Chương 3
Bát Thiên Quế Tửu
03/02/2023
Tống Châm và Chúc Hạo đều bị sốc.
Chúc Hạo sững sờ nhìn bọn họ, há miệng nhưng không nói được lời nào, dùng dằng một lúc rồi xoay người rời đi.
Quan Vô Kiều đóng cửa lại, Tống Châm xoay người, cũng sững sờ nhìn hắn.
"Cậu vừa nói cái gì vậy?" Tống Châm khiếp sợ hỏi.
Quan Vô Kiều chợt bật cười thành tiếng.
"Tôi đột nhiên nghĩ ra câu kia, cho nên nói như vậy." Quan Vô Kiều đáp, "Đừng lo, cậu ta không dám nói ra ngoài đâu."
Tống Châm vẫn bàng hoàng, "Nhưng mà ——"
"Cậu ta cũng không còn bắt nạt cậu nữa," Quan Vô Kiều dắt Tống Châm lại bên bàn, "Cặp sách cậu đâu, sao không mang?"
Quan Vô Kiều đột nhiên chuyển chủ đề, Tống Châm còn chưa theo kịp, cậu nhìn Quan Vô Kiều, Quan Vô Kiều cũng nhìn cậu.
"Giận hả?" Quan Vô Kiều xoa tóc cậu.
Tống Châm cảm thấy mình có chút tức giận, nhưng nhìn dáng vẻ này của Quan Vô Kiều cậu lại không giận nổi.
Vì vậy Tống Châm nói: "Hình như không có."
Quan Vô Kiều bị cậu chọc cười, "Nói không tức giận rồi nhé, nếu cậu lén giận, quay lại tìm tôi tính sổ thì tôi không chịu đâu đó."
Tống Châm không có bạn bè, ba cậu rất nghiêm khắc với cậu, mẹ kế luôn khách sáo với cậu, cậu chưa từng được ai đối xử thân mật như vậy, cậu cảm thấy cảm giác này thật mới lạ kỳ diệu.
Điều kiện ở Lục Trung rất tốt, học sinh có thể chọn ở một mình, nhưng phần lớn mọi người đều chọn phòng bốn người, dù sao học sinh cấp ba đều thấy ở tập thể thú vị hơn chút. Ba Tống Châm đăng ký cho cậu phòng bốn người, nói để cậu trau dồi năng lực ở chung với người khác, nhưng sự thật chứng minh không có tác dụng gì, Tống Châm cảm thấy mấy tên bạn cùng phòng thức đêm chơi game vô cùng phiền phức, cậu thấy Quan Vô Kiều ở một mình, đột nhiên có hơi ghen tị.
"Nhìn gì vậy, ngồi xuống đi." Quan Vô Kiều nói, "Cậu không mang cặp sách, vậy thì dùng tạm sách với bài thi của tôi đi, trước tiên nói về đề toán thi tháng đã?"
Tống Châm gật đầu, tiện tay mở sách toán của Quan Vô Kiều ra, không giống với quyển sách vẽ đầy gà vịt ngỗng chó heo của cậu, sách của Quan Vô Kiều rất sạch sẽ, thỉnh thoảng có đôi chỗ bị đánh dấu, nhưng cũng chỉ viết một câu ngắn ngủn.
Tống Châm đột nhiên cảm thấy Quan Vô Kiều thực không đơn giản.
Quan Vô Kiều lấy bài thi được điểm tối đa của mình ra giảng cho cậu, Tống Châm không chỗ dung thân, bởi vì cậu cảm thấy học sinh giỏi như Quan Vô Kiều mà đi giảng đề cho cậu thì thật lãng phí tài nguyên.
"Tớ cảm thấy—" Tống Châm nói: "Tớ cảm thấy cậu không cần giảng bài cho tới, thật ra có nhiều chỗ tớ cũng chẳng hiểu, cậu giảng rất tốn sức, hay là cậu cho tớ mượn vở ghi chép của cậu, tớ đưa về xem."
Quan Vô Kiều nói: "Tôi không có vở ghi chép."
Tống Châm: "A?"
Quan Vô Kiều: "Trên cơ bản đều ở trong đầu."
