Chương 62: Ngoại truyện 1: Thật ra nữ bánh bèo rất đáng yêu
Tây Lăng Minh
24/12/2020
“Vù!!”
“Bịch!”
Một buổi chiều lộng gió, bàn tay vốn đang ra sức tát thì bị một bàn tay khác chặn lại giữa không trung, không để bàn tay nọ tiếp tục động tác.
“Tại… tại sao cậu?” Một cô gái mặc chiếc đầm màu vàng nhạt, tóc dài ngang vai, bấy giờ cô mang một đôi giày da màu hồng càng làm tôn lên nước da trắng nõn. Vài sợi tóc dài tung bay theo gió, che đi hai mắt cô. Thiếu nữ vội chớp vài cái, nâng một bàn tay khác không bị nắm lên vén đi những sợi tóc đang rũ trước mắt và trán mình. Cô nhìn banf tay bị túm lấy của mình, giận đến mức hai má ửng đỏ, hé miệng hỏi.
“Tôi còn định hỏi cậu vì sao kìa.” Tần Thiên Hạo cũng cảm thấy khó hiểu, cậu mới ra khỏi nhà rác không được bao lâu đã gặp cô con gái ngọc ngà nghe nói là chủ xưởng xe rác vừa vội vã ngồi xe đến. Hơn nữa vừa mới gặp thôi, chẳng nói chẳng rằng mà cô thiếu nữ từng giới thiệu tên mình là Lâm Diệu Đồng đã nâng tay như muốn đánh mình. Tần Thiên Hạ cũng giơ tay theo phản xạ, túm lấy bàn tay đang huơ nhanh kia mới ngăn cản được động tác của cô gái.
Thấy Lâm Diệu Đồng không có ý định đánh người nữa, Tần Thiên Hạo bèn thả lỏng bàn tay đang túm.
“Nghe người trong thôn nói cậu và anh cậu ở bên nhau?!” Thiếu nữ ấm ức lắm, cô không tài nào ngờ rằng Tần Thiên Hạo lại thích chính anh trai của cậu…
“Tôi thích ai liên quan gì đến cậu?” Không thích người ta nói về Quan Hử, mỗi khi như thế Tần Thiên Hạo đều thấy không vui, sắc mặt cậu bỗng chốc mất đi dáng vẻ cười tươi tắn thường ngày, trở nên âm u hơn.
“… Nhưng, nhưng, cậu và tôi…” Lâm Diệu Đồng hơi giật mình khi thấy vẻ mặt của Tần Thiên Hạo, không nhịn được lùi về sau một bước.
“Cậu và tôi có gì à?” Tần Thiên hạo cảm thấy mình chưa từng cố ý hay có hành vi gì mờ ám với cô thiếu nữ này.
“Cậu không nói với tôi cậu thích anh trai cậu.” Nghiêng đầu nhìn sang, Lâm Diệu Đồng thấy Quan Hử đang ngồi trong nhà rác khắc miếng gỗ trong tay. Tuy cô cũng không dám tin sự thật này, nhưng người kể chuyện này với cô nói cả thôn ai cũng biết và từng chứng thật cả, khiến cô không muốn tin cũng phải tin.
“Lúc nãy cậu đã nói một lần, tôi cũng nói rồi, thích ai là quyền tự do của tôi.” Hôm nay tâm trạng Tần Thiên Hạo cũng khá tốt, cậu khẳng định thêm một lần trước mặt Lâm Diệu Đồng.
“Tôi đánh cậu là vì…” Lâm Diệu Đồng nhớ trong mấy bộ phim truyền hình mình từng xem đều sẽ có tình tiết bạt tai trong những tình huống thế này, cô mới vô thức cho rằng mình cũng có quyền lợi đó. Bấy giờ hơi chột dạ, cô ấp úng: “Trên ti vi đều như vậy…”
“… Vậy cậu biết người đánh và người bị đánh trong phim có quan hệ gì không?”
“… Ừ… ừm…” Lâm Diệu Đồng nhớ ra vấn đề mấu chốt, hai mắt bất giác trợn to hơn, hình như bây giờ cô và Tần Thiên Hạo quá lắm cũng xem như bạn bè từng nói chuyện thôi, chưa bắt đầu mối quan hệ thân thiết đến mức có thể đánh đối phương, Tần Thiên Hạo cũng chẳng phản bội gì cô cả. Nghĩ thế, Lâm Diệu Đồng ngượng nghịu rụt tay về, khẽ giọng: “Do tôi nhầm lẫn…”
“…”
“Vậy, cậu… hình như có khách đến thăm.” Bầu không khí bỗng chốc trở nên lúng túng, không biết nói gì nữa. Lâm Diệu Đồng nôn nóng nhìn quanh, thấy có thêm một người nữa ra khỏi nhà rác, hình như ngoài Quan Hử ra thì cũng có người khác bên trong. Cô vội khơi chuyện.
“Thôn của họ lần này thu hoạch khá nhiều rau cải, số lượng lớn quá nên tặng cho bọn tôi.” Vừa về chẳng được mấy ngày, Tần Thiên Hạo cảm thấy mình còn chưa được thân thiết bao nhiêu với anh Hử đã bị Đào Lượng và Đào Vân San mang rau đến quấy rầy. Rõ ràng người trong thôn đã biết chuyện giữa cậu và Quan Hử, nhưng vẫn đối xử với họ như bình t hường. Rau cải củ quả mùa này bội thu, họ cũng chẳng quên mang một ít đến cho hai người.
Thế nên mới sáng sớm, Quan Hử và Tần Thiên Hạo vừa mở cửa đã thấy Đào Lượng và Đào Vân San vận chuyển một đống rau cải sang cho mình. Xếp chỗ để rau cải chưa được bao lâu đã thấy Lâm Diệu Đồng chạy đến góp vui, còn tặng thêm một cái bạt tai…
“Người đó là bạn các cậu à?” Nhìn người bên ngoài xoay đi, Lâm Diệu Đồng chợt thấy hơi quen, sau đó dường như nhớ ra điều gì, cô lén hỏi Tần Thiên Hạo.
“Cậu ta? Cậu đang nói Đào Lượng à?” Tần Thiên Hạo cũng quay đầu nhìn về phía Lâm Diệu Đồng nhìn, thấy Đào Lượng đang đứng đó thì bất giác nhướng mày, hỏi.
