Ngôi Sao Bầu Trời Đều Hái Cho Em
Chương 33: Không Tin Tưởng
Giang Tiểu Lục
06/09/2023
Mọi người trong phòng chỉ thấy Thiệu Ngọc sửng sốt hai giây, sau đó sắc mặt lập tức trở nên hoảng hốt, cất bước đuổi theo.
Nhiều người nhận ra người vừa rồi là Ôn Bảo Tứ, nữ minh tinh được truyền thông Tinh Thành hết mực nâng đỡ.
Bọn họ đều chỉ cho rằng Thiệu Ngọc nhất thời mới mẻ, nâng một tiểu minh tinh lên thượng vị mà thôi, không nghĩ tới trọng lượng trong lòng lại lớn như vậy.
Đoán chừng là tình cảm thật.
Mấy người trong phòng nhao nhao suy đoán.
Người cũng đi rồi, bọn họ có đợi nữa cũng vô ích, mấy vị Tổng đứng dậy, đi ngang qua Triệu Thiên vẫn đang còn đứng đó, dừng lại vài giây, ẩn ý mà nói:
"Triệu Tổng quả nhiên là làm chuyện tốt nha."
Triệu Thiên liên tục lau mồ hôi, anh ta không khỏi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, mồ hôi lạnh toát liên hồi, chỉ muốn bóp chết cái bản tính tọc mạch của mình.
Nếu hai người họ thật sự bởi vì anh ta mà xảy ra chuyện gì, đoán chừng cái chức giám đốc này cũng không giữ được.
Gió mát xen lẫn lành lạnh thổi vào mặt, Ôn Bảo Tứ cố nén nước mắt, ánh mắt mơ hồ mở cửa xe, sau lưng truyền đến tiếng bước chân vội vã.
Cổ tay vừa mở cửa đã bị nắm lấy, âm thanh lo lắng quen thuộc vang lên bên tai.
"Tứ Tứ."
Thiệu Ngọc vẫn còn thở hổn hển, khom lưng, một tay chống đỡ trên đầu gối, hô hấp dồn dập, tay kia dùng sức kéo cô, tựa hồ như sợ mất đi.
Trên khuôn mặt vốn trắng như ngọc lộ ra một chút ửng hồng, đôi môi có chút tái nhợt.
Đôi mắt đen của anh chăm chú nhìn cô, bên trong lộ rõ sự căng thẳng.
"Tứ Tứ, anh không hề biết mấy vị giám đốc đó sẽ mang người tới, nếu em đến muộn một giây, anh chắc chắn đã cự tuyệt rồi."
Ôn Bảo Tứ không lên tiếng, rũ mắt xuống, đẩy từng ngón tay đang ôm chặt cô ra.
"Anh buông ra trước đi." Cô nói.
"Tứ Tứ..." Anh lại gọi cô lần nữa, trong giọng nói mang theo một tia bi thương, ẩn chứa vô số từ ngữ.
Thiệu Ngọc nhìn Ôn Bảo Tứ, trong ánh mắt tràn đầy bất đắc dĩ, anh không nghĩ tới phản ứng của cô lại lớn như vậy, chỉ vì có một người ngồi ở bên cạnh anh thôi cô đã biến thành bộ dáng này.
Anh định mở miệng giải thích điều gì đó, nhưng cả người đột nhiên khựng lại.
Trên mu bàn tay truyền đến hơi nóng ẩm ướt, từng giọt nước mắt lớn nhỏ rơi xuống trên da thịt, mang theo nhiệt độ cực nóng, khiến Thiệu Ngọc không tự chủ được run lên.
Anh nhanh chóng buông cô ra, nâng lấy khuôn mặt đang vùi sâu kia lên, đập vào mắt anh là khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, đôi mắt xinh đẹp cũng đã đẫm lệ.
Chớp mắt một cái, làn nước đã khẽ rơi, từ trong hốc mắt chảy xuống, lướt qua gò má mềm mại, cũng xẹt qua trong lòng anh.
Thiệu Ngọc không thể nhìn thấy Ôn Bảo Tứ khóc được, từ nhỏ đến lớn, từ xưa đến nay, mỗi khi cô khóc, lòng anh đều như bị dao cắt, so với lăng trì còn thống khổ hơn.
Trên thế giới này, người không thể làm cô khóc nhất phải là anh, nhưng giờ đây, cô lại thành ra như vậy vì chính mình.
