úa giữa đám cỏ ống ủ rũ. Cô đi qua thung lũng dương liễu và chơi trong đồng cỏ giữa những bụi hoa dại. Nắng nóng gắt với gió hừng hực.
Rồi Laura nghĩ tới gò đất. Cô muốn lại được trèo lên đó. Cô tự hỏi liệu có thể trèo lên nổi không. Bố không dặn là cô không được trèo lên gò đất.
Cô chạy xuống bờ dốc, băng qua vùng đất thấp, qua khu cỏ cao thô ráp. Gò đất đứng thẳng và cao vút. Không dễ gì trèo lên nổi. Đất khô trơn trượt dưới chân Laura, áo cô dính đất dơ ngay chỗ cô thúc đầu gối vào trong khi cô bíu lấy đám cỏ cố đu mình lên. Bụi đất khiến làn da đẫm mồ hôi của cô ngứa ngáy. Nhưng ít nhất thì cô đã áp được bụng vào mép gò. Cô ráng sức nhào lên và lăn tròn. Thế là cô đã lên trên được gò đất.
Cô nhảy dựng lên và có thể nhìn thấy hồ nước đầy bóng mát dưới hàng liễu. Ở đó mát và ẩm ướt khiến cô thấy khát cả toàn thân. Nhưng cô nhớ rằng không được tới đó.
Gò đất có vẻ lớn, trống hoe và chẳng có gì đáng chú ý. Nó rất hấp dẫn vào lúc có bố ở đây, còn lúc này nó chỉ là một mặt đất bằng phẳng và Laura nghĩ nên trở về nhà kiếm nước uống. Cô khát quá rồi.
Cô trượt xuống theo bên bờ gò đất và từ từ đi dọc theo con đường mà cô đã qua. Phía dưới đám cỏ cao, không khí rất ngột ngạt và nóng bức. Căn nhà ở quá xa còn Laura thì khát nước kinh khủng.
Cô nhớ rất rõ là không được đến gần khu hồ bơi nước sâu đầy bóng mát nhưng thình lình cô quay ngước lại và hối hả chạy về phía đó. Cô nghĩ là cô chỉ ngắm nó thôi. Chỉ ngắm nó thôi cũng đủ đem lại cho cô một cảm giác dễ chịu. Rồi cô nghĩ cô có thể dầm chân ở sát bờ và dứt khoát không đi tới chỗ nước sâu.
Cô đã tới lối đi mà bố mở ra và chạy nhanh hơn.
Đúng giữa lối đi, một con vật đứng trước mặt cô.
Laura nhảy lui phắt lại, đứng, nhìn nó. Cô chưa hề thấy một con vật như thế. Nó dài gần bằng Jack những chân lại ngắn ngủn. Bộ lông màu xám của nó xù lên khắp người. Đầu nó bẹt và những cái tai rất nhỏ. Cái đầu bẹt của nó từ từ nghểng lên và nhìn Laura.
Cô ngắm chăm chú khuôn mặt kì lạ của nó. Và trong khi người và vật đứng bất động nhìn nhau, thân hình con vật co ngắn lại đồng thời nở lớn ra và áp sát trên mặt đất. Nó trở thành mỏng hơn và mỏng hơn mãi cho tới khi chỉ là một bộ lông xám nằm tại đó. Nó hoàn toàn không còn giống một con vật vì chỉ có đôi mắt nhìn lên.
Từ từ và thận trọng, Laura cúi xuống, lượm một cành liễu lên. Lúc này cô cảm thấy yên tâm hơn. Cô nghiêng người quan sát bộ da phẳng lì màu xám kia.
Cả bộ da và Laura đều không cử động. cô thầm hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu cô thọc nó. Nó có thể sẽ đổi sang một hình thức khác. Cô thọc nó nhè nhẹ với cành cây ngắn.
Một tiếng gừ khủng khiếp bật ra. Mắt con vật lộ hung quang và hàm răng trắng ỏn dữ dằn của nó gần chụp sát vào mũi của Laura.
Laura vùng bỏ chạy. Cô chạy cực nhanh, không hề ngơi nghỉ cho đến khi về tới nhà căn hầm.
