Chương 121: MỘT TUẦN LỄ
Đang cập nhật
06/10/2016
Khi lê bước qua trời tuyết, Laura cố tìm cách làm cho mình vui lên. Laura nghĩ thầm không dễ kết thân với bà Brewster, nhưng cô không thể buồn phiền việc đó. Có lẽ tối nay sẽ không có chuyện khó chịu.
Cho nên Laura bước vào nhà người đầy tuyết và đỏ lạnh vẫn vui vẻ nói năng với bà Brewster. Nhưng trước tất cả những nỗ lực của cô, bà Brewster vẫn đáp lại bằng những lời lẽ cụt ngủn và chỉ có thế. Trong bữa ăn tối không ai nói một tiếng nào. Sự im lặng thật âm u và dễ ghét tới mức Laura không thể thốt ra lời.
Sau bữa tối, cô lại giúp làm việc và lại tiếp tục ngồi trong bóng tối trong lúc bà Brewster lặng lẽ đung đưa chiếc ghế. Cô cảm thấy muốn phát bệnh trong ước muốn được trở về nhà.
Ngay khi bà Brewster thắp đèn, Laura mang ngay sách vở tới bàn. Cô tự ra bài học cho mình và quyết định học thuộc trước giờ đi ngủ. Cô muốn bắt kịp với lớp học của cô ở thị trấn và hi vọng sự miệt mài làm việc có thể đủ giúp cô quên hẳn mình đang ở đâu.
Cô ngồi thu mình trên chiếc ghế vì sự im lặng có vẻ như đang dồn ép cô từ mọi phía. Bà Brewster ngồi uể oải. Ông Brewster vỗ cho Johnny ngủ trong lòng ông và ngắm ngọn lửa trong lò qua những ô gió. Chiếc đồng hồ gõ bảy tiếng. Rồi tám tiếng. Chín tiếng. Lúc này Laura ráng hết sức lên tiếng:
- Khuya quá rồi. Tôi xin phép đi ngủ trước.
Bà Brewster không lưu ý tới lời cô nói. Ông Brewster giật mình và nói:
- Chúc cô ngủ ngon.
Trước khi Laura có thể bước vội vào gian phòng tối om, bà Brewster đã bắt đầu cãi cọ với chồng. Laura cố ráng không nghe. Cô kéo mền lên trùm kín đầu, ấn tai vào trong gối thật chặt, nhưng cô vẫn nghe thấy. Cô biết là bà Brewster muốn cô nghe thấy.
Bà ấy nói rằng bà ấy không phải nô lệ của một mảnh váy kênh kiệu không chịu làm gì ngoài việc chải chuốt và ngồi ở trường học suốt ngày. Bà ta bảo nếu ông Brewster không tống Laura ra khỏi nhà thì bà sẽ một mình bỏ về miền Đông không cần có ông. Bà ta cứ tiếp tục lải nhải nói và nói mãi và giọng nói của bà khiến Laura muốn đổ bệnh. Đó là một giọng nói hả hê được gây thương tổn cho người khác.
Laura không biết làm gì. Cô muốn trở về nhà, nhưng cô phải tránh nghĩ đến gia đình hoặc cô sẽ phải gào khóc. Cô phải nghĩ ra một thứ gì để làm. Không có một nơi nào khác để ở, hai căn nhà khác trong khu định cư này cũng chỉ là những căn lều trại. Gia đình Harrison có một phòng cho bốn người cò gia đình anh trai ông Brewster có tới năm người. Không ai còn chỗ dành cho Laura.
Cô nghĩ thực sự cô không gây một điều gì cho bà Brewster. Cô tự làm giường của mình và còn giúp vào việc bếp núc. Lúc này bà Brewster đang cằn nhằn về cái xứ buồn nản, gió máy và rét buốt nên bà muốn trở về miền Đông. Bất giác Laura hiểu ra:
- Bà ta không nổi điên vì mình. Bà ta chỉ muốn cãi cọ về mình do bà ta muốn cãi cọ. Bà ấy là một người đàn bà vị kỉ và bần tiện.
Ông Brewster không nói một lời nào và Laura nghĩ:
- Mình cũng phải chịu đựng điều đó. Không có một nơi nào khác ở đây cho mình ở cả.
Khi thức dậy vào buổi sáng, cô nghĩ:
- Mỗi ngày mình chỉ phải trải qua một chốc lát thôi.
