Ngôi Nhà Nhỏ Trên Thảo Nguyên

Chương 58: NHỮNG VÒNG LỬA

Đang cập nhật

06/10/2016

Sau cái ngày trong tháng bảy mà đám châu chấu bay đi là những ngày êm ả.

Mưa trút xuống và cỏ đã mọc lại khắp vùng đất từng bị châu chấu ăn trơ trụi biến thành màu nâu tệ hại. Cỏ dại mọc lại nhanh hơn và những hạt giống trút bỏ hoặc đổ đóng lại cũng mọc lên thành lùm bụi.

Liễu, bông gòn và các bụi mận đều trổ lá trở lại. Không có trái vì thời gian đơm bông đã qua. Không có lúa mì. Nhưng cỏ khô tràn lan khắp vùng đất thấp bên dòng suối. Khoai tây sống lại và lại có cá trong các bẫy cá.

Bố cột Sam và David vào cây cày của ông Nelson và cày một phần cánh đồng đã gieo hạt lúa mì. Bố cày một đường rộng ngắn lúa ở phía tây căn nhà khỏi từ dòng suối và trở lại dòng suối. Trên đồng bố gieo hạt giống củ cải.

Bố nói:

- Trễ mất rồi. Các nông dân già thường nói phải gieo hạt củ cải vào khoảng hai mươi lăm tháng bảy dù trời mưa hay nắng. Nhưng anh nghĩ là những nông dân già không hình dung nổi về lũ châu chấu. Và có lẽ chỉ có đủ củ cải cho em và các con thôi, Caroline. Anh sẽ không ở lại đây để làm việc đó.

Bố lại phải đi xa về miền đông để kiếm việc làm ở những nơi có mùa màng vì nợ nhà còn chưa sửa xong và bố còn phải mua muối, bột và đường. Bố không thể ở lại cắt cỏ khô để dành cho Sam, David và Spot vào mùa đông. Nhưng ông Nelson bằng lòng cắt và chất đống giúp bố số cỏ tràn lan khắp vùng đất thấp với điều kiện có phần chia.

Rồi vào một buổi sáng sớm, bố ra đi. Bố vừa đi vừa huýt gió vượt khỏi tầm nhìn với chiếc áo va-rơi cuốn lại đeo dưới vai. Nhưng lần này không có những lỗ thủng trong đôi ủng của bố. Bố không bận tâm về chuyện đi bộ và một ngày nào đó bố sẽ đi bộ trở về.

Vào buổi sáng, sau khi làm xong các công việc thường lệ và việc nhà, Laura và Mary ngồi học. Buổi chiều, mẹ lại nghe các cô trả bài. Rồi các cô có thể chơi đùa hoặc khâu vá cho tới giờ đi đón đàn bò để đem Spot và con của nó về. Lúc đó lại phải lo công việc thường lệ rồi tới bữa ăn tối, rửa chén đĩa và đi ngủ.

Sau khi ông Nelson chất đống cỏ khô của bố bên khu chuồng, ban ngày rất ấm ở bên phía các đống cỏ có ánh nắng nhưng bên phía có bóng của chúng thì khá lạnh. Gió thổi lạnh buốt và buổi sáng bắt đầu đông giá.

Một buổi sáng khi Laura đưa Spot và con bê con của nó tới chỗ bầy bò thì Johnny đang gặp rắc rối với những con vật anh ta đang cố hướng chúng qua khu đồng cỏ phía tây là nơi đám cỏ bị đông giá héo úa đã mọc cao. Lũ bò không chịu đi, chúng đảo vòng rồi chạy ngược trở lại.

Laura và Jack giúp anh. Lúc đó mặt trời đang lên và bầu trời quang đãng. Trước khi trở về nhà Laura nhìn thấy một đám mây nhỏ ở phía tây. Cô nhăn mũi, hít một hơi dài sâu và nhớ lại hồi còn ở vùng đất của người da đỏ.

