Chương 135: KÌ THI GIÁO VIÊN
Đang cập nhật
06/10/2016
Giữa một cơn bão tuyết tháng ba, Laura đi cùng bố trên cỗ xe trượt vào thị trấn dự kì thi lấy chứng chỉ giáo viên. Hôm đó không có buổi học nên Carrie và Grace ở nhà. Mùa đông trong căn nhà trên đất trại rất thoải mái nhưng Laura vẫn thấy mừng mùa xuân đang tới sớm. Trên tấm mền phủ kín lớp cỏ khô, cô ngồi mơ màng nghĩ về những ngàychủnhật dễ chịu trong mùa đông cùng với gia đình và Almanzo trong gian phòng khách ấm áp và trông đợi những cuộc đi dạo xe dài trong nắng ấm và gió mát mùa hè. Cô thắc mắc không hiểu Barnum có còn ngoan ngoãn sau một mùa đông bó cẳng trong chuồng.
Khi tới gần trường, bố hỏi cô có lo lắng nhiều về cuộc thi không. Cô đáp qua tấm khăn che đóng sương:
- Ồ, không. Con tin là sẽ vượt qua. Con mong sẽ kiếm được một trường dạy hợp ý.
Bố nói:
- Con có thể dạy trường Perry trở lại.
Laura giải thích:
- Con thích có một trường lớn hơn với số lương cao hơn.
Bố nói vui vẻ khi dừng lại trước trường:
- Này, cây cầu đầu tiên vẫn là kì thi và bây giờ mình đã ở đây! Còn dư thời gian để mình vượt qua cây cầu kế tiếp khi mình tới trước nó.
Laura không giữ nổi kiên nhẫn vì cảm thấy rụt rè khi cô bước vào giữa những người lạ. Gần như mọi chiếc bàn đều kín chỗ và cô chỉ biết một người duy nhất làFlorenceWilkins. Khi đụng vào bFlorence, cô phát hoảng. Bàn tay cô ấy lạnh như băng và môiFlorencetái nhợt do bị kích động. Laura cảm thấy lo cho bạn đến nỗi quên luôn sự rụt rè của chính mình.
Florencethì thào, run giọng:
- Mình khiếp sợ quá. Tất cả những người khác đều là giáo viên lớn tuổi và cuộc thi sẽ căng lắm. Mình biết mình không qua nổi.
Laura nói:
- Xì! Mình đánh cá là họ cũng đang phát khiếp. Đừng lo, bạn sẽ vượt qua ổn thỏa. Chỉ cần không sợ hãi. Bạn biết bạn đã luôn luôn vượt qua các kì thi mà.
Rồi tiếng chuông vang lên và Laura đối diện với bản ghi các câu hỏi.Florencecó lí, các câu hỏi khá khó. Ráng hết sức vượt qua những câu hỏi, Laura mệt nhoài khi giờ nghỉ tới. Buổi trưa cô cảm thấy tim mình nặng trịch. Cô bắt đầu sợ sẽ không đạt nổi một chứng chỉ, nhưng cô bền bỉ làm việc và cuối cùng đã vượt qua. Trang viết cuối cùng của cô được nhập chung với những người khác và bố đã tới đón cô về.
Cô nói khi đáp lại câu hỏi của bố:
- Con không biết chắc, bố. Cuộc thi khó hơn con nghĩ, nhưng con đã ráng sức làm tới mức tốt nhất trong khả năng của mình.
Bố trấn an cô:
- Không ai có thể làm hơn thế nổi.
Tại nhà, mẹ nói không nên nghi ngờ việc sẽ ổn thỏa.
- Lúc này đừng lo gì! Hãy quên hết cho tới khi con biết rõ kết quả cuộc thi.
Lời khuyên của Mẹ rất đúng, nhưng Laura không rời nổi mối lo trong từng ngày, thậm chí gần như từng giờ. Cô đi vào giấc ngủ với lời tự nhủ:
- Không nên lo ngại.
Và thức dậy lại phát hoảng với ý nghĩ: Thư báo kết quả có thể đến vào hôm nay.
Tại trường, Florence không còn hy vọng chút nào. Cô nói:
- Kì thi khó quá. Mình chắc chắn chỉ có một vài giáo viên già nhất vượt qua nổi.
Một tuần trôi qua không có tin tức. Chủ Nnật đó không thể chờ Almanzo tới vì Royal đang bị bệnh. Almanzo không tới được. Thứ hai không có thư. Thứ ba cũng không có thư.
Gió ấm đã làm tuyết tan và nắng đang chiếu nên thứ tư, bố không tới trường đón. Laura cùng Carrie và Grace đi bộ về nhà. Một lá thư đã chờ sẵn do bố đi lấy về từ buổi sáng.
Laura kêu lên trong lúc cởi bỏ áo khoác, băng qua phòng tới chụp lấy lá thư:
- Thư nói gì, mẹ?
Mẹ ngạc nhiên lên tiếng:
- Sao vậy, Laura! Con biết mẹ vẫn coi việc xem thư riêng của người khác không khác việc ăn cắp.
Với những ngón tay run rẩy, Laura xé bao thư và lấy ra tờ chứng chỉ giáo viên. Chứng chỉ cấp hai. Cô nói với mẹ:
- Vượt hẳn mức con mong có. Con hi vọng con đạt nổi cấp ba là cao nhất rồi. Bây giờ con chỉ còn mong may mắn có một trường dạy hợp ý thôi!
Mẹ nói một cách bình thản:
- Một người sẽ biến sự may mắn của mình thành tốt hay xấu. Mẹ tin là con sẽ dành được một tốt xứng đáng với con.
Laura không nghi ngờ việc cô có thể kiếm được một chỗ dạy vừa ý, nhưng cô tự hỏi phải làm thế nào để may mắn sẽ đem lại kết quả mong muốn. Đêm đó cô nghĩ về tiếp tục nghĩ vào sáng hôm sau khi Florence bước vào phòng học và đi thẳng tới chỗ cô. Florence hỏi:
- Bạn đậu chứ, Laura?
Laura đáp:
- Ừ, mình đạt chứng chỉ cấp hai.
Florence nói một cách tỉnh táo:
- Mình chẳng giật được chứng chỉ nào nên không thể dạy ở ngôi trường dành cho mình. Nhưng đây là điều mình muốn nói với bạn: Bạn đã nỗ lực giúp mình và mình thấy thà rằng bạn dạy ở trường dành cho mình còn hơn là người khác. Nếu bạn ưng điều đó thì cha mình nói là bạn có thể dạy. Khóa học ba tháng kể từ mồng một tháng tư và lương tháng là ba mươi đô la.
Laura khó giữ vững hơi thở khi trả lời:
- Ô, được chứ! Mình muốn nhận việc đó.
- Cha mình bảo nếu bạn chịu thì hãy đến gặp cha mình và ban giám hiệu để kí hợp đồng.
Laura nói:
- Mình sẽ đến đó chiều mai. Cảm ơn Florence nhiều lắm.
Florence nói với cô:
- Này, bạn luôn luôn rất dễ thương với mình. Mình mừng là đã có một dịp để đáp lại phần nào.
Laura nhớ tới điều mẹ nói về sự may mắn và cô nghĩ thầm:
- Mình tin là người ta đã tạo ra hầu hết những may mắn cho mình trong sự không mưu tính.
27. CHẤM DỨT NHỮNG NGÀY TỚI TRƯỜNG
Sau buổi học cuối cùng trong tháng ba, Laura gom hết sách vở, xếp gọn lên tấm bảng. Cô đảo mắt nhìn quanh phòng học lần chót. Cô sẽ không bao giờ trở lại trường nữa. Thứ hai cô bắt đầu dạy tại trường Wilkins và một thời gian nào đó trong mùa thu tới, cô và Almanzo sẽ làm đám cưới.