Thật khó ở tại một nơi mà mình không muốn. Cô thận trọng tránh gây một chuyện gì cho bà Brewster và hết sức giúp bà mọi công việc có thể làm. Một cách lễ độ, cô lên tiếng chào vào buổi sáng và mỉm cười, nhưng không cười nổi. Cô không biết từ trước là phải có hai người mới cười được.
Ngày thứ hai ở trường cô khiếp hãi nhưng vẫn qua được êm ả. Clarence ngồi ì ra thay vì học và Laura phát hoảng là cô sẽ lại phải phạt cậu ta, nhưng cậu ta thuộc bài. Có lẽ cô không nên rối trí vì cậu ta.
Lạ lùng là cô thấy quá mệt vào lúc bốn giờ. Ngày thứ hai đã qua và tuần lế thứ nhất cũng qua một nửa vào trưa mai.
Thình lình Laura nín thở và đứng sững trên lối đi đầy tuyết. Cô nghĩ tới ngày thứ bảy và chủ Nhật, trọn vẹn hai ngày ở trong căn nhà đó cùng với bà Brewster. Cô nghe thấy mình nói lớn:
- Ồ, bố. Con không thể.
Đó là một tiếng thút thít và cô cảm thấy xấu hổ khi nghe vang lên. Không có ai khác nghe thấy. Xung quanh cô, đồng cỏ vắng hoe, trắng toát trải dài im ắng. Cô thấy thà cứ ở tại chỗ trong cái lạnh như cắt còn hơn bước về căn nhà bần tiện hoặc sáng mai trở lại trường học đầy ắp lo âu. Nhưng mặt trời đang lặn xuống và sẽ mọc lên vào ngày mai. Mọi thứ phải tiếp diễn.
Đêm đó Laura lại mơ thấy cô đi lạc trong bão tuyết. Cô biết rõ giấc mơ. Cô đã mơ thấy thế vài lần kể từ khi cô thực sự đi lạc trong bão tuyết với Carrie. Nhưng cơn bão tuyết này tồi tệ hơn trước. Lúc này, tuyết như kim châm và gió dữ dội thổi như cố cuốn cô và Carrie ra khỏi chiếc ghế sô pha hẹp. Laura gom tận lực cố níu lấy Carrie một hồi lâu nhưng thình lình Carrie không còn ở đó. Bão tuyết đã cuốn cô bé đi. Tim Laura như ngừng đập vì kinh hoàng. Cô không thể bước tiếp vì không còn hơi sức. Cô chìm xuống, chìm xuống trong bóng tối đen kịt. Rồi bố từ thị trấn tới trên một cỗ xe trượt băng lớn. Bố gọi Laura:
- Về nhà ngày thứ bảy nghe, Bình-Rượu-Nhỏ!
Mẹ cùng Mary, Carrie và Grace đều kinh ngạc. Mary kêu lên sung sướng:
- Ôi, Laura!
Gương mặt mẹ sáng lên với nụ cười trên môi, Carrie hối hả giúp Laura cởi áo choàng và Grace nhảy nhót vỗ tay:
- Charles, sao anh không nói với cả nhà?
Mẹ hỏi và bố nói:
- Sao, Caroline, anh đã nóilà anh kéo được một mẻ lưới nho nhỏ. Laura nho nhỏ mà.
Và Laura nhớ lại bên bàn ăn bữa trưa, cách thức bố uống trà và đẩy lui chiếc li về phía sau, nói:
- Hãy mong cho tôi kéo được một mẻ lưới nho nhỏ vào chiều nay.
Mẹ nói:
- Ô, Charles!
Laura không hề đi xa khỏi nhà bao giờ, cô vẫn ở nguyên đấy.
Rồi cô tỉnh dậy. Cô đang ở nhà Brewster và đã là sáng thứ tư. Nhưng giấc mơ thực tới nỗ gần như vẫn tin chắc là có. Có thể Bố tới đón cô về nhà vào thứ bảy. Tính cách của bố là luôn trù liệu những chuyện bất ngờ như thế.
Trong đêm đã có bão tuyết. Cô phải mở lối để tới trường. Nắng sớm phớt hồng trên những dặm dài tuyết trong suốt và mọi vệt bóng nhỏ đều ngả màu xanh nhạt. Khi Laura lao tới và vẹt lối qua những cụm tuyết mềm, cô thấy Clarence đang mở đường cho Tommy và Ruby. Tất cả đều đến cửa trường cùng một lúc.
