Chương 62: Em muốn anh đến nơi sẽ nhìn thấy em
Hoàng Ngư Thính Lôi
22/05/2024
Trần Hạc Sâm vừa ra khỏi phòng hội nghị, nhận được cuộc gọi của mẹ, anh nhướng mày, bấm nút nghe máy, mẹ Trần nói: “Hôm nay mẹ đến nhà con.”
Trần Hạc Sâm nhanh chóng hiểu ra ý của mẹ Trần, cười nói: “Mẹ có gặp Lương Úy không?”
Mẹ Trần không kiềm lòng được, trách móc một câu: “Bạn gái con ở nhà con, sao không nói với mẹ một tiếng?”
Trần Hạc Sâm bật cười: “Làm sao con biết được hôm nay mẹ đến?”
Mẹ Trần hắng giọng, hơi mất tự nhiên: “Con và Lương Úy sống chung à?”
Trần Hạc Sâm đi đến khu hút thuốc bên cạnh, lấy bao thuốc lá từ trong túi quần: “Dạ, không có, chỉ là hai ngày này con không có ở nhà, mới bảo cô ấy đến ở nhà con.”
Mẹ Trần thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì được, chưa kết hôn, đừng lợi dụng con gái người ta.”
Trần Hạc Sâm đang định châm thuốc, không biết nên khóc hay cười: “Mẹ gọi là vì chuyện này sao?”
Mẹ Trần: “Mẹ để trái cây vào tủ lạnh của con, nhớ lấy ra ăn, đừng để lâu.”
Trần Hạc Sâm lười biếng nói: “Con biết.”
Hình như mẹ Trần nhớ ra gì đó: “Mẹ nghĩ vừa rồi mẹ nói gì đó không hay rồi.”
Trần Hạc Sâm bình thản: “Mẹ nói gì?”
Mẹ Trần: “Mẹ nói con về nhà hỏi về ba mẹ của Lương Úy. Đứa nhỏ này tính tình yên tĩnh, không biết có nghĩ ngợi nhiều không nữa.”
Trần Hạc Sâm khẽ nhíu mày: “Dạ, con hiểu rồi.”
Cúp máy xong, Trần Hạc Sâm đưa điếu thuốc lên miệng, cúi đầu, châm lửa, nhả khói. Trần Hạc Sâm dựa vào mặt tường, không hiểu tại sao lại nhớ đến đêm đó cô cẩn thận hỏi anh có nghĩ cô bắt nạt bạn học không.
Trần Hạc Sâm thở dài trong lòng, dường như càng ở bên cô lâu, anh càng cảm thấy đau lòng vì cô.
Hút thuốc xong, Trần Hạc Sâm lấy điện thoại ra, định gọi Lương Úy, đúng lúc Ngô Quảng Xuân cũng ra khỏi phòng hội nghị, gọi một tiếng về phía Trần Hạc Sâm: “Hạc Sâm, làm gì thế? Đi thôi.”
Trần Hạc Sâm tắt điện thoại, nhét vào túi, bước về phía Ngô Quảng Xuân.
Thấy cánh cửa đã đóng lại, Lý Uyển thở phào nhẹ nhõm: “Lần đầu tiên gặp mẹ chồng tương lai, cảm giác thế nào?”
Lương Úy cầm ly trong tay, hơi lơ đãng, không khỏi nghĩ ngợi về lời mẹ Trần vừa nói, Trần Hạc Sâm hỏi về chuyện của ba mẹ cô, anh đã biết chuyện xảy ra ở nhà cô vào năm cấp ba sao?
Lý Uyển đưa tay vẫy vẫy trước mắt cô, Lương Úy hoàn hồn, bình thản nhìn Lý Uyển: “Sao?”
Lý Uyển nhìn cô lạ lẫm: “Nghĩ gì thế?”
Lương Úy cong môi, che giấu cảm xúc: “Không nghĩ gì cả, vừa rồi cậu nói gì, tớ không nghe rõ.”
Lý Uyển dừng lại một lát: “Không nói gì cả, nhưng mẹ của Trần Hạc Sâm có vẻ dễ gần quá.”