Carrie và Grace đang chờ ở tầng dưới nhưng Laura chần chừ ở bàn của mình trong cảm giác tim mình chùng xuống thật lạ lùng. Ida cùng Mary Power và Florence còn tiếp tục có mặt tại đây trong tuần lễ sau. Carrie và Grace sẽ vẫn đến trường nhưng không còn có cô đi cùng sau buổi học này.
Lúc này ngoài thầy Owen đang ngồi ở bàn, lớp học trống trơn. Laura phải đi thôi. Cô ôm sách vở lên và đi ra cửa. Tới ngang bàn thầy Owen, cô dừng lại và nói:
- Em chào từ biệt thầy vì em sẽ không trở lại nữa.
Thầy Owen nói:
- Tôi đã nghe nói em sẽ lại đi dạy. Chúng tôi sẽ nhớ em, nhưng chúng tôi sẽ đợi em trở lại vào mùa thu tới.
Laura lập lại:
- Điều em muốn được nói với thầy là lời chào từ biệt. Em sắp làm đám cưới nên em không còn khi nào trở lại lớp nữa.
Thầy Owen bỗng đứng bật dậy và đi tới đi lui trên bục một cách bực bội.
- Tôi rất tiếc.
Thầy lên tiếng và tiếp:
- Không tiếc vì việc em sắp làm đám cưới mà tiếc vì đã không trao bằng tốt nghiệp cho em trong mùa xuân này. Tôi giữ em lại vì tôi… vì tôi có một sự tự hào điên cuồng. Tôi muốn tổ chức trao bằng tốt nghiệp cho cả lớp mình nhưng còn vài người chưa đủ sức. Tôi đã không công bằng với em. Tôi xin lỗi.
Laura nói:
- Chuyện đó không thành vấn đề. Em mừng được biết là em đủ khả năng để tốt nghiệp.
Rồi họ bắt tay, thầy Owen nói lời chào tạm biệt và cầu chúc cô được hạnh phúc trong mọi chuyện tương lai.
Khi xuống cầu thang, cô nghĩ:
- Lần cuối luôn có vẻ buồn, nhưng không hoàn toàn đúng. Cuối của thứ này chỉ là mở đầu của thứ khác.
Sau bữa ăn tối chủ nhật tại nhà, Almanzo và Laura lái xe qua thị trấn ngược về phía bắc tới trại của ông Wilkins. Trại cách thị trấn ba dặm rưỡi và Barnum ngoan ngoãn thả bước. Ánh hoàng hôn đã tan vào trong đêm tối. Những vì sao xuất hiện trên bầu trời bao la và đồng cỏ trải dài xa tắp mịt mù và bí ẩn. Những chiếc bánh xe nhẹ nhàng lăn trên con đường đầy cỏ.
Trong tĩnh lặng, Laura bắt đầu hát:
Trên trời sao sáng lung linh
Dưới chân mặt đất mênh mông trải dài
Bánh xe kẽo kẹt lăn hoài
Đường đi xa tắp tới nơi vô cùng
Bóng ai chợt hiện tưng bừng
Nhanh như gió cuốn xe vùng bay lên
Bánh xe xoay ngả xoay nghiêng
Như sao vỗ cánh giữa miền trời cao.
Almanzo cười lớn:
- Những bài hát của em sao giống như các bài hát của Bố vậy! Lúc nào cũng khớp với mọi.
Laura nói với anh:
- Đây là bài “Khúc ca cổ về chiếc cối xay.” Nhưng hình như nó khớp với những vì sao và cỗ xe thật.
Almanzo tán thành:
- Chỉ có một lời ở trong đó bị lạc thôi. Không có chiếc bánh xe nào của anh lạch cạch cả. Anh luôn giữ kĩ và bôi dầu mỡ. Khi những bánh xe tròn chuyển đều về hướng này qua ba tháng nữa thì em sẽ dạy xong khóa học, vĩnh viễn.
Laura nói một cách nghiêm trang:
- Em cho rằng anh định nói cho điều lành hay điều dở. Nhưng tốt hơn cứ cho là vĩnh viễn.
Almanzo nói:
- Đúng là vĩnh viễn.
28. CHIẾC MŨ MÀU KEM
Trường học mới được dựng trên một góc đất trại của ông Wilkins chỉ cách nhà ông một đoạn ngắn. Khi Laura mở cửa vào sáng thứ hai, cô nhìn thấy nó đúng là một bản sao của trường Perry, ngay cả về cuốn từ điển trên bàn và chiếc đinh treo mũ trên vách.
Cô nghĩ đây là một điềm báo hạnh phúc và đúng như thế. Tất cả những ngày dạy học của cô thật thoải mái. Lúc này cô cảm thấy đủ khả năng dạy và xử trí tốt mọi khó khăn vụn vặt không cho thứ nào kéo dài tới ngày hôm sau. Học trò của cô rất thân thiện, ngoan ngoãn và những đứa nhỏ thường tức cười dù cô phải giữ không cho ai thấy nụ cười của mình.
Cô ở trọ tại gia đình Wilkins và họ đều thân thiện với Laura, mọi người rất dễ chịu với nhau.
Florence còn tiếp tục đi học và về đêm lại kể cho Laura nghe tất cả những điều xảy ra tại trường.
Laura ở chung phòng với Florence và cùng qua những buổi tối ấm áp với sách vở tại đó.
Ngày thứ sáu cuối trong tháng tư, ông Wilkins trả cho cô hai mươi hai đô la tiền lương tháng thứ nhất sau khi trừ tiền trọ hai đô la mỗi tuần. Almanzo lái xe đón cô về nhà tối hôm đó và hôm sau cô cùng mẹ vào thị trấn mua sắm. Họ mua vải bóng trắng để may đồ lót, áo sơ mi, quần lót, áo ấm, áo dài ngủ, mỗi thứ một cặp. Mẹ nói:
- Với những thứ con có này thì quá dư rồi.
Họ mua thêm vải sợi cứng đủ cho hai cặp mền và hai cặp gối.
Họ mua thêm mười thước vải mịn màu hồng có điểm những bông hoa nhỏ và những chiếc lá xanh rải rác để may áo khoác mùa hè cho Laura. Rồi hai mẹ con tới cửa hàng của cô Bell chọn mũ hợp với chiếc áo khoác.
Có rất nhiều kiểu mũ đẹp, nhưng Laura nhìn thấy ngay chiếc mũ cô thích. Đó là chiếc mũ rơm màu kem hoàn hảo với khung vành hẹp cuộn hẹp hơn ở hai bên. Phần giữa khung vành phía trước kéo thấp xuống tới trán Laura. Xung quanh chỏm mũ là một dải băng lụa hơi sậm màu so với màu rơm và Barnum cọng lông đà điểu gắn thẳng đứng phía bên trái in bóng lên màu kem sáng của các cọng rơm và dải băng lụa. Mũ được giữ chắc trên đầu bằng một dải lụa trắng đàn hồi gắn vừa vặn dưới những bím tóc của Laura.
Mua mũ xong, khi quay ra phố, Laura đưa cho mẹ năm đô la để mẹ tùy thích sắm những thứ cần thiết. Mẹ từ chối:
- Không, Laura. Con thật là một đứa con gái ngoan khi nghĩ tới điều đó, nhưng mẹ có cần thứ gì đâu.
Thế là họ trở về xe đang chờ trước cửa hàng Fulleros. Một món đồ gì đó đặt trong xe được che kín dưới tấm mền phủ ngựa. Laura thắc mắc nhưng không có thời gian xem vì bố đã cởi dây buộc ngựa thật nhanh và cho xe khởi hành ngay để về nhà.
Mẹ hỏi:
- Anh chở thứ gì phía sau vậy, Charles?
Bố đáp:
- Lúc này anh không thể chỉ cho em thấy được, Caroline. Hãy đợi khi về tới nhà.