“Ừ… cậu ấy tên Đào Lượng sao?” Lâm Diệu Đồng nhớ lần trước lúc cô đến xưởng rác tìm Tần Thiên Hạo mà không gặp. Thời tiết vốn đang đẹp bỗng dưng trở gió rồi trời mưa, chiếc ô xinh đẹp mà cô mang theo chống đỡ chẳng được bao lâu đã bị gió thôi bay mất.
Mưa rơi tầm tã, bố cô không kịp đến đón nên không tìm được nơi trú mưa trong thời gian ngắn. Cô chỉ đành rụt mình trong khe tường nhỏ hẹp để trú mưa thôi. Khi ấy hình như chính cậu chàng thiếu niên này đã xuyên qua màn mưa, tiện tay đưa ô của mình cho cô, rồi lại dầm mưa chạy đi. Việc ấy khiến cô có ấn tượng rất đậm, không ngờ sẽ gặp lại cậu ấy ở đây.
“Ồ…” Thấy ánh mắt nóng bỏng từng dùng để nhìn mình bấy giờ chuyển sang Đào Lượng, Tần Thiên Hạo như hiểu ra điều gì. Khóe môi cậu nhếch lên, lúm đồng tiền hai bên má khiến nụ cười trông càng thêm rạng rỡ. Cậu xoay người về phía Đào Lượng cách đó không xa, cất giọng gọi: “Này! Đào Lượng, qua đây chút nào.”
“Hả? Hạo Tử, chuyện gì?” Không hiểu vì sao Tần Thiên Hạo lại đột nhiên gọi mình, Đào Lượng lộ vẻ thắc mắc đi về phía Tần Thiên Hạo. Do Lâm Diệu Đồng với vóc dáng thấp bé bị che mất, nên Đào Lượng không thấy rõ còn một người khác đang đứng cạnh Tần Thiên Hạo.
Thấy Tần Thiên Hạo đột nhiên gọi Đào Lượng, Lâm Diệu Đồng bỗng lúng túng, hai má dần nóng lên, cô hé môi muốn cản tiếng hô của Tần Thiên Hạo nhưng đã muộn, Đào Lượng đã bị Tần Thiên Hạo gọi và xoay người đến gần đây.
“Giới thiệu cô gái này với cậu.” Đào Lượng vừa đi đến, Tần Thiên Hạo đã dứt khoát nghiêng người chỉ vào Lâm Diệu Đồng đứng bên phải mình, giới thiệu: “Đây là Lâm Diệu Đồng. Còn đây là Đào Lượng mà ban nãy tôi vừa nói với cậu, hai người làm quen nhau đi.” Chỉ sang Đào Lượng, Tần Thiên Hạo cười giới thiệu họ với nhau, còn mình thì lùi ra sau.
“Này!” Đào Lượng đang hoang mang không kịp phản ứng, định gọi Tần Thiên Hạo thì đã muộn. Hắn chỉ đành quay lại nhìn cô gái đang cúi đầu trông có vẻ ngượng ngùng trước mặt mình. Hắn cũng hơi mất tự nhiên, gãi đầu chào hỏi trước: “Ừm… chào cậu, tôi tên Đào Lượng.”
“Chào cậu, tôi tên Lâm Diệu Đồng…” Lấy hết can đảm ngẩng đầu, tuy hai má Lâm Diệu Đồng ngày càng đỏ, nhưng cô vẫn tích cực trả lời câu chào của của Đào Lượng.
…
Ngồi trong nhà mặc kệ mọi chuyện, chỉ chú tâm điêu khắc tác phẩm bằng gỗ mà mình đã lâu không làm, Quan Hử cảm thấy đây mới là nơi khiến y thoải mái nhất.
Không còn những tòa nhà cao tầng san sát nhau tạo cảm giác chèn ép, cũng không có dòng người xô bồ hối hả đi ngang qua cạnh mình. Xung quanh Quan Hử bây giờ là những vật vô cùng quen thuộc. Có dụng cụ điêu khắc gỗ chuyên dùng, có nhà riêng của mình, có mảnh đất trồng rau, và cả thanh gỗ đang cầm điêu khắc trong tay nữa. Thậm chí cả hương thơm đặc biệt của thanh gỗ mà Quan Hử đang cầm trong tay để khắc cũng khiến y cảm thấy thả lỏng. So với thành phố lớn phồn hoa, Quan Hử thích môi trường mà y đang ở bây giờ hơn, y không hề cảm thấy bên ngoài tốt hơn bao nhiêu, nhất là sau khi trải qua cuộc mạo hiểm ấy, y mới biết ở nhà tốt đẹp biết nhường nào.
Khi Quan Hử điêu khắc đồ trong tay để xoa dịu cảm xúc phiền muộn sau mấy ngày ở thành phố V, Đào Vân San mang rau đến đặt đàng hoàng xong thì rửa tay rồi vào bằng cửa sau, lúc đến trước cửa thì nhìn thấy cảnh đánh người suýt đã xảy ra.
Chỉ tiếc là không thành công, sự buồn bực chợt dâng lên vì không được xem trò hay, Đào Vân San quay đầu nhìn Quan Hử vẫn đang điêu khắc gỗ mà thậm chí chẳng hề quay đầu lấy một cái, bất mãn lẩm bẩm: “Em thấy con chuột mê sắc đẹp kia cũng chưa chắc thật lòng với anh. Không thì sao mà có nhiều hoa đào rơi thế chứ? Không ngờ còn có người cất công chạy đến đây cho cậu ấy một bạt tai nữa.”
Khi Đào Vân San nghe người trong thôi nói thật ra đôi anh em sống ở nhà rác có quan hệ giống Bạch Lục và Đào Tứ, là quan hệ thân mật khác với người thường, Đào Vân San vẫn không dám tin. Cô gặng hỏi kỹ càng rằng rốt cuộc do ai nói, đến cuối cùng mới tìm được đến nhà Đào Lượng. Cô hỏi Đào Lượng, chứng minh đây là sự thật, bấy giờ Đào Vân San vẫn hơi ngờ vực và không tin, tận khi bố Đào Lượng cũng gật đầu xác nhận là thật thì Đào Vân San ngơ ngác.