Cô bé Ruby dính tuyết từ đầu tới chân, thậm chí chiếc mũ trùm và các bện tóc của cô bé cũng đầy tuyết. Laura chải tóc cho cô bé và nhắc giữ nguyên áo ngoài cho tới khi trong phòng ấm áp hơn.
Clarence bỏ thêm than vào lò sưởi trong lúc Laura rũ áo khoác và quét tuyết lọt xuống các kẽ ván nền nhà. Những tia nắng chiếu qua khung cửa sổ giúp gian phòng có vẻ ấm áp hơn, nhưng bên ngoài trời càng lạnh hơn. Không bao lâu, hơi ấm lò sưởi đã xóa mờ hơi thở của họ. Đúng chín giờ và Laura nói:
- Lớp học giữ trật tự.
Martha và Charles đến trong hơi thở hổn hển, chậm ba phút. Laura không muốn nhắc đến chuyện chậm trễ này vì cả hai đã phải đạp tuyết mở đường suốt một dặm dài. Một vài bước nhấn vào trong những đám tuyết dầy thật dễ chịu và thích thú, nhưng đạp tuyết để mở lối đi lại vô cùng nặng nhọc cho từng bước chân. Trong một lúc, Laura nghĩ sẽ bỏ qua lỗi cho Martha và Charles một lần. Nhưng như thế không phải là hay. Không sự tha thứ nào có thể làm thay đổi thực tế và cả hai sẽ chậm trễ. Cô lên tiếng:
- Tôi rất tiếc là tôi phải lưu ý hai bạn về việc đến trễ giờ. Nhưng các bạn có thể tới bên lò sưởi hơ ấm trước khi về chỗ.
Martha nói:
- Chúng tôi xin lỗi, cô Ingalls. Chúng tôi không ngờ lại mất nhiều thời giờ như thế.
- Mở lối đi là một việc nặng nhọc, tôi biết thế.
Laura nói và đột nhiên cô và Martha cười với nhau, một nụ cười thân thiện khiến Laura cảm thấy việc dạy học trở nên dễ dàng hơn. Cô nói:
- Lớp hai đứng lên, bước tới trước.
Và Ruby, lớp hai, đứng lên bước tới phía trước cô.
Trọn buổi sáng trôi qua êm ả. Buổi trưa, Ruby bước tới bàn của Laura, bẽn lẽn tặng cô một chiếc bánh quy. Sau khi tất cả ăn xong bữa trưa, Clarence mời cô cùng ra ngoài chơi cầu tuyết và Martha nói:
- Mời cô ra đi. Như thế mình sẽ có đủ ba người ở một phe.
Laura rất hài lòng vì được mời và nôn nóng được ra ngoài nắng giữa trời tuyết trắng trong nên bước ra. Thật là thích thú. Cô cùng Martha, Ruby chiến đấu chống lại Clarence, Charles và Tommy.
Không khí đầy những trái cầu tuyết. Clarence và Laura nhanh hơn hết, né tránh, vốc chụp, nặn tuyết giữa những bàn tay bao găng quăng đi rồi lại né tránh. Laura nóng bừng và cười lớn khi một nắm tuyết lớn bùng vỡ ngay trên mắt cô và miệng cô mở ra, tuyết trát đầy mặt.
Cô nghe thấy Clarence nói:
- Ui chà, tôi không tính làm thế.
Laura chà hai mắt không nhìn thấy gì đáp:
- Thôi xong rồi! Chỉ là một va chạm nhẹ.
Cậu ta nói:
- Đứng im đó, để tôi.
Cậu ta nắm lấy vai cô tựa hồ cô là Ruby và lau mặt cô bằng đuôi chiếc khăn quấn. Laura nói:
- Cám ơn.
Nhưng cô biết rằng cô không nên chơi nữa. Cô quá nhỏ bé và quá trẻ nên sẽ không buộc nổi học sinh giữ kỉ luật nếu chơi đùa với tất cả.
Ngay buổi chiều hôm đó, Clarence kéo tóc Martha. Bím tóc nâu của cô quết qua bàn của cậu ta khi cô xoay đầu và cậu ta nắm lấy giật mạnh.
Laura lên tiếng:
- Clarence, đừng quấy rầy Martha. Hãy để tâm vào bài học của bạn.
Cậu ta cười giả lả với cô như để nói rằng:
- Được thôi, nếu cô nói thế thì tôi sẽ không làm.