Tới nhà, bố cho xe đậu ngay sát cửa ra vào, nói:
- Nào, các con gái, hãy khuân các thứ trên xe vào nhà, nhưng để im món đồ của bố cho tới khi bố lo xong cho lũ ngựa và quay lại. Nhớ không được ngó lén phía dưới tấm mền!
Bố tháo ngựa và vội vã dắt chúng đi.
Mẹ nói với Laura:
- Cái đó có thể là món gì nhỉ?
Tất cả đều chờ. Gần như bố quay lại ngay tức khắc. Bố nhấc tấm mền che và một chiếc máy khâu sáng bóng hiện ra. Mẹ thở gấp:
- Ô, Charles!
Bố lên tiếng một cách tự hào:
- Đó, Caroline, của em đó. Sẽ có nhiều đồ cần may khi Mary trở về và Laura đi khỏi nên anh nghĩ em cần có một thứ gì trợ giúp.
- Nhưng bằng cách nào anh mua nổi?
Mẹ hỏi trong lúc sờ vào mặt sắt đen bóng của mấy chiếc chân máy may.
Bố giải thích:
- Bề nào thì anh cũng phải bán một con bò cái, Caroline, vì trong chuồng không còn đủ chỗ trong mùa đông tới. Bây giờ hãy giúp anh chuyển món đồ này xuống và mình thử coi nó sẽ ra sao.
Laura nhớ từ lâu rồi có lần nghe giọng nói của mẹ nhắc tới máy may Laura đã nghĩ mẹ rất mong có một chiếc. Bố đã không quên điều này.
Bố mở phía sau thùng xe cùng với mẹ và Laura cẩn thận nhấc chiếc máy may xuống mang vào phòng khách trong lúc Carrie và Grace lăng xăng xung quanh. Rồi bố nhấc vỏ bao máy ra và tất cả cùng im lặng ngắm nghía.
Cuối cùng mẹ lên tiếng:
- Nó thật đẹp và giúp được nhiều việc lắm. Em nôn nóng được sử dụng nó.
Nhưng chiều thứ bảy đã quá trễ. Chiếc máy may phải đứng im qua ngày chủ nhật.
Tuần sau mẹ nghiên cứu tập sách hướng dẫn, học cách sử dụng máy và tới thứ bảy, mẹ cùng Laura bắt đầu may chiếc áo khoác bằng vải mịn. Vải mịn mới rất khó may, những đười cắt cần chính xác nên Laura sợ sẽ làm hư, nhưng mẹ đã thạo tới mức không hề do dự. Mẹ đo cỡ người Laura rồi theo lược đồ các mẫu áo, định mức eo và cắt một cách mạnh dạn.
Chiếc áo được may xong khi Almanzo đưa Laura về nhà vào ngày thứ sáu cuối cùng trong tháng Năm. Laura kêu lên khi nhìn thấy:
- Ôi! Đẹp quá, mẹ! Tất cả các nếp gấp rất đều và mũi khâu thật đẹp.
Mẹ nói:
- Phải nói là đã không biết bao lâu rồi mình may vá không có máy khâu. Có máy công việc thật dễ dàng, gấp nếp không có gì rắc rối cả. Và mũi may đẹp như thế. Một thợ may hạng nhất cũng không sánh nổi khi khâu bằng tay.
Laura lặng im một hồi ngắm chiếc áo khoác mới của cô được may máy. Rồi cô nói:
- Hôm nay, ông Wilkins trả thêm cho con tháng lương kế tiếp và con thực sự không cần làm gì. Con đã có mười lăm đô la còn lại của lương tháng tư. Con muốn có một chiếc áo choàng mới cho mùa thu…
Mẹ cắt ngang:
- Đúng rồi, và con sẽ còn cần một chiếc áo cưới thật đẹp nữa.
Laura tính toán:
- Mười lăm đô la phải mua được hai cái áo. Cùng với số quần áo con đã có sẽ đủ xài khá lâu.
Ngoài ra, con còn lĩnh thêm hai mươi đô la vào tháng tới. Con mong bố mẹ nhận mười lăm đô la này. Mẹ, con năn nỉ đó. Bố mẹ hãy dùng số tiền này cho Mary về nhà hoặc mua thêm quần áo cần thiết cho chị ấy.
Mẹ nói một cách bình thản:
- Bố mẹ có thể xoay xở để không phải dùng số tiền lương vào kì dạy cuối cùng của con.
Laura hối thúc:
- Con biết là bố mẹ có thể xoay xở nhưng bố mẹ có nhiều việc phải lo. Con thích được phụ giúp thêm lần này. Sau đó con sẽ rời nhà thanh thản và không còn phụ giúp được gì trong khi con vẫn có những bộ quần áo đẹp này.
Mẹ bằng lòng:
- Nếu việc đó khiến con dễ chịu thì hãy đưa tiền cho bố. Mẹ biết là từ khi dùng tiền bán con bò cái để mua chiếc máy may này, bố con vẫn mong có lại một số tiền.
Bố ngạc nhiên và cho rằng Laura đang cần tiền để lo cho mình. Nhưng khi cô giải thích và lại khẩn khoản nài ép thì bố cầm tiền một cách vui vẻ. Bố thừa nhận:
- Món tiền này sẽ giúp bố khỏi phải chắt bóp. Nhưng đây là lần cuối cùng. Từ lúc này theo ý nghĩ của bố chúng ta sẽ thuận buồm xuôi gió. Thị trấn đang lớn rất nhanh khiến bố có dư việc mộc để làm. Lũ bò đang lớn bộn. Tất cả sẽ sinh sôi nảy nở mau và sống cách biệt với nhà trại và vào năm sau, bố đã thắng cuộc đánh cá với chú Sam, đất trại này thuộc hẳn quyền sở hữu của mình rồi. Cho nên con không bao giờ nên lo lắng về chuyện giúp đỡ thêm nữa, Bình-Rượu-Nhỏ. Con đã làm trọn phần của con rồi.
Tối chủ nhật đó, khi Laura lên xe cùng Almanzo về chỗ dạy, tim cô rộn ràng thoải mái.
Nhưng luôn luôn vẫn hình như không thể có một sự hài lòng trọn vẹn, bây giờ cô thấy tiếc vì sẽ vắng mặt khi Mary trở về. Mary trở về nhà vào tuần lễ đó và Laura đang dạy lớp phân số tại trường Wilkins khi Mary về tới.
Chiều thứ sáu, Almanzo cưỡi Prince và Lady tới và chúng xoải vó phóng cực nhanh trên đường về nhà. Ngay khi tới gần cửa, Laura nghe thấy tiếng đàn dương cầm. Trước khi Almanzo dừng ngựa lại, cô đã phóng ra ngoài xe và chạy vào nhà.
- Gặp lại ngày chủ nhật.
Anh gọi lớn phía sau và cô đưa bàn tay đeo nhẫn lên ngoắc trả lời. Rồi cô ôm choàng lấy Mary trước khi Mary kịp đứng lên khỏi chiếc ghế trước cây đàn. Điều đầu tiên Mary nói, là:
- Ô, Laura! Chị ngạc nhiên vô cùng khi thấy có chiếc dương cầm dành cho chị ở nhà.
Laura đáp:
- Cả nhà phải lo giữ bí mật thật lâu. Nhưng chuyện bí mật này không bị tiết lộ, phải không?
Ôi, Mary, cho em ngắm chị đã. Chị có vẻ tuyệt lắm!
Mary đẹp hơn bao giờ hết. Laura ngắm cô không biết chán. Và bây giờ lại có thật nhiều chuyện để kể suốt mọi lúc với nhau. Chiều chủ nhật hai chị em lại cùng đi dạo trên đỉnh ngọn đồi thấp phía bên kia chuồng bò và Laura chất đầy hai cánh tay Mary những bông hồng dại.
Mary hỏi một cách nghiêm trang:
- Laura, em thực sự muốn rời nhà để làm đám cưới với anh chàng Wilder đó hả?