Cô cũng không biết cảm giác hiện giờ trong lòng mình, dường như có hơi phức tạp, hơi mất mát, cũng hơi phẫn nộ, khó chịu và thất vọng, thậm chí còn hoài nghi. Vì sao người khiến cô có thiện cảm và rung động như thế lại thích cậu em trai xảo quyệt miệng mồm hơi hư hỏng?
Đào Vân San luôn lo lắng Quan Hử có bị Tần Thiên Hạo ăn hiếp hoặc bắt nạt hay không. Bởi so với Tần Thiên Hạo, cô cảm thấy Quan Hử ngây ngô hơn nhiều. Dù nhiều người trong thôn đều thích Tần Thiên Hạo, nhưng Đào Vân San đã nhìn thấu tính xảo quyệt của Tần Thiên Hạo, so ra thì cô thích người anh Quan Hử luôn im lặng không hay nói chuyện hơn.
Hiện giờ người trong thôn đều biết chuyện của hai anh em, Đào Vân San biết mình nên bỏ cuộc đi. Nhưng sâu trong nội tâm cô vẫn có đôi chút không cam lòng và không phục. Thế nên hôm nay đưa rau đến, cô đã chủ động yêu cầu giúp đỡ chính vì muốn quan sát và nghiên cứu thêm về tình cảm của đôi anh em này.
Nghe thấy lời Đào Vân San nói, Quan Hử mới có phản ứng với bên ngoài, y dừng động tác điêu khắc lại, ngước đầu nhìn về nhân vật chính trong đề tài mà Đào Vân San vừa nói. Tần Thiên Hạo bên ngoài đang đứng cùng với cô gái luôn đến bãi rác tìm cậu.
Không biết họ đang nói gì, nhưng tất nhiên Quan Hử rất tin tưởng Tần Thiên Hạo, y cũng biết sẽ không thể xảy ra chuyện gì đâu, Quan Hử nghiêm túc nghĩ về những lời ngờ vực của Đào Vân San, cuối cùng quyết định giải thích: “Cậu ấy thật lòng.”
Nếu không một lòng một dạ cho đi thì với tính của Tần Thiên Hạo, thật ra cậu hợp với việc mặc sức rong chơi trong thế giới rộng lớn này mà không ở lại đây bầu bạn với mình. Tần Thiên Hạo thật lòng, Quan Hử – người luôn chăm sóc cậu đến khi trưởng thành hiểu điều này hơn ai hết. Cũng chính vì tấm lòng ấy nên y mới dần buông xuống mọi đề phòng, đồng thời cũng trao trái tim của mình cho cậu.
Thế nên dù trong mắt người khác là cảnh tượng trai gái yêu đương cãi nhau mập mờ, thì trong mắt Quan Hử luôn hiểu rõ tấm lòng của Tần Thiên Hạo, y chỉ cần liếc nhìn thôi đã biết ngay hai người này chỉ đang trò chuyện về một việc chứ chẳng có chút mập mờ nào cả.
Một Quan Hử không thường xuyên tiếp xúc với người ngoài, dù có vô tình chạm mắt nhau cũng sẽ sượng cứng người lại, nhưng khi nhìn Tần Thiên Hạo bên ngoài, ánh mắt y bỗng chốc chan chứa đầy ấp áp và nhu hòa, Đào Vân San bỗng chốc vỡ lẽ, tình cảm giữa anh Quan Hử và Tần Thiên Hạo đã khắn khít đến mức không ai có thể chen vào nữa rồi. Bởi anh Quan Hử cũng rất thích Tần Thiên Hạo, điều này khiến Đào Vân San cảm thấy mất mát lắm, song cũng biết đây là sự thật không thể nào ngăn cản được, lúc này cô chỉ biết thật lòng chúc phúc cho họ, mong rằng người mà cô yêu thích sẽ được hạnh phúc mãi mãi.
Tuy trong lòng đã thầm chúc phúc, nhưng ngoài miệng, Đào Vân San vẫn lẩm bẩm như chưa cam lòng: “Hừ, em cảm thấy cậu ta đa tình mới đúng.”
“Đa tình gì?” Sau khi kéo hai người kia nói chuyện với nhau, Tần Thiên Hạo thuận lợi rút lui, vừa đến trước cửa nhà rác đã nghe thấy câu Đào Vân San nói, bèn mở miệng hỏi.
“Nói cậu đấy! Vừa nhìn đã biết ngay cậu là loại đa tình, anh Quan Hử ở bên cậu chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi!” Vẫn chưa cam lòng nhưng cuối cùng vẫn chấp nhận sự thật, Đào Vân San chỉ thẳng quan mối quan hệ thân mật của hai người, xem như gián tiếp bảo rằng cô đã biết quan hệ cả hai và không phản cảm.
“Ai nói? Tôi chỉ cần một mình anh Hử là đủ, không cần ai khác nữa.” Tần Thiên Hạo đi thẳng ra phía sau Quan Hử, vươn tay choàng qua hai vai y để bắt đầu một chiếc ôm thân mật, thậm chí còn đặt cằm lên vai Quan Hử, thẳng thừng tuyên bố chủ quyền của mình.
“Vậy… cậu phải đối xử tốt với anh Quan Hử đấy…” Không mong người mình thích sẽ buồn, nghĩ một lúc thì thấy hơi khó chịu, Đào Vân San cảnh cáo Tần Thiên Hạo bằng thái độ cực kỳ nghiêm túc.
“Việc này không cần cậu nhắc, tôi đối xử tệ với ai cũng không bao giờ tệ với anh Hử đâu.” Tần Thiên Hạo trả lời Đào Vân San với vẻ không vui. Chuyện giữa cậu và anh hử không cần người khác giám sát. Hơn nữa còn dám gặng hỏi tình cảm của cậu đối với anh Hử, điều này khiến cậu không vui chút nào.
Bấy giờ, Quan Hử đột nhiên nâng tay kéo cánh tay cậu. Tần Thiên Hạo vội cúi đầu nhìn, thấy hóa ra trong lúc nói chuyện với Đào Vân San, do tư thế thay đổi nên cánh tay choàng trên người Quan Hử đã chắn lên mặt, khiến Quan Hử không nhìn thấy thanh gỗ đang khắc nên mới nâng tay kéo cánh tay cậu xuống.