Khủng khiếp với cô là Laura gần như mỉm cười. Cô chỉ có vừa đủ thời gian để kịp giữ lại vẻ nghiêm khắc. Lúc này cô thấy chắc là cô đã bối rối về Clarence.
Ngày thứ tư trôi qua. Chỉ còn thứ năm và thứ sáu. Laura cố không mong bố tới kiếm nhưng cô không thể ngưng hi vọng. Thật hết sức dễ chịu khi bố tới kiếm và cứu cô khỏi hai ngày khổ sở trong căn nhà của bà Brewster. Nhưng dĩ nhiên bố không biết được nỗi khổ sở đó ra sao. Cô không nên trông đợi ở bố. Dù sao, nếu thời tiết tốt, chắc chắn bố có thể tới. Nếu bố tới cô sẽ chỉ còn chịu đựng hai buổi tối cay cực và tối thứ sáu đã được ở nhà! Cô vẫn không mong bố, cô phải không mong để không thất vọng khi bố không tới. Tuy nhiên cô biết cả nhà đều nhớ cô và nếu thời tiết êm ả, chắc chắn bố sẽ tới.
Nhưng sáng thứ sáu có bão và gió trở lạnh hơn.
Trọn ngày ở trong lớp học, Laura lắng nghe tiếng gió, sợ nó đổi thành tiếng bão tuyết gào hú và thình lình, căn lều lay động với khung cửa sổ trống trơn.
Qua các kẽ hở gió càng thổi lạnh hơn. Tiếng gió bốc cao và lùa từng cụm tuyết lướt ngang cánh đồng rộng. Lúc này Laura biết là bố không nên đến. Hai mươi bốn dặm đường trong thời tiết như thế này quá cực nhọc với lũ ngựa. Laura nghĩ:
- Mình phải làm cách nào qua hết khoảng thời gian cho tới thứ hai?
Laura khốn khổ rời mắt khỏi khung cửa sổ và bắt gặp Charles đang ngồi ngủ gật. Đột nhiên, cậu ta nhảy dựng lên choàng thức. Laura suýt bật cười nhưng Clarence liếc cô, mắt hấp háy. Cô không thể bỏ qua chuyện này. Cô lên tiếng:
- Clarence, tại sao bạn không học?
Cậu ta đáp:
- Tôi thuộc hết các bài học rồi.
Cô không nghi ngờ điều này. Clarence học rất nhanh. Cậu ta luôn theo kịp Martha, Charles và vẫn còn dư thời giờ ngồi chơi.
Cô gõ lên mặt bàn:
- Chúng ta sẽ coi xem các bạn đánh vần tốt ra sao. Lớp ba đứng lên. Tới đây.
Căn lều lay động trong tiếng gió từng lúc hú mạnh hơn khắp xung quanh. Hơi nóng hừng hực từ lò sưởi làm tuyết lùa qua các kẽ ván vào phòng tan chảy thành những vệt nước dài trên mặt nền.
Clarence đánh vần trôi chảy mọi từ mà Laura nêu ra trong lúc cô tự hỏi có nên cho lớp học tan sớm không. Nếu cô chờ tới khi bão mạnh hơn thì Charles và Martha có thể không về tới nhà kịp.
Hình như cô thấy tiếng gió có một âm vang lạ lùng như tiếng chuông bạc. Cô lắng nghe và cả lớp cùng lắng nghe. Cô không biết làm gì trước chuyện này. Bầu trời không thay đổi. Vẫn những đám mây xám xà thấp trôi vùn vụt trên cánh đồng tràn ngập tuyết bay theo gió. Âm thanh lạ lùng trở nên rõ hơn gần như tiếng nhạc. Đột nhiên khắp cánh đồng đầy ắp tiếng rung của những chùm chuông nhỏ.
Tiếng chuông xe ngựa!
Mọi người lại thở ra và mỉm cười. Hai con ngựa nâu lướt nhanh qua khung cửa sổ. Laura biết rõ chúng. Đó là Prince và Lady, những con ngựa của chàng Wilder trẻ! Tiếng chuông vang lên lớn hơn và dừng lại. Rồi một vài tiếng chuông khua nhẹ nhẹ. Những con ngựa nâu đang dừng sát bên ngoài bờ vách phía nam dưới mái che của căn lều.
Laura căng thẳng tới mức giữ nghiêm giọng:
- Cả lớp ngồi xuống.