Thiệu Ngọc nhịn không được hôn lên môi cô, đầu ngón tay khẽ run.
"Tứ Tứ, đừng khóc..."
Khoảnh khắc anh hôn lên, Ôn Bảo Tứ ngay lập tức bị đánh gục, tất cả sự phản kháng và đấu tranh trước đó đều biến mất.
Sự an ủi thâm tình không cần nói đều được ẩn giấu ở mọi động tác vô cùng cẩn thận, giống như là trân bảo, được sắp đặt an ủi đúng cách, được người ta đối xử trân trọng như báu vật.
Ôn Bảo Tứ cảm thấy cuộc đời mình đến đây coi như xong, cô đã rơi vào tay Thiệu Ngọc.
Ngay cả khi một giây trước cô còn vô cùng thất vọng về anh, liền giây tiếp theo lại cảm nhận được tình cảm vô cùng thâm tình.
Có thể nhấn chìm con người ta ở trong đó, lại làm cách nào cũng không thể vùng vẫy ra được.
Cô không còn khóc nữa, chỉ ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì, Thiệu Ngọc lái xe bên cạnh, thỉnh thoảng lo lắng nhìn cô.
Xe dừng trước cửa nhà, Ôn Bảo Tứ mở cửa xe, vẻ mặt thất thần đi về phía trước, Thiệu Ngọc đi theo sau cô không nói lời nào.
Mãi cho đến khi vào cửa, hai người đều im lặng, Ôn Bảo Tứ cầm quần áo đi vào phòng tắm, Thiệu Ngọc yên lặng chờ ở nơi đó.
Cho đến khi cô bước ra khỏi phòng tắm.
Hơi nóng ẩm trộn với mùi sữa tắm thoang thoảng khắp nơi, Thiệu Ngọc cố nén tâm tình xao động, nắm lấy cổ tay cô.
"Tứ Tứ, chúng ta nói chuyện đi."
Trong phòng, hai người ngồi đối diện nhau, Ôn Bảo Tứ mặc bộ đồ ngủ làm ổ trên ghế sô pha, trong ngực ôm một cái gối lớn, tựa hồ chỉ có như vậy mới đem lại cảm giác an toàn.
Thiệu Ngọc đặt ly sữa trong tay trước mặt cô, âm thanh ly chạm vào mặt bàn phát ra lanh lảnh.
"Vừa rồi em khóc, uống chút gì sẽ dễ chịu hơn." Thiệu Ngọc nói, hàng mi của Ôn Bảo Tứ run rẩy, nhưng không có đáp lại, thấy thế anh có chút thở dài.
"Hôm nay vì sao lại tức giận như vậy, có thể nói cho anh biết không?" Thiệu Ngọc trầm giọng nói, sau đó lại nói thêm.
"Có phải vì có người phụ nữ rót rượu bên cạnh anh đúng không?"
Ôn Bảo Tứ vẫn im lặng, đôi môi mím chặt quật cường, khúc mắc trong ánh mắt vẫn chưa hề phai nhạt.
Giống như dựng lên một hàng rào gai, che giấu đi tất cả sự mềm yếu trước kia, dùng lấy phần cứng rắn nhất đối mặt với anh.
Hốc mắt Thiệu Ngọc có chút nóng.
"Lần này là anh sai, là anh đã sơ suất, nhưng mà Tứ Tứ à, anh thề với em, đây chắc chắn là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, anh tuyệt đối sẽ không để cho những người phụ nữ khác tới gần, được không?"
Thiệu Ngọc ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhìn Ôn Bảo Tứ từ dưới lên trên, hai tay nắm chặt lấy hai tay cô, dưới ánh đèn đôi mắt kia đen láy sáng ngời, mơ hồ như có ánh nước.
Cuối cùng Ôn Bảo Tứ cũng nghe được giọng nói của chính mình, khàn khàn yếu ớt, mang theo mệt mỏi rã rời, không hiểu sao khiến người ta liên tưởng đến sương lạnh ban đêm.
"Anh Tưởng Siêu cùng mấy người khác luôn mang theo đủ loại bạn gái. Đường Nghiêu cũng nói rằng là gặp dịp thì chơi, cho nên là A Ngọc à..."
Cô dời ánh mắt qua, trong đó không có quá nhiều thần sắc, cùng lắm chỉ có một nỗi bi thương sâu sắc.