Cô gọi:

- Mẹ ơi!

Mẹ chạy ra ngoài và nhìn về phía đám mây.

- Ở xa mà, Laura!

Mẹ nói rồi lại tiếp:

- Cũng có vẻ như không xa lắm!

Suốt buổi sáng gió thổi về phía tây. Buổi trưa, gió thổi mạnh hơn và mẹ cùng Mary, Laura đứng ngoài sân nhìn đám mây tối sầm đang chuyển gần tới. Mẹ lo lắng:

- Mẹ không biết bầy bò ở đâu.

Cuối cùng mấy mẹ con có thể nhìn thấy một đường sáng lóe phía dưới đám mây.

Mẹ nói:

- Nếu lũ bò bình an vượt qua suối thì không cần lo, lửa không thể lan qua các luống cày chặn lửa ở đó. Tốt hơn là vào nhà ăn trưa đi, các con.

Mẹ bồng Carrie vào nhà nhưng Laura và Mary vẫn đứng nhìn một cột khói đang chuyển tới gần. Rồi Mary đưa tay chỉ và há hốc miệng nhưng không lên tiếng nói. Laura hét thất thanh:

- Mẹ! Mẹ! Một bánh xe lửa!

Ngay trước cột khói đang lóe lửa đỏ, một vòng lửa lan tới cực nhanh bắt cháy trên đám cỏ. Một vòng lửa khác, một vòng khác nữa rồi lại thêm những vòng khác đang lăn tới dưới sức gió. Vòng lửa đầu tiên đang cuốn xoáy qua luống cày chặn lửa.

Mẹ xách một xô nước và một đống giẻ ướt chạy tới trước vòng lửa. Mẹ dập đống giẻ ướt lên ngọn lửa biến nó thành đen ngòm trên mặt đất. Mẹ sấn tới chặn một vòng lửa khác, nhưng càng lúc càng có nhiều vòng lửa lăn tới.

Mẹ nói:

- Laura, lui lại.

Laura lui áp sát vào căn nhà nắm chặt bàn tay Mary đứng nhìn bé Carrie đang gào khóc vì bị mẹ đóng cửa nhốt ở trong nhà.

Những bánh xe lửa đang lăn tới càng lúc càng nhanh hơn. Đó là những bụi cây khô không còn rễ bị gió thổi lan rải rác. Lúc này chúng bùng cháy và tiếp tục bị lửa đi trước sức gió và đám lửa đang gào hú.

Khói cuốn mù mịt xung quanh mẹ khi mẹ lao tới dùng đám giẻ ướt đập những bánh xe lửa ngùn ngụt cháy. Jack run rẩy dựa vào chân Laura và nước mắt chảy ròng từ những con mắt đầy vẻ tuyệt vọng của nó.

Con ngựa màu xám của ông Nelson soải vó phi tới và ông Nelson tụt xuống khỏi nó ngay khu chuồng ngựa. Ông chụp lấy cây chỉa và hô lớn:

- Mau lên! Mang hết giẻ ướt tới!

Ông lao tới giúp mẹ.

Laura và Mary chạy nhào ra suối với những túi cối. Các cô nhúng chúng ướt sũng mang trở lại và ông Nelson thọc những chạc nhọn vào từng chiếc xô nước của mẹ đã cạn và các cô chạy đi xách đầy tiếp.

Các bánh xe lửa đang lăn trên đồi. Những lưỡi lửa vươn qua các đám cỏ khô. Mẹ và ông Nelson cố ngăn và chống bằng những đống giẻ và túi cối ướt sũng.

Laura bỗng hét lên thất thanh:

- Những đống cỏ khô! Những đống cỏ khô!