Tống Châm xấu hổ hết biết, cậu nhìn Quan Vô Kiều, muốn khen đối phương mấy câu, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cậu lại chẳng nghĩ ra được câu gì hay, cậu lúc tranh luận với người khác thì phản ứng rất nhanh, nhưng khi nói lời tốt đẹp thì đầu óc lại trống rỗng.
Nghẹn nửa ngày, Tống Châm nói: "Đầu óc cậu thật tốt."
Quan Vô Kiều cười vui vẻ hồi lâu, hắn rất tự nhiên mà ôm lấy bả vai Tống Châm, khéo cậu lại gần bài thi của mình, "Cậu làm sai câu nào?"
Tông Châm tiện tay chỉ vào một câu, Quan Vô Kiều gật đầu, lấy một tờ giấy A4 ra, cứ vậy giải thích cho cậu, thần kỳ chính là, đề bài mà Tống Châm vẫn luôn không hiểu, được hắn giảng một hồi, ấy thế nhưng có vẻ vô cùng đơn giản, song chờ Quan Vô Kiều đưa cho cậu một đề tương tự để làm, Tống Châm lại vẫn làm sai.
Tống Châm: "Ừm..."
Cậu đang suy nghĩ lý do giảo biện Quan Vô Kiều lại không thèm để ý mà nói: "Không sao, làm thêm mấy lần nữa là sẽ nhớ."
Tống Châm đột nhiên nghĩ, hắn nếu thật sự là bạn trai của mình thì thật tốt.
Ý tưởng này dọa cậu không nhẹ, mãi cho đến khi kết thúc buổi học bổ túc, quay lại phòng ngủ của mình, cậu vẫn có chút sững sờ vì sao mình lại nghĩ như vậy.
Sáng hôm sau Chúc Hạo không tìm Tống Châm làm phiền, nhưng sau khi bài thi tiếng anh được phát ra, Chúc Hạo lại nổi giận, lúc ấy cậu ta ngồi gần Tống Châm nhất, thấy tốc độ làm bài của Tống Châm rất nhanh, vẻ mặt bình tĩnh, còn tưởng cậu xài phao, vậy nên chép hết toán lại chép tiếng anh, không ngờ toàn quân bị diệt, thảm không nỡ nhìn.
Chúc Hạo gào lên: "Tống Châm."
Tống Châm không dám quay đầu lại, "Cái gì?"
"Cậu muốn chết đúng không."
Tống Châm: "Cậu nói phải thì là phải."
Chúc Hạo: "Cậu mẹ nó!"
Qua một lát, Chúc Hạo nói: "Họ Quan lớp bên thật sự là cái gì đó của cậu hả?"
Tống Châm: "Không phải."
Giọng điệu Chúc Hạo trở nên thoải mái hơn nhiều: "Ồ, ha ha ha."
Tống Châm rất hối hận vì đã trả lời cậu ta như vậy, chờ chuông tan học vang lên, mọi người đều xách cặp về nhà hoặc là ký túc xá, Tống Châm ngay cả cặp cũng không xách đã chạy thẳng ra ngoài, nhưng lần này cậu không đến phòng ngủ của Quan Vô Kiều mà chạy về phòng mình.
Mấy người bạn cùng phòng đi ăn cơm chưa về, Tống Châm vừa mới chuẩn bị khóa trái cửa, Chúc Hạo đã vọt tới, Tống Châm cắn răng giữ chặt cửa không cho cậu ta vào.
"Cậu làm cái gì vậy hả!" Tống Châm nói.
Chúc Hạo còn chưa kịp trả lời đã bị đẩy mạnh ra, sức lực đối phương rất lớn, cậu ta suýt chút nữa đã bị té, vừa quay đầu nhìn lại đã thấy Quan Vô Kiều đứng ở bên cạnh mình, dáng vẻ vô cùng lịch sự: "Cậu có việc gì sao?"
Tống Châm cẩn thận thò đầu ra, Chúc Hạo không phục đã bỏ đi.
Tống Châm nói: "Cảm ơn cậu nhé."
Quan Vô Kiều nói: "Không có việc gì."
Hắn rất tự nhiên đẩy cửa đi vào, nhìn bàn học của Tống Châm hỏi, "Sao đồ của cậu ít vậy?"