"Anh cũng gặp dịp thì chơi sao?"
Trong giây lát sự tức giận cứ thế chiếm lấy tâm trí cô, Thiệu Ngọc nhìn chằm chằm Ôn Bảo Tứ.
"Ôn Bảo Tứ, anh ở trong lòng em là người như vậy sao?" Thiệu Ngọc nghiến răng nghiến lợi, trên mặt mang theo vẻ tức giận, Ôn Bảo Tứ cụp mắt xuống.
Thiệu Ngọc nói không sai, lấy thân phận của anh, căn bản không thể dùng từ "gặp dịp", mấy người phụ nữ ngày hôm nay, hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Ngược lại vì để cùng anh bàn chuyện hợp tác, hai công ty kia lại tự mang mấy nghệ sĩ ưu tú của chính công ty mình đến, loại tình huống này trong vòng xảy ra rất nhiều, Thiệu Ngọc cũng không cần nhiều lời.
Ngay khi anh vừa ngồi xuống, một trong mấy người phụ nữ kia đã ngồi xuống bên cạnh rồi dùng nụ cười lấy lòng rót rượu cho anh.
Lần trước Ôn Bảo Tứ cũng đã nói qua, Thiệu Ngọc căn bản không có uống rượu ở bên ngoài, ngay khi anh đang nhíu mày định từ chối, Triệu Thiên đã mở cửa đi vào.
Vốn chỉ là một chuyện rất nhỏ, vậy mà lại trở thành như bây giờ.
Thiệu Ngọc đã mấy năm rồi không hề tức giận bao giờ, nhưng lần này lại vô cùng phẫn nộ.
Anh hít hai hơi thật sâu, kìm nén cơn giận trong lòng.
"Tứ Tứ, không nên đem anh cùng bọn họ so sánh, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không đủ để em tin tưởng anh sao?"
"Thật xin lỗi." Ôn Bảo Tứ ngẩng đầu, ánh mắt buồn bã nhìn anh, trong mắt tràn đầy trống rỗng.
"Trước mắt em muốn ở một mình, được không?"
Ánh sáng trong mắt Thiệu Ngọc dần dần ảm đạm, anh yên lặng gật đầu, đi ra ngoài đóng cửa lại.
Căn phòng lại khôi phục yên tĩnh, bóng lưng anh biến mất ở cửa, giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại mình cô.
Ôn Bảo Tứ bật khóc.
Không phải cô không tin anh, cũng không phải không tín nhiệm, mà là đêm đó xảy ra quá nhiều chuyện, cả người như đột nhiên bị người ta hung hăng quăng xuống, lại được anh bế lên cẩn thận che chở.
Vết thương dù đã được băng bó nhưng vẫn còn đau khủng khiếp.
Ôn Bảo Tứ nghĩ, mình nên thật sự yên lặng một lúc, cái gì cũng đừng nghĩ, ngủ một giấc, có lẽ ngày sau liền tốt.
Cô buông chiếc gối ấm áp trong lòng ra, nhẹ nhàng chui vào chăn, nhắm mắt lại, giống như trở về thời kỳ thai nhi, co người lại, quấn lấy chăn thật chặt.
Trong lúc mơ mơ màng màng, giống như ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, nhàn nhạt xen lẫn mùi sữa tắm, còn có nhiệt độ quen thuộc.
Cả tối trằn trọc không yên dần dần quay trở về hiện thực, Ôn Bảo Tứ dựa sát vào nguồn nhiệt, duỗi người, cuối cùng yên bình chìm vào giấc ngủ.
- -
Rèm cửa che lấp đi ánh sáng của căn phòng, trong bóng tối mờ ảo, có thể nhìn thấy chính giữa giường chăn gối đều lộn xộn.
Người đàn ông ôm chặt người phụ nữ vào lòng, hai cơ thể dựa sát vào nhau, những nhánh tóc đen mềm mại cũng theo đó mà quấn quít.
Ôn Bảo Tứ bị đánh thức mở mắt ra, không nghĩ tới mình lại ở trong lòng Thiệu Ngọc.
Càng đáng sợ hơn là cô đối với loại cảm giác này lại vô cùng quyến luyến, hoài niệm và đắm chìm.
Nhiệt độ truyền qua nhau qua lớp vải, tư thế thân mật dựa sát vào nhau, còn có hô hấp nhàn nhàn của Thiệu Ngọc.