Laura cũng nghiêm trang đáp:
- Anh ấy không còn là anh chàng Wilder nữa, Mary. Anh ấy là Almanzo. Chị không biết gì về anh ấy phải không? Hay là không biết nhiều sau cái mùa đông ác liệt.
Mary kiên nhẫn:
- Dĩ nhiên chị vẫn nhớ chuyến đi kiếm lúa mì của anh ta. Nhưng tại sao em muốn bỏ gia đình để về sống với anh ta.
Laura nói:
- Em nghĩ chỉ vì hình như chúng em đã thuộc về nhau. Ngoài ra, trên thực tế em đã rời khỏi nhà. Em đang ở xa hơn nhiều. Khi đó em sẽ không ở xa hơn hiện em ở nhà của gia đình Wilkins.
- Ồ, đành vậy, chị đoán chừng phải thế thôi. Chị đã rời nhà để đến trường và lúc này em sắp đi xa. Chị cho rằng đó là sự trưởng thành.
Laura nói:
- Nghĩ thật lạ. Bây giờ Carrie và Grace đã lớn hơn tụi mình thuở nào. Chúng cũng đang thành người lớn. Tuy nhiên điều đó không lạ hơn việc chúng ta cứ là chúng ta mãi mãi, phải không?
Mary nói:
- Anh ta đang tới đó.
Cô đã nghe thấy tiếng xe cùng tiếng chân của Prince và Lady. Không ai có thể nghĩ là cô bị mù khi thấy cặp mắt xanh lơ tuyệt đẹp của cô hướng về phía cỗ xe tựa hồ cô nhìn thấy rõ. Cô nói:
- Chị không dễ gặp em. Và bây giờ, em lại phải đi.
Laura nhắc cô:
- Không phải bây giờ mà là sau bữa ăn tối. Em sẽ trở về vào thứ sáu tới, ngoài ra chúng ta còn ở cùng nhau trọn tháng bảy và gần hết tháng tám.
Bốn giờ chiều thứ sáu cuối cùng trong tháng sáu, Almanzo lái Barnum và Skip tới trước cửa nhà Wilkins đón Laura về nhà. Khi cho xe chạy trên con đường quen thuộc, anh nói:
- Thế là một khóa dạy khác đã dứt, khóa cuối cùng.
Laura đáp một cách nghiêm trang:
- Anh dám chắc thế không?
- Không phải thế sao? Có khi em sẽ lo nướng bánh kếp điểm tâm của anh suốt cho tới ngày cuối cùng của tháng chín.
Laura hứa:
- Hoặc có thể trễ hơn một chút.
Anh đã sẵn sàng dựng căn nhà trên đất trại.
- Trong lúc đó, tính thế nào về ngày mồng bốn tháng bảy? Em có muốn đi dự lễ kỉ niệm không?
Laura đáp:
- Em thấy thà rằng mình làm một chuyến đi dạo lại hay hơn nhiều.
Anh tán thành:
- Trúng ý anh lắm! Cặp ngựa này cũng thích vui đùa trở lại. Trong lúc anh lo làm nhà, chúng sẽ có một ít ngày nghỉ. Có dịp mình sẽ làm cho chúng hăng hái thêm bằng vài chuyến đi dài hơn.
- Bất cứ lúc nào! Lúc này em rảnh rang.
Laura rất vui. Cô cảm thấy giống như một con chim ở trong lồng. Almanzo nói:
- Vậy thì mình sẽ có chuyến đi dài đầu tiên vào ngày mồng bốn.
Thế là vào ngày Mồng Bốn, ngay sau bữa ăn trưa, Laura đã mặc lần đầu tiên chiếc áo khoác mới và đội lần đầu tiên chiếc mũ rơm màu kem có gắn những sợi lông đà điểu. Cô đã sẵn sàng khi Almanzo đến.
Barnum và Skip đứng im khi cô bước lên xe nhưng chúng rất kích động và vội vã phóng đi ngay. Almanzo nói:
- Đám đông sẽ khiến chúng bị tác động lúc băng qua thị trấn. Mình chỉ đi tới cuối phố Main để em có thể nhìn thấy những lá cờ rồi mình quay về hướng nam tránh xa tiếng ồn ào.
Con đường phía nam về hướng nhà Brewster thay đổi nhiều tới mức không còn là con đường mà họ đã qua lại nhiều lần khi Laura đi dạy học lần đầu. Nhiều lều trại mới và vài căn nhà rải rác khắp đồng cỏ trong khi đã có nhiều cánh đồng lúa hoặc bắp đang lớn. Bò và ngựa đang đứng ăn dọc đường đi.
Thay vì trắng xóa tuyết bay, đồng cỏ có nhiều khoảng cỏ xanh, nhưng gió vẫn thổi. Đó là những cơn gió nam ấm áp thổi rạp cỏ hoang và ngô lúa trên đồng, hất tung bờm và đuôi ngựa về phía sau, lùa các tấm che bụi ép sát vào chiếc áo khoác mới của Laura. Và, gió thổi bạt những cọng lông đà điểu trên chiếc mũ màu kem của Laura.
Cô chụp mấy đầu ngón tay giữ lại khi những cọng lông muốn rời xa. Cô kêu lên bực bội:
- Ô! Ô! Mấy chiếc lông đà điểu không được khâu chắc.
Almanzo nói:
- Cô Bell chưa từng đi dài về miền Tây nên không quen với cái gió đồng cỏ. Tốt hơn là hãy bỏ mấy cọng lông đà điểu vào túi anh trước khi gió cuốn chúng đi.
Họ trở về vào giờ ăn tối và Almanzo ở lại phụ ăn những món đồ nguội còn dư của bữa ăn trưa mừng mồng bốn tháng bảy. Còn rất nhiều thịt gà, bánh nhồi thịt, một chiếc bánh ngọt và một bình nước chanh làm lạnh bằng cách pha với nước giếng.
Trong lúc ăn tối, Almanzo đề nghị Carrie cùng đi coi đốt pháo trong thị trấn với anh và Laura.
Anh nói:
- Mấy con ngựa đã chạy một đoạn đường dài như thế nên anh nghĩ chúng sẽ ngoan ngoãn.
Nhưng mẹ lên tiếng:
- Dĩ nhiên Laura sẽ đi nếu nó muốn, nó đã quen với những con ngựa làm xiếc. Nhưng Carrie tốt hơn là không nên đi.
Thế là Laura và Almanzo đi.
Họ giữ cho lũ ngựa chạy xa các đám đông để không ai bị giẫm đạp hoặc chạy tràn qua. Tại một khu cách xa an toàn với đám đông, họ ngưng xe lại chờ cho tới lúc một vệt lửa hồng xé màn đêm vụt bay lên trên đám đông và nổ thành một ngôi sao.
Ngay tia lửa thứ nhất, Barnum đá hậu và Skip nhảy chồm lên. Chúng phóng chạy và cỗ xe bị lôi theo phía sau chúng. Almanzo lái chúng chạy theo một vòng tròn rộng đưa chúng quay lại đối diện với những trái pháo đúng lúc một ngôi sao khác bùng nổ trên trời. Anh nói với Laura:
- Đừng quan tâm về lũ ngựa. Anh sẽ lo liệu với chúng. Em cứ xem đốt pháo đi.
Laura làm theo. Sau mỗi tiếng nổ rực rỡ trên khoảng không đen đặc, Almanzo lại tiếp tục điều khiển lũ ngựa chạy vòng tròn và luôn giữ cho Barnum và Skip trở lại đúng lúc bùng nổ trái pháo kế tiếp.
Rồi Laura nói:
- Thật tốt là anh đã cất mấy cọng lông đà điểu trong túi. Nếu chúng còn gắn trên mũ của em thì trong lúc em coi đốt pháo, chúng đã văng mất hết vì mình phóng ngựa nhanh quá.