Cô chờ một lát tiếp:
- Các bạn có thể cất sách vở. Còn hơi sớm một chút, nhưng bão có thể giữ hơn. Lớp học chấm dứt.
Cho nên Laura bước vào nhà người đầy tuyết và đỏ lạnh vẫn vui vẻ nói năng với bà Brewster. Nhưng trước tất cả những nỗ lực của cô, bà Brewster vẫn đáp lại bằng những lời lẽ cụt ngủn và chỉ có thế. Trong bữa ăn tối không ai nói một tiếng nào. Sự im lặng thật âm u và dễ ghét tới mức Laura không thể thốt ra lời.
Sau bữa tối, cô lại giúp làm việc và lại tiếp tục ngồi trong bóng tối trong lúc bà Brewster lặng lẽ đung đưa chiếc ghế. Cô cảm thấy muốn phát bệnh trong ước muốn được trở về nhà.
Ngay khi bà Brewster thắp đèn, Laura mang ngay sách vở tới bàn. Cô tự ra bài học cho mình và quyết định học thuộc trước giờ đi ngủ. Cô muốn bắt kịp với lớp học của cô ở thị trấn và hi vọng sự miệt mài làm việc có thể đủ giúp cô quên hẳn mình đang ở đâu.
Cô ngồi thu mình trên chiếc ghế vì sự im lặng có vẻ như đang dồn ép cô từ mọi phía. Bà Brewster ngồi uể oải. Ông Brewster vỗ cho Johnny ngủ trong lòng ông và ngắm ngọn lửa trong lò qua những ô gió. Chiếc đồng hồ gõ bảy tiếng. Rồi tám tiếng. Chín tiếng. Lúc này Laura ráng hết sức lên tiếng:
- Khuya quá rồi. Tôi xin phép đi ngủ trước.
Bà Brewster không lưu ý tới lời cô nói. Ông Brewster giật mình và nói:
- Chúc cô ngủ ngon.
Trước khi Laura có thể bước vội vào gian phòng tối om, bà Brewster đã bắt đầu cãi cọ với chồng. Laura cố ráng không nghe. Cô kéo mền lên trùm kín đầu, ấn tai vào trong gối thật chặt, nhưng cô vẫn nghe thấy. Cô biết là bà Brewster muốn cô nghe thấy.
Bà ấy nói rằng bà ấy không phải nô lệ của một mảnh váy kênh kiệu không chịu làm gì ngoài việc chải chuốt và ngồi ở trường học suốt ngày. Bà ta bảo nếu ông Brewster không tống Laura ra khỏi nhà thì bà sẽ một mình bỏ về miền Đông không cần có ông. Bà ta cứ tiếp tục lải nhải nói và nói mãi và giọng nói của bà khiến Laura muốn đổ bệnh. Đó là một giọng nói hả hê được gây thương tổn cho người khác.
Laura không biết làm gì. Cô muốn trở về nhà, nhưng cô phải tránh nghĩ đến gia đình hoặc cô sẽ phải gào khóc. Cô phải nghĩ ra một thứ gì để làm. Không có một nơi nào khác để ở, hai căn nhà khác trong khu định cư này cũng chỉ là những căn lều trại. Gia đình Harrison có một phòng cho bốn người cò gia đình anh trai ông Brewster có tới năm người. Không ai còn chỗ dành cho Laura.
Cô nghĩ thực sự cô không gây một điều gì cho bà Brewster. Cô tự làm giường của mình và còn giúp vào việc bếp núc. Lúc này bà Brewster đang cằn nhằn về cái xứ buồn nản, gió máy và rét buốt nên bà muốn trở về miền Đông. Bất giác Laura hiểu ra:
- Bà ta không nổi điên vì mình. Bà ta chỉ muốn cãi cọ về mình do bà ta muốn cãi cọ. Bà ấy là một người đàn bà vị kỉ và bần tiện.
Ông Brewster không nói một lời nào và Laura nghĩ:
- Mình cũng phải chịu đựng điều đó. Không có một nơi nào khác ở đây cho mình ở cả.
Khi thức dậy vào buổi sáng, cô nghĩ:
- Mỗi ngày mình chỉ phải trải qua một chốc lát thôi.
Thật khó ở tại một nơi mà mình không muốn. Cô thận trọng tránh gây một chuyện gì cho bà Brewster và hết sức giúp bà mọi công việc có thể làm. Một cách lễ độ, cô lên tiếng chào vào buổi sáng và mỉm cười, nhưng không cười nổi. Cô không biết từ trước là phải có hai người mới cười được.