Bỗng cảm thấy vui, Tần Thiên Hạo dứt khoát khom lưng nghiêng đầu hôn lên má Quan Hử, người không hề lắng nghe cuộc đối thoại giữa cậu và Đào Vân San. Hôn một lúc cảm thấy chưa đủ, Tần Thiên Hạo dứt khoát hé môi dùng răng cắn nhẹ lên mặt Quan Hử.
Từ đầu đến cuối Quan Hử đều tiếp tục khắc thanh gỗ trong tay mình, chỉ hơi nhíu mày khi Tần Thiên Hạo nổi hứng cắn thôi rồi sau đó lại bình thường, để mặc những hành vi thân thiết của Tần Thiên Hạo. Hơn nữa vì những hành động này thường xảy ra nên Quan Hử cũng không ngờ rằng tương tác giữa mình và Tần Thiên Hạo lại khiến rất nhiều người nhìn vào đều giật mình. Vì vậy nên y cũng không để ý đến Đào Vân San đang bị chấn động khi trông thấy động tác thân thiết của hai người.
“Em, em phải ra ngoài xem có quên bó rau nào trên xe không…” Dù sao cũng còn là cô gái, sao mà thấy qua mấy cảnh thế này, nhìn Tần Thiên Hạo hôn lên má Quan Hử một cách thân mật như vậy, mặt Đào Vân San nóng lên, cô không biết phải làm sao nữa, chỉ đành viện cớ rời khỏi căn nhà rác đang ngập tràn bởi những bong bóng ngọt ngào màu hồng này.
Đáng ghét, cô đã bảo Tần Thiên Hạo xảo quyệt lắm mà, còn cố ý khoe khoang tình cảm trước mặt cô để khiêu khích cô nữa…
Thấy Đào Vân San đỏ mặt vội vã rời đi, Tần Thiên Hạo không nén được bật cười, lúm đồng tiền hai bên cũng sâu hơn. Quan Hử bị Tần Thiên Hạo ôm cười khiến toàn thân cũng rung lên theo, không tài nào điêu khắc tiếp được, chỉ đành dừng lại, ngờ vực: “Sao vậy?”
“Không có gì, nhìn con mèo hoang hung dữ rút lui nên cảm thấy thú vị~” Tần Thiên Hạo cười đáp, rời mắt lên đống rau lớn đặt trong nhà rác. Nhiều rau thế này, hai người họ không thể ăn hết trong thời gian ngắn được, còn dễ bị hư, chi bằng mang một ít đến tặng cho bọn Bạch Lục thôi, nhân tiện thăm Bạch Lục và xem thử một ít cây trồng mà cậu và Bạch Lục đã trồng và một năm trước xem giờ chúng thế nào.
Từ trước đến nay, tuy cậu và Quan Hử đều dựa vào việc nhặt rác bán lấy tiền ăn uống, nhưng sau khi Quan Hử học được nghề điêu khắc thì số tiền nhiều hơn nhặt rác mà y kiếm được khiến chất lượng cuộc sống của hai người tốt hơn nhiều. Nhưng Tần Thiên Hạo vẫn hy vọng bản thân mình sẽ kiếm được nhiều tiền hơn nữa, cũng giúp anh Hử sống tốt hơn.
Cậu nói suy nghĩ này cho Bạch Lục nghe, và hơn một năm trước, Bạch Lục đã tìm cậu cùng trồng những loài thực vật lạ. Loài thực vật đó chỉ có ở phía sau ngọn núi lớn chỗ bọn Bạch Lục ở. Khí hậu trên núi rất lạ, khác biệt hẳn với bên ngoài, thực vật cũng có hình dáng kỳ quái không sum suê như mấy ngọn núi khác, nhưng Bạch Lục lại nói loài thực vật mà mình tìm được lại thích hợp với môi trường như thế nhất.
Theo lời Bạch Lục, giống cây đó được gọi theo tên dân dã là râu chỉ đỏ, vì sau khi cắt ra, mặt cắt ngang của nó có rất nhiều những đường vân giống sợi chỉ đỏ. Hình dáng của nó khá đặc biệt, vả lại vô cùng hiếm thấy trong thị trường, rất nhiều người giàu có trong thành thị đều mong mua được nó về ăn. Nhưng cung không đủ cầu, luôn chẳng tìm được bao nhiêu. Sở dĩ giống râu chỉ đỏ này được săn đón là vì nghe nói nó có hiệu quả tráng dương bổ sung tinh lực dồi dào, đây là thuốc bổ tự nhiên mà những kẻ có tiền ăn nhậu chơi bời quá mức rất muốn mua được.
Cũng một thời gian sau Bạch Lục mới vô tình phát hiện râu chỉ đỏ dại trên núi, vả lại nơi đó cũng thích hợp để trồng nên mới thử vài năm thì quả thật kiếm được rất nhiều tiền, Bạch Lục vốn chỉ do hứng thú chứ chẳng thiếu tiền bèn hỏi ý của TầnThiên Hạo xem cậu muốn trồng thử hay không.
Nghe lời gọi của Bạch Lục, sau khi xem xong, Tần Thiên Hạo dứt khoát đưa hết số tiền mình đang có cho Bạch Lục vào mùa của râu chỉ đỏ để mua lại hạt giống của hắn, bắt đầu tỉ mỉ gieo trồng. Ngoài khoảng thời gian mầm cây mới nhú cần phải chăm sóc kỹ thì khoảng vài tháng sau cứ để mặc cho râu chỉ đó có sức sống dẻo dai tự phát triển là được. Đếm ngày thì cũng sắp đến lúc thu hoạch đợt đầu tiên rồi, lần này sang đưa rau cũng nhân tiện xem chúng phát triển đến đâu.
Nghĩ thế, Tần Thiên Hạo hỏi Quan Hử: “Chúng ta cũng ăn không hết chỗ rau này, hay là lát nữa mang một ít đến cho Bạch Lục nhé?”
Nghe đề nghị của Tần Thiên Hạo, Quan Hử nhớ những năm qua Bạch Lục và Đào Tứ đã chăm sóc mình và Tần Thiên Hạo rất nhiều, thế là gật đầu đồng ý cùng đi.