Một bánh xe lửa đã tới sát những đống cỏ khô. Ông Nelson và mẹ chạy băng qua đám khói mù mịt. Một bánh xe lửa lăn qua khu đất cháy nám đen về phía căn nhà. Laura kinh hoàng tới mức không còn biết phải làm gì. Carrie đang bị nhốt ở trong nhà. Laura nắm chặt một chiếc túi cối ướt sũng và dập cho tới khi bánh xe lửa đó tắt ngấm.

Lúc này không còn một bánh xe lửa nào nữa. Mẹ và ông Nelson đã chặn đứng ngọn lửa lan về phía những đống cỏ khô. Những mảng cỏ và cỏ khô đen ngòm bay đầy trên không trong lúc lửa ào tới những luống cày chặn lửa.

Ngọn lửa không tràn qua nổi và chuyển hướng nhanh về phía nam tới dòng suối. Gặp dòng suối, lửa dồn lên phía bắc và lại gặp dòng suối ở đây. Lửa không thể tiếp tục lan xa nên lụi dần và tắt hẳn tại đó.

Những đám mây khói đang tan dần và lửa không còn cháy trên đồng cỏ. Ông Nelson nói phải phóng ngựa đi coi bầy bò. Chúng chắc chắn không sao ở phía bờ suối bên kia.

Mẹ nói:

- Chúng tôi rất biết ơn ông, ông Nelson. Ông đã cứu căn nhà của chúng tôi. Mấy mẹ con tôi sẽ không thể làm gì được nếu chỉ có một mình.

Khi ông ấy đi khỏi, mẹ nói:

- Không có gỉ ở trên đời tốt bằng những người láng giềng tốt. Thôi, lo tắm rửa rồi ăn cơm.

34. NHỮNG DẤU HIỆU TRÊN TẤM BẢNG VIẾT

Sau trận cháy đồng, thời tiết lạnh đến nỗi mẹ phải vội vã đào khoai tây và nhổ củ cải trước khi chúng bị đông cứng.

Mẹ đào khoai còn Mary và Laura lượm mang xuống bỏ vào những chiếc thùng dưới hầm chứa. Gió thổi dữ dội và lạnh buốt. Các cô trùm khăn nhưng đương nhiên không thể mang bao tay. Mũi Mary đỏ hoe còn mũi Laura như biến thành băng. Bàn tay các cô cứng ngắt còn các bàn chân tê cóng. Nhưng các cô đều mừng vì có khá nhiều khoai.

Khi công việc làm xong, ngồi hơ ấm bên lò bếp ngửi hương vị khoai đang sôi và cá đang chiên thì thật là thú vị. Cũng rất thú vị khi được ăn và lên nằm trên giường.

Rồi trong cái thời tiết tối tăm u ám, các cô nhổ củ cải. Nhổ củ cải nặng nhọc hơn lượm khoai nhiều. Củ cải lớn và rễ bám chắc nên Laura thường phải nhổ rất khó cho tới khi ngồi bệt xuống mới lôi được củ cải lên.

Tất cả phần đầu màu xanh mọng nước của củ cải đều phải cắt rời bằng con dao phay. Nước củ cải ướt nhẹp bàn tay các cô và gió làm bàn tay nứt nẻ, chảy máu khiến mẹ phải lấy thuốc mỡ hòa với sáp ong để bôi bàn tay các cô vào buổi tối.

Nhưng Spot và con bê con đã ăn những phần đầu củ cải màu xanh mọng nước và cứu nguy cho các cô. Và cũng rất thú vị khi được biết có đủ củ cải trong hầm chứa để kéo dài qua trọn mùa đông. Cũng còn củ cải hấp, củ cải nghiền và kem củ cải. Trong những buổi tối mùa đông, một đĩa củ cải sống đặt trên bàn bên cạnh cây đèn. Các cô gọt hết lớp vỏ dầy và ăn những khoanh củ cải sống mọng nước, giòn tan.

Một ngày các cô cất số củ cải cuối cùng xuống hầm chứa và mẹ nói:

- Rồi, bây giờ cứ việc đóng băng.