Ngày thứ hai ở trường cô khiếp hãi nhưng vẫn qua được êm ả. Clarence ngồi ì ra thay vì học và Laura phát hoảng là cô sẽ lại phải phạt cậu ta, nhưng cậu ta thuộc bài. Có lẽ cô không nên rối trí vì cậu ta.
Lạ lùng là cô thấy quá mệt vào lúc bốn giờ. Ngày thứ hai đã qua và tuần lế thứ nhất cũng qua một nửa vào trưa mai.
Thình lình Laura nín thở và đứng sững trên lối đi đầy tuyết. Cô nghĩ tới ngày thứ bảy và chủ Nhật, trọn vẹn hai ngày ở trong căn nhà đó cùng với bà Brewster. Cô nghe thấy mình nói lớn:
- Ồ, bố. Con không thể.
Đó là một tiếng thút thít và cô cảm thấy xấu hổ khi nghe vang lên. Không có ai khác nghe thấy. Xung quanh cô, đồng cỏ vắng hoe, trắng toát trải dài im ắng. Cô thấy thà cứ ở tại chỗ trong cái lạnh như cắt còn hơn bước về căn nhà bần tiện hoặc sáng mai trở lại trường học đầy ắp lo âu. Nhưng mặt trời đang lặn xuống và sẽ mọc lên vào ngày mai. Mọi thứ phải tiếp diễn.
Đêm đó Laura lại mơ thấy cô đi lạc trong bão tuyết. Cô biết rõ giấc mơ. Cô đã mơ thấy thế vài lần kể từ khi cô thực sự đi lạc trong bão tuyết với Carrie. Nhưng cơn bão tuyết này tồi tệ hơn trước. Lúc này, tuyết như kim châm và gió dữ dội thổi như cố cuốn cô và Carrie ra khỏi chiếc ghế sô pha hẹp. Laura gom tận lực cố níu lấy Carrie một hồi lâu nhưng thình lình Carrie không còn ở đó. Bão tuyết đã cuốn cô bé đi. Tim Laura như ngừng đập vì kinh hoàng. Cô không thể bước tiếp vì không còn hơi sức. Cô chìm xuống, chìm xuống trong bóng tối đen kịt. Rồi bố từ thị trấn tới trên một cỗ xe trượt băng lớn. Bố gọi Laura:
- Về nhà ngày thứ bảy nghe, Bình-Rượu-Nhỏ!
Mẹ cùng Mary, Carrie và Grace đều kinh ngạc. Mary kêu lên sung sướng:
- Ôi, Laura!
Gương mặt mẹ sáng lên với nụ cười trên môi, Carrie hối hả giúp Laura cởi áo choàng và Grace nhảy nhót vỗ tay:
- Charles, sao anh không nói với cả nhà?
Mẹ hỏi và bố nói:
- Sao, Caroline, anh đã nóilà anh kéo được một mẻ lưới nho nhỏ. Laura nho nhỏ mà.
Và Laura nhớ lại bên bàn ăn bữa trưa, cách thức bố uống trà và đẩy lui chiếc li về phía sau, nói:
- Hãy mong cho tôi kéo được một mẻ lưới nho nhỏ vào chiều nay.
Mẹ nói:
- Ô, Charles!
Laura không hề đi xa khỏi nhà bao giờ, cô vẫn ở nguyên đấy.
Rồi cô tỉnh dậy. Cô đang ở nhà Brewster và đã là sáng thứ tư. Nhưng giấc mơ thực tới nỗ gần như vẫn tin chắc là có. Có thể Bố tới đón cô về nhà vào thứ bảy. Tính cách của bố là luôn trù liệu những chuyện bất ngờ như thế.
Trong đêm đã có bão tuyết. Cô phải mở lối để tới trường. Nắng sớm phớt hồng trên những dặm dài tuyết trong suốt và mọi vệt bóng nhỏ đều ngả màu xanh nhạt. Khi Laura lao tới và vẹt lối qua những cụm tuyết mềm, cô thấy Clarence đang mở đường cho Tommy và Ruby. Tất cả đều đến cửa trường cùng một lúc.
Cô bé Ruby dính tuyết từ đầu tới chân, thậm chí chiếc mũ trùm và các bện tóc của cô bé cũng đầy tuyết. Laura chải tóc cho cô bé và nhắc giữ nguyên áo ngoài cho tới khi trong phòng ấm áp hơn.