Mỗi tia mỗi sợi đều như đang chạm vào tâm trí cô.
Tất cả những phức tạp trầm bổng của tâm trạng ngày hôm qua đã không còn tồn tại nữa, Ôn Bảo Tứ gần như không nhớ nổi tâm trạng ngày hôm qua của mình là gì, chỉ nhớ rằng giờ phút này, cô đang được anh bảo vệ trong lòng ngực, thật sự rất hạnh phúc.
Là hạnh phúc.
Lan ra trong lồng ngực, ấm áp thoải mái và dễ chịu.
Ôn Bảo Tứ cẩn thận nghiêng người, vươn tay ôm lấy anh.
"Em tỉnh rồi?" Trên đỉnh đầu có động tĩnh, Thiệu Ngọc xoa tóc cô, giọng nói còn mang theo vẻ ngái ngủ, vô thức ôm lấy eo Ôn Bảo Tứ, hướng cô vào trong lòng.
Ôn Bảo Tứ nhắm mắt lại tựa vào vai anh, khẽ ậm ừ.
Không có âm thanh nào.
Có vẻ lại chìm vào giấc ngủ.
Ôn Bảo Tứ không biết tối hôm qua Thiệu Ngọc vào lúc nào, mấy giờ mới ngủ, nhưng nhất định là rất khuya.
Bởi vì lý do thân thể, mỗi ngày anh nhất định phải ngủ đủ tám tiếng, Ôn Bảo Tứ cũng không quấy rầy, nhắm mắt lại cùng anh ngủ thêm lần nữa.
Thế nhưng, ý thức lại ngày càng rõ ràng, lý trí tối hôm qua bị tình cảm bỏ qua từng chút một cuối cùng cũng hiện lên.
Sự tức giận của anh, lời giải thích, cả sự dịu dàng vô bờ ấy.
Từng cảnh từng cảnh lại như hiện rõ ở trước mắt.
Ôn Bảo Tứ thầm nghĩ, ba năm xa cách, giữa bọn họ luôn để lại chút gì đó, khiến cho dù cả hai có yêu nhau sâu đậm, nhưng vẫn không đủ để tin tưởng đối phương.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, bọn họ vẫn luôn là hai thân cây không thể tách rời, cùng bộ rễ quấn chặt lấy nhau.
Không ai có thể rời bỏ ai cả.
Nhiều người nhận ra người vừa rồi là Ôn Bảo Tứ, nữ minh tinh được truyền thông Tinh Thành hết mực nâng đỡ.
Bọn họ đều chỉ cho rằng Thiệu Ngọc nhất thời mới mẻ, nâng một tiểu minh tinh lên thượng vị mà thôi, không nghĩ tới trọng lượng trong lòng lại lớn như vậy.
Đoán chừng là tình cảm thật.
Mấy người trong phòng nhao nhao suy đoán.
Người cũng đi rồi, bọn họ có đợi nữa cũng vô ích, mấy vị Tổng đứng dậy, đi ngang qua Triệu Thiên vẫn đang còn đứng đó, dừng lại vài giây, ẩn ý mà nói:
"Triệu Tổng quả nhiên là làm chuyện tốt nha."
Triệu Thiên liên tục lau mồ hôi, anh ta không khỏi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, mồ hôi lạnh toát liên hồi, chỉ muốn bóp chết cái bản tính tọc mạch của mình.
Nếu hai người họ thật sự bởi vì anh ta mà xảy ra chuyện gì, đoán chừng cái chức giám đốc này cũng không giữ được.
Gió mát xen lẫn lành lạnh thổi vào mặt, Ôn Bảo Tứ cố nén nước mắt, ánh mắt mơ hồ mở cửa xe, sau lưng truyền đến tiếng bước chân vội vã.
Cổ tay vừa mở cửa đã bị nắm lấy, âm thanh lo lắng quen thuộc vang lên bên tai.
"Tứ Tứ."
Thiệu Ngọc vẫn còn thở hổn hển, khom lưng, một tay chống đỡ trên đầu gối, hô hấp dồn dập, tay kia dùng sức kéo cô, tựa hồ như sợ mất đi.
Trên khuôn mặt vốn trắng như ngọc lộ ra một chút ửng hồng, đôi môi có chút tái nhợt.
Đôi mắt đen của anh chăm chú nhìn cô, bên trong lộ rõ sự căng thẳng.