Mẹ nói:
- Chúa ơi, Laura! Tự đầy ải mình trong cái nóng như thế này thì con sẽ đổ bệnh thôi.
Trọn thời gian đó, Mary ngồi như một vị tiểu thư đánh vần những từ trong một cuốn sách do mẹ dùng để dạy cô đọc. Mary đúng là một cô bé ngoan ngoãn.
Laura thật tệ hại và cô biết điều đó. Cô đã không giữ đúng lời hứa với bố. Nhưng không ai nhìn thấy cô, không ai biết là cô đã đi về phía hồ nước sâu. Nếu cô không nói ra thì không một ai biết nổi. Chỉ có con vật lạ lùng kia biết nhưng nó không thể kể lại. Dù vậy, cô vẫn thấy xốn xang khó chịu trong lòng.
Đêm đó, Laura nằm thức mải bên cạnh Mary. Bố và mẹ cùng ngồi trong ánh sao bên ngoài khung cửa và bố đang chơi đàn.
- Ngủ đi, Laura.
Mẹ nói dịu dàng và cây đàn cũng dịu dàng nói với cô. Bố là một cái bòng in lên nền trời và chiếc vĩ cầm của bố nhảy múa giữa những vì sao lớn.
Mọi thứ đều đẹp và tốt lành, ngoại trừ Laura. Cô đã thất hứa với bố. Thất hứa cũng tồi tệ như nói dối. Laura ước thầm là cô đã không làm việc đó. Nhưng cô đã làm rồi, và khi bố biết, bố sẽ phạt cô.
Bố tiếp tục chơi đàn nhè nhẹ dưới ánh sao. Cây đàn của bố hát ru cô một cách ngọt ngào, êm ái. Bố vẫn nghĩ cô là một cô bé ngoan. Cuối cùng, Laura không chịu đựng được thêm nữa.
Cô tụt xuống khỏi giường, rón rén bước qua nền nhà bằng đất lạnh lẽo. Trong chiếc áo dài và chiếc mũ ngủ, cô đứng bên cạnh bố. Bố kéo những nốt nhạc cuối cùng trên mầy sợ dây đàn và cô thấy bố đang mỉm cười với cô.
Bố hỏi:
- Có chuyện gì vậy, bình rượu nhỏ? Con giống như một bóng ma nhỏ trắng toát trong bóng đêm.
Laura lên tiếng, lí nhí và run giọng:
- Con…con… đã đi về hồ nước sâu.
- Con đã làm thế sao.
Bố bật kêu. Rồi bố hỏi:
- Được, thế cái gì đã ngăn con lại?
Laura thì thào:
- Con không biết. Nó có bộ lông màu xám và nó… nó căng mỏng ra. Nó gừ nữa!
Bố hỏi:
- Nó lớn cỡ nào?
Laura kể lại tất cả về con vật lạ lùng kia. Bố nói:
- Chắc là một con nhím.
Rồi bố im lặng một hòi lâu và Laura chờ đợi. Laura không nhìn rõ mặt bố trong bóng tối nhưng cô ngã người vào đầu gối bố và cảm thấy bố mạnh mẽ và tử tế vô cùng.
Cuối cùng, bố lên tiếng:
- Này, Laura, bố không biết phải làm gì. Con thấy đó, bố đã tin tưởng con. Thật khó biết điều cần làm với người không thể tin tưởng nổi. Nhưng con có biết điều mà người ta cần làm với một người không thể tin tưởng nổi không?
Laura run giọng:
- Đ… điều gì vậy?
Bố nói:
- Cần phải canh chừng. Cho nên bố nghĩ cần canh chừng con. Mẹ sẽ làm việc này vì ngày mai bố có công việc ở nhà Nelson. Ngày mai con phải luôn ngồi ở chỗ nào mà mẹ có thể canh chừng con. Suốt ngày con không được rời khỏi tầm mắt của mẹ. nếu con ngoan ngoãn trọn ngày thì bố mẹ sẽ cho con được thử thách lại như một cô bé mà bố mẹ có thể tin tưởng.
Bố hỏi mẹ:
- Em thấy sao, Caroline?
Mẹ nói từ ngoài bóng tối:
- Được mà Charles. Ngày mai em sẽ trông chừng nó. Nhưng em đoán chắc là con bé sẽ ngoan ngoãn. Thôi, trở lại giường ngủ đi, Laura.