Đêm đó mặt đất đông giá vào buổi sáng, tuyết rơi đầy phía ngoài cửa sổ. Lúc này Mary nghĩ ra một cách tính số ngày còn lại cho tới khi bố trở về. Lá thư cuối cùng của bố cho biết hai tuần lễ nữa công việc đập lúa ở chỗ bố sẽ chấm dứt. Mary mang tấm bảng ra và ghi bảy dấu hiệu cho bảy ngày trong tuần lễ. Phía dưới các dấu hiệu này cô nghi thêm bảy dấu hiệu khác chỉ bảy ngày của tuần lễ kế sau.

Dấu hiệu cuối cùng là ngày bố sẽ trở về. Nhưng khi các cô đưa tấm bảng cho mẹ coi thì mẹ nói:

- Phải thêm những dấu hiệu ghi một tuần lễ bố đi đường trở về nữa.

Thế là Mary ghi thêm bảy dấu hiệu nữa một cách chậm chạp. Laura không thích quá nhiều dấu hiệu như thế chen giữa lúc này với lúc bố về tới nhà. Nhưng mỗi đêm, trước khi đi ngủ, Mary xoá đi một dấu hiệu. Điều đó có nghĩa là một ngày đã qua.

Mỗi buổi sáng Laura đều nghĩ:

- Ước gì trọn ngày này qua hết trước khi Mary xoá một dấu hiệu khác.

Những buổi sáng lạnh lẽo đã dễ chịu hơn ở ngoài trời. Mặt đất còn đông cứng băng giá, nhưng tuyết đã tan dưới ánh nắng. Suối Plum tới lúc tỉnh giấc. Những chiếc lá màu nâu bập bềnh trôi theo dòng nước dưới bầu trời xanh lạnh lẽo.

Về đêm thật dễ chịu ngồi dưới ánh sáng đèn trong nhà bên hơi ấm của lò bếp. Laura đùa với Carrie và Jack trên mặt nền sàn nhẵn sạch bóng. Mẹ ngồi vá đồ một cách thoải mái và cuốn sách của Mary mở rộng dưới ngọn đèn.



Mẹ tháo chiếc đế ra nói:

- Tới giờ ngủ rồi, các con.

Mary xoá thêm một dấu hiệu và cất tấm bảng.

Một đêm, cô xoá dầu hiệu chỉ ngày đầu tiên của tuần lễ cuối cùng. Tất cả đều nhìn cô làm và Mary nói khi cất tấm bảng:

- Lúc này bố đang trên đường trở về. Những dấu hiệu này cho biết bố đang đi.

Từ một góc nhà, Jack đột nhiên tạo ra một tiếng động tựa hồ nó hiểu rõ lời nói của cô. Nó chạy tới cửa ra vào, đứng thẳng sát khung cửa vừa cào chân vừa rít lên và ngúc ngoắc đuôi. Rồi Laura nghe thấy văng vẳng tiếng huýt gió theo điệu hát “Khi Johny quay về”.

- Bố đó! Bố!

Cô hét lên, đẩy bung cửa chạy như điên xuống đồi qua bóng tối lộng gió với Jack phóng nhảy phía trước.

- Hà, bình rượu nhỏ.

Bố nói và ôm ghì lấy cô.

Ánh đèn tuôn ra cửa và Mary chạy tới, tiếp theo là mẹ và Carrie.

- Bé cưng của bố thế nào?

Bố nói và tung Carrie lên. Và bố giật bím tóc của Mary:

- Con gái lớn của bố đây rồi.

Bố nói với mẹ:

- Hãy hôn anh đi, Caroline, nếu em vượt nổi những tay da đỏ này để tới gần anh được.

