Chương 1
Tam Nguyệt Đào Hoa Tuyết
02/01/2023
Kể từ khi thời tiết chuyển đông, Tô Tinh bị giữ lại tăng ca vào buổi tối, sau khi cô làm xong mọi việc thì đặt con chuột xuống duỗi người, đang ở đầu đông, trong phòng mở máy sưởi, hơi lạnh bên ngoài đọng lại một lớp sương mờ trên cửa kính.
Tô Tinh đến phòng trà pha cho mình một ly cà phê rồi bưng ly đi đến trước cửa sổ, thông qua lớp sương mờ nhìn ngắm đèn đuốc của những ngôi nhà bên ngoài.
Hơi nóng của cà phê bốc lên, Tô Tinh hít mũi, duỗi ngón trỏ ra vẽ một hình trái tim lên tấm kính.
Ở đây vẫn còn những nhân viên khác làm thêm giờ chỉ là họ làm ở phòng khác, điều này có nghĩa là Tô Tinh phải về nhà một mình.
Cô nhìn đồng hồ, uống hết ly cà phê rồi đi xuống tầng, đi về phía trạm xe buýt, nhưng đi được mấy bước chợt bị một chiếc xe hơi cản lại.
Kính xe hạ xuống lộ ra gò má tinh xảo của Cố Trạch Nguyên.
“Lên xe.” Anh nói, đôi mắt hờ hững liếc cô một cái.
Suýt nữa Tô Tinh đã quỳ xuống rồi.
Tại sao lại là vị đại thần này chứ!
Được xem như một ca sĩ và là một người có giá trị nhan sắc cao, tuy Cố Trạch Nguyên không nổi tiếng đến nửa khung trời nhưng nhân khí của anh rất cao, hơn nữa xuất đạo được mấy năm vẫn không có một scandal nào, thế mà một nam thần cấm dục như này lại liên tục đi lấy lòng cô.
Đừng nói là những người khác trong công ty, ngay cả bản thân Tô Tinh cũng thấy mình là đối tượng bị Cố Trạch Nguyên dùng quy tắc ngầm.
Mặc dù Tô Tinh là một cô gái nhan khống, nhưng Cố Trạch Nguyên là kiểu người có nhan sắc lạnh lùng cao ngạo như đỉnh núi Everest, dĩ nhiên cô không dám trèo cao, nên đối mặt với hành động Cố Trạch Nguyên lái xe đưa cô về nhà, cô chỉ mỉm cười lui về sau một bước, lễ phép nói: “Không cần đâu, tôi ngồi xe buýt về là được rồi.”
Cố Trạch Nguyên không nói gì, chỉ chống một tay lên cửa sổ xe, sau đó nâng cằm, đôi con ngươi đen nhánh cứ thế nhìn cô chằm chằm.
Tô Tinh ngây ngô ngồi trong phòng có máy sưởi ấm áp dễ chịu, đột nhiên đi ra ngoài bị gió thổi lạnh run, mũi hơi lạnh, cô hít mũi, rụt cái đầu nhỏ vào cổ áo len thêm chút.
Được rồi, cô không cưỡng lại được Cố Trạch Nguyên.
Vào cái lần đầu tiên khi Cố Trạch Nguyên muốn đưa cô về nhà, cô không có can đảm lên xe bèn nói từ chối, kế quả Cố Trạch Nguyên cứ lái xe theo đuôi chiếc xe buýt, lúc dừng đèn đổ suýt nữa đã bị fan nhận ra.
Nếu dùng một câu để hình dung Cố Trạch Nguyên thì đó là câu: Xác định mục tiêu rồi nếu không đạt được mục đích tuyệt đối không bỏ qua.
Không có biện pháp nào Tô Tinh đành ngoan ngoãn lên xe Cố Trạch Nguyên.
Chờ khi cô ngồi vào ghế phụ, chân mày Cố Trạch Nguyên mới giãn ra, anh dùng giọng điệu trong trẻo nói: “Hôm nay nhiều việc lắm sao?”
Tô Tinh định lắc đầu, chợt nghĩ có lẽ Cố Trạch Nguyên đã chờ dưới lầu công ty cô cả buổi, vốn lời đã đến miệng nhưng khi nói ra lại biến thành: “Ừ, hơi nhiều chút, nhưng do chưa quen việc nên người khác làm nhanh hơn tôi thôi.”
Cố Trạch Nguyên gật đầu xem như đáp lại.
Cố Trạch Nguyên là người ít nói, nếu trong trường hợp có nhiều người, Tô Tinh sẽ cực kỳ vui vẻ vì không cần nghĩ đề tài nói chuyện với anh, nhưng trong trường hợp chỉ có hai người thế này còn ở trong không gian kín, hai việc này không hề giống nhau.