Hôm sau là một ngày khủng khiếp.
Mẹ lo khâu vá và Laura phải ngồi trong căn nhà hầm. Cô không thể ra suối lấy nước vì như thế sẽ ra khỏi tầm nhìn của mẹ. Mary đi lấy nước rồi đưa Carrie đi chơi trên đồng cỏ. Laura phải ngồi ở trong nhà.
Jack nằm đặt mũi trên mấy bàn chân và ngoắc ngoắc đuôi. Rồi nó nhảy chồm chồm ra ngoài lối mòn, quay lại nhìn cô, vẫy vẫy tai như nài nỉ cô bước ra. Nó không thể hiểu nổi lí do cô phải ngồi lại.
Laura phụ giúp mẹ. Cô rửa chén đĩa, dẹp cả 2 chiếc giường, quét sạch nền nhà và bày bàn ăn. Bữa ăn trưa, cô ngồi cúi đầu trên ghế và ăn bất cứ thứ gì mẹ đặt trước mặt. Rồi cô lo lau chùi chén đĩa. Sau đó, cô tháo mảnh vá ở giữa một tấm khăn trải bàn. Mẹ lật những mảnh vải lại, ghép khít với nhau và Laura khâu một đường mới với những mũi kim bé xíu.
Cô nghĩ đường khâu đó và ngày hôm đó đều kéo dài vô tận.
Nhưng cuối cùng, mẹ cuốn gói đồ khâu lại và đã tới giờ lo bữa ăn tối.
Mẹ nói:
- Con đã tỏ ra là một cô bé ngoan rồi đó, Laura. Mẹ sẽ nói điều này với bố. Và sáng mai mẹ con mình sẽ đi kiếm con nhím kia. Mẹ đảm bảo là nó đã cứu con khỏi chết đuối vì nếu con đi tới chỗ nước sâu, con sẽ lao xuống đó. Khi con làm một điều hư hỏng thì con sẽ rất dễ tiếp tục hư hỏng và sớm hay muộn, một điều khủng khiếp sẽ xảy ra.
Laura nói:
- Dạ, mẹ.
Lúc này, cô đã hiểu điều đó.
Một ngày đã trôi qua. Laura không được thấy mặt trời mọc và cũng không thấy những bóng mây in trên đồng cỏ. Những bông hoa bìm bìm đã héo và những bông lưỡi bào trong ngày hôm đó đã tàn rụi. Suốt ngày, Laura không được thấy nước chảy trong suối, không được thấy những con cá nhỏ và những con bọ nước chạy lăng quăng. Cô đã được nhìn nhận là ngoan ngoãn để không bao giờ còn bị coi chừng nghiêm ngặt nữa.
Hôm sau, cô cùng mẹ đi kiếm con nhím. Cô chỉ cho mẹ nơi thấy con nhím nằm ép xuống cỏ trên lối đi. Mẹ kiếm ra hang của nó. Đó là một miệng lỗ tròn dưới một lùm cỏ trên bờ sông. Laura gọi lớn và thọc một cành cây vào bên trong lỗ hang.
Nếu con nhím đang ở trong hang, nó cũng không bò ra. Không bao giờ Laura còn nhìn thấy lại con nhím già màu xám đó.
06. VÒNG HOA HỒNG
Trên đồng cỏ phía bên kia chuồng bò, có một dải đá màu xám. Dải đá vườn lên khỏi thảm cỏ gợn sóng và những cụm hoa dại đu đưa. Mặt dải đá bằng phẳng gần như nhẵn thín, đủ rộng cho Laura và Mary chạy từ mép này qua mép khác và dài tới mức các cô có thể chạy đùa. Dải đá trở thành một chỗ chơi tuyệt vời.
Những lớp rêu xám xanh có cạnh nhám xù xì phủ bằng trên mặt đá. Bầy kiến lang thang qua lại. Một con bướm cũng thường đáp xuống nghỉ ngơi. Lúc đó, Laura thấy những chiếc cánh như nhung từ từ mở ra rồi khép lại tựa hồ con bướm đang thở bằng cánh. Cô còn thấy những bàn chân li ti trên mặt đá, những sợi râu rung rinh và cả những con mắt tròn không có mí mắt.