Sau đó là bữa tối dành cho bố và không ai nghĩ đến việc đi ngủ. Laura và Mary kể cho bố nghe về mọi thứ, những bánh xe lửa, những củ khoai tây và củ cải, con bê của Spot đã lớn tới đâu còn các cô thì học được những gì và Mary nói:

- Nhưng, bố à, bố không thể ở đây vào lúc này. Bố không đi bộ khác với những dấu hiệu trên bảng được.

Cô chỉ cho bố thấy những dấu hiệu chưa xoá, những dấu hiệu cho biết bố còn đang đi.

Bố nói:

- Bố thấy rồi! Nhưng con đã không xoá những dấu hiệu ghi số ngày mà bố đã gửi thư rất lâu từ trước. Thêm nữa bố cũng đi thật nhanh vì người ta bảo một mùa đông khắc nghiệt đã tràn tới miền bắc. Mình có cần gì ở thị trấn không, Caroline?

Mẹ nói không cần điều gì hết. Mấy mẹ con đã ăn rất nhiều cá và khoai tây nên còn giữ được nhiều bột, đường và cả trà nữa. Chỉ riêng muối đã hao nhiều nhưng còn đủ kéo dài cho nhiều ngày nữa.

Bố nói:

- Vậy thì tốt hơn hết là anh nên đi kiếm củi trước khi mình ra thị trấn. Anh không ưa thứ tiếng gió đó và người ta bảo các cơn bão tuyết ở Minnesota ập đến rất bất ngờ. Anh nghe nói một số nông dân ra thị trấn thì gặp ngay một cơn bão tuyết ào đến khiến không thể trở về nhà được. Con cái họ ở nhà đã đốt hết đồ đạc nhưng vẫn chết cóng trước khi cơn bão tan để họ có thể trở về.

35. GIỮ NHÀ

Bây giờ bố lái xe lên xuống suối Plum suốt ngày chở về hết đống gỗ này tới đống gỗ khác chất gần bên cửa. Bố đốn những cây mận, cây liễu, cây bông gòn già cỗi để những cây nhỏ vươn lên. Bố kéo về xếp dồn lại rồi chặt, bửa thành củi cho tới khi có một đống lớn.

Sau đó, với cây rìu cán ngắn dắt trong dây lưng, những chiếc bẫy dưới cánh tay và cây súng trên vai, bố đi thật xa ngược dòng suối Plun đặt bẫy bắt cầy hương, chồn, rái cá và cáo.

Một bữa ăn tối, bố nói đã tìm thấy một khu có hải ly. Nhưng bố không thể đặt bẫy ở đó vì chỉ còn mấy con hải ly. Bố nhìn thấy một con cáo và bắn nó nhưng bị trượt.

Bố nói:

- Anh đã hết hi vọng săn bắn. Ở đây mình có một chỗ thật tốt nhưng không có nhiều mồi săn. Cho nên có người đã nghĩ tới những địa điểm ở ngoài miền tây, nơi mà…

- Nơi không có trường học cho tụi nhỏ, Charles ạ!

Mẹ nói và bố bảo:

- Em có lý, Caroline! Em vẫn thường như thế. Nhưng hãy nghe thứ gió kia. Ngày mai sẽ có bão.

Nhưng hôm sau lại là một ngày dễ chịu như trong mùa xuân. Không khí nhẹ nhàng, ấm áp và nắng chan hòa. Giữa chừng buổi sáng, bố quay về nhà. Bố nói với mẹ:

- Mình nên ăn cơm trưa sớm rồi làm một chuyến đi vào thị trấn chiều nay. Em không thể cứ ru rú ở trong nhà vào một ngày đẹp trời như thế này. Mình có dư thời giờ để làm chuyện này trước khi mùa đông thực sự tới.

Mẹ nói:

- Nhưng còn các con. Mình đâu có thể đưa Carrie đi bộ xa thế.

Bố cười với mẹ:

- Ui dà! Mary và Laura lúc này đều lớn bộn. Chúng có thể lo cho Carrie một buổi chiều mà.

