Chương 3
Tam Nguyệt Đào Hoa Tuyết
02/01/2023
Sau khi Tô Tinh học xong nghiêm cứu sinh mới bị Tô Thần lừa tới studio làm nhân viên thực tập, và đúng theo nghĩa đó, cô dựa vào thủ tục chính quy để xin vào, hoàn toàn không có bất kỳ hành động đi cửa sau.
Tuy do cùng họ, đồng nghiệp có từng nghi ngờ cô và Tô Thần có quan hệ gì đó nhưng Tô Tinh và Tô Thần có gặp nhau vài lần thì anh chưa từng trao đổi vấn đề gì với cô, thậm chí lần trước Tô Tinh và nhân viên làm việc lâu năm có xảy ra tranh chấp về văn kiện, ầm ĩ đến tận chỗ Tô Thần, người được Tô Thần bảo vệ là nhân viên lâu năm đó. Lâu ngày, mọi người cũng không còn hoài nghi về mối quan hệ giữa Tô Tinh và Tô Thần nữa.
Nghệ sĩ lớn nhất trong studio của Tô Thần chính là Cố Trạch Nguyên, sau lưng Tô Thần có nhà họ Tô tiếp viện về mặt kinh tế, cộng thêm việc nhân khí những năm trở lại đây của Cố Trạch Nguyên cao hơn, Tô Thần rất biết thời biết thế nâng những ca sĩ có tiếng lên, gần đây còn có ý định lập một nhóm nhạc nữ.
Gia cảnh Cố Trạch Nguyên không tệ, lúc chưa được Tô Thần đào về thì anh đã có chút tiếng tăm trên internet, thậm chí đến khi Tô Thần xây dựng studio, cha Tô cứ nghĩ anh ấy làm việc không chính đáng nên không cho đủ vốn, lúc đó Cố Trạch Nguyên đã dùng tiền của mình để tài trợ cho anh ấy.
Cho nên tóm lại, studio này Tô Thần và Cố Trạch Nguyên mỗi người giữ một nửa.
Mặc dù Cố Trạch Nguyên luôn lấy lòng Tô Tinh nhưng vẫn có chỗ cố kỵ, các đồng nghiệp khác không ai biết, còn Tô Thần vì bận trăm công nghìn việc cũng không để ý tới chuyện này.
Tháng gần nhất này, Tô Thần đều đi công tác hoặc trong trạng thái chuẩn bị đi công tác, Cố Trạch Nguyên quay MV được một nửa thì Tô Thần kết thúc hành trình đi công tác của mình.
Mấy ngày nay Tô Tinh bị sai vặt hơi nhiều nên thừa dịp Cố Trạch Nguyên nghỉ ngơi không quay MV, cô lén lút chạy đến phòng làm việc của Tô Thần tìm anh ấy.
Cô và Tô Thần không có thói quen phân biệt lớn nhỏ, thấy bên ngoài không có ai liền trực tiếp mở cửa vào, vừa đi vào vừa nghĩ cách đòi Tô Thần mời cô ăn cơm.
Nhưng cô vừa mới bước vào trong đã bị cảnh tượng oanh liệt buộc phải dừng chân, cô chuẩn bị thốt lên “Anh ơi anh phải mời em ăn cơm” nhưng nó quay vòng trong miệng đến khi nói thành lời lại là: “Hai người cứ tiếp tục, tôi không quấy rầy đâu.”
Nói xong cô cũng rất khéo léo xoay người đi ra khỏi phòng, còn thuận tay đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng cô đã thấy kích động.
Trời ạ, cô vừa nhìn thấy cái gì vậy, Tô Thần và Cố Trạch Nguyên ôm nhau, tóc của Cố Trạch Nguyên còn hơi rối nữa…Xin hãy tha thứ cho Tô Tinh là một cô gái đen tối lâu năm, quả thực không khống chế được tâm hồn đen tối dấy lên ngọn lửa cháy lan cả đồng.
Tô Tinh đứng ở cửa được vài phút, trên mặt là nụ cười YY đủ loại không thích hợp cho thiếu nhi xem, bỗng cửa phòng làm việc bị người bên trong mở ra, Cố Trạch Nguyên đứng ở cửa, khóe miệng ửng đỏ.
Chú ý tới điểm này, lòng Tô Tinh như muốn nổ tung, chẳng qua Cố Trạch Nguyên chỉ liếc cô một cái, hơi cau mày.
“Em đều nghe hết?”
Thật ra Tô Tinh không nghe thấy gì cả, chủ nghĩa tư bản tàn ác Tô Thần không muốn nhân viên ở đây bát quái nên rất chú ý tới phương diện cách âm, cửa vừa đóng thì không thể nghe được gì nữa, nhưng cô vẫn muốn trêu chọc Cố Trạch Nguyên nên gật đầu: “Vừa rồi cửa không đóng kín nên đã nghe hết rồi.”