Almanzo kêu lên sửng sốt:
- Chúng còn trong túi anh không?
Laura nói:
- Em hi vọng còn. Nếu còn, em có thể khâu gắn chúng trở lại trên mũ của em.
Những cọng lông đà điểu vẫn còn và khi trao cho cô lúc về tới nhà, anh nói:
- Anh sẽ tới đón em vào chủ nhật. Lũ ngựa này cần được tập nữa.
Khi tới gần trường, bố hỏi cô có lo lắng nhiều về cuộc thi không. Cô đáp qua tấm khăn che đóng sương:
- Ồ, không. Con tin là sẽ vượt qua. Con mong sẽ kiếm được một trường dạy hợp ý.
Bố nói:
- Con có thể dạy trường Perry trở lại.
Laura giải thích:
- Con thích có một trường lớn hơn với số lương cao hơn.
Bố nói vui vẻ khi dừng lại trước trường:
- Này, cây cầu đầu tiên vẫn là kì thi và bây giờ mình đã ở đây! Còn dư thời gian để mình vượt qua cây cầu kế tiếp khi mình tới trước nó.
Laura không giữ nổi kiên nhẫn vì cảm thấy rụt rè khi cô bước vào giữa những người lạ. Gần như mọi chiếc bàn đều kín chỗ và cô chỉ biết một người duy nhất làFlorenceWilkins. Khi đụng vào bFlorence, cô phát hoảng. Bàn tay cô ấy lạnh như băng và môiFlorencetái nhợt do bị kích động. Laura cảm thấy lo cho bạn đến nỗi quên luôn sự rụt rè của chính mình.
Florencethì thào, run giọng:
- Mình khiếp sợ quá. Tất cả những người khác đều là giáo viên lớn tuổi và cuộc thi sẽ căng lắm. Mình biết mình không qua nổi.
Laura nói:
- Xì! Mình đánh cá là họ cũng đang phát khiếp. Đừng lo, bạn sẽ vượt qua ổn thỏa. Chỉ cần không sợ hãi. Bạn biết bạn đã luôn luôn vượt qua các kì thi mà.
Rồi tiếng chuông vang lên và Laura đối diện với bản ghi các câu hỏi.Florencecó lí, các câu hỏi khá khó. Ráng hết sức vượt qua những câu hỏi, Laura mệt nhoài khi giờ nghỉ tới. Buổi trưa cô cảm thấy tim mình nặng trịch. Cô bắt đầu sợ sẽ không đạt nổi một chứng chỉ, nhưng cô bền bỉ làm việc và cuối cùng đã vượt qua. Trang viết cuối cùng của cô được nhập chung với những người khác và bố đã tới đón cô về.
Cô nói khi đáp lại câu hỏi của bố:
- Con không biết chắc, bố. Cuộc thi khó hơn con nghĩ, nhưng con đã ráng sức làm tới mức tốt nhất trong khả năng của mình.
Bố trấn an cô:
- Không ai có thể làm hơn thế nổi.
Tại nhà, mẹ nói không nên nghi ngờ việc sẽ ổn thỏa.
- Lúc này đừng lo gì! Hãy quên hết cho tới khi con biết rõ kết quả cuộc thi.
Lời khuyên của Mẹ rất đúng, nhưng Laura không rời nổi mối lo trong từng ngày, thậm chí gần như từng giờ. Cô đi vào giấc ngủ với lời tự nhủ:
- Không nên lo ngại.
Và thức dậy lại phát hoảng với ý nghĩ: Thư báo kết quả có thể đến vào hôm nay.
Tại trường, Florence không còn hy vọng chút nào. Cô nói:
- Kì thi khó quá. Mình chắc chắn chỉ có một vài giáo viên già nhất vượt qua nổi.
Một tuần trôi qua không có tin tức. Chủ Nnật đó không thể chờ Almanzo tới vì Royal đang bị bệnh. Almanzo không tới được. Thứ hai không có thư. Thứ ba cũng không có thư.
Gió ấm đã làm tuyết tan và nắng đang chiếu nên thứ tư, bố không tới trường đón. Laura cùng Carrie và Grace đi bộ về nhà. Một lá thư đã chờ sẵn do bố đi lấy về từ buổi sáng.
Laura kêu lên trong lúc cởi bỏ áo khoác, băng qua phòng tới chụp lấy lá thư:
- Thư nói gì, mẹ?
Mẹ ngạc nhiên lên tiếng:
- Sao vậy, Laura! Con biết mẹ vẫn coi việc xem thư riêng của người khác không khác việc ăn cắp.
Với những ngón tay run rẩy, Laura xé bao thư và lấy ra tờ chứng chỉ giáo viên. Chứng chỉ cấp hai. Cô nói với mẹ:
- Vượt hẳn mức con mong có. Con hi vọng con đạt nổi cấp ba là cao nhất rồi. Bây giờ con chỉ còn mong may mắn có một trường dạy hợp ý thôi!
Mẹ nói một cách bình thản:
- Một người sẽ biến sự may mắn của mình thành tốt hay xấu. Mẹ tin là con sẽ dành được một tốt xứng đáng với con.
Laura không nghi ngờ việc cô có thể kiếm được một chỗ dạy vừa ý, nhưng cô tự hỏi phải làm thế nào để may mắn sẽ đem lại kết quả mong muốn. Đêm đó cô nghĩ về tiếp tục nghĩ vào sáng hôm sau khi Florence bước vào phòng học và đi thẳng tới chỗ cô. Florence hỏi:
- Bạn đậu chứ, Laura?
Laura đáp:
- Ừ, mình đạt chứng chỉ cấp hai.
Florence nói một cách tỉnh táo:
- Mình chẳng giật được chứng chỉ nào nên không thể dạy ở ngôi trường dành cho mình. Nhưng đây là điều mình muốn nói với bạn: Bạn đã nỗ lực giúp mình và mình thấy thà rằng bạn dạy ở trường dành cho mình còn hơn là người khác. Nếu bạn ưng điều đó thì cha mình nói là bạn có thể dạy. Khóa học ba tháng kể từ mồng một tháng tư và lương tháng là ba mươi đô la.
Laura khó giữ vững hơi thở khi trả lời:
- Ô, được chứ! Mình muốn nhận việc đó.
- Cha mình bảo nếu bạn chịu thì hãy đến gặp cha mình và ban giám hiệu để kí hợp đồng.
Laura nói:
- Mình sẽ đến đó chiều mai. Cảm ơn Florence nhiều lắm.
Florence nói với cô:
- Này, bạn luôn luôn rất dễ thương với mình. Mình mừng là đã có một dịp để đáp lại phần nào.
Laura nhớ tới điều mẹ nói về sự may mắn và cô nghĩ thầm:
- Mình tin là người ta đã tạo ra hầu hết những may mắn cho mình trong sự không mưu tính.
27. CHẤM DỨT NHỮNG NGÀY TỚI TRƯỜNG
Sau buổi học cuối cùng trong tháng ba, Laura gom hết sách vở, xếp gọn lên tấm bảng. Cô đảo mắt nhìn quanh phòng học lần chót. Cô sẽ không bao giờ trở lại trường nữa. Thứ hai cô bắt đầu dạy tại trường Wilkins và một thời gian nào đó trong mùa thu tới, cô và Almanzo sẽ làm đám cưới.
Carrie và Grace đang chờ ở tầng dưới nhưng Laura chần chừ ở bàn của mình trong cảm giác tim mình chùng xuống thật lạ lùng. Ida cùng Mary Power và Florence còn tiếp tục có mặt tại đây trong tuần lễ sau. Carrie và Grace sẽ vẫn đến trường nhưng không còn có cô đi cùng sau buổi học này.
