Ngôi Sao Hạng Mười Tám Phất Lên Nhờ Con
Chương 11: Đây Là Một Tiểu Ma Nữ! (1)
Kim Ca
06/11/2024
Con rắn khổng lồ đã khiến cho Lý Vĩ ngất xỉu liền cảm thấy vô cùng ấm ức.
Trước khi Tiểu Điềm Điềm kịp mở miệng, nó vội vàng nói: " Không phải lỗi của tôi đâu! "
Tống Hàn Tinh chưa kịp suy nghĩ liền đáp: " Không phải lỗi của mày thì là của ai? "
Đến khi nhận ra đối phương là ai, cả Tống Hàn Tinh lẫn con rắn đồng loạt chìm vào im lặng.
Con rắn: Người này tuy không cao nhưng gan lớn nhỉ? Lại còn được người khác ủng hộ nữa chứ! Đáng ghét! Thật muốn nuốt chửng hắn ngay!
Tống Hàn Tinh: Aaaa, mình vừa mắng con rắn sao? Nó có ăn tươi nuốt sống mình không đây?! Cứu cứu!
Tiểu Điềm Điềm, người không hề biết tâm tư của một người một rắn, liếc nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, nhanh chóng thoát khỏi luồng suy nghĩ luẩn quẩn.
" Em nghĩ chúng ta nên rời khỏi đây, đưa anh Lý đến bệnh viện trước đã. "
Tống Hàn Tinh vỗ tay cái "chát": " Bà cố nói đúng quá! "
Sau trải nghiệm cận kề cái chết vừa rồi, Tống Hàn Tinh không còn một chút nghi ngờ nào về Tiểu Điềm Điềm nữa.
Đúng hơn là, giờ đây Tống Hàn Tinh hoàn toàn tin tưởng Tiểu Điềm Điềm hơn cả bố mẹ và anh trai. Đến mức danh xưng “Bà cố” cũng thấy tự nhiên hơn hẳn.
Đây đâu phải là một đứa trẻ? Đây chính là tổ tông của mình đó chứ!
Tổ tông cứu mạng! Anh nhất định phải bám thật chặt lấy bắp đùi vàng này!
" Vậy con rắn này tính sao? "
Tống Hàn Tinh ôm lấy Tiểu Điềm Điềm trong vòng tay, như thể làm vậy có thể giúp mình thêm can đảm. Anh e dè liếc mắt nhìn con rắn một cái.
Tiểu Điềm Điềm chống một tay lên má, " Ừm, để em nghĩ xem… "
Nhìn thấy ánh mắt Tiểu Điềm Điềm nhìn về phía mình, con rắn đã bị đánh đến phải đầu hàng liền thấy hồi hộp.
" Tôi, tôi chưa từng ăn thịt người bao giờ! Tôi không phải rắn xấu! " nó vội vàng nói.
Tiểu Điềm Điềm lắc ngón tay, nghiêm túc bảo: " Kẻ xấu đâu có ghi chữ này trên mặt. "
Tống Hàn Tinh phì cười một cái: " Bịa đặt… bịa đặt quá đi! " May mà anh còn nhớ không nói bậy trước mặt trẻ con.
" Mày dám bảo tao tin mày chưa từng ăn người sao? Không bao giờ! "
Bỗng nhiên nhớ ra điều gì, anh liền gằn giọng: " Đợi đã! Cái xe của chúng tao bị hỏng cũng là mày cố tình đúng không?! "
Dưới ánh nhìn đáng sợ của đôi mắt đen của Đại Bạch, con rắn kiên quyết phân trần:
" Bao nhiêu năm qua mấy người là nhóm người đầu tiên mà tôi gặp. Tôi đi đâu mà ăn thịt người được? "
" Với lại, " con rắn cay đắng nhìn xung quanh, " Nếu tôi thật sự có khả năng, thì ngôi đền này sẽ còn đổ nát như vậy sao? Không phải tôi phải sửa lại cho hoành tráng một chút rồi sao? Ai muốn sống nghèo nàn như này bao giờ chứ! "
Tống Hàn Tinh: " … "
Làm sao đây, nghe cũng thấy có lý ghê.
Nhìn thấy cảnh hai người một rắn tranh cãi qua lại, Tiểu Điềm Điềm bật cười khúc khích.
" Nếu anh chưa hại ai, thì em sẽ không giết anh. " Tiểu Điềm Điềm nói.