Lương Úy khẽ cười: “Dì Trần đúng là rất dễ gần.”
Lý Uyển vén tóc: “Ý cậu là gì, hình như trước đây cậu đã gặp dì ấy rồi à?”
Lương Úy giải thích: “Tớ gặp dì ấy vào năm lớp mười một, ba của Trần Hạc Sâm quen biết với ba tớ, hồi đại học họ từng ở cùng phòng ký túc xá.”
“Còn có mối quan hệ này sao?” Lý Uyển nhạy bén nắm bắt điểm mấu chốt, “Vậy người nhà anh ấy có biết chuyện của ba mẹ cậu không?”
Đôi mắt của Lương Úy ảm đạm, cô thấp giọng: “Chắc là ít nhiều cũng biết qua.”
Lý Uyển thấy tâm trạng của Lương Úy trùng xuống, cô ấy cũng dịu giọng: “Biết rồi cũng không sao, dù sao đó cũng là chuyện của ba mẹ cậu, không liên quan gì đến cậu, vả lại, ba mẹ của Trần Hạc Sâm cũng không giống kiểu người không biết thấu hiểu người khác.”
Lương Úy cười nhàn nhạt.
Buổi tối, Lương Úy và Lý Uyển đi ăn, Lý Uyển nhận được cuộc gọi của bạn, bảo cô ấy đến quán bar. Lý Uyển cúp máy, thoải mái hỏi Lương Úy có đi không.
Lương Úy do dự hai giây, sau đó nói: “Đi thôi, mấy ngày qua tớ ở nhà viết kịch bản cũng hơi mệt, muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành.”
Lương Úy không phải kiểu người thích những khung cảnh này, nghe được câu trả lời của cô, rõ ràng Lý Uyển hơi giật mình, nhưng cô ấy cũng không muốn phô trương, giả vờ bình tĩnh nói: “Được rồi, người chị em, tớ đưa cậu đi thư giãn.”
Lý Uyển lái xe đưa Lương Úy đến quán bar của bạn, nói là quán bar, nhưng thật ra cũng chỉ là quán pub, có hai tầng. Mới vừa khai trương, không có nhiều người lui tới, nhưng không khí rất tốt, cực kỳ phù hợp để uống rượu và thư giãn với bạn bè sau giờ làm.
Cả quán bar âm u mờ mịt, ca sĩ trên sân khấu ôm đàn, giọng hát truyền cảm.
Vì tính chất công việc, Lý Uyển kết giao bạn bè trong nhiều lĩnh vực, có người lớn tuổi hơn, cũng có người nhỏ tuổi hơn.
Lương Úy gọi cocktail, một chàng trai trông nhỏ tuổi hơn Lương Úy, nhìn Lương Úy chằm chằm: “Chị Uyển Uyển, người đẹp này là ai thế?”
Lý Uyển cầm ly rượu, uống một ngụm: “Chị ruột của tôi.”
Hoàng Tử nhìn hai người họ, ngốc nghếch hỏi: “Chị em ruột à, sao hai người không giống nhau thế?”
Lý Uyển nói: “Giống như chị em ruột.”
Hoàng Tử gãi ót: “Em nói này, rõ ràng hai người không hề giống chị em ruột.”
Lý Uyển: “Cậu chê bai ai đấy?”
Hoàng Tử nịnh nọt: “Được rồi, chị Uyển Uyển, chị hiểu lầm ý em rồi, ý em là mỗi người có một nét đẹp riêng.”
Lý Uyển cầm bao thuốc trên bàn đập một cái: “Cút, người chị em của tôi có bạn trai rồi, đừng quấy rầy cô ấy.”
Hoàng Tử thở dài khoa trương: “Được rồi, là em đến trễ.”
Lý Uyển cười giận: “Sao nào, cậu đến quá trễ rồi.”
Ca sĩ dưới lầu đổi bài, là một bản nhạc trữ tình chậm nhịp.