"Tứ Tứ, anh không hề biết mấy vị giám đốc đó sẽ mang người tới, nếu em đến muộn một giây, anh chắc chắn đã cự tuyệt rồi."
Ôn Bảo Tứ không lên tiếng, rũ mắt xuống, đẩy từng ngón tay đang ôm chặt cô ra.
"Anh buông ra trước đi." Cô nói.
"Tứ Tứ..." Anh lại gọi cô lần nữa, trong giọng nói mang theo một tia bi thương, ẩn chứa vô số từ ngữ.
Thiệu Ngọc nhìn Ôn Bảo Tứ, trong ánh mắt tràn đầy bất đắc dĩ, anh không nghĩ tới phản ứng của cô lại lớn như vậy, chỉ vì có một người ngồi ở bên cạnh anh thôi cô đã biến thành bộ dáng này.
Anh định mở miệng giải thích điều gì đó, nhưng cả người đột nhiên khựng lại.
Trên mu bàn tay truyền đến hơi nóng ẩm ướt, từng giọt nước mắt lớn nhỏ rơi xuống trên da thịt, mang theo nhiệt độ cực nóng, khiến Thiệu Ngọc không tự chủ được run lên.
Anh nhanh chóng buông cô ra, nâng lấy khuôn mặt đang vùi sâu kia lên, đập vào mắt anh là khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, đôi mắt xinh đẹp cũng đã đẫm lệ.
Chớp mắt một cái, làn nước đã khẽ rơi, từ trong hốc mắt chảy xuống, lướt qua gò má mềm mại, cũng xẹt qua trong lòng anh.
Thiệu Ngọc không thể nhìn thấy Ôn Bảo Tứ khóc được, từ nhỏ đến lớn, từ xưa đến nay, mỗi khi cô khóc, lòng anh đều như bị dao cắt, so với lăng trì còn thống khổ hơn.
Trên thế giới này, người không thể làm cô khóc nhất phải là anh, nhưng giờ đây, cô lại thành ra như vậy vì chính mình.
Thiệu Ngọc nhịn không được hôn lên môi cô, đầu ngón tay khẽ run.
"Tứ Tứ, đừng khóc..."
Khoảnh khắc anh hôn lên, Ôn Bảo Tứ ngay lập tức bị đánh gục, tất cả sự phản kháng và đấu tranh trước đó đều biến mất.
Sự an ủi thâm tình không cần nói đều được ẩn giấu ở mọi động tác vô cùng cẩn thận, giống như là trân bảo, được sắp đặt an ủi đúng cách, được người ta đối xử trân trọng như báu vật.
Ôn Bảo Tứ cảm thấy cuộc đời mình đến đây coi như xong, cô đã rơi vào tay Thiệu Ngọc.
Ngay cả khi một giây trước cô còn vô cùng thất vọng về anh, liền giây tiếp theo lại cảm nhận được tình cảm vô cùng thâm tình.
Có thể nhấn chìm con người ta ở trong đó, lại làm cách nào cũng không thể vùng vẫy ra được.
Cô không còn khóc nữa, chỉ ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì, Thiệu Ngọc lái xe bên cạnh, thỉnh thoảng lo lắng nhìn cô.
Xe dừng trước cửa nhà, Ôn Bảo Tứ mở cửa xe, vẻ mặt thất thần đi về phía trước, Thiệu Ngọc đi theo sau cô không nói lời nào.
Mãi cho đến khi vào cửa, hai người đều im lặng, Ôn Bảo Tứ cầm quần áo đi vào phòng tắm, Thiệu Ngọc yên lặng chờ ở nơi đó.
Cho đến khi cô bước ra khỏi phòng tắm.
Hơi nóng ẩm trộn với mùi sữa tắm thoang thoảng khắp nơi, Thiệu Ngọc cố nén tâm tình xao động, nắm lấy cổ tay cô.
"Tứ Tứ, chúng ta nói chuyện đi."
Trong phòng, hai người ngồi đối diện nhau, Ôn Bảo Tứ mặc bộ đồ ngủ làm ổ trên ghế sô pha, trong ngực ôm một cái gối lớn, tựa hồ chỉ có như vậy mới đem lại cảm giác an toàn.
Thiệu Ngọc đặt ly sữa trong tay trước mặt cô, âm thanh ly chạm vào mặt bàn phát ra lanh lảnh.