Tống Châm cũng nhìn bàn mình, "Tớ có rất nhiều truyện tranh, đều để ở dưới gầm giường, cậu có muốn đọc không?"
Một tiếng ọc vang lên, là bụng cậu kêu, Quan Vô Kiều bật cười, nói với Tống Châm: "Đi ăn cơm thôi, về rồi đọc."
Hắn vừa mở cửa đã thấy Chúc Hạo đứng ở cách đó không xa, hành lang không có ai, cậu ta tức tối nhìn về phía bên này, rõ ràng đang nhớ tới ân oán với Tống Châm, chuẩn bị chờ Quan Vô Kiều đi là sẽ giải quyết.
Tống Châm vừa mới chuẩn bị lùi lại, đã cảm thấy Quan Vô Kiều ôm lấy eo mình từ phía sau, sau đó, cằm của Quan Vô Kiều gác lên vai cậu, hắn nhìn Chúc Hạo nói: "Cậu đứng ở chỗ này làm gì?"
Chúc Hạo: "Chờ Tống Châm, không được hả?"
Quan Vô Kiều nói: "Cậu chờ bạn trai tôi để làm gì?"
Chúc Hạo chắc cú đây chỉ là màn kịch nhỏ của thẳng nam, Quan Vô Kiều nói không chừng là Tống Châm dùng tiền thuê đóng giả, vậy nên tự tin nói: "Cậu ta nói cậu ta không phải là bạn trai của cậu."
Quan Vô Kiều suy nghĩ một lúc, đột nhiên nắm lấy cằm Tống Châm, nghiêng mặt cậu lại, sau đó hôn lên môi Tống Châm trước mặt Chúc Hạo.
Tống Châm trợn mắt há mồm, môi bị đầu lưỡi Quan Vô Kiều dễ dàng đẩy ra, trái tim cậu đập thình thịch, tầm mắt biến thành màu đen, như thể sắp chết ngạt.
Sau gần mười giây, Quan Vô Kiều mới rời khỏi môi Tống Châm, nhưng vẫn duy trì tư thế ôm lấy cậu từ phía sau, mặt không cảm xúc nhìn Chúc Hạo, nói: "Cậu ấy nói không tính, giữa hai chúng tôi là do tôi quyết định"
Chúc Hạo sững sờ nhìn bọn họ, há miệng nhưng không nói được lời nào, dùng dằng một lúc rồi xoay người rời đi.
Quan Vô Kiều đóng cửa lại, Tống Châm xoay người, cũng sững sờ nhìn hắn.
"Cậu vừa nói cái gì vậy?" Tống Châm khiếp sợ hỏi.
Quan Vô Kiều chợt bật cười thành tiếng.
"Tôi đột nhiên nghĩ ra câu kia, cho nên nói như vậy." Quan Vô Kiều đáp, "Đừng lo, cậu ta không dám nói ra ngoài đâu."
Tống Châm vẫn bàng hoàng, "Nhưng mà ——"
"Cậu ta cũng không còn bắt nạt cậu nữa," Quan Vô Kiều dắt Tống Châm lại bên bàn, "Cặp sách cậu đâu, sao không mang?"
Quan Vô Kiều đột nhiên chuyển chủ đề, Tống Châm còn chưa theo kịp, cậu nhìn Quan Vô Kiều, Quan Vô Kiều cũng nhìn cậu.
"Giận hả?" Quan Vô Kiều xoa tóc cậu.
Tống Châm cảm thấy mình có chút tức giận, nhưng nhìn dáng vẻ này của Quan Vô Kiều cậu lại không giận nổi.
Vì vậy Tống Châm nói: "Hình như không có."
Quan Vô Kiều bị cậu chọc cười, "Nói không tức giận rồi nhé, nếu cậu lén giận, quay lại tìm tôi tính sổ thì tôi không chịu đâu đó."
Tống Châm không có bạn bè, ba cậu rất nghiêm khắc với cậu, mẹ kế luôn khách sáo với cậu, cậu chưa từng được ai đối xử thân mật như vậy, cậu cảm thấy cảm giác này thật mới lạ kỳ diệu.
