Chương 9
Sương Chi Tê Nguyệt
14/12/2017
Người vợ đầu tiên của Hoàng Vinh Cường họ Phục, nhà mẹ đẻ là gia tộc nổi danh. Hoàng Vinh Cường vốn chỉ là tiểu thương đẩy xe bán hàng rong,
cũng nhờ cưới bà vợ này, một đêm phất nhanh.
Ai cũng nói người vợ cả vượng phu*, nhưng ngày vui chẳng tầy gang, gã phú quý không bao lâu, người vợ trở nên điên loạn rồi tự sát, để lại đứa con ốm yếu Hoàng An Chính. Đáng tiếc đứa con này có tật xấu, trời sinh có chút ngu khờ không nói mà còn hay điên loạn phát cuồng.
(*) trái nghĩa với khắc phu.
Sau đó gã cưới thêm hai người vợ, kết quả mới mang thai bảy tháng thì xảy ra tai nạn, người thì trượt chân té từ ban công, người còn lại thì phát bệnh tim bỏ mình.
Có người đồn, vị vợ cả của Hoàng Vinh Cường hóa thành lệ quỷ đến nháo.
Mọi chuyện cứ thế bất thuận, nhưng sinh ý Hoàng Vinh Cường lại phát triển không ngừng, tiền tài cuồn cuộn khiến gã nhanh chóng trở thành một đại phú hào.
Ba năm sau khi người vợ thứ ba chết, hắn lại cưới người vợ thứ tư, cũng chính là Lưu Trăn hiện giờ.
Lưu Trăn vốn là người chăm sóc đứa con lớn của gã, nhiều năm qua rất chiếu cố Hoàng An Chính, cộng thêm thường xuyên gặp mặt Hoàng Vinh Cường, cho nên thuận lý thành chương gả vào Hoàng gia.
Bà đã từng kết hôn một lần, lúc gả vào Hoàng gia còn dẫn theo hai đứa con với chồng trước, sau đó sửa lại tên họ, chính là Hoàng An Na và Hoàng An Kỳ bây giờ. Hoàng Vinh Cường xem tụi nó như con mình.
Một nhà thoạt nhìn rất hòa thuận. Đáng tiếc trời không để yên, hai ba năm sau, đứa con lớn của Hoàng Vinh Cường – Hoàng An Chính đột ngột phát bệnh qua đời. Lúc chết hai mắt trợn to, gầy trơ xương, vừa đáng thương vừa đáng sợ.
Báo chí từng tiến hành điều tra cái chết của hắn, có người nói hắn giống người mẹ điên phát bệnh tự sát, có người suy đoán mẹ kế Lưu Trăn vì thèm thuồng tài sản Hoàng Vinh Cường cho nên cố ý hạ độc muốn giết hắn.
Đưa tin đến đây, đầu bút lại chuyển sang cuộc thảm án Hoàng gia.
“Không đúng.” A Viên chỉ vào một nơi nói, “Nếu tiêu đề ghi rằng một nhà bốn người chết thảm, nhưng sao bên dưới lại viết một mất tích ba chết thảm?”
Thường An Tại đáp, “Theo những gì chúng ta suy đoán, báo chí sẽ cung cấp manh mối về đám oan hồn. Ở đây cố tình ghi một người mất tích, cho thấy bốn người Hoàng gia vẫn có kẻ còn sống, người này chính là mấu chốt quyết định.”
A Viên buông tay xuống, nghe vậy liền hỏi, “Thế chúng ta phải tìm người này sao?”
“Không.” Thường An Tại chỉ vào ảnh chụp, “Chúng ta phải tìm bốn thứ này.”
A Viên nhìn chằm chằm mấy đồ vật, chả thấy kỳ lạ độc đáo chỗ nào, “Ba thứ đó có gì đặc biệt? Ơ, không đúng, rõ ràng chỗ này có hai vòng.”
“Cậu nhìn kỹ ví Lưu Trăn.” Ngón tay thon dài chỉ vào bức hình, “Ở đây cố ý vẽ hai vòng, chắc vẫn còn gì đó. Dù sao ngồi đây cũng chẳng ích gì, không bằng ra ngoài tìm kiếm thử.”
A Viên xoa xoa khuyên tai tròn xoe trong lòng bàn tay, “Bây giờ khuyên tai Hoàng tiểu thư đã có, còn ba thứ nữa. Đến phòng bọn họ tìm ư?”
Thường An Tại ừm một tiếng, “Chúng ta lên lầu hai trước.”
A Viên vừa định đứng dậy hô được, chợt nhớ tới cái người cầm sài đao còn ngoài hành lang, cậu run cầm cập, “Cứ thế ra ngoài sao? Lỡ người đó chờ ở hành lang? A đúng rồi, còn cửa sổ mà!”
Ánh mắt cậu sáng lên, bước đến bức màn định kéo ra, sắc mặt Thường An Tại chợt biến, “Đừng chạm vào!”