Cảnh báo: Ai ship Bạch Lục là công thì đừng đọc ngoại truyện 2
“Bịch!”
Một buổi chiều lộng gió, bàn tay vốn đang ra sức tát thì bị một bàn tay khác chặn lại giữa không trung, không để bàn tay nọ tiếp tục động tác.
“Tại… tại sao cậu?” Một cô gái mặc chiếc đầm màu vàng nhạt, tóc dài ngang vai, bấy giờ cô mang một đôi giày da màu hồng càng làm tôn lên nước da trắng nõn. Vài sợi tóc dài tung bay theo gió, che đi hai mắt cô. Thiếu nữ vội chớp vài cái, nâng một bàn tay khác không bị nắm lên vén đi những sợi tóc đang rũ trước mắt và trán mình. Cô nhìn banf tay bị túm lấy của mình, giận đến mức hai má ửng đỏ, hé miệng hỏi.
“Tôi còn định hỏi cậu vì sao kìa.” Tần Thiên Hạo cũng cảm thấy khó hiểu, cậu mới ra khỏi nhà rác không được bao lâu đã gặp cô con gái ngọc ngà nghe nói là chủ xưởng xe rác vừa vội vã ngồi xe đến. Hơn nữa vừa mới gặp thôi, chẳng nói chẳng rằng mà cô thiếu nữ từng giới thiệu tên mình là Lâm Diệu Đồng đã nâng tay như muốn đánh mình. Tần Thiên Hạ cũng giơ tay theo phản xạ, túm lấy bàn tay đang huơ nhanh kia mới ngăn cản được động tác của cô gái.
Thấy Lâm Diệu Đồng không có ý định đánh người nữa, Tần Thiên Hạo bèn thả lỏng bàn tay đang túm.
“Nghe người trong thôn nói cậu và anh cậu ở bên nhau?!” Thiếu nữ ấm ức lắm, cô không tài nào ngờ rằng Tần Thiên Hạo lại thích chính anh trai của cậu…
“Tôi thích ai liên quan gì đến cậu?” Không thích người ta nói về Quan Hử, mỗi khi như thế Tần Thiên Hạo đều thấy không vui, sắc mặt cậu bỗng chốc mất đi dáng vẻ cười tươi tắn thường ngày, trở nên âm u hơn.
“… Nhưng, nhưng, cậu và tôi…” Lâm Diệu Đồng hơi giật mình khi thấy vẻ mặt của Tần Thiên Hạo, không nhịn được lùi về sau một bước.
“Cậu và tôi có gì à?” Tần Thiên hạo cảm thấy mình chưa từng cố ý hay có hành vi gì mờ ám với cô thiếu nữ này.
“Cậu không nói với tôi cậu thích anh trai cậu.” Nghiêng đầu nhìn sang, Lâm Diệu Đồng thấy Quan Hử đang ngồi trong nhà rác khắc miếng gỗ trong tay. Tuy cô cũng không dám tin sự thật này, nhưng người kể chuyện này với cô nói cả thôn ai cũng biết và từng chứng thật cả, khiến cô không muốn tin cũng phải tin.
“Lúc nãy cậu đã nói một lần, tôi cũng nói rồi, thích ai là quyền tự do của tôi.” Hôm nay tâm trạng Tần Thiên Hạo cũng khá tốt, cậu khẳng định thêm một lần trước mặt Lâm Diệu Đồng.
“Tôi đánh cậu là vì…” Lâm Diệu Đồng nhớ trong mấy bộ phim truyền hình mình từng xem đều sẽ có tình tiết bạt tai trong những tình huống thế này, cô mới vô thức cho rằng mình cũng có quyền lợi đó. Bấy giờ hơi chột dạ, cô ấp úng: “Trên ti vi đều như vậy…”
“… Vậy cậu biết người đánh và người bị đánh trong phim có quan hệ gì không?”
“… Ừ… ừm…” Lâm Diệu Đồng nhớ ra vấn đề mấu chốt, hai mắt bất giác trợn to hơn, hình như bây giờ cô và Tần Thiên Hạo quá lắm cũng xem như bạn bè từng nói chuyện thôi, chưa bắt đầu mối quan hệ thân thiết đến mức có thể đánh đối phương, Tần Thiên Hạo cũng chẳng phản bội gì cô cả. Nghĩ thế, Lâm Diệu Đồng ngượng nghịu rụt tay về, khẽ giọng: “Do tôi nhầm lẫn…”
“…”
“Vậy, cậu… hình như có khách đến thăm.” Bầu không khí bỗng chốc trở nên lúng túng, không biết nói gì nữa. Lâm Diệu Đồng nôn nóng nhìn quanh, thấy có thêm một người nữa ra khỏi nhà rác, hình như ngoài Quan Hử ra thì cũng có người khác bên trong. Cô vội khơi chuyện.
“Thôn của họ lần này thu hoạch khá nhiều rau cải, số lượng lớn quá nên tặng cho bọn tôi.” Vừa về chẳng được mấy ngày, Tần Thiên Hạo cảm thấy mình còn chưa được thân thiết bao nhiêu với anh Hử đã bị Đào Lượng và Đào Vân San mang rau đến quấy rầy. Rõ ràng người trong thôn đã biết chuyện giữa cậu và Quan Hử, nhưng vẫn đối xử với họ như bình t hường. Rau cải củ quả mùa này bội thu, họ cũng chẳng quên mang một ít đến cho hai người.
Thế nên mới sáng sớm, Quan Hử và Tần Thiên Hạo vừa mở cửa đã thấy Đào Lượng và Đào Vân San vận chuyển một đống rau cải sang cho mình. Xếp chỗ để rau cải chưa được bao lâu đã thấy Lâm Diệu Đồng chạy đến góp vui, còn tặng thêm một cái bạt tai…
“Người đó là bạn các cậu à?” Nhìn người bên ngoài xoay đi, Lâm Diệu Đồng chợt thấy hơi quen, sau đó dường như nhớ ra điều gì, cô lén hỏi Tần Thiên Hạo.
“Cậu ta? Cậu đang nói Đào Lượng à?” Tần Thiên Hạo cũng quay đầu nhìn về phía Lâm Diệu Đồng nhìn, thấy Đào Lượng đang đứng đó thì bất giác nhướng mày, hỏi.
“Ừ… cậu ấy tên Đào Lượng sao?” Lâm Diệu Đồng nhớ lần trước lúc cô đến xưởng rác tìm Tần Thiên Hạo mà không gặp. Thời tiết vốn đang đẹp bỗng dưng trở gió rồi trời mưa, chiếc ô xinh đẹp mà cô mang theo chống đỡ chẳng được bao lâu đã bị gió thôi bay mất.
Mưa rơi tầm tã, bố cô không kịp đến đón nên không tìm được nơi trú mưa trong thời gian ngắn. Cô chỉ đành rụt mình trong khe tường nhỏ hẹp để trú mưa thôi. Khi ấy hình như chính cậu chàng thiếu niên này đã xuyên qua màn mưa, tiện tay đưa ô của mình cho cô, rồi lại dầm mưa chạy đi. Việc ấy khiến cô có ấn tượng rất đậm, không ngờ sẽ gặp lại cậu ấy ở đây.
“Ồ…” Thấy ánh mắt nóng bỏng từng dùng để nhìn mình bấy giờ chuyển sang Đào Lượng, Tần Thiên Hạo như hiểu ra điều gì. Khóe môi cậu nhếch lên, lúm đồng tiền hai bên má khiến nụ cười trông càng thêm rạng rỡ. Cậu xoay người về phía Đào Lượng cách đó không xa, cất giọng gọi: “Này! Đào Lượng, qua đây chút nào.”
“Hả? Hạo Tử, chuyện gì?” Không hiểu vì sao Tần Thiên Hạo lại đột nhiên gọi mình, Đào Lượng lộ vẻ thắc mắc đi về phía Tần Thiên Hạo. Do Lâm Diệu Đồng với vóc dáng thấp bé bị che mất, nên Đào Lượng không thấy rõ còn một người khác đang đứng cạnh Tần Thiên Hạo.
Thấy Tần Thiên Hạo đột nhiên gọi Đào Lượng, Lâm Diệu Đồng bỗng lúng túng, hai má dần nóng lên, cô hé môi muốn cản tiếng hô của Tần Thiên Hạo nhưng đã muộn, Đào Lượng đã bị Tần Thiên Hạo gọi và xoay người đến gần đây.
“Giới thiệu cô gái này với cậu.” Đào Lượng vừa đi đến, Tần Thiên Hạo đã dứt khoát nghiêng người chỉ vào Lâm Diệu Đồng đứng bên phải mình, giới thiệu: “Đây là Lâm Diệu Đồng. Còn đây là Đào Lượng mà ban nãy tôi vừa nói với cậu, hai người làm quen nhau đi.” Chỉ sang Đào Lượng, Tần Thiên Hạo cười giới thiệu họ với nhau, còn mình thì lùi ra sau.
“Này!” Đào Lượng đang hoang mang không kịp phản ứng, định gọi Tần Thiên Hạo thì đã muộn. Hắn chỉ đành quay lại nhìn cô gái đang cúi đầu trông có vẻ ngượng ngùng trước mặt mình. Hắn cũng hơi mất tự nhiên, gãi đầu chào hỏi trước: “Ừm… chào cậu, tôi tên Đào Lượng.”
“Chào cậu, tôi tên Lâm Diệu Đồng…” Lấy hết can đảm ngẩng đầu, tuy hai má Lâm Diệu Đồng ngày càng đỏ, nhưng cô vẫn tích cực trả lời câu chào của của Đào Lượng.
…
Ngồi trong nhà mặc kệ mọi chuyện, chỉ chú tâm điêu khắc tác phẩm bằng gỗ mà mình đã lâu không làm, Quan Hử cảm thấy đây mới là nơi khiến y thoải mái nhất.
Không còn những tòa nhà cao tầng san sát nhau tạo cảm giác chèn ép, cũng không có dòng người xô bồ hối hả đi ngang qua cạnh mình. Xung quanh Quan Hử bây giờ là những vật vô cùng quen thuộc. Có dụng cụ điêu khắc gỗ chuyên dùng, có nhà riêng của mình, có mảnh đất trồng rau, và cả thanh gỗ đang cầm điêu khắc trong tay nữa. Thậm chí cả hương thơm đặc biệt của thanh gỗ mà Quan Hử đang cầm trong tay để khắc cũng khiến y cảm thấy thả lỏng. So với thành phố lớn phồn hoa, Quan Hử thích môi trường mà y đang ở bây giờ hơn, y không hề cảm thấy bên ngoài tốt hơn bao nhiêu, nhất là sau khi trải qua cuộc mạo hiểm ấy, y mới biết ở nhà tốt đẹp biết nhường nào.
Khi Quan Hử điêu khắc đồ trong tay để xoa dịu cảm xúc phiền muộn sau mấy ngày ở thành phố V, Đào Vân San mang rau đến đặt đàng hoàng xong thì rửa tay rồi vào bằng cửa sau, lúc đến trước cửa thì nhìn thấy cảnh đánh người suýt đã xảy ra.
Chỉ tiếc là không thành công, sự buồn bực chợt dâng lên vì không được xem trò hay, Đào Vân San quay đầu nhìn Quan Hử vẫn đang điêu khắc gỗ mà thậm chí chẳng hề quay đầu lấy một cái, bất mãn lẩm bẩm: “Em thấy con chuột mê sắc đẹp kia cũng chưa chắc thật lòng với anh. Không thì sao mà có nhiều hoa đào rơi thế chứ? Không ngờ còn có người cất công chạy đến đây cho cậu ấy một bạt tai nữa.”
Khi Đào Vân San nghe người trong thôi nói thật ra đôi anh em sống ở nhà rác có quan hệ giống Bạch Lục và Đào Tứ, là quan hệ thân mật khác với người thường, Đào Vân San vẫn không dám tin. Cô gặng hỏi kỹ càng rằng rốt cuộc do ai nói, đến cuối cùng mới tìm được đến nhà Đào Lượng. Cô hỏi Đào Lượng, chứng minh đây là sự thật, bấy giờ Đào Vân San vẫn hơi ngờ vực và không tin, tận khi bố Đào Lượng cũng gật đầu xác nhận là thật thì Đào Vân San ngơ ngác.
Cô cũng không biết cảm giác hiện giờ trong lòng mình, dường như có hơi phức tạp, hơi mất mát, cũng hơi phẫn nộ, khó chịu và thất vọng, thậm chí còn hoài nghi. Vì sao người khiến cô có thiện cảm và rung động như thế lại thích cậu em trai xảo quyệt miệng mồm hơi hư hỏng?
Đào Vân San luôn lo lắng Quan Hử có bị Tần Thiên Hạo ăn hiếp hoặc bắt nạt hay không. Bởi so với Tần Thiên Hạo, cô cảm thấy Quan Hử ngây ngô hơn nhiều. Dù nhiều người trong thôn đều thích Tần Thiên Hạo, nhưng Đào Vân San đã nhìn thấu tính xảo quyệt của Tần Thiên Hạo, so ra thì cô thích người anh Quan Hử luôn im lặng không hay nói chuyện hơn.
Hiện giờ người trong thôn đều biết chuyện của hai anh em, Đào Vân San biết mình nên bỏ cuộc đi. Nhưng sâu trong nội tâm cô vẫn có đôi chút không cam lòng và không phục. Thế nên hôm nay đưa rau đến, cô đã chủ động yêu cầu giúp đỡ chính vì muốn quan sát và nghiên cứu thêm về tình cảm của đôi anh em này.
Nghe thấy lời Đào Vân San nói, Quan Hử mới có phản ứng với bên ngoài, y dừng động tác điêu khắc lại, ngước đầu nhìn về nhân vật chính trong đề tài mà Đào Vân San vừa nói. Tần Thiên Hạo bên ngoài đang đứng cùng với cô gái luôn đến bãi rác tìm cậu.
Không biết họ đang nói gì, nhưng tất nhiên Quan Hử rất tin tưởng Tần Thiên Hạo, y cũng biết sẽ không thể xảy ra chuyện gì đâu, Quan Hử nghiêm túc nghĩ về những lời ngờ vực của Đào Vân San, cuối cùng quyết định giải thích: “Cậu ấy thật lòng.”
Nếu không một lòng một dạ cho đi thì với tính của Tần Thiên Hạo, thật ra cậu hợp với việc mặc sức rong chơi trong thế giới rộng lớn này mà không ở lại đây bầu bạn với mình. Tần Thiên Hạo thật lòng, Quan Hử – người luôn chăm sóc cậu đến khi trưởng thành hiểu điều này hơn ai hết. Cũng chính vì tấm lòng ấy nên y mới dần buông xuống mọi đề phòng, đồng thời cũng trao trái tim của mình cho cậu.
Thế nên dù trong mắt người khác là cảnh tượng trai gái yêu đương cãi nhau mập mờ, thì trong mắt Quan Hử luôn hiểu rõ tấm lòng của Tần Thiên Hạo, y chỉ cần liếc nhìn thôi đã biết ngay hai người này chỉ đang trò chuyện về một việc chứ chẳng có chút mập mờ nào cả.
Một Quan Hử không thường xuyên tiếp xúc với người ngoài, dù có vô tình chạm mắt nhau cũng sẽ sượng cứng người lại, nhưng khi nhìn Tần Thiên Hạo bên ngoài, ánh mắt y bỗng chốc chan chứa đầy ấp áp và nhu hòa, Đào Vân San bỗng chốc vỡ lẽ, tình cảm giữa anh Quan Hử và Tần Thiên Hạo đã khắn khít đến mức không ai có thể chen vào nữa rồi. Bởi anh Quan Hử cũng rất thích Tần Thiên Hạo, điều này khiến Đào Vân San cảm thấy mất mát lắm, song cũng biết đây là sự thật không thể nào ngăn cản được, lúc này cô chỉ biết thật lòng chúc phúc cho họ, mong rằng người mà cô yêu thích sẽ được hạnh phúc mãi mãi.
Tuy trong lòng đã thầm chúc phúc, nhưng ngoài miệng, Đào Vân San vẫn lẩm bẩm như chưa cam lòng: “Hừ, em cảm thấy cậu ta đa tình mới đúng.”
“Đa tình gì?” Sau khi kéo hai người kia nói chuyện với nhau, Tần Thiên Hạo thuận lợi rút lui, vừa đến trước cửa nhà rác đã nghe thấy câu Đào Vân San nói, bèn mở miệng hỏi.
“Nói cậu đấy! Vừa nhìn đã biết ngay cậu là loại đa tình, anh Quan Hử ở bên cậu chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi!” Vẫn chưa cam lòng nhưng cuối cùng vẫn chấp nhận sự thật, Đào Vân San chỉ thẳng quan mối quan hệ thân mật của hai người, xem như gián tiếp bảo rằng cô đã biết quan hệ cả hai và không phản cảm.
“Ai nói? Tôi chỉ cần một mình anh Hử là đủ, không cần ai khác nữa.” Tần Thiên Hạo đi thẳng ra phía sau Quan Hử, vươn tay choàng qua hai vai y để bắt đầu một chiếc ôm thân mật, thậm chí còn đặt cằm lên vai Quan Hử, thẳng thừng tuyên bố chủ quyền của mình.
“Vậy… cậu phải đối xử tốt với anh Quan Hử đấy…” Không mong người mình thích sẽ buồn, nghĩ một lúc thì thấy hơi khó chịu, Đào Vân San cảnh cáo Tần Thiên Hạo bằng thái độ cực kỳ nghiêm túc.
“Việc này không cần cậu nhắc, tôi đối xử tệ với ai cũng không bao giờ tệ với anh Hử đâu.” Tần Thiên Hạo trả lời Đào Vân San với vẻ không vui. Chuyện giữa cậu và anh hử không cần người khác giám sát. Hơn nữa còn dám gặng hỏi tình cảm của cậu đối với anh Hử, điều này khiến cậu không vui chút nào.
Bấy giờ, Quan Hử đột nhiên nâng tay kéo cánh tay cậu. Tần Thiên Hạo vội cúi đầu nhìn, thấy hóa ra trong lúc nói chuyện với Đào Vân San, do tư thế thay đổi nên cánh tay choàng trên người Quan Hử đã chắn lên mặt, khiến Quan Hử không nhìn thấy thanh gỗ đang khắc nên mới nâng tay kéo cánh tay cậu xuống.
Bỗng cảm thấy vui, Tần Thiên Hạo dứt khoát khom lưng nghiêng đầu hôn lên má Quan Hử, người không hề lắng nghe cuộc đối thoại giữa cậu và Đào Vân San. Hôn một lúc cảm thấy chưa đủ, Tần Thiên Hạo dứt khoát hé môi dùng răng cắn nhẹ lên mặt Quan Hử.
Từ đầu đến cuối Quan Hử đều tiếp tục khắc thanh gỗ trong tay mình, chỉ hơi nhíu mày khi Tần Thiên Hạo nổi hứng cắn thôi rồi sau đó lại bình thường, để mặc những hành vi thân thiết của Tần Thiên Hạo. Hơn nữa vì những hành động này thường xảy ra nên Quan Hử cũng không ngờ rằng tương tác giữa mình và Tần Thiên Hạo lại khiến rất nhiều người nhìn vào đều giật mình. Vì vậy nên y cũng không để ý đến Đào Vân San đang bị chấn động khi trông thấy động tác thân thiết của hai người.
“Em, em phải ra ngoài xem có quên bó rau nào trên xe không…” Dù sao cũng còn là cô gái, sao mà thấy qua mấy cảnh thế này, nhìn Tần Thiên Hạo hôn lên má Quan Hử một cách thân mật như vậy, mặt Đào Vân San nóng lên, cô không biết phải làm sao nữa, chỉ đành viện cớ rời khỏi căn nhà rác đang ngập tràn bởi những bong bóng ngọt ngào màu hồng này.
Đáng ghét, cô đã bảo Tần Thiên Hạo xảo quyệt lắm mà, còn cố ý khoe khoang tình cảm trước mặt cô để khiêu khích cô nữa…
Thấy Đào Vân San đỏ mặt vội vã rời đi, Tần Thiên Hạo không nén được bật cười, lúm đồng tiền hai bên cũng sâu hơn. Quan Hử bị Tần Thiên Hạo ôm cười khiến toàn thân cũng rung lên theo, không tài nào điêu khắc tiếp được, chỉ đành dừng lại, ngờ vực: “Sao vậy?”
“Không có gì, nhìn con mèo hoang hung dữ rút lui nên cảm thấy thú vị~” Tần Thiên Hạo cười đáp, rời mắt lên đống rau lớn đặt trong nhà rác. Nhiều rau thế này, hai người họ không thể ăn hết trong thời gian ngắn được, còn dễ bị hư, chi bằng mang một ít đến tặng cho bọn Bạch Lục thôi, nhân tiện thăm Bạch Lục và xem thử một ít cây trồng mà cậu và Bạch Lục đã trồng và một năm trước xem giờ chúng thế nào.
Từ trước đến nay, tuy cậu và Quan Hử đều dựa vào việc nhặt rác bán lấy tiền ăn uống, nhưng sau khi Quan Hử học được nghề điêu khắc thì số tiền nhiều hơn nhặt rác mà y kiếm được khiến chất lượng cuộc sống của hai người tốt hơn nhiều. Nhưng Tần Thiên Hạo vẫn hy vọng bản thân mình sẽ kiếm được nhiều tiền hơn nữa, cũng giúp anh Hử sống tốt hơn.
Cậu nói suy nghĩ này cho Bạch Lục nghe, và hơn một năm trước, Bạch Lục đã tìm cậu cùng trồng những loài thực vật lạ. Loài thực vật đó chỉ có ở phía sau ngọn núi lớn chỗ bọn Bạch Lục ở. Khí hậu trên núi rất lạ, khác biệt hẳn với bên ngoài, thực vật cũng có hình dáng kỳ quái không sum suê như mấy ngọn núi khác, nhưng Bạch Lục lại nói loài thực vật mà mình tìm được lại thích hợp với môi trường như thế nhất.
Theo lời Bạch Lục, giống cây đó được gọi theo tên dân dã là râu chỉ đỏ, vì sau khi cắt ra, mặt cắt ngang của nó có rất nhiều những đường vân giống sợi chỉ đỏ. Hình dáng của nó khá đặc biệt, vả lại vô cùng hiếm thấy trong thị trường, rất nhiều người giàu có trong thành thị đều mong mua được nó về ăn. Nhưng cung không đủ cầu, luôn chẳng tìm được bao nhiêu. Sở dĩ giống râu chỉ đỏ này được săn đón là vì nghe nói nó có hiệu quả tráng dương bổ sung tinh lực dồi dào, đây là thuốc bổ tự nhiên mà những kẻ có tiền ăn nhậu chơi bời quá mức rất muốn mua được.
Cũng một thời gian sau Bạch Lục mới vô tình phát hiện râu chỉ đỏ dại trên núi, vả lại nơi đó cũng thích hợp để trồng nên mới thử vài năm thì quả thật kiếm được rất nhiều tiền, Bạch Lục vốn chỉ do hứng thú chứ chẳng thiếu tiền bèn hỏi ý của TầnThiên Hạo xem cậu muốn trồng thử hay không.
Nghe lời gọi của Bạch Lục, sau khi xem xong, Tần Thiên Hạo dứt khoát đưa hết số tiền mình đang có cho Bạch Lục vào mùa của râu chỉ đỏ để mua lại hạt giống của hắn, bắt đầu tỉ mỉ gieo trồng. Ngoài khoảng thời gian mầm cây mới nhú cần phải chăm sóc kỹ thì khoảng vài tháng sau cứ để mặc cho râu chỉ đó có sức sống dẻo dai tự phát triển là được. Đếm ngày thì cũng sắp đến lúc thu hoạch đợt đầu tiên rồi, lần này sang đưa rau cũng nhân tiện xem chúng phát triển đến đâu.
Nghĩ thế, Tần Thiên Hạo hỏi Quan Hử: “Chúng ta cũng ăn không hết chỗ rau này, hay là lát nữa mang một ít đến cho Bạch Lục nhé?”
Nghe đề nghị của Tần Thiên Hạo, Quan Hử nhớ những năm qua Bạch Lục và Đào Tứ đã chăm sóc mình và Tần Thiên Hạo rất nhiều, thế là gật đầu đồng ý cùng đi.
Cảnh báo: Ai ship Bạch Lục là công thì đừng đọc ngoại truyện 2
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.