Cô không bao giờ cố bắt một con bướm. Cô biết cánh bướm phủ một lớp lông nhỏ không nhìn thấy nổi. Một va chạm sẽ chà đứt lớp lông này và khiến con bướm đau đớn.
Mặt trời luôn sưởi ấm dải đá lớn màu xám. Ánh nắng luôn dọi trên các gợn sóng cỏ trên đồng và chim bướm bay lượn trong nắng. Ở đây cũng luôn có những làn gió nhẹ đưa lại hơi ấm và hương thơm của đồng cỏ đang được sưởi ấm trong nắng. Xa xa, về phái chân trời vươn xuống mặt đất, có những vật nhỏ xám đen chuyển động trên đồng cỏ. Đó là bầy bò đang gặm cỏ.
Laura và Mary không khi nào chơi trên dải đá vào buổi sáng và ở lại cho tới khi mặt trời sắp lặn, vì đó là lúc bầy bò đi ngang qua. Chúng đi thành từng bầy với những chiếc móng đạp rầm rập và những chiếc sừng hất lên. Người chăn bò Johnny Johnson đi theo chúng. Anh ta có khuôn mặt tròn đỏ rực, cặp mắt tròn xanh lơ và mái tóc vàng bạc phếch. Anh ta chỉ cười và không nói gì. Anh ta không thể nói vì không biết một tiếng nói nào của Mary và Laura.
Một buổi chiều, bố gọi các cô từ bên dòng suối. Bố sắp tới dải đá để xem Johnny Johnson đưa bầy bò trở về và Laura với Mary có thể đi theo bố.
Laura nhảy lên vì thích thú. Cô chưa bao giờ được nhìn bầy bò ở thật gần và cô hoàn toàn không sợ gì khi có bố ở đó. Mary bước tới từ từ và đứng sát bên bố.
Bầy bò sắp tới nơi. Tiếng rống của chúng trở nên lớn hơn, những chiếc sừng hất lên và một lớp bụi mỏng bốc cao phía sau chúng.
Bố nói:
- Chúng tới đấy! Leo lên!
Bố nhấc Mary và Laura lên dải đá. Lúc này, tất cả ngắm bầy bò.
Những thớt lưng đủ màu đỏ, nâu, đen, trắng và đốm vá chập chờn ngay bên cạnh. Những con mắt tròn, những chiếc lưỡi đang liếm những chiếc mũi bẹt, những chiếc đầu lật nghiêng hung hãn để thúc những chiếc sừng dữ dằn tới. Nhưng Laura và Mary đứng ngắm an toàn trên dải đá cao và bố đứng sát đó.
Con bò cuối bầy đi ngang lúc cả Laura lẫn Mary cùng nhận ra một con bò đẹp nhất so với tất cả những con bò mà các cô từng thấy.
Đó là một con bò màu trắng với những chiếc tai đỏ ngay giữa trán. Những chiếc sừng nhỏ của nó cũng màu trắng uốn cong vào bên trong chĩa thẳng tới điểm đỏ trên trán. Và chính giữa bên sườn màu trắng của nó là một vòng tròn hoàn hảo các điểm đỏ lớn như những bông hồng.
Ngay cả Mary cũng nhảy lên. Laura kêu lớn:
- Ô, coi kìa! Ô, coi kìa! Bố coi con bò với một vòng hoa hồng.
Bố cười vui. Bố giúp Johnny Johnson tách con bò này ra khỏi bầy bò. Bố gọi với lại:
- Tới đây, các co gái! Tới giúp bố đưa nó về chuồng!
Laura nhảy phắt khỏi dải đá vừa chạy tới giúp bố vừa la:
- Sao, bố nói sao? Ô, bố, mình sẽ nuôi nó sao?
Con bò trắng đã được lùa vào chuồng và bố đáp:
- Nó là con bò của mình.
Laura đảo người lại và cắm đầu chạy. Cô nện chân thình thịch trên lối đi, đâm bồ vào căn nhà hầm, la lên:
- Ô, mẹ, mẹ! Tới coi con bò! Nhà mình có một con bò! Ô, mẹ ơi, con bò đẹp nhất!