Cố Trạch Nguyên hơi biến sắc, nhưng cũng nhanh khôi phục lại sắc mặt như cũ, anh giơ tay lên, muốn thay Tô Tinh vuốt lại lọn tóc có hơi rối, nhưng lúc này Tô Thần bên trong đang giận dữ gào thét tên Tô Tinh.
Tô Tinh hơi gật đầu bày tỏ vẻ áy náy, vừa vặn tránh khỏi bàn tay của Cố Trạch Nguyên, cô khom người bước vào trong phòng.
Bàn tay của Cố Trạch Nguyên cứng đờ giữa không trung, nhìn cánh cửa đóng chặt, chỉ đành khổ sở khẽ cười, sau đó buông tay xuống, rời khỏi khu vực phòng làm việc.
Còn bên trong phòng lúc này, Tô Thần đang phiền muộn kéo kéo cà vạt của mình, tóc còn rối hơn cả Cố Trạch Nguyên, văn kiện trên bàn cũng tản ra khắp nơi, có vài cái rơi xuống đất.
Tô Tinh dùng ánh mắt đen tối không hề che giấu nhìn khắp nơi, Tô Thần thấy thế lập tức không nhịn được.
“Gần đây em rất gần gũi với Cố Trạch Nguyên à?”
Tô Tinh vừa nghe đã biết anh trai mình đang ghen nên lập tức giải thích: “Có trời đất chứng giám, em và anh ấy nửa xu quan hệ cũng không có, anh ấy chú ý tới em chỉ vì em là em gái anh thôi.”
Trên mặt Tô Thần là vẻ ‘có quỷ mới tin em’, nhưng mặt Tô Tinh rất chân thành, anh ấy cũng không hỏi lại, vừa dọn dẹp bàn làm việc vừa nói với cô: “Mau quay về làm việc đi, đừng có rãnh rỗi không việc gì làm lại chạy tới chỗ anh, tan làm anh dẫn em đi ăn.”
“Được rồi.” Tô Tinh tạm thời cho là Tô Thần vì bị cô quấy rầy niềm vui nên thấy khó chịu, cô rất hiểu chuyện xoay người rời đi, nhưng lúc đi đến cửa vẫn không nhịn được quay đầu lại hỏi: “Anh, anh và Cố Trạch Nguyên, ai là công ai là thụ vậy?”
Mới đầu Tô Thần nghe không hiểu, chợt sửng sốt, sau đó sắc mặt biến đổi, chỉ tay ra ngoài cửa, “Buồn chán thì đi ra chỗ khác đi đừng có đứng đây nữa.”
Tuy do cùng họ, đồng nghiệp có từng nghi ngờ cô và Tô Thần có quan hệ gì đó nhưng Tô Tinh và Tô Thần có gặp nhau vài lần thì anh chưa từng trao đổi vấn đề gì với cô, thậm chí lần trước Tô Tinh và nhân viên làm việc lâu năm có xảy ra tranh chấp về văn kiện, ầm ĩ đến tận chỗ Tô Thần, người được Tô Thần bảo vệ là nhân viên lâu năm đó. Lâu ngày, mọi người cũng không còn hoài nghi về mối quan hệ giữa Tô Tinh và Tô Thần nữa.
Nghệ sĩ lớn nhất trong studio của Tô Thần chính là Cố Trạch Nguyên, sau lưng Tô Thần có nhà họ Tô tiếp viện về mặt kinh tế, cộng thêm việc nhân khí những năm trở lại đây của Cố Trạch Nguyên cao hơn, Tô Thần rất biết thời biết thế nâng những ca sĩ có tiếng lên, gần đây còn có ý định lập một nhóm nhạc nữ.
Gia cảnh Cố Trạch Nguyên không tệ, lúc chưa được Tô Thần đào về thì anh đã có chút tiếng tăm trên internet, thậm chí đến khi Tô Thần xây dựng studio, cha Tô cứ nghĩ anh ấy làm việc không chính đáng nên không cho đủ vốn, lúc đó Cố Trạch Nguyên đã dùng tiền của mình để tài trợ cho anh ấy.
Cho nên tóm lại, studio này Tô Thần và Cố Trạch Nguyên mỗi người giữ một nửa.
Mặc dù Cố Trạch Nguyên luôn lấy lòng Tô Tinh nhưng vẫn có chỗ cố kỵ, các đồng nghiệp khác không ai biết, còn Tô Thần vì bận trăm công nghìn việc cũng không để ý tới chuyện này.
Tháng gần nhất này, Tô Thần đều đi công tác hoặc trong trạng thái chuẩn bị đi công tác, Cố Trạch Nguyên quay MV được một nửa thì Tô Thần kết thúc hành trình đi công tác của mình.