Clarence bỏ thêm than vào lò sưởi trong lúc Laura rũ áo khoác và quét tuyết lọt xuống các kẽ ván nền nhà. Những tia nắng chiếu qua khung cửa sổ giúp gian phòng có vẻ ấm áp hơn, nhưng bên ngoài trời càng lạnh hơn. Không bao lâu, hơi ấm lò sưởi đã xóa mờ hơi thở của họ. Đúng chín giờ và Laura nói:
- Lớp học giữ trật tự.
Martha và Charles đến trong hơi thở hổn hển, chậm ba phút. Laura không muốn nhắc đến chuyện chậm trễ này vì cả hai đã phải đạp tuyết mở đường suốt một dặm dài. Một vài bước nhấn vào trong những đám tuyết dầy thật dễ chịu và thích thú, nhưng đạp tuyết để mở lối đi lại vô cùng nặng nhọc cho từng bước chân. Trong một lúc, Laura nghĩ sẽ bỏ qua lỗi cho Martha và Charles một lần. Nhưng như thế không phải là hay. Không sự tha thứ nào có thể làm thay đổi thực tế và cả hai sẽ chậm trễ. Cô lên tiếng:
- Tôi rất tiếc là tôi phải lưu ý hai bạn về việc đến trễ giờ. Nhưng các bạn có thể tới bên lò sưởi hơ ấm trước khi về chỗ.
Martha nói:
- Chúng tôi xin lỗi, cô Ingalls. Chúng tôi không ngờ lại mất nhiều thời giờ như thế.
- Mở lối đi là một việc nặng nhọc, tôi biết thế.
Laura nói và đột nhiên cô và Martha cười với nhau, một nụ cười thân thiện khiến Laura cảm thấy việc dạy học trở nên dễ dàng hơn. Cô nói:
- Lớp hai đứng lên, bước tới trước.
Và Ruby, lớp hai, đứng lên bước tới phía trước cô.
Trọn buổi sáng trôi qua êm ả. Buổi trưa, Ruby bước tới bàn của Laura, bẽn lẽn tặng cô một chiếc bánh quy. Sau khi tất cả ăn xong bữa trưa, Clarence mời cô cùng ra ngoài chơi cầu tuyết và Martha nói:
- Mời cô ra đi. Như thế mình sẽ có đủ ba người ở một phe.
Laura rất hài lòng vì được mời và nôn nóng được ra ngoài nắng giữa trời tuyết trắng trong nên bước ra. Thật là thích thú. Cô cùng Martha, Ruby chiến đấu chống lại Clarence, Charles và Tommy.
Không khí đầy những trái cầu tuyết. Clarence và Laura nhanh hơn hết, né tránh, vốc chụp, nặn tuyết giữa những bàn tay bao găng quăng đi rồi lại né tránh. Laura nóng bừng và cười lớn khi một nắm tuyết lớn bùng vỡ ngay trên mắt cô và miệng cô mở ra, tuyết trát đầy mặt.
Cô nghe thấy Clarence nói:
- Ui chà, tôi không tính làm thế.
Laura chà hai mắt không nhìn thấy gì đáp:
- Thôi xong rồi! Chỉ là một va chạm nhẹ.
Cậu ta nói:
- Đứng im đó, để tôi.
Cậu ta nắm lấy vai cô tựa hồ cô là Ruby và lau mặt cô bằng đuôi chiếc khăn quấn. Laura nói:
- Cám ơn.
Nhưng cô biết rằng cô không nên chơi nữa. Cô quá nhỏ bé và quá trẻ nên sẽ không buộc nổi học sinh giữ kỉ luật nếu chơi đùa với tất cả.
Ngay buổi chiều hôm đó, Clarence kéo tóc Martha. Bím tóc nâu của cô quết qua bàn của cậu ta khi cô xoay đầu và cậu ta nắm lấy giật mạnh.
Laura lên tiếng:
- Clarence, đừng quấy rầy Martha. Hãy để tâm vào bài học của bạn.
Cậu ta cười giả lả với cô như để nói rằng:
- Được thôi, nếu cô nói thế thì tôi sẽ không làm.
Khủng khiếp với cô là Laura gần như mỉm cười. Cô chỉ có vừa đủ thời gian để kịp giữ lại vẻ nghiêm khắc. Lúc này cô thấy chắc là cô đã bối rối về Clarence.