"Vừa rồi em khóc, uống chút gì sẽ dễ chịu hơn." Thiệu Ngọc nói, hàng mi của Ôn Bảo Tứ run rẩy, nhưng không có đáp lại, thấy thế anh có chút thở dài.
"Hôm nay vì sao lại tức giận như vậy, có thể nói cho anh biết không?" Thiệu Ngọc trầm giọng nói, sau đó lại nói thêm.
"Có phải vì có người phụ nữ rót rượu bên cạnh anh đúng không?"
Ôn Bảo Tứ vẫn im lặng, đôi môi mím chặt quật cường, khúc mắc trong ánh mắt vẫn chưa hề phai nhạt.
Giống như dựng lên một hàng rào gai, che giấu đi tất cả sự mềm yếu trước kia, dùng lấy phần cứng rắn nhất đối mặt với anh.
Hốc mắt Thiệu Ngọc có chút nóng.
"Lần này là anh sai, là anh đã sơ suất, nhưng mà Tứ Tứ à, anh thề với em, đây chắc chắn là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, anh tuyệt đối sẽ không để cho những người phụ nữ khác tới gần, được không?"
Thiệu Ngọc ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhìn Ôn Bảo Tứ từ dưới lên trên, hai tay nắm chặt lấy hai tay cô, dưới ánh đèn đôi mắt kia đen láy sáng ngời, mơ hồ như có ánh nước.
Cuối cùng Ôn Bảo Tứ cũng nghe được giọng nói của chính mình, khàn khàn yếu ớt, mang theo mệt mỏi rã rời, không hiểu sao khiến người ta liên tưởng đến sương lạnh ban đêm.
"Anh Tưởng Siêu cùng mấy người khác luôn mang theo đủ loại bạn gái. Đường Nghiêu cũng nói rằng là gặp dịp thì chơi, cho nên là A Ngọc à..."
Cô dời ánh mắt qua, trong đó không có quá nhiều thần sắc, cùng lắm chỉ có một nỗi bi thương sâu sắc.
"Anh cũng gặp dịp thì chơi sao?"
Trong giây lát sự tức giận cứ thế chiếm lấy tâm trí cô, Thiệu Ngọc nhìn chằm chằm Ôn Bảo Tứ.
"Ôn Bảo Tứ, anh ở trong lòng em là người như vậy sao?" Thiệu Ngọc nghiến răng nghiến lợi, trên mặt mang theo vẻ tức giận, Ôn Bảo Tứ cụp mắt xuống.
Thiệu Ngọc nói không sai, lấy thân phận của anh, căn bản không thể dùng từ "gặp dịp", mấy người phụ nữ ngày hôm nay, hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Ngược lại vì để cùng anh bàn chuyện hợp tác, hai công ty kia lại tự mang mấy nghệ sĩ ưu tú của chính công ty mình đến, loại tình huống này trong vòng xảy ra rất nhiều, Thiệu Ngọc cũng không cần nhiều lời.
Ngay khi anh vừa ngồi xuống, một trong mấy người phụ nữ kia đã ngồi xuống bên cạnh rồi dùng nụ cười lấy lòng rót rượu cho anh.
Lần trước Ôn Bảo Tứ cũng đã nói qua, Thiệu Ngọc căn bản không có uống rượu ở bên ngoài, ngay khi anh đang nhíu mày định từ chối, Triệu Thiên đã mở cửa đi vào.
Vốn chỉ là một chuyện rất nhỏ, vậy mà lại trở thành như bây giờ.
Thiệu Ngọc đã mấy năm rồi không hề tức giận bao giờ, nhưng lần này lại vô cùng phẫn nộ.
Anh hít hai hơi thật sâu, kìm nén cơn giận trong lòng.
"Tứ Tứ, không nên đem anh cùng bọn họ so sánh, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không đủ để em tin tưởng anh sao?"
"Thật xin lỗi." Ôn Bảo Tứ ngẩng đầu, ánh mắt buồn bã nhìn anh, trong mắt tràn đầy trống rỗng.
"Trước mắt em muốn ở một mình, được không?"
Ánh sáng trong mắt Thiệu Ngọc dần dần ảm đạm, anh yên lặng gật đầu, đi ra ngoài đóng cửa lại.
Căn phòng lại khôi phục yên tĩnh, bóng lưng anh biến mất ở cửa, giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại mình cô.