Mẹ bồng Carrie lên và tới coi. Mẹ nói:
- Charles!
Bố lên tiếng:
- Của mình đó, Caroline! Em thấy nó thế nào?
Mẹ nói:
- Nhưng mà... Charles!
Bố nói:
- Con bò này của Nelson. Anh phải trả lại ông ấy bằng một số ngày làm việc. Nelson cần người giúp việc để cắt cỏ và gặt lúa. Hãy nhìn nó coi. Nó là một con bò sữa nhỏ nhưng rất tốt. Caroline, mình sắp có sữa và bơ rồi.
Mẹ nói:
- Ô, Charles!
Laura không chờ nghe thêm nữa. Cô xoay người và lại chạy, chạy hết sức nhanh xuống lối mòn, vào căn nhà hầm. Cô chộp lấy chiếc ca thiếc trên bàn ăn và lao ngược trở ra.
Bố đã cột con bò cái trắng vào ngăn chuồng nhỏ riêng của nó, bên cạnh Pete và Bright. Nó đứng lặng lẽ nhai. Laura ngồi xổm xuống bên cạnh nó, một tay cầm cẩn thận chiếc ca thiếc, còn tay kia nắm lấy con bò cái và vắt sữa giống hệt như cô vẫn thấy bố làm khi bố vắt sữa. Và lập tức, một tia sữa trắng ấm phun vào chiếc ca.
Mẹ kêu lên:
- Chúa ơi! Con đang làm gì vậy!
Laura đáp:
- Con đang vắt sữa, mẹ!
Mẹ nó nhanh:
- Không phải ở bên đó. Nó đá con bây giờ.
Nhưng con bòn cái hiền lành chỉ quay đầu lại nhìn Laura với cặp mắt dịu dàng. Nó có vẻ ngạc nhiên nhưng không đá.
Mẹ tiếp:
- Khi lấy sữa bò cái, phải luôn đứng bên phải, Laura.
Nhưng bố lên tiếng:
- Hãy coi bình rượu nhỏ kìa! Ai dạy con vắt sữa vậy?
Không ai dạy Laura hết. Cô biết cách vắt sữa là do đã quan sát bố vắt sữa. Bây giờ, tất cả đều đứng ngắm cô. Từng tia sữa nối theo nhau phun vào chiếc ca rồi tia này sau tia khác kêu xì xì và nổi bọt cho tới khi bọt trắng dâng lên gần ngang miệng ca.
Lúc đó, bố, mẹ, Mary, Laura mỗi người hớp một lớp sữa ấm, ngọt dịu và để phần còn lại cho Carrie uống. Tất cà đều thấy dễ chịu và cùng đứng ngắm con bò cái tuyệt đẹp kia.
Mary hỏi:
- Nó tên là gì?
Bố bật cười lớn, nói:
- Nó tên là Reet.
Mẹ nhắc lại:
- Reet? Đó hẳn là một cái tên nước ngoài?
Bố nói:
- Gia đình Nelson bảo nó là một cái tên Nauy. Khi anh hỏi cái tên đó nghĩa là gì thì bà Nelson nói nó là “Reet”.
Mẹ hỏi:
- Reet là cái gì ở trên đời này?
Bố nói:
- Đó cũng là điều anh hỏi bà Nelson. Bà ấy chỉ đáp “một Reet” và anh thấy muốn điên cái đầu vì cuối cùng bà ấy nói “một Reet hoa hồng”.
Laura hô lên:
- Một vòng! Một vòng hoa hồng!
Thế là cà nhà đều cười cho tới khi không còn cười được nữa.
Bố nói:
- Nó vượt xa tất cả.
Bố tiếp:
- Ở Wisconsin, mình đã sống với người Thụy Điển và người Đức. Ở vùng đất của người da đỏ, mình sống với người da đỏ. Bây giờ ở đây, Minnesota, tất cả láng giềng của mình là người Nauy. Họ cũng là những người láng giềng tốt. Nhưng anh cho rằng loại bạn nông dân này của mình là rất hiếm có.
Mẹ nói:
- Thôi, mình sẽ không gọi con bò này là “Reet” hay là “Weath of Roses” nữa. Tên nó là Spot.