Con rắn vừa bị con người chế giễu xong liền ủ rũ đáp: " Vâng. "
" Nhưng em cũng không thể để anh ở lại đây được. "
Trước khi Tiểu Điềm Điềm kịp mở miệng, nó vội vàng nói: " Không phải lỗi của tôi đâu! "
Tống Hàn Tinh chưa kịp suy nghĩ liền đáp: " Không phải lỗi của mày thì là của ai? "
Đến khi nhận ra đối phương là ai, cả Tống Hàn Tinh lẫn con rắn đồng loạt chìm vào im lặng.
Con rắn: Người này tuy không cao nhưng gan lớn nhỉ? Lại còn được người khác ủng hộ nữa chứ! Đáng ghét! Thật muốn nuốt chửng hắn ngay!
Tống Hàn Tinh: Aaaa, mình vừa mắng con rắn sao? Nó có ăn tươi nuốt sống mình không đây?! Cứu cứu!
Tiểu Điềm Điềm, người không hề biết tâm tư của một người một rắn, liếc nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, nhanh chóng thoát khỏi luồng suy nghĩ luẩn quẩn.
" Em nghĩ chúng ta nên rời khỏi đây, đưa anh Lý đến bệnh viện trước đã. "
Tống Hàn Tinh vỗ tay cái "chát": " Bà cố nói đúng quá! "
Sau trải nghiệm cận kề cái chết vừa rồi, Tống Hàn Tinh không còn một chút nghi ngờ nào về Tiểu Điềm Điềm nữa.
Đúng hơn là, giờ đây Tống Hàn Tinh hoàn toàn tin tưởng Tiểu Điềm Điềm hơn cả bố mẹ và anh trai. Đến mức danh xưng “Bà cố” cũng thấy tự nhiên hơn hẳn.
Đây đâu phải là một đứa trẻ? Đây chính là tổ tông của mình đó chứ!
Tổ tông cứu mạng! Anh nhất định phải bám thật chặt lấy bắp đùi vàng này!
" Vậy con rắn này tính sao? "
Tống Hàn Tinh ôm lấy Tiểu Điềm Điềm trong vòng tay, như thể làm vậy có thể giúp mình thêm can đảm. Anh e dè liếc mắt nhìn con rắn một cái.
Tiểu Điềm Điềm chống một tay lên má, " Ừm, để em nghĩ xem… "
Nhìn thấy ánh mắt Tiểu Điềm Điềm nhìn về phía mình, con rắn đã bị đánh đến phải đầu hàng liền thấy hồi hộp.
" Tôi, tôi chưa từng ăn thịt người bao giờ! Tôi không phải rắn xấu! " nó vội vàng nói.
Tiểu Điềm Điềm lắc ngón tay, nghiêm túc bảo: " Kẻ xấu đâu có ghi chữ này trên mặt. "
Tống Hàn Tinh phì cười một cái: " Bịa đặt… bịa đặt quá đi! " May mà anh còn nhớ không nói bậy trước mặt trẻ con.
" Mày dám bảo tao tin mày chưa từng ăn người sao? Không bao giờ! "
Bỗng nhiên nhớ ra điều gì, anh liền gằn giọng: " Đợi đã! Cái xe của chúng tao bị hỏng cũng là mày cố tình đúng không?! "
Dưới ánh nhìn đáng sợ của đôi mắt đen của Đại Bạch, con rắn kiên quyết phân trần:
" Bao nhiêu năm qua mấy người là nhóm người đầu tiên mà tôi gặp. Tôi đi đâu mà ăn thịt người được? "
" Với lại, " con rắn cay đắng nhìn xung quanh, " Nếu tôi thật sự có khả năng, thì ngôi đền này sẽ còn đổ nát như vậy sao? Không phải tôi phải sửa lại cho hoành tráng một chút rồi sao? Ai muốn sống nghèo nàn như này bao giờ chứ! "
Tống Hàn Tinh: " … "
Làm sao đây, nghe cũng thấy có lý ghê.
Nhìn thấy cảnh hai người một rắn tranh cãi qua lại, Tiểu Điềm Điềm bật cười khúc khích.
" Nếu anh chưa hại ai, thì em sẽ không giết anh. " Tiểu Điềm Điềm nói.
Con rắn vừa bị con người chế giễu xong liền ủ rũ đáp: " Vâng. "
" Nhưng em cũng không thể để anh ở lại đây được. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.