Lúc này ngoài thầy Owen đang ngồi ở bàn, lớp học trống trơn. Laura phải đi thôi. Cô ôm sách vở lên và đi ra cửa. Tới ngang bàn thầy Owen, cô dừng lại và nói:
- Em chào từ biệt thầy vì em sẽ không trở lại nữa.
Thầy Owen nói:
- Tôi đã nghe nói em sẽ lại đi dạy. Chúng tôi sẽ nhớ em, nhưng chúng tôi sẽ đợi em trở lại vào mùa thu tới.
Laura lập lại:
- Điều em muốn được nói với thầy là lời chào từ biệt. Em sắp làm đám cưới nên em không còn khi nào trở lại lớp nữa.
Thầy Owen bỗng đứng bật dậy và đi tới đi lui trên bục một cách bực bội.
- Tôi rất tiếc.
Thầy lên tiếng và tiếp:
- Không tiếc vì việc em sắp làm đám cưới mà tiếc vì đã không trao bằng tốt nghiệp cho em trong mùa xuân này. Tôi giữ em lại vì tôi… vì tôi có một sự tự hào điên cuồng. Tôi muốn tổ chức trao bằng tốt nghiệp cho cả lớp mình nhưng còn vài người chưa đủ sức. Tôi đã không công bằng với em. Tôi xin lỗi.
Laura nói:
- Chuyện đó không thành vấn đề. Em mừng được biết là em đủ khả năng để tốt nghiệp.
Rồi họ bắt tay, thầy Owen nói lời chào tạm biệt và cầu chúc cô được hạnh phúc trong mọi chuyện tương lai.
Khi xuống cầu thang, cô nghĩ:
- Lần cuối luôn có vẻ buồn, nhưng không hoàn toàn đúng. Cuối của thứ này chỉ là mở đầu của thứ khác.
Sau bữa ăn tối chủ nhật tại nhà, Almanzo và Laura lái xe qua thị trấn ngược về phía bắc tới trại của ông Wilkins. Trại cách thị trấn ba dặm rưỡi và Barnum ngoan ngoãn thả bước. Ánh hoàng hôn đã tan vào trong đêm tối. Những vì sao xuất hiện trên bầu trời bao la và đồng cỏ trải dài xa tắp mịt mù và bí ẩn. Những chiếc bánh xe nhẹ nhàng lăn trên con đường đầy cỏ.
Trong tĩnh lặng, Laura bắt đầu hát:
Trên trời sao sáng lung linh
Dưới chân mặt đất mênh mông trải dài
Bánh xe kẽo kẹt lăn hoài
Đường đi xa tắp tới nơi vô cùng
Bóng ai chợt hiện tưng bừng
Nhanh như gió cuốn xe vùng bay lên
Bánh xe xoay ngả xoay nghiêng
Như sao vỗ cánh giữa miền trời cao.
Almanzo cười lớn:
- Những bài hát của em sao giống như các bài hát của Bố vậy! Lúc nào cũng khớp với mọi.
Laura nói với anh:
- Đây là bài “Khúc ca cổ về chiếc cối xay.” Nhưng hình như nó khớp với những vì sao và cỗ xe thật.
Almanzo tán thành:
- Chỉ có một lời ở trong đó bị lạc thôi. Không có chiếc bánh xe nào của anh lạch cạch cả. Anh luôn giữ kĩ và bôi dầu mỡ. Khi những bánh xe tròn chuyển đều về hướng này qua ba tháng nữa thì em sẽ dạy xong khóa học, vĩnh viễn.
Laura nói một cách nghiêm trang:
- Em cho rằng anh định nói cho điều lành hay điều dở. Nhưng tốt hơn cứ cho là vĩnh viễn.
Almanzo nói:
- Đúng là vĩnh viễn.
28. CHIẾC MŨ MÀU KEM
Trường học mới được dựng trên một góc đất trại của ông Wilkins chỉ cách nhà ông một đoạn ngắn. Khi Laura mở cửa vào sáng thứ hai, cô nhìn thấy nó đúng là một bản sao của trường Perry, ngay cả về cuốn từ điển trên bàn và chiếc đinh treo mũ trên vách.
Cô nghĩ đây là một điềm báo hạnh phúc và đúng như thế. Tất cả những ngày dạy học của cô thật thoải mái. Lúc này cô cảm thấy đủ khả năng dạy và xử trí tốt mọi khó khăn vụn vặt không cho thứ nào kéo dài tới ngày hôm sau. Học trò của cô rất thân thiện, ngoan ngoãn và những đứa nhỏ thường tức cười dù cô phải giữ không cho ai thấy nụ cười của mình.
Cô ở trọ tại gia đình Wilkins và họ đều thân thiện với Laura, mọi người rất dễ chịu với nhau.
Florence còn tiếp tục đi học và về đêm lại kể cho Laura nghe tất cả những điều xảy ra tại trường.
Laura ở chung phòng với Florence và cùng qua những buổi tối ấm áp với sách vở tại đó.
Ngày thứ sáu cuối trong tháng tư, ông Wilkins trả cho cô hai mươi hai đô la tiền lương tháng thứ nhất sau khi trừ tiền trọ hai đô la mỗi tuần. Almanzo lái xe đón cô về nhà tối hôm đó và hôm sau cô cùng mẹ vào thị trấn mua sắm. Họ mua vải bóng trắng để may đồ lót, áo sơ mi, quần lót, áo ấm, áo dài ngủ, mỗi thứ một cặp. Mẹ nói:
- Với những thứ con có này thì quá dư rồi.
Họ mua thêm vải sợi cứng đủ cho hai cặp mền và hai cặp gối.
Họ mua thêm mười thước vải mịn màu hồng có điểm những bông hoa nhỏ và những chiếc lá xanh rải rác để may áo khoác mùa hè cho Laura. Rồi hai mẹ con tới cửa hàng của cô Bell chọn mũ hợp với chiếc áo khoác.
Có rất nhiều kiểu mũ đẹp, nhưng Laura nhìn thấy ngay chiếc mũ cô thích. Đó là chiếc mũ rơm màu kem hoàn hảo với khung vành hẹp cuộn hẹp hơn ở hai bên. Phần giữa khung vành phía trước kéo thấp xuống tới trán Laura. Xung quanh chỏm mũ là một dải băng lụa hơi sậm màu so với màu rơm và Barnum cọng lông đà điểu gắn thẳng đứng phía bên trái in bóng lên màu kem sáng của các cọng rơm và dải băng lụa. Mũ được giữ chắc trên đầu bằng một dải lụa trắng đàn hồi gắn vừa vặn dưới những bím tóc của Laura.
Mua mũ xong, khi quay ra phố, Laura đưa cho mẹ năm đô la để mẹ tùy thích sắm những thứ cần thiết. Mẹ từ chối:
- Không, Laura. Con thật là một đứa con gái ngoan khi nghĩ tới điều đó, nhưng mẹ có cần thứ gì đâu.
Thế là họ trở về xe đang chờ trước cửa hàng Fulleros. Một món đồ gì đó đặt trong xe được che kín dưới tấm mền phủ ngựa. Laura thắc mắc nhưng không có thời gian xem vì bố đã cởi dây buộc ngựa thật nhanh và cho xe khởi hành ngay để về nhà.
Mẹ hỏi:
- Anh chở thứ gì phía sau vậy, Charles?
Bố đáp:
- Lúc này anh không thể chỉ cho em thấy được, Caroline. Hãy đợi khi về tới nhà.
Tới nhà, bố cho xe đậu ngay sát cửa ra vào, nói:
- Nào, các con gái, hãy khuân các thứ trên xe vào nhà, nhưng để im món đồ của bố cho tới khi bố lo xong cho lũ ngựa và quay lại. Nhớ không được ngó lén phía dưới tấm mền!
Bố tháo ngựa và vội vã dắt chúng đi.
Mẹ nói với Laura:
- Cái đó có thể là món gì nhỉ?
