Ngôi Sao Bầu Trời Đều Hái Cho Em
Chương 38: "Đừng đụng vào em."
Giang Tiểu Lục
20/11/2023
Giọng Ôn Bảo Tứ khàn cả đi.
Ban đầu cô khóc liên tục, sau đó liền trở thành những tiếng ậm ừ, tiếng khóc xen lẫn rên rỉ, cứ thế ngắt quãng, kéo dài suốt cả đêm.
Thiệu Ngọc bưng nước ấm đi tới, đưa tới bên môi cô, Ôn Bảo Tứ gần như không còn sức lực, nửa chống người lên, hơi thở dốc, đưa tay uống cạn ly nước, chỉ trong chốc lát ly nước đã vơi đi một nửa.
Cô lại yếu ớt nằm xuống giường, tiếng bước chân bên tai dần lớn, tiếp đó là chăn bông bên cạnh bị vén lên, giường cũng hơi lún xuống.
Thiệu Ngọc vươn tay muốn ôm lấy cô lại bị Ôn Bảo Tứ tránh qua một bên, thấp giọng nói:
"Đừng đụng vào em."
Người phía sau im lặng, một lúc sau đèn tắt hết, cả căn phòng trở nên tối đen.
Nỗi chua xót trong lòng cứ như nước biển lan tràn, dưới ánh trăng còn có hơi thở lạnh lẽo, hốc mắt cô lại bắt đầu nóng lên nhưng vẫn không rơi lệ.
Đêm nay cô đã khóc quá nhiều.
Bầu không khí xung quanh yên lặng đến đáng sợ, chỉ cần nhắm mắt thôi là những ký ức đêm qua liền xuất hiện, giống như cơn thủy triều nóng bỏng, khó để nói thành lời, cả người cô lênh đênh như con thuyền nhỏ phiêu bạt.
Chết đi sống lại.
Vốn là loại chuyện phải yêu nhau đến sâu đậm mới có thể làm lại dùng phương thức này trải qua.
Ủy khuất, tức giận và khổ sở, tất cả đều như luồng khí nóng thổi tràn trong lồng ngực.
Ôn Bảo Tứ dùng sức nhắm mắt lại, mạnh mẽ gạt bỏ đống suy nghĩ lung tung ra khỏi đầu.
Người phía sau vẫn không nhúc nhích, yên tĩnh giống như không hề tồn tại.
Ôn Bảo Tứ từ bỏ tia hy vọng nhỏ bé trong lòng, dằn nỗi bi thương dần dần chìm vào giấc ngủ.
Tự trách, khổ sở cùng hối hận.
Càng khó khăn hơn chính là đối mặt với hiện tại.
Thiệu Ngọc mở to mắt, yên lặng nhìn lên trần nhà.
Trời tối đen như mực, hệt như tâm trạng của anh lúc này.
Ngay từ đầu Vu Mạt đã là cái gai trong lòng anh, để rồi cái gai đó ngày càng bén sâu hơn sau vụ tỏ tình rầm rộ trên Weibo lần đó.
Chương trình thực tế đó anh cũng xem, và thứ cảm xúc nơi đáy mắt của người đàn ông kia anh cũng hoàn toàn hiểu rõ.
Nó khiến cho người ta cực kỳ khó chịu, đồng thời còn có loại cảm giác khủng hoảng không nói nên lời.
Khoảng thời gian này Ôn Bảo Tứ cùng anh ta quay phim, có thể nói sớm chiều gặp nhau, Thiệu Ngọc đối với cô hoàn toàn tin tưởng, thế nhưng, tâm tư của Vu Mạt lại quá nặng, khiến cho anh không tự chủ được cảnh giác.
Từ những ngày đầu Ôn Bảo Tứ tiến tổ, Thiệu Ngọc đã bắt đầu kiềm chế nỗi bất an trong lòng mình, thế nhưng tiếng gõ cửa lúc đêm khuya lần gọi video hôm đó đã khiến anh gần như mất trí.
Như không thể chờ đợi thêm một giây phút nào nữa, Thiệu Ngọc lập tức chạy đến đây, sau khi kết thúc cuộc họp quan trọng anh liền kêu tài xế đưa mình ra sân bay.