Nhưng đã chậm.
Tiếng sấm kêu ầm ầm, một đạo tia chớp kéo thẳng xuống.
Đôi mắt A Viên đau rát, tiếng sấm ầm ĩ lần nữa vang lên giữa căn phòng yên tình.
Động tĩnh quá mức kinh người, như búa tạ nện xuống, A Viên đau không chịu nổi, nhắm mắt lùi về sau mấy bước, thẳng đến khi ngã vào vòng tay ấm áp.
Cậu dừng bước muốn mở mắt nhìn, “Thường An Tại?”
Một bàn tay mềm mại hơi lạnh che khuất đôi mắt cậu, con ngươi đau nhức dường như đỡ hơn rất nhiều, giọng nói dịu dàng như xua tan sự sợ hãi trong cậu, “Đừng nhìn.”
Trong nháy mắt bức màn bị túm ra, bầu trời đen mịt ngoài cửa sổ thỉnh thoảng xẹt qua vài tia chớp, phản chiếu bóng dáng hai người.
Sắc mặt bọn họ trắng bệch như giấy, đôi mắt bị móc mất, chảy hai lỗ máu to, khẽ nhếch miệng, như muốn kêu gào trong tuyệt vọng.
Thường An Tại ôm cậu rồi quay người đi lên mấy bước, “Mở to mắt, đừng quay đầu nhìn.”
A Viên từ từ mở mắt, trước mặt cậu là cánh cửa trắng gần trong gang tấc. Cậu sợ hãi, gắt gao túm chặt tay áo Thường An Tại, “Tại sao như thế?”
“Chúng ta bị phát hiện.” Giọng anh vẫn bình tĩnh, “Không biết khi nào người nọ tới. Chúng ta vẫn còn cơ hội, bây giờ tôi qua đó mở cửa. Khi tôi đếm đến ba, phải lập tức chạy ngay.”
A Viên nhớ đến sài đao xuyên qua ngực Hoàng An Na, máu tươi thấm ra, chảy dọc theo lưỡi dao, tí tách tí tách rơi xuống đất.
Nếu nó đâm vào ngực Thường An Tại…
“Không.” A Viên đột nhiên run người, sắc mặt cậu tái nhợt hẳn. Cậu cắn răng, thoát khỏi cái ôm của anh, tiến lên trước vài bước, “Tôi đi mở cửa, tôi vẫn còn ba mạng nữa.”
Thường An Tại chăm chú nhìn bóng lưng cậu, khóe miệng anh từ từ nhếch thành một nụ cười hình cung.
Anh nói, “Ừ, em đi.”
Ai cũng nói người vợ cả vượng phu*, nhưng ngày vui chẳng tầy gang, gã phú quý không bao lâu, người vợ trở nên điên loạn rồi tự sát, để lại đứa con ốm yếu Hoàng An Chính. Đáng tiếc đứa con này có tật xấu, trời sinh có chút ngu khờ không nói mà còn hay điên loạn phát cuồng.
(*) trái nghĩa với khắc phu.
Sau đó gã cưới thêm hai người vợ, kết quả mới mang thai bảy tháng thì xảy ra tai nạn, người thì trượt chân té từ ban công, người còn lại thì phát bệnh tim bỏ mình.
Có người đồn, vị vợ cả của Hoàng Vinh Cường hóa thành lệ quỷ đến nháo.
Mọi chuyện cứ thế bất thuận, nhưng sinh ý Hoàng Vinh Cường lại phát triển không ngừng, tiền tài cuồn cuộn khiến gã nhanh chóng trở thành một đại phú hào.
Ba năm sau khi người vợ thứ ba chết, hắn lại cưới người vợ thứ tư, cũng chính là Lưu Trăn hiện giờ.
Lưu Trăn vốn là người chăm sóc đứa con lớn của gã, nhiều năm qua rất chiếu cố Hoàng An Chính, cộng thêm thường xuyên gặp mặt Hoàng Vinh Cường, cho nên thuận lý thành chương gả vào Hoàng gia.
Bà đã từng kết hôn một lần, lúc gả vào Hoàng gia còn dẫn theo hai đứa con với chồng trước, sau đó sửa lại tên họ, chính là Hoàng An Na và Hoàng An Kỳ bây giờ. Hoàng Vinh Cường xem tụi nó như con mình.
Một nhà thoạt nhìn rất hòa thuận. Đáng tiếc trời không để yên, hai ba năm sau, đứa con lớn của Hoàng Vinh Cường – Hoàng An Chính đột ngột phát bệnh qua đời. Lúc chết hai mắt trợn to, gầy trơ xương, vừa đáng thương vừa đáng sợ.
Báo chí từng tiến hành điều tra cái chết của hắn, có người nói hắn giống người mẹ điên phát bệnh tự sát, có người suy đoán mẹ kế Lưu Trăn vì thèm thuồng tài sản Hoàng Vinh Cường cho nên cố ý hạ độc muốn giết hắn.