Tất cả đều chờ. Gần như bố quay lại ngay tức khắc. Bố nhấc tấm mền che và một chiếc máy khâu sáng bóng hiện ra. Mẹ thở gấp:
- Ô, Charles!
Bố lên tiếng một cách tự hào:
- Đó, Caroline, của em đó. Sẽ có nhiều đồ cần may khi Mary trở về và Laura đi khỏi nên anh nghĩ em cần có một thứ gì trợ giúp.
- Nhưng bằng cách nào anh mua nổi?
Mẹ hỏi trong lúc sờ vào mặt sắt đen bóng của mấy chiếc chân máy may.
Bố giải thích:
- Bề nào thì anh cũng phải bán một con bò cái, Caroline, vì trong chuồng không còn đủ chỗ trong mùa đông tới. Bây giờ hãy giúp anh chuyển món đồ này xuống và mình thử coi nó sẽ ra sao.
Laura nhớ từ lâu rồi có lần nghe giọng nói của mẹ nhắc tới máy may Laura đã nghĩ mẹ rất mong có một chiếc. Bố đã không quên điều này.
Bố mở phía sau thùng xe cùng với mẹ và Laura cẩn thận nhấc chiếc máy may xuống mang vào phòng khách trong lúc Carrie và Grace lăng xăng xung quanh. Rồi bố nhấc vỏ bao máy ra và tất cả cùng im lặng ngắm nghía.
Cuối cùng mẹ lên tiếng:
- Nó thật đẹp và giúp được nhiều việc lắm. Em nôn nóng được sử dụng nó.
Nhưng chiều thứ bảy đã quá trễ. Chiếc máy may phải đứng im qua ngày chủ nhật.
Tuần sau mẹ nghiên cứu tập sách hướng dẫn, học cách sử dụng máy và tới thứ bảy, mẹ cùng Laura bắt đầu may chiếc áo khoác bằng vải mịn. Vải mịn mới rất khó may, những đười cắt cần chính xác nên Laura sợ sẽ làm hư, nhưng mẹ đã thạo tới mức không hề do dự. Mẹ đo cỡ người Laura rồi theo lược đồ các mẫu áo, định mức eo và cắt một cách mạnh dạn.
Chiếc áo được may xong khi Almanzo đưa Laura về nhà vào ngày thứ sáu cuối cùng trong tháng Năm. Laura kêu lên khi nhìn thấy:
- Ôi! Đẹp quá, mẹ! Tất cả các nếp gấp rất đều và mũi khâu thật đẹp.
Mẹ nói:
- Phải nói là đã không biết bao lâu rồi mình may vá không có máy khâu. Có máy công việc thật dễ dàng, gấp nếp không có gì rắc rối cả. Và mũi may đẹp như thế. Một thợ may hạng nhất cũng không sánh nổi khi khâu bằng tay.
Laura lặng im một hồi ngắm chiếc áo khoác mới của cô được may máy. Rồi cô nói:
- Hôm nay, ông Wilkins trả thêm cho con tháng lương kế tiếp và con thực sự không cần làm gì. Con đã có mười lăm đô la còn lại của lương tháng tư. Con muốn có một chiếc áo choàng mới cho mùa thu…
Mẹ cắt ngang:
- Đúng rồi, và con sẽ còn cần một chiếc áo cưới thật đẹp nữa.
Laura tính toán:
- Mười lăm đô la phải mua được hai cái áo. Cùng với số quần áo con đã có sẽ đủ xài khá lâu.
Ngoài ra, con còn lĩnh thêm hai mươi đô la vào tháng tới. Con mong bố mẹ nhận mười lăm đô la này. Mẹ, con năn nỉ đó. Bố mẹ hãy dùng số tiền này cho Mary về nhà hoặc mua thêm quần áo cần thiết cho chị ấy.
Mẹ nói một cách bình thản:
- Bố mẹ có thể xoay xở để không phải dùng số tiền lương vào kì dạy cuối cùng của con.
Laura hối thúc:
- Con biết là bố mẹ có thể xoay xở nhưng bố mẹ có nhiều việc phải lo. Con thích được phụ giúp thêm lần này. Sau đó con sẽ rời nhà thanh thản và không còn phụ giúp được gì trong khi con vẫn có những bộ quần áo đẹp này.
Mẹ bằng lòng:
- Nếu việc đó khiến con dễ chịu thì hãy đưa tiền cho bố. Mẹ biết là từ khi dùng tiền bán con bò cái để mua chiếc máy may này, bố con vẫn mong có lại một số tiền.
Bố ngạc nhiên và cho rằng Laura đang cần tiền để lo cho mình. Nhưng khi cô giải thích và lại khẩn khoản nài ép thì bố cầm tiền một cách vui vẻ. Bố thừa nhận:
- Món tiền này sẽ giúp bố khỏi phải chắt bóp. Nhưng đây là lần cuối cùng. Từ lúc này theo ý nghĩ của bố chúng ta sẽ thuận buồm xuôi gió. Thị trấn đang lớn rất nhanh khiến bố có dư việc mộc để làm. Lũ bò đang lớn bộn. Tất cả sẽ sinh sôi nảy nở mau và sống cách biệt với nhà trại và vào năm sau, bố đã thắng cuộc đánh cá với chú Sam, đất trại này thuộc hẳn quyền sở hữu của mình rồi. Cho nên con không bao giờ nên lo lắng về chuyện giúp đỡ thêm nữa, Bình-Rượu-Nhỏ. Con đã làm trọn phần của con rồi.
Tối chủ nhật đó, khi Laura lên xe cùng Almanzo về chỗ dạy, tim cô rộn ràng thoải mái.
Nhưng luôn luôn vẫn hình như không thể có một sự hài lòng trọn vẹn, bây giờ cô thấy tiếc vì sẽ vắng mặt khi Mary trở về. Mary trở về nhà vào tuần lễ đó và Laura đang dạy lớp phân số tại trường Wilkins khi Mary về tới.
Chiều thứ sáu, Almanzo cưỡi Prince và Lady tới và chúng xoải vó phóng cực nhanh trên đường về nhà. Ngay khi tới gần cửa, Laura nghe thấy tiếng đàn dương cầm. Trước khi Almanzo dừng ngựa lại, cô đã phóng ra ngoài xe và chạy vào nhà.
- Gặp lại ngày chủ nhật.
Anh gọi lớn phía sau và cô đưa bàn tay đeo nhẫn lên ngoắc trả lời. Rồi cô ôm choàng lấy Mary trước khi Mary kịp đứng lên khỏi chiếc ghế trước cây đàn. Điều đầu tiên Mary nói, là:
- Ô, Laura! Chị ngạc nhiên vô cùng khi thấy có chiếc dương cầm dành cho chị ở nhà.
Laura đáp:
- Cả nhà phải lo giữ bí mật thật lâu. Nhưng chuyện bí mật này không bị tiết lộ, phải không?
Ôi, Mary, cho em ngắm chị đã. Chị có vẻ tuyệt lắm!
Mary đẹp hơn bao giờ hết. Laura ngắm cô không biết chán. Và bây giờ lại có thật nhiều chuyện để kể suốt mọi lúc với nhau. Chiều chủ nhật hai chị em lại cùng đi dạo trên đỉnh ngọn đồi thấp phía bên kia chuồng bò và Laura chất đầy hai cánh tay Mary những bông hồng dại.
Mary hỏi một cách nghiêm trang:
- Laura, em thực sự muốn rời nhà để làm đám cưới với anh chàng Wilder đó hả?
Laura cũng nghiêm trang đáp:
- Anh ấy không còn là anh chàng Wilder nữa, Mary. Anh ấy là Almanzo. Chị không biết gì về anh ấy phải không? Hay là không biết nhiều sau cái mùa đông ác liệt.
Mary kiên nhẫn:
- Dĩ nhiên chị vẫn nhớ chuyến đi kiếm lúa mì của anh ta. Nhưng tại sao em muốn bỏ gia đình để về sống với anh ta.