Ngày thứ tư trôi qua. Chỉ còn thứ năm và thứ sáu. Laura cố không mong bố tới kiếm nhưng cô không thể ngưng hi vọng. Thật hết sức dễ chịu khi bố tới kiếm và cứu cô khỏi hai ngày khổ sở trong căn nhà của bà Brewster. Nhưng dĩ nhiên bố không biết được nỗi khổ sở đó ra sao. Cô không nên trông đợi ở bố. Dù sao, nếu thời tiết tốt, chắc chắn bố có thể tới. Nếu bố tới cô sẽ chỉ còn chịu đựng hai buổi tối cay cực và tối thứ sáu đã được ở nhà! Cô vẫn không mong bố, cô phải không mong để không thất vọng khi bố không tới. Tuy nhiên cô biết cả nhà đều nhớ cô và nếu thời tiết êm ả, chắc chắn bố sẽ tới.
Nhưng sáng thứ sáu có bão và gió trở lạnh hơn.
Trọn ngày ở trong lớp học, Laura lắng nghe tiếng gió, sợ nó đổi thành tiếng bão tuyết gào hú và thình lình, căn lều lay động với khung cửa sổ trống trơn.
Qua các kẽ hở gió càng thổi lạnh hơn. Tiếng gió bốc cao và lùa từng cụm tuyết lướt ngang cánh đồng rộng. Lúc này Laura biết là bố không nên đến. Hai mươi bốn dặm đường trong thời tiết như thế này quá cực nhọc với lũ ngựa. Laura nghĩ:
- Mình phải làm cách nào qua hết khoảng thời gian cho tới thứ hai?
Laura khốn khổ rời mắt khỏi khung cửa sổ và bắt gặp Charles đang ngồi ngủ gật. Đột nhiên, cậu ta nhảy dựng lên choàng thức. Laura suýt bật cười nhưng Clarence liếc cô, mắt hấp háy. Cô không thể bỏ qua chuyện này. Cô lên tiếng:
- Clarence, tại sao bạn không học?
Cậu ta đáp:
- Tôi thuộc hết các bài học rồi.
Cô không nghi ngờ điều này. Clarence học rất nhanh. Cậu ta luôn theo kịp Martha, Charles và vẫn còn dư thời giờ ngồi chơi.
Cô gõ lên mặt bàn:
- Chúng ta sẽ coi xem các bạn đánh vần tốt ra sao. Lớp ba đứng lên. Tới đây.
Căn lều lay động trong tiếng gió từng lúc hú mạnh hơn khắp xung quanh. Hơi nóng hừng hực từ lò sưởi làm tuyết lùa qua các kẽ ván vào phòng tan chảy thành những vệt nước dài trên mặt nền.
Clarence đánh vần trôi chảy mọi từ mà Laura nêu ra trong lúc cô tự hỏi có nên cho lớp học tan sớm không. Nếu cô chờ tới khi bão mạnh hơn thì Charles và Martha có thể không về tới nhà kịp.
Hình như cô thấy tiếng gió có một âm vang lạ lùng như tiếng chuông bạc. Cô lắng nghe và cả lớp cùng lắng nghe. Cô không biết làm gì trước chuyện này. Bầu trời không thay đổi. Vẫn những đám mây xám xà thấp trôi vùn vụt trên cánh đồng tràn ngập tuyết bay theo gió. Âm thanh lạ lùng trở nên rõ hơn gần như tiếng nhạc. Đột nhiên khắp cánh đồng đầy ắp tiếng rung của những chùm chuông nhỏ.
Tiếng chuông xe ngựa!
Mọi người lại thở ra và mỉm cười. Hai con ngựa nâu lướt nhanh qua khung cửa sổ. Laura biết rõ chúng. Đó là Prince và Lady, những con ngựa của chàng Wilder trẻ! Tiếng chuông vang lên lớn hơn và dừng lại. Rồi một vài tiếng chuông khua nhẹ nhẹ. Những con ngựa nâu đang dừng sát bên ngoài bờ vách phía nam dưới mái che của căn lều.
Laura căng thẳng tới mức giữ nghiêm giọng:
- Cả lớp ngồi xuống.
Cô chờ một lát tiếp:
- Các bạn có thể cất sách vở. Còn hơi sớm một chút, nhưng bão có thể giữ hơn. Lớp học chấm dứt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.