Ôn Bảo Tứ bật khóc.
Không phải cô không tin anh, cũng không phải không tín nhiệm, mà là đêm đó xảy ra quá nhiều chuyện, cả người như đột nhiên bị người ta hung hăng quăng xuống, lại được anh bế lên cẩn thận che chở.
Vết thương dù đã được băng bó nhưng vẫn còn đau khủng khiếp.
Ôn Bảo Tứ nghĩ, mình nên thật sự yên lặng một lúc, cái gì cũng đừng nghĩ, ngủ một giấc, có lẽ ngày sau liền tốt.
Cô buông chiếc gối ấm áp trong lòng ra, nhẹ nhàng chui vào chăn, nhắm mắt lại, giống như trở về thời kỳ thai nhi, co người lại, quấn lấy chăn thật chặt.
Trong lúc mơ mơ màng màng, giống như ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, nhàn nhạt xen lẫn mùi sữa tắm, còn có nhiệt độ quen thuộc.
Cả tối trằn trọc không yên dần dần quay trở về hiện thực, Ôn Bảo Tứ dựa sát vào nguồn nhiệt, duỗi người, cuối cùng yên bình chìm vào giấc ngủ.
- -
Rèm cửa che lấp đi ánh sáng của căn phòng, trong bóng tối mờ ảo, có thể nhìn thấy chính giữa giường chăn gối đều lộn xộn.
Người đàn ông ôm chặt người phụ nữ vào lòng, hai cơ thể dựa sát vào nhau, những nhánh tóc đen mềm mại cũng theo đó mà quấn quít.
Ôn Bảo Tứ bị đánh thức mở mắt ra, không nghĩ tới mình lại ở trong lòng Thiệu Ngọc.
Càng đáng sợ hơn là cô đối với loại cảm giác này lại vô cùng quyến luyến, hoài niệm và đắm chìm.
Nhiệt độ truyền qua nhau qua lớp vải, tư thế thân mật dựa sát vào nhau, còn có hô hấp nhàn nhàn của Thiệu Ngọc.
Mỗi tia mỗi sợi đều như đang chạm vào tâm trí cô.
Tất cả những phức tạp trầm bổng của tâm trạng ngày hôm qua đã không còn tồn tại nữa, Ôn Bảo Tứ gần như không nhớ nổi tâm trạng ngày hôm qua của mình là gì, chỉ nhớ rằng giờ phút này, cô đang được anh bảo vệ trong lòng ngực, thật sự rất hạnh phúc.
Là hạnh phúc.
Lan ra trong lồng ngực, ấm áp thoải mái và dễ chịu.
Ôn Bảo Tứ cẩn thận nghiêng người, vươn tay ôm lấy anh.
"Em tỉnh rồi?" Trên đỉnh đầu có động tĩnh, Thiệu Ngọc xoa tóc cô, giọng nói còn mang theo vẻ ngái ngủ, vô thức ôm lấy eo Ôn Bảo Tứ, hướng cô vào trong lòng.
Ôn Bảo Tứ nhắm mắt lại tựa vào vai anh, khẽ ậm ừ.
Không có âm thanh nào.
Có vẻ lại chìm vào giấc ngủ.
Ôn Bảo Tứ không biết tối hôm qua Thiệu Ngọc vào lúc nào, mấy giờ mới ngủ, nhưng nhất định là rất khuya.
Bởi vì lý do thân thể, mỗi ngày anh nhất định phải ngủ đủ tám tiếng, Ôn Bảo Tứ cũng không quấy rầy, nhắm mắt lại cùng anh ngủ thêm lần nữa.
Thế nhưng, ý thức lại ngày càng rõ ràng, lý trí tối hôm qua bị tình cảm bỏ qua từng chút một cuối cùng cũng hiện lên.
Sự tức giận của anh, lời giải thích, cả sự dịu dàng vô bờ ấy.
Từng cảnh từng cảnh lại như hiện rõ ở trước mắt.
Ôn Bảo Tứ thầm nghĩ, ba năm xa cách, giữa bọn họ luôn để lại chút gì đó, khiến cho dù cả hai có yêu nhau sâu đậm, nhưng vẫn không đủ để tin tưởng đối phương.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, bọn họ vẫn luôn là hai thân cây không thể tách rời, cùng bộ rễ quấn chặt lấy nhau.
Không ai có thể rời bỏ ai cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.