Laura nói:
- Em nghĩ chỉ vì hình như chúng em đã thuộc về nhau. Ngoài ra, trên thực tế em đã rời khỏi nhà. Em đang ở xa hơn nhiều. Khi đó em sẽ không ở xa hơn hiện em ở nhà của gia đình Wilkins.
- Ồ, đành vậy, chị đoán chừng phải thế thôi. Chị đã rời nhà để đến trường và lúc này em sắp đi xa. Chị cho rằng đó là sự trưởng thành.
Laura nói:
- Nghĩ thật lạ. Bây giờ Carrie và Grace đã lớn hơn tụi mình thuở nào. Chúng cũng đang thành người lớn. Tuy nhiên điều đó không lạ hơn việc chúng ta cứ là chúng ta mãi mãi, phải không?
Mary nói:
- Anh ta đang tới đó.
Cô đã nghe thấy tiếng xe cùng tiếng chân của Prince và Lady. Không ai có thể nghĩ là cô bị mù khi thấy cặp mắt xanh lơ tuyệt đẹp của cô hướng về phía cỗ xe tựa hồ cô nhìn thấy rõ. Cô nói:
- Chị không dễ gặp em. Và bây giờ, em lại phải đi.
Laura nhắc cô:
- Không phải bây giờ mà là sau bữa ăn tối. Em sẽ trở về vào thứ sáu tới, ngoài ra chúng ta còn ở cùng nhau trọn tháng bảy và gần hết tháng tám.
Bốn giờ chiều thứ sáu cuối cùng trong tháng sáu, Almanzo lái Barnum và Skip tới trước cửa nhà Wilkins đón Laura về nhà. Khi cho xe chạy trên con đường quen thuộc, anh nói:
- Thế là một khóa dạy khác đã dứt, khóa cuối cùng.
Laura đáp một cách nghiêm trang:
- Anh dám chắc thế không?
- Không phải thế sao? Có khi em sẽ lo nướng bánh kếp điểm tâm của anh suốt cho tới ngày cuối cùng của tháng chín.
Laura hứa:
- Hoặc có thể trễ hơn một chút.
Anh đã sẵn sàng dựng căn nhà trên đất trại.
- Trong lúc đó, tính thế nào về ngày mồng bốn tháng bảy? Em có muốn đi dự lễ kỉ niệm không?
Laura đáp:
- Em thấy thà rằng mình làm một chuyến đi dạo lại hay hơn nhiều.
Anh tán thành:
- Trúng ý anh lắm! Cặp ngựa này cũng thích vui đùa trở lại. Trong lúc anh lo làm nhà, chúng sẽ có một ít ngày nghỉ. Có dịp mình sẽ làm cho chúng hăng hái thêm bằng vài chuyến đi dài hơn.
- Bất cứ lúc nào! Lúc này em rảnh rang.
Laura rất vui. Cô cảm thấy giống như một con chim ở trong lồng. Almanzo nói:
- Vậy thì mình sẽ có chuyến đi dài đầu tiên vào ngày mồng bốn.
Thế là vào ngày Mồng Bốn, ngay sau bữa ăn trưa, Laura đã mặc lần đầu tiên chiếc áo khoác mới và đội lần đầu tiên chiếc mũ rơm màu kem có gắn những sợi lông đà điểu. Cô đã sẵn sàng khi Almanzo đến.
Barnum và Skip đứng im khi cô bước lên xe nhưng chúng rất kích động và vội vã phóng đi ngay. Almanzo nói:
- Đám đông sẽ khiến chúng bị tác động lúc băng qua thị trấn. Mình chỉ đi tới cuối phố Main để em có thể nhìn thấy những lá cờ rồi mình quay về hướng nam tránh xa tiếng ồn ào.
Con đường phía nam về hướng nhà Brewster thay đổi nhiều tới mức không còn là con đường mà họ đã qua lại nhiều lần khi Laura đi dạy học lần đầu. Nhiều lều trại mới và vài căn nhà rải rác khắp đồng cỏ trong khi đã có nhiều cánh đồng lúa hoặc bắp đang lớn. Bò và ngựa đang đứng ăn dọc đường đi.
Thay vì trắng xóa tuyết bay, đồng cỏ có nhiều khoảng cỏ xanh, nhưng gió vẫn thổi. Đó là những cơn gió nam ấm áp thổi rạp cỏ hoang và ngô lúa trên đồng, hất tung bờm và đuôi ngựa về phía sau, lùa các tấm che bụi ép sát vào chiếc áo khoác mới của Laura. Và, gió thổi bạt những cọng lông đà điểu trên chiếc mũ màu kem của Laura.
Cô chụp mấy đầu ngón tay giữ lại khi những cọng lông muốn rời xa. Cô kêu lên bực bội:
- Ô! Ô! Mấy chiếc lông đà điểu không được khâu chắc.
Almanzo nói:
- Cô Bell chưa từng đi dài về miền Tây nên không quen với cái gió đồng cỏ. Tốt hơn là hãy bỏ mấy cọng lông đà điểu vào túi anh trước khi gió cuốn chúng đi.
Họ trở về vào giờ ăn tối và Almanzo ở lại phụ ăn những món đồ nguội còn dư của bữa ăn trưa mừng mồng bốn tháng bảy. Còn rất nhiều thịt gà, bánh nhồi thịt, một chiếc bánh ngọt và một bình nước chanh làm lạnh bằng cách pha với nước giếng.
Trong lúc ăn tối, Almanzo đề nghị Carrie cùng đi coi đốt pháo trong thị trấn với anh và Laura.
Anh nói:
- Mấy con ngựa đã chạy một đoạn đường dài như thế nên anh nghĩ chúng sẽ ngoan ngoãn.
Nhưng mẹ lên tiếng:
- Dĩ nhiên Laura sẽ đi nếu nó muốn, nó đã quen với những con ngựa làm xiếc. Nhưng Carrie tốt hơn là không nên đi.
Thế là Laura và Almanzo đi.
Họ giữ cho lũ ngựa chạy xa các đám đông để không ai bị giẫm đạp hoặc chạy tràn qua. Tại một khu cách xa an toàn với đám đông, họ ngưng xe lại chờ cho tới lúc một vệt lửa hồng xé màn đêm vụt bay lên trên đám đông và nổ thành một ngôi sao.
Ngay tia lửa thứ nhất, Barnum đá hậu và Skip nhảy chồm lên. Chúng phóng chạy và cỗ xe bị lôi theo phía sau chúng. Almanzo lái chúng chạy theo một vòng tròn rộng đưa chúng quay lại đối diện với những trái pháo đúng lúc một ngôi sao khác bùng nổ trên trời. Anh nói với Laura:
- Đừng quan tâm về lũ ngựa. Anh sẽ lo liệu với chúng. Em cứ xem đốt pháo đi.
Laura làm theo. Sau mỗi tiếng nổ rực rỡ trên khoảng không đen đặc, Almanzo lại tiếp tục điều khiển lũ ngựa chạy vòng tròn và luôn giữ cho Barnum và Skip trở lại đúng lúc bùng nổ trái pháo kế tiếp.
Rồi Laura nói:
- Thật tốt là anh đã cất mấy cọng lông đà điểu trong túi. Nếu chúng còn gắn trên mũ của em thì trong lúc em coi đốt pháo, chúng đã văng mất hết vì mình phóng ngựa nhanh quá.
Almanzo kêu lên sửng sốt:
- Chúng còn trong túi anh không?
Laura nói:
- Em hi vọng còn. Nếu còn, em có thể khâu gắn chúng trở lại trên mũ của em.
Những cọng lông đà điểu vẫn còn và khi trao cho cô lúc về tới nhà, anh nói:
- Anh sẽ tới đón em vào chủ nhật. Lũ ngựa này cần được tập nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.