Mấy ngày nay Tô Tinh bị sai vặt hơi nhiều nên thừa dịp Cố Trạch Nguyên nghỉ ngơi không quay MV, cô lén lút chạy đến phòng làm việc của Tô Thần tìm anh ấy.
Cô và Tô Thần không có thói quen phân biệt lớn nhỏ, thấy bên ngoài không có ai liền trực tiếp mở cửa vào, vừa đi vào vừa nghĩ cách đòi Tô Thần mời cô ăn cơm.
Nhưng cô vừa mới bước vào trong đã bị cảnh tượng oanh liệt buộc phải dừng chân, cô chuẩn bị thốt lên “Anh ơi anh phải mời em ăn cơm” nhưng nó quay vòng trong miệng đến khi nói thành lời lại là: “Hai người cứ tiếp tục, tôi không quấy rầy đâu.”
Nói xong cô cũng rất khéo léo xoay người đi ra khỏi phòng, còn thuận tay đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng cô đã thấy kích động.
Trời ạ, cô vừa nhìn thấy cái gì vậy, Tô Thần và Cố Trạch Nguyên ôm nhau, tóc của Cố Trạch Nguyên còn hơi rối nữa…Xin hãy tha thứ cho Tô Tinh là một cô gái đen tối lâu năm, quả thực không khống chế được tâm hồn đen tối dấy lên ngọn lửa cháy lan cả đồng.
Tô Tinh đứng ở cửa được vài phút, trên mặt là nụ cười YY đủ loại không thích hợp cho thiếu nhi xem, bỗng cửa phòng làm việc bị người bên trong mở ra, Cố Trạch Nguyên đứng ở cửa, khóe miệng ửng đỏ.
Chú ý tới điểm này, lòng Tô Tinh như muốn nổ tung, chẳng qua Cố Trạch Nguyên chỉ liếc cô một cái, hơi cau mày.
“Em đều nghe hết?”
Thật ra Tô Tinh không nghe thấy gì cả, chủ nghĩa tư bản tàn ác Tô Thần không muốn nhân viên ở đây bát quái nên rất chú ý tới phương diện cách âm, cửa vừa đóng thì không thể nghe được gì nữa, nhưng cô vẫn muốn trêu chọc Cố Trạch Nguyên nên gật đầu: “Vừa rồi cửa không đóng kín nên đã nghe hết rồi.”
Cố Trạch Nguyên hơi biến sắc, nhưng cũng nhanh khôi phục lại sắc mặt như cũ, anh giơ tay lên, muốn thay Tô Tinh vuốt lại lọn tóc có hơi rối, nhưng lúc này Tô Thần bên trong đang giận dữ gào thét tên Tô Tinh.
Tô Tinh hơi gật đầu bày tỏ vẻ áy náy, vừa vặn tránh khỏi bàn tay của Cố Trạch Nguyên, cô khom người bước vào trong phòng.
Bàn tay của Cố Trạch Nguyên cứng đờ giữa không trung, nhìn cánh cửa đóng chặt, chỉ đành khổ sở khẽ cười, sau đó buông tay xuống, rời khỏi khu vực phòng làm việc.
Còn bên trong phòng lúc này, Tô Thần đang phiền muộn kéo kéo cà vạt của mình, tóc còn rối hơn cả Cố Trạch Nguyên, văn kiện trên bàn cũng tản ra khắp nơi, có vài cái rơi xuống đất.
Tô Tinh dùng ánh mắt đen tối không hề che giấu nhìn khắp nơi, Tô Thần thấy thế lập tức không nhịn được.
“Gần đây em rất gần gũi với Cố Trạch Nguyên à?”
Tô Tinh vừa nghe đã biết anh trai mình đang ghen nên lập tức giải thích: “Có trời đất chứng giám, em và anh ấy nửa xu quan hệ cũng không có, anh ấy chú ý tới em chỉ vì em là em gái anh thôi.”
Trên mặt Tô Thần là vẻ ‘có quỷ mới tin em’, nhưng mặt Tô Tinh rất chân thành, anh ấy cũng không hỏi lại, vừa dọn dẹp bàn làm việc vừa nói với cô: “Mau quay về làm việc đi, đừng có rãnh rỗi không việc gì làm lại chạy tới chỗ anh, tan làm anh dẫn em đi ăn.”
“Được rồi.” Tô Tinh tạm thời cho là Tô Thần vì bị cô quấy rầy niềm vui nên thấy khó chịu, cô rất hiểu chuyện xoay người rời đi, nhưng lúc đi đến cửa vẫn không nhịn được quay đầu lại hỏi: “Anh, anh và Cố Trạch Nguyên, ai là công ai là thụ vậy?”
Mới đầu Tô Thần nghe không hiểu, chợt sửng sốt, sau đó sắc mặt biến đổi, chỉ tay ra ngoài cửa, “Buồn chán thì đi ra chỗ khác đi đừng có đứng đây nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.