Điều kiện ở Lục Trung rất tốt, học sinh có thể chọn ở một mình, nhưng phần lớn mọi người đều chọn phòng bốn người, dù sao học sinh cấp ba đều thấy ở tập thể thú vị hơn chút. Ba Tống Châm đăng ký cho cậu phòng bốn người, nói để cậu trau dồi năng lực ở chung với người khác, nhưng sự thật chứng minh không có tác dụng gì, Tống Châm cảm thấy mấy tên bạn cùng phòng thức đêm chơi game vô cùng phiền phức, cậu thấy Quan Vô Kiều ở một mình, đột nhiên có hơi ghen tị.
"Nhìn gì vậy, ngồi xuống đi." Quan Vô Kiều nói, "Cậu không mang cặp sách, vậy thì dùng tạm sách với bài thi của tôi đi, trước tiên nói về đề toán thi tháng đã?"
Tống Châm gật đầu, tiện tay mở sách toán của Quan Vô Kiều ra, không giống với quyển sách vẽ đầy gà vịt ngỗng chó heo của cậu, sách của Quan Vô Kiều rất sạch sẽ, thỉnh thoảng có đôi chỗ bị đánh dấu, nhưng cũng chỉ viết một câu ngắn ngủn.
Tống Châm đột nhiên cảm thấy Quan Vô Kiều thực không đơn giản.
Quan Vô Kiều lấy bài thi được điểm tối đa của mình ra giảng cho cậu, Tống Châm không chỗ dung thân, bởi vì cậu cảm thấy học sinh giỏi như Quan Vô Kiều mà đi giảng đề cho cậu thì thật lãng phí tài nguyên.
"Tớ cảm thấy—" Tống Châm nói: "Tớ cảm thấy cậu không cần giảng bài cho tới, thật ra có nhiều chỗ tớ cũng chẳng hiểu, cậu giảng rất tốn sức, hay là cậu cho tớ mượn vở ghi chép của cậu, tớ đưa về xem."
Quan Vô Kiều nói: "Tôi không có vở ghi chép."
Tống Châm: "A?"
Quan Vô Kiều: "Trên cơ bản đều ở trong đầu."
Tống Châm xấu hổ hết biết, cậu nhìn Quan Vô Kiều, muốn khen đối phương mấy câu, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cậu lại chẳng nghĩ ra được câu gì hay, cậu lúc tranh luận với người khác thì phản ứng rất nhanh, nhưng khi nói lời tốt đẹp thì đầu óc lại trống rỗng.
Nghẹn nửa ngày, Tống Châm nói: "Đầu óc cậu thật tốt."
Quan Vô Kiều cười vui vẻ hồi lâu, hắn rất tự nhiên mà ôm lấy bả vai Tống Châm, khéo cậu lại gần bài thi của mình, "Cậu làm sai câu nào?"
Tông Châm tiện tay chỉ vào một câu, Quan Vô Kiều gật đầu, lấy một tờ giấy A4 ra, cứ vậy giải thích cho cậu, thần kỳ chính là, đề bài mà Tống Châm vẫn luôn không hiểu, được hắn giảng một hồi, ấy thế nhưng có vẻ vô cùng đơn giản, song chờ Quan Vô Kiều đưa cho cậu một đề tương tự để làm, Tống Châm lại vẫn làm sai.
Tống Châm: "Ừm..."
Cậu đang suy nghĩ lý do giảo biện Quan Vô Kiều lại không thèm để ý mà nói: "Không sao, làm thêm mấy lần nữa là sẽ nhớ."
Tống Châm đột nhiên nghĩ, hắn nếu thật sự là bạn trai của mình thì thật tốt.
Ý tưởng này dọa cậu không nhẹ, mãi cho đến khi kết thúc buổi học bổ túc, quay lại phòng ngủ của mình, cậu vẫn có chút sững sờ vì sao mình lại nghĩ như vậy.
Sáng hôm sau Chúc Hạo không tìm Tống Châm làm phiền, nhưng sau khi bài thi tiếng anh được phát ra, Chúc Hạo lại nổi giận, lúc ấy cậu ta ngồi gần Tống Châm nhất, thấy tốc độ làm bài của Tống Châm rất nhanh, vẻ mặt bình tĩnh, còn tưởng cậu xài phao, vậy nên chép hết toán lại chép tiếng anh, không ngờ toàn quân bị diệt, thảm không nỡ nhìn.