07. CON BÒ ĐỰC TRÊN MÁI NHÀ
Bây giờ Laura và Mary có thêm việc để làm.
Mỗi buổi sáng trước khi mặt trời mọc, các cô phải đưa Spot tới dải đá xám lớn chờ bầy bò để Johnny có thể dẫn nó theo những con bò khác ra ăn cỏ suốt ngày ngoài đồng. Và, mỗi buổi chiều, các cô phải nhớ tới đón bầy bò để đưa Spot về chuồng.
Vào buổi sáng, các cô chạy băng qua những bụi cỏ đẫm sương khiến bàn chân ướt nhẹp và các dải viền quần áo như nhúng nước. Các cô thích hất bàn chân trần vào những cọng cỏ có sương đọng thành chuỗi. Các cô cũng thích nhìn mặt trời mọc lên từ chân trời.
Lúc đầu, mọi thứ đều bất động và xám xịt. Bầu trời màu xám, cỏ màu xám với sương đọng, ánh sáng màu xám và gió như kìm hơi thở lại.
Rồi những vệt màu xanh lục xuất hiện ở phía trời đông. Nếu ở đó có một cụm mây thì cụm mây đổi thành màu hồng. Laura và Mary ngồi trên dải đá ẩm lạnh vòng ôm những ống chân rét cóng. Các cô đặt cằm trên đầu gối và ngắm nhìn trong lúc Jack ngồi trên đám cỏ phía dưới các cô cũng nhìn ngắm. Nhưng các cô không bao giờ kịp thấy lúc bầu trời khởi sự chuyển thành màu hồng.
Chân trời có màu hồng rất nhạt rồi chuyển thành màu hồng đậm. Màu hồng lan cao hơn trên bầu trời trong lúc chân trời rạng sánh hơn và cao hơn. Chân trời bỗng chói lọi ánh lửa và thình lình những cụm mây nhỏ lấp lánh vàng rực. Ở chính giữa khoảng màu lửa chói lọi ngay trên mặt đất phẳng, một viền nhỏ mặt trời xuất hiện. Đường viền như một tia lửa ngắn màu trắng. Đột ngột, mặt trời vọt lên, tròn xoe, cực lớn, lớn khác xa mặt trời bình thường và tưng bừng với vô vàn ánh sáng thiêu cháy gần hết nét tròn đã có.
Laura luôn bị choá mắt. Chính ngay lúc cô bị choá mắt, bầu trời chuyển thành màu xanh và đám mây vàng rực vụt biến mất. Hằng ngày, mặt trời chiếu sáng khắp đồng cỏ cho hàng ngàn con chim bay lượn và hót líu lo.
Chiều tối, khi bầy bò trở về, Laura và Mary luôn chạy thật nhanh tới dải đá trước khi những cái đầu, những chiếc sừng, những ống chân thình thịch tới gần.
Lúc này, bố đang làm việc cho ông Nelson nên Pete và Bright không có việc để làm. Chúng cũng theo Spot đi với bầy bò ra ăn cỏ ngoài đồng. Laura không bao giờ sợ con bò trắng Spot hiền lành, nhưng Pete và Bright lớn đến nỗi ai cũng khiếp hãi.
Một buổi tối, hết thảy bầy bò bỗng nổi giận. Chúng la rống, chạy rầm rập trở về và khi tới chỗ dải đá, chúng không đi thẳng. Chúng chạy vòng vòng, rống lớn và húc lẫn nhau. Mắt chúng lộ tròn, sừng chĩa tới phang chém lẫn nhau. Móng chân chúng hất bụi mù mịt trong tiếng sừng va đập chan chát rợn người.
Mary sợ tới mức không cử động được. Laura kinh hoàng nhảy đại xuống khỏi dải đá. Cô biết là cô phải đưa Spot cùng Pete và Bright về chuồng.
Bầy bò chạy loạn trong đám bụi. Chân chúng đập thình thịch, sừng chọi nhau chát chúa và chúng rống lớn. Nhưng Johnny giúp dồn được Spot cùng Pete, Bright và Spot quay đầu về hướng chuồng. Jack cũng theo giúp. Jack gầm gừ sát chân chúng và Laura vừa chạy vừa hét ở phía sau. Trong lúc đó, với một cây gậy lớn, Johnny lùa được bầy bò ra xa.
Spot đi vào chuồng. Rồi tới Bright vào chuồng theo. Pete sắp sửa bước vào và Laura không còn thấy kinh hoàng nữa. Đột nhiên, Pete bỗng xoay tròn ngược lại. Cặp sừng nó hất ngang, đuôi nó dựng đứng và nó phóng chạy theo bầy bò.
Pete nhảy thẳng lên mái nhà hầm. Laura thấy chân của nó thụt xuống, xuyên qua mái nhà. Con bò đực khổng lồ này sẽ rớt đè lên mẹ và Carrie và đó là lỗi của Laura vì cô đã không ngăn nó lại.
Nó cố nhấc người lên để rút chân ra. Laura không ngưng chạy. Cô vòng được tới phía trước Pete và Jack cũng đã ở phía trước nó.
Pete bị đuổi dồn về chuồng và Laura đóng gióng chuồng lại. Toàn thân cô run lên và chân như muốn khuỵ xuống. Hai đầu gối cô đập vào nhau.
Mẹ đang chạy ngược lên lối mòn, tay bồng bé Carrie. Nhưng không có tổn hại nào đáng kể. Trên mái nhà chỉ có một lỗ thủng do chân của Pete tụt xuống và kéo lên lại. Mẹ bảo đây cũng là dịp để xem lại cả trần nhà có bị xuyên thủng không.
Mẹ nói:
- Nhưng không có hư hại đáng kể.
Mẹ nhồi đầy cỏ vào lỗ hổng và quét sạch đất đã rớt xuống căn nhà hầm. Rồi mẹ và Laura cùng cười vì thấy kì lạ khi sống trong căn nhà mà một con bò đực có thể leo lên mái. Hoàn toàn giống như lũ thỏ trong hang.
Sáng hôm sau, lúc rửa chén đĩa, Laura thấy những vật nhỏ gì đó đang lăn xuống bức vách quét vôi trắng. Đó là những mảnh đất vụn. Cô nhìn lên và nhảy tránh xa ra khỏi chỗ đó nhanh hơn một con thỏ. Một tảng đá lớn đè xuống và toàn thể trần nhà sụp vỡ.
Nắng xối xuống căn nhà và không khí đầy bụi. Mẹ cùng Mary và Laura nghẹt thở và hắt hơi nhìn lên bầu trời ở chỗ góc trần bị sụp vỡ. Bé Carrie ngồi trong vòng tay mẹ cũng ho sặc sụa. Jack nhào tới và khi nhìn thấy bầu trời ở phía trên, nó gừ gừ. Rồi nó cũng hắt hơi.
Mẹ nói:
- Rồi, phải lo làm lại.
Laura hỏi:
- Làm gì, mẹ?
Cô ngỡ là mẹ muốn nói tới việc phải quét bụi. Mẹ nói:
- Ngày mai bố sẽ phải sửa lại mái nhà.
Sau đó, mấy mẹ con lo khuân đá, đất cùng các cành cây đầy cỏ khô rơi xuống ra khỏi nhà. Mẹ quét, rồi lại quét với cây chổi làm bằng cành liễu.
Đêm đó, cả nhà ngủ trong nhà, dưới bầu trời đầy sao. Một điều như thế chưa bao giờ xảy ra trước đó.
Hôm sau, bố ở nhà để làm lại mái nhà mới. Laura giúp bố khuân về những cành liễu tươi và chuyển cho bố trong lúc bố lo chèn vào đúng chỗ. Cỏ sạch được phủ dầy trên những cành liễu rồi đất được đắp lên trên cỏ. Ở trên cùng, bố đặt những dải đất xắn ra từ đồng cỏ.
Bố gắn những dải đất lại với nhau và Laura giúp đạp nhấn xuống.
Bố nói:
- Đám cỏ không bao giờ biết nổi chúng đã được chuyển chỗ. Vài ngày nữa các con cũng không nói được là mái nhà mới này là từ đồng cỏ đưa vào.
Bố không la Laura về việc đã để cho Pete chạy xa. Bố chỉ nói:
- Mái nhà của mình đâu phải chỗ cho một con bò lớn chạy lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.