Ngôi Sao Hạng Mười Tám Phất Lên Nhờ Con
Chương 7: Miếu Xà Tiên (2)
Kim Ca
05/11/2024
Tiểu Điềm Điềm nheo mắt suy nghĩ: " Những bức vẽ này là lịch sử của Xà Tiên sao? "
Nếu theo bức bích họa, thì Xà Tiên là một con rắn thành thần, đáng lẽ phải là một con rắn tốt chứ?
Vậy tại sao từ lúc xe hỏng, rồi đến ông lão kỳ quặc chỉ đường, mọi thứ đều kỳ lạ thế nhỉ?
Khi Tiểu Điềm Điềm còn đang suy nghĩ thì Tống Hàn Tinh và Lý Vĩ đã tiến tới nơi sâu nhất trong miếu.
Trước mặt họ là một cánh cửa tỏa ra ánh sáng mờ mờ, như mời gọi mọi người đến gần.
Tiểu Điềm Điềm thậm chí nghe thấy tiếng thì thầm khó hiểu bên tai, càng nghe, đầu cô bé càng quay cuồng.
" Hừ, thôi miên còn chưa đủ, lại còn dùng mánh khóe này à? "
Tiểu Điềm Điềm nổi giận, cảm thấy trò này quá là coi thường cô bé.
Vừa qua cánh cửa, không gian trước mặt bỗng trở nên rộng rãi bất ngờ.
Chưa kịp nhìn kỹ, điều đầu tiên Tiểu Điềm Điềm làm là bịt mũi lại.
" Mùi gì mà kinh vậy trời. "
Không khí đầy mùi tanh, chỉ cần hít thêm một chút là muốn nôn ngay.
Thế mà Tống Hàn Tinh và Lý Vĩ lại chẳng có chút phản ứng nào.
Tiểu Điềm Điềm ngó xung quanh, phát hiện một cái đuôi rắn to bằng đất từ bức tường gần cửa kéo dài ra phía trước, cuối cùng tụ lại thành một tượng thần Xà Tiên to lớn ngay chính giữa.
Lý Vĩ thấy tượng Xà Tiên, cứ như thấy đại mỹ nhân, liền chạy ngay đến, chắp tay cung kính: " Tín nam Lý Vĩ đến bái kiến Xà Tiên! "
Anh ấy lẩm bẩm gì đó nhưng do quá xa, Tiểu Điềm Điềm chẳng nghe được.
Tiểu Điềm Điềm cảm nhận được Tống Hàn Tinh đang bế cô bé, có vẻ cũng muốn làm giống Lý Vĩ mà thờ bái.
" Hừ, sư phụ nói đúng, nhà họ Tống không thể thiếu mình. "
Tiểu Điềm Điềm thở dài, giơ ngón trỏ tay phải, ánh sáng vàng lóe lên trên đầu ngón tay, cô bé nhẹ nhàng điểm lên trán Tống Hàn Tinh.
" Tinh Tinh mau tỉnh lại nào! "
Ngay khi Tiểu Điềm Điềm nói xong, ánh mắt vô hồn của Tống Hàn Tinh lập tức sáng lên.
" Mùi gì mà kinh vậy! " Anh lập tức nhăn mặt.
" Cái quái gì đây?! "
Khi nhận thức trở lại, thấy một nơi kỳ lạ và bức tượng Xà Tiên khổng lồ, Tống Hàn Tinh hoảng hốt đứng ngây người.
Tiểu Điềm Điềm vỗ vai an ủi: " Đây là Miếu Xà Tiên đó. "
Cô bé kể sơ tình hình cho anh nghe, Tống Hàn Tinh bỗng muốn phản bác.
" Không thể nào! Anh nhớ vừa nãy xe hỏng, anh với anh Lý xuống xe kiểm tra rồi… "
Nhưng rồi xảy ra chuyện gì nữa?
Ký ức anh đột ngột bị ngắt quãng, không thể nhớ được gì.
Anh không nhớ nổi!
Tiểu Điềm Điềm thấy mình là người lớn, nên cần phải an ủi Tống Hàn Tinh, bèn dịu dàng nói: " Không sao đâu Tinh Tinh, anh và anh Lý chỉ là bị thôi miên thôi mà. "
" Thôi miên?! "
Tống Hàn Tinh kinh hãi hết lần này đến lần khác.
Theo lời Tiểu Điềm Điềm, anh và Lý Vĩ chỉ nhìn vào mắt ông lão, không hề có tiếp xúc gì khác, chỉ vậy mà cũng bị thôi miên được sao?