“Nhớ ăn sáng, nhớ mang dù che mưa, sự quan tâm của anh luôn bình thường như vậy, em quay đầu nhìn lại, đã hưởng thụ sự bầu bạn xa xỉ của anh, có lẽ nhân quả tuần hoàn, ta nhìn vào gương, thuyết phục bản thân phải lý trí, chỉ là cơ chế tự vệ, hai linh hồn đấu tranh trong cùng một thân xác.”
Bài hát kết thúc, đúng lúc điện thoại của Lương Úy reo, là Trần Hạc Sâm gọi đến. Lương Úy cầm điện thoại, bước đến đầu hành lang yên tĩnh bắt máy.
Trần Hạc Sâm: “Em ra ngoài à?”
Lương Úy nhẹ giọng ừ một tiếng: “Anh về nhà rồi sao?”
Trần Hạc Sâm nhìn quanh căn phòng trống, bật cười: “Cứ tưởng khi anh về, sẽ có người ở nhà đợi anh.”
Lương Úy trầm lặng.
Trần Hạc Sâm lại nói: “Hôm nay em gặp mẹ anh à?”
Lương Úy: “Dì mang trái cây đến nhà cho anh.”
Trần Hạc Sâm nói: “Mẹ gọi anh, em đang ở đâu?”
“Em và Uyển Uyển đến quán pub.”
Không biết tại sao nói đến những từ này, giọng cô hơi áy náy.
Trần Hạc Sâm: “Chơi vui không? Muốn anh đến đón em chứ?”
Lương Úy im lặng hai giây, bình tĩnh nói: “Được rồi, anh đến đón em đi.”
Lương Úy cầm điện thoại, gửi định vị cho Trần Hạc Sâm. Thấy cô ra ngoài lâu mà chưa quay lại, Lý Uyển cũng ra ngoài tìm cô: “Gọi ai thế?”
Lương Úy quay đầu nói: “Là Trần Hạc Sâm.”
Lý Uyển dựa vào bức tường bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cô: “Úy Úy, từ buổi chiều gặp mẹ của Trần Hạc Sâm, tâm trạng của cậu không đúng lắm, có muốn nói với tớ không?”
Lương Úy mím môi.
Lý Uyển đoán: “Có phải là vì ba mẹ của Trần Hạc Sâm biết chuyện của gia đình cậu không?”
“Không phải là vì ba mẹ anh ấy.” Lương Úy hít môt hơi, “Chỉ là tớ không muốn anh ấy biết chuyện lộn xộn trong nhà tớ, tình cảm của ba mẹ anh ấy rất tốt, còn gia đình tớ thì…”
Lý Uyển thở dài: “Tớ không nghĩ Trần Hạc Sâm là kiểu người sẽ để tâm những chuyện này đâu.”
“Nhưng tớ để tâm, tớ hy vọng ở trước mặt anh ấy, mọi phương diện của tớ đều thật tốt, bao gồm cả ba mẹ tớ.” Lương Úy tự giễu, “Có phải tớ tầm thường quá không?”
Lý Uyển khẽ nhíu mày, chạm vào vai Lương Úy: “Cục cưng à, tớ chưa từng yêu thầm ai, thật lòng mà nói, tớ cũng không hiểu được tâm tình của cậu. Nhưng tớ cũng sẽ không suy đoán lung tung, cậu có chuyện gì cũng đều có thể nói với tớ, tớ mãi mãi ủng hộ cậu.”
Lương Úy gượng cười, chân thành nói: “Cảm ơn cậu, Uyển Uyển.”
Lương Úy không đợi Trần Hạc Sâm nhắn tin bảo cô đi xuống, đã ra cửa chờ anh. Đêm nay cô uống hơi nhiều, trong người cũng có một chút men say.
Tối nay sương mù che phủ, xe của Trần Hạc Sâm tiến đến, hai tia sáng từ đèn xe soi rọi trước mắt cô.
Lương Úy đứng ở góc đường, lặng lẽ đợi anh xuống xe bước đến. Mãi đến khi gương mặt anh gần bên, Lương Úy đứng lâu quá, hai chân mềm nhũn, tựa như có gì đó kéo lại, cô chậm rãi ngồi xổm xuống.