Chúc Hạo gào lên: "Tống Châm."
Tống Châm không dám quay đầu lại, "Cái gì?"
"Cậu muốn chết đúng không."
Tống Châm: "Cậu nói phải thì là phải."
Chúc Hạo: "Cậu mẹ nó!"
Qua một lát, Chúc Hạo nói: "Họ Quan lớp bên thật sự là cái gì đó của cậu hả?"
Tống Châm: "Không phải."
Giọng điệu Chúc Hạo trở nên thoải mái hơn nhiều: "Ồ, ha ha ha."
Tống Châm rất hối hận vì đã trả lời cậu ta như vậy, chờ chuông tan học vang lên, mọi người đều xách cặp về nhà hoặc là ký túc xá, Tống Châm ngay cả cặp cũng không xách đã chạy thẳng ra ngoài, nhưng lần này cậu không đến phòng ngủ của Quan Vô Kiều mà chạy về phòng mình.
Mấy người bạn cùng phòng đi ăn cơm chưa về, Tống Châm vừa mới chuẩn bị khóa trái cửa, Chúc Hạo đã vọt tới, Tống Châm cắn răng giữ chặt cửa không cho cậu ta vào.
"Cậu làm cái gì vậy hả!" Tống Châm nói.
Chúc Hạo còn chưa kịp trả lời đã bị đẩy mạnh ra, sức lực đối phương rất lớn, cậu ta suýt chút nữa đã bị té, vừa quay đầu nhìn lại đã thấy Quan Vô Kiều đứng ở bên cạnh mình, dáng vẻ vô cùng lịch sự: "Cậu có việc gì sao?"
Tống Châm cẩn thận thò đầu ra, Chúc Hạo không phục đã bỏ đi.
Tống Châm nói: "Cảm ơn cậu nhé."
Quan Vô Kiều nói: "Không có việc gì."
Hắn rất tự nhiên đẩy cửa đi vào, nhìn bàn học của Tống Châm hỏi, "Sao đồ của cậu ít vậy?"
Tống Châm cũng nhìn bàn mình, "Tớ có rất nhiều truyện tranh, đều để ở dưới gầm giường, cậu có muốn đọc không?"
Một tiếng ọc vang lên, là bụng cậu kêu, Quan Vô Kiều bật cười, nói với Tống Châm: "Đi ăn cơm thôi, về rồi đọc."
Hắn vừa mở cửa đã thấy Chúc Hạo đứng ở cách đó không xa, hành lang không có ai, cậu ta tức tối nhìn về phía bên này, rõ ràng đang nhớ tới ân oán với Tống Châm, chuẩn bị chờ Quan Vô Kiều đi là sẽ giải quyết.
Tống Châm vừa mới chuẩn bị lùi lại, đã cảm thấy Quan Vô Kiều ôm lấy eo mình từ phía sau, sau đó, cằm của Quan Vô Kiều gác lên vai cậu, hắn nhìn Chúc Hạo nói: "Cậu đứng ở chỗ này làm gì?"
Chúc Hạo: "Chờ Tống Châm, không được hả?"
Quan Vô Kiều nói: "Cậu chờ bạn trai tôi để làm gì?"
Chúc Hạo chắc cú đây chỉ là màn kịch nhỏ của thẳng nam, Quan Vô Kiều nói không chừng là Tống Châm dùng tiền thuê đóng giả, vậy nên tự tin nói: "Cậu ta nói cậu ta không phải là bạn trai của cậu."
Quan Vô Kiều suy nghĩ một lúc, đột nhiên nắm lấy cằm Tống Châm, nghiêng mặt cậu lại, sau đó hôn lên môi Tống Châm trước mặt Chúc Hạo.
Tống Châm trợn mắt há mồm, môi bị đầu lưỡi Quan Vô Kiều dễ dàng đẩy ra, trái tim cậu đập thình thịch, tầm mắt biến thành màu đen, như thể sắp chết ngạt.
Sau gần mười giây, Quan Vô Kiều mới rời khỏi môi Tống Châm, nhưng vẫn duy trì tư thế ôm lấy cậu từ phía sau, mặt không cảm xúc nhìn Chúc Hạo, nói: "Cậu ấy nói không tính, giữa hai chúng tôi là do tôi quyết định"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.