Cả đường đi tâm trạng anh vô cùng phức tạp, lúc đó anh còn nghĩ, đợi đến lúc gặp lại phải 'giáo huấn' cô một trận, coi như đền bù nỗi thấp thỏm giờ khắc này.
Lại không nghĩ tới, vừa mới đẩy cửa ra, một màn kia cứ thế đập vào mắt mình.
Sự si mê cùng quyến luyến hiện lên rõ trên khuôn mặt người đàn ông, còn cô gái thì nằm đó, không chút phòng bị nào yên tĩnh ngủ.
Sự tức giận ngay lập tức bùng nổ, là với anh, lại càng nhiều hơn là đối với cô.
Tại sao đã biết rõ Vu Mạt thích mình nhưng cô vẫn cho anh ta cơ hội tiếp cận?
Từ show tạp kỹ đến quay phim, trên internet, tên của hai người họ đều bị gắn chặt. Anh hận không thể khiến cả hai vĩnh viễn đừng gặp nhau.
Thiệu Ngọc anh còn lâu mới rộng lượng như người ta nói, con người anh cực kỳ hẹp hòi, thời gian ba năm này đã giày vò Thiệu Ngọc đến mẫn cảm cùng ghen ghét tất thảy.
Khi xuất ngoại, bản thân anh không biết khi nào căn bệnh này mới khỏi, cũng không thể biết lúc nào mới có thể trở về.
Không dám đáp lại lời tỏ tình của Ôn Bảo Tứ, anh sợ rằng nếu cho cô hy vọng, thất vọng lại càng nhiều.
Đã thế thì, còn không bằng buông tay.
Thế nhưng mỗi lần bắt gặp cô trong vòng bạn bè của Đường Nghiêu, nỗi ghen ghét đó lại như ăn mòn trái tim anh.
Trong ánh đèn chập chờn được bao trùm dưới bóng tối, từng khuôn mặt khác phái tiến lại gần cô, tất cả đều khiến anh đau đớn.
Cùng sợ hãi, sợ cô không cẩn thận thích người khác liền quên mất anh.
Trong mắt Thiệu Ngọc, Ôn Bảo Tứ luôn là cô gái nhỏ, bản thân anh cũng thường nghi ngờ, đêm hôm đó liệu có phải sự kích thích của cồn đã khiến cô gái nhầm lẫn sự phụ thuộc vào anh là tình cảm trai gái hay không.
Anh cũng sợ khi cô lớn lên, sẽ có người mà cô thích hơn xuất hiện.
Chỉ cần nghĩ đến điều này, toàn thân Thiệu Ngọc đã như bị cướp mất hơi thở.
Nếu nó thành sự thật, nếu như nó thật sự xảy ra...
Vậy thì anh chắc sẽ không thể khống chế nổi mình nữa, sẽ dùng hết thủ đoạn để cướp cô gái nhỏ về.
Thiệu Ngọc hít lấy hô hấp, không khí lạnh lẽo cứ thế dọc theo khí quản thẩm thấu vào cơ thể, áp chế cảm xúc hỗn loạn trong lòng, anh cẩn thận xoay người, từng chút một ôm lấy cô gái bên cạnh.
Cơ thể mềm mại thơm tho của Ôn Bảo Tứ trong nháy mắt lấp đầy sự trống rỗng trong anh, Thiệu Ngọc vùi mình vào cổ cô, nhắm mắt lại, có chút muốn khóc.
Điện thoại tối hôm qua gần như bị đạo diễn gọi cho cháy máy, Ôn Bảo Tứ theo thói quen tắt tiếng khi quay phim, đến sáng sớm ngủ dậy mới nhìn thấy.
Sau khi gọi lại và xin lỗi, cô lập tức đứng dậy mặc quần áo, sau đó đi vào phòng để tắm rửa, cuối cùng là thay đồ, sẵn sàng ra ngoài.
Toàn bộ quá trình đều không nói lời nào, tựa hồ như không nhìn thấy người bên cạnh, Thiệu Ngọc cúi đầu đứng ở cửa ra vào, thân hình cao lớn phảng phất như bị bóng đen bao phủ.