" Đúng rồi, còn anh Lý! "
Nếu theo bức bích họa, thì Xà Tiên là một con rắn thành thần, đáng lẽ phải là một con rắn tốt chứ?
Vậy tại sao từ lúc xe hỏng, rồi đến ông lão kỳ quặc chỉ đường, mọi thứ đều kỳ lạ thế nhỉ?
Khi Tiểu Điềm Điềm còn đang suy nghĩ thì Tống Hàn Tinh và Lý Vĩ đã tiến tới nơi sâu nhất trong miếu.
Trước mặt họ là một cánh cửa tỏa ra ánh sáng mờ mờ, như mời gọi mọi người đến gần.
Tiểu Điềm Điềm thậm chí nghe thấy tiếng thì thầm khó hiểu bên tai, càng nghe, đầu cô bé càng quay cuồng.
" Hừ, thôi miên còn chưa đủ, lại còn dùng mánh khóe này à? "
Tiểu Điềm Điềm nổi giận, cảm thấy trò này quá là coi thường cô bé.
Vừa qua cánh cửa, không gian trước mặt bỗng trở nên rộng rãi bất ngờ.
Chưa kịp nhìn kỹ, điều đầu tiên Tiểu Điềm Điềm làm là bịt mũi lại.
" Mùi gì mà kinh vậy trời. "
Không khí đầy mùi tanh, chỉ cần hít thêm một chút là muốn nôn ngay.
Thế mà Tống Hàn Tinh và Lý Vĩ lại chẳng có chút phản ứng nào.
Tiểu Điềm Điềm ngó xung quanh, phát hiện một cái đuôi rắn to bằng đất từ bức tường gần cửa kéo dài ra phía trước, cuối cùng tụ lại thành một tượng thần Xà Tiên to lớn ngay chính giữa.
Lý Vĩ thấy tượng Xà Tiên, cứ như thấy đại mỹ nhân, liền chạy ngay đến, chắp tay cung kính: " Tín nam Lý Vĩ đến bái kiến Xà Tiên! "
Anh ấy lẩm bẩm gì đó nhưng do quá xa, Tiểu Điềm Điềm chẳng nghe được.
Tiểu Điềm Điềm cảm nhận được Tống Hàn Tinh đang bế cô bé, có vẻ cũng muốn làm giống Lý Vĩ mà thờ bái.
" Hừ, sư phụ nói đúng, nhà họ Tống không thể thiếu mình. "
Tiểu Điềm Điềm thở dài, giơ ngón trỏ tay phải, ánh sáng vàng lóe lên trên đầu ngón tay, cô bé nhẹ nhàng điểm lên trán Tống Hàn Tinh.
" Tinh Tinh mau tỉnh lại nào! "
Ngay khi Tiểu Điềm Điềm nói xong, ánh mắt vô hồn của Tống Hàn Tinh lập tức sáng lên.
" Mùi gì mà kinh vậy! " Anh lập tức nhăn mặt.
" Cái quái gì đây?! "
Khi nhận thức trở lại, thấy một nơi kỳ lạ và bức tượng Xà Tiên khổng lồ, Tống Hàn Tinh hoảng hốt đứng ngây người.
Tiểu Điềm Điềm vỗ vai an ủi: " Đây là Miếu Xà Tiên đó. "
Cô bé kể sơ tình hình cho anh nghe, Tống Hàn Tinh bỗng muốn phản bác.
" Không thể nào! Anh nhớ vừa nãy xe hỏng, anh với anh Lý xuống xe kiểm tra rồi… "
Nhưng rồi xảy ra chuyện gì nữa?
Ký ức anh đột ngột bị ngắt quãng, không thể nhớ được gì.
Anh không nhớ nổi!
Tiểu Điềm Điềm thấy mình là người lớn, nên cần phải an ủi Tống Hàn Tinh, bèn dịu dàng nói: " Không sao đâu Tinh Tinh, anh và anh Lý chỉ là bị thôi miên thôi mà. "
" Thôi miên?! "
Tống Hàn Tinh kinh hãi hết lần này đến lần khác.
Theo lời Tiểu Điềm Điềm, anh và Lý Vĩ chỉ nhìn vào mắt ông lão, không hề có tiếp xúc gì khác, chỉ vậy mà cũng bị thôi miên được sao?
" Đúng rồi, còn anh Lý! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.