Trần Hạc Sâm nhíu mày, nhanh chóng đến gần, ngồi xuống, đưa tay giữ vai cô, nhìn mặt cô chăm chú: “Say rồi à?”
Lương Úy lắc đầu, không hiểu sao lại nói: “Hôm nay mẹ anh đến nhà, em quên rót nước cho dì, có phải là vô lễ lắm không?”
Bây giờ Trần Hạc Sâm biết chắc cô đã say lắm rồi, anh trấn an cô: “Không sao, mẹ anh không để tâm đâu.”
“Nhưng em để tâm.” Cô lẩm bẩm.
Trần Hạc Sâm nói: “Mẹ rất thích em.”
“Thật sao?” Lương Úy ngẩng đầu, “Dì có thích em không?”
“Trước đây mẹ đã có ấn tượng tốt về em rồi.” Trần Hạc Sâm thấp giọng, nhẹ nhàng hỏi, “Sao không ở trong đó đợi anh?”
“Em muốn anh đến nơi sẽ nhìn thấy em.”
Trần Hạc Sâm cầm tay cô, đỡ cô đứng dậy, ánh mắt lay động: “Em ở trong đó, anh liếc mắt cũng có thể nhìn thấy em.”
“Thật sao?”
Lương Úy ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, hình bóng của cô phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm như bể nước. Trần Hạc Sâm đưa tay vén lọn tóc rơi trên mặt cô ra sau tai, cô uống rượu, đôi mắt trong trẻo, uống say đến mức hai má ửng hồng, làm cô trông hồn nhiên hơn mọi ngày.
Ánh mắt của Trần Hạc Sâm dừng trên đôi môi đỏ thắm của cô, yết hầu trượt xuống, nhưng anh còn chưa kịp làm gì, cô đột nhiên ngẩng đầu hôn lên khóe môi anh. Cô táo bạo như vậy, Trần Hạc Sâm cũng giật mình. Nhưng mùi rượu trên môi che mờ lý trí của anh. Trần Hạc Sâm phản khách vi chủ, vươn cánh tay ôm cô vào lòng, bàn tay anh đặt lên gáy cô, đầu tiên là nhẹ nhàng hôn cô, cuối cùng là răng môi quấn lấy nhau, hơi thở dồn dập.
Trần Hạc Sâm nhanh chóng hiểu ra ý của mẹ Trần, cười nói: “Mẹ có gặp Lương Úy không?”
Mẹ Trần không kiềm lòng được, trách móc một câu: “Bạn gái con ở nhà con, sao không nói với mẹ một tiếng?”
Trần Hạc Sâm bật cười: “Làm sao con biết được hôm nay mẹ đến?”
Mẹ Trần hắng giọng, hơi mất tự nhiên: “Con và Lương Úy sống chung à?”
Trần Hạc Sâm đi đến khu hút thuốc bên cạnh, lấy bao thuốc lá từ trong túi quần: “Dạ, không có, chỉ là hai ngày này con không có ở nhà, mới bảo cô ấy đến ở nhà con.”
Mẹ Trần thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì được, chưa kết hôn, đừng lợi dụng con gái người ta.”
Trần Hạc Sâm đang định châm thuốc, không biết nên khóc hay cười: “Mẹ gọi là vì chuyện này sao?”
Mẹ Trần: “Mẹ để trái cây vào tủ lạnh của con, nhớ lấy ra ăn, đừng để lâu.”
Trần Hạc Sâm lười biếng nói: “Con biết.”
Hình như mẹ Trần nhớ ra gì đó: “Mẹ nghĩ vừa rồi mẹ nói gì đó không hay rồi.”
Trần Hạc Sâm bình thản: “Mẹ nói gì?”
Mẹ Trần: “Mẹ nói con về nhà hỏi về ba mẹ của Lương Úy. Đứa nhỏ này tính tình yên tĩnh, không biết có nghĩ ngợi nhiều không nữa.”
Trần Hạc Sâm khẽ nhíu mày: “Dạ, con hiểu rồi.”
Cúp máy xong, Trần Hạc Sâm đưa điếu thuốc lên miệng, cúi đầu, châm lửa, nhả khói. Trần Hạc Sâm dựa vào mặt tường, không hiểu tại sao lại nhớ đến đêm đó cô cẩn thận hỏi anh có nghĩ cô bắt nạt bạn học không.
Trần Hạc Sâm thở dài trong lòng, dường như càng ở bên cô lâu, anh càng cảm thấy đau lòng vì cô.
Hút thuốc xong, Trần Hạc Sâm lấy điện thoại ra, định gọi Lương Úy, đúng lúc Ngô Quảng Xuân cũng ra khỏi phòng hội nghị, gọi một tiếng về phía Trần Hạc Sâm: “Hạc Sâm, làm gì thế? Đi thôi.”
Trần Hạc Sâm tắt điện thoại, nhét vào túi, bước về phía Ngô Quảng Xuân.
Thấy cánh cửa đã đóng lại, Lý Uyển thở phào nhẹ nhõm: “Lần đầu tiên gặp mẹ chồng tương lai, cảm giác thế nào?”
Lương Úy cầm ly trong tay, hơi lơ đãng, không khỏi nghĩ ngợi về lời mẹ Trần vừa nói, Trần Hạc Sâm hỏi về chuyện của ba mẹ cô, anh đã biết chuyện xảy ra ở nhà cô vào năm cấp ba sao?
Lý Uyển đưa tay vẫy vẫy trước mắt cô, Lương Úy hoàn hồn, bình thản nhìn Lý Uyển: “Sao?”
Lý Uyển nhìn cô lạ lẫm: “Nghĩ gì thế?”
Lương Úy cong môi, che giấu cảm xúc: “Không nghĩ gì cả, vừa rồi cậu nói gì, tớ không nghe rõ.”
Lý Uyển dừng lại một lát: “Không nói gì cả, nhưng mẹ của Trần Hạc Sâm có vẻ dễ gần quá.”
Lương Úy khẽ cười: “Dì Trần đúng là rất dễ gần.”
Lý Uyển vén tóc: “Ý cậu là gì, hình như trước đây cậu đã gặp dì ấy rồi à?”
Lương Úy giải thích: “Tớ gặp dì ấy vào năm lớp mười một, ba của Trần Hạc Sâm quen biết với ba tớ, hồi đại học họ từng ở cùng phòng ký túc xá.”
“Còn có mối quan hệ này sao?” Lý Uyển nhạy bén nắm bắt điểm mấu chốt, “Vậy người nhà anh ấy có biết chuyện của ba mẹ cậu không?”
Đôi mắt của Lương Úy ảm đạm, cô thấp giọng: “Chắc là ít nhiều cũng biết qua.”
Lý Uyển thấy tâm trạng của Lương Úy trùng xuống, cô ấy cũng dịu giọng: “Biết rồi cũng không sao, dù sao đó cũng là chuyện của ba mẹ cậu, không liên quan gì đến cậu, vả lại, ba mẹ của Trần Hạc Sâm cũng không giống kiểu người không biết thấu hiểu người khác.”
Lương Úy cười nhàn nhạt.
Buổi tối, Lương Úy và Lý Uyển đi ăn, Lý Uyển nhận được cuộc gọi của bạn, bảo cô ấy đến quán bar. Lý Uyển cúp máy, thoải mái hỏi Lương Úy có đi không.
Lương Úy do dự hai giây, sau đó nói: “Đi thôi, mấy ngày qua tớ ở nhà viết kịch bản cũng hơi mệt, muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành.”
Lương Úy không phải kiểu người thích những khung cảnh này, nghe được câu trả lời của cô, rõ ràng Lý Uyển hơi giật mình, nhưng cô ấy cũng không muốn phô trương, giả vờ bình tĩnh nói: “Được rồi, người chị em, tớ đưa cậu đi thư giãn.”
Lý Uyển lái xe đưa Lương Úy đến quán bar của bạn, nói là quán bar, nhưng thật ra cũng chỉ là quán pub, có hai tầng. Mới vừa khai trương, không có nhiều người lui tới, nhưng không khí rất tốt, cực kỳ phù hợp để uống rượu và thư giãn với bạn bè sau giờ làm.
Cả quán bar âm u mờ mịt, ca sĩ trên sân khấu ôm đàn, giọng hát truyền cảm.
Vì tính chất công việc, Lý Uyển kết giao bạn bè trong nhiều lĩnh vực, có người lớn tuổi hơn, cũng có người nhỏ tuổi hơn.
Lương Úy gọi cocktail, một chàng trai trông nhỏ tuổi hơn Lương Úy, nhìn Lương Úy chằm chằm: “Chị Uyển Uyển, người đẹp này là ai thế?”
Lý Uyển cầm ly rượu, uống một ngụm: “Chị ruột của tôi.”
Hoàng Tử nhìn hai người họ, ngốc nghếch hỏi: “Chị em ruột à, sao hai người không giống nhau thế?”
Lý Uyển nói: “Giống như chị em ruột.”
Hoàng Tử gãi ót: “Em nói này, rõ ràng hai người không hề giống chị em ruột.”
Lý Uyển: “Cậu chê bai ai đấy?”
Hoàng Tử nịnh nọt: “Được rồi, chị Uyển Uyển, chị hiểu lầm ý em rồi, ý em là mỗi người có một nét đẹp riêng.”
Lý Uyển cầm bao thuốc trên bàn đập một cái: “Cút, người chị em của tôi có bạn trai rồi, đừng quấy rầy cô ấy.”
Hoàng Tử thở dài khoa trương: “Được rồi, là em đến trễ.”
Lý Uyển cười giận: “Sao nào, cậu đến quá trễ rồi.”
Ca sĩ dưới lầu đổi bài, là một bản nhạc trữ tình chậm nhịp.
“Nhớ ăn sáng, nhớ mang dù che mưa, sự quan tâm của anh luôn bình thường như vậy, em quay đầu nhìn lại, đã hưởng thụ sự bầu bạn xa xỉ của anh, có lẽ nhân quả tuần hoàn, ta nhìn vào gương, thuyết phục bản thân phải lý trí, chỉ là cơ chế tự vệ, hai linh hồn đấu tranh trong cùng một thân xác.”
Bài hát kết thúc, đúng lúc điện thoại của Lương Úy reo, là Trần Hạc Sâm gọi đến. Lương Úy cầm điện thoại, bước đến đầu hành lang yên tĩnh bắt máy.
Trần Hạc Sâm: “Em ra ngoài à?”
Lương Úy nhẹ giọng ừ một tiếng: “Anh về nhà rồi sao?”
Trần Hạc Sâm nhìn quanh căn phòng trống, bật cười: “Cứ tưởng khi anh về, sẽ có người ở nhà đợi anh.”
Lương Úy trầm lặng.
Trần Hạc Sâm lại nói: “Hôm nay em gặp mẹ anh à?”
Lương Úy: “Dì mang trái cây đến nhà cho anh.”
Trần Hạc Sâm nói: “Mẹ gọi anh, em đang ở đâu?”
“Em và Uyển Uyển đến quán pub.”
Không biết tại sao nói đến những từ này, giọng cô hơi áy náy.
Trần Hạc Sâm: “Chơi vui không? Muốn anh đến đón em chứ?”
Lương Úy im lặng hai giây, bình tĩnh nói: “Được rồi, anh đến đón em đi.”
Lương Úy cầm điện thoại, gửi định vị cho Trần Hạc Sâm. Thấy cô ra ngoài lâu mà chưa quay lại, Lý Uyển cũng ra ngoài tìm cô: “Gọi ai thế?”
Lương Úy quay đầu nói: “Là Trần Hạc Sâm.”
Lý Uyển dựa vào bức tường bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cô: “Úy Úy, từ buổi chiều gặp mẹ của Trần Hạc Sâm, tâm trạng của cậu không đúng lắm, có muốn nói với tớ không?”
Lương Úy mím môi.
Lý Uyển đoán: “Có phải là vì ba mẹ của Trần Hạc Sâm biết chuyện của gia đình cậu không?”
“Không phải là vì ba mẹ anh ấy.” Lương Úy hít môt hơi, “Chỉ là tớ không muốn anh ấy biết chuyện lộn xộn trong nhà tớ, tình cảm của ba mẹ anh ấy rất tốt, còn gia đình tớ thì…”
Lý Uyển thở dài: “Tớ không nghĩ Trần Hạc Sâm là kiểu người sẽ để tâm những chuyện này đâu.”
“Nhưng tớ để tâm, tớ hy vọng ở trước mặt anh ấy, mọi phương diện của tớ đều thật tốt, bao gồm cả ba mẹ tớ.” Lương Úy tự giễu, “Có phải tớ tầm thường quá không?”
Lý Uyển khẽ nhíu mày, chạm vào vai Lương Úy: “Cục cưng à, tớ chưa từng yêu thầm ai, thật lòng mà nói, tớ cũng không hiểu được tâm tình của cậu. Nhưng tớ cũng sẽ không suy đoán lung tung, cậu có chuyện gì cũng đều có thể nói với tớ, tớ mãi mãi ủng hộ cậu.”
Lương Úy gượng cười, chân thành nói: “Cảm ơn cậu, Uyển Uyển.”
Lương Úy không đợi Trần Hạc Sâm nhắn tin bảo cô đi xuống, đã ra cửa chờ anh. Đêm nay cô uống hơi nhiều, trong người cũng có một chút men say.
Tối nay sương mù che phủ, xe của Trần Hạc Sâm tiến đến, hai tia sáng từ đèn xe soi rọi trước mắt cô.
Lương Úy đứng ở góc đường, lặng lẽ đợi anh xuống xe bước đến. Mãi đến khi gương mặt anh gần bên, Lương Úy đứng lâu quá, hai chân mềm nhũn, tựa như có gì đó kéo lại, cô chậm rãi ngồi xổm xuống.
Trần Hạc Sâm nhíu mày, nhanh chóng đến gần, ngồi xuống, đưa tay giữ vai cô, nhìn mặt cô chăm chú: “Say rồi à?”
Lương Úy lắc đầu, không hiểu sao lại nói: “Hôm nay mẹ anh đến nhà, em quên rót nước cho dì, có phải là vô lễ lắm không?”
Bây giờ Trần Hạc Sâm biết chắc cô đã say lắm rồi, anh trấn an cô: “Không sao, mẹ anh không để tâm đâu.”
“Nhưng em để tâm.” Cô lẩm bẩm.
Trần Hạc Sâm nói: “Mẹ rất thích em.”
“Thật sao?” Lương Úy ngẩng đầu, “Dì có thích em không?”
“Trước đây mẹ đã có ấn tượng tốt về em rồi.” Trần Hạc Sâm thấp giọng, nhẹ nhàng hỏi, “Sao không ở trong đó đợi anh?”
“Em muốn anh đến nơi sẽ nhìn thấy em.”
Trần Hạc Sâm cầm tay cô, đỡ cô đứng dậy, ánh mắt lay động: “Em ở trong đó, anh liếc mắt cũng có thể nhìn thấy em.”
“Thật sao?”
Lương Úy ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, hình bóng của cô phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm như bể nước. Trần Hạc Sâm đưa tay vén lọn tóc rơi trên mặt cô ra sau tai, cô uống rượu, đôi mắt trong trẻo, uống say đến mức hai má ửng hồng, làm cô trông hồn nhiên hơn mọi ngày.
Ánh mắt của Trần Hạc Sâm dừng trên đôi môi đỏ thắm của cô, yết hầu trượt xuống, nhưng anh còn chưa kịp làm gì, cô đột nhiên ngẩng đầu hôn lên khóe môi anh. Cô táo bạo như vậy, Trần Hạc Sâm cũng giật mình. Nhưng mùi rượu trên môi che mờ lý trí của anh. Trần Hạc Sâm phản khách vi chủ, vươn cánh tay ôm cô vào lòng, bàn tay anh đặt lên gáy cô, đầu tiên là nhẹ nhàng hôn cô, cuối cùng là răng môi quấn lấy nhau, hơi thở dồn dập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.