Xe chạy trên đường quốc lộ, ngoài cửa đèn đuốc sáng choang, ngựa xe như nước, tiếng ồn ào náo nhiệt lọt vào tai thế mà trong xe yên tĩnh vô cùng.
Tay Tô Tinh nắm chặt dây an toàn, muốn tìm đề tài để làm dịu bầu không khí lúng túng này, có lẽ tần số của cô và Cố Trạch Nguyên không giống nhau, lần trước trong phòng thu âm, Cố Trạch Nguyên và một vị ca sĩ nào đó thảo luận sục sôi ngất trời về nốt cao thấp trong phần điệp khúc, Tô Tinh đứng bên cạnh nghe như rơi vào sương mù: Trước một nốt nhạc có thêm dấu #, cái này có khác gì với không thêm à?
Đúng vậy, xin thứ lỗi cô là người có ngũ âm không hoàn thiện, từ nhỏ đã không có duyên với âm nhạc, thậm chí lúc học đại học bị bạn cùng phòng dẫn đi KTV, chỉ hát một câu thôi đã bị bọn họ cười giễu.
Chẳng lẽ cô lại nói với Cố Trạch Nguyên rằng hôm nay lúc ở phòng nước cô nghe người khác tám chuyện nói về Cố Trạch Nguyên và một nữ minh tinh đang ăn khách nào đó à?
Cố Trạch Nguyên nhận ra Tô Tinh đang căng thẳng nên lên tiếng nhắc nhở: “Em không cần cố tìm đè tài, chỉ cần em yên lặng ngôi bên người tôi thôi cũng đã đủ lấy lòng tôi rồi.”
Trong lòng Tô Tinh ngẩn ra, bàn tay nắm dây an toàn siết chặt hơn vài phần.
Cố Trạch Nguyên đưa cô đến dưới lầu tiểu khu, dõi mắt nhìn cô đi vào, cho đến khi bóng dáng cô biến mất khỏi tầm mắt mới lái xe rời đi.
Còn Tô Tinh đang nấp ở cạnh bồn hoa, nhìn Cố Trạch Nguyên đi rồi mới bước ra ngoài.
Cô quả thực không nghĩ được tại sao Cố Trạch Nguyên lại đối xử tốt với cô như vậy? Rõ ràng lúc trước anh là nam thần lạnh lùng cấm dục nói không với scandal mà, thế quái nào khi cô vừa vào studio thì Cố Trạch Nguyên cứ liên tục lấy lòng cô?
Chẳng lẽ anh đang coi trọng gia sản nhà cô sao?!
Tô Tinh đến phòng trà pha cho mình một ly cà phê rồi bưng ly đi đến trước cửa sổ, thông qua lớp sương mờ nhìn ngắm đèn đuốc của những ngôi nhà bên ngoài.
Hơi nóng của cà phê bốc lên, Tô Tinh hít mũi, duỗi ngón trỏ ra vẽ một hình trái tim lên tấm kính.
Ở đây vẫn còn những nhân viên khác làm thêm giờ chỉ là họ làm ở phòng khác, điều này có nghĩa là Tô Tinh phải về nhà một mình.
Cô nhìn đồng hồ, uống hết ly cà phê rồi đi xuống tầng, đi về phía trạm xe buýt, nhưng đi được mấy bước chợt bị một chiếc xe hơi cản lại.
Kính xe hạ xuống lộ ra gò má tinh xảo của Cố Trạch Nguyên.
“Lên xe.” Anh nói, đôi mắt hờ hững liếc cô một cái.
Suýt nữa Tô Tinh đã quỳ xuống rồi.
Tại sao lại là vị đại thần này chứ!
Được xem như một ca sĩ và là một người có giá trị nhan sắc cao, tuy Cố Trạch Nguyên không nổi tiếng đến nửa khung trời nhưng nhân khí của anh rất cao, hơn nữa xuất đạo được mấy năm vẫn không có một scandal nào, thế mà một nam thần cấm dục như này lại liên tục đi lấy lòng cô.
Đừng nói là những người khác trong công ty, ngay cả bản thân Tô Tinh cũng thấy mình là đối tượng bị Cố Trạch Nguyên dùng quy tắc ngầm.
Mặc dù Tô Tinh là một cô gái nhan khống, nhưng Cố Trạch Nguyên là kiểu người có nhan sắc lạnh lùng cao ngạo như đỉnh núi Everest, dĩ nhiên cô không dám trèo cao, nên đối mặt với hành động Cố Trạch Nguyên lái xe đưa cô về nhà, cô chỉ mỉm cười lui về sau một bước, lễ phép nói: “Không cần đâu, tôi ngồi xe buýt về là được rồi.”