Mary lên tiếng:

- Chúng con làm được, mẹ!

Laura cũng nói:

- Chúng con làm được!

Các cô ngắm bố Mary vui vẻ rời nhà. Mẹ rất duyên dáng với chiếc khăn san Giáng sinh nâu đỏ, chiếc mũ len trùm đầu màu nâu cột dây ở dưới cằm. Mẹ bước đi thoăn thoắt và nhìn bố bằng ánh mắt tươi tỉnh đến nỗi Laura bỗng nghĩ mẹ giống như một con chim.

Sau đó Laura quét nền sàn trong lúc Mary dọn dẹp bàn ăn. Mary rửa chén đĩa cho Laura lau khô và cất nó vào tủ chén. Các cô trải lên bàn tấm khăn kẻ ô vuông màu đỏ. Bây giờ trước mặt các cô là buổi chiều dài dặc mà các cô có thể tùy ý chơi đùa.

Trước hết, các cô quyết định chơi trò dạy học. Mary bảo cô phải là cô giáo vì cô lớn hơn, và hơn nữa, cô biết nhiều hơn. Laura thấy đúng thế. Vậy là Mary thành cô giáo và rất thích, nhưng Laura chán trò chơi này rất mau.

Laura nói:

- Em biết rồi. Cả hai đứa mình cùng dạy chữ cho Carrie đi.

Các cô đặt Carrie ngồi trên chiếc ghế dài với cuốn sách mở trước mặt bé và cả hai đều cố dạy theo cách hay nhất. Nhưng Carrie không thích. Bé không học chữ nên các cô đành ngưng trò chơi.

Laura nói:

- Thôi, mình chơi trò giữ nhà đi.

Mary nói:

- Mình đang giữ nhà rồi còn chơi trò ấy làm gì?

Căn nhà vắng vẻ và lặng lẽ vì thiếu mẹ. Mẹ vẫn thường im lìm và gượng nhẹ tới mức không bao giờ gây ra một tiếng ồn, nhưng lúc này cả căn nhà như đang lắng nghe mẹ.

Laura ra ngoài một lát rồi trở vào. Buổi chiều trở nên dài hơn và dài hơn nữa. Không còn một việc gì để làm. Ngay cả Jack cũng nhấp nhổm không yên.

Nó có vẻ muốn ra ngoài nhưng lúc Laura mở cửa thì nó lại không đi. Nó nằm xuống rồi đứng lên, đi vòng vòng trong phòng. Nó tới gần Laura nhìn cô đăm đăm.

Laura hỏi nó:

- Có gì vậy, Jack?

Nó nhìn cô chăm chú và cô không hiểu ý nó và nó gần như hú lên.

Laura vội nói với nó:

- Đừng, Jack! Bạn làm ta phát hoảng bây giờ.

Mary bỗng hỏi:

- Có chuyện gì ở bên ngoài?

Laura chạy ra nhưng Jack ngoạm vào áo cô kéo cô ghì lại ở bậc cửa. Phía ngoài trời lạnh như cắt. Laura đóng cửa lại.



Cô lên tiếng:

- Coi kìa! Nắng bị che tối hết. Chắc đám châu chấu đang quay lại?

Mary gắt:

- Làm gì có châu chấu ở mùa đông, đồ ngốc! Sắp mưa đó!

Laura cãi lại:

- Chị mới ngốc! Mùa đông làm gì có mưa!

- Vậy thì sắp có tuyết! Có gì khác không?

Mary nổi giận và Laura cũng thế. Các cô tiếp tục tranh cãi nhưng đột nhiên nắng tắt hẳn. Các cô vội tới cửa sổ phòng ngủ nhìn ra.

Một đám mây đen với một đám mây trắng như lông cừu đang bay tới cực nhanh từ phía tây bắc.