Đưa tin đến đây, đầu bút lại chuyển sang cuộc thảm án Hoàng gia.
“Không đúng.” A Viên chỉ vào một nơi nói, “Nếu tiêu đề ghi rằng một nhà bốn người chết thảm, nhưng sao bên dưới lại viết một mất tích ba chết thảm?”
Thường An Tại đáp, “Theo những gì chúng ta suy đoán, báo chí sẽ cung cấp manh mối về đám oan hồn. Ở đây cố tình ghi một người mất tích, cho thấy bốn người Hoàng gia vẫn có kẻ còn sống, người này chính là mấu chốt quyết định.”
A Viên buông tay xuống, nghe vậy liền hỏi, “Thế chúng ta phải tìm người này sao?”
“Không.” Thường An Tại chỉ vào ảnh chụp, “Chúng ta phải tìm bốn thứ này.”
A Viên nhìn chằm chằm mấy đồ vật, chả thấy kỳ lạ độc đáo chỗ nào, “Ba thứ đó có gì đặc biệt? Ơ, không đúng, rõ ràng chỗ này có hai vòng.”
“Cậu nhìn kỹ ví Lưu Trăn.” Ngón tay thon dài chỉ vào bức hình, “Ở đây cố ý vẽ hai vòng, chắc vẫn còn gì đó. Dù sao ngồi đây cũng chẳng ích gì, không bằng ra ngoài tìm kiếm thử.”
A Viên xoa xoa khuyên tai tròn xoe trong lòng bàn tay, “Bây giờ khuyên tai Hoàng tiểu thư đã có, còn ba thứ nữa. Đến phòng bọn họ tìm ư?”
Thường An Tại ừm một tiếng, “Chúng ta lên lầu hai trước.”
A Viên vừa định đứng dậy hô được, chợt nhớ tới cái người cầm sài đao còn ngoài hành lang, cậu run cầm cập, “Cứ thế ra ngoài sao? Lỡ người đó chờ ở hành lang? A đúng rồi, còn cửa sổ mà!”
Ánh mắt cậu sáng lên, bước đến bức màn định kéo ra, sắc mặt Thường An Tại chợt biến, “Đừng chạm vào!”
Nhưng đã chậm.
Tiếng sấm kêu ầm ầm, một đạo tia chớp kéo thẳng xuống.
Đôi mắt A Viên đau rát, tiếng sấm ầm ĩ lần nữa vang lên giữa căn phòng yên tình.
Động tĩnh quá mức kinh người, như búa tạ nện xuống, A Viên đau không chịu nổi, nhắm mắt lùi về sau mấy bước, thẳng đến khi ngã vào vòng tay ấm áp.
Cậu dừng bước muốn mở mắt nhìn, “Thường An Tại?”
Một bàn tay mềm mại hơi lạnh che khuất đôi mắt cậu, con ngươi đau nhức dường như đỡ hơn rất nhiều, giọng nói dịu dàng như xua tan sự sợ hãi trong cậu, “Đừng nhìn.”
Trong nháy mắt bức màn bị túm ra, bầu trời đen mịt ngoài cửa sổ thỉnh thoảng xẹt qua vài tia chớp, phản chiếu bóng dáng hai người.
Sắc mặt bọn họ trắng bệch như giấy, đôi mắt bị móc mất, chảy hai lỗ máu to, khẽ nhếch miệng, như muốn kêu gào trong tuyệt vọng.
Thường An Tại ôm cậu rồi quay người đi lên mấy bước, “Mở to mắt, đừng quay đầu nhìn.”
A Viên từ từ mở mắt, trước mặt cậu là cánh cửa trắng gần trong gang tấc. Cậu sợ hãi, gắt gao túm chặt tay áo Thường An Tại, “Tại sao như thế?”
“Chúng ta bị phát hiện.” Giọng anh vẫn bình tĩnh, “Không biết khi nào người nọ tới. Chúng ta vẫn còn cơ hội, bây giờ tôi qua đó mở cửa. Khi tôi đếm đến ba, phải lập tức chạy ngay.”
A Viên nhớ đến sài đao xuyên qua ngực Hoàng An Na, máu tươi thấm ra, chảy dọc theo lưỡi dao, tí tách tí tách rơi xuống đất.
Nếu nó đâm vào ngực Thường An Tại…
“Không.” A Viên đột nhiên run người, sắc mặt cậu tái nhợt hẳn. Cậu cắn răng, thoát khỏi cái ôm của anh, tiến lên trước vài bước, “Tôi đi mở cửa, tôi vẫn còn ba mạng nữa.”
Thường An Tại chăm chú nhìn bóng lưng cậu, khóe miệng anh từ từ nhếch thành một nụ cười hình cung.
Anh nói, “Ừ, em đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.