Cố Trạch Nguyên không nói gì, chỉ chống một tay lên cửa sổ xe, sau đó nâng cằm, đôi con ngươi đen nhánh cứ thế nhìn cô chằm chằm.
Tô Tinh ngây ngô ngồi trong phòng có máy sưởi ấm áp dễ chịu, đột nhiên đi ra ngoài bị gió thổi lạnh run, mũi hơi lạnh, cô hít mũi, rụt cái đầu nhỏ vào cổ áo len thêm chút.
Được rồi, cô không cưỡng lại được Cố Trạch Nguyên.
Vào cái lần đầu tiên khi Cố Trạch Nguyên muốn đưa cô về nhà, cô không có can đảm lên xe bèn nói từ chối, kế quả Cố Trạch Nguyên cứ lái xe theo đuôi chiếc xe buýt, lúc dừng đèn đổ suýt nữa đã bị fan nhận ra.
Nếu dùng một câu để hình dung Cố Trạch Nguyên thì đó là câu: Xác định mục tiêu rồi nếu không đạt được mục đích tuyệt đối không bỏ qua.
Không có biện pháp nào Tô Tinh đành ngoan ngoãn lên xe Cố Trạch Nguyên.
Chờ khi cô ngồi vào ghế phụ, chân mày Cố Trạch Nguyên mới giãn ra, anh dùng giọng điệu trong trẻo nói: “Hôm nay nhiều việc lắm sao?”
Tô Tinh định lắc đầu, chợt nghĩ có lẽ Cố Trạch Nguyên đã chờ dưới lầu công ty cô cả buổi, vốn lời đã đến miệng nhưng khi nói ra lại biến thành: “Ừ, hơi nhiều chút, nhưng do chưa quen việc nên người khác làm nhanh hơn tôi thôi.”
Cố Trạch Nguyên gật đầu xem như đáp lại.
Cố Trạch Nguyên là người ít nói, nếu trong trường hợp có nhiều người, Tô Tinh sẽ cực kỳ vui vẻ vì không cần nghĩ đề tài nói chuyện với anh, nhưng trong trường hợp chỉ có hai người thế này còn ở trong không gian kín, hai việc này không hề giống nhau.
Xe chạy trên đường quốc lộ, ngoài cửa đèn đuốc sáng choang, ngựa xe như nước, tiếng ồn ào náo nhiệt lọt vào tai thế mà trong xe yên tĩnh vô cùng.
Tay Tô Tinh nắm chặt dây an toàn, muốn tìm đề tài để làm dịu bầu không khí lúng túng này, có lẽ tần số của cô và Cố Trạch Nguyên không giống nhau, lần trước trong phòng thu âm, Cố Trạch Nguyên và một vị ca sĩ nào đó thảo luận sục sôi ngất trời về nốt cao thấp trong phần điệp khúc, Tô Tinh đứng bên cạnh nghe như rơi vào sương mù: Trước một nốt nhạc có thêm dấu #, cái này có khác gì với không thêm à?
Đúng vậy, xin thứ lỗi cô là người có ngũ âm không hoàn thiện, từ nhỏ đã không có duyên với âm nhạc, thậm chí lúc học đại học bị bạn cùng phòng dẫn đi KTV, chỉ hát một câu thôi đã bị bọn họ cười giễu.
Chẳng lẽ cô lại nói với Cố Trạch Nguyên rằng hôm nay lúc ở phòng nước cô nghe người khác tám chuyện nói về Cố Trạch Nguyên và một nữ minh tinh đang ăn khách nào đó à?
Cố Trạch Nguyên nhận ra Tô Tinh đang căng thẳng nên lên tiếng nhắc nhở: “Em không cần cố tìm đè tài, chỉ cần em yên lặng ngôi bên người tôi thôi cũng đã đủ lấy lòng tôi rồi.”
Trong lòng Tô Tinh ngẩn ra, bàn tay nắm dây an toàn siết chặt hơn vài phần.
Cố Trạch Nguyên đưa cô đến dưới lầu tiểu khu, dõi mắt nhìn cô đi vào, cho đến khi bóng dáng cô biến mất khỏi tầm mắt mới lái xe rời đi.
Còn Tô Tinh đang nấp ở cạnh bồn hoa, nhìn Cố Trạch Nguyên đi rồi mới bước ra ngoài.
Cô quả thực không nghĩ được tại sao Cố Trạch Nguyên lại đối xử tốt với cô như vậy? Rõ ràng lúc trước anh là nam thần lạnh lùng cấm dục nói không với scandal mà, thế quái nào khi cô vừa vào studio thì Cố Trạch Nguyên cứ liên tục lấy lòng cô?
Chẳng lẽ anh đang coi trọng gia sản nhà cô sao?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.