Mary và Laura nhìn qua ô cửa sổ phía trước. Đã tới giờ bố mẹ trở về nhưng các cô chưa thấy bóng dáng ai cả. Mary nói:

- Có thể đó là mưa tuyết.

Laura nói:

- Giống như bố đã nói với mình.

Cả hai nhìn nhau qua làn không khí u ám. Các cô cùng nghĩ về những đứa trẻ bị chết cóng trong đông giá.

Laura nói:

- Vựa củi hết trơn rồi!

Mary chộp lấy cô. Mary nói:

- Không được! Mẹ đã dặn mình phải ở trong nhà, nếu có bão.

Mary giật thoát ra và Mary nói:

- Jack không để cho em đi đâu.

Laura bảo:

- Mình cần mang củi vào nhà trước khi bão tới. Mau lên!

Các cô đã nghe thấy những tiếng động lạ lùng trong gió tựa hồ tiếng kêu thét vẳng tới từ xa. Cả hai vội vàng choàng khăn và kẹp dính cứng dưới cằm với những kẹp khăn lớn rồi đeo găng tay.

Laura làm xong trước. Cô nói với Jack:

- Tụi mình đi khuân củi, Jack!

Dường như nó hiểu. Gió thổi lạnh hơn băng. Laura chạy tới đống củi ôm đầy một ôm rồi quay vào với Jack chạy theo sau. Cô không thể mở cửa vì mắc ôm củi. mình phải mở cửa cho cô.

Rồi các cô không biết đã làm những gì. Đám mây lướt đến cực nhanh và cả hai phải mang được củi vào nhà trước khi bão tới. Các cô không thể mở cửa khi tay ôm đầy củi và các cô cũng không thể để ngỏ cửa cho hơi lạnh ùa vào nhà.

Bé Carrie nói:

- Em mở cửa.

Mary nói:

- Em không mở được.

- Em mở.

Carrie cãi và đưa cả hai bàn tay lên xoay nắm đấm cửa. Bé xoay ngược! Carrie đã đủ lớn để mở cửa.

Laura và Mary hối hả mang củi vào. Carrie mở cửa khi các cô tới và đóng lại khi các cô qua. Mary có thể ôm những ôm nhiều hơn nhưng Laura chạy nhanh hơn.

Các cô chất đầy hộc củi trước khi tuyết trút xuống. Tuyết tuôn đến thình lình trong một cơn gió xoáy và giống như những hạt cát. Mặt đau rát dưới sức đập của tuyết. Khi Carrie mở cửa, tuyết cuốn vào trong nhà thành một cuộn mây trắng.

Laura và Mary quên bẵng lời mẹ dặn phải ở trong nhà khi có bão. Cả hai chạy lui tới như điên, cố mang hết củi vào bỏ trong nhà.

Các cô chất đầy củi xung quanh hộc rồi chất xung quanh lò. Các cô chất củi tựa vào vách, dồn thành những đống cao hơn, lớn hơn.

Bang! Các cô sập mạnh cửa, phóng thẳng tới đám củi. Cốp! Cốp! Cốp! Các cô chất củi lên cánh tay. Các cô phóng trở lại cửa. Bùm! Cánh cửa mở ra và Bang! Các cô húc cánh cửa sập lại, rồi thịch thịch thịch, các cô trút củi xuống, bay trở lại lao ra ngoài tới đống củi, tiếp tục gom ôm.

Các cô không thể nhìn rõ đống củi trong lớp màn trắng quay cuồng. Tuyết trút mù mịt trên đống củi. Các cô không còn nhìn rõ căn nhà và Jack chỉ còn là một khối tròn tối lật đật bên cạnh các cô. Tuyết xối trên mặt các cô. Các cánh tay Laura nhức buốt, ngực cô bị ép nghẹn nhưng suốt thời gian đó cô luôn nghĩ:

Ôi, bố đâu rồi? Mẹ đâu rồi?

Và cô hối mình:

- Mau lên! Mau lên!