Anh cầm chìa khóa xe rồi nói: "Để anh đưa em đi".
"Xin lỗi nhưng giờ em không muốn thấy mặt anh." Ôn Bảo Tứ cúi người thay giày, không hề ngẩng đầu nói, ánh mắt Thiệu Ngọc nháy mắt lạnh xuống.
"Chuyện tối hôm qua là do anh sai." Thiệu Ngọc che giấu sự tổn thương trong mắt, nghiêm túc xin lỗi cô.
Anh vốn chỉ muốn dạy dỗ cô một chút, không nghĩ tới cuối cùng mọi chuyện lại vượt khỏi tầm kiểm soát như vậy.
Sự hối hận cùng cảm giác tội lỗi đã dày vò anh cả đêm. Cô khổ sở, còn anh thì không sao?
"Anh..."
Thiệu Ngọc mấp máy môi, nhận thấy giờ phút này có nói gì cũng vô dụng, giống như bất luận chữ nào cũng đều đang nhắc nhở sai lầm của chính mình.
Anh chán nản bỏ tay xuống.
"Vậy em đi đường cẩn thận, sớm trở về... một chút."
Nói cô không mềm lòng là giả, nhìn thấy dáng vẻ của Thiệu Ngọc giờ phút này, Ôn Bảo Tứ nhất thời muốn thôi, cô đè nén cảm xúc trong lòng, vượt qua anh đẩy cửa bước ra ngoài.
Từng bước đi đều cực kỳ đau đớn, giống như tâm trạng của cô bây giờ, khi Ôn Bảo Tứ trở lại đoàn phim, việc đầu tiên cô làm chính là tới phòng giám sát, cô muốn nghiêm túc xem chuyện gì đã xảy ra tối hôm qua.
Chất lượng video không cao nhưng vẫn không ngăn được cô nhìn rõ vẻ mê đắm trên gương mặt Vu Mạt lúc đó, khoảnh khắc anh ta đặt đầu ngón tay lên môi cô, Ôn Bảo Tứ không nhịn được rùng mình một cái.
Cô không thể tưởng tượng nếu như Thiệu Ngọc không đến chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?
Quay lại đoàn, Ôn Bảo Tứ liền chạm mặt Vu Mạt, sắc mặt anh ta phờ phạc, hai người nhìn nhau, anh ta đi tới, nhìn cô chần chừ không nói.
"Ngày hôm qua tôi..."
"Lúc đó..."
Vu Mạt giải thích ngắt quãng, đứng trước mặt cô, ánh mắt anh ta lại càng thêm hoảng loạn.
"Vu Mạt."
Ôn Bảo Tứ lặng lẽ ngắt lời anh ta.
"Kết thúc bộ phim này chúng ta đừng gặp nhau nữa nhé?"
"Đối với anh và tôi đều tốt."
Lời giải thích đến miệng đột ngột dừng lại, ánh sáng trong mắt Vu Mạt hoàn toàn bị dập tắt, khuôn mặt anh ta cũng trở nên tái mét.
Giống như đã trôi qua rất lâu, anh ta mới khẽ đáp ứng.
"Được."
Ngày quay phim hôm đó đặc biệt khó khăn, hai bọn họ liên tục NG, dù sao cũng không thể nào nhập tâm được, đạo diễn chỉ có thể tạm dừng để hai người nghỉ ngơi.
Đến buổi chiều, sau khi miễn cưỡng quay xong vài phân cảnh, Ôn Bảo Tứ ở trong phòng chờ tẩy trang định quay về, bỗng đạo diễn Trần đột nhiên mở cửa bước vào.
"Bảo Tứ, tôi có chuyện muốn nói với cô."
"Sao vậy ạ?" Ôn Bảo Tứ ngừng thu dọn đồ đạc.
"Là như vậy, chuyện giữa cô và Vu Mạt tôi cũng biết một chút, hiện tại tôi thấy trạng thái của hai người hoàn toàn không thích hợp để hợp tác lắm, đoàn phim bên này đang thương lượng để đổi diễn viên chính quay lại một lần nữa, bên Vu Mạt đã đồng ý rồi, còn cô thì sao?"
"Anh định đổi ai?" Phản ứng đầu tiên của Ôn Bảo Tứ là hỏi điều này.
"Bởi vì lúc tiếp nhận bộ phim này lịch trình của Vu Mạt cũng đã kín, nên..."
"Vậy ý anh là quay lại tất cả những cảnh quay trước đó?" Ôn Bảo Tự ngắt lời anh ta: "Vậy tổn thất kinh phí ai chịu?"
"Cái này không cần cô lo lắng, hiện tại trong tay tôi có danh sách vài nam chính rồi, cô nhìn một chút xem ai..."
"Đạo diễn Trần, Thiệu Ngọc đến tìm anh sao?" Ôn Bảo Tứ cau mày, không muốn nghe nữa.
Đối với một diễn viên, điều đáng sợ nhất là phải diễn lại những cảnh đã diễn trước đó, cảm xúc, trạng thái và linh cảm, những thứ đó đều không thể diễn lại được.
Ôn Bảo Tứ rất hài lòng với những gì mình đã quay, cô cũng rất thích bộ phim này, vì vậy ngay cả sau những gì đã xảy ra tối qua, cô vẫn cố khống chế tâm trạng để hoàn thành bộ phim này.
Thế mà bây giờ, đột nhiên có một người bước ra nói với cô rằng những lần trước đó đều không được tính, cô phải làm lại từ đầu.
Vẻn vẹn chỉ còn lại một phần ba cuối cùng.
Công bằng mà nói, không có ai trong vòng này phù hợp với vai chính hơn Vu Mạt.
Cô không hề muốn một kịch bản hay như vậy cuối cùng lại bị tì vết không trọn vẹn.
"Đạo diễn Trần, ban đầu anh tới tìm Vu Mạt mấy lần là bởi vì anh ta là nam chính trong cái vòng này phù hợp nhất, nếu có người thay thế, tôi nghĩ so với tôi, anh mới là người nên đau lòng hơn nhiều."
Ôn Bảo Tứ có chút khó hiểu.
"Chẳng lẽ chỉ bởi vì một người 'không liên quan' mà muốn thay đổi đoàn phim của chúng ta sao?"
"Bảo Tứ... " Trần Bạch nhìn cô, chần chừ không nói, trong mắt lộ ra vẻ ngượng ngùng, Ôn Bảo Tứ hít một hơi thật sâu.
"Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ nói chuyện với anh ấy. Chuyện này trước tạm thời đừng công bố."
Dọc đường đi đè nén lửa giận, thù mới thù cũ đều cộng lại, có thể nói là xé nát tâm can, Ôn Bảo Tứ dựa người vào ghế sau hít một hơi thật sâu, đặt tay lên trán, sắc mặt tràn đầy mệt mỏi.
Chu Vân ngồi ở phía trước cẩn thận nhìn cô, khuyên nhủ: "Bảo Nhi, Thiệu Tổng cũng chỉ vì muốn tốt cho em."
Chị ấy cũng rất hối hận, tại sao lại sơ ý bỏ sót vấn đề này, để sự tình biến chuyển như vậy lại còn để Thiệu Ngọc đụng phải.
Bất quá chỉ là một cuộc gọi video thôi.
Lại có thể biến chuyển nghiêng trời lệch đất như vậy.
"Chị Chu, chị đừng nói nữa, em muốn yên tĩnh một chút."
Ôn Bảo Tứ cô hiện giờ không thể nghe thấy cái tên Thiệu Ngọc này được nữa, chỉ cần nhắc đến thôi là liền lập tức bùng nổ, con đường vốn nhanh thường ngày lại trở nên dài dằng dặc, khi Ôn Bảo Tứ đến khách sạn, gần như không thể đợi mà bước xuống xe, bước chân cô vội vã và gấp gáp.
Khi cánh cửa bị đẩy ra, căn phòng tràn ngập mùi thức ăn liền ập tới, trên bàn ăn lóe một chiếc đèn màu quýt nhỏ, Thiệu Ngọc đang mặc tạp dề từ phòng bếp đi ra, hai tay bưng một đĩa cá, nhìn thấy cô thì nở nụ cười.
"Tứ Tứ, em về rồi sao, anh có làm món cá kho em thích."
Ban đầu cô khóc liên tục, sau đó liền trở thành những tiếng ậm ừ, tiếng khóc xen lẫn rên rỉ, cứ thế ngắt quãng, kéo dài suốt cả đêm.
Thiệu Ngọc bưng nước ấm đi tới, đưa tới bên môi cô, Ôn Bảo Tứ gần như không còn sức lực, nửa chống người lên, hơi thở dốc, đưa tay uống cạn ly nước, chỉ trong chốc lát ly nước đã vơi đi một nửa.
Cô lại yếu ớt nằm xuống giường, tiếng bước chân bên tai dần lớn, tiếp đó là chăn bông bên cạnh bị vén lên, giường cũng hơi lún xuống.
Thiệu Ngọc vươn tay muốn ôm lấy cô lại bị Ôn Bảo Tứ tránh qua một bên, thấp giọng nói:
"Đừng đụng vào em."
Người phía sau im lặng, một lúc sau đèn tắt hết, cả căn phòng trở nên tối đen.
Nỗi chua xót trong lòng cứ như nước biển lan tràn, dưới ánh trăng còn có hơi thở lạnh lẽo, hốc mắt cô lại bắt đầu nóng lên nhưng vẫn không rơi lệ.
Đêm nay cô đã khóc quá nhiều.
Bầu không khí xung quanh yên lặng đến đáng sợ, chỉ cần nhắm mắt thôi là những ký ức đêm qua liền xuất hiện, giống như cơn thủy triều nóng bỏng, khó để nói thành lời, cả người cô lênh đênh như con thuyền nhỏ phiêu bạt.
Chết đi sống lại.
Vốn là loại chuyện phải yêu nhau đến sâu đậm mới có thể làm lại dùng phương thức này trải qua.
Ủy khuất, tức giận và khổ sở, tất cả đều như luồng khí nóng thổi tràn trong lồng ngực.
Ôn Bảo Tứ dùng sức nhắm mắt lại, mạnh mẽ gạt bỏ đống suy nghĩ lung tung ra khỏi đầu.
Người phía sau vẫn không nhúc nhích, yên tĩnh giống như không hề tồn tại.
Ôn Bảo Tứ từ bỏ tia hy vọng nhỏ bé trong lòng, dằn nỗi bi thương dần dần chìm vào giấc ngủ.
Tự trách, khổ sở cùng hối hận.
Càng khó khăn hơn chính là đối mặt với hiện tại.
Thiệu Ngọc mở to mắt, yên lặng nhìn lên trần nhà.
Trời tối đen như mực, hệt như tâm trạng của anh lúc này.
Ngay từ đầu Vu Mạt đã là cái gai trong lòng anh, để rồi cái gai đó ngày càng bén sâu hơn sau vụ tỏ tình rầm rộ trên Weibo lần đó.
Chương trình thực tế đó anh cũng xem, và thứ cảm xúc nơi đáy mắt của người đàn ông kia anh cũng hoàn toàn hiểu rõ.
Nó khiến cho người ta cực kỳ khó chịu, đồng thời còn có loại cảm giác khủng hoảng không nói nên lời.
Khoảng thời gian này Ôn Bảo Tứ cùng anh ta quay phim, có thể nói sớm chiều gặp nhau, Thiệu Ngọc đối với cô hoàn toàn tin tưởng, thế nhưng, tâm tư của Vu Mạt lại quá nặng, khiến cho anh không tự chủ được cảnh giác.
Từ những ngày đầu Ôn Bảo Tứ tiến tổ, Thiệu Ngọc đã bắt đầu kiềm chế nỗi bất an trong lòng mình, thế nhưng tiếng gõ cửa lúc đêm khuya lần gọi video hôm đó đã khiến anh gần như mất trí.
Như không thể chờ đợi thêm một giây phút nào nữa, Thiệu Ngọc lập tức chạy đến đây, sau khi kết thúc cuộc họp quan trọng anh liền kêu tài xế đưa mình ra sân bay.
Cả đường đi tâm trạng anh vô cùng phức tạp, lúc đó anh còn nghĩ, đợi đến lúc gặp lại phải 'giáo huấn' cô một trận, coi như đền bù nỗi thấp thỏm giờ khắc này.
Lại không nghĩ tới, vừa mới đẩy cửa ra, một màn kia cứ thế đập vào mắt mình.
Sự si mê cùng quyến luyến hiện lên rõ trên khuôn mặt người đàn ông, còn cô gái thì nằm đó, không chút phòng bị nào yên tĩnh ngủ.
Sự tức giận ngay lập tức bùng nổ, là với anh, lại càng nhiều hơn là đối với cô.
Tại sao đã biết rõ Vu Mạt thích mình nhưng cô vẫn cho anh ta cơ hội tiếp cận?
Từ show tạp kỹ đến quay phim, trên internet, tên của hai người họ đều bị gắn chặt. Anh hận không thể khiến cả hai vĩnh viễn đừng gặp nhau.
Thiệu Ngọc anh còn lâu mới rộng lượng như người ta nói, con người anh cực kỳ hẹp hòi, thời gian ba năm này đã giày vò Thiệu Ngọc đến mẫn cảm cùng ghen ghét tất thảy.
Khi xuất ngoại, bản thân anh không biết khi nào căn bệnh này mới khỏi, cũng không thể biết lúc nào mới có thể trở về.
Không dám đáp lại lời tỏ tình của Ôn Bảo Tứ, anh sợ rằng nếu cho cô hy vọng, thất vọng lại càng nhiều.
Đã thế thì, còn không bằng buông tay.
Thế nhưng mỗi lần bắt gặp cô trong vòng bạn bè của Đường Nghiêu, nỗi ghen ghét đó lại như ăn mòn trái tim anh.
Trong ánh đèn chập chờn được bao trùm dưới bóng tối, từng khuôn mặt khác phái tiến lại gần cô, tất cả đều khiến anh đau đớn.
Cùng sợ hãi, sợ cô không cẩn thận thích người khác liền quên mất anh.
Trong mắt Thiệu Ngọc, Ôn Bảo Tứ luôn là cô gái nhỏ, bản thân anh cũng thường nghi ngờ, đêm hôm đó liệu có phải sự kích thích của cồn đã khiến cô gái nhầm lẫn sự phụ thuộc vào anh là tình cảm trai gái hay không.
Anh cũng sợ khi cô lớn lên, sẽ có người mà cô thích hơn xuất hiện.
Chỉ cần nghĩ đến điều này, toàn thân Thiệu Ngọc đã như bị cướp mất hơi thở.
Nếu nó thành sự thật, nếu như nó thật sự xảy ra...
Vậy thì anh chắc sẽ không thể khống chế nổi mình nữa, sẽ dùng hết thủ đoạn để cướp cô gái nhỏ về.
Thiệu Ngọc hít lấy hô hấp, không khí lạnh lẽo cứ thế dọc theo khí quản thẩm thấu vào cơ thể, áp chế cảm xúc hỗn loạn trong lòng, anh cẩn thận xoay người, từng chút một ôm lấy cô gái bên cạnh.
Cơ thể mềm mại thơm tho của Ôn Bảo Tứ trong nháy mắt lấp đầy sự trống rỗng trong anh, Thiệu Ngọc vùi mình vào cổ cô, nhắm mắt lại, có chút muốn khóc.
Điện thoại tối hôm qua gần như bị đạo diễn gọi cho cháy máy, Ôn Bảo Tứ theo thói quen tắt tiếng khi quay phim, đến sáng sớm ngủ dậy mới nhìn thấy.
Sau khi gọi lại và xin lỗi, cô lập tức đứng dậy mặc quần áo, sau đó đi vào phòng để tắm rửa, cuối cùng là thay đồ, sẵn sàng ra ngoài.
Toàn bộ quá trình đều không nói lời nào, tựa hồ như không nhìn thấy người bên cạnh, Thiệu Ngọc cúi đầu đứng ở cửa ra vào, thân hình cao lớn phảng phất như bị bóng đen bao phủ.
Anh cầm chìa khóa xe rồi nói: "Để anh đưa em đi".
"Xin lỗi nhưng giờ em không muốn thấy mặt anh." Ôn Bảo Tứ cúi người thay giày, không hề ngẩng đầu nói, ánh mắt Thiệu Ngọc nháy mắt lạnh xuống.
"Chuyện tối hôm qua là do anh sai." Thiệu Ngọc che giấu sự tổn thương trong mắt, nghiêm túc xin lỗi cô.
Anh vốn chỉ muốn dạy dỗ cô một chút, không nghĩ tới cuối cùng mọi chuyện lại vượt khỏi tầm kiểm soát như vậy.
Sự hối hận cùng cảm giác tội lỗi đã dày vò anh cả đêm. Cô khổ sở, còn anh thì không sao?
"Anh..."
Thiệu Ngọc mấp máy môi, nhận thấy giờ phút này có nói gì cũng vô dụng, giống như bất luận chữ nào cũng đều đang nhắc nhở sai lầm của chính mình.
Anh chán nản bỏ tay xuống.
"Vậy em đi đường cẩn thận, sớm trở về... một chút."
Nói cô không mềm lòng là giả, nhìn thấy dáng vẻ của Thiệu Ngọc giờ phút này, Ôn Bảo Tứ nhất thời muốn thôi, cô đè nén cảm xúc trong lòng, vượt qua anh đẩy cửa bước ra ngoài.
Từng bước đi đều cực kỳ đau đớn, giống như tâm trạng của cô bây giờ, khi Ôn Bảo Tứ trở lại đoàn phim, việc đầu tiên cô làm chính là tới phòng giám sát, cô muốn nghiêm túc xem chuyện gì đã xảy ra tối hôm qua.
Chất lượng video không cao nhưng vẫn không ngăn được cô nhìn rõ vẻ mê đắm trên gương mặt Vu Mạt lúc đó, khoảnh khắc anh ta đặt đầu ngón tay lên môi cô, Ôn Bảo Tứ không nhịn được rùng mình một cái.
Cô không thể tưởng tượng nếu như Thiệu Ngọc không đến chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?
Quay lại đoàn, Ôn Bảo Tứ liền chạm mặt Vu Mạt, sắc mặt anh ta phờ phạc, hai người nhìn nhau, anh ta đi tới, nhìn cô chần chừ không nói.
"Ngày hôm qua tôi..."
"Lúc đó..."
Vu Mạt giải thích ngắt quãng, đứng trước mặt cô, ánh mắt anh ta lại càng thêm hoảng loạn.
"Vu Mạt."
Ôn Bảo Tứ lặng lẽ ngắt lời anh ta.
"Kết thúc bộ phim này chúng ta đừng gặp nhau nữa nhé?"
"Đối với anh và tôi đều tốt."
Lời giải thích đến miệng đột ngột dừng lại, ánh sáng trong mắt Vu Mạt hoàn toàn bị dập tắt, khuôn mặt anh ta cũng trở nên tái mét.
Giống như đã trôi qua rất lâu, anh ta mới khẽ đáp ứng.
"Được."
Ngày quay phim hôm đó đặc biệt khó khăn, hai bọn họ liên tục NG, dù sao cũng không thể nào nhập tâm được, đạo diễn chỉ có thể tạm dừng để hai người nghỉ ngơi.
Đến buổi chiều, sau khi miễn cưỡng quay xong vài phân cảnh, Ôn Bảo Tứ ở trong phòng chờ tẩy trang định quay về, bỗng đạo diễn Trần đột nhiên mở cửa bước vào.
"Bảo Tứ, tôi có chuyện muốn nói với cô."
"Sao vậy ạ?" Ôn Bảo Tứ ngừng thu dọn đồ đạc.
"Là như vậy, chuyện giữa cô và Vu Mạt tôi cũng biết một chút, hiện tại tôi thấy trạng thái của hai người hoàn toàn không thích hợp để hợp tác lắm, đoàn phim bên này đang thương lượng để đổi diễn viên chính quay lại một lần nữa, bên Vu Mạt đã đồng ý rồi, còn cô thì sao?"
"Anh định đổi ai?" Phản ứng đầu tiên của Ôn Bảo Tứ là hỏi điều này.
"Bởi vì lúc tiếp nhận bộ phim này lịch trình của Vu Mạt cũng đã kín, nên..."
"Vậy ý anh là quay lại tất cả những cảnh quay trước đó?" Ôn Bảo Tự ngắt lời anh ta: "Vậy tổn thất kinh phí ai chịu?"
"Cái này không cần cô lo lắng, hiện tại trong tay tôi có danh sách vài nam chính rồi, cô nhìn một chút xem ai..."
"Đạo diễn Trần, Thiệu Ngọc đến tìm anh sao?" Ôn Bảo Tứ cau mày, không muốn nghe nữa.
Đối với một diễn viên, điều đáng sợ nhất là phải diễn lại những cảnh đã diễn trước đó, cảm xúc, trạng thái và linh cảm, những thứ đó đều không thể diễn lại được.
Ôn Bảo Tứ rất hài lòng với những gì mình đã quay, cô cũng rất thích bộ phim này, vì vậy ngay cả sau những gì đã xảy ra tối qua, cô vẫn cố khống chế tâm trạng để hoàn thành bộ phim này.
Thế mà bây giờ, đột nhiên có một người bước ra nói với cô rằng những lần trước đó đều không được tính, cô phải làm lại từ đầu.
Vẻn vẹn chỉ còn lại một phần ba cuối cùng.
Công bằng mà nói, không có ai trong vòng này phù hợp với vai chính hơn Vu Mạt.
Cô không hề muốn một kịch bản hay như vậy cuối cùng lại bị tì vết không trọn vẹn.
"Đạo diễn Trần, ban đầu anh tới tìm Vu Mạt mấy lần là bởi vì anh ta là nam chính trong cái vòng này phù hợp nhất, nếu có người thay thế, tôi nghĩ so với tôi, anh mới là người nên đau lòng hơn nhiều."
Ôn Bảo Tứ có chút khó hiểu.
"Chẳng lẽ chỉ bởi vì một người 'không liên quan' mà muốn thay đổi đoàn phim của chúng ta sao?"
"Bảo Tứ... " Trần Bạch nhìn cô, chần chừ không nói, trong mắt lộ ra vẻ ngượng ngùng, Ôn Bảo Tứ hít một hơi thật sâu.
"Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ nói chuyện với anh ấy. Chuyện này trước tạm thời đừng công bố."
Dọc đường đi đè nén lửa giận, thù mới thù cũ đều cộng lại, có thể nói là xé nát tâm can, Ôn Bảo Tứ dựa người vào ghế sau hít một hơi thật sâu, đặt tay lên trán, sắc mặt tràn đầy mệt mỏi.
Chu Vân ngồi ở phía trước cẩn thận nhìn cô, khuyên nhủ: "Bảo Nhi, Thiệu Tổng cũng chỉ vì muốn tốt cho em."
Chị ấy cũng rất hối hận, tại sao lại sơ ý bỏ sót vấn đề này, để sự tình biến chuyển như vậy lại còn để Thiệu Ngọc đụng phải.
Bất quá chỉ là một cuộc gọi video thôi.
Lại có thể biến chuyển nghiêng trời lệch đất như vậy.
"Chị Chu, chị đừng nói nữa, em muốn yên tĩnh một chút."
Ôn Bảo Tứ cô hiện giờ không thể nghe thấy cái tên Thiệu Ngọc này được nữa, chỉ cần nhắc đến thôi là liền lập tức bùng nổ, con đường vốn nhanh thường ngày lại trở nên dài dằng dặc, khi Ôn Bảo Tứ đến khách sạn, gần như không thể đợi mà bước xuống xe, bước chân cô vội vã và gấp gáp.
Khi cánh cửa bị đẩy ra, căn phòng tràn ngập mùi thức ăn liền ập tới, trên bàn ăn lóe một chiếc đèn màu quýt nhỏ, Thiệu Ngọc đang mặc tạp dề từ phòng bếp đi ra, hai tay bưng một đĩa cá, nhìn thấy cô thì nở nụ cười.
"Tứ Tứ, em về rồi sao, anh có làm món cá kho em thích."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.