Bên tai cô, tiếng gió không ngừng kêu thét.

Đống củi đã hết. Mary lượm một vài thanh và Laura lượm một vài thanh cuối cùng. Các cô cùng chạy tới cửa. Laura đạp cửa mở ra và Jack nhảy vào nhà. Carrie ở trước cửa sổ, vỗ hai bàn tay, la lớn. Laura trút mấy thanh củi lớn và quay lại đúng lúc thấy bố và Mary thình lình xuất hiện đang cố chạy khỏi màn tuyết trắng xoay tít.

Bố cầm tay mẹ đang giúp lôi Mary chạy tới. Cả hai lao vào được trong nhà, sập cửa lại và đứng thở hổn hển, người phủ đầy tuyết. Không ai nói gì trong lúc bố mẹ nhìn Laura và Mary đang đứng với những chiếc khăn trùm và bao tay đầy tuyết.

Cuối cùng Mary nói nho nhỏ:

- Chúng con đã ra ngoài trong lúc đang có bão, mẹ. Chúng con quên mất.

Đầu Laura cúi xuống và cô nói:

- Chúng con không muốn phải đốt cháy đồ đạc và không muốn bị chết cóng, bố.

Bố nói:

- Tốt, chính bố mới đáng bị trách, nếu các con không chuyển hết đống củi vào nhà. Đó là trọn số củi bố tính dành cho hai tuần lễ tới.

Tất cả đống củi đã ở đó, chất đống trong nhà. Tuyết trên củi tan chảy ra thành những vũng nước. Một đường nước chảy ra cửa nơi tuyết đang nằm đọng không tan ra.

Rồi bố vùng cười lớn và nụ cười mỉm dụi dàng của mẹ sưởi ấm Mary và Laura. Các cô biết là đã được tha cho lỗi không vâng lời vì đã khôn ngoan mang củi vào nhà, dù là đã mang quá nhiều củi.

Không bao lâu nữa, các cô sẽ đủ lớn để không mắc những sai phạm và lúc đó các cô có thể tự quết định nên làm điều gì. Các cô không còn phải nhất nhất tuân theo mọi lời nhắc nhở của bố mẹ.

Các cô lăng xăng mở khăn san và mũ trùm của mẹ ra rũ tuyết, treo lên để hong khô. Bố lật đật ra khu chuồng ngựa làm các việc thường lệ trước khi bão trở nên tồi tệ hơn. Rồi trong lúc mẹ ngồi nghỉ, các cô chất lại củi cho gọn gàng theo mẹ chỉ dẫn và quét rồi thấm khô nước trên nền sàn.

Căn nhà đã ngăn nắp và ấm cúng trở lại. Ấm trà đang reo, ánh lửa lóe sáng từ những kẽ gió lùa trên lò bếp. Phía ngoài, tuyết đập ào ào trên các cánh cửa sổ.

Bố bước vào nhà.

- Đây là phần sữa anh đem về đây được. Gió đã tạt sữa bay ra khỏi thùng gần hết. Caroline, trận bão này thật khủng khiếp. Anh không nhìn rõ nỗi một inch trước mắt và gió từ mọi hướng thổi đến một lúc. Anh nghĩ là anh đi đúng đường nhưng không nhìn rõ căn nhà, thế rồi, thật may là anh đâm sầm vào góc nhà. Chỉ cần lệch sang trái một bước là anh không bao giờ vào nhà được.

Mẹ kêu:

- Charles!

Bố nói:

- Bây giờ thì không còn gì đáng sợ nữa. Nếu tụi mình không ráng chạy suốt đường từ thị trấn về để tới nhà trước cơn bão thì…

Mắt bố bỗng sáng lên. Bố xoa mái tóc của Mary và kéo tai Laura. Bố nói:

- Bố mừng là tất cả đống củi đã được chuyển vào trong nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngôi Nhà Nhỏ Trên Thảo Nguyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook